Truyện ngắn- Để khép lại yêu thương
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện ngắn- Để khép lại yêu thương
Những năm tháng tuổi xuân vội vã, bởi vì phải trải qua những quãng thời gian tàn khốc như thế, đã sớm lớn lên…
Tôi đã hỏi cậu ấy, hạnh phúc trong tay tôi hiện tại được cậu ấy mang đến, có thể được bao nhiêu bền lâu?
Khi ấy tôi còn quá ngờ nghệch để hiểu, cuộc đời mình, chỉ mình có thể tự tạo hạnh phúc và nắm giữ nó, còn bất cứ thứ hạnh phúc nào xuất hiện từ tay người khác, chỉ là ảo ảnh. Mà ảo ảnh, thì vụt đến vụt đi, chỉ có người tin vào nó, mới dễ dàng bị tổn thương sâu sắc.
Tôi đã hỏi cô ấy, tình bạn đáng giá bao nhiêu? Liệu có đổi lại được bằng niềm tin hay sinh mệnh, liệu có thể đổi bằng lời hứa cả đời?
Khi ấy tôi còn chưa kịp hiểu, trên đời này có nhiều thứ vô cùng khốc liệt, vô cùng tàn nhẫn. Chỉ cần đợi bạn vấp ngã là mở miệng vực cho bạn rơi xuống, chỉ cần lơ đãng trong thoáng chốc là có thể chuốc lấy thương tích khắp người.
Là như vậy, thế giới của chúng tôi đang sống, là một kiểu thế giới như vậy…
- Tóm lại là cậu muốn gì hả Thu?
- Tôi muốn gì cậu có thể cho được không? Nếu tôi nói tôi thích Huy, cậu cho tôi được không?
- Tại sao? Cậu thích cậu ấy? Cậu thích Huy?
- Cậu phải nhận ra từ đầu rồi mới phải. Khi chúng ta cùng gặp Huy, khi cậu còn chưa yêu cậu ấy thì tôi đã yêu cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy lại chú ý đến cậu, cậu bảo tôi phải căm ghét cậu thế nào?
- Chỉ thế thôi? Chỉ vì Huy mà cậu vứt bỏ hết tình bạn giữa chúng ta?
- Đã đến lúc cậu nên hiểu, thế giới này tàn nhẫn đến nhường nào!
Tôi buộc phải hiểu, cho dù có là bạn bè hay người thân yêu nhất, cũng có khả năng một ngày nào đó quay lưng, để lại những vết thương không thể xóa mờ. Rõ ràng là cô bạn thân của tôi đã quay lưng lại với tôi một cách tàn nhẫn nhất, bằng một lý do tàn nhẫn nhất.
Sau ngày hôm đó, Thu tuyệt nhiên không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Dường như cậu ấy đã biến mất hoàn toàn cùng những câu nói tuyệt tình hôm chúng tôi gặp mặt. Chỉ có điều, trong láng máng câu chuyện giữa tôi và Huy, bắt đầu xuất hiện bóng dáng Thu, không phải từ tôi nữa mà là từ chính Huy. Như một cách để cậu ấy nói với tôi, rốt cuộc cậu ấy cũng đã bắt đầu…
Một cuộc chiến mà cả tôi và cậu ấy, cuối cùng phải có kẻ thắng, phải có kẻ thua, phải có người nhận lấy khổ đau, mất mát.
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng người chịu thua cuối cùng là tôi.
Tôi nhận ra, lần đầu tiên tôi tìm cách giữ chặt tình cảm của mình như thế. Tôi bám dính lấy Huy mọi lúc không rời, tôi nói dối nhiều hơn, giả tạo nhiều hơn, hay tính toán chuyện này, chuyện kia nhiều hơn.
Để được cậu ấy quan tâm đến nhiều hơn, để không mất cậu ấy vào tay Thu.
- Mai bọn mình đi Mộc Châu đi Huy, trên đấy nghe bảo đang đẹp lắm
- Ừ, nhưng sao gấp thế?
- Tự dưng em thấy ngột ngạt quá. Em muốn đổi không khí để tĩnh tâm một chút
- Được rồi, thế để anh lo, chiều mai xuất phát nhé?
- Huy, anh rủ Thu đi cùng giúp em
- Anh tưởng đây là chuyến du lịch của chúng ta thôi?
- Vì em nhớ cô ấy. Cho dù cô ấy có vì lý do nào đó mà giận em, em cũng nhớ cô ấy…
Tôi gối đầu lên tay, nhìn vào một điểm vô định mà không dứt ra nổi truyen ngan hay. Như thể bị cái gì đó vô hình cuốn lấy, như thể bị thôi miên, như thể tôi biết mình lạc đường nhưng quanh đi quẩn lại không tìm ra lối thoát, như thể tôi chẳng còn là tôi…
Rõ ràng, tôi đang tính toán một kế hoạch để nhằm vào người khác. Tôi không nhớ Thu, nhưng tôi lại có thể rành mạch nói ra như thể một câu buột miệng thốt ra từ đáy lòng.
Tôi giả tạo, tôi đóng kịch. Và tôi biết mình đang sống như thế…
Tuy nhiên, Huy lại thích kiểu bây giờ của tôi hơn. Tôi biết điều đó qua ánh mắt dịu dàng như nước cậu ấy nhìn tôi, qua những cái ôm chặt đầy hoang mang khi thấy tôi để lộ sự hoảng hốt hay bất an vô hình, qua những cái nắm tay đều hơn và nụ cười yêu chiều không hề tắt trên gương mặt cậu ấy, qua những lời hỏi han mà tôi chắc rằng 100% mình đang cho những đáp án giả dối không tưởng.
