Truyện ngắn - Yêu Trong Mưa, Chia Tay Trong Nắng, Quay Về Trong Cầu Vồng
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện ngắn - Yêu Trong Mưa, Chia Tay Trong Nắng, Quay Về Trong Cầu Vồng
Yêu Trong Mưa, Chia Tay Trong Nắng, Quay Về Trong Cầu Vồng ~~~
Nó một con nhỏ ương ngạnh,bướng bỉnh,nổi tiếng lì trong lớp nhưng cũng khá kool đơn giản trong bộ đồng phục ngày thường,lúc nào cũng tươi tắn với nụ cười trên môi,ko cao lắm chỉ 1m56 thôi hihi...được mệnh danh là pé lùn - Yến Thiên.Cái tên nghe thật hiền dịu nhưng lại trái ngược với tính cách của nó!
Hắn,một tên con trai cao ráo,bảnh trai,tốt bụng lại rất galang nữa và hơn hết là rất iu thương nó..hihi...thật sự ngay từ lúc bước vào cấp hai trái tim nó bắt đầu xao xuyến vì hắn...hắn có cái tên chả mấy gì hay Thọ.Nhưng đối với nó hắn là một thứ gì đó thật đặc biệt và quan trọng lắm lắm.
Vào đầu năm lớp 6,với bao bỡ ngỡ mới lạ,cái đám lâu la lục lạc của nó quy tụ về một góc lớp,suốt ngày chỉ quậy phá.Bàn có 2 người thôi,nó ngồi đầu bàn và hắn ngồi cuối.Một khoảng cách khá xa,lúc ấy thậm chí còn ko thèm nhìn mặt huống chi là nói chuyện.Nhưng rồi lớp có người mới,thật là bực bội khi nó cứ phải ngồi cạnh hắn (nói thế thôi chứ sướng quá i chứ)ngồi cứ giật bút, cãi nhau,chữ hắn xấu kinh >" làm nhiều khi nó chép bài ko kịp nhìn qua thì ôi thôi T_TNhưng như thế cũng chả biết là từ bao giờ hắn đã dần dầnđi vào trái tim nó một cách dễ dàng...từ từ hình ảnh hắn đã ở trong đó...khắc sâu Cái hồi baby ấy thật là đáng iu làm sao,có lần đang ngồi học "nghiêm chỉnh" thế tự nhiên hắn bảo một câu: _Tui kể cho bà chiện này nhưng pà không được kể cho ai đâu nha!Tưởng chiện gì quan trọng lắm nó cũng gật đầu:_Ừh,kể điHắn bắt đầu bỏ tay ra khỏi túi áo...thì ra hắn mặc nhầm áo của anh hắnnên từ lúc vào lớp cứ khép nép,che che đậy đậy làm như chiện gì bí ẩn lắm...nó nằm cười lăn cười bò bỗng chợt bà cô chỉ hắn lên dzò bài>"""
Tết,nghỉ ở nhà nhưng đầu nó lại ngập tràn hình ảnh của hắnvà cái chuyện hắn thix ai...rắc rối thế...đầu nó muốn nổ tung...mấy ngày tết nó ngồi nhà,cố mày mò thêu cho xong cái móc chìa khoáthật là xinh để tặng hắn...biết đâu...hắn thix mình(tưởng bở)Bọn nó lại trở về học tiếp tục học tập sau kì nghỉ tết,và bí mật của hắn cũng bật mởhắn lên lớp cứ cười tủm tỉm,trông thấy ghét bọn tổ nó bắt hắn kí cam kết nếu nói ra phải chiêu đãi một chầu no nê nhưng hắn cứ trốn mãi,cứ kon kà con kêrồi Valentine cũng đến,hắn trịnh trọng lên lớp (vẻ vui lắm)cả lớp cứ xôn xao mãi,ngồi gần hắn mà tim nó run cầm cập chả hiểu sao nữahắn viết giấy cho nhỏ Trinh,nhìn thế nó cũng đoán người hắn thích là ai rồinó buồn lắm,cũng định quăng món quà cho hắn đi nhưng tiếc tiền >"ngốcrồi dần làm cái tên đó tự nhiên cứ in sâu trong tim nó nó tự nhủ phải cố quên hắn đi,ko được nhớ,vì nó ko có cơ hội nào hết...vô vọng lắm!.ღ♥
Nó một con nhỏ ương ngạnh,bướng bỉnh,nổi tiếng lì trong lớp nhưng cũng khá kool đơn giản trong bộ đồng phục ngày thường,lúc nào cũng tươi tắn với nụ cười trên môi,ko cao lắm chỉ 1m56 thôi hihi...được mệnh danh là pé lùn - Yến Thiên.Cái tên nghe thật hiền dịu nhưng lại trái ngược với tính cách của nó!
