Truyện teen Nước mắt sao bắc cực
Tác giả: Internet
Truyện teen Nước mắt sao bắc cực
báo tin mừng cho mẹ biết…???
Nghe mẹ nuôi hỏi một hồi, Hương muốn điên luôn cái đầu, làm sao cô có thể cùng Phong được chứ, anh ta là một tên độc tài, chuyên môn bắt cô làm những việc mà cô không thích, mà nghĩ cũng lạ sao hắn tài thế nhỉ, không lần nào cô thoát được, và cô cũng là người đã kết hôn rồi, dù bây giờ không sống chung nhưng mà trên danh nghĩa cô cũng đã là vợ của người ta, Hương tự hỏi không biết bây giờ ông chồng của cô ra
sao..??
Nhìn Hương ngồi trầm tư suy nghĩ, bà Thu mỉm cười, ngắm đứa con gái nuôi xinh đẹp của mình, bà thấy nó vừa tốt bụng lại vừa ngoan ngoãn, giỏi giang, bà cũng mong nó có thể kiếm cho mình một tấm chồng tốt, nghĩ đến lúc có những đứa cháu xinh đẹp là bà lại tươi lên, nhưng mà con Hương và thằng Thái, hai cái đứa này không hiểu lòng bà gì hết, tại sao chúng nó không lập gia thất cho bà nhờ, mòm mỏi đợi chờ cũng khiến bà phátđiên, bà nghĩ mình phải hành động mới được, nhiều khi trong tình yêu cũng cần phải có chất xúc tác.
_ Sao, con thấy thế nào…??
_ Mà chuyện gì hả mẹ…??
_ Còn chuyện gì được nữa, chuyện con và Phong đấy…!!
_ Con và anh ta có chuyện gì đâu..!! Hương giải thích.
_ Dấu mẹ làm gì, nhìn hai đứa tình cảm như thế mà con bảo là không có chuyện gì..!!
_Con nói thật mà, con với anh Phong chỉ là bạn thôi…!!
Mặc dù trả lời mẹ mình như thế nhưng Hương lại nghĩ khác, anh ta là ác quỷ thì có.
Xét lại những lời mà con Hương nói, bà Thu thấy hơi thất vọng, không lẽ bao nhiêu hy vọng của mình đều tiêu tan cả, không được bà nghĩ dù có hơi đường đột nhưng mình phải gọi điện mời Phong đến nhà ăn cơm, tiện thể xem thái độ của nó với con Hương thế nào.
_ Hương, tí nữa con gọi điện mời Phong, Thái và cả con Thảo nữa đến nhà mình nhé, mẹ muốn đãi tiệc mời chúng nó một bữa..!!
Nghe mẹ nuôi nói, Hương ngạc nhiên hỏi:
_ Có chuyện gì hay sao mà mẹ lại mở tiệc..!
_ À, mẹ chỉ muốn cảm ơn lần trước Thái mời mình thôi…!
_Vâng…!
Vừa thấy Hương quay đi, bà mỉm cười, xin lỗi con gái nhé, nhưng mà vụ này mẹ không bỏ qua được, tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc của con thôi, bà cảm thấy mình là một người mẹ tuyệt vời, cầm tách cà phê lên bà uống một ngụm.
_ Mình phải làm những gì hả mẹ…?? Hương hỏi.
_ À, cũng không có gì nhiều đâu, thức ăn thì mẹ đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, nên bây giờ mình chỉ cần chế biến là xong..!
Hương rất giỏi chuyện bếp núc, cô đã từng đoạt giải của phường về hội thi nấu ăn, nhưng mà cũng lâu rồi cô không có thời gian cho chuyện này nữa, nên tất cả đều do bà Thu nấu.
Gọi điện thoại về nhà anh Thái, Hương chỉ hy vọng người nghe không phải là Phong, nhưng…
_ A lô, ai đang gọi đấy..??
Hương vừa nghe giọng nói qua điện thoại thôi, là cô không biết nói gì nữa rồi, nên cô chỉ im lặng.
_ ………..!!!
_ Ai đây hả…??
Thấy có người gọi đến số điện thoại ở nhà mà không chịu trả lời nên Phong hét:
_ Này, nếu mà dảnh thì tìm người khác mà đùa…!!
_ Là tôi đây…!!
_ Cô là ai…!!
Hương bực mình nghĩ anh ta đúng là tên bất lịch sự, người ta gọi điện thoại chưa kịp nói gì thì đã quát lên như điên rồi.
_ Tôi nói cho anh biết, anh cũng vừa phải thôi, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại quát lên như thế hả…?? Hương tức quá nên cô xổ ra một hồi.
_ Là cô à, mà có chuyện gì…??
_ Mẹ tôi mời anh, anh Thái và chị Thảo tới dự tiệc.
_ Mấy giờ..!!
Nghe anh ta hỏi mà Hương bực cả mình, tên này sao có thể ăn nói thô lỗ thế nhỉ, nhưng mà thôi chấp anh ta làm gì, mình chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ giao là được.
_ Một giờ. Hương cũng trả lời như anh ta cho bõ ghét.
_ Lúc nữa tôi đến..!
_Chào anh..!!
Hương dằn mạnh cái điện thoại xuống, cô không hiểu là cô gây thù chuốc oán gì với anh ta mà lần nào gặp nhau anh ta cũng bắt bẻ, và hành hạ cô, chán quá đi mất, cái số của mình đúng là khổ với đàn ông.
_ À, cũng không có gì nhiều đâu, thức ăn thì mẹ đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, nên bây giờ mình chỉ cần chế biến là xong..!
Hương rất giỏi chuyện bếp núc, cô đã từng đoạt giải của phường về hội thi nấu ăn, nhưng mà cũng lâu rồi cô không có thời gian cho chuyện này nữa, nên tất cả đều do bà Thu nấu.
Gọi điện thoại về nhà anh Thái, Hương chỉ hy vọng người nghe không phải là Phong, nhưng…
_ A lô, ai đang gọi đấy..??
Hương vừa nghe giọng nói qua điện thoại thôi, là cô không biết nói gì nữa rồi, nên cô chỉ im lặng.
_ ………..!!!
_ Ai đây hả…??
Thấy có người gọi đến số điện thoại ở nhà mà không chịu trả lời nên Phong hét:
_ Này, nếu mà dảnh thì tìm người khác mà đùa…!!
_ Là tôi đây…!!
_ Cô là ai…!!
Hương bực mình nghĩ anh ta đúng là tên bất lịch sự, người ta gọi điện thoại chưa kịp nói gì thì đã quát lên như điên rồi.
_ Tôi nói cho anh biết, anh cũng vừa phải thôi, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại quát lên như thế hả…?? Hương tức quá nên cô xổ ra một hồi.
_ Là cô à, mà có chuyện gì…??
_ Mẹ tôi mời anh, anh Thái và chị Thảo tới dự tiệc.
_ Mấy giờ..!!
Nghe anh ta hỏi mà Hương bực cả mình, tên này sao có thể ăn nói thô lỗ thế nhỉ, nhưng mà thôi chấp anh ta làm gì, mình chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ giao là được.
_ Một giờ. Hương cũng trả lời như anh ta cho bõ ghét.
_ Lúc nữa tôi đến..!
_Chào anh..!!
Hương dằn mạnh cái điện thoại xuống, cô không hiểu là cô gây thù chuốc oán gì với anh ta mà lần nào gặp nhau anh ta cũng bắt bẻ, và hành hạ cô, chán quá đi mất, cái số của mình đúng là khổ với đàn ông.
Hai mẹ con Hương dành gần cả buổi sáng mới chuẩn bị xong, trong khi mẹ nó vui vẻ thì Hương lại buồn, nó sợ gặp tên Phong, hic, chỉ nghĩ lúc nữa anh ta tới thôi, là mình hết muốn ở nhàrồi, làm sao mà có thể ra khỏi đây được nhỉ, trong đầu của Hương lúc này có hàng vạn câu hỏi đặt ra, Hương chỉ mong mình tìm ra được một cách nào đó thôi, mau mau đi hắn sắp tới rồi….!!
Phần 4 :
Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt suy nghĩ của Hương.
_A lô, ai đấy ạ..??
_ Hương hả, anh Thái đây…!!
_Có chuyện gì không anh..???
_À, anh chỉ bảo là bọn anh đang trên đường đến nên gọi điện cho em chuẩn bị trước..!!
Hương phì cười cái anh này đúng là khôi hài thật, cứ làm như mình quan trọng lắm không bằng.
_Dạ, cũng xong rồi mà anh, anh đến nhanh lên nhé..!!
_ Ừ, thôi chào em..!!
_Chào anh..!!
Vừa mới đăt được cái điện thoại xuống thì bà Thu đến, bà hỏi:
_ Ai vừa gọi điện cho con đấy…??
