XtGem Forum catalog
Truyện teen  Thầy, Em Yêu Thầy

Truyện teen Thầy, Em Yêu Thầy

Tác giả: Internet

Truyện teen Thầy, Em Yêu Thầy

thế chứ? Mi cứ cư xử như trước, cứ nói chuyện, cứ cười đùa, cứ thoải mái, cứ...thế nào mi thích là được. Hi hi. Thầy thì thầy chứ, có phải ma đâu mà sợ. Đi học mi gọi "thầy", ở nhà mi gọi "anh" hay ... "oppa" cũng được,à à, sorry, ta không giỡn.
- My nói đúng đó. Mi cứ bình thường đi, đừng phức tạp hóa vấn đề, để mọi chuyện tự nhiên là tốt nhất, cái gì đến sẽ đến thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
- Tụi mi nói như dễ lắm ấy.
- Chứ sao, dễ còn hơn, hơn gì Diệu? À, hơn uống trà sữa í. Với lại, mi là ai chứ? Mi có bao giờ biết chữ "ngại" viết như thế nào đâu? Ta nhớ mi kể mi còn chủ động tỏ tình với thằng nào học chung lớp với mi năm 12 nữa mà .
- Lam "dũng cảm" của chúng ta không lẽ chỉ vì một ông thầy mà mất hết chí khí thế hả? Sao ta thấy tầm thường quá, My nhỉ? ( vừa nói Diệu vừa nháy mắt với My )
- Ờ, ta thất vọng quá đi thôi !!!!
Lam vẫn không phản bác gì. Như mọi lần thể nào nó cũng bặm môi trợn mắt với hai con bạn , rồi sau đó sẽ chứng tỏ nó là "nữ anh hùng hào kiệt" ra sao. Giờ có lẽ " thời thế đổi thay", "nữ anh hùng" Lưu Trà Lam oanh liệt trong lòng My và Diệu đã "gục ngã" trước "đạo tặc" Hoàng Hải Nam "vô danh tiểu tốt" . Đáng buồn thay, đúng là khó thoát nỗi "mỹ nam kế" của tên "đạo tặc" này .
- Lam, LƯU TRÀ LAM, có phải mi không hả?
- Thôi My ơi, kiểu này con Lam nó trúng "mũi tên tình ái" của thầy Nam rồi !!!!
- Ô mô ( cái từ này bị nhiễm từ Lam ^^), ta không dám tin đâu Diệu. Mi nói gì đi Lam.
- Ta biết nói gì đây? Tụi mi nói đúng hết, không sai.
Diệu chạy lại ngồi sát Lam hơn.
- Lam, thật đó hả?
- Uh, ta còn phải nói bao nhiêu lần nữa hai tụi bây mới tin?
- Thật sự tụi ta cũng không nghĩ mi thích thật đâu. Có lẽ, chỉ là sự ngưỡng mộ thôi.
- Ngưỡng mộ hả?
- Ời, mi đọc Trà sữa nhiều như vậy làm gì không biết, chẳng rút được kinh nghiệm chi hết. Theo như truyện thì hầu hết các tình cảm đều là ngộ nhận cả, sẽ có một nhân vật xuất hiện, giúp mi nhận ra sai lầm. Và thế là...
- Khùng quá đi !!!!!!
- Khùng gì, mi không tin thì thôi, còn nói ta khùng, đừng hòng kể chuyện cho ta, nhờ ta tư vấn nữa.
- Híc, ta xin lỗi mà Diệu, đừng vậy mà . Nhưng, thực tế và truyện đâu giống nhau.
Diệu chưa kịp trả lời, My đã nói:
- Không có thực tế thì làm gì có truyện. Truyện cũng từ cuộc sống đời thường mà ra thôi nhóc. Ta thấy con Diệu nói cũng đúng đó. Mi cứ từ từ suy xét tình cảm của mi đi, thời gian còn dài. Nhưng trước mắt là thái độ của mi á. Bình thường đi, mi như vậy bị nghi ngờ liền. Con bé Ti gì gì đó, ta cảm giác nó thông minh lắm, không khéo "lộ tẩy".
- Ti còn phải nói, nó thông minh hệt như thầy vậy. Nhưng nếu nó biết thì khỏi lo, ta với nó thân như hai chị em mà ^^.
- Vậy thì được. Quan trọng nhất là thái...
- Ta biết rồi mà, quan trọng nhất là thái độ của ta, hi hi. Ta sẽ cẩn thận .
-

Uh, í, gần 5h rồi tụi bây ơi, ta phải đi học Anh văn nữa. Thôi giải tán tại đây nhé, mai đi chơi vui vẻ, có gì kể ta với My.
- Biết rồi, khỏi nói. Mà ta đi "ăn" chứ không phải "chơi".
- Ôi dào, chơi với ăn như nhau, mệt mi quá, thế mà cũng chỉnh sửa. À, bữa nay ta đãi hai đứa mi, ok?
- Yeh, iu Diệu "xynh" nhiều nhiều .
- Không thèm, bình thường giỏi nói vậy đi. Về thôi, lẹ lên....
- Dạ...- Lam và My đồng thanh...


