Truyện ngắn- Anh Yêu Em Của Hôm Qua , Hôm Nay, Hay Ngày Mai ?
Tác giả: Sưu Tầm
Truyện ngắn- Anh Yêu Em Của Hôm Qua , Hôm Nay, Hay Ngày Mai ?
- Chào anh
- Chào em
- Hy, mình nói chuyện tý nhé !
- Em là ai mà biết số anh vậy ?
- Em là người, có người cho
- Ai cho em vậy ?
- Em cũng chỉ biết là người thôi hy
- Em ở đâu
- Ở Việt Nam ạ !
- Em nhầm số rồi nha !
- Nhầm làm sao được chứ ạ !
- Thế em biết anh là ai ? như là quen nhau lắm rồi ấy nhỉ ?
- Biết chứ ! gần quen rồi kiki.
Ko có tin nhắn trả lời... cô nhắn thêm 1 tin trêu trọc.
- Anh này kiêu thế ? kiêu thế ế vk đó anh ơi.
Vẫn im lìm ko tin nhắn... cô suy nghĩ thật nhiều.
Cô là người yêu của anh, à ko, là người yêu cũ của anh, cô và anh chỉ vừa chia tay thôi, lý do hết sức đơn giản "anh đã chán cô"
cô và anh yêu nhau vỏn vẻn chưa đầy 1 năm, vì công việc cô luôn đi xa còn anh là người chờ đợi cô về... vì yêu xa lên chỉ có thể yêu thương nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi mỗi ngày. Anh là 1 công nhân điện, vẻ ngoài bình thường với nàn da trắng, là con nhà quê nhưng anh ham chơi và luôn vô tư vô nghĩ. Anh lạnh lùng nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại tán được cô. cô cao dáo với mái tóc dài, thành công với năng khiếu tài năng, gương mặt mang chút ưa nhìn lại chu đáo luôn yêu thương người khác lên có nhiều tôn thương và là điều mong muốn của nhiều chàng trai trưởng thành. cô gặp anh và gạt bỏ quá khứ, tổn thương, tự ti để nhận lời yêu anh, cô lo cho anh tất cả, dù cho là tiền bạc hay tình cảm, cô dành cho anh những món quà ý nghĩa vào mỗi ngày lễ, dành cho anh những yêu thương ngọt ngào dù cho cô cách xa anh. ngỡ rằng mình sẽ được yêu thương thật nhiều và trận trọng, cô yêu hết trái tim mình, cô nói cho anh biết tất cả quá khứ, hiện tại và con người cô, anh yêu cô, thương cô vì những gì cô đã phải gánh chịu. nhưng rồi thời gian qua đi cô cảm nhận được anh đang dần chán cô. và đúng vậy mà, anh đã chán cô, mặc cho cô cố gắng yêu thương nhiều hơn, chăm lo anh nhiều hơn, nhường nhịn anh hơn và cô chịu đựng những đêm khóc thầm.
- Anh à ! giờ anh yêu em như thế nào thế ?
- Ko cần nói em cũng tự biết còn gi.
- Em ko biết đâu anh à! anh hãy nói để em biết, để em hiểu đi anh, để em ko phải hằng đêm khóc thầm lặng lẽ nữa.
- Em chẳng phải khóc làm gi, đừng cố gắng nữa, nhạt nhẽo quá rồi.
Nước mắt cô chảy dài, đau nhói, từng chữ trong tin nhắn mờ dần đi, như đâm vào tim cô những vết đau buốt.... nhắn những chữ cuối cùng cho tình yêu cô khóc nấc, ngẹn thở, cô thở dốc mắt hoa nhòe rồi lịm dần đi.
- Uhm. vậy chia tay, em giải thoát cho anh.
Sau tin nhắn đau đớn anh ko còn liên lạc với cô... bao ngày trôi qua cô mong nhớ... cô dõi theo anh trên facebook, anh vẫn khỏe, vui vẻ với bạn bè còn cô luôn cố tỏ ra mình thật mạnh mẽ dù khuyết điểm lớn nhất của cô là yếu đuối. cô nhớ anh, vậy là cô đã thỏa mãn cái nhớ bằng cách dùng số điện thoại lạ nhắn tin với anh mỗi ngày.
Hôm nay cô lại nhắn tin cho anh...
- Có người cho em số anh, chị ấy nhờ em nói chuyện với anh mỗi ngày cho anh đỡ buồn, chị ấy ko cho em biết gi về anh cả, nói em hãy tự tìm hiểu và đừng nói chị ấy là ai, lên anh đừng hỏi em.
- Vậy à! vậy em tên gi? ở đâu?
- Em tên thảo, em ở cùng nơi anh đang ở, chỉ khác xã thôi, còn anh tên gi thế ạ? anh mấy tuổi thế?
- Anh tên văn, 25t, em bao nhiêu tuổi?
- Em 20, em đang học đại học, từ nay mình nói chuyện với nhau mỗi ngày nha.
Và cứ thế với cái tên cún cơm của mình cô giả làm cô gái khác nói chuyện với anh mỗi ngày, mỗi ngày anh đều nhắn tin cho cô, cô nhắn tin cho anh mỗi sáng, trước khi anh đi làm và trước khi anh chìm vào giấc ngủ say... cô yêu anh nhiều thêm và tim cô đau nhiều hơn... thời gian trôi nhanh quá vậy mà đã 3 tháng cô giả người khác nói chuyện với anh.
- Mình nói chuyện cũng đã 3 tháng rồi, gặp mặt đi em
- Em đang đi học mà, đâu có ở nhà mà gặp
Cô từ trối bằng lý do đi học... nhưng lần thứ 2 anh hẹn lại đến
- Bao giờ em về thăm nhà, mình gặp nhau đi em, anh thật tò mò về vẻ bề ngoài của cô bé vô tư, nhí nhảnh và nói chuyện lý lắc quá đó...
- Em chưa biết anh ạ, khi nào về em sẽ hẹn anh nha.
- Anh gửi 1 icon cười, em chắc trẻ con lắm nhỉ, vô tư lắm, chắc em được gia đình bao bọc kỹ lưỡng chưa phải chịu tổn thương và va chạm đời phải ko ? nói chuyện với em mỗi ngày anh đều cảm thấy như vậy, cách nói chuyện của em trẻ con, luôn cười nói vui vẻ, khi anh mệt mỏi hay buồn phiền em đều pha trò, an ủi khiến anh vui.
