Vì cậu là Nắng, còn cô ấy là Cây

Vì cậu là Nắng, còn cô ấy là Cây

Tác giả: Sưu Tầm

Vì cậu là Nắng, còn cô ấy là Cây

Với tôi, cô bạn ấy là Nắng. Nắng rực rỡ, lung linh, Nắng chứa chan bao niềm hạnh phúc, Nắng làm cho cuộc sống của tôi sôi động hơn bội phần.


Và tôi thích Nắng.


Thích những lúc Nắng cười, Nắng dỗi, Nắng nghịch ngợm, Nắng giận dữ. Nhìn Nắng không hiểu tại sao tôi lại thấy vui trong lòng.


***


Vì cậu là Nắng, còn cô ấy là Cây


Tôi vẫn dành cho Nắng một tình cảm đặc biệt, một phần của trái tim, khi mà (thật mỉa mai) tôi đã có gà bông. Nếu gọi cô ấy là Nắng thì gà bông của tôi là Cây. Cây hiền, ít nói, chỉ hay mím môi cười nhẹ. Không nghịch ngợm, sôi động hay có những sở thích lạ kỳ như Nắng, Cây dịu dàng và sở thích nổi bật nhất là đọc sách. Những lúc đi chơi cùng Nắng, tôi sẽ được cô nàng dẫn đi hết quán ăn vặt này đến quán trà chanh khác, những tiệm bán poster K-pop chất nhất, những cây cầu đẹp nhất thành phố và biến tôi thành photographer bất đắc dĩ. Còn những buổi hẹn hò với Cây, hai địa điểm duy nhất chúng tôi lui tới là Nhà sách và quán chè cuối phố Hoàng Diệu.


Không thể phủ nhận, tôi vô cùng thích thú với những giây phút sôi động bên Nắng, tôi thấy mình trẻ trung hơn, năng động hơn, tôi yêu một tuổi trẻ như thế. Nhưng những lúc cạnh Cây, tôi lại thấy mình yên bình lạ kỳ, một cảm giác an tâm và mãn nguyện dâng lên trong tâm khảm, hạnh phúc có lẽ chỉ đơn giản vậy thôi. Thế đấy, tôi bị mắc kẹt trong mớ tình cảm hỗn độn do chính mình tạo ra, nó như là mạng nhện, còn tôi là một con ong lạc đường lơ đãng sa vào, dù đã cố vùng vẫy nhưng tôi vẫn bất lực, không thể nào thoát ra được.


***


VÌ CẬU LÀ NẮNG.


Cô ấy là Nắng, vì cô ấy giống nắng: vàng rực đáng yêu, thích tung tăng đùa giỡn, vô định lúc đến lúc đi, lúc hiền hòa lúc lại dữ dội gay gắt, và tại vì nắng thích gió. Nắng của tôi cũng thích Gió.


Gió là hotboy lớp bên cạnh, đẹp trai, học giỏi, biết chơi bóng rổ, là trưởng CLB guitar của trường. Gió hơi lạnh và sống rất nghệ sĩ. Nắng cũng là một cô nàng xinh xắn có tiếng trong trường, hát hay và thích vẽ, cả mê chụp hình nữa. Gió đứng cạnh Nắng trông rất hợp, hợp hơn nhiều so với thằng bạn khù khờ cao lêu nghêu là tôi. Tôi đã ganh tỵ với Gió rất nhiều, cũng từng cố gắng để trở thành Gió. Nhưng điều đó thật nực cười.


Gió lãng đãng và phiêu bồng.


Nắng vô tư và bất định.


Còn tôi, đơn giản và nhút nhát như...Đất.


Họ hợp nhau vì tính cách thoải mái, trẻ trung của họ, vì lối sống tự do tự tại, chẳng thích bị ràng buộc, cũng chẳng muốn ràng buộc ai, cứ thong dong nhìn đời bằng nửa con mắt. Còn tôi thì chẳng thể như thế được. Cứ lên biết bao nhiêu kế hoạch đẹp đẽ trong đầu nhưng nhiều lúc lại sợ hãi không dám hành động. Có lẽ tôi chỉ hợp với cuộc sống ổn định, tôi thấy ngợp trong thế giới của Nắng và Gió.


-"Này, đây là Quân- bạn trai tớ. Cậu biết rồi đúng không, nhưng vẫn nên chào hỏi cho đúng lệ. Bữa nào rảnh bọn mình đi chơi nhé, nhớ dẫn theo Nhung nữa đấy!".


Nắng nói, Nắng cười, Nắng hạnh phúc và Nắng vẫy tay chào tôi:


-"Tớ đi trước nhé bạn hiền! Lúc nào rảnh nhớ pm tớ đấy!".


Và Nắng đi, cầm tay Gió, tinh nghịch nhảy chân sáo và véo von hát. Tôi thấy lòng mình chùng lại, một nỗi buồn kỳ lạ gợn lên trong tim nhưng không nhiều lắm. Thở dài, ít ra thì Nắng cũng xem tôi như một thằng bạn thân, và ít ra Nắng cũng nhắc tôi nhớ, còn có Cây luôn đứng đó chờ tôi.


Này Nắng, cậu với Gió bây giờ là một cặp. Vì cậu là Nắng, nên nỗi buồn nhẹ tênh, và cậu luôn mỉm cười, bởi vì cậu là Nắng. Còn tớ, tớ là Đất. Đất thì chỉ muốn cuộc sống ổn định và bình yên, Đất chẳng thể tung tăng khắp nơi cùng Nắng, nhưng Gió thì làm được điều ấy.