- Lam ơi, thay quần áo rồi đi, trễ rồi đó!
- Còn sớm mà mẹ, mới có 6h20 mà.
- Trễ rồi chứ sớm sủa gì, lẹ lên, đừng để người ta chờ.
- Dạ, biết rồi.
Lam uể oải tắt cái laptop. "Đang nghe nhạc một hay" - Lam lầm bầm trong miệng ( quên nói, nó là chuyên gia "lầm bầm" đấy mọi người ạ ).
- Haiza, mặc cái gì bây giờ nhỉ?
Suy nghĩ một lát, nó quyết định mặc cái yếm xanh mới "tậu" hồi Tết. Mang đôi giày thể thao vàng, lấy tay vuốt sơ mái tóc ngắn cũn cỡn ( tóc ngắn sướng vậy đó ^^), nó nhìn vào gương mỉm cười:
- Ok, tạm ổn.

Nhà hàng
- Chị, hôm nay chị xinh quá
- Xinh gì, bình thường chị cũng thế, em có khen đâu .
- Hi, giỡn mà. Chị lúc nào chẳng xinh, em không khen chị phải tự biết chứ.
- Nói không lại cái miệng em đó.
- Hì hì.
- À, em biết vì sao chị biết anh em về không?
- Không, chị nói đi.
-..................................................... ^^
- Ô mô ( con nhỏ này cũng bị nhiễm từ Lam, nó quả có sự ảnh hưởng lớn ^^), thật hả chị ?
- Uh, chị cũng không ngờ. Tức nhất là vụ bắt chị đứng lên đó, em biết chị xấu hổ đến chừng nào không? Nghĩ lại chị còn tức .
- Ha ha, anh Hai bình thường không thế đâu, tuy nhiên khi giảng bài là nghiêm dữ lắm. Chị không muốn học thì cứ giả vờ lắng nghe. Dù anh Hai nghiêm, nhưng ảnh dạy dễ hiểu cực kì. Em thích ảnh dạy em học nhất, còn giỏi hơn thầy cô trên trường em.
- Chị không thèm, mấy đứa lớp chị cũng mê lắm.
- Điều đó đương nhiên, anh Hai em No.1.
- Xì..........................
- Hai đứa, ba mẹ gọi vô kìa.
Ti và Lam giật mình quay lại. Hôm nay Nam mặc áo thun và quần jeans, trông handsome và trẻ trung hơn mặc áo sơ-mi ^^.
- Dạ, vô đây.
Ti nói rồi kéo Lam vào. Đi qua thầy, nó không thèm nhìn thầy một cái ( xin đính chính là "không dám" chứ không phải "không thèm" ).
- Nào, Ti và Nhí qua đây ngồi.
Lam hơi nhăn mặt. Cái nickname "Nhí" bình thường nó vẫn thích được gọi, nhưng hôm nay nó thấy sao sao khi mẹ thầy gọi thế. Khó hiểu quá .
- Nam, con ngồi bên cạnh Nhí ấy.
Ôi trời, phen này ngồi ăn không nổi rồi. Sao cô lại sắp xếp kì cục thế hả cô? Lam than thầm.
- Mọi người dùng tự nhiên nhé!
- Chuyện, ba hôm nay nói năng hay ghê.
- Ba nói vậy mà con cũng bắt bẻ hả Ti?
- Hi hi, tại con thấy hôm nay ba khách sáo quá.Mình với nhà chú quen quá rồi.
- Ờ, hôm nay có anh con nên ba lịch sự chút.
- Anh Hai là VIP hả?
- Thôi thôi, hai cha con dừng lại được rồi đó. Ti, con không ăn chú ăn mất phần ráng chịu đó.
Ba nó lên tiếng, nói xong mọi người cười vang. Không khí thật ấm áp. Ai cũng ăn vui vẻ, trừ Lam. Ngồi bên thầy, nó không tập trung ăn được.
- Kìa Nhí, sao con không gắp thức ăn?
- Dạ, từ từ con ăn.
