Disneyland 1972 Love the old s
Ký ức...Ngủ yên nhé!

Ký ức...Ngủ yên nhé!

Tác giả: Sưu Tầm

Ký ức...Ngủ yên nhé!

Viết tặng bé Nhân – Đậu phụ thối của chị!!!


***


“Chị ơi! Trường mất rồi…”


Nhi không tin vào tai mình nữa, chắc là cô đang nghe nhầm.. Nhi cố gọi lại để chắc chắn những gì mình nghe chỉ là sự nhầm lẫn, một sự nhầm lẫn đáng ghét.


Nhưng đáp lại Nhi chỉ có tiếng nức nở đến nghẹn ngào..Nhi cảm nhận được bờ vai ấy đang run lên bần bật, bờ môi đã phải kiềm chế không cho tiếng khóc ấy bật ra giờ rướm máu….Vậy là Trường - cậu ấy mất thật rồi.


Những câu nói rời rạc được Nhi chắp nhặt vào và biết lý do Trường mất. Nhi cười..nụ cười méo mó và chẳng rõ lý do mình cười như thế.


Cuộc sống! Bằng phẳng quá, đủ đầy quá quá chưa hẳn đã là tốt. Giờ Nhi mới nghiệm ra điều đó. Khi cậu em Nhi chưa gặp một lần bỗng giơ tay từ bỏ cuộc sống này.


Đó không phải là một cái giá quá đắt sao???


Nước mắt…chảy ngược vào tận tim


Nỗi đau nó cứ dằng dai, âm ỉ…


Và nỗi nhớ…cồn cào quay quắt.


Đậu phụ thối!!!


Ký ức...Ngủ yên nhé!


…Đậu phụ thối gặp Nhi tình cờ khi nó đến xóm trọ tìm phòng. Nhi nhỏ người, nước da đen, nói giọng ở đâu nó không rõ..chỉ là giọng nói nghe rất điêu..Nó không có cảm tình với Nhi lắm, hay nói đúng hơn là không có ấn tượng nhiều với chị.


- Chị có thấy chiếc xe đạp của em dựng bên hông đâu không chị?


Cô lắc đầu thay cho lời đáp, vẫn là khuôn mặt ấy với giọng nói không lẫn vào đâu được:


- rứa là mất thật rồi hả chị?


Cô cười, cười vì câu nói giọng Quãng nghe ngây thơ và thân thiết quá. Không thấy thì là mất thật chứ còn gì nữa.


Cô về phòng trọ, nó cũng bước vào rồi ngồi trong phòng cô gọi điện thoại cho ai đó. Khi nghe nó an ủi cái người bên đầu dây điện thoại bên kia thì cô không nhịn nỗi cười nữa..đời thủa nhà ai người đi mất của lại đi an ủi người không mất của bao giờ..


Nghe cô cười và nói như thế, nó và cậu bạn bên kia cũng cười vang. Nụ cười như chưa từng xảy ra vụ mất cắp nào.


Chẳng biết từ bao giờ Nhi và Đậu phụ thối thân nhau. Thân luôn cả với cậu bạn tên Kẹ của đpt nữa. Rồi chẳng biết vì nghe Kẹ hay vì tin tưởng mà Nhi trở thành cầu nối làm hòa cho Đpt và Kẹ mỗi lúc giận hờn.


Kẹ biết cả số điện thoại của Nhi, gọi điện cho Nhi khi giận nó. Rồi hỏi Nhi về tâm trạng của nó, Nhi nói dối trơn tru dù gương mặt Nhi sắp thành quả gấc.


Quen chúng nó, Nhi nói dối chuyên nghiệp hơn. Để mỗi khi nói dối Kẹ xong, nó nhìn Nhi với vẻ biết ơn còn Nhi thì tỏ ra hối lỗi, còn thề sống thề chết lần sau hai đứa có cãi nhau Nhi cũng không thèm can thiệp nữa.


