Duck hunt
Chỉ là để yêu

Chỉ là để yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Chỉ là để yêu

(Admin - Truyện ngắn dự thi cho tuyển tập: "Rồi sẽ qua hết, phải không?')


Có lẽ Quyên đã là bạn của tôi quá lâu, hiện diện trong cuộc sống của tôi quá lâu, và bản thân tôi cũng yêu cô ấy quá lâu; để rồi tôi nhìn về hướng nào, làm điều gì, cũng đều nhớ đến cô ấy.


***


1. Đạt


Tôi và Quyên học chung với nhau từ tiểu học cho tới hết phổ thông, đến khi vào đại học hai đứa học hai trường khác nhau nhưng đều ở Hà Nội. Đến khi đi là hai đứa lại làm việc ở hai toà nhà chỉ cách nhau một dãy phố. Chúng tôi đã luôn ở cạnh nhau như thế không có gì thay đổi. Như có một thứ đã đổi thay trong tôi từ lúc nào? Đó là tình cảm mà tôi dành cho Quyên. Nó đã không còn là tình bạn mà đã trở thành tình yêu từ khi nào? Đó có thể là vào năm lớp 10, khi tôi và cô ấy cùng cầm tay nhau song ca trong buổi văn nghệ truyền thống của trường. Hay vào năm lớp 11, lúc tôi và Quyên cùng bị tai nạn xe phải đi cấp cứu, dù bị thương nặng hơn nhưng tôi chẳng nghĩ gì cho bản thân mình mà dồn cả tâm trí để lo cho cô ấy. Có phải đó là lần cô ấy bị lạc khi đi chơi cùng cả lớp trước khi thi tốt nghiệp ở Thiên Sơn, tôi chính là người tìm thấy Quyên ướt nhẹp như con mèo, ngồi co ro một góc. Thương vô cùng! Có lẽ tôi đã yêu Quyên từng chút một mỗi ngày, nhẹ nhàng như thế! Rồi bâng khuâng tự hỏi mình đã yêu từ khi nào?


Chỉ là để yêu


Nhưng Quyên lại chẳng để ý đến tình cảm của tôi. Cô ấy cứ rung động hết với anh chàng này rồi rung rinh với anh chàng nọ, và vô tư mời tôi là quân sư không công. Tôi cứ tự nhủ với mình rằng: " Rồi Quyên sẽ nhận ra tình cảm của mày thôi Đạt à! Cố đợi cô nàng vô tư đó thêm một chút nữa thôi". Với ý nghĩ ngốc ngếch và đầy thụ động đó tôi cứ mải miết đợi. Chắc hẳn bạn sẽ tự hỏi tại sao tôi không tỏ tình với Quyên? Chẳng phải đó là cách hay hơn sao? Đơn giản chỉ vì tôi sợ.


Quyên không phải là một cô gái thú vị tôi gặp trên phố và trúng phải tiếng sét ái tình; hay cô đồng nghiệp dễ thương tôi gặp ở chỗ làm hàng ngày, và một ngày đẹp trời tôi nhận ra cô ấy thật... đặc biệt. Quyên là Bạn thân của tôi suốt 18 năm trời, hai phần ba quãng đời tôi đã sống. Cô ấy không còn là một người bạn mà đã trở thành một người thân của tôi. Tôi sợ nếu Quyên từ chối tình cảm của tôi, cô ấy sẽ lảng tránh tôi như cách người ta vẫn hay làm với một kẻ đơn phương thích mình. Tôi không thể nào chịu được cái cảm giác Quyên coi tôi như người xa lạ, chỉ khẽ chào một câu xã giao rồi lặng lẽ bước qua. Hay tệ hơn, cô ấy sẽ bước nhanh qua tôi như thể không quen. Cứ nghĩ về những điều đó tôi không thể nào chịu được.


Chẳng thể nào đem kể với những người bạn thân vì chẳng mấy chốc mà chuyện sẽ đến tai Quyên. Tôi kể nó cho Linh Lan – cô nhân viên tập sự "đa tính cách" ở công ty tôi. Có một vài đều đặc biệt về cô gái này, khi tiếp xúc với Lan, tôi không tìm được từ nào chính xác để miêu tả tính cách của cô. Ở Lan có một cái gì đó rất trầm tư, nhưng nhiều lúc ở cô lại rất sôi nổi, nhiều lúc rất trẻ con, có khi lại chững chạc vô cùng . Nhìn tôi thở dài Linh Lan khẽ nói:


- Không phải riêng mình anh đâu, bất cứ ai yêu bạn thân đều sợ như vậy cả. Nếu là người khác, chúng ta sẽ cho rằng: "Được ăn cả, ngã về không"; nhưng nếu là bạn thân thì khi thất bại sẽ là "mất cả chì lẫn chài". Không sợ mới là lạ.