- Nam, gắp thức ăn cho em đi con.
Ặc, làm như nó con nít không bằng. Lam định nói không cần thì Nam đã gắp một lát thịt to tướng vào chén nó:
- Ăn nhiều au lớn.
Nó lí nhí:
- Cảm ơn.
- Nam này, con về đi làm ở đâu vậy?
- Dạ, con đi dạy.
- Anh này, chú hỏi anh đi làm ở đâu kia mà. Hi hi, ảnh dạy ở trường chị Nhí đó. À không, dạy lớp chị ấy luôn đó.
Nghe Ti nói, Lam suýt rơi đôi đũa xuống đất. Con nhỏ này "không đánh mà khai" .
- Hả?
4 vị phụ huynh tròn mắt ngạc nhiên.
- À đúng rồi, mẹ quên khuấy mất. Thằng Nam dạy trường bé Nhí, chậc, vậy mà mẹ không để ý. Nam, con dạy lớp Nhí hả?
- Sao cô chú không nghe con Nhí kể gì hết vậy?
- Hay nhỉ? Nam, con lo dạy bảo em, đừng bắt nạt nó nếu không nó về méc chú Bảo thì con biết tay ba đó. Nhí, anh Nam có bắt nạt con không, có gì con cứ nói với chú nghe.
- Dạ, con dạy lớp Nhí. Con cũng quên em ấy học trường đó, vô lớp dạy con mới biết. Cũng tại ba mẹ với nhỏ Ti không nói. Ba yên tâm, con không dám bắt nạt em đâu. Chú Bảo và cô Quỳnh cũng yên tâm ạ.
" Đáng ghét, chỉ được cái miệng, không dám bắt nạt mà vậy đó" - Lam ấm ức nhưng không dám nói. Nó cố cười nói:
- Dạ, thầy tốt lắm, dạy dễ hiểu nữa.Thầy không bắt nạt gì con hết, đối xử với con rất tốt. Cô chú yên tâm ^^.
- Không dám..., ơ ơ...
Lam quay sang bịt miệng Ti lại, trước khi nó tài lanh nói hết ra:
- Có chuyện gì thế?
- Hì, dạ không có gì đâu mẹ.
- Uh, được vậy cũng mừng. Chà, Nam bữa nay lên chức "thầy" rồi nhé!
Nam gãi đầu, mỉm cười:
- Mẹ đừng trêu con.
Lam tức hộc máu, cái kiểu cười kia tthật đáng ghét, nhưng...dễ thương quá T-T. Nó ghét thầy quá, hành hạ nó như vậy mà còn...Nó không dám nói nó không chú ý bài học, bị bắt đứng lên cả buổi, xấu hổ bao nhiêu. Đã vậy, còn nói tốt cho thầy.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Lòng nó như muốn gào thét lên kể tội thầy. Nhưng, nó cũng có lỗi mà, nói thể nào ba mẹ cũng la tơi bời, và khen thầy cho coi. Thôi, chấp nhận vậy...



Cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn, Lam thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nó chưa kịp thở xong thì:
- Con xin phép ba mẹ và cô chú về trước ạ !
- Ủa, sao về sớm vậy Ti.
- Dạ, tối nay con phải học thêm Hóa nữa cô. 12 khổ thật, trông cho hết năm nay là con tha hồ ăn chơi. Haiza, gần 5 tháng nữa...
- Uhm, vậy thôi con đi học kẻo trễ. Ráng ăn uống mới học được đó.
- Dạ.
Trước khi về, Ti nháy mắt với Lam:
- Em về trước nhé ^^.
- Chị nghỉ chơi em luôn, bỏ chị lại một mình .
- Hì, chứ chị nhớ năm ngoái chị cũng bỏ em suốt không? Em phải ngồi chơi với thằng Hiển, chơi với con nít chán không chịu được >,