_ Dạ, là anh Thái, anh ấy bảo là anh ấy đang trên đường tới…!!
_Vậy à, nếu thế thì mình cũng bày biện đi là vừa…!!
_Vâng…!!
Khoảng 5 phút sau thì có tiếng chuông cổng, Hương cầm chìa khóa chạy vội ra, nó vừa mở được cái cổng thì chiếc xe màu đen của anh Thái tiến vào chưa hết chiếc xe của tên ác quỷ kia nữa chứ, Hương đóng cửa rồi đi luôn vào nhà.
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ, chị Thảo và anh Thái thì bị bà Thu trêu suốt nên tiếng cười lúc nào cũng vọng lên, còn Hương thì không còn lòng dạ nào mà nuốt, bây giờ trong đầu cô là hàng vạn câu hỏi không tên nó đang dày xéo, cô tự hỏi là anh ta có ý gì không vì từ lúc qua đêm ở khách sạn ấy, hắn ta càng yên lặng hơn thì phải, anh ta sao lại nhìn mình với ánh mắt vừa đau khổ, lại vừa nuối tiếc thế kia nhỉ, Hương thở dài, sao tim mình lại nhói đau thế này, tại sao, mình cảm thấyđau khổ quá, có cái gì đang dồn nén trong lòng thì phải, mình không chịu nổi nữa rồi, mình cần phải về phòng nằm mới được nếu mà ở đây thêm nữa thì ăn bao nhiêu mình lại nôn ra hết vì chóng mặt mất.
Hương đứng lên, kéo ghế ra, mọi người đều dừng nói chuyện hay ăn để nhìn Hương.
Bà Thu nhìn hành động của con gái, thấy lạ bà hỏi:
_Con định đi đâu à, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà…!!
Hương đành nói dối vậy, cô nhằm mắt lại, cố hít một hơi dài, Hương bảo:
_Con xin lỗi mọi người nhưng con mệt quá, không thể ở đây chung vui, con xin phép lên phòng…!!
Bà
Thu nghe Hương nói, bà lo lắng hỏi:
_Con lại bị đau đầu à, đến là khổ, mẹ đã nói rồi mà, làm gì thì cũng phải nghỉ ngơi, sao con không biết thương mình gì hết, thôi con đi nghỉ đi..!!
Hương nghe bà Thu nói thì mừng quá nên bảo luôn:
_Con xin phép, chúc mọi người ngon miệng..!!
Nói xong câu đó Hương bỏ đi lên lầu, cô cố nén tiếng thở dài, nhưng có một người đang nhìn theo, anh cảm thấy mình ngu ngốc quá kiểu này thì bao giờ anh mới có thể nói cho cô ấy biết mình là chồng của cô ấy đây, anh cũng không ăn nổi nữa, anh xin phép bà Thu và mọi người được ra vườn ngắm cảnh.
Anh cũng đứng lên và bảo:
_ Mọi người ăn ngon miệng, cháu xin phép được ra đây một chút…!!
Bà Thu chứng kiến hành vi lạ lùng của hai đứa này, bà cảm thấy có chuyện gì đó đã diễn ra mà cả hai đang cố dấu bà, con Hương nó là người thật thà mà, sao lại có chuyện gì mà bà lại không biết, nhưng mà có khi mọi chuyện không phải cái gì Hương cũng có thể nói cho mẹ mình biết, như chuyện cô đã có chồng, rồi qua đêm với Phong nữa chứ, dù chỉ là ở cùng phòng nhưng cô cảm thấy sợ, quá khứ lại ùa về, nó làm cho đầu Hương nhức nhối, đau quá, thuốc đâu rồi nhỉ, mình cần phải uống, may ra cơn đau này mới qua.
Nằm lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, Hương nghĩ thôi thì mình ra vườn, ở đấy vừa có cây, có hoa, tha hồ mà thưởng ngoạn, mình sẽ lắng dịu lại được tâm hồn.
Mở được cánh cửa sau, Hương không muốn làm phiền ai nên mới chọn cách này, vừa đi vừa hít thở khí trời thật là tuyệt không bù với không khí khó chịu và căng thẳng như ở trong nhà, cô muốn đi xuống cuối vườn nơi có chiếc xích đu mà cô thích, thỉnh thoảng cô vẫn hay ra đấy nằm đọc sách hay chỉ đơn giản là ngắm trời mây.
Nhưng mà Hương đến chậm mất rồi thì phải vì có ai đó đang nằm, cô nhìn kỹ xem là ai, thì trời ạ cái tên Phong mà cô ghét nhất, không được mình vừa mới cố tránh mặt anh ta thế mà lại gặp nhau riêng tư như thế này thì e không tốt, thôi thì chuồn.
Tiếng loạt xoạt của những chiếc lá khô làm cho Phong giật mình nhìn lên, anh thấy Hương đang định quay gót đi vào nhà, anh bật dậy, chạy thật nhanh tới nắm tay Hương lôi lại, cô cố vùng vẫy và hét:
_Buông tôi ra cho tôi còn đi, anh làm cái gì thế hả…!!
Phong bực cả mình, cô ta nhìn thấy mình là tìm cách chốn đã vậy mình phải cho cô ta biết mình là ai, cô ta có biết như thế là ngu xuẩn lắm không nhỉ.
Bây giờ sự chiếm hữu trong lòng Phong rất lớn anh chỉ mong cô sẽ thuộc về anh, anh nghĩ chỉ một lần thôi con nhỏ ương bướng này chịu nghe lời anh nói thì anh đã mãn nguyện lắm rồi nhưng xem ra mình phải dạy bảo thêm cho cô ta mới được.
_Cô có im đi không thì bảo, hay là tôi lại lôi cô vào bữa tiệc nhé, và bảo mẹ cô là cô giả vờ vì không muốn gặp tôi, hay là cô ở qua đêm với tôi nên cô ngại..!!
Anh nói mà môi anh nhếch lên anh lại đang ghen với chính mình.
Hương sợ quá mẹ mình mà biết thì có lẽ mẹ sẽ vui hơn, nhưng mà như thế thì bà lại được nước ép lấy tên này thì khổ. Hương vội vàng bảo:
_Anh có im đi không hả, tôi xin anh đó, anh muốn gì..???
Nghe con bé này có vẻ biết sợ hơn rồi đấy, nhưng mà cô làm cho tôi tức thì tôi sẽ chơi với cô.
_Tôi nghĩ là mẹ cô rất thích tôi lấy cô, vậy ý cô thế nào….??
Phong vừa dứt lời thì Hương hét lên:
_Tôi có chết cũng không bao giờ lấy người như anh…!!
Phong tức điên lên anh không ngờ là con nhỏ này không cần suy nghĩ gì cả đã hét lên như thế với anh rồi, xem ra cô ta muốn chết đây mà.
_Nhưng mà tôi lại thích lấy cô…!! Anh dài giọng bảo.
Hương vùng tay mình ra khỏi tay của Phong nhưng anh đã chuẩn bị từ trước nên cô vừa mới làm như vậy là bị anh ôm cứng vào lòng.
Mặc cho Hương dãy giụa, anh không lý gì đến cả anh bảo:
_Bây giờ thì tôi sẽ đi nói ngay với mẹ của cô đây, thế nào..!!
Hương sợ đến đông cứng cả người, anh và cô quá gần, Hương cảm nhận được mùi nước hoa của Phong và hơi thở của anh phả sau gáy mình, trái tim của anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực, sao lại thế không lẽ anh ta thích mình, không đúng anh ta đâu thể thích mình được anh ta luôn bắt nạt và trêu ghẹo mình kia mà, chẳng qua là do mình nghĩ nhiều quá đấy thôi.
Hai tay của Hương chống vào người Phong, Hương cố đẩy nhưng anh lại càng siết cô chặt hơn, anh ngửi mùi tóc của Hương, tóc nó mượt mà quá, mà nó gội gì mà thơm thế nhỉ, cơ thể nó thật mềm mại, làn da thì cứ như là em bé ấy, anh cứ ôm diết như vậy nhất quyết không chịu buông.
Hương biết mình không thể thoát nếu mà không nhanh lên mẹ, anh Thái và chị Thảo ra mà trông thấy thì chết, họ lại trêu mình và hiểu lầm mình có quan hệ yêu đương với tên này thì khổ, đành xuống nước xin anh ta tha vậy.
_Anh muốn gì thì nói đi..?? Hương run run giọng hỏi.
Phong hài lòng, nhưng anh không muốn mất cơ hội được ôm Hương như thế này chút nào, nên anh bảo:
_Có thật là tôi mà buông cô ra thì cô sẽ nghe lời tôi chứ…??
_Vâng…!! Hương ngoan ngoãn chả lời.
