XtGem Forum catalog
Truyện ngắn- SAO KHÔNG GIỮ EM LẠI BÊN ANH?

Truyện ngắn- SAO KHÔNG GIỮ EM LẠI BÊN ANH?

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn- SAO KHÔNG GIỮ EM LẠI BÊN ANH?

Con sông bây giờ cũng cạn, và hẹp dần, để trơ trọi hai bên bờ thành những luống trồng rau xanh tốt. Khẽ buông tiếng thở dài, Thùy chợt nhận ra rằng mình cũng đã thay đổi. Cuộc sống bao toan lo khiến Thùy trở nên trầm tĩnh, chẳng còn vô tư và hiếu động như ngày trước. Chẳng mấy chốc nữa rồi Thùy cũng sẽ lấy chồng, như một quy luật không thể nào cưỡng nổi.

Với tay rứt một ngọn cỏ bỏ vào miệng, ngọn cỏ non đăng đắng khiến Thùy bỗng thấy nghẹn nơi cổ họng, giọt gì mặn chát ướt trên môi. Thùy hoảng hốt nhận ra nước mắt mình đang rơi, mình đang cắn chặt môi mà khóc rồi thì chẳng thể nào mà nín được. Nước mắt đua nhau rơi xuống, đọng lại từng lá cỏ rồi ngấm xuống đất. Bao lâu nay rồi Thùy chưa từng biết khóc?

Trong mắt Quân - chồng sắp cưới của Thùy, Thùy luôn mạnh mẽ và rắn rỏi. Quân là người cứng rắn và ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, mặc dù Thùy biết là Quân rất tốt nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi những giây phút chạnh lòng và chán nản. Bao năm lăn lộn với thương trường, trở thành người thành đạt, Anh cũng tạo được cho mình một khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt kiên nghị, không ai biết được trong đầu Anh đang nghĩ gì và cảm thấy ra sao.

Kể cả với Thùy, anh cũng giữ khuôn mặt ấy, khiến nhiều lúc cô nghĩ mình là đối tác kinh doanh, là đồng nghiệp chứ không phải là bạn gái. Với Anh, hôn nhân cũng là một hợp đồng có rủi ro mà cả hai bên sau khi thỏa thuận thì phải chấp hành nghiêm túc. Và thật vậy, Anh là một người rất chung thủy và từ tốn, chẳng bao giờ Anh làm Thùy phải trách giận điều gì. Thùy cảm thấy vậy cũng có thể là vì Thùy hài lòng, cũng có thể là vì cô chấp nhận Anh như vậy kể từ khi "kí kết hợp đồng” ấy.

Buổi tối, Thùy ngồi một mình trên bờ đê, nhìn ra con sông lấp lánh ánh trăng, có cả giọt nước mắt trên mi mắt Thùy lấp lánh. Cô cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ biết rằng mình cần phải được khóc từ rất lâu dù chẳng có điều gì khiến cô phải buồn. Khi hết nước mắt để khóc, Thùy ngồi úp mặt vào gối mình và hát vu vơ. Cảm giác thấy ai đó nhìn mình khiến Thùy giật mình quay lại. Khuôn mặt lẫn vào trong bóng tối và ánh trăng mờ nhạt không rõ nhưng Thùy vẫn có cảm giác thân quen đến kì lạ. Và Thùy ngỡ ngàng nhận ra Việt - mối tình đầu của cô.

Thùy không cảm thấy khó xử khi ngồi bên Việt, bởi chuyện tình ấy đã qua đi từ rất lâu và đã qua thực sự. Ở Việt, cô tìm thấy mình sự nông nổi khờ dại và vô tư khác với bên Quân. Nhưng tình yêu đó là khi cô còn ở tuổi 17.

- Tại sao ngày ấy mình chia tay hả Việt? –Thùy bất chợt hỏi Việt

- Mình chưa từng chia tay.... - Việt dõi ánh mắt về phía xa xăm, giọng nói trầm ầm - Mà là em bỏ anh đi.

Câu nói ngập ngừng của Việt khiến Thùy thấy dằn lòng, cảm giác khó tả xâm chiếm. Việt nói đúng, sau khi tốt nghiệp đại học, chính Thùy đã bỏ Việt mà không nói một lời nào. Khi ấy, cô chỉ biết lao vào công việc mà không để tâm gì đến người yêu mình. Hai người cách xa dần rồi xa mãi... Nhưng Việt đã không hề giữ Thùy lại, Việt đã không cho cô biết Việt yêu cô như thế nào.

- Anh có trách em không?