Bàn ăn bây giờ có thêm 4,5 người đàn ông lạ hoắc, đang nói chuyện say sưa. Nó bước lại chỗ mẹ nó và mẹ thầy:
- Mẹ, về chưa? Mai con có bài kiểm tra nữa.
- Suỵt, không thấy ba con với ba anh Nam đang có khách à. Mấy ông đó là bạn cũ, mấy năm rồi không có liên lạc gì. Hôm nay hên sao mà gặp được, chắc phải lâu lắm mới về đó.
- Híc, vậy tính sao giờ. Con chưa học bài gì hết mẹ ơi (nó đang nói láo mẹ nó, mai có kiểm tra thật, nhưng kiểm tra Anh văn là sở trường của nó mà. Nó chỉ đang trốn thầy thôi ).
- Ai biểu con không chịu tập xe máy làm gì. Giờ có muốn về cũng không được. Hay con ra đón xe ôm về?
- Mẹ giỡn hả, con không đi xe ôm đâu.
- Hi, mẹ giỡn mà. Để mẹ tính cách.
- Hay để cô nói thằng Nam đưa con về?- Mẹ thầy nãy giờ mới lên tiếng.
- Dạ thôi, không cần đâu cô ơi, con ở lại chờ tí cũng được mà. Về thức khuya chút học cũng chưa muộn - Lam hoảng hốt khi nghe đề nghị của mẹ thầy.
- Sao được chứ con, việc học quan trọng hơn. Thằng Nam cũng tiện đường mà, với lại giờ nó ở lại cũng không được gì.
Lam chưa kịp nói gì thì mẹ Nam thấy Nam đang bước vào thì ngoắt lại:
- Nam, Nam !!!
Phen này tiêu thật rồi, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà. Nó than thầm trong bụng.
- Gì

vậy mẹ?
- Con chở Nhí về nhé. Hai ông già kia gặp lại bạn cũ chắc về muộn lắm. Mà con bé phải về học bài, mai nó kiểm tra gì đó nữa.
Nam nhìn qua Lam, Lam giả vờ quay trái quay phải...ngắm cảnh (ặc ặc), coi như không biết Nam đứng đó.
- Con chở được không mà im khô vậy? Giờ con cũng về chứ không lẽ đi đâu?
- À dạ, để con chở về.
- Vậy thì tốt.
Sau một hồi thì:
- Thưa cô con về, con về trước nghe mẹ.
- Uh, về mà thằng Hiển chưa về thì con khóa cửa ngoài nghe. Ba mẹ có lẽ về trễ.
- Con chở em đi cẩn thận đó nghe. Đi từ từ thôi đó...
Bây giờ thì Lam đang lẽo đẽo đi đằng sau Nam. Nó muốn khóc cho "thân phận" của mình quá ( đáng lí phải vui vì đi cùng với Prince chứ nhỉ ???). Sao lại khổ thế này chứ, muốn tránh cũng không được. Thôi, mình phải biết "đối mặt" với "số phận" (ghê chưa). Nó nhủ thầm rồi hùng dũng ngước mặt lên, và mỉm cười. Woa, nó không biết thầy cao chính xác bao nhiêu cm, nhưng chắc tệ gì cũng phải 1m80. Nó cao chính xác 149,5 cm , sao cuộc đời trớ trêu thế chứ. Nó mong có thêm 0,5 cm nữa thôi, vậy mà sao khó quá. Còn thầy thì chót vót...Đang mãi suy nghĩ thì:
- Đứng đó chờ tôi vô lấy xe.
Thầy lạnh lùng nói. Nó tự nhiên thấy buồn, lúc nãy mới vui vẻ được một chút, giờ thì mất hết rồi...
Ôi, thầy nó đang cỡi con Exciter đen trắng đời mới nhất đẹp kinh khủng, nó nghe tụi bạn bảo hình như 48 triệu . Nó là con gái mà còn mê chiếc này mà . Lam nhìn thầy rồi nhớ đến lời con Lan lớp nó: " Con trai đi AB đẹp kiểu công tử, còn đi Exciter đẹp manly". Nghe con bạn nói, Lam ra đường dòm đỏ con mắt vẫn không thấy thằng con trai nào đi Exciter mà đẹp cả . Nhưng giờ, có lẽ nó đã thấy được rồi. Nó còn đang ngẩn ngơ nhìn thì Nam hét lên:
- Làm gì đứng ngẩn ra đó vậy, lên xe đi. Bộ không muốn về học bài à?
Nó vôi vàng trèo lên xe. Ẹc, xe gì mà cao thế không biết, mất một lúc nó mới yên vị lên xe. Chưa kịp thở thì nó đứng tim vìkiểu chạy xe dã man của Nam. Cái xe Exciter tốc độ thế nào mọi người biết rồi đó. Nó muốn hét lên nhưng không mở miệng được. Lam hoảng hồn, nó chưa muốn chết đâu, đời nó còn đẹp mà, nó chưa có người yêu, chưa có sự nghiệp, chưa có gì hết. Lam không nói được, nhưng nó còn cái...tay. Nó đập mạnh mấy phát vào lưng Nam. Nam phanh xe "Kitsssssssssssssssss" một cái, do đột ngột, mặt Lam đập vào lưng Nam, đau điếng.
- Này, làm trò gì đánh tôi đau vậy hả?
- Anh, à thầy, đi xe kiểu gì kì cục vậy? Thầy có biết đang chở một nhân vật cao quý trên xe không hả? . Mà dù không phải chở em, nếu là chở người khác thầy cũng phải đi đàng hoàng chứ. Em không nghĩ thầy chạy như mấy thằng đua xe vậy đó. Thầy có biết em sợ lắm không. Sợ đến nỗi nói không được nên mới dùng "biện pháp mạnh" cho thầy dừng lại, chứ tôi không cố ý. Hèn gì lúc nãy cô bảo anh đi chậm. Dã man quá, híc...