Cô chợt nhói đau... vô tư ư? gia đình bao bọc? chưa va chạm? chưa chịu tổn thương ử? những thứ đó xa xỉ với cô quá, bố mất sớm, xa gia đình từ năm chưa tròn 10t, sống tự lập và trải qua 2 mối tình bị bỏ rơi và phản bội cô còn chịu nhiều điều hơn mọi người biết nhưng giờ cô dối được anh qua cái tên cún cơm, qua cái tính trẻ con và cách vô tư, nghịch ngợm thường trực của mình... tim cô đang khóc...
- Vâng ạ! em trẻ con lắm, bố mẹ chiều em như công chúa lên em ko phải chịu tổn thương nào cả mà.
- Anh thật tò mò về người đã nhờ em nói chuyện với anh đó, sao lại đưa 1 cô bé trong sáng, tinh khiết như em đến nói chuyện với anh nhỉ? thật cảm ơn chị đó vì anh thấy mến em.
- Mến em ư? thật ko vậy ạ, ko đc thích em đó nha, vì anh chưa biết em xinh xấu thế nào mà.
- Dù là thích cũng được mà vì anh tin cô bé dễ thương như em vẻ ngoài cũng sẽ dễ thương thôi, mà dù cho em ko dễ thương như tính cách của mình thỳ anh cũng thích tính cách dễ thương của em.
- Vậy ạ. anh đừng làm em vui thích và hy vọng vậy chứ hyhy.
Lại đau nữa rồi... anh mến cô đấy, anh mến cô, nhưng là cô của giả tạo, là cô của trẻ con thường trực chứ ko phải cô của tổn thương, của tội nghiệp cô lên vui hay buồn đây...
Hôm nay anh lại hẹn cô... và có lẽ lần này cô ko thể trốn tránh rồi... gần 4 tháng nói chuyện qua tin nhắn làm sao cô có thể dấu thêm được nữa đây.
- Em về nhà chưa? cuối tuần mình gặp nhau nhé!
Cô ko trả lời, 2 hôm liền cô im lặng suy nghĩ... dừng lại thôi, dừng lại nỗi đau dài, dừng lại để ko ôm đau đớn tổn thương vào mình nữa... cô nhắn tin cho anh.
- Cuối tuần em về, em sẽ gặp anh ^^!
- Thật sao? anh mong em thật đó, sao 2 ngày này ko nhắn tin cho anh? anh thấy nhớ em.
- Anh nhớ em à? mình có yêu đâu mà nhớ chứ anh, anh chém trẻ con à, ko tốt đâu nha ^^!
- Anh ko chém, nhớ thật, thấy thiếu vắng.
- Người ta chỉ nhớ nhau khi yêu hoặc thích thôi anh.
- Vậy chắc ANH THÍCH EM.
Cô im lặng, nước mắt đã chảy dài... anh thích cô mà, sao cô lại thấy đauthế, sao tim cô cứ nhói cứ đau như bị anh đâm dao vào vậy... khóc lại khóc nấc lên rồi lại thở dốc rồi lại lịm dần đi... đau nhói... hôm sau cô nhắn tin cho anh sau khi tỉnh giấc mệt nhoài...
- Mai em về nhà... tối mai mình gặp nhau anh nhé !
- Thật hả ? vậy em muốn gặp nhau ở đâu đây...
- Quán kem, cafe chuông gió anh nhé! em thích ăn kem mùa đông ^^!
ANH chợt giật mình, ăn kem mùa đông, người con gái ấy cũng thích, quán chuông gió người con gái ấy cũng yêu... nhưng rồi người vô nghĩ như anh chẳng bận tâm nghĩ nhiều.
- Uk. tối thứ 7, 8h nhé!
- Vâng, hẹn anh 8h.
Hôm nay thứ 7 rồi cô ăn nhẹ và đi sửa soạn, cô chọn bộ váy ren trắng dịu dàng, mái tóc dài kẹp nơ trắng buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng, màu son hồng và đôi dép xăng đan màu trắng, soi mình trong gương cô tự nghĩ mình như thiên
thần tình yêu đi ban tặng yêu thương cho 2 trái tim con người, cô vỗ trán mình tự nói, con điên, mày đâu đẹp lung linh để mà mơ tưởng thiên sứ mới chả thiên thần... 7h45' cô mới bước chân ra khỏi nhà, cô cố ý đi muộn 1 chút. 8h hơn cô có mặt trước cửa quán kem chuông gió mà cô yêu thích, nơi lần đầu tiên cô và anh hẹn hò. cô hít 1 hơi thật dài... tự nhủ, cố lên, nên dừng lại thôi...
Cô bước vào cửa bao ánh mắt trong quán ngoái nhìn...( nhìn gi chứ, chỉ cao tý thôi mà hix...) trong những ánh mắt ấy có 1 ánh mắt mở to hết cỡ nhìn thẳng vào cô với dấu hỏi to đùng trên đầu. là anh, anh đang nhìn cô, cô bước đến đối diện anh và ngồi xuống, bàn tay cô run rẩy, miệng lắp bắp.
- Chào anh, đã lâu rồi ko gặp.
- Uk.
Cô hít 1 hơi thật sâu
- Anh hẹn ai ở đây à?
- Uk.
- Em cũng có hẹn, hẹn người em yêu.
- Em có người yêu mới rồi à?
- Vâng, em yêu người mới rồi, người ấy tên VăN và người ấy nói thích em.
Mắt anh mở to hết cớ, hốt hoảng
- Em là thảo, em lừa anh à?
- Em ko lừa anh, em tự lừa bản thân mình thôi.
- Sao em phải làm thế ?
- Em sợ anh thấy buồn khi ko có ai nói chuyện, muốn chúc anh đi làm bình an mỗi ngày nhưng vì ko thể em đành lấy tên khác... dù sao thỳ anh cũng biết rồi, hôm nay em gặp anh là để chấm hết tất cả, cả tình yêu của thảo và cả tình yêu của THơM là em. em xin lỗi thời gian qua đã dối anh như vậy, chúng ta từ nay sẽ là bạn của những người bạn nhé ! xin phép anh em về.
Cô đứng dậy bước ra cửa mặc anh ngồi đó với gương mặt mắt chữ A mồm chữ O thẫn thờ... về đến nhà cô phi ngay lên giường khóc tức tưởi, khóc chán rồi cũng ngủ thôi, 1 viên an thần cô chìm vào giấc ngủ. sáng dậy có tin của anh
- Tin nhắn 1. anh ko biết nói gi với em lúc này, anh chỉ cảm thấy rất sook, anh ko hiểu sao em phải làm như thế, sao phải dối anh như vậy, ko hay ho chút nào.