_Thế là tốt nhưng trước tiên tôi có thể hôn cô chứ…???
Phong cảm nhận được cơ thể Hương đang run trong tay mình, cô ấy chắc là đang sợ, anh tự hỏi mình làm như vậy là có đúng không nhưng nếu không làm thế thì cô ấy sẽ không bao giờ cho mình cơ hội, mà như vậy thì chuyện này bao giờ mới kết thúc.
_ Không… không … không thể được…!! Hương lắp bắp.
Phong biết tại sao nhưng anh vẫn cứ truy cho đến cùng.
_Tại sao..??
Hương nuốt đau khổ vào lòng và bảo:
_Tôi… tôi đã có chồng rồi..!!
_À…!!
Phong à lên một tiếng, anh khoái chí xem ra con nhỏ chung tình hơn anh tưởng, nhưng mà nó nghĩ anh là ai, anh phải cho nó biết cái cảm giác ghen tức khi nó đi với thằng đàn ông khác là gì..!
_Cô đừng có nói dối, mẹ Thu của cô, rồi Thái nữa đều nói là cô vẫn còn chưa kết hôn, nay lại mọc ra một ôngchồng là sao…??
Hương khổ quá, mắt lại rơm rớm nước, kiểu này thì cô lại khóc đến nơi, sao mình dấu được họ lâu như thế mà mới gặp anh ta có mấy buổi mình đã khai hết ra như thế nhỉ, đúng là ác quỷ mà.
_Sao còn không nói mau, hay là cô thích tôi ôm suốt như thế này..??Phong vừa dọa vừa quát.
Hương nấc lên rồi bảo:
_Tôi.. tôi nói thật mà, tôi đã kết hôn rồi..!!
Anh lấy tay mình đẩy Hương ra, nắm cứng vào hai cánh tay cô, anh muốn cô đối diện với mình mà chả lời.
Nhưng Hương thì sợ, không dám ngẩng mặt lên nên cúi gằm mặt xuống.
Phong một tay giữ Hương vì sợ cô chạy mất, một tay nâng cằm cô lên và bảo:
_Em có nói hay không, em thích anh ta à…??
Giọng nói của anh ngọt ngào quá, giống hệt cái hôm Hương bị ngã cầu thang, cô tròn xoe mắt nhìn, còn chưa nói được gì thì…
_ Ưm….!!
Anh ôm chặt lấy Hương vào lòng, môi anh đặt lên môi cô, anh hôn mà như người ta đang chiếm một cái gì đó, Hương cảm nhận môi mình bỏng dát, Hương sợ quá, cô không hiểu là mình đang rơi vào tình huống nào, cả người cô như đang trôi theo dòng nước, nó bồng bềnh, cô nghĩ là mình đã bị say sóng, còn Phong cũng chẳng hơn gì, anh cũng có cảm giác như thế, anh cảm thấy mình như tan chảy trong nụ hôn của cô.
Sau nụ hôn kéo dài, Phong buông Hương ra và nhìn cô say đắm, anh bảo:
_Từ bây giờ em sẽ làm bạn gái của anh chứ..???
Mà e ơi, học y dược lâu lắm, cũng khoảng 5 hay 6 năm j cơ mà, sao truyện diễn ra mới có chưa đầy 1 năm kể từ khi Hương lấy chồng, rùi chồng Hương đi phẫu thuật…. mà Hương
đã ra trường là sao nhỉ? Giải thích nhé. Dù sao thì truyện cũng hay mà
Hương nghe Phong hỏi mình với cái giọng ngọt ngào ấy làm cho cô mở to mắt ra nhìn, tim cô đập nhanh hơn, cô nghĩ mình đã bắt đầu chú ý tới anh ta rồi, nụ hôn vẫn còn chưa tan, nó vẫn còn đọng trên môi cô, người cô run rẩy, nhưng cô có thích ai đi chăng nữa, không phải là đã quá muộn rồi sao, vì cô đã có chồng, nó như một bức tường ngăn cách vậy, lấy gì để phá nó bây giờ.
Hương thấy Phong nhìn mình như muốn ôm cô thêm vào một lần nữa, Hương sợ, sợ mình không làm chủ được trái tim mình, sợ mình làm cho anh hy vọng hão huyền và hơn nữa cô không muốn mang tiếng là kẻ lăng loàn, có chồng rồi mà vẫn mê trai, hít lấy một hơi dài, Hương trở về là con người lạnh lùng như trước đây, Hương bảo:
_Em xin lỗi nhưng mà không thể được…!!
Phong cười xem ra có tiển triển đấy, ít ra cô ấy đã xưng “em” với anh, nhưng mà cô ấy từ chối mình vì Huy à, ha ha, được lắm cô ta cũng biết điều đấy, nhưng mà mình muốn thử với con người mới như thế này, mình sẽ làm được gì với cô ta, mình sẽ làm cho cô ấy yêu mình, rồi mọi chuyện sẽ qua đi và hy vọng cô ấy không bị xốc khi biết mình là ông chồng hờ của cô ấy.
Phong vẫn nắm chặt tay Hương không buông, Hương đã cố mấy lần mà không có hiệu quả nên cô đành bỏ cuộc, cô không ngờ hôm nay mình lại rơi vào tình trạng này, nhưng anh Tuấn có bao giờ làm như thế này với cô đâu, anh ấy vừa dịu dàng, lại biết điều đâu có như tên ác quỷ này, hắn mà muốn làm gì thì làm cho bằng được, hắn có biết là đang dồn cô vào thế bí không nhỉ, hét lên thì không xong, mẹ màra thấy cái cảnh này, bà lại tưởng mình yêu cái tên này thật thì khổ, mình phải làm sao bây giờ.
_Tôi xin anh đấy, buông tôi ra cho tôi đi, anh Tuấn cóbao giờ làm như thế này với tôi đâu…!!
Hương vừa dứt lời thì trong mắt Phong có hai đốm lửa, anh nhìn cô đầy tức giận và bảo:
_ Hắn đã chạm vào người cô à…???
Hương nghe giọng anh nói mà run, cô không hiểu sao Phong lại tức giận như vậy, cô có là gì của Phong đâu, sao anh ấy lại…
_Còn chưa chả lời, hay là tôi phải lôi cô đi gặp anh ta hỏi cho ra lẽ…???
Hương uất quá, anh ta có thấy mình vô lý hay không nhỉ, sao anh ta dám xen vào đời tư của cô.
_Tại sao tôi phải nói cho anh biết…??Hương hét lên.
Anh không nói gì với cô nữa, mà hai tay anh bóp mạnh cánh tay của cô, mắt anh gườm gườm nhìn cô, anh dí sát mặt mình vào mặt cô và bảo:
_Cô có nói không hả, và từ nay tôi cấm cô có quan hệ gì với thằng cha đó nữa….!!
Hương sợ quá, nhắm tịt mắt mình lại, thở cô cũng không dám, anh ta lại đang muốn làm gì cô thế này.
Thấy nói như thế mà Hương vẫn không bảo nào, vừa ghen vừa tức anh đã đánh cho cô một cái tát.
_Bốp…!!
Hương cảm thấy trời đất như có muôn vàn vì sao, vì cô không thể nào hiểu nổi, sao cô hay bị bắt nạt như thế này, từ bé tới giờ chỉ có bố cô là cho cô ăn một cái tát lúc ép cô lấy chồng, còn chồng cô thì làm cho cô gãy cả chân, nhưng ngay cả tên này cũng đánh cô là sao.
Hương xoa xoa hai cái vào má, anh ta đúng là ác độc mà, sao anh ta lại đánh cô như thế chứ, tại sao, Hương khóc, không phải vì cái tát, mà là cảm giác tủi thân, cuộc đời của cô đúng là toàn tai ương cả, sao cứ dính đến đàn ông là cô toàn gặp họa thế này.
Phong thấy mình hơi quá, sao anh lại vũ phu như vậy nhưng anh hình dung ra cảnh cái tên kia làm gì cô là anh lại ghen lên dữ dội, anh không cảm thấy hối hận gì nhiều, anh mà biết được hai người đó đã làm gì nhau thì anh nghĩ mình có thể giết cả hai mất.
_Sao vẫn còn chưa nói…???Phong quát.
Phong hết kiên nhẫn nên quát lên như vậy, anh nghĩ hay là cô ta và anh chàng kia đã làm chuyện gì mờ ám thật nên cô ta mới ngập ngừng không dám nói như thế này.
Hương vừa nấc lên vừa bảo:
_Tôi chỉ coi anh ấy như anh trai thôi…!!
Phong nghe cô nói vậy thì thở phào nhưng anh vẫn chưa tin hẳn, nên anh bảo:
_Cô nói dối đúng không, nếu cô chỉ coi anh ta là anh trai thì cô có cần tình tứ lên xe để anh ta chở về mấy hôm, và cười duyên với anh ta như thế không hả…???