Nam nghe Lam nói xong không nói gì, lặng lẽ đi tiếp. Bây giờ thì không dám chạy nhanh nữa . Cả hai không nói gì với nhau. Lam chúa ghét bầu không khí yên tĩnh này, nhưng nó không dám mở miệng bắt chuyện trước. Bỗng nó hoảng hồn khi phát hiện ra tụi bạn cùng lớp đang đi phía trước, nói chuyện rất rôm rả. Trời ơi, tụi nó mà thấy thầy chở nó thế này thể nào cũng có chuyện lớn cho xem. Híc, làm sao đây? Lam lấy hết dũng khí vỗ vai thầy:
- Thầy, thầy thấy cái đám đằng trước không?
Nhìn theo tay nó chỉ, thầy gật:
- Ờ, thấy. Mà sao?
- Thầy chạy thật nhanh vượt qua tụi nó nhé. Chạy như lúc nãy chở em vậy. OK? Thầy dư sức làm được mà, phải không?
- Tại sao lại phải làm vậy?
- Mấy đứa đó học lớp em, bộ thầy muốn tụi nó thấy em với thầy đi với nhau thế này à?
- À, ra là vậy. Nhưng mà, em có thể...ôm tôi được không. Đừng nghĩ tôi lợi dụng nhé. Tôi chỉ sợ tôi đi nhanh quá em té thôi.
Trời, ôm à? Lam làm sao mà dám ôm, nó cũng có thể diện chứ.
- Thôi không cần đâu.
- Nhớ lời em nói nghe, lỡ có chuyện gì đừng đổ thừa lỗi tại tôi đó.
- Biết rồi mà, thầy lo chạy cho nhanh đi.
Miệng nói vậy chứ Lam cũng run lắm. Lúc nãy do đột ngột, nên nó còn có khả năng ngồi vững trên xe, nhưng giờ nó không dám chắc mình có thể trụ trên xe với tốc độ đi xe khủng khiếp của thầy không ?
Nó chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì thầy đã phóng xe cái vèo. Nó hoảng quá. Thôi, tính mạng quan trọng nhất, thể diện...từ từ tính sau. Nghĩ sao làm vậy, nó đưa tay ôm chặt lấy thầy. Cái ôm của Lam quá đột ngột, làm Nam cũng bất ngờ, tay lái bị mất thăng bằng một chút, xém nữa cả hai làm bạn...với mặt đường rồi ( cũng may là Lam không phát hiện ra, nếu không nó hét toáng lên rồi ).
Nam phóng vèo một cái là hai đứa đã vượt tụi bạn Lam một khoảng khá xa. Nãy giờ Lam nhắm tịt hai mắt lại, không dám mở. Nam lên tiếng:
- Này, sao nói không cần mà giờ em ôm tôi chặt quá vậy, còn không thả ra đi, tôi sắp chết vì chịu không nổi rồi đó. Mấy đứa bạn em có lẽ giờ cách chúng ta 100 km rồi.
Lúc này nó mới dám mở mắt, ngượng ngùng khi thấy nó ôm thầy cứng ngắt như thế. Nó lí nhí nói:
