Insane
Truyện Teen - Tôi Không Phải Là Công Chúa

Truyện Teen - Tôi Không Phải Là Công Chúa

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Tôi Không Phải Là Công Chúa

lại tái diến! - Trời ơi là trời! cô chủ và cậu chủ mần cái chi ri? Răng lại ngã chồm lên nhau như rứa? Tui đã nói là nam nữ thọ thọ bất thân rồi mà! khổ chưa tề! - Chị osin nhảy dựng lên rồi chạy lại đỡ nó dậy. Thái với cái mặt đầy sữa chua đi thẳng vào phòng tắm… nó đứng nhìn lo lắng… một lúc sau nó thấy Thái bước ra rồi lên thẳng phòng, nó vội vã chạy theo níu níu vạt áo. - Nè! Tha lỗi cho tôi đi mà! - Không tha! – Thái giằn lại - Đi mà! Tha lỗi cho tôi đi! Tôi có cố ý đâu! – nó nài nỉ - Tôi không thích! Thế là nó và Thái cứ người nói có kẻ nói không cho đến khi vào luôn trong phòng cậu nhóc. - Cậu vào phòng tôi làm gì? – Thái nhìn nó - Cậu nói là tha thứ cho tôi đi! – nó giật giật cái tay Thái - Đi về phòng cho tôi ngủ! – Thái giật tay nó ra - Trời ơi! Cậu đẹp trai thế kia đừng có giận dai, xấu lắm! - Tôi đẹp trai sẵn rồi! không cần cậu phảikhen! – Thái “khẳng định” - Đi mà! – nó vẫn nài nỉ - Không là không! - Nếu cậu không tha thứ cho tôi thì tôi sẽ ngồi đây không chịu về đâu! – nó ngồi cái bạch lên giường Thái vòng tay lại ra vẻ cương quyết. - Kệ cậu! Tôi đi ngủ! – Thái tỏ vẻ không quan tâm rồi nhảy lên giường nằm xuống.
- Ê! cậu nói thiệt à? Ngồi dậy!gồi dậy! Nói tha thứ cho tôi đi để tôi về! – nó bay lại lôi Thái ngồi dậy và lay lay . - Trời ơi là trời! – Thái rên rỉ, không ngừng giật tay nó ra. Hai đứa giằng co nhau như thế càng lúc càng mạnh hơn khiến cái giường rung lên, quả cầu bằng sắt trên đầu giường của Thái dần dần rời khỏi vị trí và lăn xuống gầm giường kêu một cái “cốp” rõ to. Nó tá hỏa bay ra khỏi giường chui thẳng xuống gầm giường tìm kiếm, Thái ngồi trên giường chồm người nhìn xuống: - Cậu làm cái gì nữa thế? Chui ra mau! - Tôi đang tìm nó! cậu ngồi yên đi! - tiếng nó vọng lên - Thấy chưa? - Chưa! Dưới này tối quá! - Khổ quá! Không thấy thì chui ra đi! Sáng mai tôi lấy cũng được! – Thái nhăn mặt - Không được! …Ui da! – có lẽ nó vừa đụng đầu vào thành giường - Cậu cứng đầu nó vừa vừa thôi! – Thái la lớn - A! hình như thấy rồi! – nó reo lên Thái ngồi trên giường chúc đầu xuống gầm giường nhìn nó, nó từ từ bò ra , vừa bò vừa reo “có rồi” “có rồi”. Nhưng ngay lúc nó ló đầu ra khỏi giường và ngẩng mặt lên thì…. Chương 15: Gia sư Tất cả như đứng yên, cả nó và Thái như bất động, một cái kiss không ngờ đến…. Quay lại thời gian. Lúc nó bò ra thì Thái vẫn trong tư thế ngồi trên giường và cúi đầu xuống nhìn nó, và vì nó bò ra với một tốc độ quá nhanh rồi đột ngột nhìn lên nên…. Sau 5 giây bất động nó bối rối đứng dậy rồi chạy nhanh về phòng, mặt mũi đỏ lừ tay vẫn còn đặt trên môi . Thái cứng đờ nhìn theo nó, đúng là những điều không thể ngờ tới trong cuộc đời sẽ luôn xuất hiện trong nhưng khoảnh khắc cũng không ngờ tới nốt! Nó về phòng khóa cửa lại rồi nằm úp mặt trên giường, suốt đêm đó nó không ngủ được, cũng đúng thôi, làm sao mà ngủ được sau một đống những chuyện như thế. Sáng mai ngồi trên bàn ăn, cả nó và Thái