Vẫn là tôi của ngày trước, nhưng đã có một sự thay đổi rất lớn…
Dường như, cậu ấy nghĩ tôi đang có tâm sự, nhưng tôi dịu dàng hơn, biết quan tâm đến người khác hơn và bí ẩn hơn.
Con trai, luôn thích những điều bí ẩn hoặc mới lạ. Con trai có thể gạt ngay một vài điều lạ lẫm để thích nghi với cái mới nếu như nó hấp dẫn mà không hề biết, đằng sau sự bí ẩn chính là cuộc đánh đổi to lớn để trở thành một con người hoàn toàn khác.
Khi đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ, đó là sự trưởng thành.
Khi đó, tôi nảy sinh sự căm ghét và thù hận với người người vốn dĩ tôi đã từng coi như một phần cơ thể. Tình bạn bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại lòng đố kị và sự tranh đua.
Khi đó, quá trình biến đổi tính cách quá đột ngột, khiến tôi nhiều lúc không thể phân biệt nổi đâu mới là mình.
…
Huy lái xe đến nhà đón tôi, trong xe Thu đã ngồi sẵn. Mặc dù vẫn giữ một vẻ xa cách với tôi rất rõ ràng, chỉ có điều với Huy thì khác, cô ấy thường tỏ ra quan tâm Huy một cách rất tự nhiên. Một cách quan tâm không khiến người ta có cảm giác quá lộ liễu, nhưng cũng mang một sự thân mật nhất định.
Huy mở cửa xe cho tôi, khi ánh mắt tôi và cậu ấy chạm nhau, một chút sóng sánh khác lạ trong mắt Huy khiến tôi giật mình. Cái nhìn như thể nhìn xuyên thấu qua con người thật của tôi, có thể gạt đi mọi sự giả tạo tôi cố đắp đậy trên người.
Còn tôi vẫn dùng sự hoang mang và lo lắng như thế để thể hiện sự bối rối trước con mắt Thu và cả Huy. Nhưng rồi cậu ấy vẫn quan tâm tôi như cũ, vẫn dịu dàng và ân cần như thể ánh mắt kia chỉ là một khoảnh khắc nghi hoặc sai lầm nào đó.
Mộc Châu mùa đông tàn, xuân chớm, sương mù giăng mắc khiến người ta có cảm giác như lạc vào ảo ảnh. Dọc cánh đồng hoa cải trắng như hút người ta vào một cái nút sâu không đáy.
Dọc quãng đường đi, khi tôi nói với Huy những vài ba chuyện linh tinh thì Thu chỉ nhắm nghiền mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ậm ừ trả lời qua loa khi Huy bắt chuyện rồi im lặng.
Biểu hiện ấy khiến tôi không hề đoán được cô ấy sắp sửa làm điều gì, càng không nghĩ ra được, Thu sẽ đối phó với tôi thế nào.
Chúng tôi đến vào ngày thường, xung quanh những con đường chỉ có vài ba chiếc xe đạp cà tàng dựng một góc. Người ta thường nói, Mộc Châu là nơi du lịch nghỉ dưỡng tinhthần tốt nhất, còn chúng tôi lại tới đây để thực hiện những toan tính trong lòng mình.
Huy thuê một chiếc nhà nhỏ, nằm nhìn ra thẳng ra có thể thấy cánh đồng hoa mận và phía sau là rừng thông xanh mướt.
Tôi và Thu ở lại nhà sàn, còn Huy, theo gợi ý của tôi, hỏi chủ nhà mua ít củi đốt lửa sưởi ấm.
- Cậu muốn nói gì với tôi?
Thu lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay khoanh lại trước ngực, còn lưng thì tựa vào sát vách. Cho dù cậu ấy như thế, vẫn luôn khiến người khác cảm thấy bất an. Và điều này trước đây, khi tôi vẫn còn dùng ánh mắt đơn giản đối diện với thế giới, chưa từng cảm nhận được.
Tôi, không dễ dàng gì tranh giành với cậu ấy, kể cả tôi có lợi thế là thứ cậu ấy muốn đang nằm trong tay tôi.
- Tại sao cậu đồng ý đến đây?
- Chẳng phải cậu mời hay sao?
- Cậu vẫn muốn trốn tránh tôi còn gì?
- Không phải trốn tránh mà chỉ không muốn gặp cậu. Không phải tôi đang có tính toán mà tôi chỉ muốn xem cậu giở trò gì.
Lần này rõ ràng vấn đề là ở tôi. Bởi vì tôi không muốn ngồi yên nghe những tiếng bàn tán của mọi người xung
quanh, rằng Huy và Thu vẫn hay hẹn riêng với nhau khi Huy tan làm. Bằng cách này hay cách khác, khoảng thời gian chật ních mà tôi cố tình sắp xếp kín mít thời gian để không cho Thu cơ hội tiếp cận Huy, nhưng cậu ấy vẫn làm được, hơn nữa còn làm rất tốt mỗi khi Huy không đến đón tôi đi ăn tối, chỉ để gặp riêng Thu.
- Thu, tôi biết cậu thông minh, nhưng đừng làm những cách hèn hạ, ngay khi tôi hiểu được con người cậu, tôi đã biết phải thắng cậu bằng mọi giá!
- Thế ư? Chỉ sợ cậu khó làm được điều đó
Huy đang trở về sau khi mang theo một bó củi lớn bọc trong một chiếc bao tải, ngay lúc ấy tôi đã hiểu mình phải làm gì.
- Cậu lừa được tôi sung sướng lắm ư? Lừa tôi ngay cả khi nhà tôi đã từng kéo cậu khỏi cái quá khứ xấu xa mang tên bố mẹ cậu?