_Tôi đã nói hết cả rồi, anh không tin cũng mặc, mà anh là gì của tôi chứ, tại sao anh lại tra hỏi tôi như quan tòa thế hả…??? Hương uất quá nên cũng quát lại anh ta cho bõ tức.
Dư vị của cái tát vẫn còn trên má cô, nó vẫn còn đỏ, đau quá, anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, kiểu này mình và anh Tuấn có gì thật thì không biết anh ta sẽ làm gì mình nữa, nhưng sao anh ta lại hành động như thế này.
Phong nghĩ con nhỏ này thật là ngu, người ta làm thế thì còn nguyên nhân nào khác nữa chứ, ngoài muốn chiếm hữu và thích ra thì không lẽ còn lý do nào khác.
_Vì anh thích em được chưa…!!!
Hương giật mình, cô kinh ngạc không tin vào tai mình nữa, anh ta vừa bảo sao.
_Anh nói cái gì…??
_Anh thích em, nên em đừng có mà nhìnngười đàn ông khác, hay lên xe, ngoài anh ra thì em không được để ý đến bất cứ ai cả, nghe rõ chưa…!!
Hương lảo đảo muốn ngã, không thể nào tin nổi, anh ta làm tất cả chuyện này vì anh ta thích mình hay sao, nhưng có quá vội vàng không, mình và anh ta mới chỉ gặp nhau có mấy lần thì yêu đương thế nào được, rồi còn chuyện kia nữa chứ.
_Xin lỗi anh, anh thích đùa thì ra ngoài kia mà đùa, và anh cũng biết rồi tôi đã có chồng nên không thể nào chấp nhận tình cảm của anh…!!
Con nhỏ này hay thật, Phong nhếch mép lên cười, dù em không phải là vợ của anh đi chăng nữa, thì anh cũng vẫn muốn thử, nhưng em yên tâm vì em có làm thế nào thì em cũng không thoát được.
_Anh không quan tâm là em có chồng hay không, anh thích em nên anh sẽ giành bằng được em về mình…!!
_Tôi không phải là phần thưởng cho anh giành, tôi đã nói cho anh hiểu mà anh cứ như thế thì mặc anh, buông ra cho tôi vào…!!
Hai người còn đang vùng vằng nhau thì bà Thu, và Thái đi ra, chắc là Thảo còn ở lại để dẹp bàn tiệc, thấy cái cảnh này bà Thu hài lòng, bà không ngờ là hai anh chị này, lén lút hẹn nhau ra đây, vậy là mong ước của bà đã thành hiện thực, bà mỉm cười và khẽ e hèm một tiếng, cả hai giật mình buông nhau ra.
Hương muốn chạy nhanh vào nhà, nhưng đã bị Phong lôi lại, anh nhìn bà Thu hỏi:
_Bác ạ, cháu có chuyện muốn nói…!!
Bà Thu mỉm cười, bà nghĩ chắc là chuyện của hai đứa này chứ gì.
_Có chuyện gì thế cháu…??
Hương cảm thấy không ổn, sao anh ta còn lôi cô lại làm gì, và anh ta định nói gì với mẹ nuôi của cô.
_Anh định nói gì hả, anh…!!
Hương chưa dứt lời thì Phong nói luôn:
_Bác ạ, cháu thích Hương, bác có thể cho chúng cháu đi lại để tìm hiểu nhau không…??
Bà Thu sung sướng quá, mà mỉm cười thật tươi, bà hài lòng xem ra kết quả này đã làm cho bà vui không ít.
Còn Hương mặt cô đã tái lại, cô đã vã hết cả mồ hôi, bây giờ cô phải làm sao đây, không lẽ lại đi bảo mẹ mình là cô đã có chồng, nếu vậy thì mẹ cô sẽ không bao giờ nhìn mặt cô mất.
_Mẹ đồng ý, mà hai đứa cũng nhanh lên nhá, mẹ mong chúng mày có một cái đám cưới, để mẹ còn bế cháu nữa chứ…!!
_Nhưng con không thích anh ta…!!
Hương hét lên, cô không thể nào chịu đựng được tình trạng này, cô nghĩ mình phải hét lên thì may ra cô mới thoát.
Phong kéo cô lại gần lòng mình, anh thì thầm:
_ Nếu cô mà còn hét lên như thế thì ta sẽ cưới nhau luôn, tôi sẽ bảo mẹ cô là cô đã ngủ với tôi ở khách sạn,
và việc cô có chồng nữa chứ, thế nào…!!!
Hương im họng luôn, cô không ngờ anh ta là con người cơ hội như vậy, dám lợi đụng điểm yếu của cô, anh ta đúng là tên khốn kiếp, nhưng nếu mà mọi người hiểu lầm mình như thế này thì…. Hương đang hình dung ra cái kết cục bi thảm cho mình, chồng cô mà tìm được cô ở đây, anh ta đã căm ghét cô sẵn rồi, bây giờ anh ta lại biết cô có bạn trai, ôi khủng khiếp quá, anh ta sẽ giết chết cô mất, hu hu hu con phải làm sao đây hả trời, sao người lại lôi con vào tình huống oái oăm như thế này, mà tại sao cái tên chết tiệt này xuất hiện làm gì, tại sao……!!
Thái cũng kinh ngạc không kém gì Hương, chúng nó quen nhau khi nào nhỉ, rõ ràng là chúng nó vừa mới gặp nhau thôi mà, tại sao một thằng lạnh lùng và ghét đàn bà như Phong, chỉ mới gặp Hương có mấy lần mà đã thích rồi là sao, anh tròn mắt và há hốc mồm ra nghe đoạn hội thoại vừa rồi, không lẽ đây là tình yên sét đánh, hay thật, thế mà nó dấu anh.
Thái mỉm cười, vậy là thằng bạn thân của mình đã tìm được tình yêu cho nó, mà lại là em gái của anh nữa chứ, ôi thế thì còn hạnh phúc nào bằng, mình đang lo con Hương nó sẽ chết già vì cách sống khép kín của nó và cả cái thằng kia nữa, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã ổn, a ha, nếu chúng nó mà lấy nhau thì không phải mình làm anh của thằng Phong à, tuyệt quá.
Trong khi Thái và bà Thu ngắm đôi tình nhân trước mắt đầy hài lòng và mãn nguyện thì Hương lại đang rầu cả ruột, bây giờ cô đang vướng vào cái mớ bòng bong, Hương nghĩ chỉ còn cách mình đi công tác thật xa mới được, mà hình như bệnh viện có đợt khám chữa bệnh miễn phí cho mấy xã vùng cao, mình đăng ký đi luôn, tránh xa anh ta được ngày nào hay ngày ấy.
Còn Phong thì cảm thấy thú vị, xem ra từ nay con nhỏ này không yên với anh rồi, anh sẽ cho nó biết bắt anh phải đi tìm nó trong vòng gần hai năm là gì, anh sẽ cho nó nếm trải cái cảm giác chờ đợi và hận thù là như thế nào, nhưng mà em đừng lo anh sẽ trả thù em thật ngọt ngào, chúng ta cần tìm hiểu nhau hơn để còn kết thúc chuyện của chúng ta cho sớm, anh muốn mình có một cái kết có hậu, vì anh đã lỡ yêu em mất rồi.
Từ hôm đó Hương tìm mọi cách tránh mặt tên Phong, vì vậy Phong khó mà gặp được Hương, và anh cũng bận chuyện của công ty nữa nên không có lúc nào dảnh mà đi gặp cô được, nếu không thì cô có chốn đến nơi nào anh cũng tìm cho ra, hay là cô có không muốn thì cũng không được, vì tính của anh là như vậy mà.
Hương đang rất khổ sở, vì trái tim cô đã có hình bóng của Phong, nhiều lúc cô mong là nó không phải, nhưng sự thật thì không thể chối cãi, hay vứt bỏ nó đi được, đau khổ và buồn bã, cô tìm cách không gặp mặt anh, nhưng mà cô lại nghĩ về anh nhiều hơn, làm sao bây giờ, vì cô không muốn mình là kẻ phản bội ông chồng hờ của mình, cô có nên đi tìm hạnh phúc riêng cho mình hay không..??
Hôm nay cô lại tan ca muộn, kiểu này thì cô chỉ có nước đi bộ về nhà thôi, mà nhà lại xa như thế này, cô còn đang phân vân thì anh Tuấn tới, anh cười và bảo cô:
_ Em để anh chở em về nhà nhé, dù sao thì cũng đã khuya rồi…??
Hương còn chưa biết chả lời anh thế nào, thì Tuấn lại nói tiếp:
_ Đi mà, em đừng làm thế, anh chỉ là muốn đưa em về thôi mà cũng không được sao..??
