Truyện teen - giả vờ thôi mà sao lại thành thật
Tác giả: Internet
Truyện teen - giả vờ thôi mà sao lại thành thật
răng ra cười, lưng dựa lưng vào con mui trần Porsche Boxster S màu đỏ. Nó bĩu môi'' Đã
xấu lại còn muốn con xe bị lây cái xấu hay sao?''
Còn hắn từ xa thấy nó đã nở một nụ cười chết người nhưng hắn đâu biết bị phản tác dụng. Vừa mới bước
đến nó đã làm một phát chí mạng vào cái gọi là tự hào của hăn:
- Anh khoe răng à?
Hắn tím tái mặt. Cô ta liệu có khi nào là Les không?
- Ăn nói hẳn hoi đi.
- Không thích- Nó quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.
- Sao? Định nuốt lời à?
- Được thế thì con gì bằng!
- Cô..! 12H ở quán Kiss The First, nhớ chưa?
- Tôi còn có thể trả lời chưa sao?- Nó đau khổ.
- Biết thế thì tốt!- Hắn mở cứa xe rồi phóng vút đi! Trong lòng háo hức được hành hạ nó.Ôi! Trời mới đẹp
làm sao!Nhưng lúc đó trời nắng 40 độ và cũng chẳng biết taị sao anh ấy không thấy nóng nực.(nhún vai)
***
Quán bar Kiss The First
Đây là quán bar của nhà Bun- Quán bar hàng đầu cả nước.Từ chiếc cổng vào đã thể hiện cả đống tiền nhà
họ Mã và rất hút khách .Vào
bên trong là một thế giới của giới thượng lưu, những cô chủ cậu chủ thích chơi
hơn học cùng hòa mình vào ánh đèn chói lóa. Để được phục vụ ở đây, toàn những người có khuôn mặt
đẹp, vốc dáng chuẩn và phải quen với chuyện chạm da chạm thịt, như thế quán bar mới có thể câu khách
dễ dàng. Và một trong những nguyên nhân hút khách là nhờ có hắn với Bun. 2 chàng hào hoa với khuôn
mặt như đúc khiến cho số lượng con gái ngày càng đông, không tiếc bỏ ra cả mấy trăm triệu chỉ để nhìn
mặt bọn họ đủ thấy vẻ đẹp hòan mỹ đó như thế nào.
Hàng ghế bọn hắn ngồi là hàng ghế vip, nơi có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của bar, hắn với mái tóc mái dài,
trông thật lạnh lùng - điều khiến con gái phát cuồng lên ,mặc một chiếc áo sơ mi đen cài 3 cúc trông rất
menly.Còn Bun với mái tóc gợn sóng vàng nâu và đôi mắt đen láy luôn có ánh cười cũng khiến cho bào
nhiêu fan Girl sịt máu mũi.Anh hay mặc theo phong cách tomboy , trông năng động và dễ gần.Vì thế xung
quanh anh lúc nào cũng có hàng tá em chân dài ngồi cùng khiến cho hương nước hoa anh dùng bị áp đảo đi
nhiều phần.
- Cái điện thoại có gì đẹp mà mày cứ nhìn hoài thế?- Bun thắc mắc thấy thằng bạn cứ chốc chốc lại bật điện thoại lên rồi làm mặt bánh bao thiu- Hôm nay màycó vấn đề đúng không? Sáng thì đi học, tối lại xem điện thoại hàng vạn lần. Hay ông già nhà mày thực hiện
rồi?- Bun nheo nheo mắt lại hỏi đểu đểu.
- Mày im đi- Hắn gắt. Quái lạ! Sao hôm nay thời gian trôi lâu thế nhỉ? Mãi mà mới có 10h, phải đợi cả 2
tiếng nữa lận. Hay điện thoại mình hỏng rồi? Chắc vậy!
- Cho tao mượn điện thoại!- Hắn chìa ta về phía thằng bạn.
- Hả?- Bun bị một dấu hỏi to đùng đổ xuống đầu. Bình thường nó có mượn mõ của ai bao giờ đâu. Sao hôm lại
thế?Hay là lời mình nói hiển linh rồi?OMG
- Cứ đưa đây! Nhanh lên- Hắn gắt lên, dù là người đi mượn nhưng vẫn giữ nguyên cái thói cũ.
- Ờ ờ! Nè- Bun ngoan ngoãn đưa cho hắn. Hắn nhanh tay bật màn hình.
-Hả! Đã 12h rồi à? Đúng là điện mình bị hỏng thật rồi! May quá!- Hắn mừng rỡ, sắp được xả stress rồi.
- Điện thoại hỏng mà mày zui thế à?- Bun khó hiểu nhìn hắn. Hôm nay nắng 40 độ nên chắc đầu hơi âm âm rồi!
- Mày bớt nói đi!- Hắn lườmthằng bạn rồi lại cười rộng đến mang tai, hí ha hí hứng như đứa trẻ sắp được
cho kẹo.
- À! Cái điện thoại tao cài nhanh 2 tiếng đó! Dậy cho sớm ý mà!- Bun giải thích.
Hắn cảm thấy mình vừa bị dội một gáo nước lạnh ngắt vào đầu, nụ cười trên môi tắt ngấm.
-Thằng chó này! Mày đi chết đi! Dám giỡn với tao hả?Chết đi!- Hắn đấm đá đủ kiểu thằng bạn cho hả cơn tức ( ơ! Anh ý có làm gì đâu?)
- Ê! Tao có làm gì đâu! Nè! Đau! Help meeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!!!!!
Mọi người ở đó ai cũng giả câm giả điếc, vẫn tiếp tục công việc của mình, coi như mắt mình chả thấy gì cho
yên phận.
Chap 4( tiếp):1 ngày sống trong địa ngục
Đúng đến 12h nó có mặt ở quán bar như đã hứa. Bước xuống xe, hàng vạn con mắt đổ dồn vè phía nó.
Thực sự bây giờ nhìn nó rất giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.Mãi tóc dài, xoăn lon to ở phần chân
tóc và mái được hất sang 1 bên khiến cho gương mặt bầu bĩnh của nó càng được to điểm. Kết hợp với mái
tóc xoăn nhẹ bồng bềnh là đôi mắt của những con búp bê baby- một đôi mắt tím nhạt, khiến người ta như
bị hút hồn vào vậy.Nó mặc chiếc áo lệch vai trắng đi kèm là chiếc quần sooc bò rua gấu tôn lên than hình
siêu mẫu của chủ nhân đang mặc nó.
- Ê! Đến rồi kia!- Bun ôm đầu chỉ tay về phía nó đang đi đến- Bây giờ thì bỏ tao ra đi!
Hắn lập tức thôi không đánh đập Bun nữa, nhay xuống ghế, ngồi vắt chân rất giống như ông chủ đang chờ
tên nô lệ tới.Bỗng một bàn tay vòng qua cổ hắn, giọng nói mật ngọt vang lên:
- Sao hôm qua anh về mà chẳng nói với em 1 tiếng! Làm em tìm anh mãi à! Ghét quá đi- Cô gái nũng nụi,
hờn dỗi trách móc hắn.
Hắn là đang định cho cô ta 1 chàng c-hửi nhưng nghĩ lại rồi gọi thêm mấy con nhỏ nữa đến ngồi cùng. Hắn muốn xem khuôn mặt của nó như thế
nào khi nìn thấy cảnh hắn bá vai bá cổ mấy em trong lòng.Liệu nó có ghen không? Hắn thấy thích thú với
chuyện này.
Nó bước đến trước mặt hắn, lướt qua mấy con nhỏ đang ôm hắn, cười đùa vui vẻ.
- Mấy người không thấy nóng à- Nó nhăn mặt.
Ghen! Ghen! Đây đích thực là ghen rồi! Hắn định trêu trọc lại thì ngước lên nhìn thấy nó...Sững người.....
quá...quá...đẹp...Sao trên đời lại có người đẹp như thế chứ?Phải mất mấy phút hắn mới định thần lại.
- Nóng gì chứ?Phải nói là ấm áp mới đúng, phải không mấy cưng?-Hắn đưa mắt về mấy con nhỏ đang ướn ẹo trong lòng.
- Đúng đó!Cứ thế này thì có 100 độ em vẫn thấy ấm.
- Chỉ có những người ghen tỵ mới nói thế thôi!
- Thấy tụi mình phcụ vụ anh ấy tận tình nên sinh lòng ghen ấy mà!Xì....
Hắn vẫn im lặng chờ phản ứng của nó.Đúng như hắn ự đoán, nó dùng một tay hất con nhỏ vừa nói câu đó
ra khỏi lòng hắn rồi cầm tay hắn. Hắn không ngờ nó lại phản ứng mạnh như thế, nhưng cũng rất thích
thú.
- Nếu họ nói vậy thì....- Nó đằng đằng sát khí nhìn hắn-..Tôi ..không phải phục vụ anh nữa đúng không? Vậy
thôi !Bye nhé- Mặt nó bây giờ rạng rỡ hơn bao giờ hết, không chờ hắn kịp phản ứng nó đã 3 chân 4 cẳng
chạy ra xe. Đến khi hắn kịp định thần lại đuổi theo thì nó đã chuẩn bị phóng xe đi. Thấy thế hắn vội vàng
ra đứng chắn khôgn cho nó chạy. Nhưng nó cứ rú ga đến lúc chạy gần hắn rồi không thấyhắn có dấu hiệu
di chuyển mới phanh gấp...Kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
Hắn khụy 1 chân xuống, lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó lại nhìn rất giống con khỉ.
Nó mở cửa xe đi xuống và chạy đén trước trước mặt hắn.
- Này!...Ê!
-........
-Công tử rơm mục
-........
- Anh không cần phải ăn vạ đâu, tôi thấy rõ ràng là mình vẫn phanh kịp mà.Hắn đứng dậy, phủi phủi quần,
tự hỏi sao nó lại biết nhỷ?
- Gớm! Anh muốn trở thành Chí Shin hả?
- Đi!- Hắn không đáp lại lời nói chọc tức của nó lièn kéo nso về phía xe của mình.
- Tên dở hơi kia! Anh làm gì thế hả?- Nó hét toáng lên.
- Im lặng là vàng!
- Ồn ào là ruby, anh có biết không hả?
