Polaroid
Truyện teen  Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Truyện teen Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Tác giả: Internet

Truyện teen Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

nghe
-Đã tìm được Trúc Nhi, cậu mau đến…
Quốc Lâm tỉnh hẳn vội ra ngoài nhưng khi mở cửa ra một thằng nhóc đang nằm trước quán, cậu có gọi sau cũng không tỉnh…Quốc Lâm đưa nó vào bệnh viện giao cho bác sĩ rồi chạy đến nơi hắn đang đến.
Nó tỉnh dậy thì thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng tối, cố gắng mở cửa nhưng cánh cửa đã bị khoá bên ngoài, đang cố gắng suy nghĩ tìm cách thoát thân thì nó nghe tiếng người mở cửa vội quay trở lại vị trí cũ nhắm mắt lại
-Bọn bây bên ngoài canh cho cẩn thận, rõ chưa?
-Dạ rõ
Người đàn ông bước vào với gương mặt đầy tà niệm, một đường cong được vẽ trên khuôn mặt, bước đến gần nó nhìn khuôn mặt nó đang ngủ trông thật hiền dịu biết bao bất giác người đàn ông người cuối xuống, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nó…nó rất rất muốn ngay lập tức đẩy bàn tay này ra khỏi mình nhưng nó không thể vì không muốn để người đàn ông này biết nó đã tỉnh
-Cô ta chính là người làm tên Thiên Du yêu say đắm đây sao? Cô ta có một cái gì đó rất đặc biệt
Khiêm thầm nghĩ. Bàn tay thôi không vuốt trên mặt nó nữa mà gương mặt Khiêm đang cuối dần sát dần khuôn mặt nó, hơi thở phản phất bên khuôn mặt nó…nó tự nhủ nếu tên này mà còn làm càng nó sẽ cho một cú ngay lập tức…đôi bàn tay nó đã cung lại…
-Các ngươi còn không mau tránh ra
-Tiểu thư Túc Linh, ông chủ có lệnh không được sự cho phép của ông chủ thì không ai được vào
-Cả ta ư?
-Dạ….
-Mau tránh ra
Túc Linh dùng đôi mắt hung tợn nhìn hai tên canh gát rồi đẩy chúng sang một bên, đẩy mạnh cánh cửa bước vào. Khiên đang định hôn lên đôi mắt đang nhắm lại trên khuôn mặt đáng yêu đã trong phút chốc hút mất hồn phách của mình thì bị sự tác động mạnh của cánh cửa làm Khiêm mất cả hứng, quay lại nhìn…nó thì nhẹ nhõm vì không biết sau khi hành hung tên này xong mọi chuyện

sẽ thế nào nữa???
-Ai cho cô vào đây? – Khiêm đứng dậy bước đến gần Túc Linh với vẻ giận dữ
-Anh vào đây làm gì? Tại sao lại bảo bọn chúng không được cho ai vào kể cả tôi? – Cô cũng giận dữ không kém vì thấy tận mắt người đàn ông này đang muốn làm gì
-Đó là chuyện của tôi…không liên quan đến cô
-Nhưng màchẳng phải anh đã nói để tôi toàn quyền xử trí cô ta sao? – Cô chỉ tay về phía nó
-Đúng…trước kia thì như thế còn bây giờ…tôi cấm cô đụng đến cô ấy
-Cái…cái gì? Anh…chẳng lẽ anh yêu cô ta?
-Không liên quan đến cô
-Anh… - Túc Linh biết không nên làm quá vì bây giờ chỉ có Khiêm mới giúp cô trả thù được, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt – Anh à, em xin lỗi, là do em không đúng…anh đừng giận em – Cô bước đến vòng tay ôm lấy Khiêm, vuốt ve cơ thể Khiêm, Khiêm liền gỡ tay cô ra
-Bây giờ thì tôi đã biết tại sao Hoàng Thiên Du, hắn không yêu cô
-Anh..!!! 
@
Khiêm không nhìn mặt cô mà bước thẳng ra cửa, cô tức tối vọng theo
-Anh đừng mong cô ta yêu anh sao bao nhiêu chuyện mà anh đã làm, còn nữa tập đoàn Hoàng Vũ nếu anh muốn có nó thì hãy dùng cô ta mà đánh đổi
Bước chân Khiêm dừng lại, nó như ngừng thở…cô ta vừa bảo cái gì? Đổi nó đề lấy tập đoàn Hoàng Vũ, bọn họ muốn uy hiếp hắn? Nghĩ đến hắn trái tim nó lại đau nhói…nó đang cố kiềm chế cảm xúc trong lòng không thể để bọn chúng biết nó đã tỉnh và nó đang đau, nó muốn được khóc thật to…Khiêm quay lại nhìn cô, cô nỡ một nụ cười đắc thắng
-Cô nghĩ có thể dùng cô ta để đánh đổi tập đoàn Hoàng Vũ sao?