- Anh không trách em được. Vì anh không thể làm được gì cho em.

- Vậy thì... có lẽ là em phải trách anh.

- Trách anh sao?

Việt tỏ ra bất ngờ với câu nói của Thùy. Hơn 5 năm qua, kể từ ngày Việt để lạc mất Thùy, mỗi khi nghĩ đến Việt là cô lại gạt đi ngay. Có nhớ, có thương nhưng tình yêu đó không đủ lớn để giữ họ được bên nhau mãi mãi.

- Tại sao ngày ấy anh không giữ em lại bên anh?

- Anh...

Việt ấp úng không nói được thành câu. Thùy như không để ý tới sự khó xử của Việt mà thản nhiên buông mình xuống bãi cỏ, ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Tối nay trời không có sao, chỉ có một mặt trăng khuyết của ngày đầu tháng treo trên đầu ngọn tre. Việt cũng thả mình bên cạnh cô và ngước lên nhìn bầu trời:

- Thực ra thì bao năm qua, anh vẫn luôn nhớ đến em.

- Vậy sao anh không đi tìm em?

- Vì anh nghĩ em không cần đến anh nữa.

Im lặng hồi lâu Thùy mới hỏi Việt:

- Anh có bạn gái chưa?

- Anh có, nhưng bọn anh chia tay rồi.

Giọng nói của Việt không có vẻ gì là buồn hay tiếc nuối, có lẽ đó không phải là một mối tình sâu sắc cho lắm. Thùy cũng không nhiều ghen tuông, chỉ cảm thấy hơi khó chịu khi Việt nói vẫn luôn nhớ mình mà lại có người khác nữa.

- Em sắp lấy chồng rồi Việt ạ.

- Em lấy ai?

Thùy lặng im không nói mà để Việt tiếp tục hỏi:

- Em có yêu anh ấy không?

Trong những năm qua, em có khi nào nhớ đến anh không?

Thùy thấy hơi bối rối không biết phải trả lời Việt ra sao. Thùy chưa từng nói dối Việt điều gì, cô đã từng yêu Việt. Nhưng những đam mê ấy cứ tan dần rồi vụt tắt hẳn trước khi họ xa nhau. Chỉ đến 3 năm sau đó, khi Thùy gặp Quân - chồng sắp cưới của Thùy bây giờ, cô mới thấy mình tìm được một bến đỗ bình yên mới. Thùy chậm rãi trả lời như một sự lảng tránh:

- Hai tháng sau em cưới rồi.

Thùy không quay lại nhìn Việt nhưng nghe rõ tiếng thở dài đầy vẻ nuối tiếc của Việt và cô biết Việt đang nhìn cô.

- Em về đây.

Thùy đứng dậy, đưa tay vuốt ngược mái tóc rối bời. Việt cũng đứng dậy theo, sát lại gần cô, vuốt những sợi tóc cô bay trong gió. Hơi thở Việt gấp gáp nóng hổi, Thùy nghe rõ con tim anh đang đập loạn nhịp theo. Việt nhìn vào đôi mắt Thùy không chớp mắt. Cô thấy lại hình ảnh của gần 10 năm trước, khi họ còn là sinh viên. Những ngày vui và hạnh phúc nhất. Thùy vội tránh ánh mắt Việt và quay lưng đi.

- Để anh đưa em về.

Quãng đường ngắn, không ai nói một lời nào mà con đường vẫn chẳng dài ra thêm. Thùy nghe rõ Việt nín thở, nhiều lần muốn nói ra điều gì đó rồi lại thôi. Đến cổng nhà ông nội Thùy, cô nán lại không vào nhưng vẫn lặng im. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Hai người cứ đứng như thế mà giữ cho không khí im lặng đến tuyệt đối. Việt chốc chốc lại quay ra nhìn Thùy rồi quay đi, cố nén tiếng thở dài mà vẫn buông ra thật khẽ.

- Em vào đây. Chúc anh ngủ ngon.

Thùy cười với Việt như vẫn thường cười với các khách hàng mỗi ngày rồi quay lưng vào nhà. Cô không chờ Việt đáp lời, mà bước vào bậc thềm nhà bỏ Việt đứng đó. Không biết bao lâu sau thì Việt bỏ đi, Thùy cũng không cố nhìn ra...