đều không dám nhìn mặt nhau lấy một lần, bác gái lấy làm lạ liền hỏi: - Hai đứa có chuyện gì à? - …. - Sao không nói gì cả thế? - …. - Ơ hai cái đứa này??? - Dạ… thưa bác cho con lên thay áo quần! – nó cứ nghĩ đến chuyện tối qua và cảm thấy xấu hổ đành bỏ chén cơm xuống rồi chạy lên lầu. - Nhưng cháu đã ăn được cái gì đâu? – bác gái hỏi với theo - Con cũng no rồi! – Thái cũng đứng dậy rồi bước thẳng lên lầu - Chúng nó bị cái gì vậy nhỉ??? – Bác gái nhìn theo thắc mắc Lúc thả nó ở cổng trường, Thái thu hết can đảm nói với nó: - Chuyện hôm qua… tôi quên hết rồi! Xong cậu nhóc phóng xe đi thẳng, còn bối rối thế kia mà dám nói quên hết rồi, nó thở dài rồi bước vào, càng ngày nó và Thái càng đi một xa... Vào lớp nó thấy Tuyết đã ngồi ở đó, nó mừng rơn chạy đến: - Cậu đi học lại rồi đấy à? Cậu làm mình lo lắng quá! - Cám ơn! - Tuyết có vẻ bất cần. - Cậu… thái độ sao kì cục thế? – nó bắt đầu thấy khó chịu - Tôi là vậy đó! - Tuyết bỏ ra ngoài. Nó thật sự thấy lạ lẫm, Tuyết thay đổi rồi, không còn như trước nữa, nhưng tại sao lại thế cơ chứ? Đang nghĩ mông lung bỗng nó nghe tiếng Bảo: - Cậu tới rồi à? – kèm theo một nụ cười tươi - Ừ … - nó há hốc mồm ngạc nhiên, nó cứ tưởng Bảo sẽ giận nó chuyện hôm qua mà không thèm nói chuyện nữa chứ. - Sao? Thấy lạ hả? Từ nay mình sẽ không như trước nữa đâu! - Bảo nháy mắt với nó càng khiến tâm trí nó đảo lộn Mấy ngày nay lớp nào lớp nấy tất bật chuẩn bị cho cuộc thi Thiên Vương sắp được diễn ra, lớp nó cũng không ngoại lệ, ngày nào nó cũng bị hành hạ tra tấn với đủ loại váy áo do những bạn nữ trong lớp đem đến, Bảo cũng vậy, tụi nó như những con “ma - nơ - canh” sống vật lộn với đóng quần áo giày dép, cuối cùng thì nó cũng chọn ra được cho mình một bộ cánh thích hợp, đó là một chiếc váy xếp ly màu hồng nhạt và một đôi giày cũng màu hồng nốt… Bảo sẽ diện một bộ đồ màu trắng sữa trông nam tính cực kì, lớp nó với tham vọng độc bá vương miện năm nay nên đầu tư cho chúng nó vô cùng hoành
tráng, nghe đâu cuộc thi sẽ gồm có 3 phần: trang phục tự chọn, năng khiếu và ứng xử. Ngôi vị Nữ Vương và Nam Vương năm ngoái đã thuộc về Hoàng Mỹ và Lê Thái, nó cũng không nghĩ rằng mình sẽ giành được vương miệng, chỉ mong đừng có bị “bể dĩa” là được! Nó và Tuyết cũng không nói chuyện với nhau nữa, không phải do nó mà là do Tuyết không thích nói thôi, nó cũng cảm thấy hơi buồn nhưng cũng chẳng muốn níu kéo gì nữa. - Các em! chỉ còn vài ngày nữa là cuộc thi diễn ra, phần trang phục và câu hỏi ứng xử thầy đã lo xong rồi, còn phần năng khiếu thì tính sao đây nhỉ? - Ừ… tính sao đây! - cả lớp xôn xao - Cứ để hai bạn ấy quyết định thầy ạ, chuyện này lớp không ép được mấy bạn ấy đâu! – cô lớp phó văn thể lên tiếng - Thế cũng được, các em chịu khó tập luyện tí xíu, hy sinh một chút vì lớp nhé! – Thầy chủ nhiệm động viên tụi nó - Hơ ….biết làm cái gì đây? – nó thở dài lo lắng Về đến nhà nó cứ bứt rứt về chuyện thi cử, thời gian không còn nhiều nữa, nó không biết mình phải làm gì. Thái và nó đã “bình thường hóa quan hệ” sau nhiều ngày không nói với nhau một câu. - Hơ! Sao mặt cậu trông thảm