Hương thở dài:
_Vâng, cũng đành vậy, em lại phiền anh quá…!!
Anh mỉm cười hạnh phúc, anh bảo:
_Em làm như vậy là ban phước cho anh đấy chứ, làm gì có chuyện phiền hay không phiền…!!
Hương lảng tránh ánh mắt anh nhìn mình, Hương bảo:
_ Mình đi thôi anh…!!
Tuấn gãi đầu, anh bảo:
_Ừ, mình đi…!!
Hương đang định bước lên xe, thì có người lôi cô lại, Hương giật mình, quay lai xem là ai, thì ra là Phong, Hương sợ quá co rúm lại, không phải anh ta bảo là cô không được lên xe và có quan hệ với những tên đàn ông khác là gì, chết cô rồi.
Phong nhìn Tuấn bảo:
_Cám ơn anh, nhưng tôi đưa bạn gái mình về được..!!
Tuấn sửng xốt, và mắt anh long lanh lên nhìnHương rồi nhìn Phong, anh hỏi Hương:
_Có đúng anh ta là bạn trai của em không…??
Hương còn chưa biết trả lời Tuấn thế nào thì…
_Ưm……..!!
Phong hôn cô trước mặt Tuấn, còn Hương thì đơ ra không hiểu gì cả, chỉ có Tuấn là đau khổ, mặt anh tái lại, anh không ngờ mình là người đến sau anh ta, mà sao Hương có người yêu rồi, mà cô ấy không nói cho anh biết, làm cho anh hy vọng hão huyền, anh không nói gì cả, quay bước đi, anh cho nổ máy và lái xe đi.
Phong thấy Tuấn đi rồi, anh lôi cô lên xe của mình, anh thậm chí không để cho cô có thời gian mà cài dây an toàn, anh phóng xe như điên, anh không thèm bảo cô thế nào, nhưng mà anh nhếch mép lên anh cười, một tay anh lái xe, còn tay kia anh giật tay của Hương bóp mạnh, Hương đau quá, cô nhăn mặt lại nhưng anh không quan tâm, nhiều cú va đập làm cho đầu Hương xưng lên nhưng anh không còn để ý đến nó nữa, anh cứ thế mà lái xe như điên thôi…
Khi xe dừng lại, thì cả hai đã đi quá xa nhà rồi, anh bảo Hương xuống xe:
_Cô còn không mau xuống đi…!!
Hương bây giờ muốn khóc lắm, nhưng cô có nén nó lại, Phong bỏ mặc cô đứng đấy, anh đi gửi xe, Hương nhìn lên xem anh ta đưa mình đến đâu thì đập vào mắt cô là cái tên khách sạn Hồng Vi, Hương sợ quá, cô tự hỏi, anh ta đưa mình đến đây làm gì, không phải anh ta sẽ làm gì mình chứ, không được mình nên chuồn đi thì hơn.
Hương đang định quay gót thì Phong đã đứng chắn ngang trước mặt, anh hếch mắt lên nhìn cô hỏi:
_Cô định đi đâu à…??
Hương sợ hãi lắp bắp nói:
_Tôi…. tôi đi về…!!
Phong hỏi:
_Về đâu…??
Hương bực mình nói:
_Về nhà chứ cònvề đâu…!!
Anh lắm tay lôi Hương vào, cô cố vùng vẫy, Phong quay lại bảo:
_Cô có im đi không, hay là tôi phải bế cô…!!
Mặc anh nói gì, cô cũng không sợ, vì đây là khách sạn mà, Phong làm thật anh bế cô lên, và đi thẳng vào trong mặc cho cô hét và đánh vào người anh, anh đi lên mà cũng không cần phải bảo họ như thế nào, vì đây là khách sạn nhà anh mà.
Họ cúi đầu chào anh, và tò mò nhìn xem cô
Nghe mẹ nuôi hỏi một hồi, Hương muốn điên luôn cái đầu, làm sao cô có thể cùng Phong được chứ, anh ta là một tên độc tài, chuyên môn bắt cô làm những việc mà cô không thích, mà nghĩ cũng lạ sao hắn tài thế nhỉ, không lần nào cô thoát được, và cô cũng là người đã kết hôn rồi, dù bây giờ không sống chung nhưng mà trên danh nghĩa cô cũng đã là vợ của người ta, Hương tự hỏi không biết bây giờ ông chồng của cô ra
sao..??
Nhìn Hương ngồi trầm tư suy nghĩ, bà Thu mỉm cười, ngắm đứa con gái nuôi xinh đẹp của mình, bà thấy nó vừa tốt bụng lại vừa ngoan ngoãn, giỏi giang, bà cũng mong nó có thể kiếm cho mình một tấm chồng tốt, nghĩ đến lúc có những đứa cháu xinh đẹp là bà lại tươi lên, nhưng mà con Hương và thằng Thái, hai cái đứa này không hiểu lòng bà gì hết, tại sao chúng nó không lập gia thất cho bà nhờ, mòm mỏi đợi chờ cũng khiến bà phátđiên, bà nghĩ mình phải hành động mới được, nhiều khi trong tình yêu cũng cần phải có chất xúc tác.
_ Sao, con thấy thế nào…??
_ Mà chuyện gì hả mẹ…??
_ Còn chuyện gì được nữa, chuyện con và Phong đấy…!!
_ Con và anh ta có chuyện gì đâu..!! Hương giải thích.
_ Dấu mẹ làm gì, nhìn hai đứa tình cảm như thế mà con bảo là không có chuyện gì..!!
_Con nói thật mà, con với anh Phong chỉ là bạn thôi…!!
Mặc dù trả lời mẹ mình như thế nhưng Hương lại nghĩ khác, anh ta là ác quỷ thì có.
Xét lại những lời mà con Hương nói, bà Thu thấy hơi thất vọng, không lẽ bao nhiêu hy vọng của mình đều tiêu tan cả, không được bà nghĩ dù có hơi đường đột nhưng mình phải gọi điện mời Phong đến nhà ăn cơm, tiện thể xem thái độ của nó với con Hương thế nào.
_ Hương, tí nữa con gọi điện mời Phong, Thái và cả con Thảo nữa đến nhà mình nhé, mẹ muốn đãi tiệc mời chúng nó một bữa..!!
Nghe mẹ nuôi nói, Hương ngạc nhiên hỏi:
_ Có chuyện gì hay sao mà mẹ lại mở tiệc..!
_ À, mẹ chỉ muốn cảm ơn lần trước Thái mời mình thôi…!
_Vâng…!
Vừa thấy Hương quay đi, bà mỉm cười, xin lỗi con gái nhé, nhưng mà vụ này mẹ không bỏ qua được, tất cả cũng chỉ vì hạnh phúc của con thôi, bà cảm thấy mình là một người mẹ tuyệt vời, cầm tách cà phê lên bà uống một ngụm.
_ Mình phải làm những gì hả mẹ…?? Hương hỏi.
_ À, cũng không có gì nhiều đâu, thức ăn thì mẹ đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, nên bây giờ mình chỉ cần chế biến là xong..!
Hương rất giỏi chuyện bếp núc, cô đã từng đoạt giải của phường về hội thi nấu ăn, nhưng mà cũng lâu rồi cô không có thời gian cho chuyện này nữa, nên tất cả đều do bà Thu nấu.
Gọi điện thoại về nhà anh Thái, Hương chỉ hy vọng người nghe không phải là Phong, nhưng…
_ A lô, ai đang gọi đấy..??
Hương vừa nghe giọng nói qua điện thoại thôi, là cô không biết nói gì nữa rồi, nên cô chỉ im lặng.
_ ………..!!!
_ Ai đây hả…??
Thấy có người gọi đến số điện thoại ở nhà mà không chịu trả lời nên Phong hét:
_ Này, nếu mà dảnh thì tìm người khác mà đùa…!!
_ Là tôi đây…!!
_ Cô là ai…!!
Hương bực mình nghĩ anh ta đúng là tên bất lịch sự, người ta gọi điện thoại chưa kịp nói gì thì đã quát lên như điên rồi.
_ Tôi nói cho anh biết, anh cũng vừa phải thôi, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại quát lên như thế hả…?? Hương tức quá nên cô xổ ra một hồi.
_ Là cô à, mà có chuyện gì…??
_ Mẹ tôi mời anh, anh Thái và chị Thảo tới dự tiệc.
_ Mấy giờ..!!
Nghe anh ta hỏi mà Hương bực cả mình, tên này sao có thể ăn nói thô lỗ thế nhỉ, nhưng mà thôi chấp anh ta làm gì, mình chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ giao là được.
_ Một giờ. Hương cũng trả lời như anh ta cho bõ ghét.
