Insane
Truyện Teen  Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Truyện Teen Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

Tác giả: Internet

Truyện Teen Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si

không muốn bước vào. Ta đưa xâu chìa khóa trong tay lên, trong bảy tám chìa này, duy nhất chỉ một chìa màu vàng có nạm một viên đá mắt mèo chính là chìa khoá của nơi-mà-ta-đã-năm-ngày-nay chưa từng trở về.
Mò thấy trong túi quần jean có mấy tờ tiền mặt, ta không do dự chạy xuống dưới lầu. Đã mười hai rưỡi khuya rồi, trở về từ biệt căn nhà nhỏ của ta một cái!
Nếu như ta đã từng sợ bị làm phiền mà rơi vào cảnh không nhà, ta tin rằng đến hôm nay tất cả mọi chuyện cũng nên đến hồi kết thúc! Sẽ không còn Lâu Phùng Đường, cũng sẽ không còn những người khác. Cuộc đời ta sẽ bước vào một giai đoạn khác, tất cả sẽ làm lại từ đầu.
Chí ít ta cũng nghĩ như vậy. Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si – Chương 11
Xe mới chạy vào bãi đỗ, ngay lập tức có một người từ trong bóng tối lao ra, đứng ngay cạnh cửa xe.
Người ta nhìn thấy chính là anh chàng Phương Thận Triết tiều tụy, hốc hác.
Vì đang còn bất ngờ, nên trong một khoảnh khắc ta không biết nên phản ứng thế nào, nếu như ta thật sự có món nợ nào chưa giải quyết dứt điểm, thì người đến đây thanh toán với ta cũng không thể nào là anh chàng trước mắt này.
“Anh tới đây làm gì?” Ta bước xuống xe, nhìn thẳng hắn.
“Anh chờ em.” Hắn nói giọng trầm trầm, trong giọng nói không có chút oán hận nào.
“Tốt, đợi được rồi, sau đó thì sao?”
Con ngươi hắn chớp động sáng rỡ:
“Anh biết em đã rời bỏ anh chàng kia, cho nên anh chờ em về, anh cũng biết anh nhất định có thể đợi được em.” (ôi, si tình thế)
Lời hắn nói có hai tầng ý nghĩa.
Ta lắc đầu, dựa lưng vào thân xe, thở dài nói: “Vô ích thôi, Phương Thận Triết, em không phải là đối tượng của anh. Anh chọn nhầm người rồi.”
“Em không thử một lần mà đã từ chối dễ dàng vậy sao? Anh đã nói rõ với Lâu Phùng Hân từ lâu rồi, lần trước để em phải chịu nhục thực sự rất xin lỗi, nhưng anh rất thật lòng mà. Nhậm Dĩnh, thử chấp nhận anh đi có được không?” Hắn tha thiết đặt hai tay trên vai ta.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, cũng không muốn khuyên bảo gì thêm nữa, chỉ nói:
“Nếu như là vì sự hấp dẫn về thể xác, em có thể cho anh. Theo em đến khách sạn! Chiếm được em rồi, sự cuồng nhiệt của anh sẽ mất đi, đối với cả hai chúng ta đều tốt.”
Phương Thận Triết rụt tay lại tựa như bị bỏng lửa, lảo đảo hai bước. Gầm nhẹ:
“Thân thể của em không phải là thứ duy nhất mà anh theo đuổi! Anh không phải muốn như vậy! Nhậm Dĩnh! Đừng xem thường tấm chân tình của anh!”
Ta cười nhạt:
“Nam nữ gặp nhau cuối cùng chẳng phải đều là lên giường hay sao? Thể xác và chân tình, không thể có cả hai, chí ít chỉ được một thứ. Có muốn hay không? Đêm nay em không thu tiền.”
“Nhậm Dĩnh!” Hắn lại lui một bước.
Ta tới gần hắn:
“Muốn không?” “Nhậm Dĩnh, anh xin em…”
Ta túm lấy hắn áo, cười quyến rũ:
“Khiến cho anh vỡ mộng, anh mới có thể biết được tùy tiện dâng hiến tình cảm của mình cho người khác là chuyện buồn cười tới cỡ nào. Không có chân tình thì đã sao? Ít nhất anh từng có được thể xác của em; theo lời một chàng tình nhân của em nói, cơ thể của em cũng không tồi—— “
“Nhậm Dĩnh!” Hắn đẩy tay ta, lui ra thật xa, khuôn mặt thanh lịch trắng trẻo chảy dài hai hàng nước mắt. “Đừng như vậy mà! Anh biết em đang trừng phạt anh! Nhưng, tình yêu vốn không sai, em đừng dùng gương mặt của một kỹ nữ đối với anh, anh biết em chỉ muốn ép anh phải tránh xa!”
Ta lại dựa trở lại thân xe, lạnh lùng cười tỉnh rụi:
“Không muốn sao? Vậy đó là tổn thất của anh.”