-Như anh đã nói Thiên Du…hắn rất yêu cô ta thì có gì là không thể - Cô bước đến ôm lấy Khiêm, lần này Khiêm không đẩy cô ra nữa – Anh à, cô ta không là gì cả nhưng Hoàng Vũ là một gia tài lớn, rất lớn
-Phải, em nói phải haha
Khiêm vòng tay bế cô lên cười lớn tiếng, cô cũng thế vì đã lấy lại được lòng tin của Khiêm bằng sự tham vọng. Đợi hai người họ ra ngoài, nó bật dậy…những gì bọn họ nó vẫn còn văng vẳng bên tai nó
-Bọn chúng muốn dùng mình để uy hiếp Thiên Du đánh đổi cả một tập đoàn Hoàng Vũ…không được, mình phải rời khỏi nơi này…nhưng giờ mình biết đi đâu? Anh ta…nơi đó đâu còn là nhà mình…
Nghĩ đến, nước mắt nó lại rơi…nó thôi không nghĩ nữa, đi đâu cũng được miễn sao không còn nhìn thấy hắn, không phải vì nó mà cả cơi ngơi của họ Hoàng rơi vào tay người khác. Phải, nó phải đi. Nó nhìn quanh…cửa thông gió, nó kê lại những chiếc ghế cũ kỹ, leo lên và trèo ra bên ngoài…
Phịch, tiếp đất an toàn, nó tìm đường thoát thân, nhìn quanh bọn chúng rãi rác mỗi nơi một người, nó phải nấp vào sát vách tường để không bị chú ý…Xoãng, nó vừa đá đỗ một vật gì dưới chân gây sự chú ý của bọn chúng, nó hoảng vội bỏ chạy
-Cô ta bỏ trốn…mau bắt cô ta lại – Bọn chúng truy hô gây náo động
-Toàn một lũ vô dụng, mau bắt cô ta lại – Túc Linh cùng Khiêm chạy ra cùng bọn đàn em đuổi theo nó
Chạy, té, đứng lên chạy tiếp…chạy đến một chiếc cầu, phía trước là Túc Linh & Khiêm đang đuổi theo, phía sau là bọn đàn em đang chặn đường bắt nó, bên dưới là dòng sông đang chảy siết sẽ nuốt chửng bất kỳ thứ gì rơi xuống… nó phải làm sao đây??
-Trúc Nhi, mày mau chịu trói đi, không còn đường cho mày lui nữa đâu
-Chị đúng là một con rắn độc
-Phải haha
-Trúc Nhi em đang ở đâu? – Hoàng và hắn tìm kiếm nó khắp nơi, gọi tên nó mong sao nó nghe được
-Em ở đây, anh hai em ở đây
-Là Trúc Nhi! – Cả hai chạy về hướng vừa nghe được
-Haha mày tưởng làm thế bọn chúng sẽ cứu được mày sao?
-Trúc Nhi, em ở đâu mau trả lời anh, anh xin lỗi! Trúc Nhi – Tiếng gọi thân thương làm nó tan nát cõi lòng, nước mắt nó lại rơi
-Trúc Nhi, em đang ở đâu, anh hai đến rồi em đừng sợ có anh hai đây
Nó đang đứng giữa cây cầu, hai đầu cầu bọn chúng đang đến rất gần, hắn…hắn đang ở rất gần nó nhưng…nó không muốn nhìn thấy người đã làm tan nát trái tim mình
-Nếu cô chịu hợp tác với bọn này thì không những cô còn sống mà sẽ có một cuộc sống rất sung sướng – Khiêm
-Các người đừng hòng dùng tôi để uy hiếp Thiên Du
-À…hoá ra là cô đã tỉnh từ lâu – Túc Linh
-Phải…
-Trúc Nhi!!
Hoàng và hắn đã đến, họ đứng trên bờ nhìn hai bên đầu cầu nó đang bị vây lấy, họ nôn nóng muốn giải thoát cho nó còn nó nhìn thấy hắn nó chẳng còn biết nói gì cả, hai hàng nước mắt nó cứ mãi rơi
-Các người mau thả Trúc Nhi ra – Hắn mất bình tĩnh – Trúc Nhi đừng sợ anh đến cứu em đây
-Cô mau chịu trói đi
-Không…không… - Nó liên tục lắc đầu, những hình ảnh đêm hôm ấy lại xuất hiện, bọn chúng đang đi đến gần nó, phía bờ sông Hoàng và Hắn đang gọi nó
-Trúc Nhi!! Em đừng sợ anh đến cứu em đây
-Tôi không cần, anh mau về đi
-Em đừng hiểu lầm anh và Thảo Nhi chẳng có gì cả
-Đến bây giờ mà anh còn lừa tôi?
-Cô định làm gì…mau dừng lại – Khiêm nhìn thấy nó bước về phía trước
-Trúc Nhi! Em làm gì thế? Vào trong…nguy hiểm Trúc Nhi – Hoàng & Hắn la to
-Vĩnh biệt!
Nó nhảy xuống dòng sông. …Vĩnh biệt nụ cười ấm áp, đôi mắt thiết tha khi anh nhìn em….Vĩnh biệt tình yêu đã mang cho em rất nhiều hạnh phúc và cả nỗi đau làm tan nát tim em… Vĩnh biệt người đàn ông mà em đã dành trọn tất cả để yêu thương….Vĩnh biệt!!!