- Cậu! Kể cả có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng lôi chuyện cũ vào!
- Tôi nói không đúng sao? Cậu sợ?
Và tôi dự đoán đúng, tôi nhận được một cái tát thật mạnh từ Thu, và Huy chứng kiến toàn bộ cái tát ấy.
Nhưng trái ngược với dự đoán của tôi khi Huy chạy về phía Thu, đỡ lấy cô bạn đang run rẩy, miệng lẩm nhẩm như mê sảng.
“Quỳnh, đừng nói nữa, xin cậu đừng nói nữa”
“Tôi đã có lỗi gì, tôi đã làm sai điều gì?”
- Huy! em…
- Quỳnh, em đã nói gì hả? Em đã nói gì?
- Em… em không…
- Tránh ra!
- Anh định đi đâu?
- Em ở yên đấy, đừng có đi theo!
Cái tát trên mặt vẫn còn bỏng rát, các mạch máu xung quanh vùng tổn thương bắt đầu giần giật đau đớn.
- Huy, em không làm gì hết, chỉ là tại cô ấy…
Tôi lặp lại nhiều lần, nhưng Huy hoàn toàn không để ý đến tôi, cậu ấy bế thốc Thu đang ngất lịm trên tay xuống ô tô, rồi bỏ mặc tôi để lái xe đi thẳng. Trơ khốc lại phía sau là một khoảng bụi trắng mờ ảo.
Ngày hôm nay, tôi đã thua Thu rồi!
Vốn dĩ chỉ là một màn cuối cùng để tôi có thể triệt để loại bỏ khả năng của cô ấy, nhưng không ngờ, chính tôi đã biến mình thành kẻ thua cuộc.
Cho đến khi tôi đi lạc vào trong đồi thông xanh mướt, trượt chân ngã xuống mỏm đá trơn bám đầy rêu. Khi máu từ bàn chân tôi thấm đỏ chiếc giày thể thao trắng tôi đang đi, tôi mới biết mình sai.
Tôi đã cố chấp giữ lấy cái gì, và đã cố chấp tranh đấu vì cái gì? Khi ngay cả người mà tôi cố gắng níu kéo không thật sự thuộc về tôi? Khi mà chỉ cần vài ba tác động từ người khác là anh ta có thể bỏ lại tôi không thương tiếc ở một nơi thế này?
Vì tất cả bọn họ, có xứng đáng không?
Để mặc bàn chân vẫn túa máu đau đến tê liệt, tôi trở về nhà sàn theo lời chỉ dẫn của vài ba đứa trẻ lên nương. Tôi cứ ngồi yên như vậy đợi Huy, cho đến giới hạn kiên nhẫn cuối cùng đã chạm đến theo cái ngoái đầu lúc tôi bước lên xe khách trở về Hà Nội. Tháo sim điện thoại ra khỏi vỏ, tôi thả nó rơi xuống nát vụn dưới chân những chiếc xe khách nghiến lên đằng sau.
Có lẽ giữa chúng tôi đã chẳng còn gì.
Anh trai cằn nhằn chân tôi bị nhiễm trùng, phải nằm viện sau ca tiểu phẫu khoét phần thịt thối nạm vào xương. Dẫu đau đớn vậy, tôi vẫn không khóc.
Tôi phát hiện, từ khi phải chấp nhận bị cuốn vào mớ mâu thuẫn tranh giành này, từ khi tường tận sự phản bội của Thu, tôi chưa từng một lần khóc.
- Mày làm gì mà để ra nông nỗi này?
- Không sao đâu, em không thấy đau.
- Từ bé đến giờ mày vẫn sợ đau nhất, nói dối làm sao được anh. Đau như thế mà còn cố nhịn không khóc nữa!
- Anh, em không đau đâu, em không đau một chút nào, em không thấy đau một chút nào hết!
- Mày với con Thu xảy ra chuyện gì à? Cả thằng Huy nữa, tại sao không cho chúng nó vào gặp?
- Anh, em với hai người ấy bây giờ không còn liên quan gì nữa. Nếu anh thương em thì nhất định đừng để họ vào đây.
Tôi vẫn muốn hỏi Thu, lúc Huy bỏ mặc tôi và bế cậu ta ngất lịm lên trên xe một cách vội vã, cậu ta cảm thấy thế nào? Cảm giác chiến thắng? Cảm giác cướp đoạt được thứ quý giá nhất từ tay người khác. Hay không một cảm giác gì?
Nhưng, có những chuyện không đơn giản là cướp đoạt hay bị lấy mất, chiến thắng hay thất bại. Bởi vì sau đó, tôi còn nhận ra, có quá nhiều chuyện xảy ra một cách mơ hồ, còn tôi thì u mê để rồi bước vào hết sai lầm này đến sai lầm khác.
- Cái Thu nó chết rồi!
- Tại sao?
- U ác tính giai đoạn cuối
- … Đáng đời!
- Sao mày lại nói thế? Thu nó là bạn mày mà? Dù có chuyện gì thì cũng nên nghĩ cho kỹ đi đã chứ! Đây, nó để lại đoạn băng ghi âm này, bố mẹ bảo anh mang về cho mày, nhất định phải nghe đấy.
Tiếng đóng sập cửa của anh Hùng vang lên, những giọt nước mắt bắt đầu nhòe nhoẹt chực rơi lã chã. Tại sao tôi lại cảm thấy như vừa mất đi một người quan trọng lắm? Tại sao tôi lại có cảm giác như tôi đã sai? Tại sao tôi lại thấy có lỗi với Thu như thế này?