- Xin lỗi, tại sợ quá...
- Biết rồi, em không cần nói đâu.
Bây giờ, cả hai lại tiếp tục yên lặng.
- Tôi...
- Em...
Không hẹn mà cả nó và thầy đều cùng lên tiếng. Híc, ngại chết được.
- Em nói trước đi.
- Thầy nói trước đi.
- Em muốn nói gì thì nói đi.
- Thầy nói đi. Chuyện em nói cũng không quan trọng đâu.
- Vậy thì thôi đừng ai nói hết.
Thầy làm nó cụt hứng quá đi thôi. Không biết định nói gì với mình nữa? Tò mò quá. Ghét cái ông thầy này quá ( quá miết ). Chắc mình phải nói trước rồi, híc...
- Được rồi, em nói. Em nói xong thầy nói đó. Em, em, em xin lỗi. Lúc nãy ở nhà hàng em không nên quát thầy như thế. Vậy đó, hết rồi, thầy thấy đó, cũng đâu gì quan trọng đâu. Mà thầy định nói gì với em ?
- Ờ ờ,ờ...
- Sao thầy cứ ờ mãi thế ? Bộ khó nói lắm sao? Vậy thôi đừng nói nữa, hứ (Lam tức giận rồi đó, nó ghét ai cứ lấp lửng như vậy lắm )
- Không không. Tôi, chỉ là tôi muốn xin lỗi em thôi. Lẽ ra tôi không nên nhắc nhở em như thế, em quát lại tôi như thế cũng không có gì to tát (ặc, phải thầy không vậy ). Với lại tôi cũng xin lỗi vì đã đi xe nhanh quá, làm em sợ. Tại tôi khoái tốc độ nên...
Nó mỉm cười. Hi hi, thầy nó đúng là dễ thương mà . Ôi ôi, lại suy nghĩ bậy bạ rồi, stop ngay ...
- Thôi, không sao đâu. Em không phải kẻ hẹp hòi, em tha lỗi cho thầy đó (oai chưa???), hi hi.
- OK. Tôi cũng tha lỗi cho em, dù tội em hỗn với người lớn rất nặng. Nếu lần sau còn tái phạm tôi cũng sẽ hẹp hòi không tha thứ đâu.
- Ơ ơ...
Lam còn đang "ơ ơ" vì bất ngờ trước lời nói của thầy thì đã đến nhà nó mất rồi.
- Xong, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé.
Nó xuống xe, nói:
- Cảm ơn thầy nhiều nhiều.
- No problems, hì , chỉ cần em ngoan ngoãn với tôi là được .
- Em trước giờ ngoan hiền sẵn rồi, thầy không biết hả?
- Không, tôi thấy em bướng bỉnh khó dạy thì có. Hồi nhỏ em dễ thương hơn.
- Xì, thầy nói sai bét cũng nói (dù thầy nói đúng 100%, nhưng nó vẫn phản kháng lại).
- Thôi không đôi co với em làm gì ệt, tôi về. Mà, em ở nhà một mình có sao không? Thằng Hiển chưa về phải không?
- Không sao đâu, khóa cửa là xong chứ gì. Với lại chắc ba mẹ cũng sắp về.