... Thùy mặc chiếc váy cưới trắng bước đi trên con đường trải đầy hoa mà dài hun hút.Trời đất tối sầm lại mà giông bão kéo đến trút xuống trên đầu, xung quanh bốn bề vắng lặng mà chẳng hề có một chỗ trú chân. Thùy muốn hét lên gọi lớn tên Quân mà không sao làm được. Thùy biết Quân không cho phép mình yếu đuối, lúc nào cũng phải kiên cường, phải mạnh mẽ mà bỏ qua mấy thứ cảm xúc trẻ con không cần thiết. Cô ú ớ, mồ hôi vã ra rồi giật mình thức giấc. Thì ra chỉ là giấc mơ.

Thùy lại thiếp đi và chìm vào giấc mơ như ban nãy. Cô mải miết đi dưới trời mưa mà nước mắt dàn dụa, hoang mang đến cực độ. Trời mưa mỗi lúc một lớn hơn, bầu trời cũng mỗi lúc một tối dần. Cô luống cuống như muốn quỵ ngã thì thấy có tiếng thở nóng hổi gấp gáp, nghe rõ cả trái tim đập mạnh sát bên mình. Ánh mắt ấm áp nhìn vào trong đôi mắt cô. Ánh mắt của của một người xa lạ. Người đàn ông nắm lấy tay Thùy, bàn tay lớn che mưa trên mái đầu cô ướt sũng. Trời ngừng mưa mà nắng lên. Thùy biết là mình đang mơ nên cố gắng vùng dậy thoát khỏi giấc mơ ấy. Bà nội vẫn nằm

cạnh cô thở đều đều. Đồng hồ chỉ 12h đêm. Hoảng sợ, cô không dám ngủ tiếp.

Cô đơn kéo đến, Thùy suy nghĩ mông lung. Chiếc áo xanh biển Thùy đang mặc khiến cô càng thêm xanh xao dưới ánh đèn từ phòng trong hắt ra. Cô định thần lại rồi lại nghĩ miên man vu vơ. Những suy nghĩ đan xen giữa Việt và Quân. Thật tội lỗi khi so sánh chồng sắp cưới của mình với một người khác, lại là bạn trai cũ. Thùy nhắn tin cho Quân:

- Anh ngủ chưa?

- Anh chưa. Anh vừa xem lại mấy tập hồ sơ. Em ngủ sớm đi, anh đi ngủ đây.

- Em vừa gặp cơn ác mộng sợ quá, không dám ngủ nữa.

- Em cố ngủ đi, thức khuya nhiều không tốt đâu.

Một ngày đầy nước mắt, nước mắt lại vô cớ rơi ướt đầy mi mắt Thùy. Cô biết mình bị trầm cảm đã hơn một năm nay, cô đổ lỗi cho áp lực công việc khiến mình stress. Kể từ ngày có Quân, cô chưa từng khóc nhưng cũng chưa bao giờ có thể cười thoải mái. Không giận hờn, không ghen tuông. Những buổi hẹn hò chỉ có giấy tờ, laptop và bàn về công việc. Trong 2 năm đó, Quân cũng chỉ nói yêu Thùy một lần duy nhất, là lần đầu tiên anh ngỏ lời yêu.

Cũng có đôi lần tôi hỏi Anh "Anh có thích em không?" thì Anh thường gạt đi ngay "Em hỏi gì mà ngớ ngẩn thế?". Có lẽ là Thùy cũng ngớ ngẩn thật, đi tìm một sự yên thân, bình ổn mà đặt tên cho nó là một loại của tình yêu. Giá mà ngày đó Việt giữ cô lại, không để cho cuộc sống này cuốn tình yêu cô đi mất. Có lẽ khi đó, Việt cũng đã không còn yêu cô, hoặc cũng có thể Việt quá yếu đuối nhu nhược. Nhưng dù sao bây giờ thì đã muộn mất rồi.

Thùy biết mình không xinh, không tài giỏi và cũng không dịu dàng nên Thùy đã cố gắng trở nên biết điều trước tất cả mọi người, tất cả mọi việc. Thùy dám từ bỏ tất cả những gì mình theo đuổi để trở về là người phụ nữ của gia đình, dù rằng Thùy luôn tự tin trong công việc cô đang làm. Dù rằng luôn cười, luôn tỏ ra điềm đạm chín chắn nhưng cũng có lúc cõi lòng Thùy vỡ òa bởi sự yếu mềm mong manh không có chỗ dựa. Thùy thấy mình chới với giữa khoảng không vô định. Thùy biết điều bởi vì Quân không bao giờ làm gì có lỗi. Nhưng có lẽ hôn nhân và tình yêu là sự tự nguyện chứ không phải là chấp nhận. Và có lẽ đã đến lúc Thùy cần phải biết mình nên làm gì.