-Cô ta…sao có thể - Túc Linh chạy đến thì nó đã chìm sâu dưới lòng sông
-Trúc Nhi! – Phía đầu cầu bên này cả Hoàng và hắn gọi thảm thiết tên nó khi nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn từ từ bị nuốt chửng bởi dòng sông kia
-Trúc Nhi! Không thể…em không thể bỏ mặc anh. Trúc Nhi! – Hắn nhảy xuống dòng sông
-Trúc Nhi! – Hoàng cũng nhảy theo
Lúc này cảnh sát đã đến, bọn người của Túc Linh nhanh chóng tẩu thoát, cả hắn và Hoàng đang hì hụp dưới lòng sông như muốn bỏ mạng…cảnh sát liền cho người đưa hai người họ vào bờ mặc cho họ vùng vẫy nếu không…cứ tiếp tục như thế này chưa tìm được nó thì cả hai đã bỏ mạng.
-Buông tôi ra, tôi phải tìm Trúc Nhi!
-Các anh điên à, nhảy xuống đó mà tìm ư?
-Các người khôn hồn thì mau buông ra – Hắn gầm lên như mảnh hổ, một người cảnh sát phía sau đành dùng biện pháp mạnh đánh vào sau gáy….cả hắn & Hoàng ngất đi 
@
Đau đến tận tâm can
Đội tìm kiếm nhanh chóng nhảy vào tìm kiếm khắp dòng sông, tìm đến ngày thứ 3 thì mọi thứ giường như vô vọng
-Thiên Du à…
-Cậu tránh ra, tớ phải tìm cô ấy nhất định cô ấy còn sống
Hắn đi dọc bờ sông mong sao tìm thấy nó, chỉ có 3 ngày trôi qua thôi mà hắn trở nên tiều tuỵ, hốc hác, chồm râu không được cạo, trông hăn già đi hẳn, vẻ phong độ ngạo mạng biến đâu mất giờ chỉ còn một Thiên Du thảm hại.
Một tuần trôi qua, tâm hơi nóvẫn mất dạng, việc tìm kiếm đã tạm dừng lại, còn hắn…tự trách mình, tự nhốt mình trong phòng suốt ngày chỉ bầu bạn với rượu….uống cho say để trốn tránh thực tại, thực tại bây giờ bên cạnh hắn đã thiếu đi nụ cười, tiếng nói, gương mặt của người vợ thương yêu, vì sao? Vì hắn….tất cả vì hắn, vì hắn ghen tuông vô cớ nhưng hắn thật sự không hiểu đêm hôm đó tại sao lại xảy ra chuyện đó…suy nghĩ một ngàn một vạn lần hắn cũng không hiểu??
-Anh hai, anh đừng uống nữa – Thiên Kỳ giật chai rượu trên tay hắn
-Trả anh! – Hắn giật lại nhưng Quốc Lâm đã nhanh hơn
-Cậu định như thế này mãi à?
-Haha chứ cậu nghĩ tớ phải như thế nào? – Loạn choạn đứng dậy – Mau trả tớ
-Cậu làm ơn tỉnh táo lại chút đi – Quốc Lâm xốc cổ áo

hắn
-Anh Quốc Lâm – Thiên Kỳ ngăn lại
-Em tránh ra, hôm nay anh phải đánh cho nó tỉnh lại
-Mau buông ra – Hắn vùng vằng
-Cậu xem bây giờ cậu giống cái gì? Trúc Nhi cô ấy không còn nữa, cậu đừng có suốt ngày như thế này được…
Ầm. Quốc Lâm bị hăn đấm vào mặt ngã nhào, miệng vấy máu
-Anh Quốc Lâm, anh có sao không?
-Cậu im miệng. Cậu mà còn bảo Trúc Nhi không còn tớ sẽ đập chết cậu…cô ấy chỉ là… - Hắn ngồi gục xuống - ….chỉ là giận tớ mà bỏ đi thôi!
Dứt câu, hắn cuối gầm mặt, Quốc Lâm và Thiên Kỳ nhìn hắn đôi vai hắn đang run lên, Quốc Lâm và Thiên Kỳ đến gần, đặt tay lên vai hắn, Quốc Lâm nhẹ nhàng
-Ai bảo đàn ông không được khóc…cậu cứ khóc một lần cho thật thoải mái rồi hãy trở về với một Thiên Du mà tớ quen, Trúc Nhi…cô ấy cũng không muốn thấy bộ dạng cậu lúc này đâu, còn Hoàng Vũ…công ty đang rất cần cậu
Đôi vai hắn càng lúc càng run mạnh hơn, Thiên Kỳ cũng không kiềm được nước mắt…cô thầm nghĩ sao ông trời lại thích trêu ngươi, hắn và nó kết hôn chưa được bao lâu thì lại xảy ra chuyện thế này…Khóc đã rồi, say cũng say rồi, hắn thiếp đi, đưa hắn lên giường, đắp chăn lại cho hắn cả hai người cùng thở dài…nhìn khuôn mặt nhăn nhó đến đau khổ hai người họ biết làm gì để giúp hắn đây?