thế? - Không có gì hết! - mặt nó thảm sầu - Không có gì mà mặt mày ủ dột thế kia à? - Không ..có…chi…hết! – nó nói không ra hơi - Có nói hay không? – Thái nói lớn - Thì đây…- nó chìa bài kiểm tra Lý 15p ra trước mặt Thái với khuôn mặt nhăn nhó đến tội. - 5 điểm thôi à? Hèn gì! – Thái chắp miệng - Đừng có chọc tức tôi nữa, đang buồn thúi ruột đây nè! – nó thút thít - Ai chọc tức gì đâu, mà cậu học lớp khối D thì mấy môn tự nhiên không giỏi cũng đúng thôi! – Thái bắt đầu ra vẻ an ủi - Không phải thế, Toán Hóa Sinh tôi học không đến nỗi nào nhưng không hiểu sao chỉ có môn này là khiến tôi khổ sở! – nó la lên phản bác -

Chậc! – Thái tỏ vẻ đã hiểu ra - Làm sao bây giờ? Mai là kiểm tra 1 tiết rồi! Đời tôi chưa bao giờ phải chịu điểm dưới 7, tôi không muốn!– nó ra vẻ tức tối và lo lắng - Để coi! – Thái nhìn mặt nó - Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế? – nó nghiêng người. - Có muốn tôi bổ túc văn hóa không? – Thái cười “ngạo mạn” - Hơ? Bổ túc ư? Không cần! – nó tự ái - Được thôi! Cứ để cái sĩ diện to đùng của cậu giúp cậu kiếm thêm một con 5 nữa! – Thái vòng tay bước lên lầu - Này! đứng lại! – nó bắt đầu “ thông ra” - Sao? Nghĩ lại rồi chứ gì? – Thái cười trêu chọc - ừ…! – nó bấm bụng chấp nhận cái gọi là bổ túc của Thái, dù gì sự thật là nó học Lý không tốt còn Thái lại là “supper lý” ( lớp A1 mà) Thế là nó và Thái trở thành thầy trò +_+ - Trời ơi! Cậu dùng sai công thức rồi! không phải cái này! – Thái gõ cây thước xuống bàn cằn nhằn - Biết rồi! Từ từ tôi sửa! - Không phải kết quả này! Cậu làm sai rồi! từ nãy đến giờ chỉ có 4 bài mà cậu làm sai đến hai bài! - Nè nè! Nhìn lại đi! cậu đưa cho tôi bài tập của chương trình nâng cao mà, tôi làm được như vậy là tốt lắm rồi đó! - Chương trình nâng cao với cơ bản có khác gì nhau mấy đâu! - Hơ …có thế nữa! - Làm tiếp bài này đi! Phải như thế này thế này. 10 phút sau… - Trời ơi! Sao cậu lại làm như thế này chứ? Tôi bó tay với cậu luôn! thật là – Thái nhăn mặt thất vọng. Nó ngước lên nhìn Thái với ánh mắt giận dữ rồi vùng dậy chạy ra ngoài sân, có lẽ chưa bao giờ nó phải chịu lép mình như thế, Thái hình như đã hiểu mọi chuyện và cảm thấy hơi có lỗi nên cũng chạy ra. Nó tiến tới cái xích đu cổ tích rồi ngồi thẫn thờ trên đó hai tay níu lấy hai thanh sắt hai bên, dùng chân đung đưa, gió đêm không lạnh thổi vào khiến tóc nó bay bay, nó vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Thái tiến lại bên cạnh nó nhưng không nói năng gì… một đứa đứng một đứa ngồi cứ thế nhìn lên bầu trời, màn đêm trùm lên trước mắt nó một không gian tối nhưng không phải là tối đen mà vẫn phảng phất những ánh sáng nhỏ lấp lánh của những cây đèn giữa