_ Lúc nữa tôi đến..!
_Chào anh..!!
Hương dằn mạnh cái điện thoại xuống, cô không hiểu là cô gây thù chuốc oán gì với anh ta mà lần nào gặp nhau anh ta cũng bắt bẻ, và hành hạ cô, chán quá đi mất, cái số của mình đúng là khổ với đàn ông.
_ À, cũng không có gì nhiều đâu, thức ăn thì mẹ đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, nên bây giờ mình chỉ cần chế biến là xong..!
Hương rất giỏi chuyện bếp núc, cô đã từng đoạt giải của phường về hội thi nấu ăn, nhưng mà cũng lâu rồi cô không có thời gian cho chuyện này nữa, nên tất cả đều do bà Thu nấu.
Gọi điện thoại về nhà anh Thái, Hương chỉ hy vọng người nghe không phải là Phong, nhưng…
_ A lô, ai đang gọi đấy..??
Hương vừa nghe giọng nói qua điện thoại thôi, là cô không biết nói gì nữa rồi, nên cô chỉ im lặng.
_ ………..!!!
_ Ai đây hả…??
Thấy có người gọi đến số điện thoại ở nhà mà không chịu trả lời nên Phong hét:
_ Này, nếu mà dảnh thì tìm người khác mà đùa…!!
_ Là tôi đây…!!
_ Cô là ai…!!
Hương bực mình nghĩ anh ta đúng là tên bất lịch sự, người ta gọi điện thoại chưa kịp nói gì thì đã quát lên như điên rồi.
_ Tôi nói cho anh biết, anh cũng vừa phải thôi, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại quát lên như thế hả…?? Hương tức quá nên cô xổ ra một hồi.
_ Là cô à, mà có chuyện gì…??
_ Mẹ tôi mời anh, anh Thái và chị Thảo tới dự tiệc.
_ Mấy giờ..!!
Nghe anh ta hỏi mà Hương bực cả mình, tên này sao có thể ăn nói thô lỗ thế nhỉ, nhưng mà thôi chấp anh ta làm gì, mình chỉ cần hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ giao là được.
_ Một giờ. Hương cũng trả lời như anh ta cho bõ ghét.
_ Lúc nữa tôi đến..!
_Chào anh..!!
Hương dằn mạnh cái điện thoại xuống, cô không hiểu là cô gây thù chuốc oán gì với anh ta mà lần nào gặp nhau anh ta cũng bắt bẻ, và hành hạ cô, chán quá đi mất, cái số của mình đúng là khổ với đàn ông.
Hai mẹ con Hương dành gần cả buổi sáng mới chuẩn bị xong, trong khi mẹ nó vui vẻ thì Hương lại buồn, nó sợ gặp tên Phong, hic, chỉ nghĩ lúc nữa anh ta tới thôi, là mình hết muốn ở nhàrồi, làm sao mà có thể ra khỏi đây được nhỉ, trong đầu của Hương lúc này có hàng vạn câu hỏi đặt ra, Hương chỉ mong mình tìm ra được một cách nào đó thôi, mau mau đi hắn sắp tới rồi….!!
Phần 4 :
Tiếng chuông điện thoại reo cắt đứt suy nghĩ của Hương.
_A lô, ai đấy ạ..??
_ Hương hả, anh Thái đây…!!
_Có chuyện gì không anh..???
_À, anh chỉ bảo là bọn anh đang trên đường đến nên gọi điện cho em chuẩn bị trước..!!
Hương phì cười cái anh này đúng là khôi hài thật, cứ làm như mình quan trọng lắm không bằng.
_Dạ, cũng xong rồi mà anh, anh đến nhanh lên nhé..!!
_ Ừ, thôi chào em..!!
_Chào anh..!!
Vừa mới đăt được cái điện thoại xuống thì bà Thu đến, bà hỏi:
_ Ai vừa gọi điện cho con đấy…??
_ Dạ, là anh Thái, anh ấy bảo là anh ấy đang trên đường tới…!!
_Vậy à, nếu thế thì mình cũng bày biện đi là vừa…!!
_Vâng…!!
Khoảng 5 phút sau thì có tiếng chuông cổng, Hương cầm chìa khóa chạy vội ra, nó vừa mở được cái cổng thì chiếc xe màu đen của anh Thái tiến vào chưa hết chiếc xe của tên ác quỷ kia nữa chứ, Hương đóng cửa rồi đi luôn vào nhà.
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ, chị Thảo và anh Thái thì bị bà Thu trêu suốt nên tiếng cười lúc nào cũng vọng lên, còn Hương thì không còn lòng dạ nào mà nuốt, bây giờ trong đầu cô là hàng vạn câu hỏi không tên nó đang dày xéo, cô tự hỏi là anh ta có ý gì không vì từ lúc qua đêm ở khách sạn ấy, hắn ta càng yên lặng hơn thì phải, anh ta sao lại nhìn mình với ánh mắt vừa đau khổ, lại vừa nuối tiếc thế kia nhỉ, Hương thở dài, sao tim mình lại nhói đau thế này, tại sao, mình cảm thấyđau khổ quá, có cái gì đang dồn nén trong lòng thì phải, mình không chịu nổi nữa rồi, mình cần phải về phòng nằm mới được nếu mà ở đây thêm nữa thì ăn bao nhiêu mình lại nôn ra hết vì chóng mặt mất.
Hương đứng lên, kéo ghế ra, mọi người đều dừng nói chuyện hay ăn để nhìn Hương.
Bà Thu nhìn hành động của con gái, thấy lạ bà hỏi:
_Con định đi đâu à, bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà…!!
Hương đành nói dối vậy, cô nhằm mắt lại, cố hít một hơi dài, Hương bảo:
_Con xin lỗi mọi người nhưng con mệt quá, không thể ở đây chung vui, con xin phép lên phòng…!!
Bà
Thu nghe Hương nói, bà lo lắng hỏi:
_Con lại bị đau đầu à, đến là khổ, mẹ đã nói rồi mà, làm gì thì cũng phải nghỉ ngơi, sao con không biết thương mình gì hết, thôi con đi nghỉ đi..!!
Hương nghe bà Thu nói thì mừng quá nên bảo luôn:
_Con xin phép, chúc mọi người ngon miệng..!!
Nói xong câu đó Hương bỏ đi lên lầu, cô cố nén tiếng thở dài, nhưng có một người đang nhìn theo, anh cảm thấy mình ngu ngốc quá kiểu này thì bao giờ anh mới có thể nói cho cô ấy biết mình là chồng của cô ấy đây, anh cũng không ăn nổi nữa, anh xin phép bà Thu và mọi người được ra vườn ngắm cảnh.
Anh cũng đứng lên và bảo:
_ Mọi người ăn ngon miệng, cháu xin phép được ra đây một chút…!!
Bà Thu chứng kiến hành vi lạ lùng của hai đứa này, bà cảm thấy có chuyện gì đó đã diễn ra mà cả hai đang cố dấu bà, con Hương nó là người thật thà mà, sao lại có chuyện gì mà bà lại không biết, nhưng mà có khi mọi chuyện không phải cái gì Hương cũng có thể nói cho mẹ mình biết, như chuyện cô đã có chồng, rồi qua đêm với Phong nữa chứ, dù chỉ là ở cùng phòng nhưng cô cảm thấy sợ, quá khứ lại ùa về, nó làm cho đầu Hương nhức nhối, đau quá, thuốc đâu rồi nhỉ, mình cần phải uống, may ra cơn đau này mới qua.
Nằm lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, Hương nghĩ thôi thì mình ra vườn, ở đấy vừa có cây, có hoa, tha hồ mà thưởng ngoạn, mình sẽ lắng dịu lại được tâm hồn.
Mở được cánh cửa sau, Hương không muốn làm phiền ai nên mới chọn cách này, vừa đi vừa hít thở khí trời thật là tuyệt không bù với không khí khó chịu và căng thẳng như ở trong nhà, cô muốn đi xuống cuối vườn nơi có chiếc xích đu mà cô thích, thỉnh thoảng cô vẫn hay ra đấy nằm đọc sách hay chỉ đơn giản là ngắm trời mây.
Nhưng mà Hương đến chậm mất rồi thì phải vì có ai đó đang nằm, cô nhìn kỹ xem là ai, thì trời ạ cái tên Phong mà cô ghét nhất, không được mình vừa mới cố tránh mặt anh ta thế mà lại gặp nhau riêng tư như thế này thì e không tốt, thôi thì chuồn.
Tiếng loạt xoạt của những chiếc lá khô làm cho Phong giật mình nhìn lên, anh thấy Hương đang định quay gót đi vào nhà, anh bật dậy, chạy thật nhanh tới nắm tay Hương lôi lại, cô cố vùng vẫy và hét:
_Buông tôi ra cho tôi còn đi, anh làm cái gì thế hả…!!