Cảm giác đau đớn, so lúc này với lúc kia, có thể đo đếm được không? Nhưng bây giờ đây tôi lại hoàn toàn mang suy nghĩ hay là mình cũng đã chết? Bởi vì trái tim bắt đầu co rút đến độ tưởng như sắp tê liệt, bởi vì tôi chỉ muốn lao đi tìm cô ấy bằng xương bằng thịt ngoài kia, dẫu cho có xấu xa và độc ác cỡ nào, dẫu cho có đối xử với tôi tàn nhẫn và lạnh lùng thế nào cũng được.
Tôi chấp nhận hết, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy!
Chạm lấy đoạn băng ghi âm lạnh ngắt, bật mở. Toàn bộ câu chuyệncủa Thu, những tiếng nấc nghẹn và cả những cơn ho dai dẳng mãi không dứt. Rõ ràng trong lúc ghi âm, nước mắt cậu ấy đã không ngừng rơi…
…
Năm 14 tuổi, Thu bị cưỡng bức. Anh Hùng tìm thấy cậu ấy trong một chiếc gara sửa ô tô bỏ hoang, mắt vẫn mở thao láo, nhưng nước mắt thì chảy không ngừng. Anh ấy kể lại với tôi, bắt đầu từ ngày hôm đó, Thu không còn là một đứa trẻ nữa, và cô ấy biết rõ người đã làm hại mình.
- Ân oán cá nhân từ chuyện làm ăn của gia đình nhà Thu với công ty nhà bố Huy khi đó, anh cũng không rõ, chỉ biết bố Huy đã thuê người làm hại con bé…
- Anh, anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này! Tại sao đến giờ anh mới kể?
- Vì chuyện đấy mà kể ra, con bé đó sẽ như thế nào? Anh chỉ mong nó có thể vượt qua và quên đi vĩnh viễn. Nhưng không ngờ nó vẫn nhớ, hơn nữa lại còn nhớ rất rõ…
Nếu tôi biết câu chuyện của Thu, nếu người bạn thân suốt bao nhiêu năm là tôi biết mọi chuyện của Thu, thì có phải Thu sẽ bớt đau khổ đi? Hoặc cuộc sống của cô ấy sẽ bớt bi kịch hơn? Thì có phải cô ấy sẽ không ôm mối thù dai dẳng mà không thanh thản ra đi như thế?
Những khúc cuối cùng của đoạn băng ghi âm, Thu còn kịp nói với tôi, rằng cô ấy đã sai rồi. Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện, đứa trẻ lần ấy dụ cô đi vào gara để một người đàn ông khốn nạn cưỡng bước cô khi đó không phải là Huy, mà chỉ là một đứa nhỏ con của một bà giúp việc nhà Huy khi đó.
Thu đã lợi dụng bệnh tình của mình để níu chân Huy, cũng đã lợi dụng bệnh tình của mình để nhận được sự đồng cảm. Đấy chính là lý do Huy vẫn chạy đến gặp Thu bất cứ lúc nào, đấy chính là lý do Huy bỏ mặc tôi giữa một nơi xa lạ, để vội vàng đưa Thu nhập viện điều trị.
Còn tôi, trong đầu tôi chỉ toàn là mưu tính và đố kị, ghen ghét và uất hận. Tôi đã sai rồi! truyen tinh yeu
Toàn bộ kế hoạch trả thù hóa ra lại là làm tổn thương nhau đến thế, nhưng rốt cuộc lại biến thành hiểu lầm không bao giờ có cơ hội hóa giải để làm lại. Bởi vì chúng tôi đã để mất Thu rồi.
Những năm tháng tuổi xuân vội vã, bởi vì phải trải qua những quãng thời gian tàn khốc như thế, đã sớm lớn lên. Chỉ có điều, tình bạn
giữa tôi và Thu, cô ấy vẫn giữ thật chặt, không buông ra dù chỉ một chút nào. Kể cả việc đẩy Huy ra xa khỏi tôi, bởi vì cho rằng cậu ấy là người xấu.
Là lỗi lầm của một mình tôi, hay là lỗi của tất cả? Cho đến cuối cùng, Thu vẫn muốn bảo vệ tôi! Nhưng cậu ấy lại chọn một phương pháp khờ dại nhất, để rồi chính mình bị mắc vào bẫy.
Tôi gặp Huy trong lễ tang của Thu, dường như cậu ấy đã biết toàn bộ sự thật, khuôn mặt nhìn tôi vừa đau xót, thẫn thờ, cậu ấy không khóc, nhưng tôi biết, cậu ấy đang rất đau lòng.
- Huy, thực ra Thu yêu anh, chuyện này hoàn toàn là thật…
Huy khóc, tôi cũng khóc. Chúng tôi đưa tiễn Thu, cũng là đưa tiễn của quãng thời gian trải qua vô số sai lầm rồi đánh đổi, khi nhận ra mọi thứ vốn dĩ quá mong manh thì đã chẳng còn lấy lại được nữa rồi.
Cả Thu và cả Huy nữa, đã vĩnh viễn không còn thuộc về tôi. Một người tan ra thành bụi, còn một người tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Không phải vì tôi căm hận cậu ấy, mà tình yêu giữa chúng tôi đã hóa thành thương tổn hết rồi, để mà chỉ có thể quên đi, mới có thể tiếp tục sống.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, thời gian đã trôi như một cái chớp mắt, còn sự tồn tại của một ai đó, chỉ giống như là một đoạn phim đã được xếp lại vào ngăn ký ức, những người còn nhớ sẽ là những người đau lòng nhất. Bởi vì đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm đó, sẽ đọng lại trong tim như một vết sẹo chẳng thể xóa mờ…
Hết!