Hắn khôgn them nếm xỉa bởi ăn bí rồi, vứt nó vô xe rồi nhảy lên luôn, may đây là xe mui trần không thì....
ăn cháo rồi.
- Này! Anh có dừng lại không hả?Định dưa tôi đi đâu- nó cứ gào thét suốt khôgn để cái miệng nghỉ ngơi.
- Đi rồi thì biết- Hắn vẫn chăm chú lái xe, chỉ trả lời như mệnh lệnh.
- Nhỡ anh đem tôi đi bán thì chẳng phải nghe theo cái đi rồi thì biết của anh la toi à?
- Giỏi!
- Tên khùng này! Thả tôi xuống!Bớ người ta! Bớ người ta! Tôi bị bắt cóc!AAAAAA.
Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
Hắn dừng xe. Nó định nhảy xuống xe thì bị một bàn tay giữ lại và...............
-Ưm....ưm...ưm...
Hắn thấy quá chói tai vì cái loa phát thanh này nên đã bịt mồm nó lại bằng chính miệng mình.Nó thì khua
chân múa tay cố đẩy hắn ra nhưng bất lực đến khi nó sắp chết nghẹt vì hô hấp không được thì hắn mới
chịubỏ nó ra.
Công nhận hiệu nghiệm thiệt đó nha! Nó im bặt luôn thế là họ mau chóng đến địa điểm hắn muốn dẫn nó
tới.
- Này! Xuống xe đi- Hắn gọi nó.
Lạ chưa, chị ý lại ngoan ngoạn xuống xe và
lủi thủi đi theo anh ấy vào trong.
- Đây là nhà anh!Hôm nay chỉ có anh Jun ở nhà thôi!- hắn tự hào giới thiệu.
Sầm- Cánh nhà được đóng lại. Hắn giật mình quay đầu nhìn nó, hoảng hồn khi nó ngước mặt lên.Bây giờ
khuôn mặt nó hiện lên 5 chữ I WANT TO KILL YOU to đùng(.1..2....3..4..5 ờ đúng 5 thật)
Bốp...............!Bốp....!Bố.p.!.....Bnh... Binh.......
Anh Jun đang ngủ trên lầu nghe thấy một loạt tiếng động kia bị đánh thức.
- Gì thế nhỉ? Nhà có trộm à?Nếu là trộm thì lấy đồ xong thì đi thôi- Anh ý lẩm bẩm một mình rồi lại chùm trăn ngủ tiếp.Quái lạ! Sao trộm
mà sao lại cứ đâp phá đồ thế nhỉ? Hay ai đó lấy đây là nơi để quyết chiến?Nghĩ vậy. Jun vùng dậy đi xuống dưới nhà, nói võng từ cầu thang:
- Nếu là trộm thì lấy đồ chứ dừng gây tiếng động nữa! Còn nếu thấy ít thì vào phòng ba tôi mã mở tủ là
56*** rồi muốn bao nhiêu thì tùy!Dừng làm mất giấc ngủ của tôi.
-.......
Jun đi xuống thêm mấy bước nữa thì suýt té cầu thang.Dưới sàn nhà là hình ảnh cậu em trai yêu quý đang
ôm 1 vật gì đó giữa 2 chân, khuôn mặt nhăn nhó, xuanh quanh đầy những mảnh cốc, bình hoa bị vỡ.Và
đương nhiên cái người đang dậm chan lên bụng hắn chính là nó đang bốchỏa.Hắn nhìn thấy anh tưởng
được cứu nhưng khôgn ngờ anh ấy nói thế này:
- Thôi1 Em cứ luyện khí công đi! Anh lên ngủ tiếp đây!
-Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh...- Hắn gào thét.
...6h sáng.
Jun đi xuống nhà chuẩn bị đi học nhìn những mảnh vỡ hôm qua, thăc mắc:
- Nhiều mảnh vỡ thế này sao không có ấy 1 tý máu nhỷ?(*-*)
- Aaaaa Cô nhẹ tay chút đi! Có biết đau lắm không hả?- Hắn bực tức gắt gỏng.
- Thì tôi có bị đánh đâu mà đau- Nó nhún vai cố tình dí thêm nữa.
- Nàyyyyyyyyy! Có tình người 1 chút đi! Tại ai mà tôi ra nông nỗi này hả?
- Tại anh!
- Sao lại tại tôi! Tại cô mới đúng! Đồ máu lạnh!
- Thế tại ai mà tôi bị mất nụ hôn đầu?
- Tại cô!
- Anh bị bại não hay sao mà nói thế hả?
- Thế tại ai mà tôi bị chói tai hả?
- Tại anh kéo tôi lên xe chứ bộ!
- Thế cô muốn tôi bế cô hay sao?
- Tất nhiên là không!
- Thế còn kêu ca gì?
- Tôi nói chứ có kêu gì đâu?
- Cô.....- hắn á khẩu.- Đi ủi đò cho tôi! Nhanh lên! - Hắn chỉ vào đống đò đã được giúp việc ủi sẵn để ở trên
bàn.
- Sao tôi phải làm chứ?- Nó gân cố cãi lại.
- Vì cô kém điểm hơn tôi!
Nó lại giở mặt cún con:
- Anh iu ơi! Đừng lam thế mà! Em không biết ủi đồ.
- Ừ! Em iu! Không biết là việc của em! Anh cũng đã nói đừng nhưng em vẫn cứ nện vào anh đấy thôi! Cho
nên đi ủi đồ nhanh lên- Hắn gằn từng chữ một.
Thế là nó lại phải cầm đống đồ đi ra đằng sau nhà, tập tành ủi đồ. Vừa ủi nó vừa nện từng phát một vào
chiếc áo. Hiếm thấy ủi đồ như nó cũng may là chỉ hơi bị nhăn 1 tý thôi.Bỗng mắt nó sáng lên:
- Hà hà hà! Anh chết với tôi rồi!
Sau khi hoàn tất công việc chơi xỏ hắn xong, nó quay lại với chiếc bàn ủi, cầm cái côc nưoc đổ vào bàn là
thì vô tình nó đổ vào ổ cắm điện thế là tất cả đương dây điện nhà hắn bị tê liệt hoàn toàn.Hắn đang ở
trong phòng bỗng thấy đèn cháy xèo xèo rồi nhạc cũng tắt hắn liền ngồi dậy.Bỗng nghe thấy tiếng nó la thất
thanh
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Hắn vội vã chạy xuống chỗ nó thì bàng hoàng trước khung cảnh trước mặt. Tay nó be bét mau, đầu cũng
có máu, tay còn lại nó đau đớn ôm lấy đầu. Cảnh thật là hãi hùng.
Chap 5in em đừng chết!
Hắn cấp tốc bế xốc nó lên xe rồi rú ga phóng như bay trên đường.Hắn sợ lắm. Nhìn nó thế hắn thấy rợn cả
người, khiến hắn tưởng tượng ra cảnh .....heo bị học tiết(oạch).Trên đường đi hắn liên tiếp vỗ vỗ vào mặt
nó, sợ rằng nếu không làm thế nó sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại mất.
- Nè!Anh...làm..cái gì vậy?- Nó đang rất mệt lại còn ăn mấy cái tét vào mặt nên càng mệt hơn.
- Đừng có nói! Ngậm bớt cái mồm đi thì chết à- Hắn gắt nó nhưng mà là ngắt yêu nhá.
- Anh mắng gì tôi?- Nó vùng dậy định bóp cổ hắn thì lại bị vết thương ở đầu lên tiếng- Á ui!
- Đấy! Chết chưa! Ngồi im cái đi!- Hắn lấy tay giữ nó- Sắp đến bệnh viên rồi! Cố lên!
Nó đang mất sưc lại bị hắn giữ nên chỉ biết ngồi r-ủa hắn. Người ta đang bị thương mà vẫn cứ trêu trọc được cũng chỉ có mỗi mình hắn. Tôi là con gái đó nhé,
làm gì mà bóp tay tôi chặt như bóp cái xà đơn thế hả? Tôi chan yếu tay mềm mà anh lại làm thế, khác nào
dẫm nát đời hoa đẹp.
Nếu bây giờ có ai đang ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ tưởng là có khủng bố mất. Hắn mở cửa hết phòng
này đến phòng nọ túm cổ bác sĩ ra ngoài rồi tống họ vào phòng cấp cứu- nơi hắn vừa mới ''vứt'' nó vào đó
mấy phút.Rồi sau đó hắn đi đi lại lại chờ bác sĩ đi ra. Nhưng mới 5 phút thì các bác sĩ đã đi ra.
- Thế nào cô ấy sao rồi?- Hắn lại túm ngực bác sĩ hỏi dồn dập khiến vị bác sĩ toát mồ hôi mới nói được một
câu
- Xin lỗi nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý!
Hắn thẫn thờ, tay buông ra và thế là ông bác sĩ ngã ngửa một cú tuyệt đẹp.Sao...sao lại thế?Thấy cô y tá đẩy ''xác'' nó ra hắn liền lao tới, lay lay người nó.
- Này! Tỉnh dậy đi chứ! Ai cho em ngủ hả? Em là nô lệ của anh, anh không cho phép em ngủ thì em không
được ngủ! Em mà chết là nhà anh xiu tận mạng đó. Còn nữa, anh đã anh hạ j em đâu, dậy đi! Dậy để anh
xả stress xong rồi thì muốn làm gì thì làm..bla..bla...-Kết thúc bằng một câu- Xin em đừng chết!- Hắn gục đầu vào bụng nó- Em dậy đi rồi anh cho em trêu trọc
thoải mái cũng chẳng than 1 câu, 1 từ cũng không!- Hắn cam kết. Nếu mà nó chết thì chẳng phải người ta
sẽ nghi rằng hắn là hung thủ hay sao? Tuyẹt đối không được! Không thể thế được! Hắn còn yêu đời, yêu
người lắm. Hắn mà bị xử tử thì các cô gái sẽ khóc mà xảy ra lũ lụt mất. Không đươc! Không được mà!
- Thật chứ?
Hắn bật dậy nhìn thấy nó đang ngồi sừng sững, 2 mắt chăm chú nhìn hắn, chờ mong câu trả lời từ phía
hắn.Hắn chỉ vào nó, lắp bắp:
- Cô...cô.......sao...!