Hình như những người yêu nhau họ có rất nhiều điều để nói..thậm chí có những chuyện được nói đi nói lại rất nhiều lần nhưng trong giọng nói của họ mỗi câu chuyện đều rất mới.


Nhiều lúc Nhi thấy ghen tỵ với hai đứa nó quá..Thèm được ai đó quan tâm và quan tâm ai đó. Để đông về bớt buốt…để nhớ ai đó và ai đó nhớ…Bao giờ đến lượt Nhi đây nhỉ?


****


Dạo này hai đứa nó hay cãi nhau nhiều hơn, nhưng trận giận hờn cứ thế nhân lên. Đậu phụ thối ít cười hơn hẳn. Nhi cũng buồn. Bình thường hai chị em râm ran trò chuyện, đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. cả chuyện tình yêu của hai đứa nó Nhi cũng có dịp được nghe. Vậy mà dạo này Đậu phụ thối của Nhi chẳng buồn nói, cũng chẳng buồn cười. Nhi hơi bị bực mình cậu bạn tên Kẹ của Đậu phụ thối rồi đó.


Nói vậy nhưng Nhi hiểu, vì sao những trận giận hờn lại nhân đôi và yêu thương thì chẳng hề vơi giảm.


Đậu phụ thối và Kẹ hình như đang chia tay. Nhi để ý thấy cả ngày hôm nay hai đứa nó chẳng nói chuyện, bình thường có thấy Đậu phụ thối rời cái điện thoại ra đâu.


1 ngày…02 ngày hai đứa nó im lặng. Đến ngày thứ 3 thì điện thoại Nhi reo. Đậu phụ thối mắt tròn mắt dẹt nhìn màn hình…Là Kẹ gọi. Dù muốn hay không lần này Nhi cũng phải làm người trung gian rồi, Nhi cũng tò mò lắm nội tình thế nào. Kẹ nói những gì Nhi không nhớ lắm. Chỉ biết khi Nhi nghe điện thoại xong có đứa nhìn Nhi…ánh mắt khó hiểu nhìn Nhi không chớp mắt. Đậu phụ thối nhìn Nhi “ Chị ! Kẹ của em nói sao?”? Chỉ một câu hỏi ngắn gọn nhưng Nhi biết đằng sau đó chẳng đơn giản chỉ là câu hỏi thông thường. Nhi không biết phải trả lời Đậu phụ thối thế nào. Vang lên bên tai Nhi là một giọng nói khô khốc đến ráo hoảng “ Rứa là Trường quyết tâm chia tay em thật rồi hả chị?” Nhi gật đùa thay cho lời đáp. “ Uh. Chia tay cũng tốt”.


Nhi chẳng biết chia tay có thật tốt như lời nó nói không nhưng Nhi cũng chẳng biết nói gì. Có lẽ im lặng là cách tốt nhất để chia sẻ nỗi đau. Nhưng kìa! Giọt nước mắt ai đó đang rơi. Đôi vai run lên từng chặp. Đậu phụ thối khóc, rồi chửi thề…Nhi cuống quýt chẳng biết nên làm gì trong trường hợp ấy, vốn dĩ Nhi chẳng phải là người giỏi an ủi người khác mà. Nhi ôm chầm lấy nó, để mặc những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên đôi má phúng phính ấy. Đậu phụ thối mà cô quen! Luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, miệng lúc nào cũng cười – nụ cười tươi rói. Đậu phụ thối mà cô biết, lúc nào cũng lo lắng bảo “ Em thì sao cũng được, chỉ sợ chia tay em ông Kẹ nghĩ quẩn”. Vậy mà lúc này đây Đậu phụ thối của Nhi sao yếu đuối quá chừng. Những giọt nước mắt như vỡ òa ra, những nỗi đau cũng như vỡ òa ra vón cục lại..nhức nhối. Những giọt nước mắt ấy làm lòng Nhi nhói quá.