Tôi bật cười. Thấy tôi cười khùng khục, Linh Lan đá nhẹ vào chân tôi, khẽ liếc:


- Sao anh lại cười?


- Anh bất ngờ vì " lý luận tình yêu" của em. Yêu đương mà em tính toán chẳng kém gì cầm tiền đi buôn: lỗ, lãi rõ ràng.


- Tất nhiên chuyện tình cảm mà nói đến được với mất kĩ càng như em thì xem ra hơi thiếu lãng mạn thật. Nhưng rõ ràng là sau khi nói chuyện với em anh thấy thoải mái hơn đúng không?


Nụ cười lúc nãy đã tố cáo tôi mất rồi. Linh Lan không cho tôi được một cách giải quyết, nhưng cô ấy một nơi để được lắng nghe, như thế là quá đủ. Vì tình cảm đâu phải là làm toán, đâu thế tìm được một đáp án chung. Đáp án đúng nhất là đáp án do trái tim tôi mách bảo.


* * *


Chiều nay, Quyên hẹn tôi đi caffe, tôi thấy lạ là cô ấy không rủ tôi đi caffe bệt như mọi lần mà là ở một quán cà phê sang trọng hẳn hoi. Cô ấy đến từ rất sớm và không đến một mình. Quyên đến cùng Vũ- người yêu của cô ấy.


Tôi không cảm thấy khó chịu khi cô ấy rủ Vũ đi cùng, vì đây đâu phải là là lần đầu tiên. Thỉng thoảng chúng tôi cũng có những buổi "hẹn hò ba người". Thực ra là Quyên và Vũ hẹn hò còn tôi đến đó theo lời mời của một trong hai người và chẳng biết làm gì. Còn ra về kể cũng ngại hay đúng hơn là tôi không nỡ. Dù gì đó cũng là một cơ hội để tôi ghi điểm trước Quyên, hay để Vũ thấy rằng tôi hiểu Quyên còn hơn cậu ta. Có thể là sở thích ăn cay đặc biệt của cô ấy: đồ ăn cay đến mấy Quyên cũng ăn được, nhưng lại không bao giờ ăn hạt tiêu, đặc biệt là trong nước chấm. Mỗi lần như vậy, khi thấy ánh mắt thoáng bối rối pha chút thất vọng của Vũ tôi lại thấy trong lòng có chút hạnh phúc nhỏ nhoi đang len lỏi. Như thể một người bị oan nay được bày tỏ nỗi ấm ức. Nhưng niềm vui nho nhỏ đó chẳng tồn tại được bao lâu khi tôi thấy Quyên ngượng ngùng quay lại nhìn Vũ nói một câu gì đó như thể để bào chữa cho sự thấu hiểu giữa hai chúng tôi. Tôi biết mình đã làm Quyên khó xử.


Hôm nay, Quyên mặc một bộ váy liền hồng nhạt và đeo chiếc túi xanh lam tôi tặng, nhìn cô ấy thật rạng rỡ. Hình như Quyên có chuyện gì đó rất vui, tôi để ý thấy cô ấy cứ cười suốt từ lúc bước vào. Nhưng linh cảm lại mách bảo tôi sắp có chuyện gì đó xảy ra. Khi tôi hỏi, Quyên bảo đợi một chút nữa Vũ đến cô ấy sẽ công bố. Điều này càng làm tôi có cảm giác bất an. Cuối cùng cậu ta cũng đến. Tôi hỏi nửa đùa nửa thật:


- Nào có bí mật quốc gia hay chuyện kinh thiên động địa gì thì cậu thông báo đi, " hoàng tử" của cậu đến rồi đấy!


- Thật ra là chúng tôi định làm lễ đính hôn, sau đó cùng sang Anh học tiếp!