- Cô ấy đang nằm mà, anh bị ảo ác à?- Vị bác sĩ lo lắng hỏi hắn.
- Cô....cô ta....đang ngồi dậy kìa- Hắn vẫn chỉ vào nó, lắp bắp.
- Chắc anh đau buồn quá nên sinh ra ảo giác rồi- Bác sĩ lắc đầu.
- Nếu là thật thì hãy đi theo em- Nó chìa tay ra về phía hắn, chờ đợi.
- Đấy! Cô ta còn nói chuyện với tôi đấy! Các người không thấy à?
- Chúng tôi rất tiếc nhưng cóvẻ chứng ảo giác của anh quá nặng rồi!- Mẫy ông bác sĩ còn lại cũng lắc đầu.
Và kết quả là.....hắn xỉu luôn. Đúng lúc đó, còi xe cảnh sát réo inh ỏi, các bác công an tay súng phi vào
bắt cái kẻ gây rối trật tự công cộng.Nhưng vào thì chả thấy đâu mà chỉ thấy có một cô gái đang tay bắt
mặt mừng các vị bác sĩ và một tên con trai đang bất tỉnh.
- Cậu Phong??????????????????- Cả đám ngu ngu.
****
Ở lớp học của nó cũng hỗn độn không kém. Bà giáo viên chủ nhiệm đang bốc hỏa khi không thấy nó với
''ông xã'' đâu.
- Thế không ai biết 2 đứa đang ở đâu à?Cũng không có giấy báo sao?
- Họ nghỉ thì kệ họ chứ sao mà cô cứ phải hỏi đi hỏi lại thế ạ?- cả lơp nhao nhao. Mất 15' rồi mà có được chữ nào đâu, không biết hôm nay cô giáo bị chồng uýnh hay
sao mà tính khí cứ như trái bom nổ chậm vậy.Cứ ngùn ngùn lửa từ nãy đến giờ.
- Kệ là kệ thế nào, chồng tôi mà kệ đựơc
à?( Ơ ơ ơ)
- Dạ?????????????????????????-40 dấu hỏi chấm to đùng-CHỒNG CÔ Ý Ạ?
- Chồng tôi là người có phép tắc, không thể để học sinh nghỉ màkhông có lí do thế này được, cho nên tôi
cũng thế!- Co giáo bào chữa.
- Phù!!- Cả lớp. Họ lại tưởng có mối tình nào già hơn tuổi nữa chứ. Mà anh Shin nhà ta có bị cận đâu nên
không thể đi say đắm cái bà ma nữ này được. Họ lại nghĩ lung tung rồi.
- Dạ thưa cô em vào lớp ạ!- Nó kính cẩn chào cô giáo rồi đi vào lớp trước 40 con mắt mở to hết cỡ nhìn nó
nhưu sinh vật lạ'' Có bao giờ nó lễ phép thế này đâu?''
- Sao tiết 3 mới đến chứ?- Cô giáo vẫn nói nhỏ nhẹ mặc dù muốn banh xác nó ra từ lâu rồi nhưng hãy nghĩ đến tương lai, đừng vì 1
phút dại dột mà cả đời ân hận.
- Tại em ngủ quên ạ- Nó gãi đầu cười hề hề, giống như một cô học trò đi muộn và đang chuộc lỗi với giáo
viên.
- Ê! Hôm nay mày có mang ô không?- hs 1
- Đin hả? Trời nắng gắt mà- hs 2
- Thì nhìn Jen là bít hôm nay sẽ có một chấn động lớn rồi!- hs 1
- Ờ ha! Tao không mang áo ấm rồi- hs 2.
- Để làm gì?- hs 1
- Đề phòng bão tuyết- hs 2
- Chí lí- hs 1
...Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ...Đấy mới chỉ là khở đầu thôi.Lúc kiểm tra bài cũ nó còn xung phong nhé. Trong lúc hcọ bài thì giơ tay liên tục
đến chóng cả mặt đến lỗi cô còn nói
- Thôi em cứ đứng đấy luôn đi! Cô hỏi gì thì trả lời.
Ừ thì nó hcọ giỏi thật nhưng chẳng bao giờ giơ tay cả. Gặp bài dễ thì ngồi vắt chân nhìn cô giáo như thách
thức. Gặp bài khó thì nó bắn sang bài dễ luôn và lại típ tục nhìn cô kích tướng.Nhưng hôm này thì nhìn xem,
thay đổi 360 độ nhé. Thế là giờ ra chơi cả lớp đổ xô đi mua áo mưa khiến ông chủ cửa hàng ngơ ngác như
bò đội nón đi trên đường nhựa.
Nó thì vẫn ngồi chống cằm cười một mình. Nghĩ đến cảnh hoảng hồn của hắn lúc sáng khiến nó niềm vui
chất đầy nhà.Miẹng nó rộng đến tận mang tai luôn, mắt thì híp lại. Rồi lại nghĩ đến lời bác sĩ khiến cho mặt
nó tối sầm lại, nhăn nhó lại giống y đười ươi'' Chồng cháu có vẻ vui tính nhỉ. Đây chỉ là sơn thôi mà làm như
là máu vậy''Chồng? Ai? Chồng nào? Nhảm nhỉ! Vớ vẩn! Linh tinh!Nhưng lại nghĩ đến cảnh hăn 1/2 khóc 1/2
cưừoi khi lĩnh thưởng hậu họa nó bầy ra ở nhà hắn thì lại ngoác cái miệng ra. Nói chung nhìn mặt nó bây giờ
trông rất ......quái đản.
- Mặt mày đa dạng nhỉ- Nhỏ Sunny quan sát nó từ nãy đến giờ, mặt méo mó hỏi nó.
- Ừ! Hihi- Nó vẫn cười rất tươi.
- Cách nói chuyện cũng đa dạng nữa.
- Ừm! Cảm ơn!- Vẫn cười.
- Tính tình cũng đa dạng luôn!
- Oh! Thế hả? hi hi- Miệng đã đỡ ngoác như trước.
- Cả bệnh cũng phong phú lun.
Bốp...bốp...bốp...
- Ơn trời! Nó đã trở lại như bình thường rồi!- Trước khi bất tỉnh Sunny cũng nói ra được bản ''di trúc'' của
mình.
- Mày cứ im lặng như con Sa thì có sao đâu!- Nó ''an ủi'' bạn.
- Mày đúng là nhiều bệnh thật- Chị Sa nhà ta lầm ngay một khúc gỗ chặn miệng nó lại.
Jen:................
Sunny* bật dậy*: Vote! Vote! Vote * bất tỉnh tiếp*
Nó lại bị con bạn chcọ cho giận sôi người. Bống mắt nó đập phải một người.
- Này! Thu ơi! Mày không sợ Jen hay sao mà dám thế hả?- Một nhỏ bạn hỏi Thu.
- Hứ! Sợ cái quái gì chứ! Nó mà thử động đến tao xem- Thu vênh mặt. Từ hôm qua tời giờ không thấy nó có
động tính gì nên cứ tưởng nó quên rồi.
- Thì làm sao- một giọng nói vang lên.
J....- Nhỏ bạn tái mét mặt nhưng nó đã ra hiệu im lặng.Còn nhỏ Thu thì vẫn bla bla:
- Thì tao giết nó chứ sao!
- Thế thì hộ cái! -Nõ vỗ vai Thu, con nhỏ từ từ quay lại, mặt mày tái mét đi.
~ Hết chap 5~
Chap 6 :Kế hoạch phục thù của Shin.
Trích lại phần trước chút xíu cho đỡ đứt đoạn nha.
- Thế thì hộ cái- Nó vỗ vai Thu. Nhỏ quay đầu lại mặt mày tái mét.
- J..en....sao...sao....tớ....tớ....
- Gì thế? Mới đòi chém đòi giết người ta mà bây giờ lắp bắp không nói lên tiếng là sao?- Nó dùng ''ánh mắt truyền cảm'' để nhìn trìu bạn ''tốt''.
- Ý tớ là nếu tớ mà đụng đến cậu thì cậu giết tớ ấy chứ- Thu cưừoi trừ, mối hôi vã ra như tắm.
- Thật à?- nó ngây thơ hỏi, 2 mắt mở to ra nhìn chằm chằm đối phương.
- Tất....tất nhiên rồi!- Thu gật đầu lia lịa như cái máy .
- Thật?
- Ừm..ừm..ừm
Bốp-Một quyển sách ôm trọn gói mặt nhỏ Thu.Sunny là chủ nhân của cuốn sách ấy, bây giờ nhỏ đang trả thù
nhưng là vớ người nào quật người đó( họ thĩ giận cá chém tôm mà ^^)
- Mày nói gì đó hả? Bnạ tao hiền thế này mà giết được ai chứ? Cầm con dao nó cũng sợ run tay rồi.
- HÍc! Sunny nói đúng đấy! Tớ sợ dao lắm, nhìn thấy là tớ ngất liền ý- Nó thút thít, lấy 2 tay dụi dụi mắt để
cho có nước mắt một tý nào ngờ toàn thấy nước mũi tuôn thôi à.
( cái này hơi nhân hóa tý)
- Là...là...tớ giết...là tớ- Thu ôm cái mũi đang nguy cơ bị vẹo sang 1 bên, vừa rên vừa đứt quãng.
Bốp- Lại thêm một quyển nữa.
- Mày định giết bạn tao hả? Muốn tao giết trước không hả?Bạn tao vừa xinh đẹp vừa hiền lành nên mày ghen tỵ đúng không?- Sunny típ tục cái màn độc tấu với sách.
- Huhu! Sunny ơi! Cứu tớ với- Nó ''sợ hãi'' nép sau nhỏ, ra vẻ ta đây sợ hãi lắm ý. Nhưng thực sự thì cười
như đúng rồi trong lòng, tự khen khả năng diễn kịch của mình.
- Vậy tớ phải nói sao đây?- Nhỏ Thu tay vẫn bịt mũi, đang sắp phát khóc vì bị 2 cú nảy đom đóm kết hợp với cái màn học trò ngoan
của bọn nó.Đang tự hỏi sao mình tự nhiên gây sự với quỷ thần thế này?????????