Thầy cứ về đi. Đừng lo.
- Tôi đâu có lo, tôi sợ ba mẹ tôi thôi. Ba mẹ tôi bảo phải trông nom em, nên tôi đâu dám trái lời.
- Bộ thầy chỉ lo cho em vì nghĩa vụ thôi hả - Lam buồn rầu hỏi, nhưng nó không đợi câu trả lời của Nam, dẫu sao nó cũng biết thầy trả lời thế nào rồi.
- Bye thầy, em vào đây.
Lam nói rồi chạy ù vào, không thèm nghe thầy đang gọi với theo.



Nam
Đúng là về nhà thoải mái thật. Tôi phải thừa nhận đi đâu cũng không bằng nhà mình cả. Tôi nằm trên giường, nhớ lại chuyện tối nay. Tôi đến khổ với cô bé . Dù cô bé đã lớn, nhưng không hiểu sao, với tôi, cô bé vẫn chỉ là con nít. Tôi xem cô bé như nhỏ Ti - em gái tôi. Tôi thấy có em gái cũng vui, nhưng cũng phiền phức, vì tôi hầu như không hiểu được suy nghĩ của con gái, lúc thế này lúc thế kia, thay đổi nhanh như chong chóng. Có một đứa em gái đã khổ, nay mai chắc tôi còn khổ hơn vì ba mẹ bảo tôi phải chăm sócluôn cho cô bé Nhí đó nữa . Haiza, mấy thằng bạn tôi luôn ao ước có em gái. Tụi nó bảo có em gái tha hồ bắt nạt, sai bảo. Nhưng đặt vào trường hợp như tôi, tụi nó sẽ thấy nhận định ấy hoàn toàn sai lầm !!!!!!!!!!!!!
.......................................
Lam ngồi trong phòng, nhìn tấm ảnh Nam ngày xưa mà buồn rười rượi. Thầy thật vô tâm!!! Hóa ra thầy chẳng quan tâm gì nó thật lòng. Thầy chỉ vì sợ ba mẹ la nên mới như thế. Thầy có thể thản nhiên nói ra nữa. Thầy không coi trọng nó. Càng nghĩ, nó càng tức bản thân. Nó nhận thấy tình cảm của mình trao nhầm chỗ. Nó luôn nghĩ và mong chờ Prince của nó là thầy, vì thầy tốt bụng, dễ thương, học giỏi, chững chạc, biết quan tâm...(nhiều không kể hết). Nhưng giờ, nó thất vọng. Có lẽ thầy có người yêu rồi, nên mới đối xử với nó kiểu như thế . Ôi, chắc suy đoán của nó đúng ít nhất cũng 90%. Broken heart !!!!!!!!!!!!!!! Giờ thì, nó hết hy vọng thật sự. Nó tự bảo với lòng từ nay không được nghĩ nhiều tới thầy nữa, thầy không phải là Prince của nó. Nó sẽ tìm được một người tuyệt hơn thầy . Cố lên, mi quên thầy đi Lam !!!!!!! Lam biết khóc không phải là biện pháp tốt, nhưng với nó bây giờ mà nói, chỉ có khóc mới xoa dịu "nỗi đau" thôi. Ngày mai, nó sẽ không bao giờ khóc vì thầy nữa. Nhất định là thế !!!!!!
Đầu tuần, lớp nó ồn kinh khủng, tụi trong lớp kể đủ chuyện hay ho cuối tuần, rồi bàn việc đi chơi...Diệu vỗ vai nó:
- Eh, hôm rồi đi ăn tối vui không mi?
- Thôi, đừng nhắc nữa mi ơi.
- Sao, bộ có chuyện gì xảy ra hả? - My lo lắng hỏi.
- Uh, để ta kể cho nghe nè. Bla..bla..bla
- Chuyện vậy đó, bởi vậy từ nay ta không thích nữa, tới đâu thì hay .
- Mi có chắc thầy có người yêu chưa, hay suy đoán bậy? Mi toàn giỏi đoán bậy không thôi còn gì.
- Ờ thì ta đoán, nhưng chắc thế. Thầy vậy mà không lẽ chưa có người yêu?
- Biết đâu được, như mấy anh Hàn Quốc đẹp trai của mi có ai có người yêu chưa?
- He, chưa ai có hết.
- Bởi vậy mi cũng đừng từ bỏ hy vọng. Ta cảm giác thầy cũng quý mi lắm. Nhưng mà mi thích...vừa vừa thôi nhé, lỡ thầy không thích mi hay có bạn gái rồi thì mi vẫn có thể từ bỏ dễ dàng.
- Nói như mi. Eh, vậy mi "iu" anh Nhật cũng còn để trong lòng một ít hả ?
- Ơ hay, ta với anh í đến với nhau rồi, nên phải "iu" hết lòng chứ. Hi hi, với lại anh Nhật không phải là hạng đào hoa, lăng nhăng, ta cũng yên tâm.
- Mi sướng nhỉ? Ước gì ta với con Lam cũng được như mi. Ta còn thấy anh Nhật "iu" mi nhiều hơn mi "iu" ảnh. Đúng không Lam?
- Xì, thằng Hải thích mi kìa, sao không đáp lại, còn đòi hỏi.
- Phải từ từ để ta suy nghĩ chứ.
- Hừ, lo nghĩ, đến hồi mất đừng tiếc. Thằng đó học Bách khoa, nhìn cũng kute, con gái bên đó "cướp" mất hồi nào mi không hay á. Hắn chờ mi hoài chịu không nổi bỏ cuộc luôn đó.
- Thì ta nói để ta nghĩ mà. Mi lo chuyện mi đi, hihi.
- Haiza, chuyện ta có gì phải lo, ta sẽ không mơ tưởng nữa. Chỉ xem là thầy, là anh trai thôi. Mọi chuyện đều có duyên số, nếu thầy là Prince của ta thì là của ta, từ từ cũng đến, không phải thì thôi (nói như bà già ).
- OK, mi nghĩ được thế là tốt.
- Thôi vô học rồi, đừng nói chuyện nữa tụi bây.