Câu nói của Vũ làm tai tôi ù đi, đầu tôi cảm thấy trống rỗng giống như tất cả mọi thứ đã từng tồn tại trong bộ nhớ đều mất sạch. Nếu là một cô gái chắc tôi đã bỏ chạy vừa chạy vừa khóc, hay chạy vào tolet khóc một trận, sau đó lại trang điểm xinh đẹp và ra chúc phúc cho người mình yêu; giống như cách mấy nhân vật nữ trong phim Hàn sướt mướt mà cô em gái của tôi vẫn thường xem? Nhưng tôi cũng không đủ can đảm để mỉm cười một cách khoan dung và nói: "Chúc hai người hạnh phúc".


- Vậy hả ? Vũ "kết án chung thân" bạn của tôi sớm quá đấy?- Tôi cố đùa, giữ cho giọng mình bình thường nhất có thể.


- Tôi nghĩ đây là thời điểm thích hợp: cùng sang đó học tiếp, chăm sóc nhau tận hưởng cuộc sống của hai người, học xong đợi ổn định một thời gian rồi về đây làm việc rồi sinh con. Cậu biết là Quyên nấu nướng rất dở, lại chẳng biết tự chăm sóc bản thân: toàn bỏ bữa lung tung, ốm đau cũng chẳng biết lượng sức mình để nghỉ ngơi, cứ cố làm việc đến khi nằm bẹp ở đó mới thôi. Tôi sợ sang đó không ai chăm sóc, đến khi lấy được bằng thì cô chẳng khác nào ma đói , nên tôi mới quyết định " mua dây buộc mình" thế này chứ!


Khi nghe Vũ nói về những dự định tương lai của hai người, tôi để ý thấy Quyên nắm nhẹ tay Vũ trên bàn, họ siết tay nhau đầy tin tưởng. Tôi biết rằng đây là một quyết định chín chắn chứ không phải là một ý nghĩ hời hợt nhất thời. Và cuối cùng Quyên đã tìm được đích đến cho mình- một tình cảm đích thực chứ không phải là những tình cảm hời hợt như trước kia. Biết vậy tôi còn làm được gì nữa đây?


Tôi nán lại thêm một lúc, nói dăm ba câu vô thưởng vô phạt, cố tỏ vẻ bình thản để ra về. Khi đi trên đường tôi muốn làm một cái gì đó thật điên rồ. Bất giác, tôi nhặt một vỏ lon đang lăn lóc dưới chân, định nhặt lên, ném thật mạnh. Nhưng khi nhặt lên rồi tôi chợ nghĩ: " Đạt à, mày đang giận ai và giận vì cái gì chứ?". Rõ ràng tôi không thể giận Quyên, cô ấy đâu có phản bội tôi, hay làm gì có lỗi. Từ trước đến nay là tự tôi yêu đơn phương, yêu mà không dám ngỏ lời với cô ấy. Tất cả vốn đều tự tôi chuốc lấy.


Hôm nay, nhóm của tôi có một buổi thuyết trình về dự án mới. Mọi thứ đã được tôi chuẩn bị kĩ càng từ lâu, nhưng không hiểu sao khi tiến hành tôi đã lơ đễnh mắc một vài lỗi sai ngớ ngẩn. May mà Linh Lan đã nhanh trí giải quyết những rắc rối đó nên mọi việc vẫn ổn. Lúc mọi người kéo nhau đi ăn mừng dự án mới hoàn tất, là trưởng nhóm đáng nhẽ tôi phải có mặt để đóng vai trò " chủ trì"; nhưng tôi lại từ chối và không quên cam đoan sẽ bù vào lần sau. Khi mọi người đi hết, tôi lặng lẽ lên sân thượng của toà nhà. Tất nhiên không phải là để gieo mình xuống, chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để tự mình khuây khoả mà thôi. Tôi còn nhớ thời học phổ thông mỗi lần có chuyện gì buồn Quyên đều rủ tôi lén leo lên tầng thượng của trường để hóng gió. Có lần bị chính thầy hiệu trưởng bắt được, thế là chẳng còn xin xỏ gì được nữa, cứ tự giác mà viết bản kiểm điểm thôi. Có lẽ Quyên đã là bạn của tôi quá lâu, hiện diện trong cuộc sống của tôi quá lâu, và bản thân tôi cũng yêu cô ấy quá lâu; để rồi tôi nhìn về hướng nào, làm điều gì, cũng đều nhớ đến cô ấy.


- Trong các việc làm ngu ngốc của con người, em thấy tự tử là việc làm ngu ngốc nhất đấy!