- Ơ! Sao mày lại hỏi tao? Thế tao bảo mày nói gì mày cũng nói thế à? Vậy khác nào nói tao thực dân với
mày hả?- Sunny chống nạnh, nhìn khuôn mặt không nói thành lời của Thu mà nó cảm thấy hả hê lắm.
-Thôi mà!- Nỏ hờn dỗi nhỏ- Bạn ấy đang sắp khóc nhè rồi kìa, ra kia mua Pim Pim cho bạ ấy ăn đi! Cậu đánh
bạn ấy nãy giờ à- Nó quay mặt sang nhỏThu, lấy tay xem xét cái mũi của nhỏ- Có sao không nhỉ? Chắc bao
nhiêu tiền dao kéo công toi rồi.
- Uầy! Dao kéo cơ à? Thế để tớ chuộc lỗi bằng cách mua nhiều dao vào chỉnh sửa miễn phí cho Thu nhé,
BẠN HIỀN- Sunny ôm mặt khóc tu tu, còn he hé ra để nhìn nó thế nào.
-Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi! Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi.......- Bỗng nhiên nó ho một tràng giang đại hải vào mặt nhỏ
Thu, khiến cho 2 tiếng make up bị nước miếng của nó rửa trôi hết.Nhưng cái này là do vô ý chứ hổng phải
cố ý nha, tại đang cóngười nhắc tới chị ý mà. Nó day day mũi, lập tức lại nhoành mồm ra khi biết ai vừa
nhắc đến mình. Còn ai ngoài hắn?
- Sao thế mày? - Nhỏ Sunny thấy nó tư nhiên nhăn răng ra cười thì làm mặt ngố ngố hỏi.
- Thôi, không chơi với mấy đứa con nít nữa, tẹo lại khóc oe oe lên, đi thôi cọn mày!- Nó lại tip tục cuộc chiến
khoe răng.
- Đi đâu?- Sunny và Sa đồng thanh.
- Lên đồi hóng gió- Nó nháy bạn với tụi bạn, tâm trang đang vui thì phải chia sẽ niềm vui chứ. Người ta nói
có chuyện buồn hay vui mà nói ra thì niềm vui nhân đôi và nỗi buông nhân 3 mà ý lộn nỗi buồn....( tự nhiên quên).. nhân 5 đi.
Nó đoán không sai, cái ngưừoi đang gào thét tên nó không ai khác ngoài anh Shin nhà ta và cuộc nói
chuyện này của nó vô tình lại lọt vào tay của người ấy.
- Sao chổi! Cô cứ từ từ mà tận hưởng cái niềm vui
ấy đi. Tôi đã nhường bộ mà còn làm tới ( khi nào ý nhể?)
***
Bọn nó xuống lấy xe rồi phi vun vút trên đường khiến ai cũng phải lộn nhào ra đằng sau mà hú vía. Đã thế
luc cơ động còn đuổi theo bọn nó nữa chứ! Thế là mấy anh công an bị cũng nó cho ăn no bụi, đảm bảo sẽ
phải nộp đơn từ chức ngay lập tức.Và thế là với vận tốc siêu ánh sáng, bọn nó đã nhanh chóng đến cái đồi
mà nó nói. Nói là đồi nhưng chỉ là bãi đất nhô lên, xung quanh cây cỏ mọc tùm lum, ong bướm thì chả thấy
đâu chỉ toàn là ếch nhái thôi à. Nhưng được cái nơi đây cách xa thành phố và rất bắt gió, trèo lên cây thì
khỏi sợ ếch hay nhái nữa.
- Woa! Mát thật đấy!- Nó dang rộng 2 tay để gió ùa vào áo, vuốt ve mặt nó và đùa nghịch với lọn tóc.
- Ờ ha!1 địa điểm rất tuyệt để 8 nhỉ- Sunny tán thưởng.
- Rất tốt để ôn bài- Chị Sa nãy giờ im lặng mới lên tiếng- Hay mở một cái thư viện ở đây nhỉ?
Jen: ''......*cứng họng*.......''
Sunny:''..........*đơ người*..........''
1 phút dành cho những pho tượng.....
- Mà sao hôm nay mày cười ghê thế?- Nhỏ tò mò hỏi nó.
- Thì tại tao khiến cho cái gã công tử rơm mục ấy khóc dở chết dở.
- Ai cơ?
- Cậu bé bút chì ý!
- Shin á????????????
- Yes!!!!!!!!!!
- Huhu! Vậy là ngày mai tao được đi dự đám tang hotboy rồi.
- Nè! Tao không hiểu...
- Huh?
- Tao không hiểu tại sao mày lại hay khiến tao muốn đánh thế nhỉ?SUNNY!!!!!!!!- Nó gào vào mặt nhỏ, khiến nhỏ phải nhét bao nhiêu là bông tai mới không bị chấn thương sọ
tai.
- Mà mày làm gì anh ấy thế?
Thế là nỏ kể lại từ đầu tới cuối, từ cái vụ nó ở quán bar tới cái vụ nso gây chập toàn bộ mạch điện nhà hắn,
và đến cái vụ nó lừa hắn ở bệnh viện khiến hắn quê một cục, cuối cùng là cái chuyện nó cho ớt vào quần áo
của hắn, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi đâu, 3 ngày không ngồi được mất.Nhưng đến khi nhìn sang thìnhỏ Sunny đã nằm trơn chừng mắt lên, lưỡi nè ra. Mà theo nó thì nhỏ bị ngộ độc vì.....cười quá nhiều.
- Ơ! Ai kia?-Sa đang vắt vẻo trên cây ôn bài bỗng thấy có người lại gần xe tụ nó rồi phóng xe mất hút, liền thắc mắc
hỏi.
- Huh?- Nó nhỏm dậy, cai xe mui trần đỏ đó hình như đã thấy đâu rồi ý....Ưm...ưm...OMG xe của tên bút chì đó.
Khỏi coi thì nó cũng biết chiếc xe đã bị tháo hết sạch hơi rồi.Được! Coi như anh thông minh nhưng tôi vẫn
còn điện thoại cơ mà. Khà Khà! Nó đắc thắng rút điện thoại ra thì.....500 cuộc gọi nhỡ và đều cùng một
số. Vì nãy giờ nó vứt dế yêu trong túi nên không biết. Thấy có tin nhắn nó mở ra đọc thì'' Lúc em xem tin
nhắn này thì cũng là lúc em nên chuẩn ị đi bộ về nhà đi nha! by Ox thân yêu''. Và...tèng téng..teng...hết
pin. Nó đáp ngay cái điện thoai đi, không quên dẫm cho mấy phát rồi lcụ điện thoại của nhỏ Sunny thì thấy
hàng loạt tin nhắn đến từ các số khác nhau, Rút kinh nghiệm nó nhấn njts gọi luôn thì cũng....hết pin.Con
nhỏ này nấu cháo với trai gì mà dữ quá vậy. Không sao1 Không sao còn Sa cô nương kia mà.
- Tao có bao giờ mang điện thoại đâu, sách nói tiêps xúc nhiều gây hại lắm.
- Vậy....vậy là...........phải di xe căng hải về nhà sao- Nó ôm đầu, đập côm cốp vào thân cây.
Hoàng Duy Phong! Em yêu anh ý lộn lời thoại tôi hận anh. chờ đấy!!!!!!!!!!!!!
Chap 7: Không vợ chồng gì hết!!!!!!!!!
Bọn nó phải đi bộ 20 km mới có thể về nhà. Đối với mấy vị tiểu thư như chúng nó thì đúng là không còn gì
để nói: quá khủng khiếp. Nhưng biết làm thế nào khi trên đường không một bóng người, không một chiếc
xe, ngay cả mẫy con động vật bé xíu cũng không.Đi được chừng 10 phút, nhỏ Sunny mệt bơ phờ, tay cầm
chiếc ví nhét dầy polime mà ngao ngán:
- Tao chưa bao giờ thấy tiền lại vô tác dụng như lúc này.Chồng mày chơi ác thật.
Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi
trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi.
- Bình thường bọn mày về nhà lúc mấy giờ- Sa nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.
- 1 hoặc 2 giờ, mà có chuyện gì không?- Nó trả lời, cái giọng ỉu xìu như có lệ để làm cho không khí ồn ào len 1 tý, trông đỡ giống bị lạc trên hoang
đảo.
- Vậy thì tốt! Nếu muộn mà không thấy về thì nhất định ba mẹ sẽ đi tìm, lúc đó đầu tien là đến trường rồi sẽ
biết bọn mình ở đây mà đến đón.- Sa giảng giải, không hiểu sao nó còn nhiều sức như vậy nữa.
- Ừm nghe có lý! - nó gật gù.
- Vậy là không phải di tiếp chứ gì?- Nhỏ Sunny zui ra mặt, nếu đi tiếp thì cái ý nghĩ lao xuống biẻn sẽ được thực hiẹn ngay trong tức khắc.
- Nhưng là 1, 2 h đêm cơ- Nó nói. Đúng là có năng khiếu khiến người khác tức chết mà. Giống anh Admin
đóng sever khi người chơi đang săn boss hăng say vậy.Lần đầu tiên nó làm Sa và nhỏ Sunny té sỉu.
- Nhưng còn Sa, chắc mày về đúng giờ lắm hả?- Nó nắm lấy tay Sa, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
- Tao sống ở thư viện- Sa cô nương đáp khiến nó nằm trên đường phụt khói trắng ở miệng như người
nghiện bị chích quá liều.Trong lúc đang ''lên cơn'', trong đầu nó hiện lên hình ảnh của hắn nhưng là hình ảnh
người hắn bị 200 con dao đâm vào ( eo ui chị ý ác thế) và đang dẫy đành đạch như cá nằm trên thớt.
Bọn nó phải gọi mãi nó mới thôi ngoác miệng cười, mắt ngừng chảy nước mắt khôgn rõ nguyên do.
Đi được them một lúc nữa, không biết một lúc nữa là bao nhiêu nhưng trông chúngnó thân àn ma dại lắm
ắm lun.Mặt đỏ bưng
xấu lại còn muốn con xe bị lây cái xấu hay sao?''
Còn hắn từ xa thấy nó đã nở một nụ cười chết người nhưng hắn đâu biết bị phản tác dụng. Vừa mới bước
đến nó đã làm một phát chí mạng vào cái gọi là tự hào của hăn:
- Anh khoe răng à?