sân và ánh trăng khuyết trên cao… nó nhìn mà không chớp mắt… nhà Thái quả thật rất đẹp, một không gian như thần thoại, tự nhiên đến kì lạ, nó cứ đung đưa chiếc xích đu cổ tích với một tâm trạng nhẹ nhàng, gió đêm như thổi hết những giận dỗi tủi hờn của nó….. - Cậu đã thôi giận tôi chưa? – Thái hỏi nó, mắt vẫn nhìn lên trời. - Tôi không giận cậu, tôi giận mình thôi! – nó nói một cách trầm tĩnh - Tôi cũng nghĩ thế, cậu không có lí do gì để giận tôi cả! – Thái mỉm cười rồi ngồi bên cạnh nó (có lẽ mỏi chân quá +_+) - Tôi đi vào đây! Chị giúp việc mà thấy lại mệt! – nó đứng dậy - Ngồi xuống! Chị giúp việc chứ có phải là mẹ đâu mà cậu phải sợ quá đến thế! – Thái cầm tay nó kéo lại Nó đành ngồi xuống, Thái vẫn không buông tay nó ra, nó cũng không để ý mà lặng đi nhìn bóng đêm…. …………… Mở mắt dậy nó đã thấy mình nằm trên giường… nó chợt nhướng mắt nghi vấn nhưng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp… Mới sáng sớm nó đã nhận được tin nhắn của Hải Phi hẹn ra chơi gặp nhau ở cổng sau của trường… nó thắc mắc tại sao cứ phải là ra chơi và phải là cổng sau…anh ta không còn giờ nào địa điểm nào phù hợp hơn nữa sao??? Tới lớp. Bảo đem tới chỗ ngồi của nó một hộp quà nhỏ tí nhưng nhìn rất bắt mắt, nó hỏi là gì thì Bảo không trả lời, lúc đó cũng có Tuyế, hai đứa nhìn hộp quà với những dấu hỏi to oạch, nó mở ra, một chiếc móc di động với hình trái tim nhỏ đính đầy kim cương (tất nhiên là giả) lung linh…nó cầm lên nhìn với ánh mắt vui tươi kì lạ, nó thích những thứ lấp lánh như thế, trong hộp quà nhỏ cũng có thêm một tấm thiệp xinh xinh.”Tặng Lam! Hãy nhìn nó như thấy được trái tim của mình”… chợt nó khựng lại… trong đầu nó xuất hiện những suy nghĩ và cảm xúc khác nhau… Tuyết bỏ ra ngoài, nó cũng không để ý, món quà của Bảo như một lời nhắc nhở cho tình cảm của nó, nó muốn khẳng định một điều, nó có thích Bảo thật sự hay chỉ là rung động nhẹ, nhât thời….nó đi tìm câu trả lời…. Nó vừa trải qua tiết kiểm tra Lý 1 tiết, mọi thứ thật tuyệt vời, công lao bị “đày đọa và chèn ép” tối hôm qua giờ đã được bù đắp xứng đáng, nó làm hết với một tâm lý thoải mái. Kì lạ một chỗ là toàn bộ những bài tập trong đề đều tương tự những dạng mà Thái đã dạy cho nó… đúng là học thầy không tày học bạn. Nó hớn hở chạy đi tìm Lê Thái để cảm ơn, tâm trạng sung sướng khiến nó cứ lâng lâng cười toe toét…. Đến trước cửa lớp 12A1, nó nhìn vào trong xem có Thái hay không, một giọng nữ cất lên: - Bạn tìm Thái à? Cậu ấy hình như ở sân bóng rổ đó! - Thế à? Mình cảm ơn! – nó quay lưng đi và thắc mắc tại sao bạn đó lại biết nó đến đây để tìm Thái. Chợt nó nhớ đến cuộc hẹn với Hải Phi… nó đành phải chạy ra cổng sau, nó không còn ác cảm với hoàng tử nhạc viện nữa, nó coi Hải Phi như một người anh trai, nó thấy với cương vị là em gái sẽ thích hợp hơn với nó. - Lam! - tiếng Hải Phi bên kia đường. Nó chạy sang…. - Có chuyện gì mà anh gọi tôi thế? - Không có gì cả, tự dưng thấy nhớ thôi! –Hải Phi cười - Không đùa! Tôi đang bận lắm lắm đó! – nó nói giọng cằn nhằn nhưng miệng vẫn cười tươi - Nghe nói trường em sắp có cuộc thi Thiên Vương chứ gì, em cũng tham gia phải không? - Hải Phi nhìn nó dò hỏi - Ơ… sao anh biết hay thế??? - Xời! Dù gì cũng là cựu học sinh có cái gì mà tôi lại không biết chứ! - Xạo hay thật đó? – nó thận trọng - Tin hay không thì tùy em thôi! Mà em định thi năng khiếu là gì thế? Chưa nghĩ ra phải không? - Ơ … sao đến chuyện này cũng biết thế ? – nó ngạc nhiên - Em không cần biết! muốn tôi giúp không? - Giúp gì? – nó nhíu mày - Thì cứ trả lời đi đã! - Muốn hay không thì tùy anh thôi! – nó nhại giọng - Ha ha …em bắt chước cũng giỏi lắm! Thôi được! Nể tình em đã là trái tim tôi “tan chảy” tôi sẽ giúp em! - Nói cái gì ghê thế? – nó nhăn mặt, Hải Phi nhìn thấy thế thì cười lấy tay xoa xoa đầu nó…. - Tối nay em lên mạng đi, tôi sẽ gởi những thứ cần thiết cho em! Bây giờ thì bye nhé! - Hải