Tôi đã hỏi cậu ấy, hạnh phúc trong tay tôi hiện tại được cậu ấy mang đến, có thể được bao nhiêu bền lâu?
Khi ấy tôi còn quá ngờ nghệch để hiểu, cuộc đời mình, chỉ mình có thể tự tạo hạnh phúc và nắm giữ nó, còn bất cứ thứ hạnh phúc nào xuất hiện từ tay người khác, chỉ là ảo ảnh. Mà ảo ảnh, thì vụt đến vụt đi, chỉ có người tin vào nó, mới dễ dàng bị tổn thương sâu sắc.
Tôi đã hỏi cô ấy, tình bạn đáng giá bao nhiêu? Liệu có đổi lại được bằng niềm tin hay sinh mệnh, liệu có thể đổi bằng lời hứa cả đời?
Khi ấy tôi còn chưa kịp hiểu, trên đời này có nhiều thứ vô cùng khốc liệt, vô cùng tàn nhẫn. Chỉ cần đợi bạn vấp ngã là mở miệng vực cho bạn rơi xuống, chỉ cần lơ đãng trong thoáng chốc là có thể chuốc lấy thương tích khắp người.
Là như vậy, thế giới của chúng tôi đang sống, là một kiểu thế giới như vậy…
- Tóm lại là cậu muốn gì hả Thu?
- Tôi muốn gì cậu có thể cho được không? Nếu tôi nói tôi thích Huy, cậu cho tôi được không?
- Tại sao? Cậu thích cậu ấy? Cậu thích Huy?
- Cậu phải nhận ra từ đầu rồi mới phải. Khi chúng ta cùng gặp Huy, khi cậu còn chưa yêu cậu ấy thì tôi đã yêu cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy lại chú ý đến cậu, cậu bảo tôi phải căm ghét cậu thế nào?
- Chỉ thế thôi? Chỉ vì Huy mà cậu vứt bỏ hết tình bạn giữa chúng ta?
- Đã đến lúc cậu nên hiểu, thế giới này tàn nhẫn đến nhường nào!
Tôi buộc phải hiểu, cho dù có là bạn bè hay người thân yêu nhất, cũng có khả năng một ngày nào đó quay lưng, để lại những vết thương không thể xóa mờ. Rõ ràng là cô bạn thân của tôi đã quay lưng lại với tôi một cách tàn nhẫn nhất, bằng một lý do tàn nhẫn nhất.
Sau ngày hôm đó, Thu tuyệt nhiên không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Dường như cậu ấy đã biến mất hoàn toàn cùng những câu nói tuyệt tình hôm chúng tôi gặp mặt. Chỉ có điều, trong láng máng câu chuyện giữa tôi và Huy, bắt đầu xuất hiện bóng dáng Thu, không phải từ tôi nữa mà là từ chính Huy. Như một cách để cậu ấy nói với tôi, rốt cuộc cậu ấy cũng đã bắt đầu…
Một cuộc chiến mà cả tôi và cậu ấy, cuối cùng phải có kẻ thắng, phải có kẻ thua, phải có người nhận lấy khổ đau, mất mát.
Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng người chịu thua cuối cùng là tôi.
Tôi nhận ra, lần đầu tiên tôi tìm cách giữ chặt tình cảm của mình như thế. Tôi bám dính lấy Huy mọi lúc không rời, tôi nói dối nhiều hơn, giả tạo nhiều hơn, hay tính toán chuyện này, chuyện kia nhiều hơn.
Để được cậu ấy quan tâm đến nhiều hơn, để không mất cậu ấy vào tay Thu.
- Mai bọn mình đi Mộc Châu đi Huy, trên đấy nghe bảo đang đẹp lắm
- Ừ, nhưng sao gấp thế?
- Tự dưng em thấy ngột ngạt quá. Em muốn đổi không khí để tĩnh tâm một chút
- Được rồi, thế để anh lo, chiều mai xuất phát nhé?
- Huy, anh rủ Thu đi cùng giúp em
- Anh tưởng đây là chuyến du lịch của chúng ta thôi?
- Vì em nhớ cô ấy. Cho dù cô ấy có vì lý do nào đó mà giận em, em cũng nhớ cô ấy…
Tôi gối đầu lên tay, nhìn vào một điểm vô định mà không dứt ra nổi truyen ngan hay. Như thể bị cái gì đó vô hình cuốn lấy, như thể bị thôi miên, như thể tôi biết mình lạc đường nhưng quanh đi quẩn lại không tìm ra lối thoát, như thể tôi chẳng còn là tôi…
Rõ ràng, tôi đang tính toán một kế hoạch để nhằm vào người khác. Tôi không nhớ Thu, nhưng tôi lại có thể rành mạch nói ra như thể một câu buột miệng thốt ra từ đáy lòng.
Tôi giả tạo, tôi đóng kịch. Và tôi biết mình đang sống như thế…
Tuy nhiên, Huy lại thích kiểu bây giờ của tôi hơn. Tôi biết điều đó qua ánh mắt dịu dàng như nước cậu ấy nhìn tôi, qua những cái ôm chặt đầy hoang mang khi thấy tôi để lộ sự hoảng hốt hay bất an vô hình, qua những cái nắm tay đều hơn và nụ cười yêu chiều không hề tắt trên gương mặt cậu ấy, qua những lời hỏi han mà tôi chắc rằng 100% mình đang cho những đáp án giả dối không tưởng.
Vẫn là tôi của ngày trước, nhưng đã có một sự thay đổi rất lớn…
Dường như, cậu ấy nghĩ tôi đang có tâm sự, nhưng tôi dịu dàng hơn, biết quan tâm đến người khác hơn và bí ẩn hơn.