Vì cậu là Nắng, nên tớ chẳng thể nào giữ chân cậu được. Cậu sinh ra là để dành cho Gió, tớ sinh ra là để ở bên Cây.


***


CÔ ẤY LÀ CÂY.


Tôi quen Cây vào một buổi chiều lộng gió năm lớp 9, theo một mô-tuýt cũ rích: đụng xe rồi quen. Lên lớp 10, tình cờ, chúng tôi học cùng trường (nhưng khác lớp), tôi và Cây thường xuyên gặp nhau hơn, nói chuyện nhiều hơn, rồi tôi trở thành tài xế đưa đón Cây đi học mỗi ngày. Mọi người xung quanh- kể cả 2 chúng tôi, đều mặc định 2 đứa là một cặp, dù tôi vẫn ngần ngại chưa dám mở lời. Cho đến cuối năm lớp 10, Nắng xuất hiện, được cô giáo xếp ngồi cạnh tôi, và làm xáo trộn cuộc sống của tôi như thế.


Cây đến tìm tôi để đưa một quyển sách. "Nếu biết trăm năm là hữu hạn", tôi nhìn lướt đề sách, mỉm cười, nói khẽ lời cảm ơn.


Hôm nay, tôi thấy Cây buồn, dù cô ấy không nói ra mà cũng chẳng bao giờ cô ấy nói ra. Tôi không biết tại sao nhưng tôi thấy mình hơi có lỗi. Phải chăng là do mấy hôm nay xe đạp hỏng nên tôi không đưa đón cô ấy (mà thật ra đó chỉ là cái cớ)? Phải chăng là đã mấy ngày rồi chúng tôi không gặp nhau? Và phải chăng trong từng ấy ngày không gặp nhau, tôi chẳng nhắn cho cô ấy một cái tin nào? Khẽ giật mình, tôi vô tâm đến thế kia ư?


"Chiều nay, tớ đến chở cậu đi Nhà sách nhé!" Tôi đề nghị và tôi thấy Cây hơi mỉm cười.


"Tớ mới biết quán Trà sữa này xinh lắm, có hoa dại, có xương rồng, có cả nhạc Declan nữa".


Tôi tiếp tục nói, Cây cười và tôi thấy lòng mình vui.


"Này..."- Nắng từ đâu trong lớp chạy ùa ra –"Chào Nhung, chiều nay 2 cậu rảnh không, đi chơi cùng chúng tớ nhé!" Nắng cười hớn hở, chớp mắt rủ rê.


"Lại phá đám"- tôi nhăn mặt lẩm bẩm.


Nắng hích vào tay tôi, bặm môi:


"Nói gì đấy? đi một lúc thôi, rồi chúng tớ sẽ thả cho 2 cậu đi riêng, được chưa?"


Nắng cười, Cây cũng cười.


"Thế thì được..." tôi gật gật đầu hài lòng.


Trong thoáng chốc, tất cả trở nên nhẹ bỗng, những nỗi buồn trong tôi bốc hơi hết sạch. Hóa ra, đơn giản chỉ có thế. Tình bạn, tình yêu...và tôi đã tìm được lối thoát cho riêng mình. Nếu phải lựa chọn giữa một bông hồng trắng và bông hồng đỏ, đừng chỉ nghĩ đến bông nào đẹp hơn, thơm hơn, cái quan trọng là bông hoa đó có thật sự mang lại cho ta hạnh phúc, có làm ta thấy bình yên, có chạm vào được đến nơi sâu nhất của tâm hồn. Chỉ vậy thôi...


Chiều hôm đó, bốn đứa chúng tôi đi chơi cùng nhau. Chủ yếu là Nắng nói, Nắng pha trò, thỉnh thoảng tôi cũng có xen vào vài câu "chém gió". Tính Gió hơi thâm trầm, chỉ nhìn Nắng rồi cười, nhiều lúc hùa với Nắng rồi "chém" tôi tơi tả; ở bên Nắng, Gió mở rộng lòng hơn, đỡ lạnh như lúc trước. Còn Cây thì vẫn hiền lành như thế, mím môi cười nhẹ những lúc tôi bị chém, nhăn mũi nói: "Ai bảo cậu chém cậu ấy trước" những khi tôi đòi cô ấy "liên kết" với tôi để "chém" Nắng. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật hạnh phúc, có gà bông dễ thương là Cây, còn có hai người bạn lém lỉnh và nổi tiếng là Nắng và Gió. Một cậu nhóc 17 tuổi như tôi còn cần gì hơn thế?!


Chúng tôi tạm biệt nhau vào cuối chiều, tôi và Cây đến Nhà sách, còn Nắng và Gió lang thang pose ảnh. Chúng tôi có những sở thích khác nhau như thế, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè thân thiết.


Nắng này, chúng ta đang hạnh phúc đúng không?


Cậu là Nắng, cô ấy là Cây. Không có Đất, Nắng vẫn cứ sống cuộc đời của Nắng; nhưng không có Đất, thì Cây sẽ khô héo. Cô ấy cần tớ, cũng như Cây cần Đất; và tớ thích cô ấy, giống như Đất ngày ngày ôm Cây vào lòng, tình cảm ấy giản dị đến mức nhiều lúc tớ không nhận ra.


Nắng và Gió.


Cây và Đất.


Chúng ta sẽ hạnh phúc, với những gì chúng ta lựa chọn.


Tâm Storm


 

2hi.us