Đậu phụ thối mà Nhi quen, Đậu phụ thối mà Nhi biết rút cuộc cũng chỉ là một con bé yếu đuối, biết đau nỗi đau riêng. Hình như khi càng cố gắng gồng mình lên để chịu đựng thì sức chịu đựng càng có giới hạn…


Đậu phụ thối buồn hẳn, cũng chẳng thiết ăn uống, cũng chẳng thèm cười nói với Nhi như thể Nhi chính là nguồn cơn của nỗi buồn vậy.


Được đúng ba hôm, lại thấy hai đứa điện thoại chí chóe với nhau. Lại những trận cười, những câu nói..lòng Nhi cũng rộn ràng lên hẳn.


Nhi không thể nào hiểu nỗi “ Uh. Thì chia tay cung tốt thật” rốt cuộc cũng chỉ chia đến thế. Có lẽ khi người ta không nghĩ đến đoạn Kẹt không có hậu thì sẽ sống và yêu lạc quan hơn. Những lời yêu thương cũng không nồng nàn đến vậy, những tin và yêu cũng không vô vọng đến chênh vênh.


Tình yêu của Đậu phụ thối và Kẹ cứ dùng dằng. nữa như muốn buông tay, nữa lại như níu Kẹo.


Bẵng đi một thời gian, Nhi tốt nghiệp ra trường. chẳng còn những cuộc gọi trung gian làm cầu nối mỗi khi hai đứa nó giận hờn nhau nữa. cũng ít khi được nghe cái chất giọng Quảng Nam thân thương của nó. Nhớ Đậu phụ thối lạ!


Kẹ cũng ít liên lạc với Nhi hơn, cuộc gọi gần nhất giữa Kẹ và Nhi cách một tháng sau khi Nhi ra trường. Nhi không thể ngờ rằng đó là cuộc gọi cuối cùng của Nhi và Kẹ.


Những bận rộn và cả sự vô tâm cuốn Nhi đi, những cuộc gọi thưa dần, những dòng tin nhắn cũng ít hẳn.


****


Đi làm về, lướt qua danh bạ điện thoại, đập vào mắt cô là số điện thoại của Kẹ Nhân. Nhi chợt nhớ tới Đậu phụ thối.


“ Đậu phụ thối! dạo ni làm chi mà nghe im ru rứa em?”


5 phút, 10 phút…rồi 15 phút trôi qua màn hình vẫn chưa báo có tin nhắn trả lời..Im lặng.


“ Chị ơi! Trường mất rồi”.!


Chỉ là Nhi nghe nhầm, chỉ là ai đó đang nhắn nhầm vào máy Nhi. Hình như có gì đó đang vỡ vụn, và hình như Nhi cảm nhận được rất rõ…nhịp tim của ai đó đang đau..rất đau.


Mỗi lời Đậu phụ thối đều làm Nhi khó chịu, không phải Nhi khó chịu vì bị ai đó làm phiền. Lúc này đây, Nhi biết Đậu phụ thối cần lắm một bờ vai. Không cần rộng, chỉ cần để nó có thể dựa vào..nhìn vào khoảng không vô định để đau với một nỗi đau.


Đậu phụ thối trách mình là nguyên nhân gây ra cái chết của Kẹ..


Nhi chẳng biết Duyên và Phận của con người liệu có thật sự tồn tại?


****


Gió trên ngọn đồi nơi Kẹ nằm lồng lộng thổi. Mùi gió, mùi lá cây xào xạc quyện vào nhau..nghe não nề và ai oán. Mộ Kẹ nằm bên cạnh hàng thông. Đậu phụ thối quỳ chân xuống, thì thầm điều gì đó rất nhỏ, như thế chỉ đủ cho Kẹ của nó nghe thấy. Rồi Đậu phụ thối Kẹ cho Kẹ nghe những chuyện ở trường, ở nơi nó làm việc. những câu chuyện không đầu không cuối. Đậu phụ thối mỉm cười, như thể người đối diện trong tấm hình đang cười với nó. Mắt Đậu phụ thối hoe đỏ, ngấn nước. Rồi nó cười, nụ cười hoang dại. nụ cười hoang hoải đến giật mình nơi rừng thông bạt ngàn gió vi vút thổi. Ở nơi đó Kẹ ơi có lạnh? Sao N thấy bơ vơ..chênh vênh..chống chếnh quá chừng.