Con trai, luôn thích những điều bí ẩn hoặc mới lạ. Con trai có thể gạt ngay một vài điều lạ lẫm để thích nghi với cái mới nếu như nó hấp dẫn mà không hề biết, đằng sau sự bí ẩn chính là cuộc đánh đổi to lớn để trở thành một con người hoàn toàn khác.
Khi đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ, đó là sự trưởng thành.
Khi đó, tôi nảy sinh sự căm ghét và thù hận với người người vốn dĩ tôi đã từng coi như một phần cơ thể. Tình bạn bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại lòng đố kị và sự tranh đua.
Khi đó, quá trình biến đổi tính cách quá đột ngột, khiến tôi nhiều lúc không thể phân biệt nổi đâu mới là mình.
…
Huy lái xe đến nhà đón tôi, trong xe Thu đã ngồi sẵn. Mặc dù vẫn giữ một vẻ xa cách với tôi rất rõ ràng, chỉ có điều với Huy thì khác, cô ấy thường tỏ ra quan tâm Huy một cách rất tự nhiên. Một cách quan tâm không khiến người ta có cảm giác quá lộ liễu, nhưng cũng mang một sự thân mật nhất định.
Huy mở cửa xe cho tôi, khi ánh mắt tôi và cậu ấy chạm nhau, một chút sóng sánh khác lạ trong mắt Huy khiến tôi giật mình. Cái nhìn như thể nhìn xuyên thấu qua con người thật của tôi, có thể gạt đi mọi sự giả tạo tôi cố đắp đậy trên người.
Còn tôi vẫn dùng sự hoang mang và lo lắng như thế để thể hiện sự bối rối trước con mắt Thu và cả Huy. Nhưng rồi cậu ấy vẫn quan tâm tôi như cũ, vẫn dịu dàng và ân cần như thể ánh mắt kia chỉ là một khoảnh khắc nghi hoặc sai lầm nào đó.
Mộc Châu mùa đông tàn, xuân chớm, sương mù giăng mắc khiến người ta có cảm giác như lạc vào ảo ảnh. Dọc cánh đồng hoa cải trắng như hút người ta vào một cái nút sâu không đáy.
Dọc quãng đường đi, khi tôi nói với Huy những vài ba chuyện linh tinh thì Thu chỉ nhắm nghiền mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, ậm ừ trả lời qua loa khi Huy bắt chuyện rồi im lặng.
Biểu hiện ấy khiến tôi không hề đoán được cô ấy sắp sửa làm điều gì, càng không nghĩ ra được, Thu sẽ đối phó với tôi thế nào.
Chúng tôi đến vào ngày thường, xung quanh những con đường chỉ có vài ba chiếc xe đạp cà tàng dựng một góc. Người ta thường nói, Mộc Châu là nơi du lịch nghỉ dưỡng tinhthần tốt nhất, còn chúng tôi lại tới đây để thực hiện những toan tính trong lòng mình.
Huy thuê một chiếc nhà nhỏ, nằm nhìn ra thẳng ra có thể thấy cánh đồng hoa mận và phía sau là rừng thông xanh mướt.
Tôi và Thu ở lại nhà sàn, còn Huy, theo gợi ý của tôi, hỏi chủ nhà mua ít củi đốt lửa sưởi ấm.
- Cậu muốn nói gì với tôi?
Thu lên tiếng nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, hai tay khoanh lại trước ngực, còn lưng thì tựa vào sát vách. Cho dù cậu ấy như thế, vẫn luôn khiến người khác cảm thấy bất an. Và điều này trước đây, khi tôi vẫn còn dùng ánh mắt đơn giản đối diện với thế giới, chưa từng cảm nhận được.
Tôi, không dễ dàng gì tranh giành với cậu ấy, kể cả tôi có lợi thế là thứ cậu ấy muốn đang nằm trong tay tôi.
- Tại sao cậu đồng ý đến đây?
- Chẳng phải cậu mời hay sao?
- Cậu vẫn muốn trốn tránh tôi còn gì?
- Không phải trốn tránh mà chỉ không muốn gặp cậu. Không phải tôi đang có tính toán mà tôi chỉ muốn xem cậu giở trò gì.
Lần này rõ ràng vấn đề là ở tôi. Bởi vì tôi không muốn ngồi yên nghe những tiếng bàn tán của mọi người xung
quanh, rằng Huy và Thu vẫn hay hẹn riêng với nhau khi Huy tan làm. Bằng cách này hay cách khác, khoảng thời gian chật ních mà tôi cố tình sắp xếp kín mít thời gian để không cho Thu cơ hội tiếp cận Huy, nhưng cậu ấy vẫn làm được, hơn nữa còn làm rất tốt mỗi khi Huy không đến đón tôi đi ăn tối, chỉ để gặp riêng Thu.
- Thu, tôi biết cậu thông minh, nhưng đừng làm những cách hèn hạ, ngay khi tôi hiểu được con người cậu, tôi đã biết phải thắng cậu bằng mọi giá!
- Thế ư? Chỉ sợ cậu khó làm được điều đó
Huy đang trở về sau khi mang theo một bó củi lớn bọc trong một chiếc bao tải, ngay lúc ấy tôi đã hiểu mình phải làm gì.
- Cậu lừa được tôi sung sướng lắm ư? Lừa tôi ngay cả khi nhà tôi đã từng kéo cậu khỏi cái quá khứ xấu xa mang tên bố mẹ cậu?
- Cậu! Kể cả có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng lôi chuyện cũ vào!
- Tôi nói không đúng sao? Cậu sợ?