Hắn tím tái mặt. Cô ta liệu có khi nào là Les không?
- Ăn nói hẳn hoi đi.
- Không thích- Nó quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường.
- Sao? Định nuốt lời à?
- Được thế thì con gì bằng!
- Cô..! 12H ở quán Kiss The First, nhớ chưa?
- Tôi còn có thể trả lời chưa sao?- Nó đau khổ.
- Biết thế thì tốt!- Hắn mở cứa xe rồi phóng vút đi! Trong lòng háo hức được hành hạ nó.Ôi! Trời mới đẹp
làm sao!Nhưng lúc đó trời nắng 40 độ và cũng chẳng biết taị sao anh ấy không thấy nóng nực.(nhún vai)
***
Quán bar Kiss The First
Đây là quán bar của nhà Bun- Quán bar hàng đầu cả nước.Từ chiếc cổng vào đã thể hiện cả đống tiền nhà
họ Mã và rất hút khách .Vào
bên trong là một thế giới của giới thượng lưu, những cô chủ cậu chủ thích chơi
hơn học cùng hòa mình vào ánh đèn chói lóa. Để được phục vụ ở đây, toàn những người có khuôn mặt
đẹp, vốc dáng chuẩn và phải quen với chuyện chạm da chạm thịt, như thế quán bar mới có thể câu khách
dễ dàng. Và một trong những nguyên nhân hút khách là nhờ có hắn với Bun. 2 chàng hào hoa với khuôn
mặt như đúc khiến cho số lượng con gái ngày càng đông, không tiếc bỏ ra cả mấy trăm triệu chỉ để nhìn
mặt bọn họ đủ thấy vẻ đẹp hòan mỹ đó như thế nào.
Hàng ghế bọn hắn ngồi là hàng ghế vip, nơi có thể nhìn ra mọi ngóc ngách của bar, hắn với mái tóc mái dài,
trông thật lạnh lùng - điều khiến con gái phát cuồng lên ,mặc một chiếc áo sơ mi đen cài 3 cúc trông rất
menly.Còn Bun với mái tóc gợn sóng vàng nâu và đôi mắt đen láy luôn có ánh cười cũng khiến cho bào
nhiêu fan Girl sịt máu mũi.Anh hay mặc theo phong cách tomboy , trông năng động và dễ gần.Vì thế xung
quanh anh lúc nào cũng có hàng tá em chân dài ngồi cùng khiến cho hương nước hoa anh dùng bị áp đảo đi
nhiều phần.
- Cái điện thoại có gì đẹp mà mày cứ nhìn hoài thế?- Bun thắc mắc thấy thằng bạn cứ chốc chốc lại bật điện thoại lên rồi làm mặt bánh bao thiu- Hôm nay màycó vấn đề đúng không? Sáng thì đi học, tối lại xem điện thoại hàng vạn lần. Hay ông già nhà mày thực hiện
rồi?- Bun nheo nheo mắt lại hỏi đểu đểu.
- Mày im đi- Hắn gắt. Quái lạ! Sao hôm nay thời gian trôi lâu thế nhỉ? Mãi mà mới có 10h, phải đợi cả 2
tiếng nữa lận. Hay điện thoại mình hỏng rồi? Chắc vậy!
- Cho tao mượn điện thoại!- Hắn chìa ta về phía thằng bạn.
- Hả?- Bun bị một dấu hỏi to đùng đổ xuống đầu. Bình thường nó có mượn mõ của ai bao giờ đâu. Sao hôm lại
thế?Hay là lời mình nói hiển linh rồi?OMG
- Cứ đưa đây! Nhanh lên- Hắn gắt lên, dù là người đi mượn nhưng vẫn giữ nguyên cái thói cũ.
- Ờ ờ! Nè- Bun ngoan ngoãn đưa cho hắn. Hắn nhanh tay bật màn hình.
-Hả! Đã 12h rồi à? Đúng là điện mình bị hỏng thật rồi! May quá!- Hắn mừng rỡ, sắp được xả stress rồi.
- Điện thoại hỏng mà mày zui thế à?- Bun khó hiểu nhìn hắn. Hôm nay nắng 40 độ nên chắc đầu hơi âm âm rồi!
- Mày bớt nói đi!- Hắn lườmthằng bạn rồi lại cười rộng đến mang tai, hí ha hí hứng như đứa trẻ sắp được
cho kẹo.
- À! Cái điện thoại tao cài nhanh 2 tiếng đó! Dậy cho sớm ý mà!- Bun giải thích.
Hắn cảm thấy mình vừa bị dội một gáo nước lạnh ngắt vào đầu, nụ cười trên môi tắt ngấm.
-Thằng chó này! Mày đi chết đi! Dám giỡn với tao hả?Chết đi!- Hắn đấm đá đủ kiểu thằng bạn cho hả cơn tức ( ơ! Anh ý có làm gì đâu?)
- Ê! Tao có làm gì đâu! Nè! Đau! Help meeeeeeeeeeeeee!!!!!!!!!!!!!
Mọi người ở đó ai cũng giả câm giả điếc, vẫn tiếp tục công việc của mình, coi như mắt mình chả thấy gì cho
yên phận.
Chap 4( tiếp):1 ngày sống trong địa ngục
Đúng đến 12h nó có mặt ở quán bar như đã hứa. Bước xuống xe, hàng vạn con mắt đổ dồn vè phía nó.
Thực sự bây giờ nhìn nó rất giống như nàng công chúa ngủ trong rừng.Mãi tóc dài, xoăn lon to ở phần chân
tóc và mái được hất sang 1 bên khiến cho gương mặt bầu bĩnh của nó càng được to điểm. Kết hợp với mái
tóc xoăn nhẹ bồng bềnh là đôi mắt của những con búp bê baby- một đôi mắt tím nhạt, khiến người ta như
bị hút hồn vào vậy.Nó mặc chiếc áo lệch vai trắng đi kèm là chiếc quần sooc bò rua gấu tôn lên than hình
siêu mẫu của chủ nhân đang mặc nó.
- Ê! Đến rồi kia!- Bun ôm đầu chỉ tay về phía nó đang đi đến- Bây giờ thì bỏ tao ra đi!
Hắn lập tức thôi không đánh đập Bun nữa, nhay xuống ghế, ngồi vắt chân rất giống như ông chủ đang chờ
tên nô lệ tới.Bỗng một bàn tay vòng qua cổ hắn, giọng nói mật ngọt vang lên:
- Sao hôm qua anh về mà chẳng nói với em 1 tiếng! Làm em tìm anh mãi à! Ghét quá đi- Cô gái nũng nụi,
hờn dỗi trách móc hắn.
Hắn là đang định cho cô ta 1 chàng c-hửi nhưng nghĩ lại rồi gọi thêm mấy con nhỏ nữa đến ngồi cùng. Hắn muốn xem khuôn mặt của nó như thế
nào khi nìn thấy cảnh hắn bá vai bá cổ mấy em trong lòng.Liệu nó có ghen không? Hắn thấy thích thú với
chuyện này.
Nó bước đến trước mặt hắn, lướt qua mấy con nhỏ đang ôm hắn, cười đùa vui vẻ.
- Mấy người không thấy nóng à- Nó nhăn mặt.
Ghen! Ghen! Đây đích thực là ghen rồi! Hắn định trêu trọc lại thì ngước lên nhìn thấy nó...Sững người.....
quá...quá...đẹp...Sao trên đời lại có người đẹp như thế chứ?Phải mất mấy phút hắn mới định thần lại.
- Nóng gì chứ?Phải nói là ấm áp mới đúng, phải không mấy cưng?-Hắn đưa mắt về mấy con nhỏ đang ướn ẹo trong lòng.
- Đúng đó!Cứ thế này thì có 100 độ em vẫn thấy ấm.
- Chỉ có những người ghen tỵ mới nói thế thôi!
- Thấy tụi mình phcụ vụ anh ấy tận tình nên sinh lòng ghen ấy mà!Xì....
Hắn vẫn im lặng chờ phản ứng của nó.Đúng như hắn ự đoán, nó dùng một tay hất con nhỏ vừa nói câu đó
ra khỏi lòng hắn rồi cầm tay hắn. Hắn không ngờ nó lại phản ứng mạnh như thế, nhưng cũng rất thích
thú.
- Nếu họ nói vậy thì....- Nó đằng đằng sát khí nhìn hắn-..Tôi ..không phải phục vụ anh nữa đúng không? Vậy
thôi !Bye nhé- Mặt nó bây giờ rạng rỡ hơn bao giờ hết, không chờ hắn kịp phản ứng nó đã 3 chân 4 cẳng
chạy ra xe. Đến khi hắn kịp định thần lại đuổi theo thì nó đã chuẩn bị phóng xe đi. Thấy thế hắn vội vàng
ra đứng chắn khôgn cho nó chạy. Nhưng nó cứ rú ga đến lúc chạy gần hắn rồi không thấyhắn có dấu hiệu
di chuyển mới phanh gấp...Kítttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
Hắn khụy 1 chân xuống, lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó lại nhìn rất giống con khỉ.
Nó mở cửa xe đi xuống và chạy đén trước trước mặt hắn.
- Này!...Ê!
-........
-Công tử rơm mục
-........
- Anh không cần phải ăn vạ đâu, tôi thấy rõ ràng là mình vẫn phanh kịp mà.Hắn đứng dậy, phủi phủi quần,
tự hỏi sao nó lại biết nhỷ?
- Gớm! Anh muốn trở thành Chí Shin hả?
- Đi!- Hắn không đáp lại lời nói chọc tức của nó lièn kéo nso về phía xe của mình.
- Tên dở hơi kia! Anh làm gì thế hả?- Nó hét toáng lên.
- Im lặng là vàng!
- Ồn ào là ruby, anh có biết không hả?
Hắn khôgn them nếm xỉa bởi ăn bí rồi, vứt nó vô xe rồi nhảy lên luôn, may đây là xe mui trần không thì....
ăn cháo rồi.
- Này! Anh có dừng lại không hả?Định dưa tôi đi đâu- nó cứ gào thét suốt khôgn để cái miệng nghỉ ngơi.