-Nhóc khoẻ chưa? – Quốc Lâm nhìn Tiểu Minh miễm cười
-Anh là người đã cứu em? – Đôi mắt dè chừng nhìn Quốc Lâm
-Uhm. Anh là Quốc Lâm…Em tên gì?
-Em là Tiểu Minh
-Tại sao hôm trước em lại nằm ngoài đường thế kia? Ba mẹ em đâu?
-Ba mẹ em mất cả rồi – Tiểu Minh cuối gầm mặt – Em không có nhà…nhưng mà, chị hai, chị hai em đâu…mau cứu chị hai em
-Chị hai em làm sao?
-Hai chị em em bị người ta đuổi theo, chị cứ bảo em chạy trước còn chị hai em tìm mãi mà không thấy chị đâu – Tiểu Minh vừa kể vừa khóc
-Thôi được rồi, anh sẽ tìm chị hai giúp em, chị em như thế nào? Tên là gì? để anh còn biết mà tìm
-Chị em tên Thảo Nhi. Cao chừng này…người gầy, chị rất đẹp
Quốc Lâm cười, vuốt đầu thằng bé, cậu nghĩ có lẽ thằng bé rất yêu chị hai của mình
Tại phòng bên cạnh
-Em thấy khoẻ chưa? – Hoàng mang cháo vào cho Thảo Nhi
-Cám ơn anh, em đỡ nhiều rồi…có thể xuất viện rồi
-Em cứ nghĩ cho khoẻ hẳn đã
-Nhưng ở đây rất tốn kém
-Không sao, em đừng lo chuyện đó
-Anh…Trúc Nhi…đã cứu được cậu ấy chưa?
Xoãng. Tô cháo từ trên tay Hoàng rơi xuống làm Thảo Nhi hoảng sợ, trông đầu cô hiện lên hai từ bất an
-Trúc Nhi…vừa được an tán xong
-Anh…anh vừa nói gì? – Cô rưng rưng nước mắt, cầm lấy hai tay Hoàng mà đôi bàn tay cô run lên – Trúc Nhi, không thề nào! – Cô lắc đầu, không tin vào sự thật
-Tất cả là thật
-Em…là tại em…tất cả là tại em – Cô gào thét, Hoàng ôm lấy cô trấn tĩnh
-Không phải do em…là do em gái anh mạng khổ, chỉ đáng tiếc một điều anh vừa nhận em gái thì…
-Em xin lỗi! Em xin lỗi!!
-Em đừng tự trách mình, Trúc Nhi không bao giờ giận em cả, tất cả là do người đàn bà hiểm độc đó gây ra, anh thề sẽ không để ả ta được yên
-Anh định đi đâu?
-Anh đi tìm ả ta
Hoàng ra ngoài vừa lúc Quốc Lâm cũng ra ngoài
-Hoàng!
-Anh Quốc Lâm, sao anh lại ở đây
-Anh…
-Anh Hoàng – Tiểu Minh chạy ra ôm lấy Hoàng
-Tiểu Minh thì ra em ở đây làm anh tìm em mãi mà không được
-Em biết cậu nhóc này à?
-Dạ. À…chị em đang ở đây…đi theo anh
Cả 3 cùng sang phòng bên cạnh, Tiểu Minh nhìn thấy chị của mình vui mừng ôm lấy, Thảo Nhi cũng thế cô vui đến không kiềm được nước mắt, miệng luôn nói hai từ cảm ơn. Mãi nhìn hai chị em mà Hoàng quên mình đang định làm gì…chợt nhớ lại Hoàng liền bỏ ra ngoài
-Hoàng, em định đi đâu thế?
-Em phải tìm Túc Linh
-Em định làm gì?...
Hoàng không trả lời mà đi thẳng ra xe, linh cảm có chuyện không hay Quốc Lâm vội đuổi theo cùng đi với Hoàng. Đến nhà riêng của Khiêm, Hoàng và Quốc Lâm bị bảo vệ chặn ngoài cổng không cho vào, Hoàng mất bình tỉnh la to gọi tên Túc Linh, bảo cô ra gặp mặt
-Có chuyện gì mà um xùm thế? – Túc Linh bước ra – À…hoá ra là trợ lý của Thiên Du ngài Quốc Lâm và người tình của vợ Thiên Du haha
-Tôi cấm cô dùng những lời nói đó với em gái tôi
-Haha. Nói…các ngươi tới đây làm gì?
-Đòi lại công bằng cho Trúc Nhi. Tôi sẽ không để cô và tên Khiêm được vui vẻ mà sống
-Cậu có tin tôi kiện cậu vì lời đe doạ vừa rồi hay không?
