Truyện Ngắn - Muộn Màng Mất Rồi Phải Không Em?
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện Ngắn - Muộn Màng Mất Rồi Phải Không Em?
Em không bao giờ giận dỗi anh quá 10 phút vì anh vẫn dây dưa với người con gái cũ.
***
Gửi em, một cô gái có trái tim của thiên thần.
Em đã mang những ánh nắng ấm áp đầu thu đến để sưởi ấm trái tim đầy tổn thương của anh. Anh đã nghĩ rằng sau khi chia tay mối tình đầu thì có lẽ anh không thể yêu thêm bất kì ai được nữa, anh thu mình lại trong vỏ ốc kiên cố. Không đi chơi, không kể lể tâm sự với ai, anh chỉ biết đi học rồi về nhà ngồi máy tính chơi game, đọc truyện. Tổn thương của mối tình đầu không thành cứ ám ảnh trong tâm trí anh, gặm nhấm tâm hồn anh, biến anh thành một con người vô cảm đến đáng sợ.
Thế nhưng ông trời xót anh, ông đã mang nụ cười ấm áp, đôi mắt dễ thương của em đến sưởi ấm trái tim anh.
Em xinh xắn, đáng yêu như đúng lứa tuổi của mình, em 18. Nhưng thật sự khi nhận lời yêu em, anh vẫn không thoát khỏi dư âm mối tình đầu đau đớn và anh đã làm khổ em, cô bé ạ. Em luôn dành tất cả tình cảm cho anh luôn nhắc anh đi ngủ sớm mỗi tối, kiên nhẫn chờ anh làm xong việc rồi gọi điện nói dăm ba câu, luôn quan tâm hỏi han mỗi khi thấy anh mệt…
Em không bao giờ giận dỗi anh quá 10 phút vì anh vẫn dây dưa với người con gái cũ.
Em cũng không giận dỗi khi cả ngày anh không trả lời tin nhắn của em vì anh đang mải tìm kiếm quá khứ.
Em cũng không giận khi anh chưa bao giờ nói với em rằng "Anh yêu em" như bao chàng trai khác, bởi lẽ khi nhắc đến 3 từ ấy, anh lại nhớ về người con gái xưa kia.
Em cũng không giận khi phải chờ anh cả tiếng đồng hồ ở quán cafe vì anh mải nói chuyện, hỏi han người ấy.
Em cũng không giận khi biết anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều...
Mỗi lần anh làm tổn thương em đến thế, em chỉ ậm ừ cười rồi cho qua. Anh đâu biết em luôn nhắc anh đi ngủ sớm trong khi em vẫn thức đến 2, 3 giờ sáng để đan khăn tặng anh. Anh đâu biết em luôn nhắc anh giữ gìn sức khỏe trong khi em lại bị đau bụng mỗi tối. Anh cứ nghĩ em đang còn nhỏ, chắc cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều vì anh thấy nụ cười của em sáng quá...
Nhưng anh đã nhầm, ẩn sâu trong nụ cười ấy là một trái tim nhạy cảm dễ tổn thương, là ánh mắt u sầu không che giấu được. Anh đã làm tổn thương trái tim em rất nhiều.
Em ra đi vào một ngày nắng cũng vẫn với nụ cười sáng đó. Cũng đúng thôi, vì em xứng đáng nhận được một tình yêu chân thành, đẹp đẽ nhất mà điều đó anh không thể mang lại cho em.
Anh hối hận, ngay lúc này, anh mới nhận ra rằng mình yêu em biết nhường nào…
Nhưng hình như muộn màng mất rồi, phải không em?
***
Gửi em, một cô gái có trái tim của thiên thần.
Em đã mang những ánh nắng ấm áp đầu thu đến để sưởi ấm trái tim đầy tổn thương của anh. Anh đã nghĩ rằng sau khi chia tay mối tình đầu thì có lẽ anh không thể yêu thêm bất kì ai được nữa, anh thu mình lại trong vỏ ốc kiên cố. Không đi chơi, không kể lể tâm sự với ai, anh chỉ biết đi học rồi về nhà ngồi máy tính chơi game, đọc truyện. Tổn thương của mối tình đầu không thành cứ ám ảnh trong tâm trí anh, gặm nhấm tâm hồn anh, biến anh thành một con người vô cảm đến đáng sợ.
Thế nhưng ông trời xót anh, ông đã mang nụ cười ấm áp, đôi mắt dễ thương của em đến sưởi ấm trái tim anh.
Em xinh xắn, đáng yêu như đúng lứa tuổi của mình, em 18. Nhưng thật sự khi nhận lời yêu em, anh vẫn không thoát khỏi dư âm mối tình đầu đau đớn và anh đã làm khổ em, cô bé ạ. Em luôn dành tất cả tình cảm cho anh luôn nhắc anh đi ngủ sớm mỗi tối, kiên nhẫn chờ anh làm xong việc rồi gọi điện nói dăm ba câu, luôn quan tâm hỏi han mỗi khi thấy anh mệt…
Em không bao giờ giận dỗi anh quá 10 phút vì anh vẫn dây dưa với người con gái cũ.
Em cũng không giận dỗi khi cả ngày anh không trả lời tin nhắn của em vì anh đang mải tìm kiếm quá khứ.
Em cũng không giận khi anh chưa bao giờ nói với em rằng "Anh yêu em" như bao chàng trai khác, bởi lẽ khi nhắc đến 3 từ ấy, anh lại nhớ về người con gái xưa kia.
Em cũng không giận khi phải chờ anh cả tiếng đồng hồ ở quán cafe vì anh mải nói chuyện, hỏi han người ấy.
Em cũng không giận khi biết anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều...
Mỗi lần anh làm tổn thương em đến thế, em chỉ ậm ừ cười rồi cho qua. Anh đâu biết em luôn nhắc anh đi ngủ sớm trong khi em vẫn thức đến 2, 3 giờ sáng để đan khăn tặng anh. Anh đâu biết em luôn nhắc anh giữ gìn sức khỏe trong khi em lại bị đau bụng mỗi tối. Anh cứ nghĩ em đang còn nhỏ, chắc cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều vì anh thấy nụ cười của em sáng quá...
Nhưng anh đã nhầm, ẩn sâu trong nụ cười ấy là một trái tim nhạy cảm dễ tổn thương, là ánh mắt u sầu không che giấu được. Anh đã làm tổn thương trái tim em rất nhiều.
Em ra đi vào một ngày nắng cũng vẫn với nụ cười sáng đó. Cũng đúng thôi, vì em xứng đáng nhận được một tình yêu chân thành, đẹp đẽ nhất mà điều đó anh không thể mang lại cho em.
Anh hối hận, ngay lúc này, anh mới nhận ra rằng mình yêu em biết nhường nào…
Nhưng hình như muộn màng mất rồi, phải không em?