- Đi rồi thì biết- Hắn vẫn chăm chú lái xe, chỉ trả lời như mệnh lệnh.
- Nhỡ anh đem tôi đi bán thì chẳng phải nghe theo cái đi rồi thì biết của anh la toi à?
- Giỏi!
- Tên khùng này! Thả tôi xuống!Bớ người ta! Bớ người ta! Tôi bị bắt cóc!AAAAAA.
Kíttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt
Hắn dừng xe. Nó định nhảy xuống xe thì bị một bàn tay giữ lại và...............
-Ưm....ưm...ưm...
Hắn thấy quá chói tai vì cái loa phát thanh này nên đã bịt mồm nó lại bằng chính miệng mình.Nó thì khua
chân múa tay cố đẩy hắn ra nhưng bất lực đến khi nó sắp chết nghẹt vì hô hấp không được thì hắn mới
chịubỏ nó ra.
Công nhận hiệu nghiệm thiệt đó nha! Nó im bặt luôn thế là họ mau chóng đến địa điểm hắn muốn dẫn nó
tới.
- Này! Xuống xe đi- Hắn gọi nó.
Lạ chưa, chị ý lại ngoan ngoạn xuống xe và
lủi thủi đi theo anh ấy vào trong.
- Đây là nhà anh!Hôm nay chỉ có anh Jun ở nhà thôi!- hắn tự hào giới thiệu.
Sầm- Cánh nhà được đóng lại. Hắn giật mình quay đầu nhìn nó, hoảng hồn khi nó ngước mặt lên.Bây giờ
khuôn mặt nó hiện lên 5 chữ I WANT TO KILL YOU to đùng(.1..2....3..4..5 ờ đúng 5 thật)
Bốp...............!Bốp....!Bố.p.!.....Bnh... Binh.......
Anh Jun đang ngủ trên lầu nghe thấy một loạt tiếng động kia bị đánh thức.
- Gì thế nhỉ? Nhà có trộm à?Nếu là trộm thì lấy đồ xong thì đi thôi- Anh ý lẩm bẩm một mình rồi lại chùm trăn ngủ tiếp.Quái lạ! Sao trộm
mà sao lại cứ đâp phá đồ thế nhỉ? Hay ai đó lấy đây là nơi để quyết chiến?Nghĩ vậy. Jun vùng dậy đi xuống dưới nhà, nói võng từ cầu thang:
- Nếu là trộm thì lấy đồ chứ dừng gây tiếng động nữa! Còn nếu thấy ít thì vào phòng ba tôi mã mở tủ là
56*** rồi muốn bao nhiêu thì tùy!Dừng làm mất giấc ngủ của tôi.
-.......
Jun đi xuống thêm mấy bước nữa thì suýt té cầu thang.Dưới sàn nhà là hình ảnh cậu em trai yêu quý đang
ôm 1 vật gì đó giữa 2 chân, khuôn mặt nhăn nhó, xuanh quanh đầy những mảnh cốc, bình hoa bị vỡ.Và
đương nhiên cái người đang dậm chan lên bụng hắn chính là nó đang bốchỏa.Hắn nhìn thấy anh tưởng
được cứu nhưng khôgn ngờ anh ấy nói thế này:
- Thôi1 Em cứ luyện khí công đi! Anh lên ngủ tiếp đây!
-Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh...- Hắn gào thét.
...6h sáng.
Jun đi xuống nhà chuẩn bị đi học nhìn những mảnh vỡ hôm qua, thăc mắc:
- Nhiều mảnh vỡ thế này sao không có ấy 1 tý máu nhỷ?(*-*)
- Aaaaa Cô nhẹ tay chút đi! Có biết đau lắm không hả?- Hắn bực tức gắt gỏng.
- Thì tôi có bị đánh đâu mà đau- Nó nhún vai cố tình dí thêm nữa.
- Nàyyyyyyyyy! Có tình người 1 chút đi! Tại ai mà tôi ra nông nỗi này hả?
- Tại anh!
- Sao lại tại tôi! Tại cô mới đúng! Đồ máu lạnh!
- Thế tại ai mà tôi bị mất nụ hôn đầu?
- Tại cô!
- Anh bị bại não hay sao mà nói thế hả?
- Thế tại ai mà tôi bị chói tai hả?
- Tại anh kéo tôi lên xe chứ bộ!
- Thế cô muốn tôi bế cô hay sao?
- Tất nhiên là không!
- Thế còn kêu ca gì?
- Tôi nói chứ có kêu gì đâu?
- Cô.....- hắn á khẩu.- Đi ủi đò cho tôi! Nhanh lên! - Hắn chỉ vào đống đò đã được giúp việc ủi sẵn để ở trên
bàn.
- Sao tôi phải làm chứ?- Nó gân cố cãi lại.
- Vì cô kém điểm hơn tôi!
Nó lại giở mặt cún con:
- Anh iu ơi! Đừng lam thế mà! Em không biết ủi đồ.
- Ừ! Em iu! Không biết là việc của em! Anh cũng đã nói đừng nhưng em vẫn cứ nện vào anh đấy thôi! Cho
nên đi ủi đồ nhanh lên- Hắn gằn từng chữ một.
Thế là nó lại phải cầm đống đồ đi ra đằng sau nhà, tập tành ủi đồ. Vừa ủi nó vừa nện từng phát một vào
chiếc áo. Hiếm thấy ủi đồ như nó cũng may là chỉ hơi bị nhăn 1 tý thôi.Bỗng mắt nó sáng lên:
- Hà hà hà! Anh chết với tôi rồi!
Sau khi hoàn tất công việc chơi xỏ hắn xong, nó quay lại với chiếc bàn ủi, cầm cái côc nưoc đổ vào bàn là
thì vô tình nó đổ vào ổ cắm điện thế là tất cả đương dây điện nhà hắn bị tê liệt hoàn toàn.Hắn đang ở
trong phòng bỗng thấy đèn cháy xèo xèo rồi nhạc cũng tắt hắn liền ngồi dậy.Bỗng nghe thấy tiếng nó la thất
thanh
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!
Hắn vội vã chạy xuống chỗ nó thì bàng hoàng trước khung cảnh trước mặt. Tay nó be bét mau, đầu cũng
có máu, tay còn lại nó đau đớn ôm lấy đầu. Cảnh thật là hãi hùng.
Chap 5in em đừng chết!
Hắn cấp tốc bế xốc nó lên xe rồi rú ga phóng như bay trên đường.Hắn sợ lắm. Nhìn nó thế hắn thấy rợn cả
người, khiến hắn tưởng tượng ra cảnh .....heo bị học tiết(oạch).Trên đường đi hắn liên tiếp vỗ vỗ vào mặt
nó, sợ rằng nếu không làm thế nó sẽ ngủ mà không bao giờ tỉnh lại mất.
- Nè!Anh...làm..cái gì vậy?- Nó đang rất mệt lại còn ăn mấy cái tét vào mặt nên càng mệt hơn.
- Đừng có nói! Ngậm bớt cái mồm đi thì chết à- Hắn gắt nó nhưng mà là ngắt yêu nhá.
- Anh mắng gì tôi?- Nó vùng dậy định bóp cổ hắn thì lại bị vết thương ở đầu lên tiếng- Á ui!
- Đấy! Chết chưa! Ngồi im cái đi!- Hắn lấy tay giữ nó- Sắp đến bệnh viên rồi! Cố lên!
Nó đang mất sưc lại bị hắn giữ nên chỉ biết ngồi r-ủa hắn. Người ta đang bị thương mà vẫn cứ trêu trọc được cũng chỉ có mỗi mình hắn. Tôi là con gái đó nhé,
làm gì mà bóp tay tôi chặt như bóp cái xà đơn thế hả? Tôi chan yếu tay mềm mà anh lại làm thế, khác nào
dẫm nát đời hoa đẹp.
Nếu bây giờ có ai đang ở trong bệnh viện chắc chắn sẽ tưởng là có khủng bố mất. Hắn mở cửa hết phòng
này đến phòng nọ túm cổ bác sĩ ra ngoài rồi tống họ vào phòng cấp cứu- nơi hắn vừa mới ''vứt'' nó vào đó
mấy phút.Rồi sau đó hắn đi đi lại lại chờ bác sĩ đi ra. Nhưng mới 5 phút thì các bác sĩ đã đi ra.
- Thế nào cô ấy sao rồi?- Hắn lại túm ngực bác sĩ hỏi dồn dập khiến vị bác sĩ toát mồ hôi mới nói được một
câu
- Xin lỗi nhưng anh nên chuẩn bị tâm lý!
Hắn thẫn thờ, tay buông ra và thế là ông bác sĩ ngã ngửa một cú tuyệt đẹp.Sao...sao lại thế?Thấy cô y tá đẩy ''xác'' nó ra hắn liền lao tới, lay lay người nó.
- Này! Tỉnh dậy đi chứ! Ai cho em ngủ hả? Em là nô lệ của anh, anh không cho phép em ngủ thì em không
được ngủ! Em mà chết là nhà anh xiu tận mạng đó. Còn nữa, anh đã anh hạ j em đâu, dậy đi! Dậy để anh
xả stress xong rồi thì muốn làm gì thì làm..bla..bla...-Kết thúc bằng một câu- Xin em đừng chết!- Hắn gục đầu vào bụng nó- Em dậy đi rồi anh cho em trêu trọc
thoải mái cũng chẳng than 1 câu, 1 từ cũng không!- Hắn cam kết. Nếu mà nó chết thì chẳng phải người ta
sẽ nghi rằng hắn là hung thủ hay sao? Tuyẹt đối không được! Không thể thế được! Hắn còn yêu đời, yêu
người lắm. Hắn mà bị xử tử thì các cô gái sẽ khóc mà xảy ra lũ lụt mất. Không đươc! Không được mà!
- Thật chứ?
Hắn bật dậy nhìn thấy nó đang ngồi sừng sững, 2 mắt chăm chú nhìn hắn, chờ mong câu trả lời từ phía
hắn.Hắn chỉ vào nó, lắp bắp:
- Cô...cô.......sao...!
- Cô ấy đang nằm mà, anh bị ảo ác à?- Vị bác sĩ lo lắng hỏi hắn.
- Cô....cô ta....đang ngồi dậy kìa- Hắn vẫn chỉ vào nó, lắp bắp.