-Hoàng. Em bình tĩnh đây không phải là nơi nói chuyện này
-Cậu mà học hỏi anh Quốc Lâm haha tập đoàn Hoàng Vũ sớm muộn gì cũng vào tay tôi và tiếp theo đó là công ty họ Trương nhà cậu
-Túc Linh. Em thật sự đã thay đổi. Hoàng chúng ta đi
Quốc Lâm kéo Hoàng ra xe thật nhanh vì không muốn Hoàng hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này
-Phải…chính các người đã làm tôi ra nông nỗi, tất cả đều tại các người haha
Một ngày nữa lại trôi qua, hắn tỉnh dậy với cái đầu ê buốt. Mặt trời đã lên, ánh nắng qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt hắn, lười biếng mở mắt ra, lười biếng ngồi dậy, lười biếng ra khỏi phòng…hắn cứ thế nằm đó với cánh tay để trên trán, khuôn mặt nhăn nhó, đôi mày chau lại…. Đau khổ? Phải hắn đang rất đau…
-Trúc Nhi! Làm ơn, em đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa. Anh xin thua, em muốn bất cứ điều gì anh cũng chịu nhưng làm ơn…hãy cho anh biết em vẫn còn tồn tại trên thế giới này…anh xin em, Trúc Nhi!
Nghĩ ngợi, từ trong đôi mắt ấy một chất lỏng trong suốt tựa pha lê chảy ra…hắn yếu đuối? Không! Hắn không yếu đuối…đây là giọt nước mắt ân hận, giọt nước mắt tha thiết mong nó quay về, giọt nước mắt nhớ thương người vợ củamình. 
@
   
Chương 30
 Cánh cửa phòng mở ra, hắn cũng chẳng thèm quan tâm
-Anh hai, ba mẹ đã về rồi
-Con à, sao ra nông nỗi này hả con – Mẹ hắn bước đến bên giường với đôi mắt ngấn lệ, hắn mở mắt ra nhìn ba mẹ
-Ba mẹ!
-Con dậy ăn chút gì nha, mẹ trông con tiều tuỵ lắm
-Dạ, ba mẹ mới về nghỉ ngơi đi ạ, con bây giờ không muốn ăn
-Con mau đứng dậy rửa mặt rồi xuống dùng cơm với cả nhà. Đừng để ba phải nói lần 2 – Ba hắn bỏ đi xuống
Hắn nhìn theo ba, hắn biết ba hắn tức giận là chuyện không hề nhỏ, hắn cũng cố ngồi dậy vào trong rửa mặt. Thiên Kỳ nhìn mẹ cảm thấy vui trong lòng
-Thiên Kỳ, con gọi cho Quốc Lâm bảo nó đến dùng cơm với cả nhà – Ba hắn
-Dạ, con gọi ngay
Nhận được cuộc gọi Quốc Lâm liền lập tức đến.
-Con chào hai bác
-Ừ chào con, ngồi xuống dùng cơm với hai bác
-Ba mẹ ăn cơm – Hắn vừa xuống – Chào cậu
-Uhm
Quốc Lâm nhìn thấy hắn đã chịu xuống dùng cơm có chút vui
-Con mời cả nhà dùng cơm, cậu ăn nhiều vào – Quốc Lâm gấp thức ăn cho hắn nhưng mà…hắn chỉ ngồi đó chẳng chịu cầm đũa, ba hắn tức giận cũng buông cả chén cơm xuống bàn
-Con định thế này đến khi nào hả?
-Con xin lỗi, mọi người dùng ngon miệng – Hắn trở về phòng
-Con đứng lại đó cho ba – Hắn dừng bước – Con nghĩ con như thế này thì Trúc Nhi nó sẽ sống lại hay sao hả?
-Trúc Nhi, cô ấy vẫn còn sống – Hắn cãi lại
-Được, nếu như con đã tin Trúc Nhi còn sống thì tại sao không sống thật tốt để đợi nó trở về?
-….
-Thật ra người lúc nào cũng nghĩ Trúc Nhi đã mất chính là con
-Con không có
-Không? Vậy tại sao con lại làm mình ra thế này? Có phải con đang trốn tránh sự thật?
-….
-Thiên Du! Hãy tin ba, Trúc Nhi nó thật sự không muốn con thành ra thế này vì nó đâu
-Ba anh nói phải, anh hãy là anh của trước kia…em gái

tôi không mong anh trở nên thế này đâu – Hoàng vừa vào, mọi người quay lại nhìn Hoàng
-Đây là… - Ba hắn thắc mắc người đi bên cạnh Hoàng
-Thảo Nhi? – Quốc Lâm & Thiên Kỳ cùng lên tiếng, hắn quay lại nhìn làm Thảo Nhi lúng túng
-Dạ chào hai bác, con là Thảo Nhi
-Là cô đã làm Trúc Nhi bỏ đi – Mẹ hắn
-Dạ…con…con…
-Chị còn gì để nói nữa – Thiên Kỳ
-Chị…
-Cô mau rời khỏi đây – Mẹ hắn, hắn vẫn đứng đó nhìn Thảo Nhi như muốn hỏi lý do vì sao cô lại làm như vậy?
-Anh Thiên Du! Em xin lỗi – Cô cuối gầm mặt
-Xin lỗi? Một tiếng xin lỗi cô có trả lại vợ cho tôi được không? – Hắn bước đến giật mạnh lấy hai bã vai của Thảo Nhi, thật sự bây giờ hắn không giữ được bình tĩnh nữa rồi
-Anh mau buông cô ấy ra – Hoàng ngăn lại
-Cậu còn bênh cô ta? Chính cô ta đã…
-Phải, tất cả là do em…thật sự đêm đó giữ chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả, tất cả là do em. Xin mọi người hãy trừng phạt em đi – Thảo Nhi khóc nức nỡ, quỳ xuống trước mọi người
-Thảo Nhi, đây không phải là lỗi của em, tất cả là do Túc Linh – Hoàng đỡ cô đứng lên
-Cậu vừa nói cái gì?