“Anh có tiền! Anh thực sựcó tiền. Em muốn bao nhiêu? Anhcó thể cho em!” Hắn thì thào buồn bã: “Nhưng, nhất định đừng cố ý giả ra bộ mặt kỹ nữ đối với anh, anh biết, em có rất nhiều diện mạo, anh chỉ cần em bày ra bộ mặt thật của mình, và… yêu anh.”
Ta không trả lời hắn, dưới tàng cây u tối bên đường đột nhiên lóe lên ánh lửa, châm vào một điếu thuốc, và…ta nhìn thấy kẻ mà ta không muốn gặp bấy lâu nay—— Lâu Phùng Đường.
Sự xuất hiện của hắn cướp đi sự chú ý của ta dành cho Phương Thận Triết. Hắn lẳng lặng di chuyển, bước thẳng tới bên cạnh ta, nghiêng người dựa vào xe ta, dưới ánh trăng mờ nhạt, ta nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng âm u của hắn.
Ta thò tay vào túi áo trong của hắn, móc ra một bao xì gà, rút một điếu, chạm vào đầu thuốc của hắn: “Xin tí lửa.”
Một lát sau, ta phun ra một làn khói trắng dài. Đây thật đúng là một đêm tự chuốc lấy phiền phức lại bực mình; kỳ thực ta nên lường trước sẽ có

loại kết quả này, thế mà vẫn không tin ngu ngốc quay về để xác minh.
Điều khác biệt duy nhất là có thêm anh chàng Phương Thận Triết này.
Ta đi về phía Phương Thận Triết:
“Nếu như em khao khát tình yêu và hạnh phúc, vậy thì em sẽ yêu anh; nhưng em không phải như vậy. Mấy thứ tình yêu, hạnh phúc gì đó chưa bao giờ được em đặt vào trong cái gọi là “khoái lạc”. Vì thế, tình yêu, đối với em có thể sẽ chỉ là tai họa; em có thể cho anh thể xác, nhưng không thể cho anh tình yêu. Nên để cho anh được giải thoát sớm thì hơn! Em không cần tình yêu, cũng không yêu ai cả, không phải em không có tình yêu, mà là thứ tình cảm này đối với em mà nói chẳng quan trọng hơn những tình cảm khác dù chỉ chút ít. Tình cảm sâu đậm của anh, em không thể nhận.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, nhưng tay lại chỉ ra phía sau lưng ta:
“Còn anh ta thì sao? Em không nỡ rời xa anh ta sao?”
Ta cười nhẹ, cũng quay đầu lại nhìn anh chàng họ Lâu một cái:
“Anh cho là người đàn ông đó có thể trung trinh một dạ, thề non hẹn biển với phụ nữ sao? Anh ta chỉ cần thể xác của em mà thôi.”
“Em dám quả quyết chứ? Em khẳng định hắn thực sự nghĩ như vậy chứ?” Phương Thận Triết cũng không hồ đồ, khôn khéo và sắc sảo hỏi ta.
Ta lại rít một hơi thuốc, suýt nữa bị sặc, dụi tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác ven đường.
“Khi em phát hiện anh ta không phải như vậy, anh đoán em sẽ làm như thế nào?”
“Sẽ lại cầm đao chém nát trái tim si tình của đối phương ư?” Hắn cười: “Như số phận cuối cùng của anh.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, hy vọng hắn sẽ thấy khá hơn một chút.
Ta nghĩ, hắn đã đỡ hơn chút ít rồi:
“Anh đi đây, nhưng, vẫn sẽ đến thăm em, được chứ?”
“Em hy vọng anh lúc nào cũng bận rộn, không rảnh đến đây.” Ta thẳng thắn cự tuyệt.
Kết cục, hắn cúi đầu, quyến luyến hôn ta hồi lâu, rồi mới lái xe bỏ đi. Ta nghĩ, cơ hội hắn xuất hiện một lần nữa là bằng không; mà ngày kia ta cũng sẽ không còn ở trong nước nữa, kết thúc như vậy cũng tốt.
Nhưng mối “phiền phức” còn lại kia mới là khó mà tống cổ đi nhất.
Ta xoay người đối mặt hắn, mới phát hiện hắn đã đứng sau lưng ta từ lúc nào, đồng thời không nói không rằng kéo ta lên lầu, nhắm phía căn hộ của ta thẳng tiến.
“Em hy vọng anh thực sự có chuyện quan trọng, nếu không thì em không muốn cho anh vào nhà em thêm lần nữa đâu.” Trong thang máy, ta xoay người nhìn vào mặt gương của thang máy.
Hắn sáp lại gần ta từ sau lưng, hai tay chống lên thanh vịn, kẹp hai bên người ta, nhìn ta trong gương, mà ta cũng nhìn thấy rõ ràng những sợi tơ máu trong mắt hắn. Nghĩ lại, có lẽ hôm qua hắn ngủ không được ngon, hôm nay lại làm việc quá mệt mỏi; hoặc có lẽ bị cô bạn gái mới nóng bỏng làm cho thân thể ‘suy nhược’? Nghĩ tới điều này, ta bật cười thành tiếng, xoay người lại đối mặt hắn, mũi của hắn đè lên mũi của ta.