Phi vừa đội mũ bảo hiểm vừa nói rồi phóng xe đi thẳng Nó nhìn theo…lần nào cũng thế… cũng bỏ đi sau khi để lại cho nó một đóng thắc mắc… nó lắc đầu rồi bước vào. Nhìn lên đồng hồ, vẫn còn 10 phútnữa mới vào học lại, nó lon ton ra sân bóng rổ tìm Lê Thái. Đúng là Lê Thái có ở đó… nhưng không phải một mình mà với một người nữa. Chương 16: Nỗi đau Đó là Bảo! Nó tiến lại rồi núp sau bụi cây, cả hai người đều có vẻ mặt vô cùng đáng sợ. - Cậu tìm tôi có việc gì? – Thái hỏi - Có việc mới tìm chứ! cậu đừng lại gần Lam của tôi nữa! - Bảo nói với vẻ khó chịu - Vì sao chứ? - Đó là bạn gái của tôi! - Tất cả đều do cậu tự dựng lên chứ tôi có thấy Lam đồng ý đâu? - Nhưng cậu ấy cũng không từ chối! - Đó là vì Lam muốn giữ thể diện cho cậu thôi! - Tôi không quan tâm, cậu nghe nói cũng đã có người yêu rồi, vì thế đừng đụng chạm đến Lam nữa! - Ai bảo cậu thế! Mà nếu có thì cũng không quan trọng, giữa chuyện có người yêu với việc quen Lam chẳng liên quan gì đến nhau cả! - Đồ tồi! Cậu muốn bắt cá hai tay sao? - Tôi có nói yêu Lam khi nào đâu mà cậu bảo tôi bắt cá hai tay chứ? Buồn cười. - Đừng ngụy biện nữa, dù cậu có tình cảm với Lam hay không

thì Quý Bảo này cũng không chấp nhận, Lam là bạn gái của tôi, và cậu không thể cướp đi khỏi tay tôi được! Nếu không thì đừng trách! Quý Bảo này đã nói là làm! - Cậu định dùng vũ lực với tôi sao? Tôi biết cậu quen với băng đảng nhưng nếu muốn giành giật theo cách đó thì không xứng tầm với tôi chút nào! - Cậu….thôi được! Cậu cứ chờ đó! Thế là Bảo bỏ đi, Thái nhìn theo rồi bỏ hai tay vào túi quần đủng đỉnh trở về lớp, nó nhìn hai người con trai cũng được gọi là “khá quan trọng” với cuộc đời nó mà nó thấy đau lòng… một sự tủi hờn len lỏi trong trái tim, Thái không thích nó, cho dù chưa bao giờ nó nghe Thái bày tỏ tình cảm với mình nhưng tận sâu trong đáy lòng nó vẫn nghĩ rằng Thái có dành tình cảm cho nó nhưng bây giờ… nó chợt cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi đã nghĩ như thế... cậu ta đã có người mình thích…người đó không phải là nó… Còn Bảo, sau cuộc nói chuyện với Thái vừa rồi nó chợt nhận ra một sự thật, nó không còn thích Bảo nữa, đúng hơn là chưa bao giờ nó thực sự thích Bảo, những tình cảm mà bấy lâu nay nó ngỡ rằng là tình yêu đều là sự ngộ nhận. Nó nghĩ rằng nên đi nói thẳng với Bảo sẽ tốt hơn… ít ra để lòng nó bớt ray rứT khi lừa dối tình cảm của Bảo. Cuối cùng, không có tình yêu nào là dành cho nó cả… Nó trở về lớp, nhìn thấy Bảo mỉm cười với mình mà lòng nặng trĩu, nó tiến lại chỗ ngồi lấy chiếc móc di động bỏ vào trong hộp quà rồi đóng lại, như thể nó đóng lại cái tình cảm nửa hư nửa thực đối với Bảo, cuối giờ nó sẽ trả lại… nó muốn kết thúc một cách thật nghiêm túc. Tuyết lại nhìn sang, vẻ mặt cô bé