Lam lững thững đi xuống phòng photo lấy tài liệu thì gặp Nam đang đứng chỗ thang máy dành cho giáo viên. Nó định đi một hơi không nhìn thì Nam gọi giật lại:
- Này, thấy giáo viên mà không chào hả?
- Chào thầy.
- Chào mà sao cái mặt bí xị thế?
- Vậy phải làm sao thầy mới hài lòng chứ? Em đang vội không rảnh như thầy đâu!
Thấy thái độ của Lam, Nam lúng túng vội nói:
- Ờ, không sao, tôi đùa tí mà. Em vội thì đi đi. À, mai có giờ tôi đó, em ngồi chú ý nghe giảng đó.
Hừm, nhắc đến chuyện này Lam càng cay cú thầy hơn. Nó còn thấy ngượng vì bị thầy gọi lên trước cả lớp lần trước
- Hôm trước thầy làm em quê lắm đó thầy biết không? Mai em sẽ chú ý nghe "lời vàng ngọc" của thầy, thầy đừng có mf gọi em đứng lên nữa đó. Chào thầy.
Nói xong Lam lạnh lùng quay đi , còn Nam lẩm bẩm: " Lạ quá, sao hôm nay cô bé lạnh nhạt với mình thế nhỉ?" ( Có ai biết lý do thì trả lời giúp Nam nhé ^^)
Hôm sau, Nam vừa bước vào lớp, cả lớp đã xôn xao, chủ đề mà bọn nó nói không ai khác là Nam. Lam bực bội, học trò bây giờ thật kì cục, ngay đến thầy giáo cũng không tha, đẹp trai đến mấy cũng để trong lòng mà khen, có nhất thiết phải ầm ĩ nhe thế không ?????( Hihi,Lam có giống tụi bạn nó không nhỉ ??)
Nam phải đập bàn mấy lần, lớp mới trật tự. Thằng Quân có lẽ cũng bó tay với cái lớp này nên hắn không buồn la hét nữa.
- Có chuyện gì mà ồn như cái chợ vậy hả? Cần nói gì thì đứng dậy phát biểu, tôi đâu có cấm. Tôi nhắc lần cuối, từ giờ lớp còn mất trật tự thì đừng trách tôi đó. Mở giáo trình ra, chúng ta bắt đầu học.
Bữa trước học hệ tuần hoàn đã chán, hôm nay học hệ thần kinh còn kinh dị hơn. Lam cầu mong cho nhanh hết giờ. Nó giả vờ nhìn chăm chú vào cuốn giáo trình dày cộp, ra vẻ ta đây đang chăm chỉ nghiên cứu bài. Nó không biết chốc chốc Nam lại đưa mắt xuống chỗ nó, nhìn điệu bộ nó Nam không khỏi mỉm cười .
Lam mặc dù vờ chúi mũi vào sách, nhưng thỉnh thoảng, nó cũng lén …ngắm thầy . Đã dặn lòng không được nhìn, không được nghĩ đến thầy, tuy nhiên Lam không làm được. Nó không có đủ quyết tâm. Chỉ cần nhìn thầy cười, thầy nói, nó lại quên hết .Trời ơi, phải làm sao đây?????????? Thôi, đành phó mặc số trời vậy. Nó phải đối diện với tình cảm của mình, không nên lẩn tránh nữa .



Lam ngồi cứ nghĩ vẩn vơ, đến khi thầy cho giải lao mà nó cũng không hay. Diệu phải lấy tay đung đưa trước mắt nó mấy lần nó mới giật mình:
- Eh, làm trò gì vậy mi?
- Mi làm gì mà thất thần vậy. Tụi ta lo quá à.
- Hì, ta suy nghĩ tí chuyện í mà. Đừng lo, ta nghĩ xong rồi
- Híc, ta nghi quá, mi thì biết nghĩ gì chứ. Đầu óc mi toàn nghĩ lung tung thôi.
- Ặc, sao nói ta vậy mi , ta cũng nhiều suy nghĩ hay ho lắm chứ.
- Thấy ghê, dù mới chơi với mi nhưng tụi ta còn lạ gì mi. Chắc mấy đứa bạn của mi cũng

khổ vì mi quá. Hi hi.
- Không dám á, đừng coi thường ta nghe, ai cũng phải "hãnh diện" vì làm bạn với Lưu Trà Lam đó .
- Ừm, "hãnh diện" ghê ^^.
- Xì !!!!!
- Hồi nãy mi có nghe giảng bài không?
- Hỏi biết câu trả lời của ta còn hỏi gìmệt.
2hi.us