Động tác đầu tiên của hắn là hôn chặt lên môi ta, khiến ta làm thế nào cũng không thoát ra được.
Ta vẫn biết kỹ xảo của hắn luôn khiến người ta ‘hồn siêu phách tán’, cho nên cũng không cách nào vùng vẫy được; kết quả sau khi ta hoàn hồn, mới phát hiện không những hắn thành công đánh vào nhà của ta, mà còn chiếm cả giường của ta mất rồi.
Tắm rửa sạch sẽ bước ra, ta vừa lau tóc, vừa ngồi trên thảm hỏi hắn:
“Chắc không phải anh cũng đợi em nhiều ngày rồi chứ?”
“Mấy ngày nay em ở cùng với một họa tượng?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Làm sao hắn tìm ra được chứ?
Ta quan sát khuôn mặt căng ra nhưng chứa đầy tâm sự của hắn, phỏng đoán dụng ý của hắn. Còn hắn chỉ nhìn ta chằm chằm, không nói một lời, làm ta thấy hơi khẩn trương. Ta cười khan phá tan sự trầm mặc:
“Chắc anh không nổi máu ghen lên chứ? Cho dù giữa hai chúng ta có không chia tay nhau đi nữa, thì anh cũng chẳng có quyền gì đối với em hết.”
Hắn bật cười giễu cợt, bước xuống giường, ngồi xuống trước mặt ta:
“Tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là ghen. Không một cô gái nào có thể làm tôi ghen, huống chi là loại con gái không hề biết đến quan niệm trinh tiết như em.” (ôi! Anh nói không mà sao em nghe giọng điệu là ‘có’ thế.)
Lời hắn nói khiến ta cười ngã lăn ra trên thảm. Ông trời ơi, một thằng đàn-ông-chơi-bời-phóng-đãng lên án một cô-gái-phóng-đãng-chơi-bời không có “trinh tiết” ? Được thôi! Ta không có đó, nhưng kẻ có tư cách lên án ta tuyệt đối không phải là hắn. Nếu như là những kẻ chuyên bảo vệ truyền thống đạo đức mà nói những lời này thì may ra còn chấp nhận được.
“Vậy anh là người có ‘tiêu chuẩn kép’ sao?” Ta chống người ngồi dậy, một ngón tay chạm vào vai hắn, trượt xuống cơ ngực săn chắc của hắn.
Bị bàn tay hắn gạt ra, ta nhìn thấy vẻ chán ghét chợt lóe rồi biến mất trên mặt hắn.
“Em luôn luôn tùy tiện lên giường với đàn ông sao?”
Ôi, định làm rõ mọi chuyện đây! ?
Ta cười nhạt:
“Sự thực không phải đã chứng minh rồi ư, vì sao biết rõ rồi còn hỏi?”
Hắn túm lấy ta, thiếu chút nữa bóp nát hai cổ tay ta:
“Từ hôm nay trở đi, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn giữ gìn thân thể của mình, bởi vì tôi không muốn trên người em có mùi của bất kỳ thằng đàn ông nào khác! Giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ta vùng vẫy không được, chỉ biết sửng sốt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn cho rằng hắn đang làm cái gì chứ? Công tử ăn chơi đâu có cái kiểu hành động như vầy!?
“Lâu Phùng Đường, em không muốn tiếp tục với anh nữa, tốt nhất anh hãy tìm một người khác—— “
Hắn buông một tay ra, đưa lên chặn miệng ta lại, ánh mắt u ám phức tạp, đồng thời có một chút gì đó như tự khinh bỉ.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Không nói thêm lời nào, hắn dùng sức ôm siết ta vào lòng, hai tay ghìm chặt gần như khiến ta tắt thở, còn lồng ngực nóng hừng hực của hắn thì lại bốc lên toàn hơi thở của ta.
Hắn không cần ta, nhưng đồng thời hắn cũng không thể buông tay!
Là như vậy sao? Ta đáng lẽ nên thấy bi thảm vậy mà tự nhiên chỉ muốn bật cười. Ta thực sự làm cho một tên công tử phong lưu choáng váng đầu óc rồi sao?
Đến cuối thế kỷ hai mươi này rồi, ta không tin đàn ông lại có thể mê đắm vì tình. Mặc dù con cháu Trung Hoa được xưng có năm ngàn năm lịch sử, nhưng vẫn không thể làm thay đổi tính cách đàn ông Trung Hoa được, bọn họ vẫn mang trong mình tính độc chiếm rất mạnh, coi mình là chúa tể, sự bá đạo và ngang ngược đã ăn sâu vào trong máu.
Cho nên, dù là hoa tâm thiếu gia như Lâu công tử đây, cũng sẽ không cho phép ta đồng thời vừa có quan hệ với hắn lại vừa vui vẻ với đàn ông khác.
Rất buồn cười, đây là vấn đề thể diện, cũng là ý muốn chiếm hữu của công tử phong lưu. Nếu một người đàn ông muốn cưới một cô gái về làm vợ, sẽ luôn nghiêm khắc yêu cầu đối phương phải là trinh nữ, thậm chí tốt nhất là ngay cả đến tay cũng chưa từng cho đàn ông nào chạm vào.
Thế nhưng, một người đàn ông nếu không muốn cưới một cô gái nào đó làm vợ, trái lại sẽ hy vọng cô gái kia không còn là trinh nữ. Căn cứ vào phức cảm tự tôn về vấn đề trinh tiết, trở thành người đàn ông đầu tiên của một cô gái có nghĩa là sẽ vướng vào trách nhiệm, cho nên tốt nhất không phải là trinh nữ; nhưng hắn sẽ đòi hỏi đối phương chỉ được dâng hiến cho một mình hắn, trong lúc hắn vẫn còn mê luyến nàng. Cho đến khi chán ngấy rồi, thẳng tay đẩy ra, hy vọng nàng kia lập tức ‘thủy tính dương hoa’[1] đi tìm người khác mà bám víu, đừng dính líu gì tới hắn nữa thì càng

tốt.
Ta khẳng định, đàn ông phàm những việc đụng đến vấn đề giới tính sẽ luôn ưu tiên cho sự ích kỷ của bản thân mình, đồng thời cũng không từ một thủ đoạn nào.
Lâu công tử đối ta vẫn chưa chán ngấy, nhưng lại vô cùng căm ghét; ta nghĩ hắn tự ghét mình nhiều hơn là ghét ta. Điểm này rất mâu thuẫn, ta không rõ hắn đang khăng khăng giữ ta làm gì. Nhưng hắn muốn làm gì đi nữa, cũng không có quyền can thiệp tự do của ta.
Tại lối vào sân bay quốc tế, ta bị chặn lại. Lúc này ta mới biết thì ra mình vẫn luôn bị theo dõi.
Lâu Phùng Đường phái hai gã nhân viên bảo vệ của công ty giám sát ta chặt chẽ những lúc không có hắn, mà ta rõ ràng là chẳng biết tí gì về chuyện này.
Hắn kéo ta ra bãi đỗ xe, không nói gì, như thể ta phải giải thích mọi chuyện là điều đương nhiên.
Ta đặt vali trên đất, hai cánh tay để trần của ta bị bỏng rát vì ánh nắng; cách lớp kính râm, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt kính của hắn.
“Anh cũng bay sao? Trùng hợp vậy.” Ta mỉm cười hỏi.
Lâu Phùng Đường cười nhạt lên tiếng:
“Muốn bỏ đi sao?”
Hắn đang tức giận, đồng thời cũng đang cố gắng kềm chế. Ta kinh ngạc hỏi:
“Từ khi nào quyền tự do thân thể của em do anh kiểm soát chứ? Hành động của anh giống như giữa chúng ta thật sự có gì vậy. Em muốn đi, đó là chuyện của em, không phải là “bỏ đi”, em không nợ anh gì cả.”
Hắn quay phắt mặt đi, như thể muốn gạt phăng thứ gì đó ra, lại tựa như muốn làm rõ điều gì đó. Sau đó, một lần nữa quaymặt lại đối diện ta:
“Em làm tôi quay mòng mòng.”
“Là anh tự làm mình mâu thuẫn, đừng liên lụy đến em.” Mấy ngày gần đây, ta có thể cảm nhận được sự yêu thích lẫn chán ghét mà hắn dành cho ta, cảm giác mâu thuẫn cứ giằng xé trong lòng khiến hắn không được yên. Hắn thích ta, nhưng cũng ghét bản thân đã thích một cô gái “dùng để chơi” như ta. Đối xử thờ ơ lạnh nhạt, thực ra là chuyện của bản thân hắn, thế nhưng hắn lại cho rằng ta cũng có trách nhiệm, thực sự là oan ức cho ta.
Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si – Chương 12
Đối mặt với sự thực là điều duy nhất ta ‘được phép‘ làm. Lúc trở lại căn hộ thì đã quá 12 giờ đêm.
Nếu như lúc vừa tìm được ta ở nhà hàng, ba đang nổi trận lôi đình; thì sau bữa ăn tối, ông vui vẻ ra về với tâm trạng thoả mãn vì sự việc tiến triển bất ngờ ngoài dự định. Không cần nghĩ cũng biết trong lòng ta đang mù mịt đến mức độ nào. Ta biết ba đang tính cái gì trong đầu! Lão hồ ly đó vốn đang ra sức dùng của cải vật chất để “ám chỉ” mong muốn có một mối quan hệ thông gia.