-Thảo Nhi cũng chỉ là người bị hại… - Hoàng nói rõ sự tình cho cả nhà nghe – Do đó, cô ấy cũng là bất đắc dĩ mới hành động như thế. Mọi người đừng trách cô ấy nữa, cô ấy cũng tự dằn vặt mình rất nhiều rồi
Hắn ngồi bệch xuống sàn, tất cả chỉ là màng kịch do Túc Linh tạo ra…có trách thì trách hắn ngu muội chưa tìm hiểu rõ sự tình đã ghen tuông vô cớ, dùng những lời khó nghe đối với nó, nếu hắn bình tĩnh chịu nghe nó nói, nếu hắn không say xỉn vào đêm hôm đó thì mọi chuyện đã đâu đến nỗi như ngày hôm nay…
-Trúc Nhi! Anh sai rồi, anh đúng là thằng tồi…Trúc Nhi! – Hắn lấy tay tự đập vào đầu mình
-Anh hai đừng như thế - Thiên Kỳ ôm hắn, giữa lấy tay hắn lại
-Anh Thiên Du, em thật sự xin lỗi, anh muốn trừng phạt em thế nào em cũng chịu – Thảo Nhi bước đến gần hắn, hắn nhìn cô rồi đứng dậy không nói một lời nào bước về phòng
-Cứ để cho nó yên tĩnh, bác nghĩ không sao đâu – Ba hắn – Thôi mọi người cùng dùng cơm với gia đình bác – Nói thì nói vậy chứ giờ đây tâm trạng nào mà nuốt trôi cơm
-Dạ. Con cám ơn hai bác nhưng con phải đưa Thảo Nhi về, có dịp khác con sẽ đến – Hoàng từ chối khéo
-Uhm vậy cũng được
-Con xin phép cả nhà – Thảo Nhi cuối đầu chào rồi cùng Hoàng ra về
Mọi người quay trở lại bàn ăn, nhìn thức ăn ngon lành đến thế nhưng chẳng còn tâm trạng nào ăn uống cả. Ring…chuông điện thoại Quốc Lâm
-Dạ, con xin phép
Quốc Lâm ra ngoài, nhận được cuộc gọi của Chính An vào lúc này làm Quốc Lâm thấy lo
-Alo
-Cổ phiếu công ty mình đang có người tìm cách mua với số lượng lớn. Em đã cho điều tra người đứng sau chính là Tổng giám đốc của công ty Thanh Khiêm
-Cậu nói sao?
-Theo một số nguồn tin thì tên này đang có tham vọng chiếm lấy tập đoàn Hoàng Vũ, mọi thông tin đều trong vòng bí mật em phải cho người trà trộm vào nội bộ mới có được một vài thông tin
-Được tôi sẽ báo lại cho Thiên Du, cậu cứ tiếp tục điều tra rõ chuyện này
-Dạ vâng
Quốc Lâm đi vào với tâm trạng lo lắng, công ty Thanh Khiêm không phải là một công ty nhỏ, vừa rồi đã giành mất dự án quảng cáo của Hoàng Vũ nhờ vậy tiếng tâm của Thanh Khiêm được lan rộng làm cho giá cổ phiếu không ngừng tăng.
-Quốc Lâm, có chuyện gì vậy con? – Ba hắn
-Con vừa hay tin có người đang mua cổ phiếu của công ty chúng ta với số lượng lớn. Con nghĩ việc này cần Thiên Du giải quyết gấp – Quốc Lâm nói rồi xin phép lên gặp hắn
Mở cánh cửa phòng, hắn lại ngồi dưới sàn, tay ôm lấy tấm hình của nó, tay thì cầm chai rượu. Quốc Lâm tức tối, một Thiên Du mà cậu biết nay biến đi đâu rồi, chỉ còn lại một con sâu rượu
-Cậu dừng ngay đi Thiên Du – Quốc Lâm giật lấy chai rượu
-Cậu mau trả đây
Xoãng. Quốc Lâm đập bể chai rượu
-Cậu xem. Cậu bây giờ có khác gì con sâu rượu không hả? Một Trúc Nhi đã mất khiến cậu ra nông nỗi này sao
Ầm. Hắn lại đấm Quốc Lâm ngã nhào
-Cấm cậu. Cấm cậu nói cô ấy mất
-Tớ nói sai sao? Cậu nhìn đi…nhìn xem bây giờ cậu giống thứ gì? – Quốc Lâm kéo hắn lại chiếc gương – Trúc Nhi nhìn thấy cậu thảm hại thế này cô ấy có vui không hả?
-……
-Trúc Nhi yêu chính là một Thiên Du ngạo mạng nhưng biết nghĩ đến người khác. Cậu xem bây giờ cậu để ba mẹ, mọi người xung quanh lo lắng cho mình, cậu thấy Trúc Nhi cô ấy yêu cậu có xứng đáng hay không?