như ánh lên một nụ cười, nó không nhìn thấy được điều đó! Nó nghe điện thoại reo lên, là số của Thái, nó chạy ra cửa sổ rồi mới bật lên: - A lô! - Chiều nay tôi có việc bận nên không thể đưa cậu về nhà được, tôi đã nhờ chú tài xế lên đón cậu rồi! - Nhưng đi bằng ô tô???? - Yên tâm! Tôi đã dặn là chở cậu bằng xe máy, về một mình nhé! Chào! Nó hạ tay xuống, không biết chuyện gì quan trọng khiến Thái phải bỏ lại nó… nhưng nó cũng không là gì của Thái cả… nó lăc đầu rồi về chỗ ngồi. Đôi khi ngẫm nghĩ lại nó cũng thấy lạ … nó biết rằng Thái có bạn gái nhưng từ khi ở chung một nhà đến giờ nó thấy cậu nhóc hiếm khi ra ngoài… Vậy thì thời gian đâu đi gặp bạn gái cơ chứ??? Nó suy nghĩ lung tung như thế rồi lại thôi… đó là chuyện của Thái, không phải chuyện của nó… Ra về. Nó gọi Bảo ra ghế đá nói chuyện cậu nhóc hơi khó hiểu nhưng cũng mỉm cười đi theo. - Có chuyện gì thế? - Cậu thực sự thích mình chứ? – nó hỏi một cách cực kì thẳng thắn khiến Bảo ngạc nhiên - Ừ! - cậu nhóc hơi bối rối - Nhưng mình không thích cậu, đúng hơn là chỉ quý cậu thôi! – mặt nó lạnh tanh - Cậu…cậu đang nói gì
thế? - Bảo ngỡ ngàng - Mình xin lỗi, nhưng mình không thể, mình không thể lừa dối bản thân được nữa, mình không thích cậu, đó là sự thật mà chính bản thân mình cũng muốn phủ nhận, nhưng… - nó nói một hơi rồi ngập ngừng, mắt đã cay cay. - Đừng đùa chuyện này! Cậu không thể đối xử với mình như vậy được! - Bảo nhìn nó với ánh mắt trách cứ. - Cậu đừng ép mình, đừng khiến mình khó chịu hơn nữa. Cậu quá tốt với mình nhưng thực sự mình không thể làm gì để đền đáp tấm lòng của cậu, hãy chấm dứt tất cả để mọi chuyện trở lại như binh thường! – nó nói mà họng nghẹn lại - Mình không cam tâm! Không thể nhanh chóng đến mức này được! - Bảo mất bình tĩnh - Mình không thể nói thêm gì được nữa! Trả lại cậu! Giữa chúng ta thật sự chỉ có thể là tình bạn mà thôi! – nó đặt hộp quà nhỏ vào tay Bảo rồi bỏ chạy, nó thật sự đã quá tàn nhẫn nhưng phải thế thì mới kết thúc được …nó khóc… những giọt nước mắt hối lỗi… nó có lỗi với Bảo rất nhiều. Còn về phần Bảo, cậu nhóc vẫn ngồi trên ghế đá, hộp quà trên tay dưới ánh nắng hoàng hôn ánh lên những gam màu lung linh càng khiến đôi mắt của Bảo ướt hơn. Hộp quà sau đó đã bị ném đi….ném bằng tất cả sự tức giận và đau khổ. Nó thẫn thờ đi ra cổng, đôi mắt vẫn chưa khô. Bỗng nó nghe có tiếng người nói chuyện ở hành lang sau vườn, nó cũng định bước đi không để ý, nhưng giọng nói đó khiến nó dừng bước, nó tiến tới hành lang, sau bức tường vàng nó chứng kiến một cảnh tượng chưa bao giờ nó nghĩ rằng có thể xảy ra, nó bấu chặt vào thành tường, gương mặt biến sắc... lòng nó tưởng như tan vỡ… Nó nhìn thấy Tuyết và Thái đang ôm nhau. Không thể không thể như thế được! Nó chạy đi thật nhanh… Tuyết là Kim sao? Nhưng tại sao Tuyết lại là Kim của Thái được chứ??? Tất cả là một mớ hỗn độn… nó không hiểu và cũng không muốn hiểu…. Nó chạy ra cổng, ông tài xế đã chờ nó từ nãy đến giờ, nó bảo ông ấy về để nó đi một mình, quá bất ngờ cho tất cả. Nó vừa chạy trên vỉa hè vừa khóc như mưa…nó lấy điện thoại gọi cho Len - A lô! Mày đang