Cũng còn may, chỉ có một mình ông hy vọng điều này mà thôi. Ta tin tưởng với bộ dạng yêu nữ ngày hôm nay của mình, những bậc trưởng bối bình thường, thậmchí là cả những bậc cha mẹ không có của cải địa vị, nhất quyết cũng sẽ cấm tuyệt ta qua lại với con cái nhà họ. Ta có phải là con nhà giàu có hay không, không quan trọng. Dưới vẻ mặt tươi cười lịch sự của vợ chồng bác Lâu, không giấu nổi ý tứ phản đối tới cùng. Có thể thấy hôm nay ta đã hoá trang thành công đến mức nào.
Cũng bởi vì ta đã chọc cho vợ chồng bác Lâu kinh tởm vô cùng, cho nên bộ mặt đáng sợ của Lâu công tử cứ hết tái mét rồi lại xám xịt, cơn thịnh nộ đã gần đến điểm giới hạn, chỉ luôn chực chờ bùng nổ. Nói tóm lại —— ta rốt cuộc cũng sắp xong đời.
Xem đó! Đúng là một hiệu ứng liên hoàn tài tình a! Đầu tiên ta chọc tức ba mình, sau đó ba ta quyết tâm gả phứt ta đi như quẳng cục nợ cho vợ chồng bác Lâu, tiết lộ việc bọn ta đang ở chung với nhau, muốn Lâu gia chịu trách nhiệm, sau đó vợ chồng bác Lâu trách móc con trai không có mắt nhìn người, cuối cùng Lâu công tử không thể làm gì khác hơn là đi tìm kẻ đã khởi xướng tất cả những chuyện này – tức là ta – quyết tâm bóp chết mới thôi.
Có điều, ta vẫn cho rằng Lâu Phùng Đường không tư cách tức giận với ta.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta hồi phục lại thân thể nhẹ nhàng khoan khoái. Lâu Phùng Đường vẫn giữ nguyên tư thế như tượng ngồi ở trên giường, gần như biến thành một cục hoá thạch.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn biểu hiện cơn tức giận ra ngoài. Đã từng có lúc ta khiến hắn không hài lòng, hắn chỉ đẩy ta ra rồi xoay người bỏ đi, hoặc thỉnh thoảng hôn ta, rồi bỏ lại ta. Sự tự chủ này của hắn vượt trên tất cả những tính cách khác khiến ta rấtyên tâm. Ta thường nghe nói có một số cô gái bị bạn trai sống chung đánh tới mức bầm mình bầm mẩy, cầu cứu không ai giúp; chí ít Lâu Phùng Đường có một khả năng tự chủ tuyệt vời khiến hắn không vì phẫn nộ mà đi đánh người. Thành thật mà nói ta rất bội phục hắn điểm này.
Biết rõ hắn có chuyện cần nói, không nói rõ ràng hắn sẽ không để yên cho ta lên giường gặp chu công[1], nhưng ta cũng không ngớ ngẩn đến mức mà đi châm ngòi quả bom thịnh nộ của hắn. Nếu hắn không tự mình mở miệng, thì ta cũng liều mình nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra hết, đơn giản đi ngủ một mình.
Đang muốn lặng lẽ kéo chăn nằm lên giường. Hắn ngồi xoay lưng về phía ta, đưa tay ra giữ chiếc chăn lại, lãnh đạm nói:
“Đừng trốn tránh, chúng ta phải nói cho rõ ràng.”
Ta hai tay bó gối, ngồi ở đầu giường, nhìn bóng lưng hắn:
“Được thôi, dù gì ngày mai người phải đi làm là anh. Em còn nhiều thời gian để ngủ bù mà.”
Hắn từ từ xoay người lại đối diện ta, rõ ràng hắn cần hỏi để làm rõ mọi chuyện.
“Đầu tiên, tôi muốn biết vì sao em đột nhiên lại trở thành con gái của một đại địa chủ?”
“Em là con vợ nhỏ, chẳng có gì hay ho để nói hết. Em cũng không mang họ Chung.” Không ngờ ba lại đắc chí giới thiệu ta là “Nhậm” Dĩnh, là con gái duy nhất của “Chung” gia. Mặt mũi của ông như vậy, mà lại không sợ bị người khác chê cười. Thành thật mà nói ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn đưa tay nới lỏng cà- vạt, như thể để bản thân dễ thở hơn một chút, nhưng chung quy vẫn không tìm được sự dễ chịu mong muốn, liền vung tay kéo tung cà-vạt, vứt xuống giường.
Ta thò tay ra chạm đến một đầu cà- vạt, như thể chơi trò kéo co, ta kéo từng cm một về phía mình, nghịch ngợm quấn vào tay, nhưng lại bị hắn đưa tay ra nắm lấy đầu bên kia, giật mạnh một cái, cả người ta bổ nhào về phía hắn, rơi vào vòng tay của hắn.