Và tôi dự đoán đúng, tôi nhận được một cái tát thật mạnh từ Thu, và Huy chứng kiến toàn bộ cái tát ấy.
Nhưng trái ngược với dự đoán của tôi khi Huy chạy về phía Thu, đỡ lấy cô bạn đang run rẩy, miệng lẩm nhẩm như mê sảng.
“Quỳnh, đừng nói nữa, xin cậu đừng nói nữa”
“Tôi đã có lỗi gì, tôi đã làm sai điều gì?”
- Huy! em…
- Quỳnh, em đã nói gì hả? Em đã nói gì?
- Em… em không…
- Tránh ra!
- Anh định đi đâu?
- Em ở yên đấy, đừng có đi theo!
Cái tát trên mặt vẫn còn bỏng rát, các mạch máu xung quanh vùng tổn thương bắt đầu giần giật đau đớn.
- Huy, em không làm gì hết, chỉ là tại cô ấy…
Tôi lặp lại nhiều lần, nhưng Huy hoàn toàn không để ý đến tôi, cậu ấy bế thốc Thu đang ngất lịm trên tay xuống ô tô, rồi bỏ mặc tôi để lái xe đi thẳng. Trơ khốc lại phía sau là một khoảng bụi trắng mờ ảo.
Ngày hôm nay, tôi đã thua Thu rồi!
Vốn dĩ chỉ là một màn cuối cùng để tôi có thể triệt để loại bỏ khả năng của cô ấy, nhưng không ngờ, chính tôi đã biến mình thành kẻ thua cuộc.
Cho đến khi tôi đi lạc vào trong đồi thông xanh mướt, trượt chân ngã xuống mỏm đá trơn bám đầy rêu. Khi máu từ bàn chân tôi thấm đỏ chiếc giày thể thao trắng tôi đang đi, tôi mới biết mình sai.
Tôi đã cố chấp giữ lấy cái gì, và đã cố chấp tranh đấu vì cái gì? Khi ngay cả người mà tôi cố gắng níu kéo không thật sự thuộc về tôi? Khi mà chỉ cần vài ba tác động từ người khác là anh ta có thể bỏ lại tôi không thương tiếc ở một nơi thế này?
Vì tất cả bọn họ, có xứng đáng không?
Để mặc bàn chân vẫn túa máu đau đến tê liệt, tôi trở về nhà sàn theo lời chỉ dẫn của vài ba đứa trẻ lên nương. Tôi cứ ngồi yên như vậy đợi Huy, cho đến giới hạn kiên nhẫn cuối cùng đã chạm đến theo cái ngoái đầu lúc tôi bước lên xe khách trở về Hà Nội. Tháo sim điện thoại ra khỏi vỏ, tôi thả nó rơi xuống nát vụn dưới chân những chiếc xe khách nghiến lên đằng sau.
Có lẽ giữa chúng tôi đã chẳng còn gì.
Anh trai cằn nhằn chân tôi bị nhiễm trùng, phải nằm viện sau ca tiểu phẫu khoét phần thịt thối nạm vào xương. Dẫu đau đớn vậy, tôi vẫn không khóc.
Tôi phát hiện, từ khi phải chấp nhận bị cuốn vào mớ mâu thuẫn tranh giành này, từ khi tường tận sự phản bội của Thu, tôi chưa từng một lần khóc.
- Mày làm gì mà để ra nông nỗi này?
- Không sao đâu, em không thấy đau.
- Từ bé đến giờ mày vẫn sợ đau nhất, nói dối làm sao được anh. Đau như thế mà còn cố nhịn không khóc nữa!
- Anh, em không đau đâu, em không đau một chút nào, em không thấy đau một chút nào hết!
- Mày với con Thu xảy ra chuyện gì à? Cả thằng Huy nữa, tại sao không cho chúng nó vào gặp?
- Anh, em với hai người ấy bây giờ không còn liên quan gì nữa. Nếu anh thương em thì nhất định đừng để họ vào đây.
Tôi vẫn muốn hỏi Thu, lúc Huy bỏ mặc tôi và bế cậu ta ngất lịm lên trên xe một cách vội vã, cậu ta cảm thấy thế nào? Cảm giác chiến thắng? Cảm giác cướp đoạt được thứ quý giá nhất từ tay người khác. Hay không một cảm giác gì?
Nhưng, có những chuyện không đơn giản là cướp đoạt hay bị lấy mất, chiến thắng hay thất bại. Bởi vì sau đó, tôi còn nhận ra, có quá nhiều chuyện xảy ra một cách mơ hồ, còn tôi thì u mê để rồi bước vào hết sai lầm này đến sai lầm khác.
- Cái Thu nó chết rồi!
- Tại sao?
- U ác tính giai đoạn cuối
- … Đáng đời!
- Sao mày lại nói thế? Thu nó là bạn mày mà? Dù có chuyện gì thì cũng nên nghĩ cho kỹ đi đã chứ! Đây, nó để lại đoạn băng ghi âm này, bố mẹ bảo anh mang về cho mày, nhất định phải nghe đấy.
Tiếng đóng sập cửa của anh Hùng vang lên, những giọt nước mắt bắt đầu nhòe nhoẹt chực rơi lã chã. Tại sao tôi lại cảm thấy như vừa mất đi một người quan trọng lắm? Tại sao tôi lại có cảm giác như tôi đã sai? Tại sao tôi lại thấy có lỗi với Thu như thế này?