Trên đó giờ này trời có đang mưa? N nhớ hôm cuối N gặp Kẹ. Hôm đó trời cũng mưa. Vẫn là Kẹ bằng xương bằng thịt nhưng Kẹ nằm đó…thân hình chẳng còn vạm vỡ, lành lặn nữa rồi. đến N còn chẳng thể nhận ra người nằm đó…chắc chỉ là sự nhầm lẫn..chắc người ta đang đùa N thôi phải không Kẹ?


Là Đậu phụ thối không nhận ra hay đang cố tình không chấp nhận, không dám đối diện với sự thật kia. Chỉ cách đây mấy tiếng đồng hồ, nó vẫn còn nghe Kẹ nó dặn dò phải sống tốt, sống thật hạnh phúc. Nó không thể ngờ Kẹ của nó bỏ nó mà đi thật..Kẹ bỏ nó đến một nơi xa quá. Từ giờ mỗi lần nhớ hay đơn giản chỉ để nghe cãi nhau vợi Kẹ nó phải làm gì?


Nỗi đau giằng xé tâm can nó. Nó lại khóc.


Trời ơi! Kẹ của nó. Sao nhẫn tâm với nó quá vậy nè.!!!


Kẹ của nó, biết rõ nó yêu Kẹ đến nhường nào…


Con đường còn dài…sao Kẹ để nó bước một mình..khập khiễng..với những nỗi nhớ, niềm đau..


Những giọt mưa, hay lòng nó đang dậy sóng. Là mưa, hay là những giọt nước mắt cho một mối tình không trọn vẹn.


Đậu phụ thối kiệt quệ. Từ một cô bé năng động, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi giờ đây nó bi quan, có chăng chỉ là những nụ cười không tròn trịa.


Vậy mà cũng đã hơn một năm Kẹ từ ngày Kẹ mất, Kẹ bỏ nó mà đi thật. Không còn thấy Kẹ cười, không còn nghe Kẹ nói, cũng chẳng còn những yêu thương quan tâm..Hơn một năm, không đêm nào nó trọn giấc, không khi nào nó giật mình tỉnh giấc mà không tự nhủ tất cả chỉ là cơn ác mộng…Mất Kẹ thật rồi!!!


Đậu phụ thối chạy xe ra mộ Kẹ. Những hạt mưa vô tình cứ quất thẳng vào mặt nó, rát buốt. Lòng nó lại nhói lên.


Ở trên kia Kẹ có thấy nụ cười của nó, nụ cười chẳng biết được tạo do nỗi đau hay do mất mát quá nhiều.


Đậu phụ thối ngồi đó, nhìn ngắm, vuốt nhẹ lên khuôn mặt ấy. này là đôi mắt, này là sống mũi cao, này là khóe miệng..để cảm nhận rõ hơn nhịp tim mình đang đập mạnh…để cảm nhận rõ hơn nỗi đau..đến tất cả các giác quan..


Kẹ! N sẽ phải tiếp tục sống.. sống thay cho cả phần của Kẹ nữa. Ở nơi đó… Bình yên Kẹ nhé! Ở bên đó… hãy cười nụ cười an nhiên Kẹ nhé!


Những giọt nước mắt nóng hổi lại trào ra.. Nhi nắm lấy bàn tay đang run lên ấy, để mái đầu ấy tựa nhẹ vào vai Nhi..Nó đã quá mệt mỏi rồi… Vẫn phải bước tiếp thôi cô bé ạ..dẫu suốt con đường…chỉ còn lại một mình.

2hi.us