“Tôi chỉ là trò chơi của em, có đúng không?” Hắn nghiến răng hỏi ra. Rõ ràng, điều này tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự tôn đàn ông của hắn. Lúc biết được gia cảnh của ta, càng khiến hắn không thể nào chịu đựng được. Hắn đã biết rõ rằng đây chỉ là một trò chơi.
Ai chơi ai, có gì khác biệt sao? Hai người nam nữ quan hệ với nhau không phải chân tình thật ý thì vốn chỉ là một trò chơi mà thôi, lão cao thủ như hắn chẳng lẽ lại không rõ điều này?
“Em cũng chỉ là trò chơi của anh thôi, Lâu công tử.” Ta đưa tay lên vuốt ve gương mặt hắn. Ngọn đèn lờ mờ nơi đầu giường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, gương mặt anh tuấn của hắn hiện lên những đường cong lập thể như một pho tượng. Ta không tự chủ được áp lại gần, cắn nhẹ lên môi hắn, hai tay quấn quanh cổ hắn. Mối quan hệ giữa ta và hắn, từ trước đến nay chỉ được xây dựng trên cơ sở thể xác, nên mọi việc đơn giản hơn rất nhiều; những cấp độ nguy hiểm khác, không phải là thứ mà ta và hắn muốn đạt được, vẫn chưa chạm đến điều tuyệt vời nhất.
Hắn hôn ta rất lâu. Sau đó, khẩu khí lại lạnh lẽo như lúc ban đầu.
“Tôi càng lúc càng không hiểu được em, Nhậm Dĩnh. Té ra em cố

ý ăn mặc như vậy là để tôi chán ghét em, có đúng không?”
Ta đã nói người đàn ông này rất lợi hại rồi mà. Chí ít ở chung ba bốn tháng nay, hắn đã có thể hiểu được ta ở một số phương diện nào đó.
“Đáng tiếc không có thành công.”
“Không, em thành công rồi.”
Nhìn sắc mặt sa sầm lại của hắn, ta đương nhiên hiểu rõ cái mà hắn gọi là “thành công” có nghĩa gì. Vô nghĩa làm sao, ba mẹ Lâu công tử tuyệt đối không bao giờ chấp nhận ta làm con dâu của Lâu gia, bọn họ không coi trọng gia thế, nhưng tuyệt đối coi trọng phẩm giá đức hạnh, tính cách tâm tính của cô gái. Cho nên, trong suốt cả buổi tối ta luôn nhìn thấy một điều ánh lên trong mắt họ—— bọn họ vẫn biết con mình có bồ, nhưng không nghĩ tới lại thấp hèn đến như thế; nói không chừng bọn con gái quán bar so với ‘bộ dạng’ của ta còn cao quý hơn.
Ta mỉm cười, ngón tay xoa xoa hai bên thái dương hắn: “Anh để ý làm gì? Cảm nhận của ba mẹ anh về em đối với hai chúng ta đâu có gì quan trọng? Chỉ cần em không làm con dâu của Lâu gia thì không ai có quyền xét đoán em hết.”
“Em khẳng định mình sẽ không bước chân vào cửa Lâu gia?”
“Chắc chắn là không.” Ta trả lời không một chút chần chờ.
“Em không hề thích tôi một chút nào sao?” Đôi mắt sáng quắc của hắn khóa chặt ánh mắt đang mải ‘rong chơi’ của ta, buộc ta phải nhìn hắn.
“Thích chứ, anh là người tình tốt nhất mà em từng gặp, khuôn mặt đẹp trai, thân hình vạm vỡ, ai mà không thích?” Trên thực tế, hắn là người đàn ông duy nhất mà ta thân mật. Cho đến hiện tại làm gì có ai để mà so sánh cùng, nhưng tất nhiên ta ngu gì mà cung khai chuyện này.
“Phụ nữ đều muốn giữ chặt tôi, vì sao em không muốn?”
Ta nở nụ cười tựa hồ ly:
“Vậy mới xứng đáng để anh bất chấp thủ đoạn giữ chặt em! Nếu không thì lúc này em đã ung dung tự tại ở ngoại quốc từ lâu rồi.”
Hắn cũng bật cười! Là nụ cười đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay.
“Đáng lẽ tôi nên biết em rất khác biệt.” Nụ cười đó rất nhanh chóng vụt tắt: “Thế thì, tôi muốn biết thiên kim tiểu thư vì sao lại muốn chơi trò chơi này?”
Aizz, hắn nhất quyết không chịu buông tha có phải không? Suýt tí nữa là qua ải rồi, nhưng đột nhiên lại bị cuốn vào một câu hỏi khác. Ai mà làm ăn với hắn nhất định khó mà chiếm được tiện nghi. Thủ đoạn của hắn chính là không cần biết có quang minh chính đại hay không, có thể dùng nữ sắc đối phó với những khách hàng háo sắc, nhưng cũng có thể dùng những lời thuyết phục sắc sảo đối với những đối thủ khó chơi. Tập đoàn Lâu thị có được hắn thật đúng là hạnh phúc! Thật đáng buồn chính là lão huynh hắn không ngờ lại đem thủ đoạn thương trường của mình mà đối phó ta, chết tiệt thật.
Ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhưng hắn đã kịp lên tiếng trước:
“Trước khi tôi nhận được câu trả lời, em đừng hòng đi ngủ.”
Ta rời khỏi vòng tay của hắn, ngồi sang một bên, suy nghĩ xem nên thẳng thắn thành khẩn hay là qua loa chiếu lệ. Nhưng, tại sao chân tướng sự thật đối hắn lại quan trọng như vậy?
“Cô nhân tình nào cũng đều phải thú nhận hết với anh sao?”
“Tôi biết bọn họ muốn cả người lẫn tiền. Nhưng em thì không, đừng so sánh mình với những người khác; nếu như giống nhau, tôi cầngì phải hỏi?” Hắn trả lời không còn kiên nhẫn.
“Thôi được, em yêu thích những chàng công tử đa tình. Trên thế giới đàn ông phong lưu rất nhiều, nhưng đàn ông phong lưu mà có năng lực thì lại vô cùng hiếm hoi, em thích điều kiện của anh, bản lĩnh thành thạo, lại rất lý trí, sẽ không để bản thân mình si mê mù quáng, chỉ tiếc anh không chịu kết thúc tốt đẹp với em. Như vậy em càng đánh giá anh cao hơn. Chiếu theo cách cũ, anh nên tìm con mồi kế tiếp đi là vừa.”
“Em không hề muốn lấy bất cứ thứ gì từ tôi sao?” Ánh mắt hắn càng thêm bén ngót, thấp thoáng một chút hoang mang, nghi hoặc.
Ta không chịu được ánh mắt như muốn nhìn xuyên thấu qua người ta của hắn, đành phải khoanh tay thong thả bước đến bên cửa sổ, ung dung nói:
“Vui vẻ đối với em mà nói chỉ là một cuộc hành trình, chứ không phải là một đích đến. Thời gian qua lại với anh chính là thứ mà em muốn có, không phải tài sản, cũng phải không trái tim của anh. Một mai nếu những thứ kia gây áp lực với em, đối với em mà nói đều rất phiền phức. Anh thấy đó, trang sức quá nhiều thì phải thuê tủ sắt, tiền quá nhiều thì tiêu không hết, mà một ngày kia nếu thật sự phải lòng nhau—— vậy thì nguy rồi.” Ta lập tức phang thêm 1 câu: “Em tin anh sẽ không dại dột gì mà trao tấm chân tình cho em, em ngưỡng mộ nhất là sự vô tình lạnh nhạt của anh.”
“Trên đời nếu như có thêm nhiều cô gái giống em, chỉ biết biến “tình yêu” thành một thứ rẻ mạt như vậy, thì nên bị thiên lôi trừng phạt.”
Nói vậy, song hắn vẫn nở nụ cười, sắc mặt chuyển hóa thành bộ dạng công tử phong lưu hư hỏng điển hình, khiến ta phải cảnh giác một chút, ta đề phòng nhất là gương mặt lúc hắn tươi cùng nhưng bụng thì tính kế, nó còn đáng sợ hơn cơn giận dữ của hắn.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Ta cố giữ vẻ tươi cười.
Hắn đến gần ta, hai tay vươn ra, gác lên bậu cửa sổ sau lưng ta, vây ta lại giữa thế giới của hắn.
“Tôi đang nghĩ, làm cho em yêu tôi chắc sẽ là một thách thức vô cùng thú vị.”
Không phải chứ? Lão huynh hắn muốn nói chuyện yêu đương sao? Câu trả lời của ta gần như là lắp bắp trong miệng: “Anh… anh đang đùa chứ gì.”
“Xem cái kiểu em mỉa mai và tuyệt tình như thế, không biết một ngày nào đó khi có một người đàn ông làm em bận tâm, em sẽ có diện mạo thế nào? Tôi muốn biết.”
“Coi chừng chơi đến mức xương cốt cũng không còn. Đây không phải trò chơi mà anh và em có khả năng chơi, trả giá bằng thân thể thực tế hơn so với trả giá bằng tấm chân tình, anh là người hiểu rõ nhất. Hơn nữa, đem tấm chân tình duy nhất và nghèo nàn của anh ra mà trao đổi với một cô gái “không trong trắng” như em, thì tôn nghiêm cua một đại thiếu gia như anh vứt đi đâu?” Ta cố gắng biểu hiện lý trí và sự lõi đời, nhắc nhở bối cảnh của “bình hoa” ta cho hắn nhớ.
Trong lòng ta, ngọn đèn đỏ báo hiệu nguy hiểm không ngừng nhấp nháy, ta nghe được tiếng tim đập thình thịnh, là của ta? Hay của hắn?