Phong bực cả mình, cô ta nhìn thấy mình là tìm cách chốn đã vậy mình phải cho cô ta biết mình là ai, cô ta có biết như thế là ngu xuẩn lắm không nhỉ.
Bây giờ sự chiếm hữu trong lòng Phong rất lớn anh chỉ mong cô sẽ thuộc về anh, anh nghĩ chỉ một lần thôi con nhỏ ương bướng này chịu nghe lời anh nói thì anh đã mãn nguyện lắm rồi nhưng xem ra mình phải dạy bảo thêm cho cô ta mới được.
_Cô có im đi không thì bảo, hay là tôi lại lôi cô vào bữa tiệc nhé, và bảo mẹ cô là cô giả vờ vì không muốn gặp tôi, hay là cô ở qua đêm với tôi nên cô ngại..!!
Anh nói mà môi anh nhếch lên anh lại đang ghen với chính mình.
Hương sợ quá mẹ mình mà biết thì có lẽ mẹ sẽ vui hơn, nhưng mà như thế thì bà lại được nước ép lấy tên này thì khổ. Hương vội vàng bảo:
_Anh có im đi không hả, tôi xin anh đó, anh muốn gì..???
Nghe con bé này có vẻ biết sợ hơn rồi đấy, nhưng mà cô làm cho tôi tức thì tôi sẽ chơi với cô.
_Tôi nghĩ là mẹ cô rất thích tôi lấy cô, vậy ý cô thế nào….??
Phong vừa dứt lời thì Hương hét lên:
_Tôi có chết cũng không bao giờ lấy người như anh…!!
Phong tức điên lên anh không ngờ là con nhỏ này không cần suy nghĩ gì cả đã hét lên như thế với anh rồi, xem ra cô ta muốn chết đây mà.
_Nhưng mà tôi lại thích lấy cô…!! Anh dài giọng bảo.
Hương vùng tay mình ra khỏi tay của Phong nhưng anh đã chuẩn bị từ trước nên cô vừa mới làm như vậy là bị anh ôm cứng vào lòng.
Mặc cho Hương dãy giụa, anh không lý gì đến cả anh bảo:
_Bây giờ thì tôi sẽ đi nói ngay với mẹ của cô đây, thế nào..!!
Hương sợ đến đông cứng cả người, anh và cô quá gần, Hương cảm nhận được mùi nước hoa của Phong và hơi thở của anh phả sau gáy mình, trái tim của anh đang đập rộn ràng trong lồng ngực, sao lại thế không lẽ anh ta thích mình, không đúng anh ta đâu thể thích mình được anh ta luôn bắt nạt và trêu ghẹo mình kia mà, chẳng qua là do mình nghĩ nhiều quá đấy thôi.
Hai tay của Hương chống vào người Phong, Hương cố đẩy nhưng anh lại càng siết cô chặt hơn, anh ngửi mùi tóc của Hương, tóc nó mượt mà quá, mà nó gội gì mà thơm thế nhỉ, cơ thể nó thật mềm mại, làn da thì cứ như là em bé ấy, anh cứ ôm diết như vậy nhất quyết không chịu buông.
Hương biết mình không thể thoát nếu mà không nhanh lên mẹ, anh Thái và chị Thảo ra mà trông thấy thì chết, họ lại trêu mình và hiểu lầm mình có quan hệ yêu đương với tên này thì khổ, đành xuống nước xin anh ta tha vậy.
_Anh muốn gì thì nói đi..?? Hương run run giọng hỏi.
Phong hài lòng, nhưng anh không muốn mất cơ hội được ôm Hương như thế này chút nào, nên anh bảo:
_Có thật là tôi mà buông cô ra thì cô sẽ nghe lời tôi chứ…??
_Vâng…!! Hương ngoan ngoãn chả lời.
_Thế là tốt nhưng trước tiên tôi có thể hôn cô chứ…???
Phong cảm nhận được cơ thể Hương đang run trong tay mình, cô ấy chắc là đang sợ, anh tự hỏi mình làm như vậy là có đúng không nhưng nếu không làm thế thì cô ấy sẽ không bao giờ cho mình cơ hội, mà như vậy thì chuyện này bao giờ mới kết thúc.
_ Không… không … không thể được…!! Hương lắp bắp.
Phong biết tại sao nhưng anh vẫn cứ truy cho đến cùng.
_Tại sao..??
Hương nuốt đau khổ vào lòng và bảo:
_Tôi… tôi đã có chồng rồi..!!
_À…!!
Phong à lên một tiếng, anh khoái chí xem ra con nhỏ chung tình hơn anh tưởng, nhưng mà nó nghĩ anh là ai, anh phải cho nó biết cái cảm giác ghen tức khi nó đi với thằng đàn ông khác là gì..!
_Cô đừng có nói dối, mẹ Thu của cô, rồi Thái nữa đều nói là cô vẫn còn chưa kết hôn, nay lại mọc ra một ôngchồng là sao…??
Hương khổ quá, mắt lại rơm rớm nước, kiểu này thì cô lại khóc đến nơi, sao mình dấu được họ lâu như thế mà mới gặp anh ta có mấy buổi mình đã khai hết ra như thế nhỉ, đúng là ác quỷ mà.
_Sao còn không nói mau, hay là cô thích tôi ôm suốt như thế này..??Phong vừa dọa vừa quát.
Hương nấc lên rồi bảo:
_Tôi.. tôi nói thật mà, tôi đã kết hôn rồi..!!
Anh lấy tay mình đẩy Hương ra, nắm cứng vào hai cánh tay cô, anh muốn cô đối diện với mình mà chả lời.
Nhưng Hương thì sợ, không dám ngẩng mặt lên nên cúi gằm mặt xuống.
Phong một tay giữ Hương vì sợ cô chạy mất, một tay nâng cằm cô lên và bảo:
_Em có nói hay không, em thích anh ta à…??
Giọng nói của anh ngọt ngào quá, giống hệt cái hôm Hương bị ngã cầu thang, cô tròn xoe mắt nhìn, còn chưa nói được gì thì…
_ Ưm….!!
Anh ôm chặt lấy Hương vào lòng, môi anh đặt lên môi cô, anh hôn mà như người ta đang chiếm một cái gì đó, Hương cảm nhận môi mình bỏng dát, Hương sợ quá, cô không hiểu là mình đang rơi vào tình huống nào, cả người cô như đang trôi theo dòng nước, nó bồng bềnh, cô nghĩ là mình đã bị say sóng, còn Phong cũng chẳng hơn gì, anh cũng có cảm giác như thế, anh cảm thấy mình như tan chảy trong nụ hôn của cô.
Sau nụ hôn kéo dài, Phong buông Hương ra và nhìn cô say đắm, anh bảo:
_Từ bây giờ em sẽ làm bạn gái của anh chứ..???
Mà e ơi, học y dược lâu lắm, cũng khoảng 5 hay 6 năm j cơ mà, sao truyện diễn ra mới có chưa đầy 1 năm kể từ khi Hương lấy chồng, rùi chồng Hương đi phẫu thuật…. mà Hương
đã ra trường là sao nhỉ? Giải thích nhé. Dù sao thì truyện cũng hay mà
Hương nghe Phong hỏi mình với cái giọng ngọt ngào ấy làm cho cô mở to mắt ra nhìn, tim cô đập nhanh hơn, cô nghĩ mình đã bắt đầu chú ý tới anh ta rồi, nụ hôn vẫn còn chưa tan, nó vẫn còn đọng trên môi cô, người cô run rẩy, nhưng cô có thích ai đi chăng nữa, không phải là đã quá muộn rồi sao, vì cô đã có chồng, nó như một bức tường ngăn cách vậy, lấy gì để phá nó bây giờ.
Hương thấy Phong nhìn mình như muốn ôm cô thêm vào một lần nữa, Hương sợ, sợ mình không làm chủ được trái tim mình, sợ mình làm cho anh hy vọng hão huyền và hơn nữa cô không muốn mang tiếng là kẻ lăng loàn, có chồng rồi mà vẫn mê trai, hít lấy một hơi dài, Hương trở về là con người lạnh lùng như trước đây, Hương bảo:
_Em xin lỗi nhưng mà không thể được…!!
Phong cười xem ra có tiển triển đấy, ít ra cô ấy đã xưng “em” với anh, nhưng mà cô ấy từ chối mình vì Huy à, ha ha, được lắm cô ta cũng biết điều đấy, nhưng mà mình muốn thử với con người mới như thế này, mình sẽ làm được gì với cô ta, mình sẽ làm cho cô ấy yêu mình, rồi mọi chuyện sẽ qua đi và hy vọng cô ấy không bị xốc khi biết mình là ông chồng hờ của cô ấy.