- Trong đó tự tử vì tình càng ngu ngốc hơn, nhất là khi đó lại là tình đơn phương. Em phải nói cho hết những gì mình nghĩ trong đầu chứ.


Tôi quay lại đáp trả Linh Lan. Lần này cô ấy lại là người bất ngờ chứ không phải là tôi.


- Thất tình mà vẫn đối đáp đâu ra đó như thế này thì chắc cũng không nặng lắm nhỉ?


- Kết cục đã được anh dự đoán trước mà. Anh yêu cô ấy nhưng chẳng dám ngỏ lời. Còn cô ấy thì chỉ luôn xem anh là bạn. Cứ như vậy, ngày hôm nay kiểu gì cũng sẽ đến thôi. Nói văn vẻ một chút bọn anh là: "Hai đường thẳng song song, luôn gần nhau nhưng sẽ chẳng gặp nhau". Còn nói thẳng ra là bọn anh vô duyên, ở bên nhau lâu vậy mà chẳng nên cơm cháo gì. Rồi sẽ có một ngày cô ấy tìm được tình yêu đích thực của mình. Dù lo sợ điều này xảy ra nhưng anh vẫ chắc là mọi chuyện sẽ như vậy. Anh sẽ ổn thôi mà.


* * *


2. Linh Lan


Đạt nói với tôi rằng anh ấy sẽ ổn, nhưng tôi nhận ra anh ấy chẳng hề ổn một chút nào. Mấy gày hôm nay tôi thấy anh cứ như người trên mây, thi thoảng lại ra ban công thở dài thườn thượt. Nhiều người sẽ cho rằng: "Chỉ là tình đơn phương thôi. Sao phải khổ như vậy?". Nhưng dẫu là tình đơn phương, thì đó cũng là tình cảm chân thành cuả một người dành cho người mình yêu. Chúng đều đáng được chân trọng. Giống như truyện của tôi và Khanh trước kia vậy. Tôi đã yêu cậu ấy từ rất lâu, có lẽ vậy. Ban đầu tôi loay hoay xem đó là tình bạn hay tình yêu. Khi đã biết chắc đó là tình yêu, tôi lại ngần ngại mãi chẳng nói lên lời, nghĩ đủ kiểu để Khanh nhận ra tình cảm của tôi. Cách này thất bại, chẳng biết do cậu ấy không hiểu, hay cố tình không hiểu. Để rồi cho đến ngày Khanh đi du học, tôi mãi chỉ là bạn thân của cậu ấy mà thôi. Tôi nghĩ nếu tôi ngỏ lời với Khanh và bị cậu ấy từ chối, ít ra lòng tôi cũng thanh thản hơn nhiều. Được làm lại mọi chuyện chắc chắn tôi sẽ ngỏ lời với Khanh. Đang miên man suy nghĩ, chợt Đạt gọi tôi:


- Đừng có nói rằng em đang thất tình giống anh đấy nhé!


- Không. Chỉ là em đang "hồi tưởng" lại cảm giác thất tình thôi.


Đạt có vẻ bất ngờ về câu trả lời của tôi. Anh chau mày ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Chợt tôi để ý thấy cánh tay anh bị xước. Khi tôi hỏi anh nói rằng, k anh đến buổi họp báo giới thệu sách mà nhóm chúng tôi lên ý tưởng lần trước xem mọi thứ đến đâu rồi, thấy thiếu người nên anh giúp rồi vô tình bị thương. Lúc tôi hỏi sao anh không băng vết thương lại, anh khoát tay bảo đó là vết thương nhỏ, vả lại chỉ cần mặc áo dài tay sẽ chẳng ai để ý đâu. Chẳng hiểu tại sao nghe thấy vậy tôi lại cáu với anh:


- Vết thương nhỏ thì không phải là vết thương à? Anh nghĩ máu chảy từ tay không phải là máu chắc.


Nói xong, tôi vội băng bó cho anh. Thấy tôi cáu, Đạt hỏi ngay:


- Em gặp chuyện gì à? Sao tự dưng lại cáu.


Tôi kể hết mọi chuyện của tôi với Khanh cho Đạt nghe. Nghe xong, anh suy nghĩ một lát rồi hỏi tôi:


- Em nghĩ bây giờ anh có nên ngỏ lời với Quyên không?