“Không sao. Em không phải là cô gái trong trắng. Tôi cũng không phải thằng đàn ông thuần khiết, không ai chịu thiệt.” Hắn cúi đầu mỉm cười, cắn lên vành ta: “Nói chuyện yêuđương với em hẳn là rất đáng kỳ vọng. Tôi đã hiểu nguyên nhân mình muốn giữ em lại rồi. Nhậm Dĩnh, ngoài thể xác ra, tôi còn muốn nhiều hơn nữa.”
Ông trời của ta ơi! Vở kịch này sao mà diễn tiếp được đây!
Một luồng khí lạnh từ dưới lòng bàn chân lan tỏa khắp toàn thân, ta biết bản thân một ngày nào đó sẽ vì ham chơi mà chết rất thảm, nhưng…
Vì sao lại nhanh như thế này? Ta không muốn chơi kiểu này!
Nhưng tình thế đã không còn theo ý ta nữa, ai kêu ta đùa cợt với hắn trước? Hắn mà buông tha cho ta mới là chuyện lạ!
Đánh giá tấm chân tình của mình, ta hoài nghi sự tồn tại của nó. Sự kích thích thể xác một khi được khơi lên thì có thể nhận ra được, nhưng cái gọi là ‘chân tình’ hư vô trừu tượng này, ngay cả bản thân ta cũng tìm không thấy nó ở đâu. Trò chơi mà Lâu công tử phát động này có thể rất khó chơi.
Dù gì, ta vẫn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
[1] Đi ngủ và nằm mơ
Bốn mùa xuân hạ thu đông ở thành phố Đài Bắc này, cảnh trí không có gì đặc

biệt. Những trận mưa rả rích cứ hết trận này đến trận khác, ngẩng đầu chẳng thấy trời xanh mây trắng, cúi đầu không gặp hoa cỏ xanh tươi, không khí lúc nào cũng mờ mịt xám xịt, tất cả đều là khí thải của các phương tiện giao thông nhả ra. Cũng khó trách ung thư phổi thịnh hành như vậy. Khí quản của người Đài Loan còn có mấy người được khỏe mạnh, đa phần là bệnh hết. Yêu Em Không Cần Quá Cuồng Si – Chương 13
Để có một cuộc sống tốt, con người không thể tránh khói việc hủy hoại môi trường. Đặc biệt là cái đất Đài Loan chật hẹp nhỏ bé này, nói thật, cũng chỉ có thể sống như thế mà thôi.
Ở Đài Bắc không có bốn mùa, xuống đến Đài Trung lại bị cái nắng nóng như lửa của mùa hè hành hạ, ta đã quên mất khung cảnh trời thu như thế nào rồi. Trời ạ, ba mươi độ, giết ta đi!
Ta ngồi xe đến phòng tranh “Băng Tinh Phu Nhân” mà mồ hôi tuôn ra như tắm, mang theo một cái vali nhỏ, lết tới được cái ghế quý phi trong phòng làm việc của mẹ, ta lập tức ngồi phịch xuống không động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Chạy trối chết rồi sao? Dĩnh nhi.” Mẹ nhận lấy hai ly nước trái cây cô thư ký bưng vào, ngồi bên cạnh ta mỹ lệ ưu nhã cười hỏi.
“Vì chuyện gì?” Ta cắn ống hút hỏi. Để xem bà mẹ vĩ đại của ta có thể đoán được bao nhiêu.
“Không đi nước ngoài được, cho thấy con gặp phải một gã thứ dữ, hay còn gọi là đá trúng thiết bản. Nửa tháng trước, ba con vô cùng đắc ý về đây tuyên bố với mẹ rằng không lâu nữa con sẽ gả vô nhà giàu có —— mẹ cho rằng ông ấy đang nằm mơ. Còn nữa, gần đây bọn họ không làm phiền con quá đó chứ?”
“Bọn họ” là tên thường gọi của những người đang cố gắng tranh thủ càng nhiều tài sản càng tốt. Kỳ thực cũng không tồi, sau khi ta đến ở với Lâu Phùng Đường, không ai biết địa chỉ bên kia. Cùng lắm là lợi dụng điện thoại liên tục gọi cho ta, nhưng có nhận cuộc gọi hay không thì còn phải xem tâm tình ta thế nào. Nếu không phải đang lúc ta sắm vai nhân tình nhàn hạ quá buồn chán, thì ta làm gì mà có thời gian ở không đi gặp mấy kẻ thân thích kia?
“Mẹ, hắn thực sự đang theo đuổi con.” Ta gối đầu lên đùi mẹ.
“Ba con hễ mở miệng ra là khennó là một nhân tài ưu tú nhất trong số các hậu bối của những tập đoàn tài chính ở Đài Bắc.”
“Thì đúng là vậy. Thế nhưng con không hiểu nổi, một người đàn ông nếu như đã chiếm được
2hi.us