Quân không may bị tai nạn gẫy xương đùi phải nằm một chỗ nên tạm hoãn đám cưới lại. Thùy vẫn qua lại nhà Quân từ sớm trước khi đi làm, rồi lại ghé vào chỗ Anh đến tận khuya mới về. Suốt mấy tháng trời chăm sóc Quân rồi lo việc ở công ty vốn đã bộn bề khiến cô như muốn đổ gục. Thùy ngồi sát lại bên Anh, chỉ mong được Anh vỗ về một chút, đôi mắt cô nặng trĩu đã díu lại vì thiếu ngủ. Anh vẫn mải mê với đống tài liệu cô mang từ công ty về:

- Hạng mục này thiếu bản kê khai chi tiết, ngày mai em nhớ bổ sung thêm vào nhé.

Thùy quay lại nhìn Quân, đôi mắt hoe đỏ đã muốn khóc.

- Em sao thế? Đừng nói là em định khóc đấy nhé.

Thùy cố nén lại mà những giọt nước mắt vẫn trào qua khóe mắt rơi xuống má nóng hổi. Giọng nói vẫn nấc lên.

- Em thực sự rất mệt mỏi, anh có biết không?

- Anh biết là em mệt mỏi nhưng bản hợp đồng này rất quan trọng. Mình không thể lơ là được.

Thùy lặng im nhìn Quân rồi bật khóc. Trong làn nước mắt nhạt nhòa, cô thấy mặt Quân đỏ dần lên, anh bắt đầu nổi nóng:

- Em đừng lấy nước mắt ra có được không? Anh biết là em mệt nhưng em tưởng anh không mệt à? Bao nhiêu việc phải lo mà Anh cứ phải ngồi ở nhà như thế này, Anh cũng mệt mỏi lắm chứ.

Cô nín tiếng thở sâu mà như đứt đoạn. Cảm giác bối rối khó xử lẫn mệt mỏi. Việt vẫn luôn quan tâm đến mọi người như thế, nhớ đến từng sở thích và thói quen. Việt luôn làm cho người khác có cảm giác dễ chịu. Nhưng tại sao? Tại sao ngày ấy Việt không giữ cô lại ở bên khi cô vẫn còn cần tới Việt? Thùy cười, trong lòng thấy ấm áp khi Việt vẫn còn quan tâm đến mình.

Rồi Thùy nghĩ đến Quân. Chưa bao giờ Quân nói với cô hai tiếng "cảm ơn", chưa bao giờ dành cho cô một lời khen và cũng chưa bao giờ mua cho cô một món quà nào cả. Anh cũng thường tỏ ra không thích mỗi khi cô mua cho Anh bất cứ một thứ gì. Thùy khẽ thở dài. Trong mắt Việt thì cô vẫn nhỏ bé mong manh, còn đối với Anh thì cô lại luôn là người mạnh mẽ như những gì cô tỏ ra bề ngoài. Cô gục đầu xuống, chống tay lên trán như thể nếu không làm vậy thì cô sẽ gục luôn xuống mà không gượng dậy được nữa. Giọt nước mắt lại như muốn trào ra.

- Em uống nước đi.

Tiếng chiếc cốc đẩy gần lại phía Thùy. Cô chưa kịp ngẩng lên thì Việt đã đặt chiếc khăn vào trong bàn tay cô. Thùy cầm lấy chiếc khăn với vẻ mệt mỏi, chợt nhận ra đây là chiếc khăn cô tặng Việt ngày xưa. Thấm vội giọt nước mắt chưa rơi ra, cô cố cười tỏ ra mình không sao:

- Anh vẫn giữ chiếc khăn này à?

Việt như không nghe thấy câu hỏi của cô, từ tốn nói:

- Em cứ khóc nữa đi.

Nụ cười Thùy vỡ vụn, cảm tưởng như khuôn mặt mình méo xệch lại khi nghe Việt nói. Những ngày xưa có Việt, Thùy luôn được khóc mỗi khi buồn và luôn có một bờ vai Việt sẵn sàng bên cạnh. Cô cắn chặt môi quay đi mà không để ý là Việt đã sát bên mình. Việt kéo cô tựa vào mình, vuốt khẽ lên mái tóc cô:

- Em cứ khóc đi. Rồi em sẽ thấy thoải mái hơn.

Thùy không khóc nữa nhưng cứ để như thế, dựa vào vai Việtcho đến khi thiếp đi, cảm giác bình yên vô hạn. Đã lâu lắm rồi Thùy mới có cảm giác bình yên như thế?