-……… - Hắn ngồi gục xuống ngheQuốc Lâm mắng
-Bây giờ cả tập đoàn Hoàng Vũ đang rất cần cậu…cậu nỡ đứng nhìn sự nghiệp ba mình đã bỏ bao công sức gầy dựng rơi vào tay kẻ khác sao?
-……
-Cậu làm ơn nói gì đi Thiên Du – Quốc Lâm kéo hắn đứng dậy
-Nói…cậu bảo tớ nên nói gì bây giờ?
-Cậu…
-Buông ra…tớ muốn uống rượu
Ầm. Quốc Lâm đánh hắn té ngã ra sau, đánh mạnh một cách không thương tiếc
-Bây giờ thì tớ mới biết tớ đã kết bạn nhầm người
Quốc Lâm bỏ ra ngoài nhìn thấy ba mẹ hắn và cả Thiên Kỳ đã đứng ở cửa từ lúc nào…Quốc Lâm cuối chào rồi ra về. Mọi người nhìn hắn đang ôm chai rượu mà uống cũng lắc đầu bỏ về phòng
-Aaaaaaaa……aaaaaaaa……….aaaaaaaaaaa – Hắn la lối, đập bể tất cả mọi thứ trong phòng, mọi người nghe thế liền chạy qua xem thế nào nhưng cửa phòng đã khoá bên trong
-Tại sao? Tại sao lại rời bỏ anh…
-Em giận anh thì mau trở về mà mắng anh mà đánh anh đây Trúc Nhi!!
-Trúc Nhi! Em mau trở về…làm ơn mau trở về với anh!!!
La hét, đập phá làm bên ngoài mọi người lo lắng liền bảo người phá cửa vào. Cánh cửa được phá vỡ, họ bước vào trong nhìn hắn mà không cầm được nước mắt, tay hắn bị thương chảy máu nhưng hắn vẫn ngồi đó không còn cảm giác gì nữa…mọi người liền băng bó lại cho hắn, hắn cũng chẳng nói, cứ để mọi người tự nhiên làm gì hắn cũng chẳng thấy đau nữa.
-Con à, con ngủ chút nha, mẹ kêu chị Sam nấu ít canh cho con rồi đó, khi nào thức dậy mẹ sẽ mang lên – Bà vuốt mái tóc hắn
Ánh mắt hắn vẫn nhìn về một hướng hư vô, ai nhìn cũng không khỏi xót xa. 
@
Trở về từ địa ngục
Nói về nó, sau khi rơi xuống dòng sông chảy siết, nó bị nước cuốn nhưng lúc này đây nó lại không muốn chết vì trong người nó đang mang một sinh linh bé bỏng, nó không muốn chết. Nó cố bơi nhưng rồi kiệt sức cũng may nó bám lấy được một khúc cây to nhưng dòng nước quá mạnh, nó bị đẩy đi….đầu va vào một tảng đá làm nó bất tỉnh, dòng nước đã đẩy nó vào bờ
-Anh ơi! Đằng kia có người chết đuối – Cô gái gọi to
-Mình lại đó xem
Hai người họ chạy nhanh ra phía bờ cát, nơi mà nó đang nằm. Người đàn ông trở người nó lại xem nó còn sống hay không, thì ngay lập tức khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt anh
-Trúc Nhi!!
-Anh biết chị ấy sao?
Anh cảm nhận được nhịp tim nó vẫn còn đập…anh vội sốc nước cho nó nôn ra bớt rồi đưa nó đến bệnh viện
-Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? – Anh lo lắng
-Cũng may là đưa đến kịp lúc, cả mẹ và con đều không sao cả
-Mẹ và con?
-Phải? Anh làm chồng mà không biết vợ mình mang thai à? Cái thai được hai tháng rồi
-Dạ? – Anh gãi đầu bối rối
-Không sao…bây giờ chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại thôi nhưng mà…
-Nhưng sao hả bác sĩ?
-Đầu cô ấy bị va chạm mạnh, máu bầm còn tụ lại có lẽ cô ấy sẽ không còn nhớ những chuyện trước kia
-Ý bác sĩ là cô ấy bị mất trí nhớ
-Uhm
-Có cách nào chữa trị không bác sĩ?