ở đâu đấy, lên trường đón tao về với! Tao sắp không chịu nổi nữa rồi! - Mày đang nói cái gì thế??? Đừng làm tao sợ! - Lên ngay đi! – nó hét lớn rồi tắt máy Len đến… cô bé nhìn thấy nó ngồi bệt trên vỉa hè, mặt bạc nhợt, đôi mắt mọng nước, chưa bao giờ Len thấy nó như vậy. - Mày…màysao thế??? - Tao …hu hu….tao đã sai rồi mày ơi! Hu hu - Mày đang nói cái gì thế? - Tao thích người ta… nhưng lại không đủ tự tin để khẳng định điều đó… tao còn quay lưng với người thích tao nữa… tại sao lại thế chứ??? Tao không hiểu…. - Mày … thôi …từ từ rồi nói cho tao nghe cũng được… Len nhìn nó xót xa, cô bé chở nó về nhà mình, nó không chịu về nhà Thái. - Mày, tao muốn ở nhà mày một vài hôm được không? – nó buồn bã hỏi Len - Ờ…cũng được….ba mẹ tao cũng không có ở nhà….nhưng tại sao??? - Tao không muốn gặp Thái…. tao không muốn! – nó hét lên - Ok ok! Mày cứ bình tĩnh! Nó bước lên phòng Len như người mất hồn…cô bé nhìn theo nó rồi thở dài…chắc hẳn đó phải là một cú sốc lớn mới khiến nó đau khổ như vậy…. Nó nằm trên giường, trùm chăn lại….nước mắt vẫn tuôn ra…nó tự nhủ đây sẽ là lần cuối cùng trong đời này nó khóc vì những điều vô lý như thế. Thái về nhà. - Con về rồi đó à? – bác Nhu từ trong bếp đi ra - Vâng! Lam vẫn trên phòng hả mẹ? - Không! Nó không nói với con sao? - Sao là sao??? - Nó đến nhà bạn ở vài ngày, hồi chiều nó gọi điện cho mẹ nói vậy, nhưng sao nghe giọng nó giống như đang khóc ấy, hai đứa có chuyện gì nữa à??? - Dạ không! Con và cậu ấy không xảy ra chuyện gì cả! – Thái tỏ vẻ ngạc nhiên - Cậu chủ ơi! Khi hồi tài xế về cũng nói là nhìn mặt cô chủ trông thảm lắm! - chị osin chen vào - Sao lại thế nhỉ? – Thái lo lắng Cậu nhóc lên phòng lấy điện thoại gọi liên tục cho nó nhưng không có tín hiệu, nó đã tắt máy… Nó ngồi và kể lại cho Len nghe hết mọi chuyện, cô nhóc cứ há mồm nuốt từng lời nó kể, nói ra được hết trong lòng nó cũng cảm thấy nhẹ đi vài phần, Len không nói
thêm gì, chỉ ôm nó, tình bạn bấy lâu giữa hai đứa đều như thế, luôn được san sẻ bằng những cái ôm, đôi khi không cần nói với nhau mà cũng hiểu được lòng nhau, nó ngủ trên giường với Len mắt vẫn ươn ướt, có lẽ nó đã thích Thái thực sự, nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, nó sẽ quên đi cái tình cảm không đáng có này… Sáng tỉnh giấc tâm trạng nó đã khá lên chút ít, có lẽ tại chiều qua nó vừa chia tay Bảo vừa phải chứng kiến

cảnh tượng đầy bất ngờ đó nên cảm xúc nó mới vỡ tan ra như thế, sau một đêm khóc sưng cả mắt nó đã lấy lại được tâm trạng, Len nấu mì cho nó ăn, con nhỏ là tiêu biểu cho thế hệ phụ nữ Việt Nam nên rất đảm đang trong việc nội trợ +_+ - Mày định ở nhà tao mấy ngày thế? - Sao? Mày không thích tao ở với mày à? - Không phải thế! nhưng sách vở đâu mày học, còn áo quần nữa chứ??? - Ừ nhỉ! Tao quên mất chuyện này! để chiều tao qua nhà Thái lấy! - Nhìn mày hình như đã bình tĩnh trở lại rồi nhỉ? Hôm qua mày làm tao khiếp vía! - Ừ… tao cũng không hiểu vì sao tao lại thế nữa! – nó lắc đầu - Có mày tới ở cùng tao cũng đỡ buồn, ba mẹ tao đi công tác cả rồi! – Len rầu rỉ - Tao đúng là cứu tinh cô đơn cho mày chứ gì? – nó cười, nó đang lấy lại sự cân bằng của cuộc sống. - Con nhỏ này! Len chỏ nó đến trường rồi đi học, nó học tốt hơn Len, nhưng không vì thế mà tình bạn giữa chúng nó kém sâu sắc, đó là con bạn thân nhất của nó, nó không cần có nhiều bạn, nó chỉ cần mình Len cũng đủ rồi. Trước khi bước vào lớp, nó thu hết bình tĩnh để đối mặt với Bảo, nó sẽ cố gắng tự nhiên, dù sao nó cũng đủ mạnh mẽ để làm được điều đó. Bảo không nhìn nó, sự thật đã nằm trong dự đoán của nó, vẫn còn may mắn chán so với việc Bảo trách nó là đồ vô tình, thà cứ im lặng để thời gian xóa nhòa tất cả. Tuyết hôm nay hớn hở khác thường, nó nhìn và hiểu lý do của sự khác thường ấy, cô nhóc cười với nó bằng một câu xã giao: - Chào cậu! hôm nay cậu đi sớm nhỉ? - Ừ! –nó không cười nổi, nó đã biết được Kim là ai, nhưng tại sao Tuyết lại có tên là Kim vẫn là một mối nghi vấn trong lòng nó, hay chăng Tuyết và Kim là hai người khác nhau, nó nhức đầu rồi không muốn nghĩ tiếp nữa, dù sao thì cũng thế cả thôi, nó tự nhủ sẽ không quan tâm đến Thái nữa. Nó vùi đầu vào học để quên đi tất cả, cuộc thi Thiên Vương đã bị dời lại vào tuần sau mà lý do vì sao thì nó không biết và cũng không quan tâm, nó đã lựa lúc Thái không có nhà để về lấy đồ đạc, nó đã xin phép bác gái ở lại nhà Len đến tuần sau, chưa đủ bình tĩnh để gặp “hôn phu ảo” của mình. …………… Chương 17: Chạy trốn Thế là đã này qua nó không chạm mặt Thái, sự thật là nó cố gắng né tránh đến mức có thế, điện thoại, tin nhắn nó đều từ chối, ngay cả giờ ra chơi nó cũng trốn biệt khỏi lớp để tránh việc Thái đến tìm, cuộc sống nó bây giờ như một sự trốn chạy. Bảo cũng im lặng với nó từ đó đến giờ, nó cũng không mong gì hơn thế, bây giờ nó chỉ xin được trở lại như lúc đầu mà thôi. TIết bốn giờ thầy chủ nhiệm. - Dạ chào thầy! Cho em gặp Viên Lam! - Tiếng Hải Phi ngoài cửa lớp khiến nó giật bắn mình. - À Ừ! Viên Lam ra có người gặp kìa em! - Vâng! Nó tức tốc chạy ra kéo Hải Phi xuống cầu thang. - Anh khùng sao? Tới đây làm gì thế? - Tôi đã bảo em lên mạng sao gần cả tuần liền không thấy tăm hơi gì thế??? - Trời đất ơi, sao không gọi vào di động cho tôi! - Em mở máy ra xem có bao nhiêu cuộc gọi của tôi mà bị em từ chối, 100 cuộc là ít! - Ơ! Sao lại thế được??? – nó cuốn quýt, sự thật là cứ ai gọi đến là nó đều dập máy trừ số của Len… trong ý thức của nó đó đều là cuộc gọi của Thái +_+ - Giờ sao? - Thì … thì anh gửi bằng giấy cho tôi cũng được, mà sao cứ phải gởi cho tôi??? Cái gì mới được chứ??? – nó cáu - Ok! hết tiết tôi sẽ đưa em đi! Tôi đợi dưới cổng! Chào! - Hải Phi bỏ đi thẳng - Lại thế nữa rồi! – nó nổi tức chạy vào lớp “Ái
chà chà, anh nào mà đẹp trai dữ vậy ta? Lam thật có số đào hoa nhỉ? Nhìn tướng biết con nhà giàu liền hà….” Đó là những gì nó nghe được từ tiếng xì xào xung quanh của lũ bạn, nó thở dài ngán ngẩm. Tan học nó bước ra cổng sau nhìn ngó xung quanh xem có Thái không để mà tránh, Thái không hay đi ở cổng này nên nó cũng an tâm. Hải Phi đã chờ sẵn nó, khuôn mặt anh chàng vẫn tươi rói như bình thường vẫn thế, nó tiến lại mặt hầm hầm. - Anh muốn hại tôi à? Sao lại lên tận lớp mà
2hi.us