Sáng hôm sau, Thùy vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng và mang đến nhà Quân. Cho dù có thế nào thì Thùy cũng đã chọn Quân, cô không thể phụ lại Quân dù là vì bất cứ lý do gì. Nhưng Thùy vẫn không biết phải nói gì với cô nên chỉ lặng im mang đồ ăn đến giường rồi đỡ anh vào nhà tắm. Sau khi dọn dẹp xong, Thùy lặng im đi làm. Đến chiều, sau khi tan sở Thùy lại về nhà Quân. Cô mang về bản kê khai chi tiết cho hạng mục trong hợp đồng anh yêu cầu hôm trước. Rồi nấu ăn, dọn dẹp và giặt giũ. Những việc nhạt nhẽo của trách nhiệm, không còn hào hứng đầy tình yêu thương.

Thùy gần như im lặng hoàn toàn trong suốt thời gian sau đó. Kể cả với Việt hay với Quân. Thùy bỗng như một hòn đá trơ lỳ, không có cảm xúc. Cô không muốn làm đảo lộn cảm xúc Việt, lại càng không muốn làm rối bời cảm xúc Quân. Có lẽ lúc này, lặng im là tốt nhất. Bởi có lẽ chỉ bắt đầu mở miệng ra thì những cảm xúc trong lòng sẽ trào ra không thể nào ngăn lại được.

Cô không muốn mình vì nông nổi mà phá vỡ những quy luật và nếp sống sẵn có. "Đã bước chân ra đi thì đừng bao giờ quay trở lại". Cô đã bỏ Việt đi thì cô không thể nào cho phép mình quay trở lại, dù Việt có đợi chờ. Và cô đã chọn Quân thì không thể nào bỏ Quân mà ra đi.

Anh à. Em muốn đi công tác bên Singapore một năm, để học hỏi thêm kinh nghiệm, được không?– Thùy hỏi Quân, đôi mắt cô nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, mong tìm thấy một sự níu kéo.

Ừ, em nên đi. Như vậy thì tốt cho công việc của em. - Giọng Quân thản nhiên như không hề có ý giữ Thùy lại.

Chưa lúc nào Thùy lại cảm thấy yếu đuối như lúc này, cảm thấy mong manh như chiếc lá bị cuốn trôi theo dòng nước. Sao Quân không giữ Thùy lại? Tại sao? Tại sao? Đến ngày Thùy gần đi, Thùy gọi cho Việt:

Em sắp đi Singapore khoảng một năm, Việt ạ.

Bao giờ em đi?

Việt chỉ hỏi Thùy có thế, rồi chuẩn bị cho Thùy những thứ cần thiết, sẵn sàng tiễn Thùy đi.

Ngày Thùy đi, trời đổ mưa tầm

tã. Thùy chạy ra ngõ, những giọt mưa xối xả táp vào mặt cô. Tiếng sấm sét làm cho Thùy giật mình, sợ hãi. Cô luống cuống như muốn quỵ ngã thì thấy có tiếng thở nóng hổi gấp gáp, nghe rõ cả trái tim đập mạnh sát bên mình. Ánh mắt ấm áp nhìn vào trong đôi mắt cô. Ánh mắt của của Quân. Anh nắm lấy tay Thùy, bàn tay lớn che mưa trên mái đầu cô ướt sũng. Thùy mỉm cười, bối rối khi anh dắt tay cô kéo vào trong chiếc taxi. Chỉ lát nữa thôi, Thùy sẽ lên máy bay mà sao Quân không giữ cô lại? Tại sao?

Chiếc xe dừng lại ở sân bay mà Thùy vẫn còn nấn ná chưa muốn xuống. Trái tim cô vẫn còn nặng trĩu, nước mắt cô sắp nhòa đi. Cô níu lấy tay Quân:

Anh, sao anh không giữ em lại bên anh?

Bởi vì anh không thể. Anh muốn em được tự do quyết định đời mình.

Trái tim Thùy đập hụt một nhịp, cảm giác nhói đau. Sao Quân không giữ cô lại?

Em vào đi, không thì sắp trễ giờ rồi. – Giọng nói Quân vẫn bình thản, không hề có vẻ níu giữ cô.

Anh… - Thùy ngập ngừng khi Quân nắm lấy bàn tay Thùy kéo vào trong.

Anh không giữ em lại được. Nên anh sẽ đi cùng em.

Thùy quay lại nhìn Quân, cô ngỡ ngàng vì xúc động trong khi Quân vẫn thản nhiên nắm tay cô kéo vào trong sân bay. Có lẽ Quân yêu cô bằng cách của riêng mình, dù rằng anh không biết cách dùng lời để nói.
2hi.us