- Tin nhắn 2. anh lên làm sao với em đây, anh xin lỗi.
- Tin nhắn 3. chúc em ngày mới tốt lành, trả lời anh đi đừng im lặng như đêm qua nữa.
Cô cứ thế đọc tin nhắn và im lặng, 1 ngày, 2 ngày, rồi 1 tuần, ngày ngày cô vẫn nhận đc tin nhắn của anh nhưng im lặng. hôm nay anh lại nhắn, anh đã nhắn tin vào số điện thoại thật của cô, số mà anh từng lưu là bé yêu... thật ngọt ngào.
- Ko có em nói chuyện mỗi ngày anh trống vắng lắm, hãy nói gi với anh, anh xin lỗi.
Cô vẫn im lặng, ko trả lời, cô quyết tâm dừng lại để cô ko phải đau nữa, để anh ko phải thương hại cô, bố thí cho cô tình yêu nhạt nhẽo.
Thứ 7 rồi, bạn bè của anh và cả cô hẹn nhau ăn uống... hôm nay cô chọn bộ váy ren trắng mà lúc còn yêu anh cấm ko cho cô mặc vì nó hơi hở ngực, cô cố ý mặc vậy, cô trang điểm, đi dép cao gót, cô đẹp hơn so với 5 tháng trước, cô như lột xác... cô đến nơi hẹn, mọi người đã đến hết có cả anh.
- Em chào cả nhà, hị hị, lâu rồi ko gặp ợ...
- Nàng này dạo này xinh ra quá nhỉ ( anh bạn thân của anh lên tiếng )
- Em phải xinh ra mới lấy được ck chứ ^^!
Thế là mọi người cười nói rôm rả, chỉ có anh im lặng ngồi cạnh cô, 1 lúc anh đứng dậy đi ra xe lấy chiếc áo sơ mi cô tặng anh lúc còn yêu ra rồi đưa cho cô, cô im lặng nhìn rồi cầm chiếc áo đặt lên đùi rồi lại cười nói với mọi người... 1 tin nhắn.
- Em khoác áo vào đi.
- Em sẽ khoác nếu anh vui vẻ cười nói với mọi người.
Có hiệu nghiệm ngay lập tức, anh nói luyến thắng khiến ai cũng giật mình vì lẫy giờ anh chỉ im lặng, nhưng rồi mọi người lại hùa theo cười nói, cô lên tiếng.
- Trời mua thu se se lạnh, có ai lạnh ko em lạnh quá này...
- Chị người cá mà cũng thấy lạnh sao (1 cô gái nói)
- Chị lạnh vì trái tim chị đang lạnh ấy mà, em có ai giới thiệu cho chị đi.
Vừa nói tôi vừa cầm áo anh đưa khoác lên người.
- Em có ông anh đang cô đơn kìa, chị tán đi, ngồi cạnh chị ấy.
- Ông anh này của em chị tán rồi, nhưng ko chịu đổ, lên giờ chị chịu thôi
Mọi người cười nhưng ai cũng thoáng buồn vì biết cô và anh đã chia tay. sau cuộc vui cô chào mọi người về... về nhà, tắm rửa, lên giường máy đã có tin nhắn
- Em về nhà chưa? cái váy đó sao em cứ thích mặc nhỉ?
- Vì nó đẹp, e thích. áo anh đưa em là đưa cho người tên thảo khoác hay trả lại cho em người tên thơm?
- Ko em sai rồi, anh đưa cho người tên thơm khoác.
Cô im lặng ko nói gi, cô mặc kệ đi ngủ. sáng ra vẫn có tin nhắn chúc ngày mới của anh cùng 1 lời hẹn
- Tối gặp anh nhé!
Cô ko trả lời. 7h tối anh đến đón cô trước cổng
- Anh đến đây làm gi thế ?
- Anh đã nhắn tin nói với em rồi mà, mình đi chơi chút nhé.
Cô ậm ừ vào nhà thay đồ rồi bước ra với vẻ bình thản nhất có thế, anh và cô đến bờ hồ ở tít trong bìa rừng, nơi này anh và cô đã có nụ hôn đầu tiên, ngồi bên bờ hồ, bao quanh là núi đồi cùng tiếng gió thổi mọi thứ yến lặng.
- Tha thứ cho anh nhé ! anh nhớ em.
- Cô cười nhạt nhẽo... anh yêu người con gái trẻ con , vô tư, trong sáng thuần khuyết tên thảo hay anh đang thương hại người con gái dại khờ yêu anh với bao nhiêu tổn thương, tội nghiệp ?
Anh im lặng ko nói gi... anh vẫn luôn vậy... ít khi nói ra lòng mình, vô tâm và luôn im lặng. cô đứng dậy quay lựng bước về, cô cứ lững thững đi giữa trời tối mịt với con đường ngoằn nghèo, từ đây về nhà cô cũng hơn 10km cô đi bộ đến bao giờ? nhưng 10km đi bộ với cô chẳng có gi là khó nhất là khi tâm trạng cô ko ổn, anh ko đuổi theo cô, ko líu cô lại anh vẫn ở đó im lặng, cô cười nhạt bước đi, đôi giày cao gót cô đã tháo, để đôi chân trần bước đi trên nền đất, thi thoảng dẫm phải những viên sỏi khiến chân cô nhói lên, nhưng cái nhói ấy giờ đâu bằng cái đautrong tim cô, đau thật đấy, đau... hơn 11h đêm cô mới về đến nhà, mệt nhoài leo lên giường cô ngủ say mệt mỏi...
Sáng rồi... cô mở mắt tay đặt lên tim mình, sao vẫn đau thế này nhỉ? biết sống tiếp thế nào đây? vỗ nhẹ lên ngực mình cô tự nhủ, còn cái đau nào mà mày chưa phải chịu nữa đâu thơm, đã phải chịu hết rồi và đều bước qua dù thương tích đầy mình, giờ cũng sẽ vậy sẽ bước qua thôi dù cho thương tích đầy mình... cô lên...
2 ngày trôi qua anh ko nhắn tin cho cô, cô nhớ anh thật nhiều, nhưng làm sao đây, làm sao cô có thể gọi cho anh để nghe giọng anh nói, lấy lý do gi mà gọi chứ? đang buồn phiền ủ rũ bông điện thoại cô reo...