Hắn,một tên con trai cao ráo,bảnh trai,tốt bụng lại rất galang nữa và hơn hết là rất iu thương nó..hihi...thật sự ngay từ lúc bước vào cấp hai trái tim nó bắt đầu xao xuyến vì hắn...hắn có cái tên chả mấy gì hay Thọ.Nhưng đối với nó hắn là một thứ gì đó thật đặc biệt và quan trọng lắm lắm.
Vào đầu năm lớp 6,với bao bỡ ngỡ mới lạ,cái đám lâu la lục lạc của nó quy tụ về một góc lớp,suốt ngày chỉ quậy phá.Bàn có 2 người thôi,nó ngồi đầu bàn và hắn ngồi cuối.Một khoảng cách khá xa,lúc ấy thậm chí còn ko thèm nhìn mặt huống chi là nói chuyện.Nhưng rồi lớp có người mới,thật là bực bội khi nó cứ phải ngồi cạnh hắn (nói thế thôi chứ sướng quá i chứ)ngồi cứ giật bút, cãi nhau,chữ hắn xấu kinh >" làm nhiều khi nó chép bài ko kịp nhìn qua thì ôi thôi T_TNhưng như thế cũng chả biết là từ bao giờ hắn đã dần dầnđi vào trái tim nó một cách dễ dàng...từ từ hình ảnh hắn đã ở trong đó...khắc sâu Cái hồi baby ấy thật là đáng iu làm sao,có lần đang ngồi học "nghiêm chỉnh" thế tự nhiên hắn bảo một câu: _Tui kể cho bà chiện này nhưng pà không được kể cho ai đâu nha!Tưởng chiện gì quan trọng lắm nó cũng gật đầu:_Ừh,kể điHắn bắt đầu bỏ tay ra khỏi túi áo...thì ra hắn mặc nhầm áo của anh hắnnên từ lúc vào lớp cứ khép nép,che che đậy đậy làm như chiện gì bí ẩn lắm...nó nằm cười lăn cười bò bỗng chợt bà cô chỉ hắn lên dzò bài>"""
Tết,nghỉ ở nhà nhưng đầu nó lại ngập tràn hình ảnh của hắnvà cái chuyện hắn thix ai...rắc rối thế...đầu nó muốn nổ tung...mấy ngày tết nó ngồi nhà,cố mày mò thêu cho xong cái móc chìa khoáthật là xinh để tặng hắn...biết đâu...hắn thix mình(tưởng bở)Bọn nó lại trở về học tiếp tục học tập sau kì nghỉ tết,và bí mật của hắn cũng bật mởhắn lên lớp cứ cười tủm tỉm,trông thấy ghét bọn tổ nó bắt hắn kí cam kết nếu nói ra phải chiêu đãi một chầu no nê nhưng hắn cứ trốn mãi,cứ kon kà con kêrồi Valentine cũng đến,hắn trịnh trọng lên lớp (vẻ vui lắm)cả lớp cứ xôn xao mãi,ngồi gần hắn mà tim nó run cầm cập chả hiểu sao nữahắn viết giấy cho nhỏ Trinh,nhìn thế nó cũng đoán người hắn thích là ai rồinó buồn lắm,cũng định quăng món quà cho hắn đi nhưng tiếc tiền >"ngốcrồi dần làm cái tên đó tự nhiên cứ in sâu trong tim nó nó tự nhủ phải cố quên hắn đi,ko được nhớ,vì nó ko có cơ hội nào hết...vô vọng lắm!.ღ♥