- Chắc chắn là có! Anh yêu chị ấy thật lòng, có thể còn nhiều hơn cả tình yêu của anh Vũ dành cho chị ấy nữa. Tại sao anh lại không thể nói ra cho chị ấy biết. Nếu chị ấy từ chối, cứ cho là chị ấy có lỗi với tình cảm của anh, còn nếu anh không nói thì anh có lỗi với tình cảm của chính mình. Để người khác làm điều có lỗi với mình cũng không sao, vì chúng ta đâu thể biết được mọi người sẽ làm gì. Nhưng đừng bao giờ là chuyên gì có lỗi với bản thân mình. Em sẽ giúp anh bằng cả hai tay.


Từ hôm đó, sau làm tôi và Đạt đều ngồi lại để bàn bạc ý tưởng cho màn tỏ tình lãng mạn của anh. Nếu kể chuyện này ra chắc có người sẽ bảo tôi thừa thời gian để làm việc không đâu. Dù sao chị Quyên cũng sắp đính hôn rồi, chẳng nhẽ anh Đạt nói ra chị ấy sẽ đến bên anh. Đây đâu phải là phim Hollywood và chị Quyên chắc cũng không đủ phóng khoáng như mấy cô gái NewYork. Tôi làm mọi chuyện không phải để tìm một kết thúc hoàn mỹ như mọi người vẫn thường nghĩ. Tôi chỉ muốn anh ấy được đường đường chính chính yêu chị Quyên một lần dẫu là trong phút giây ngắn ngủi thôi cũng được. Tôi muốn được nhìn thấy anh bộc lộ tình yêu của mình trước mặt chị Quyên mà không hề e ngại. Tất cả những điều đó với tôi với anh Đạt đã là một kết thúc hoàn mỹ nhất.


Cuối cùng khâu quan trọng nhất là địa điểm tổ chức cũng đã được chọn xong, đó là quán chè gần trường cấp ba của hai người. Mọi chuyện sẽ tiến hành vào buổi tối cho thêm phần lãng mạn. Nhưng tôi và Đạt phải tới quán từ sáng sớm để chuẩn bị mọi thứ. Vừa làm hai anh em vừa nói chuyện rất rôm rả.


Nhưng không hiểu sao khi nhìn vẻ mặt lấp lánh hạnh phúc đó của Đạt tôi lại thấy một cảm giác gờn gợt lên rất khó tả: không phải là buồn, nhưng chắc chắn không phải là vui, một cảm giác chính tôi cũng không thể gọi tên.Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?


Cuối cùng, thời khắc quan trọng nhất cũng đã đến. Tôi cũng muốn đến đó và Đạt đồng ý. Mọi chuyện diễn ra đúng như kết hoạch: đèn được tắt, chỉ còn ánh sáng


lung linh của những ngọn nến, clip về hai nhân vật chính được bật lên, bó hoa xinh đẹp giờ đang trên tay Đạt... tất cả mọi thứ đều hoà hảo. Tôi lặng lẽ bước ra ngoài và nước mắt khẽ rơi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi đã yêu anh ấy mất rồi.


* * *


3. Quyên


Linh Lan cô nhân viên tập sự dễ mến ở công ty của Đạt hẹn tôi đi uống caffe. Tôi và cô bé không thân, những gì tôi biết về Lan, toàn qua lời kể của Đạt, chúng tôi chỉ gặp nhau có một lần và cũng chưa kịp chuyện trò. Nên khi nhận được lời mời tôi cũng hơi bất ngờ. Sau khi gọi đồ uống, bất chợt Linh Lan hỏi tôi:


- Chị Thục Quyên này, chị có biết anh Đạt yêu chị không?


Tôi rất bất ngờ. Không phải vì tình yêu của Đạt. Đó là điều tôi đã biết từ lâu.


Điều bất ngờ là người nói cho tôi biết chuyện này lại là Linh Lan. Nhưng tại sao cô ấy lại nói với tôi điều này? Những thắc mắc trong lòng khiến tôi không thể đợi lâu hơn được nữa. Không vòng vo, tôi hỏi thẳng:


- Sao em lại cho chị biết chuyện này?


- Vì anh Đạt muốn tỏ tình với chị... Anh ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.


Dù biết rằng chị sáp đính hôn và không đón nhận tình yêu của anh ấy, nhưng anh Đạt vẫn rất vui và háo hức... Nhưng...


- Nhưng em sợ chị quá bất ngờ, thái độ của chị lúc đó sẽ làm Đạt tổn thương phải không?


Tôi tiếp lời Linh Lan. Cô ấy không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.