Là bài thơ em viết cho anh ngày ấy... tình yêu em mong manh như cơn gió thu qua... 1 tình yêu như là mơ, 1 tình yêu như là thơ, em tặng anh bài thơ ấy, em tặng anh 1 trái tim ngây ngô...
- Lô...Lô... sóc xinh xắn xin nghe... (sóc là biệt danh của cô)
- Anh lậy mày... tối đi sinh nhật anh nhé! nhớ mang theo quà.
- Ớ! thôi chết, mải lo nghĩ linh tinh em quên mất cả sinh nhật ông già... hớp bi bớt đây ông già nhé.
- Lắm chuyện, tối 7h đến quán rượu ốc nha cô.
- Vâng ạ! hy.
Vậy là tối nay lại gặp anh cô thấy vui hơn 1 chút nhưng cô lại thấy sợ, sợ gặp rồi lại nhói đau... buổi tối cô sửa soạn cho mình, váy bó màu đen ôm sát đùi như để cố ý khoe ra đôi chân dài, trang điểm sắc sảo, màu son đỏ, tóc cô buộc cao và đôi giày cao gót màu đen cô bước lên xe của mình, đến nơi... anh và vài người bạn đã ngồi đó, cô chào hỏi và cười thật tươi đưa tặng ông anh chiếc bánh kem cô vừa chọn, ngồi xuống bàn cô mới quay ra để ý thấy những con mắt của những gã đàn ông đang nhậu nhẹt trong quán dán
thằng vào đùi cô, cô vội lấy tay đặt lên đùi và tỏ ra bình thản, cô quay sang nhìn anh, gương mặt anh ko thể bình thản được cô thấy như anh đang tức tối điều gi đó như đang muốn nổ vậy... và rầm... nổ thật... anh xô ghế đứng lên cầm cổ tay cô kéo đi mặc cho mọi người đang tròn mắt nhìn, anh bắt cô lên xe rồi anh đưa cô đên bên bờ hồ, giờ cô mới lên tiếng
- Anh làm gi vậy? anh kéo em đau tay đó
Anh như ko nghe thấy lời cô nói mạnh tay đẩy cô vào gốc cây hôn cô như muốn nuốt chửng cô luôn vậy, cô gồng mình đẩy anh ra dơ tay định tát anh 1 cái, anh nhắm mắt chờ đợi cái tát của cô, nhưng cô đã ko làm vậy cô quay lưng toan bước đi...
- Em cố ý trêu tức anh đúng ko? em mặc những bộ váy ngắn để trêu tức anh phải ko? em muốn anh phát điên vì em à?
- Em mặc gi giờ đã ko còn liên quan đến anh, xin anh đừng hành động như vậy
Anh như phát điên chạy tới kéo tay cô giật lại ôm chặt cô
- Em đang trả thù anh, uk, em cứ trả thù, cứ hành hạ anh nếu như điều đó khiến em bớt đau nhưng trả thù xong rồi hay quay về với anh nhé! anh biết lỗi rồi, đừng xa anh...
Cô chỉ im lặng nghe anh nói hết, để mặc anh ôm cô, mặc gió đang thu đang thổi se lạnh, lúc này cô thấy tim mình ấm lên...
Buông em ra đi, chúng ta lên quay về sinh nhật, em cần thời gian suy nghĩ cho việc này. anh im lặng buông cô ra, anh và cô quay lại bạn bè đã đông đủ, ko ai hỏi gì đến cô và anh mọi người chỉ tập chung vào nhân vật chính. buổi sinh nhật kết thúc mọi người chào nhau rồi ai về nhà lấy chỉ còn anh đứng cạnh cô
- Anh đưa em về
- Em tự về được
- Em đừng cãi bướng anh
Cô im lặng lên xe, mặc xác anh lẽo đeo chạy sau xe cô, về tới nhà
- Anh về đi, em đã yên vị tới nhà rồi
Anh dựng xe líu bàn tay cô lại, nhẹ nhàng hôn cô như nụ hôn đầu e thẹn
- Cho anh cơ hội 1 lần thôi
- Anh đừng thương hại em, tổn thương em đã chịu quá nhiều, thứ em cần là yêu thương chứ ko phải thương hại, anh đừng miễn cưỡng nữa, em là thơm của hôm qua, hôm nay và ngày mai chứ ko phải là thảo của anh ngày hôm qua.
- Dù là thơm hay thảo vẫn là con người em. anh biết anh ko tốt hãy cho anh 1 lần làm lại nhé !
Cô im lặng hồi lâu, cứ đứng như trời trồng nhìn xa xăm...
- Anh chắc chứ ?
- Uk. anh chắc... chắc chắn yêu em của hôm qua, hôm nay và cả ngày mai... anh yêu em...
Anh lại khiến cô rơi vào im lặng, cô tựa mình vào bờ tường thở những hơi dài và suy nghĩ cho đên khi gió thổi mạnh lá khô bay cô giật mình...
- 1 lần thôi anh nhé! hãy luôn yêu em dù em của hôm qua, hôm nay hay ngày mai anh nhé! 1 lần thôi em tha thứ cho anh...
Nụ hôn ngọt ngào của cô và anh lại tiếp tục anh vuốt mái tóc dài của cô, hít hà mùi hương trên tóc
- Mùi tóc em đã lâu rồi ! anh đã luôn mong nhớ, 1 lần sai lầm anh đã đánh mất em, may sao số phận thương anh để anh tìm lại được anh sẽ ko bao giờ đánh mất nữa... mình kết hôn em nhé ! để anh giữ em mãi bên mình, để ngày mai anh được yêu em nhiều hơn ngày hôm nay...
Cô như muốn vỡ òa trong hạnh phúc, bao ngày qua cô kìm nén nỗi đau, kìm bao thương nhớ để hôm nay đáp lại cô có được hạnh phúc ngọt ngào... cô tin anh vì giờ cô có thể bên anh mỗi ngày, ko còn khoảng cách địa lý cách chở chia cắt yêu thương của anh và cô... cô tin anh vì khi con người chết hụt 1 lần họ sẽ yêu mạng sống họ hơn và tình yêu cũng vậy... cô tin anh.
- Trái tim anh hãy luôn nhớ những gi anh đã nói nhé ! em sẽ là người yêu anh của hôm qua, vk anh của hôm nay và mẹ của con anh ngày mai... em luôn yêu anh như vậy.