-Có thể một thời gian sau…sau khi

máu bầm tan hết thì cô ấy sẽ nhớ lại…cũng có khi là cả đời cô ấy cũng không thể tìm lại ký ức của mình
Tay chân anh run rẫy, vậy tức là nó sẽ quên tất cả, nó cũng sẽ quên anh
-Vâng, cám ơn bác sĩ
Anh chào vị bác sĩ rồi trở vào trong chăm sóc nó
Mấy ngày nay nhiều lời đồn đại không hay về vị chủ tịch tập đoàn Hoàng Vũ vì một cô gái mà trở thành một tên nghiện rượu bỏ bê công ty, bao nhiêu dự án lớn đều bị công ty Thanh Khiêm chiếm mất, giá cổ phiếu liên tục giảm
-Haha Thiên Du ơi là Thiên Du, tao không ngờ mày cũng có ngày hôm nay – Khiêm ôm Túc Linh cười to
-Phải, không bao lâu nữa tập đoàn Hoàng Vũ sẽ là của chúng ta
Khiêm đẩy ả ra, “của chúng ta” không nằm trong từ điển của mình, Khiêm dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Túc Linh
-Chỉ của riêng tôi
-Anh… - Cô biết giờ mình chỉ có thể xu nịnh tên này thì may ra còn có chỗ đứng – Dạ anh nói rất phải, chỉ của riêng anh mà thôi
-Hahaha
Quốc Lâm đang ở công ty chạy đôn chạy đáo tìm hướng giải quyết…ring…ring…lúc này mà ai còn gọi đến làm Quốc Lâm hơi cáu, nhìn thấy số điện thoại…Quốc Lâm có vẻ đỡ hơn chút ít
-Alo
-Bây giờ cậu đang ở đâu? Đến phòng họp ngay lập tức
Chẳng kịp trả lời bên đầu dây bên kia đã tắt máy, ngữ điệu lạnh lùng có phần ngạo mạng…đúng rồi, hắn đã trở lại. Quốc Lâm nỡ một nụ cười ngay lập tức đến phòng họp
Bước vào phòng mọi người đã đông đủ cả nhưng hắn đâu? Quốc Lâm vào ghế ngồi…đợi mãi, mọi người cũng đông đủ cả rồi nhưng vị chủ tịch đang ở đâu?
Cánh cửa phòng mở ra, hắn cùng Chính An bước vào, mọi người đứng lên chào, gương mặt Quốc Lâm giãn ra
-Đã để mọi người đợi lâu – Hắn ngồi xuống, mọi người bắt đầu cuộc họp – Trong thời gian qua thật vất vả cho mọi người
-Không sao…chúng tôi nguyện đi theo chủ tịch mà – Mọi người đồng thanh
-Tốt. Chính An mau đưa tên đó vào đây
-Vâng 
@
Chính An ra ngoài, cả phòng xôn xao, Quốc Lâm chau mày nhìn hắn không biết hắn đang giở trò gì. Chính An đưa một người đàn ông vào
-Chắc các vị cũng biết đây là ai?
-Sáng Cương! Trưởng phòng marketing
-Phải. Chính ông ta đã nhiều lần mang tài liệu mật của công ty ra ngoài làm bao dự án rơi vào tay kẻ khác. Chính ông ta cũng góp phần vào việc bán phá giá cổ phiếu của công ty chúng ta
Cả phòng xôn xao, Sáng Cương thì cuối gầm mặt vì mọi chuyên xấu đã bị bại lộ nguy cơ vào tù chỉ còn chờ thời gian
-Bây giờ đối với việc cổ phiếu chúng ta liên tục giảm trong mấy ngày qua, các vị có ý kiến gì không?
-Theo tôi bây giờ chúng ta nên tiến hành mua lại cổ phiếu của công ty mình trong vòng bí mật, đồng thời dùng tin dồn để giảm giá & mua lại cổ phiếu của kẻ muốn chiếm hữu tập đoàn Hoàng Vũ – Quốc Lâm
-Mọi người ai còn ý kiến nào khác không?
Mọi người hỏi ý nhau rồi tán thành ý kiến của Quốc Lâm. Ngay sau đó, Sáng Cương bị đưa vào tù vị tội tiết lộ bí mật công ty gây tổn thất lớn. Việc tiến hành mua lại cổ phiếu đồng thời tung ra những thông tin về việc công ty làm ăn bất chính đang bị cơ quan công an điều tra đã làm giá cổ phiếu của Thanh Khiêm giảm đến chóng mặt, người nắm giữ cổ phiếu của Thanh Khiêm trong tay phải ồ ạc bán ra mong lấy lại vốn, công ty hắn ngay lập tức mua vào. Khi Thanh Khiêm biết chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn
-Hoàng Thiên Du, mày được lắm – Khiêm nghiếntừng chữ, hất tung giấy tờ trên bàn làm việc
-Đến giờ rồi, sao còn chưa thu dọn?
Hắn cùng Quốc Lâm bước vào, Khiêm trừng mắt nhìn hắn
-Tao đã quá xem thường mày
-Haha giờ thì biết thì đã quá muộn rồi. Mau dọn đồ…biến khỏi nơi đây
-Anh Khiêm! – Túc Linh chạy vào vì vừa hay tin công ty Thanh Khiêm đã bị tập đoàn Hoàng Vũ thâu tóm. Vừa nhìn thấy hắn bước chân cô đã khựng lại – Tại sao anh lại đến đây?
-Hừ…đây là công ty của tôi, tại sao tôi không có quyền đến đây?
-Vậy tin đồn là sự thật sao Thanh Khiêm?
-Cô còn hỏi tôi, tất cả là do mụ đàn bà như cô gây ra
-Anh vừa nói gì? Anh …
-Phải, nếu không phải cô tìm đến tôi thì ngày hôm nay cả cơi ngơi này của tôi đâu phải rơi vào tay
2hi.us