- Yên tâm đi! Chị nghĩ, dù là tình yêu đơn phương cũng là một thứ tình cảm đáng trân trọng phải không? Dù là câu từ chối chị cũng sẽ làm điều tốt nhất cho cả hai.


Trước khi chia tay Linh Lan, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, hỏi một câu:


- Em yêu Đạt phải không?


Ngập ngừng một lát, cô ấy khẽ gật đầu. Còn tôi thấy trong tim mình có một cảm giác rất lạ.


Đạt yêu tôi. Làm sao tôi có thể không biết chuyện này khi tôi ở cạnh cậu ấy trong suốt từng ấy thời gian. Từ khi vào cấp III, lúc chúng tôi không còn là những đứa trẻ mà đã biết như thế nào là rung động. Mỗi khi Đạt quay sang len lén nhìn tôi trong giờ học, tức tối với tôi khi tôi đi chơi với bạn nam nào đó trong lớp. Hay tặng cho tôi những món quà được bọc gói một cách cầu kì, khác với sự xuề xoà khi còn nhỏ. Những lúc như thế trong lòng tôi có một linh cảm rất lạ. Đó là linh cảm của một thiếu nữ về một tình cảm lớn hơn tình bạn. Khi chúng tôi bị tai nạn vào năm lớp 11, tôi còn nhớ lúc đó cả khuôn mặt Đạt trầy trụa, bê bết máu, cậu ấy nhăn nhó vì đau nhưng cậu ấy chỉ luôn miệng nói một câu duy nhất: " Cậu có sao không Quyên? Cố lên nhé sắp tới bệnh viện rồi". Mặc dù tôi bị thương nhẹ hơn cậu ấy, ngay cả khi nằm mê man trong bệnh viện cậu ấy cũng chỉ lo cho tôi. Khi ấy tôi đã nghe rõ từng lời Đạt nói: "Quyên à, tớ thích cậu nhưng chưa nói ra được với cậu, nên cậu không được làm sao đâu đấy!" Nhưng với tôi Đạt chỉ mãi là một người bạn. Năm năm, mười năm, rồi mười tám năm vẫn thế; trái tim tôi chẳng bao giờ đập loạn lên trước cậu ấy. Không một lần.


Gần mười năm trời con tim Đạt nhức nhối vì mối tình đơn phương với tôi, cũng là từng nấy thời gian một phần trái tim tôi bị giam hãm trong mối tình đơn phương ấy. Dẫu cậu ấy không yêu cầu tôi phải đáp lại, và cứ lặng thầm yêu tôi như thế. Nếu tôi không biết điều ấy thì không sao, nhưng khi đã biết hết mọi chuyện, tôi có cảm giác mình thật xấu xa, như thể tôi đang chà đạp tình cảm của cậu ấy vậy. Nhưng tôi đâu có nghĩ ra cách nào hay hơn là im lặng và giả vờ không biết. Tôi không hề yêu cậu ấy, nhưng chẳng thể nói cậu ấy đừng yêu tôi nữa, như cách tôi làm với những chàng trai khác.Vì Đạt là bạn tôi....


Trong cuộc đời này, người ta có thể có nhiều mối tình; nhưng một người bạn tri kỷ hiểu họ còn hơn cả họ hiểu chính bản thân mình, thì chỉ có một mà thôi. Vì điều này, tôi không thể từ chối Đạt. Tôi đành chờ đợi đến một ngày cậu ấy nhận ra rằng tình cảm giữa chúng tôi là vô vọng và buông tay. Lúc đó, tình cảm trong chúng tôi chỉ còn là tình bạn. Tất cả sẽ trở lại như hồi còn nhỏ. Đến lúc này, khi điều mà tôi chờ đợi bao nhiêu lâu sắp tới tôi thấy trong tim mình một cảm giác thật thoải mái, thật nhẹ nhõm. Đó là một hạnh phúc, rất khác....