- Chào em
- Hy, mình nói chuyện tý nhé !
- Em là ai mà biết số anh vậy ?
- Em là người, có người cho
- Ai cho em vậy ?
- Em cũng chỉ biết là người thôi hy
- Em ở đâu
- Ở Việt Nam ạ !
- Em nhầm số rồi nha !
- Nhầm làm sao được chứ ạ !
- Thế em biết anh là ai ? như là quen nhau lắm rồi ấy nhỉ ?
- Biết chứ ! gần quen rồi kiki.
Ko có tin nhắn trả lời... cô nhắn thêm 1 tin trêu trọc.
- Anh này kiêu thế ? kiêu thế ế vk đó anh ơi.
Vẫn im lìm ko tin nhắn... cô suy nghĩ thật nhiều.
Cô là người yêu của anh, à ko, là người yêu cũ của anh, cô và anh chỉ vừa chia tay thôi, lý do hết sức đơn giản "anh đã chán cô"
cô và anh yêu nhau vỏn vẻn chưa đầy 1 năm, vì công việc cô luôn đi xa còn anh là người chờ đợi cô về... vì yêu xa lên chỉ có thể yêu thương nhau qua những tin nhắn, những cuộc gọi mỗi ngày. Anh là 1 công nhân điện, vẻ ngoài bình thường với nàn da trắng, là con nhà quê nhưng anh ham chơi và luôn vô tư vô nghĩ. Anh lạnh lùng nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại tán được cô. cô cao dáo với mái tóc dài, thành công với năng khiếu tài năng, gương mặt mang chút ưa nhìn lại chu đáo luôn yêu thương người khác lên có nhiều tôn thương và là điều mong muốn của nhiều chàng trai trưởng thành. cô gặp anh và gạt bỏ quá khứ, tổn thương, tự ti để nhận lời yêu anh, cô lo cho anh tất cả, dù cho là tiền bạc hay tình cảm, cô dành cho anh những món quà ý nghĩa vào mỗi ngày lễ, dành cho anh những yêu thương ngọt ngào dù cho cô cách xa anh. ngỡ rằng mình sẽ được yêu thương thật nhiều và trận trọng, cô yêu hết trái tim mình, cô nói cho anh biết tất cả quá khứ, hiện tại và con người cô, anh yêu cô, thương cô vì những gì cô đã phải gánh chịu. nhưng rồi thời gian qua đi cô cảm nhận được anh đang dần chán cô. và đúng vậy mà, anh đã chán cô, mặc cho cô cố gắng yêu thương nhiều hơn, chăm lo anh nhiều hơn, nhường nhịn anh hơn và cô chịu đựng những đêm khóc thầm.
- Anh à ! giờ anh yêu em như thế nào thế ?
- Ko cần nói em cũng tự biết còn gi.
- Em ko biết đâu anh à! anh hãy nói để em biết, để em hiểu đi anh, để em ko phải hằng đêm khóc thầm lặng lẽ nữa.
- Em chẳng phải khóc làm gi, đừng cố gắng nữa, nhạt nhẽo quá rồi.
Nước mắt cô chảy dài, đau nhói, từng chữ trong tin nhắn mờ dần đi, như đâm vào tim cô những vết đau buốt.... nhắn những chữ cuối cùng cho tình yêu cô khóc nấc, ngẹn thở, cô thở dốc mắt hoa nhòe rồi lịm dần đi.
- Uhm. vậy chia tay, em giải thoát cho anh.
Sau tin nhắn đau đớn anh ko còn liên lạc với cô... bao ngày trôi qua cô mong nhớ... cô dõi theo anh trên facebook, anh vẫn khỏe, vui vẻ với bạn bè còn cô luôn cố tỏ ra mình thật mạnh mẽ dù khuyết điểm lớn nhất của cô là yếu đuối. cô nhớ anh, vậy là cô đã thỏa mãn cái nhớ bằng cách dùng số điện thoại lạ nhắn tin với anh mỗi ngày.
Hôm nay cô lại nhắn tin cho anh...
- Có người cho em số anh, chị ấy nhờ em nói chuyện với anh mỗi ngày cho anh đỡ buồn, chị ấy ko cho em biết gi về anh cả, nói em hãy tự tìm hiểu và đừng nói chị ấy là ai, lên anh đừng hỏi em.
- Vậy à! vậy em tên gi? ở đâu?
- Em tên thảo, em ở cùng nơi anh đang ở, chỉ khác xã thôi, còn anh tên gi thế ạ? anh mấy tuổi thế?
- Anh tên văn, 25t, em bao nhiêu tuổi?
- Em 20, em đang học đại học, từ nay mình nói chuyện với nhau mỗi ngày nha.
Và cứ thế với cái tên cún cơm của mình cô giả làm cô gái khác nói chuyện với anh mỗi ngày, mỗi ngày anh đều nhắn tin cho cô, cô nhắn tin cho anh mỗi sáng, trước khi anh đi làm và trước khi anh chìm vào giấc ngủ say... cô yêu anh nhiều thêm và tim cô đau nhiều hơn... thời gian trôi nhanh quá vậy mà đã 3 tháng cô giả người khác nói chuyện với anh.
- Mình nói chuyện cũng đã 3 tháng rồi, gặp mặt đi em
- Em đang đi học mà, đâu có ở nhà mà gặp
Cô từ trối bằng lý do đi học... nhưng lần thứ 2 anh hẹn lại đến
- Bao giờ em về thăm nhà, mình gặp nhau đi em, anh thật tò mò về vẻ bề ngoài của cô bé vô tư, nhí nhảnh và nói chuyện lý lắc quá đó...
- Em chưa biết anh ạ, khi nào về em sẽ hẹn anh nha.
- Anh gửi 1 icon cười, em chắc trẻ con lắm nhỉ, vô tư lắm, chắc em được gia đình bao bọc kỹ lưỡng chưa phải chịu tổn thương và va chạm đời phải ko ? nói chuyện với em mỗi ngày anh đều cảm thấy như vậy, cách nói chuyện của em trẻ con, luôn cười nói vui vẻ, khi anh mệt mỏi hay buồn phiền em đều pha trò, an ủi khiến anh vui.
