Ring ring
Vợ và bão

Vợ và bão

Tác giả: Sưu Tầm

Vợ và bão

 Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu.


***


Nhà tôi và vợ cùng thành phố. Nhà vợ bề thế, kiên cố. Nhà tôi chỉ là nhà cấp 4 trong một con hẻm nhỏ bên sông. Bố mẹ tôi mất từ lâu, những tháng năm trước đây nhà chỉ một mình, cảnh buồn liêu tịch. Từ khi có vợ về, nhà như được hồi sinh. Dù là nhà nghèo đơn sơ chan chứa.


Mai bão về thành phố. Đài nói đó là cơn bão mạnh, có thể nhà tôi sẽ không trụ nổi. Tôi bảo vợ "em và con về nhà ngoại đi nhé, ở đây không được..."


Vợ nhìn vào mắt tôi "có đi thì cả nhà cùng đi, anh tưởng anh là ai chứ?"


Tôi tính nói thêm, nhưng nhìn vẻ quyết tâm của vợ, đành thôi.


Vợ và bão


Nửa đêm, tôi thì thầm vào tai cô ấy "Mai cả nhà mình cùng về ngoại nhé". Rồi mai chúng tôi đèo nhau về nhà ngoại, ngoài đường phố mưa bắt đầu làm đau mặt người.


Khi cô ấy ru thằng Mỏ ngủ trưa trong ngôi nhà khang trang của bố mẹ, tôi trốn đi. Tôi thương vợ con mình, cũng không muốn bàn thờ bố mẹ tổ tiên lạnh tanh, bị mưa bão quật đổ. Tôi phóng xe như điên về nhà. Mưa rát mặt. Gió rót vào từng góc phố hoác hơ.


Bão tới thật. Nhà tôi đã yếu lắm rồi, nhỏ bé lắm rồi, trước sức mạnh cuồng dại của thiên nhiên. Nhà dột tứ tung, tôi hì hục căng bạt để che bàn thờ, hương hỏa. Một viên ngói rơi trúng đầu, máu chảy lênh láng. Tự băng xong, một mình tôi lại quật với gió với bão. Che chắn cho phòng ngủ của vợ con, nhưng mà đành bất lực, gió mở đường cho nước, tưới ướt hết cả cơ ngơi. Một mình không thể làm xuể, buộc đầu này lại tuột đầu kia. Tôi bất lực thực sự. Không những bất lực trước thiên nhiên. Mà còn bất lực trước nỗi cô đơn, nghèo yếu của đời mình.


Tự nhiên thương bố mẹ, thương vợ con mình vô hạn. Tôi ngồi một mình dưới tấm bạt che bàn thờ, cố gắng quẹt lửa một điếu thuốc và không chịu nổi tôi đã khóc.


Trong tiếng gió gào tôi nghe tiếng vợ mình kêu lên "anh bị điên à, có muốn chết không, sao lại bỏ về đây một mình". Vợ tôi ướt mèm, thả xe máy đổ ra sân chạy lại ôm tôi. Cô ấy khóc, cô ấy sờ lên đầu tôi đang rỉ máu.


"Anh bị điên à, anh bị điên à, em chẳng cần nhà cửa gì cả, anh biết không hả, em chẳng cần......". Cô ấy đánh vào người tôi, nói đi nói lại như thế.


Tôi vội quẹt đi dòng nước mắt đang chảy dở, rồi nói như hét vào tai cô ấy "em bị điên thì có, em yêu à, em ấy, em có bị khùng không hả? ". Tôi giấu cảm xúc chực trào của mình trong gió trong mưa. Ôm siết lấy cô ấy, như sợ bị tạo hóa vồ mất. Sao cô ấy lại ngốc nghếch thế chứ, nhỡ cô ấy có chuyện gì thì sao. Thì tôi biết làm thế nào đây? Mất nhà có thể làm lại, nhưng mất đi người thân yêu thì.....


Tôi không hiểu sức mạnh nào, mà mưa bão thế, vợ có thể chạy về với tôi. Nhưng tôi hiểu, trên cõi đời này, không gì có thể chiến thắng nổi tình yêu thương được cả.


Rồi bão cũng đi qua, nó phá tan nhiều thứ của chúng tôi. Nhưng tình yêu thì vĩnh viễn không thể nào. Làm gì có sức mạnh nào hơn thế. Phải không vợ của anh ?


Cù Lú. 10/11/2013.


Một ngày bão giông - Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu.

2hi.us