* * *


4. Đạt


Cuối cùng gìơ G đã điểm. Tất cả đèn được tắt và trong phòng chỉ còn ánh nến lung linh. Clip của tôi và Quyên được bật lên. Để thêm phần lãng mạn Linh Lan gợi ý tôi nên hát một bài nào đó. Tôi đã chọn Obvious của Westlife, vừa là bài hát của nhóm nhạc mà Quyên thích lại vừa đúng tâm trạng của tôi lúc này. À mà không! Phải là tâm trạng của tôi gần 10 năm nay mới đúng. Đó là lời của một chàng trai đã yêu cô bạn thân của mình rất nhiều. Nhưng cô gái ấy lại không hề biết, dù chàng trai đã phát đủ "tín hiệu": nói những câu bông đùa gọi mở, ăn mặc thật chải chuốt mỗi lần gặp cô. Những cách này chẳng có hiệu quả gì, cô gái ấy chỉ xem chàng trai là bạn. Cuối cùng lấy hết can đảm, anh chàng ấy cũng hát một khúc tình ca và gửi hết cả trái tim mình vào đó.


Trước kia mỗi lần Quyên nghe nhạc của Westlife tôi đều lè lưỡi trêu cô ấy sến sẩm và mít ướt. Chỉ có mấy cô nàng mới thích thể loại này. Nhưng giờ đây khi ôm đàn và hát bài hát của Westlife tôi thấy sao nó hay đến vậy. Giai điệu nhẹ nhàng, tình cảm, không nhanh không chậm. Dù là bài hát diễn tả một nỗi buồn nhưng khi nghe nó không làm cho người ta cảm thấy thiểu não. Vẫn có một chút gì đó của niềm vui của hi vọng, ẩn hiện trong những giai điệu du dương ấy. Chúng làm cho người ta cảm thấy thoải mái và muốn mỉm cười.


We started as friendsBut something happened inside meNow I'm reading into everythingBut there's no sign you hear the lightning, baby...I've made it obviousDone evering thing but sing it( I've crushed on you so long but on and on get me wrong)I'm not so good with wordsAnd since you never noticeThe way that we belongI'll say it in a love song...And sing it until the day you're holding meI've wanted you so long but on you get me wrongI more then adore you but sine you never seem to see...But you never seem to seeI'll say it in this love song.


Bài hát kết thúc, Quyên đứng dậy vỗ tay và mỉm cười rất tươi. Cô ấy chạy tới, bất ngờ ôm lấy tôi. Hơi bất ngờ tôi định lùi ra sau, nhưng vòng tay của cô ấy càng siết chặt. Ghé sát tai tôi Quyên nói thật chậm, giọng hơi nghẹn lại, hình như cô ấy đang khóc:


- Dù cô gái ấy không đáp lại thì chàng trai vẫn cảm thấy hạnh phúc vì đã nói ra hết tình cảm của mình phải không Đạt?


- Chắc chắn rồi! Chàng trai ấy vẫn sẽ hạnh phúc.


- Vậy lúc này cậu có hạnh phúc không?


- Có. Tớ hạnh phúc.


- Thực ra tớ đã biết cậu yêu tớ từ rất lâu rồi. Từ năm lớp 11, khi cậu bị tai nạn mà chỉ lo cho tớ. Lần tớ đến nhà cậu chơi, cậu đã hỏi tớ xem bán hết bộ sưu tầm tem của cậu đi có đủ để tổ chức đám cưới trong mơ của tớ không? Tớ đều biết cậu nới tất cả những điều đó vì yêu tớ. Nhưng trái tim tớ vẫn chỉ coi cậu là một người bạn. Một người bạn rất quan trọng mà tớ không bao giờ muốn mất đi. Vì vậy nên tớ không thể nói ra với cậu và tớ biết cậu cũng vậy. Hôm nay, khi nhận được lời tỏ tình của cậu tớ đã rất hạnh phúc. Vì tớ biết cậu hạnh phúc.


Quyên nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn. Đây là nụ hôn đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi và cái ôm vừa qua là cái ôm lâu nhất, ấm áp nhất mà tôi nhận được. Trước khi về, Quyên khẽ nói với tôi:


- Cậu có biết tại sao Linh Lan ra sức giúp cậu tỏ tình với tớ không? Đó không chỉ đơn thuần là một sự giúp đỡ. Cô ấy làm vì yêu cậu và muốn cậu được hạnh phúc. Khi yêu cậu đã luôn rụt rè và e ngại, nhưng khi được yêu cậu hãy thật can đảm nhé.