Cô chợt nhói đau... vô tư ư? gia đình bao bọc? chưa va chạm? chưa chịu tổn thương ử? những thứ đó xa xỉ với cô quá, bố mất sớm, xa gia đình từ năm chưa tròn 10t, sống tự lập và trải qua 2 mối tình bị bỏ rơi và phản bội cô còn chịu nhiều điều hơn mọi người biết nhưng giờ cô dối được anh qua cái tên cún cơm, qua cái tính trẻ con và cách vô tư, nghịch ngợm thường trực của mình... tim cô đang khóc...
- Vâng ạ! em trẻ con lắm, bố mẹ chiều em như công chúa lên em ko phải chịu tổn thương nào cả mà.
- Anh thật tò mò về người đã nhờ em nói chuyện với anh đó, sao lại đưa 1 cô bé trong sáng, tinh khiết như em đến nói chuyện với anh nhỉ? thật cảm ơn chị đó vì anh thấy mến em.
- Mến em ư? thật ko vậy ạ, ko đc thích em đó nha, vì anh chưa biết em xinh xấu thế nào mà.
- Dù là thích cũng được mà vì anh tin cô bé dễ thương như em vẻ ngoài cũng sẽ dễ thương thôi, mà dù cho em ko dễ thương như tính cách của mình thỳ anh cũng thích tính cách dễ thương của em.
- Vậy ạ. anh đừng làm em vui thích và hy vọng vậy chứ hyhy.
Lại đau nữa rồi... anh mến cô đấy, anh mến cô, nhưng là cô của giả tạo, là cô của trẻ con thường trực chứ ko phải cô của tổn thương, của tội nghiệp cô lên vui hay buồn đây...
Hôm nay anh lại hẹn cô... và có lẽ lần này cô ko thể trốn tránh rồi... gần 4 tháng nói chuyện qua tin nhắn làm sao cô có thể dấu thêm được nữa đây.
- Em về nhà chưa? cuối tuần mình gặp nhau nhé!
Cô ko trả lời, 2 hôm liền cô im lặng suy nghĩ... dừng lại thôi, dừng lại nỗi đau dài, dừng lại để ko ôm đau đớn tổn thương vào mình nữa... cô nhắn tin cho anh.
- Cuối tuần em về, em sẽ gặp anh ^^!
- Thật sao? anh mong em thật đó, sao 2 ngày này ko nhắn tin cho anh? anh thấy nhớ em.
- Anh nhớ em à? mình có yêu đâu mà nhớ chứ anh, anh chém trẻ con à, ko tốt đâu nha ^^!
- Anh ko chém, nhớ thật, thấy thiếu vắng.
- Người ta chỉ nhớ nhau khi yêu hoặc thích thôi anh.
- Vậy chắc ANH THÍCH EM.
Cô im lặng, nước mắt đã chảy dài... anh thích cô mà, sao cô lại thấy đauthế, sao tim cô cứ nhói cứ đau như bị anh đâm dao vào vậy... khóc lại khóc nấc lên rồi lại thở dốc rồi lại lịm dần đi... đau nhói... hôm sau cô nhắn tin cho anh sau khi tỉnh giấc mệt nhoài...
- Mai em về nhà... tối mai mình gặp nhau anh nhé !
- Thật hả ? vậy em muốn gặp nhau ở đâu đây...
- Quán kem, cafe chuông gió anh nhé! em thích ăn kem mùa đông ^^!
ANH chợt giật mình, ăn kem mùa đông, người con gái ấy cũng thích, quán chuông gió người con gái ấy cũng yêu... nhưng rồi người vô nghĩ như anh chẳng bận tâm nghĩ nhiều.
- Uk. tối thứ 7, 8h nhé!
- Vâng, hẹn anh 8h.
Hôm nay thứ 7 rồi cô ăn nhẹ và đi sửa soạn, cô chọn bộ váy ren trắng dịu dàng, mái tóc dài kẹp nơ trắng buông xõa, trang điểm nhẹ nhàng, màu son hồng và đôi dép xăng đan màu trắng, soi mình trong gương cô tự nghĩ mình như thiên
thần tình yêu đi ban tặng yêu thương cho 2 trái tim con người, cô vỗ trán mình tự nói, con điên, mày đâu đẹp lung linh để mà mơ tưởng thiên sứ mới chả thiên thần... 7h45' cô mới bước chân ra khỏi nhà, cô cố ý đi muộn 1 chút. 8h hơn cô có mặt trước cửa quán kem chuông gió mà cô yêu thích, nơi lần đầu tiên cô và anh hẹn hò. cô hít 1 hơi thật dài... tự nhủ, cố lên, nên dừng lại thôi...
Cô bước vào cửa bao ánh mắt trong quán ngoái nhìn...( nhìn gi chứ, chỉ cao tý thôi mà hix...) trong những ánh mắt ấy có 1 ánh mắt mở to hết cỡ nhìn thẳng vào cô với dấu hỏi to đùng trên đầu. là anh, anh đang nhìn cô, cô bước đến đối diện anh và ngồi xuống, bàn tay cô run rẩy, miệng lắp bắp.
- Chào anh, đã lâu rồi ko gặp.
- Uk.
Cô hít 1 hơi thật sâu
- Anh hẹn ai ở đây à?
- Uk.
- Em cũng có hẹn, hẹn người em yêu.
- Em có người yêu mới rồi à?
- Vâng, em yêu người mới rồi, người ấy tên VăN và người ấy nói thích em.
Mắt anh mở to hết cớ, hốt hoảng
- Em là thảo, em lừa anh à?
- Em ko lừa anh, em tự lừa bản thân mình thôi.
- Sao em phải làm thế ?
- Em sợ anh thấy buồn khi ko có ai nói chuyện, muốn chúc anh đi làm bình an mỗi ngày nhưng vì ko thể em đành lấy tên khác... dù sao thỳ anh cũng biết rồi, hôm nay em gặp anh là để chấm hết tất cả, cả tình yêu của thảo và cả tình yêu của THơM là em. em xin lỗi thời gian qua đã dối anh như vậy, chúng ta từ nay sẽ là bạn của những người bạn nhé ! xin phép anh em về.
Cô đứng dậy bước ra cửa mặc anh ngồi đó với gương mặt mắt chữ A mồm chữ O thẫn thờ... về đến nhà cô phi ngay lên giường khóc tức tưởi, khóc chán rồi cũng ngủ thôi, 1 viên an thần cô chìm vào giấc ngủ. sáng dậy có tin của anh
- Tin nhắn 1. anh ko biết nói gi với em lúc này, anh chỉ cảm thấy rất sook, anh ko hiểu sao em phải làm như thế, sao phải dối anh như vậy, ko hay ho chút nào.
