Truyện Ngắn - Chật Vật
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện Ngắn - Chật Vật
Chật vật lắm. Chật vật trong tâm hồn và con người. Như mưa long lanh lóng lánh từng giọt nhỏ nhưng có chỗ nào của khoảng sân không ướt nước. Thôi rồi cái thời kêu gào khản giọng, đã đến giai đoạn lẳng lặng mỉm cười và chấp nhận ngắm nghía. Chẳng phải không còn khả năng mà là không muốn nữa. Muốn làm gì khi đời cứ bão bùng mưa gió, giọt nặng giọt nhẹ âu cũng là giọt, số trời và duyên phận cuộc đời, ai chống được. Tâm bình an mà cố gắng yên vui với nỗi lòng.
***
Ngã người xuống là chỉ muốn nhắm mắt lại. Đau đầu ứ chịu nổi. Nhà cửa, trai gái, chủ tớ cứ ầm ì èo sèo vang cả mảng sông. Đi ngang nhà hàng xóm thấy cặp vợ chồng cãi nhau từ 5h chiều. Lắc đầu ngán ngẫm, sức đâu mà cãi nhau năm tiếng đồng hồ chưa ngớt... vợ chồng sống thế này thì ly dị quách cho xong. Nhiều chuyện thế thôi chứ là con người, ai cũng có lí do để níu và dứt một tình cảm.
Nằm im nghe não động đậy, nhớ lại những gì buổi chiều phải nghĩ. Dây thần kinh đôi khi nổi chứng thấy lì đến phát sợ. Thèm một buồi tối long thong cho có khí trời...
Cứ có nén lại mọi thứ, cố kìm lòng mình, cố tất cả...
Trở mình trong khi cả nhà đều ngủ rất ngoan. Ai đó nói rằng trong giấc ngủ con người sẽ trở về trạng thái nhân chi sơ tính ổn thiện. Mình tin điều đó. Mỗi lần nhìn ai ngủ mình thấy rất thương, không hiểu tại sao...
Báo cáo vừa làm xong và ngoài trời thì đang mưa. Sớm nào cũng thế, thành phố mưa phát lạ. Mưa ngoài cửa sổ khi nắng mai chưa kịp ló dạng. Nhớ cái mơ ước của mình, giơ tay với nắng. Đó là niềm hi vọng, cũng là mơ ước... Đôi khi chỉ đơn giản là cần một người ngồi cạnh, hiểu thấu suy nghĩ của mình, vì dạo này lười nói chuyện hẳn.
Chật vật lắm. Chật vật trong tâm hồn và con người. Như mưa long lanh lóng lánh từng giọt nhỏ nhưng có chỗ nào của khoảng sân không ướt nước. Thôi rồi cái thời kêu gào khản giọng, đã đến giai đoạn lẳng lặng mỉm cười và chấp nhận ngắm nghía. Chẳng phải không còn khả năng mà là không muốn nữa. Muốn làm gì khi đời cứ bão bùng mưa gió, giọt nặng giọt nhẹ âu cũng là giọt, số trời và duyên phận cuộc đời, ai chống được. Tâm bình an mà cố gắng yên vui với nỗi lòng.
Đêm qua lại xẹt ngang phố, nắm bắt vài nụ cười để dành. Mình hay dành dụm những nụ cười be bé như thế, làm vốn cho cái sự chật vật trong lòng ấy mà. Nụ cười chẳng lớn, nhưng cứ tích góp rồi vun đắp như thế. Một nụ cười hể hả, một câu hỏi bâng quơ... ấy thế thôi cũng chiều lòng những buổi cafe mát rượi...
Sống để thấy sự chật vật của bản thân thì rất dở. Hạ nóng, Thu buồn, Đông lạnh, Xuân rồi cũng vui. Bốn mùa là tuần hoàn, lòng người có tuần hoàn? Hết buồn rồi sẽ vui, thế hả đời?
Chật vật này gửi tạm con chữ.
Yêu thương này gửi tạm nỗi nhớ.
Mong mỏi này gửi tạm cơn mơ.
...
Ngày mới nghe mưa rất dịu dàng dù lòng khá chật vật!
***
Ngã người xuống là chỉ muốn nhắm mắt lại. Đau đầu ứ chịu nổi. Nhà cửa, trai gái, chủ tớ cứ ầm ì èo sèo vang cả mảng sông. Đi ngang nhà hàng xóm thấy cặp vợ chồng cãi nhau từ 5h chiều. Lắc đầu ngán ngẫm, sức đâu mà cãi nhau năm tiếng đồng hồ chưa ngớt... vợ chồng sống thế này thì ly dị quách cho xong. Nhiều chuyện thế thôi chứ là con người, ai cũng có lí do để níu và dứt một tình cảm.
Nằm im nghe não động đậy, nhớ lại những gì buổi chiều phải nghĩ. Dây thần kinh đôi khi nổi chứng thấy lì đến phát sợ. Thèm một buồi tối long thong cho có khí trời...
Cứ có nén lại mọi thứ, cố kìm lòng mình, cố tất cả...
Trở mình trong khi cả nhà đều ngủ rất ngoan. Ai đó nói rằng trong giấc ngủ con người sẽ trở về trạng thái nhân chi sơ tính ổn thiện. Mình tin điều đó. Mỗi lần nhìn ai ngủ mình thấy rất thương, không hiểu tại sao...
Báo cáo vừa làm xong và ngoài trời thì đang mưa. Sớm nào cũng thế, thành phố mưa phát lạ. Mưa ngoài cửa sổ khi nắng mai chưa kịp ló dạng. Nhớ cái mơ ước của mình, giơ tay với nắng. Đó là niềm hi vọng, cũng là mơ ước... Đôi khi chỉ đơn giản là cần một người ngồi cạnh, hiểu thấu suy nghĩ của mình, vì dạo này lười nói chuyện hẳn.
Chật vật lắm. Chật vật trong tâm hồn và con người. Như mưa long lanh lóng lánh từng giọt nhỏ nhưng có chỗ nào của khoảng sân không ướt nước. Thôi rồi cái thời kêu gào khản giọng, đã đến giai đoạn lẳng lặng mỉm cười và chấp nhận ngắm nghía. Chẳng phải không còn khả năng mà là không muốn nữa. Muốn làm gì khi đời cứ bão bùng mưa gió, giọt nặng giọt nhẹ âu cũng là giọt, số trời và duyên phận cuộc đời, ai chống được. Tâm bình an mà cố gắng yên vui với nỗi lòng.
Đêm qua lại xẹt ngang phố, nắm bắt vài nụ cười để dành. Mình hay dành dụm những nụ cười be bé như thế, làm vốn cho cái sự chật vật trong lòng ấy mà. Nụ cười chẳng lớn, nhưng cứ tích góp rồi vun đắp như thế. Một nụ cười hể hả, một câu hỏi bâng quơ... ấy thế thôi cũng chiều lòng những buổi cafe mát rượi...
Sống để thấy sự chật vật của bản thân thì rất dở. Hạ nóng, Thu buồn, Đông lạnh, Xuân rồi cũng vui. Bốn mùa là tuần hoàn, lòng người có tuần hoàn? Hết buồn rồi sẽ vui, thế hả đời?
Chật vật này gửi tạm con chữ.
Yêu thương này gửi tạm nỗi nhớ.
Mong mỏi này gửi tạm cơn mơ.
...
Ngày mới nghe mưa rất dịu dàng dù lòng khá chật vật!