Cảm giác đau đớn, so lúc này với lúc kia, có thể đo đếm được không? Nhưng bây giờ đây tôi lại hoàn toàn mang suy nghĩ hay là mình cũng đã chết? Bởi vì trái tim bắt đầu co rút đến độ tưởng như sắp tê liệt, bởi vì tôi chỉ muốn lao đi tìm cô ấy bằng xương bằng thịt ngoài kia, dẫu cho có xấu xa và độc ác cỡ nào, dẫu cho có đối xử với tôi tàn nhẫn và lạnh lùng thế nào cũng được.
Tôi chấp nhận hết, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy!
Chạm lấy đoạn băng ghi âm lạnh ngắt, bật mở. Toàn bộ câu chuyệncủa Thu, những tiếng nấc nghẹn và cả những cơn ho dai dẳng mãi không dứt. Rõ ràng trong lúc ghi âm, nước mắt cậu ấy đã không ngừng rơi…
…
Năm 14 tuổi, Thu bị cưỡng bức. Anh Hùng tìm thấy cậu ấy trong một chiếc gara sửa ô tô bỏ hoang, mắt vẫn mở thao láo, nhưng nước mắt thì chảy không ngừng. Anh ấy kể lại với tôi, bắt đầu từ ngày hôm đó, Thu không còn là một đứa trẻ nữa, và cô ấy biết rõ người đã làm hại mình.
- Ân oán cá nhân từ chuyện làm ăn của gia đình nhà Thu với công ty nhà bố Huy khi đó, anh cũng không rõ, chỉ biết bố Huy đã thuê người làm hại con bé…
- Anh, anh chưa bao giờ kể cho em nghe chuyện này! Tại sao đến giờ anh mới kể?
- Vì chuyện đấy mà kể ra, con bé đó sẽ như thế nào? Anh chỉ mong nó có thể vượt qua và quên đi vĩnh viễn. Nhưng không ngờ nó vẫn nhớ, hơn nữa lại còn nhớ rất rõ…
Nếu tôi biết câu chuyện của Thu, nếu người bạn thân suốt bao nhiêu năm là tôi biết mọi chuyện của Thu, thì có phải Thu sẽ bớt đau khổ đi? Hoặc cuộc sống của cô ấy sẽ bớt bi kịch hơn? Thì có phải cô ấy sẽ không ôm mối thù dai dẳng mà không thanh thản ra đi như thế?
Những khúc cuối cùng của đoạn băng ghi âm, Thu còn kịp nói với tôi, rằng cô ấy đã sai rồi. Cho đến cuối cùng cô mới phát hiện, đứa trẻ lần ấy dụ cô đi vào gara để một người đàn ông khốn nạn cưỡng bước cô khi đó không phải là Huy, mà chỉ là một đứa nhỏ con của một bà giúp việc nhà Huy khi đó.
Thu đã lợi dụng bệnh tình của mình để níu chân Huy, cũng đã lợi dụng bệnh tình của mình để nhận được sự đồng cảm. Đấy chính là lý do Huy vẫn chạy đến gặp Thu bất cứ lúc nào, đấy chính là lý do Huy bỏ mặc tôi giữa một nơi xa lạ, để vội vàng đưa Thu nhập viện điều trị.
Còn tôi, trong đầu tôi chỉ toàn là mưu tính và đố kị, ghen ghét và uất hận. Tôi đã sai rồi! truyen tinh yeu
Toàn bộ kế hoạch trả thù hóa ra lại là làm tổn thương nhau đến thế, nhưng rốt cuộc lại biến thành hiểu lầm không bao giờ có cơ hội hóa giải để làm lại. Bởi vì chúng tôi đã để mất Thu rồi.
Những năm tháng tuổi xuân vội vã, bởi vì phải trải qua những quãng thời gian tàn khốc như thế, đã sớm lớn lên. Chỉ có điều, tình bạn
giữa tôi và Thu, cô ấy vẫn giữ thật chặt, không buông ra dù chỉ một chút nào. Kể cả việc đẩy Huy ra xa khỏi tôi, bởi vì cho rằng cậu ấy là người xấu.
Là lỗi lầm của một mình tôi, hay là lỗi của tất cả? Cho đến cuối cùng, Thu vẫn muốn bảo vệ tôi! Nhưng cậu ấy lại chọn một phương pháp khờ dại nhất, để rồi chính mình bị mắc vào bẫy.
Tôi gặp Huy trong lễ tang của Thu, dường như cậu ấy đã biết toàn bộ sự thật, khuôn mặt nhìn tôi vừa đau xót, thẫn thờ, cậu ấy không khóc, nhưng tôi biết, cậu ấy đang rất đau lòng.
- Huy, thực ra Thu yêu anh, chuyện này hoàn toàn là thật…
Huy khóc, tôi cũng khóc. Chúng tôi đưa tiễn Thu, cũng là đưa tiễn của quãng thời gian trải qua vô số sai lầm rồi đánh đổi, khi nhận ra mọi thứ vốn dĩ quá mong manh thì đã chẳng còn lấy lại được nữa rồi.
Cả Thu và cả Huy nữa, đã vĩnh viễn không còn thuộc về tôi. Một người tan ra thành bụi, còn một người tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Không phải vì tôi căm hận cậu ấy, mà tình yêu giữa chúng tôi đã hóa thành thương tổn hết rồi, để mà chỉ có thể quên đi, mới có thể tiếp tục sống.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, thời gian đã trôi như một cái chớp mắt, còn sự tồn tại của một ai đó, chỉ giống như là một đoạn phim đã được xếp lại vào ngăn ký ức, những người còn nhớ sẽ là những người đau lòng nhất. Bởi vì đoạn ký ức khắc cốt ghi tâm đó, sẽ đọng lại trong tim như một vết sẹo chẳng thể xóa mờ…
Hết!