- Chắc anh đau buồn quá nên sinh ra ảo giác rồi- Bác sĩ lắc đầu.
- Nếu là thật thì hãy đi theo em- Nó chìa tay ra về phía hắn, chờ đợi.
- Đấy! Cô ta còn nói chuyện với tôi đấy! Các người không thấy à?
- Chúng tôi rất tiếc nhưng cóvẻ chứng ảo giác của anh quá nặng rồi!- Mẫy ông bác sĩ còn lại cũng lắc đầu.
Và kết quả là.....hắn xỉu luôn. Đúng lúc đó, còi xe cảnh sát réo inh ỏi, các bác công an tay súng phi vào
bắt cái kẻ gây rối trật tự công cộng.Nhưng vào thì chả thấy đâu mà chỉ thấy có một cô gái đang tay bắt
mặt mừng các vị bác sĩ và một tên con trai đang bất tỉnh.
- Cậu Phong??????????????????- Cả đám ngu ngu.
****
Ở lớp học của nó cũng hỗn độn không kém. Bà giáo viên chủ nhiệm đang bốc hỏa khi không thấy nó với
''ông xã'' đâu.
- Thế không ai biết 2 đứa đang ở đâu à?Cũng không có giấy báo sao?
- Họ nghỉ thì kệ họ chứ sao mà cô cứ phải hỏi đi hỏi lại thế ạ?- cả lơp nhao nhao. Mất 15' rồi mà có được chữ nào đâu, không biết hôm nay cô giáo bị chồng uýnh hay
sao mà tính khí cứ như trái bom nổ chậm vậy.Cứ ngùn ngùn lửa từ nãy đến giờ.
- Kệ là kệ thế nào, chồng tôi mà kệ đựơc
à?( Ơ ơ ơ)
- Dạ?????????????????????????-40 dấu hỏi chấm to đùng-CHỒNG CÔ Ý Ạ?
- Chồng tôi là người có phép tắc, không thể để học sinh nghỉ màkhông có lí do thế này được, cho nên tôi
cũng thế!- Co giáo bào chữa.
- Phù!!- Cả lớp. Họ lại tưởng có mối tình nào già hơn tuổi nữa chứ. Mà anh Shin nhà ta có bị cận đâu nên
không thể đi say đắm cái bà ma nữ này được. Họ lại nghĩ lung tung rồi.
- Dạ thưa cô em vào lớp ạ!- Nó kính cẩn chào cô giáo rồi đi vào lớp trước 40 con mắt mở to hết cỡ nhìn nó
nhưu sinh vật lạ'' Có bao giờ nó lễ phép thế này đâu?''
- Sao tiết 3 mới đến chứ?- Cô giáo vẫn nói nhỏ nhẹ mặc dù muốn banh xác nó ra từ lâu rồi nhưng hãy nghĩ đến tương lai, đừng vì 1
phút dại dột mà cả đời ân hận.
- Tại em ngủ quên ạ- Nó gãi đầu cười hề hề, giống như một cô học trò đi muộn và đang chuộc lỗi với giáo
viên.
- Ê! Hôm nay mày có mang ô không?- hs 1
- Đin hả? Trời nắng gắt mà- hs 2
- Thì nhìn Jen là bít hôm nay sẽ có một chấn động lớn rồi!- hs 1
- Ờ ha! Tao không mang áo ấm rồi- hs 2.
- Để làm gì?- hs 1
- Đề phòng bão tuyết- hs 2
- Chí lí- hs 1
...Bạn đang đọc truyện tại yeutruyen.mobi chúc các bạn vui vẻ...Đấy mới chỉ là khở đầu thôi.Lúc kiểm tra bài cũ nó còn xung phong nhé. Trong lúc hcọ bài thì giơ tay liên tục
đến chóng cả mặt đến lỗi cô còn nói
- Thôi em cứ đứng đấy luôn đi! Cô hỏi gì thì trả lời.
Ừ thì nó hcọ giỏi thật nhưng chẳng bao giờ giơ tay cả. Gặp bài dễ thì ngồi vắt chân nhìn cô giáo như thách
thức. Gặp bài khó thì nó bắn sang bài dễ luôn và lại típ tục nhìn cô kích tướng.Nhưng hôm này thì nhìn xem,
thay đổi 360 độ nhé. Thế là giờ ra chơi cả lớp đổ xô đi mua áo mưa khiến ông chủ cửa hàng ngơ ngác như
bò đội nón đi trên đường nhựa.
Nó thì vẫn ngồi chống cằm cười một mình. Nghĩ đến cảnh hoảng hồn của hắn lúc sáng khiến nó niềm vui
chất đầy nhà.Miẹng nó rộng đến tận mang tai luôn, mắt thì híp lại. Rồi lại nghĩ đến lời bác sĩ khiến cho mặt
nó tối sầm lại, nhăn nhó lại giống y đười ươi'' Chồng cháu có vẻ vui tính nhỉ. Đây chỉ là sơn thôi mà làm như
là máu vậy''Chồng? Ai? Chồng nào? Nhảm nhỉ! Vớ vẩn! Linh tinh!Nhưng lại nghĩ đến cảnh hăn 1/2 khóc 1/2
cưừoi khi lĩnh thưởng hậu họa nó bầy ra ở nhà hắn thì lại ngoác cái miệng ra. Nói chung nhìn mặt nó bây giờ
trông rất ......quái đản.
- Mặt mày đa dạng nhỉ- Nhỏ Sunny quan sát nó từ nãy đến giờ, mặt méo mó hỏi nó.
- Ừ! Hihi- Nó vẫn cười rất tươi.
- Cách nói chuyện cũng đa dạng nữa.
- Ừm! Cảm ơn!- Vẫn cười.
- Tính tình cũng đa dạng luôn!
- Oh! Thế hả? hi hi- Miệng đã đỡ ngoác như trước.
- Cả bệnh cũng phong phú lun.
Bốp...bốp...bốp...
- Ơn trời! Nó đã trở lại như bình thường rồi!- Trước khi bất tỉnh Sunny cũng nói ra được bản ''di trúc'' của
mình.
- Mày cứ im lặng như con Sa thì có sao đâu!- Nó ''an ủi'' bạn.
- Mày đúng là nhiều bệnh thật- Chị Sa nhà ta lầm ngay một khúc gỗ chặn miệng nó lại.
Jen:................
Sunny* bật dậy*: Vote! Vote! Vote * bất tỉnh tiếp*
Nó lại bị con bạn chcọ cho giận sôi người. Bống mắt nó đập phải một người.
- Này! Thu ơi! Mày không sợ Jen hay sao mà dám thế hả?- Một nhỏ bạn hỏi Thu.
- Hứ! Sợ cái quái gì chứ! Nó mà thử động đến tao xem- Thu vênh mặt. Từ hôm qua tời giờ không thấy nó có
động tính gì nên cứ tưởng nó quên rồi.
- Thì làm sao- một giọng nói vang lên.
J....- Nhỏ bạn tái mét mặt nhưng nó đã ra hiệu im lặng.Còn nhỏ Thu thì vẫn bla bla:
- Thì tao giết nó chứ sao!
- Thế thì hộ cái! -Nõ vỗ vai Thu, con nhỏ từ từ quay lại, mặt mày tái mét đi.
~ Hết chap 5~
Chap 6 :Kế hoạch phục thù của Shin.
Trích lại phần trước chút xíu cho đỡ đứt đoạn nha.
- Thế thì hộ cái- Nó vỗ vai Thu. Nhỏ quay đầu lại mặt mày tái mét.
- J..en....sao...sao....tớ....tớ....
- Gì thế? Mới đòi chém đòi giết người ta mà bây giờ lắp bắp không nói lên tiếng là sao?- Nó dùng ''ánh mắt truyền cảm'' để nhìn trìu bạn ''tốt''.
- Ý tớ là nếu tớ mà đụng đến cậu thì cậu giết tớ ấy chứ- Thu cưừoi trừ, mối hôi vã ra như tắm.
- Thật à?- nó ngây thơ hỏi, 2 mắt mở to ra nhìn chằm chằm đối phương.
- Tất....tất nhiên rồi!- Thu gật đầu lia lịa như cái máy .
- Thật?
- Ừm..ừm..ừm
Bốp-Một quyển sách ôm trọn gói mặt nhỏ Thu.Sunny là chủ nhân của cuốn sách ấy, bây giờ nhỏ đang trả thù
nhưng là vớ người nào quật người đó( họ thĩ giận cá chém tôm mà ^^)
- Mày nói gì đó hả? Bnạ tao hiền thế này mà giết được ai chứ? Cầm con dao nó cũng sợ run tay rồi.
- HÍc! Sunny nói đúng đấy! Tớ sợ dao lắm, nhìn thấy là tớ ngất liền ý- Nó thút thít, lấy 2 tay dụi dụi mắt để
cho có nước mắt một tý nào ngờ toàn thấy nước mũi tuôn thôi à.
( cái này hơi nhân hóa tý)
- Là...là...tớ giết...là tớ- Thu ôm cái mũi đang nguy cơ bị vẹo sang 1 bên, vừa rên vừa đứt quãng.
Bốp- Lại thêm một quyển nữa.
- Mày định giết bạn tao hả? Muốn tao giết trước không hả?Bạn tao vừa xinh đẹp vừa hiền lành nên mày ghen tỵ đúng không?- Sunny típ tục cái màn độc tấu với sách.
- Huhu! Sunny ơi! Cứu tớ với- Nó ''sợ hãi'' nép sau nhỏ, ra vẻ ta đây sợ hãi lắm ý. Nhưng thực sự thì cười
như đúng rồi trong lòng, tự khen khả năng diễn kịch của mình.
- Vậy tớ phải nói sao đây?- Nhỏ Thu tay vẫn bịt mũi, đang sắp phát khóc vì bị 2 cú nảy đom đóm kết hợp với cái màn học trò ngoan
của bọn nó.Đang tự hỏi sao mình tự nhiên gây sự với quỷ thần thế này?????????
- Ơ! Sao mày lại hỏi tao? Thế tao bảo mày nói gì mày cũng nói thế à? Vậy khác nào nói tao thực dân với
mày hả?- Sunny chống nạnh, nhìn khuôn mặt không nói thành lời của Thu mà nó cảm thấy hả hê lắm.