Đã hơn một tuần tôi không gặp Linh Lan, kể từ khi cô ấy kết thúc đợt tập sự. Chẳng hiểu sao cả văn phòng mười người, chỉ thiếu đi một người mà tôi thấy nó rộng rãi một cách khủng khiếp. Khi lên sân thuợng đứng hóng gió, như một phản xạ tôi lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Nhưng chẳng có ai nói một câu bông đùa hay nháy mắt cười với tôi. Lúc ăn trưa cũng chẳng còn ai nhờ tôi mua hộ một cốc caffe nhiều sữa nữa. Khi bị đứt tay và lóng ngóng đi tìm băng cá nhân, tôi cũng đã thấy nhớ cô ấy. Có lẽ, tôi đã yêu Linh Lan mà không hề hay, bởi lúc đó tôi cứ nghĩ rằng mình yêu Quyên. Hôm nay tôi nghe trên một chương trình radio trên di động rằng ý nghĩa của hoa linh lan là sự trở về của hạnh phúc. Lúc về, tôi rẽ vào hiệu sách, mua một tấm bưu thiếp có hình hoa linh lan trắng rất đẹp. Nhưng làm sao để tấm thiệp này đến được tay em là cả một vấn đề? Tôi không biết nhà Linh Lan ở đâu. Còn mỗi lần gọi điện cho em, tôi chỉ nghe được một giọng nói quen thuộc...chắc là nó có từ khi người ta phát minh ra mạng điện thoại: "Số máy quý khách gọi...". Dù lúc này không thể tặng cho cô ấy tấm thiệp, nhưng tôi vẫn viết vào bưu thiếp những gì tôi muốn gửi tới em. Chẳng hiểu vì sao tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ gặp lại em sớm thôi.


* * *


Ngày đính hôn của Quyên, tôi đến dự từ rất sớm, dù gì tôi cũng là bạn thân nhất của cô ấy cơ mà. Lúc tôi lấy đồ uống, chợt tấm bưu thiếp mà tôi mua tặng Linh Lan hôm nọ chẳng hiểu sao lại rơi ra từ túi áo vest của tôi. Lạ thật! Tại sao nó lại ở đây nhỉ? Rõ ràng tôi đã để nó trong ngăn kéo kia mà. Bỗng tôi nghe thấy một giọng nói rất quen, là giọng của Linh Lan. Đúng là em rồi! Hôm nay, nhìn em thật dịu dàng trong bộ váy xanh nhạt với mái tóc buông trên vai. Nhìn thấy tôi em khẽ mỉm cười,có chút gì đó hơi gượng gạo rồi vội quay đi.


Sau khi rót rượu cùng Vũ và kết thúc các nghi thúc của buổi lễ đính hôn, chẳng hiểu sao Quyên lại muốn tung bó hoa cầm tay của cô ấy. Hình như đây là điều người ta chỉ làm trong lễ cưới thôi mà. Chẳng biết cô bạn lắm chiêu này lạ bày ra trò gì đây. Thật bất ngờ, người bắt được bó hoa chính là Linh Lan. Quyên lại ôm cô ấy và nói khẽ:


- Em có biết, có người cho rằng: " Nếu nhận được bó hoa cưới của cô dâu, thì cô gái ấy sẽ là người tiếp theo trở thành cô dâu. Còn nếu nhận được bó hoa trong lễ đính hôn, em sẽ trở thành người tiếp theo tìm thấy hạnh phúc không.


Quyên kín đáo lại gần tôi, nháy mắt và nói:


- Hôm trước đến nhà cậu, nhìn thấy tấm bưu thiếp trong ngăn kéo, tớ biết tỏng cậu nghĩ gì rồi. Đồ nhát gan! Hôm nay tớ tạo điều kiện cho cậu đấy! Cố gắng làm cho tốt vào.


Có đủ thiên thời, địa lợi thế này, tôi phải làm tốt phần còn lại thôi. Tôi tiến lại chỗ Linh Lan đưa cho cô tấm thiêp:


- Anh có thứ này, đã chuẩn bị rất lâu để tặng em.


Linh Lan ngắm tấm thiệp rất lâu, chầm chậm sờ nhẹ từng con chữ ghi trên đó. Chỉ có mấy phút thôi mà tôi tưởng trái tim mình như đang đi nghỉ ngoài lồng ngực.


- Anh bảo hoa linh lan là sự trở về của hạnh phúc và anh muốn trái tim tìm thấy sự trở về. Nhưng em vẫ chưa từng đến và chưa từng ra đi khỏi nơi ấy. Sao gọi là trở về? Em muốn có một sự khởi đầu.


Chẳng đợi thêm một giây nào nữa, tôi ôm em thật chặt. Vì tôi biết đó là lời đồng ý.


Amico



 
2hi.us