- Tin nhắn 2. anh lên làm sao với em đây, anh xin lỗi.
- Tin nhắn 3. chúc em ngày mới tốt lành, trả lời anh đi đừng im lặng như đêm qua nữa.
Cô cứ thế đọc tin nhắn và im lặng, 1 ngày, 2 ngày, rồi 1 tuần, ngày ngày cô vẫn nhận đc tin nhắn của anh nhưng im lặng. hôm nay anh lại nhắn, anh đã nhắn tin vào số điện thoại thật của cô, số mà anh từng lưu là bé yêu... thật ngọt ngào.
- Ko có em nói chuyện mỗi ngày anh trống vắng lắm, hãy nói gi với anh, anh xin lỗi.
Cô vẫn im lặng, ko trả lời, cô quyết tâm dừng lại để cô ko phải đau nữa, để anh ko phải thương hại cô, bố thí cho cô tình yêu nhạt nhẽo.
Thứ 7 rồi, bạn bè của anh và cả cô hẹn nhau ăn uống... hôm nay cô chọn bộ váy ren trắng mà lúc còn yêu anh cấm ko cho cô mặc vì nó hơi hở ngực, cô cố ý mặc vậy, cô trang điểm, đi dép cao gót, cô đẹp hơn so với 5 tháng trước, cô như lột xác... cô đến nơi hẹn, mọi người đã đến hết có cả anh.
- Em chào cả nhà, hị hị, lâu rồi ko gặp ợ...
- Nàng này dạo này xinh ra quá nhỉ ( anh bạn thân của anh lên tiếng )
- Em phải xinh ra mới lấy được ck chứ ^^!
Thế là mọi người cười nói rôm rả, chỉ có anh im lặng ngồi cạnh cô, 1 lúc anh đứng dậy đi ra xe lấy chiếc áo sơ mi cô tặng anh lúc còn yêu ra rồi đưa cho cô, cô im lặng nhìn rồi cầm chiếc áo đặt lên đùi rồi lại cười nói với mọi người... 1 tin nhắn.
- Em khoác áo vào đi.
- Em sẽ khoác nếu anh vui vẻ cười nói với mọi người.
Có hiệu nghiệm ngay lập tức, anh nói luyến thắng khiến ai cũng giật mình vì lẫy giờ anh chỉ im lặng, nhưng rồi mọi người lại hùa theo cười nói, cô lên tiếng.
- Trời mua thu se se lạnh, có ai lạnh ko em lạnh quá này...
- Chị người cá mà cũng thấy lạnh sao (1 cô gái nói)
- Chị lạnh vì trái tim chị đang lạnh ấy mà, em có ai giới thiệu cho chị đi.
Vừa nói tôi vừa cầm áo anh đưa khoác lên người.
- Em có ông anh đang cô đơn kìa, chị tán đi, ngồi cạnh chị ấy.
- Ông anh này của em chị tán rồi, nhưng ko chịu đổ, lên giờ chị chịu thôi
Mọi người cười nhưng ai cũng thoáng buồn vì biết cô và anh đã chia tay. sau cuộc vui cô chào mọi người về... về nhà, tắm rửa, lên giường máy đã có tin nhắn
- Em về nhà chưa? cái váy đó sao em cứ thích mặc nhỉ?
- Vì nó đẹp, e thích. áo anh đưa em là đưa cho người tên thảo khoác hay trả lại cho em người tên thơm?
- Ko em sai rồi, anh đưa cho người tên thơm khoác.
Cô im lặng ko nói gi, cô mặc kệ đi ngủ. sáng ra vẫn có tin nhắn chúc ngày mới của anh cùng 1 lời hẹn
- Tối gặp anh nhé!
Cô ko trả lời. 7h tối anh đến đón cô trước cổng
- Anh đến đây làm gi thế ?
- Anh đã nhắn tin nói với em rồi mà, mình đi chơi chút nhé.
Cô ậm ừ vào nhà thay đồ rồi bước ra với vẻ bình thản nhất có thế, anh và cô đến bờ hồ ở tít trong bìa rừng, nơi này anh và cô đã có nụ hôn đầu tiên, ngồi bên bờ hồ, bao quanh là núi đồi cùng tiếng gió thổi mọi thứ yến lặng.
- Tha thứ cho anh nhé ! anh nhớ em.
- Cô cười nhạt nhẽo... anh yêu người con gái trẻ con , vô tư, trong sáng thuần khuyết tên thảo hay anh đang thương hại người con gái dại khờ yêu anh với bao nhiêu tổn thương, tội nghiệp ?
Anh im lặng ko nói gi... anh vẫn luôn vậy... ít khi nói ra lòng mình, vô tâm và luôn im lặng. cô đứng dậy quay lựng bước về, cô cứ lững thững đi giữa trời tối mịt với con đường ngoằn nghèo, từ đây về nhà cô cũng hơn 10km cô đi bộ đến bao giờ? nhưng 10km đi bộ với cô chẳng có gi là khó nhất là khi tâm trạng cô ko ổn, anh ko đuổi theo cô, ko líu cô lại anh vẫn ở đó im lặng, cô cười nhạt bước đi, đôi giày cao gót cô đã tháo, để đôi chân trần bước đi trên nền đất, thi thoảng dẫm phải những viên sỏi khiến chân cô nhói lên, nhưng cái nhói ấy giờ đâu bằng cái đautrong tim cô, đau thật đấy, đau... hơn 11h đêm cô mới về đến nhà, mệt nhoài leo lên giường cô ngủ say mệt mỏi...
Sáng rồi... cô mở mắt tay đặt lên tim mình, sao vẫn đau thế này nhỉ? biết sống tiếp thế nào đây? vỗ nhẹ lên ngực mình cô tự nhủ, còn cái đau nào mà mày chưa phải chịu nữa đâu thơm, đã phải chịu hết rồi và đều bước qua dù thương tích đầy mình, giờ cũng sẽ vậy sẽ bước qua thôi dù cho thương tích đầy mình... cô lên...
2 ngày trôi qua anh ko nhắn tin cho cô, cô nhớ anh thật nhiều, nhưng làm sao đây, làm sao cô có thể gọi cho anh để nghe giọng anh nói, lấy lý do gi mà gọi chứ? đang buồn phiền ủ rũ bông điện thoại cô reo...