-Thôi mà!- Nỏ hờn dỗi nhỏ- Bạn ấy đang sắp khóc nhè rồi kìa, ra kia mua Pim Pim cho bạ ấy ăn đi! Cậu đánh
bạn ấy nãy giờ à- Nó quay mặt sang nhỏThu, lấy tay xem xét cái mũi của nhỏ- Có sao không nhỉ? Chắc bao
nhiêu tiền dao kéo công toi rồi.
- Uầy! Dao kéo cơ à? Thế để tớ chuộc lỗi bằng cách mua nhiều dao vào chỉnh sửa miễn phí cho Thu nhé,
BẠN HIỀN- Sunny ôm mặt khóc tu tu, còn he hé ra để nhìn nó thế nào.
-Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi! Hắt xiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiìi.......- Bỗng nhiên nó ho một tràng giang đại hải vào mặt nhỏ
Thu, khiến cho 2 tiếng make up bị nước miếng của nó rửa trôi hết.Nhưng cái này là do vô ý chứ hổng phải
cố ý nha, tại đang cóngười nhắc tới chị ý mà. Nó day day mũi, lập tức lại nhoành mồm ra khi biết ai vừa
nhắc đến mình. Còn ai ngoài hắn?
- Sao thế mày? - Nhỏ Sunny thấy nó tư nhiên nhăn răng ra cười thì làm mặt ngố ngố hỏi.
- Thôi, không chơi với mấy đứa con nít nữa, tẹo lại khóc oe oe lên, đi thôi cọn mày!- Nó lại tip tục cuộc chiến
khoe răng.
- Đi đâu?- Sunny và Sa đồng thanh.
- Lên đồi hóng gió- Nó nháy bạn với tụi bạn, tâm trang đang vui thì phải chia sẽ niềm vui chứ. Người ta nói
có chuyện buồn hay vui mà nói ra thì niềm vui nhân đôi và nỗi buông nhân 3 mà ý lộn nỗi buồn....( tự nhiên quên).. nhân 5 đi.
Nó đoán không sai, cái ngưừoi đang gào thét tên nó không ai khác ngoài anh Shin nhà ta và cuộc nói
chuyện này của nó vô tình lại lọt vào tay của người ấy.
- Sao chổi! Cô cứ từ từ mà tận hưởng cái niềm vui
ấy đi. Tôi đã nhường bộ mà còn làm tới ( khi nào ý nhể?)
***
Bọn nó xuống lấy xe rồi phi vun vút trên đường khiến ai cũng phải lộn nhào ra đằng sau mà hú vía. Đã thế
luc cơ động còn đuổi theo bọn nó nữa chứ! Thế là mấy anh công an bị cũng nó cho ăn no bụi, đảm bảo sẽ
phải nộp đơn từ chức ngay lập tức.Và thế là với vận tốc siêu ánh sáng, bọn nó đã nhanh chóng đến cái đồi
mà nó nói. Nói là đồi nhưng chỉ là bãi đất nhô lên, xung quanh cây cỏ mọc tùm lum, ong bướm thì chả thấy
đâu chỉ toàn là ếch nhái thôi à. Nhưng được cái nơi đây cách xa thành phố và rất bắt gió, trèo lên cây thì
khỏi sợ ếch hay nhái nữa.
- Woa! Mát thật đấy!- Nó dang rộng 2 tay để gió ùa vào áo, vuốt ve mặt nó và đùa nghịch với lọn tóc.
- Ờ ha!1 địa điểm rất tuyệt để 8 nhỉ- Sunny tán thưởng.
- Rất tốt để ôn bài- Chị Sa nãy giờ im lặng mới lên tiếng- Hay mở một cái thư viện ở đây nhỉ?
Jen: ''......*cứng họng*.......''
Sunny:''..........*đơ người*..........''
1 phút dành cho những pho tượng.....
- Mà sao hôm nay mày cười ghê thế?- Nhỏ tò mò hỏi nó.
- Thì tại tao khiến cho cái gã công tử rơm mục ấy khóc dở chết dở.
- Ai cơ?
- Cậu bé bút chì ý!
- Shin á????????????
- Yes!!!!!!!!!!
- Huhu! Vậy là ngày mai tao được đi dự đám tang hotboy rồi.
- Nè! Tao không hiểu...
- Huh?
- Tao không hiểu tại sao mày lại hay khiến tao muốn đánh thế nhỉ?SUNNY!!!!!!!!- Nó gào vào mặt nhỏ, khiến nhỏ phải nhét bao nhiêu là bông tai mới không bị chấn thương sọ
tai.
- Mà mày làm gì anh ấy thế?
Thế là nỏ kể lại từ đầu tới cuối, từ cái vụ nó ở quán bar tới cái vụ nso gây chập toàn bộ mạch điện nhà hắn,
và đến cái vụ nó lừa hắn ở bệnh viện khiến hắn quê một cục, cuối cùng là cái chuyện nó cho ớt vào quần áo
của hắn, chắc chắn hắn sẽ không sống nổi đâu, 3 ngày không ngồi được mất.Nhưng đến khi nhìn sang thìnhỏ Sunny đã nằm trơn chừng mắt lên, lưỡi nè ra. Mà theo nó thì nhỏ bị ngộ độc vì.....cười quá nhiều.
- Ơ! Ai kia?-Sa đang vắt vẻo trên cây ôn bài bỗng thấy có người lại gần xe tụ nó rồi phóng xe mất hút, liền thắc mắc
hỏi.
- Huh?- Nó nhỏm dậy, cai xe mui trần đỏ đó hình như đã thấy đâu rồi ý....Ưm...ưm...OMG xe của tên bút chì đó.
Khỏi coi thì nó cũng biết chiếc xe đã bị tháo hết sạch hơi rồi.Được! Coi như anh thông minh nhưng tôi vẫn
còn điện thoại cơ mà. Khà Khà! Nó đắc thắng rút điện thoại ra thì.....500 cuộc gọi nhỡ và đều cùng một
số. Vì nãy giờ nó vứt dế yêu trong túi nên không biết. Thấy có tin nhắn nó mở ra đọc thì'' Lúc em xem tin
nhắn này thì cũng là lúc em nên chuẩn ị đi bộ về nhà đi nha! by Ox thân yêu''. Và...tèng téng..teng...hết
pin. Nó đáp ngay cái điện thoai đi, không quên dẫm cho mấy phát rồi lcụ điện thoại của nhỏ Sunny thì thấy
hàng loạt tin nhắn đến từ các số khác nhau, Rút kinh nghiệm nó nhấn njts gọi luôn thì cũng....hết pin.Con
nhỏ này nấu cháo với trai gì mà dữ quá vậy. Không sao1 Không sao còn Sa cô nương kia mà.
- Tao có bao giờ mang điện thoại đâu, sách nói tiêps xúc nhiều gây hại lắm.
- Vậy....vậy là...........phải di xe căng hải về nhà sao- Nó ôm đầu, đập côm cốp vào thân cây.
Hoàng Duy Phong! Em yêu anh ý lộn lời thoại tôi hận anh. chờ đấy!!!!!!!!!!!!!
Chap 7: Không vợ chồng gì hết!!!!!!!!!
Bọn nó phải đi bộ 20 km mới có thể về nhà. Đối với mấy vị tiểu thư như chúng nó thì đúng là không còn gì
để nói: quá khủng khiếp. Nhưng biết làm thế nào khi trên đường không một bóng người, không một chiếc
xe, ngay cả mẫy con động vật bé xíu cũng không.Đi được chừng 10 phút, nhỏ Sunny mệt bơ phờ, tay cầm
chiếc ví nhét dầy polime mà ngao ngán:
- Tao chưa bao giờ thấy tiền lại vô tác dụng như lúc này.Chồng mày chơi ác thật.
Nó không nói gì, chỉ lôi nhỏ dậy rồi cố đi tiếp.Nó cũng mệt lắm, trời thì nắng cháy da cháy thịt mà phải đi
trên đường nhựa, hơi nóng hấp lên thật chỉ muốn lao nhanh xuống biển mà tự vẫn cho rồi.
- Bình thường bọn mày về nhà lúc mấy giờ- Sa nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.
- 1 hoặc 2 giờ, mà có chuyện gì không?- Nó trả lời, cái giọng ỉu xìu như có lệ để làm cho không khí ồn ào len 1 tý, trông đỡ giống bị lạc trên hoang
đảo.
- Vậy thì tốt! Nếu muộn mà không thấy về thì nhất định ba mẹ sẽ đi tìm, lúc đó đầu tien là đến trường rồi sẽ
biết bọn mình ở đây mà đến đón.- Sa giảng giải, không hiểu sao nó còn nhiều sức như vậy nữa.
- Ừm nghe có lý! - nó gật gù.
- Vậy là không phải di tiếp chứ gì?- Nhỏ Sunny zui ra mặt, nếu đi tiếp thì cái ý nghĩ lao xuống biẻn sẽ được thực hiẹn ngay trong tức khắc.
- Nhưng là 1, 2 h đêm cơ- Nó nói. Đúng là có năng khiếu khiến người khác tức chết mà. Giống anh Admin
đóng sever khi người chơi đang săn boss hăng say vậy.Lần đầu tiên nó làm Sa và nhỏ Sunny té sỉu.
- Nhưng còn Sa, chắc mày về đúng giờ lắm hả?- Nó nắm lấy tay Sa, đôi mắt tràn đầy hy vọng.
- Tao sống ở thư viện- Sa cô nương đáp khiến nó nằm trên đường phụt khói trắng ở miệng như người
nghiện bị chích quá liều.Trong lúc đang ''lên cơn'', trong đầu nó hiện lên hình ảnh của hắn nhưng là hình ảnh
người hắn bị 200 con dao đâm vào ( eo ui chị ý ác thế) và đang dẫy đành đạch như cá nằm trên thớt.
Bọn nó phải gọi mãi nó mới thôi ngoác miệng cười, mắt ngừng chảy nước mắt khôgn rõ nguyên do.
Đi được them một lúc nữa, không biết một lúc nữa là bao nhiêu nhưng trông chúngnó thân àn ma dại lắm
ắm lun.Mặt đỏ bưng