Là bài thơ em viết cho anh ngày ấy... tình yêu em mong manh như cơn gió thu qua... 1 tình yêu như là mơ, 1 tình yêu như là thơ, em tặng anh bài thơ ấy, em tặng anh 1 trái tim ngây ngô...
- Lô...Lô... sóc xinh xắn xin nghe... (sóc là biệt danh của cô)
- Anh lậy mày... tối đi sinh nhật anh nhé! nhớ mang theo quà.
- Ớ! thôi chết, mải lo nghĩ linh tinh em quên mất cả sinh nhật ông già... hớp bi bớt đây ông già nhé.
- Lắm chuyện, tối 7h đến quán rượu ốc nha cô.
- Vâng ạ! hy.
Vậy là tối nay lại gặp anh cô thấy vui hơn 1 chút nhưng cô lại thấy sợ, sợ gặp rồi lại nhói đau... buổi tối cô sửa soạn cho mình, váy bó màu đen ôm sát đùi như để cố ý khoe ra đôi chân dài, trang điểm sắc sảo, màu son đỏ, tóc cô buộc cao và đôi giày cao gót màu đen cô bước lên xe của mình, đến nơi... anh và vài người bạn đã ngồi đó, cô chào hỏi và cười thật tươi đưa tặng ông anh chiếc bánh kem cô vừa chọn, ngồi xuống bàn cô mới quay ra để ý thấy những con mắt của những gã đàn ông đang nhậu nhẹt trong quán dán
thằng vào đùi cô, cô vội lấy tay đặt lên đùi và tỏ ra bình thản, cô quay sang nhìn anh, gương mặt anh ko thể bình thản được cô thấy như anh đang tức tối điều gi đó như đang muốn nổ vậy... và rầm... nổ thật... anh xô ghế đứng lên cầm cổ tay cô kéo đi mặc cho mọi người đang tròn mắt nhìn, anh bắt cô lên xe rồi anh đưa cô đên bên bờ hồ, giờ cô mới lên tiếng
- Anh làm gi vậy? anh kéo em đau tay đó
Anh như ko nghe thấy lời cô nói mạnh tay đẩy cô vào gốc cây hôn cô như muốn nuốt chửng cô luôn vậy, cô gồng mình đẩy anh ra dơ tay định tát anh 1 cái, anh nhắm mắt chờ đợi cái tát của cô, nhưng cô đã ko làm vậy cô quay lưng toan bước đi...
- Em cố ý trêu tức anh đúng ko? em mặc những bộ váy ngắn để trêu tức anh phải ko? em muốn anh phát điên vì em à?
- Em mặc gi giờ đã ko còn liên quan đến anh, xin anh đừng hành động như vậy
Anh như phát điên chạy tới kéo tay cô giật lại ôm chặt cô
- Em đang trả thù anh, uk, em cứ trả thù, cứ hành hạ anh nếu như điều đó khiến em bớt đau nhưng trả thù xong rồi hay quay về với anh nhé! anh biết lỗi rồi, đừng xa anh...
Cô chỉ im lặng nghe anh nói hết, để mặc anh ôm cô, mặc gió đang thu đang thổi se lạnh, lúc này cô thấy tim mình ấm lên...
Buông em ra đi, chúng ta lên quay về sinh nhật, em cần thời gian suy nghĩ cho việc này. anh im lặng buông cô ra, anh và cô quay lại bạn bè đã đông đủ, ko ai hỏi gì đến cô và anh mọi người chỉ tập chung vào nhân vật chính. buổi sinh nhật kết thúc mọi người chào nhau rồi ai về nhà lấy chỉ còn anh đứng cạnh cô
- Anh đưa em về
- Em tự về được
- Em đừng cãi bướng anh
Cô im lặng lên xe, mặc xác anh lẽo đeo chạy sau xe cô, về tới nhà
- Anh về đi, em đã yên vị tới nhà rồi
Anh dựng xe líu bàn tay cô lại, nhẹ nhàng hôn cô như nụ hôn đầu e thẹn
- Cho anh cơ hội 1 lần thôi
- Anh đừng thương hại em, tổn thương em đã chịu quá nhiều, thứ em cần là yêu thương chứ ko phải thương hại, anh đừng miễn cưỡng nữa, em là thơm của hôm qua, hôm nay và ngày mai chứ ko phải là thảo của anh ngày hôm qua.
- Dù là thơm hay thảo vẫn là con người em. anh biết anh ko tốt hãy cho anh 1 lần làm lại nhé !
Cô im lặng hồi lâu, cứ đứng như trời trồng nhìn xa xăm...
- Anh chắc chứ ?
- Uk. anh chắc... chắc chắn yêu em của hôm qua, hôm nay và cả ngày mai... anh yêu em...
Anh lại khiến cô rơi vào im lặng, cô tựa mình vào bờ tường thở những hơi dài và suy nghĩ cho đên khi gió thổi mạnh lá khô bay cô giật mình...
- 1 lần thôi anh nhé! hãy luôn yêu em dù em của hôm qua, hôm nay hay ngày mai anh nhé! 1 lần thôi em tha thứ cho anh...
Nụ hôn ngọt ngào của cô và anh lại tiếp tục anh vuốt mái tóc dài của cô, hít hà mùi hương trên tóc
- Mùi tóc em đã lâu rồi ! anh đã luôn mong nhớ, 1 lần sai lầm anh đã đánh mất em, may sao số phận thương anh để anh tìm lại được anh sẽ ko bao giờ đánh mất nữa... mình kết hôn em nhé ! để anh giữ em mãi bên mình, để ngày mai anh được yêu em nhiều hơn ngày hôm nay...
Cô như muốn vỡ òa trong hạnh phúc, bao ngày qua cô kìm nén nỗi đau, kìm bao thương nhớ để hôm nay đáp lại cô có được hạnh phúc ngọt ngào... cô tin anh vì giờ cô có thể bên anh mỗi ngày, ko còn khoảng cách địa lý cách chở chia cắt yêu thương của anh và cô... cô tin anh vì khi con người chết hụt 1 lần họ sẽ yêu mạng sống họ hơn và tình yêu cũng vậy... cô tin anh.
- Trái tim anh hãy luôn nhớ những gi anh đã nói nhé ! em sẽ là người yêu anh của hôm qua, vk anh của hôm nay và mẹ của con anh ngày mai... em luôn yêu anh như vậy.