Phong vẫn nắm chặt tay Hương không buông, Hương đã cố mấy lần mà không có hiệu quả nên cô đành bỏ cuộc, cô không ngờ hôm nay mình lại rơi vào tình trạng này, nhưng anh Tuấn có bao giờ làm như thế này với cô đâu, anh ấy vừa dịu dàng, lại biết điều đâu có như tên ác quỷ này, hắn mà muốn làm gì thì làm cho bằng được, hắn có biết là đang dồn cô vào thế bí không nhỉ, hét lên thì không xong, mẹ màra thấy cái cảnh này, bà lại tưởng mình yêu cái tên này thật thì khổ, mình phải làm sao bây giờ.
_Tôi xin anh đấy, buông tôi ra cho tôi đi, anh Tuấn cóbao giờ làm như thế này với tôi đâu…!!
Hương vừa dứt lời thì trong mắt Phong có hai đốm lửa, anh nhìn cô đầy tức giận và bảo:
_ Hắn đã chạm vào người cô à…???
Hương nghe giọng anh nói mà run, cô không hiểu sao Phong lại tức giận như vậy, cô có là gì của Phong đâu, sao anh ấy lại…
_Còn chưa chả lời, hay là tôi phải lôi cô đi gặp anh ta hỏi cho ra lẽ…???
Hương uất quá, anh ta có thấy mình vô lý hay không nhỉ, sao anh ta dám xen vào đời tư của cô.
_Tại sao tôi phải nói cho anh biết…??Hương hét lên.
Anh không nói gì với cô nữa, mà hai tay anh bóp mạnh cánh tay của cô, mắt anh gườm gườm nhìn cô, anh dí sát mặt mình vào mặt cô và bảo:
_Cô có nói không hả, và từ nay tôi cấm cô có quan hệ gì với thằng cha đó nữa….!!
Hương sợ quá, nhắm tịt mắt mình lại, thở cô cũng không dám, anh ta lại đang muốn làm gì cô thế này.
Thấy nói như thế mà Hương vẫn không bảo nào, vừa ghen vừa tức anh đã đánh cho cô một cái tát.
_Bốp…!!
Hương cảm thấy trời đất như có muôn vàn vì sao, vì cô không thể nào hiểu nổi, sao cô hay bị bắt nạt như thế này, từ bé tới giờ chỉ có bố cô là cho cô ăn một cái tát lúc ép cô lấy chồng, còn chồng cô thì làm cho cô gãy cả chân, nhưng ngay cả tên này cũng đánh cô là sao.
Hương xoa xoa hai cái vào má, anh ta đúng là ác độc mà, sao anh ta lại đánh cô như thế chứ, tại sao, Hương khóc, không phải vì cái tát, mà là cảm giác tủi thân, cuộc đời của cô đúng là toàn tai ương cả, sao cứ dính đến đàn ông là cô toàn gặp họa thế này.
Phong thấy mình hơi quá, sao anh lại vũ phu như vậy nhưng anh hình dung ra cảnh cái tên kia làm gì cô là anh lại ghen lên dữ dội, anh không cảm thấy hối hận gì nhiều, anh mà biết được hai người đó đã làm gì nhau thì anh nghĩ mình có thể giết cả hai mất.
_Sao vẫn còn chưa nói…???Phong quát.
Phong hết kiên nhẫn nên quát lên như vậy, anh nghĩ hay là cô ta và anh chàng kia đã làm chuyện gì mờ ám thật nên cô ta mới ngập ngừng không dám nói như thế này.
Hương vừa nấc lên vừa bảo:
_Tôi chỉ coi anh ấy như anh trai thôi…!!
Phong nghe cô nói vậy thì thở phào nhưng anh vẫn chưa tin hẳn, nên anh bảo:
_Cô nói dối đúng không, nếu cô chỉ coi anh ta là anh trai thì cô có cần tình tứ lên xe để anh ta chở về mấy hôm, và cười duyên với anh ta như thế không hả…???
_Tôi đã nói hết cả rồi, anh không tin cũng mặc, mà anh là gì của tôi chứ, tại sao anh lại tra hỏi tôi như quan tòa thế hả…??? Hương uất quá nên cũng quát lại anh ta cho bõ tức.
Dư vị của cái tát vẫn còn trên má cô, nó vẫn còn đỏ, đau quá, anh ta đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, kiểu này mình và anh Tuấn có gì thật thì không biết anh ta sẽ làm gì mình nữa, nhưng sao anh ta lại hành động như thế này.
Phong nghĩ con nhỏ này thật là ngu, người ta làm thế thì còn nguyên nhân nào khác nữa chứ, ngoài muốn chiếm hữu và thích ra thì không lẽ còn lý do nào khác.
_Vì anh thích em được chưa…!!!
Hương giật mình, cô kinh ngạc không tin vào tai mình nữa, anh ta vừa bảo sao.
_Anh nói cái gì…??
_Anh thích em, nên em đừng có mà nhìnngười đàn ông khác, hay lên xe, ngoài anh ra thì em không được để ý đến bất cứ ai cả, nghe rõ chưa…!!
Hương lảo đảo muốn ngã, không thể nào tin nổi, anh ta làm tất cả chuyện này vì anh ta thích mình hay sao, nhưng có quá vội vàng không, mình và anh ta mới chỉ gặp nhau có mấy lần thì yêu đương thế nào được, rồi còn chuyện kia nữa chứ.
_Xin lỗi anh, anh thích đùa thì ra ngoài kia mà đùa, và anh cũng biết rồi tôi đã có chồng nên không thể nào chấp nhận tình cảm của anh…!!
Con nhỏ này hay thật, Phong nhếch mép lên cười, dù em không phải là vợ của anh đi chăng nữa, thì anh cũng vẫn muốn thử, nhưng em yên tâm vì em có làm thế nào thì em cũng không thoát được.
_Anh không quan tâm là em có chồng hay không, anh thích em nên anh sẽ giành bằng được em về mình…!!
_Tôi không phải là phần thưởng cho anh giành, tôi đã nói cho anh hiểu mà anh cứ như thế thì mặc anh, buông ra cho tôi vào…!!
Hai người còn đang vùng vằng nhau thì bà Thu, và Thái đi ra, chắc là Thảo còn ở lại để dẹp bàn tiệc, thấy cái cảnh này bà Thu hài lòng, bà không ngờ là hai anh chị này, lén lút hẹn nhau ra đây, vậy là mong ước của bà đã thành hiện thực, bà mỉm cười và khẽ e hèm một tiếng, cả hai giật mình buông nhau ra.
Hương muốn chạy nhanh vào nhà, nhưng đã bị Phong lôi lại, anh nhìn bà Thu hỏi:
_Bác ạ, cháu có chuyện muốn nói…!!
Bà Thu mỉm cười, bà nghĩ chắc là chuyện của hai đứa này chứ gì.
_Có chuyện gì thế cháu…??
Hương cảm thấy không ổn, sao anh ta còn lôi cô lại làm gì, và anh ta định nói gì với mẹ nuôi của cô.
_Anh định nói gì hả, anh…!!
Hương chưa dứt lời thì Phong nói luôn:
_Bác ạ, cháu thích Hương, bác có thể cho chúng cháu đi lại để tìm hiểu nhau không…??
Bà Thu sung sướng quá, mà mỉm cười thật tươi, bà hài lòng xem ra kết quả này đã làm cho bà vui không ít.
Còn Hương mặt cô đã tái lại, cô đã vã hết cả mồ hôi, bây giờ cô phải làm sao đây, không lẽ lại đi bảo mẹ mình là cô đã có chồng, nếu vậy thì mẹ cô sẽ không bao giờ nhìn mặt cô mất.
_Mẹ đồng ý, mà hai đứa cũng nhanh lên nhá, mẹ mong chúng mày có một cái đám cưới, để mẹ còn bế cháu nữa chứ…!!
_Nhưng con không thích anh ta…!!
Hương hét lên, cô không thể nào chịu đựng được tình trạng này, cô nghĩ mình phải hét lên thì may ra cô mới thoát.
Phong kéo cô lại gần lòng mình, anh thì thầm:
_ Nếu cô mà còn hét lên như thế thì ta sẽ cưới nhau luôn, tôi sẽ bảo mẹ cô là cô đã ngủ với tôi ở khách sạn,
và việc cô có chồng nữa chứ, thế nào…!!!
Hương im họng luôn, cô không ngờ anh ta là con người cơ hội như vậy, dám lợi đụng điểm yếu của cô, anh ta đúng là tên khốn kiếp, nhưng nếu mà mọi người hiểu lầm mình như thế này thì…. Hương đang hình dung ra cái kết cục bi thảm cho mình, chồng cô mà tìm được cô ở đây, anh ta đã căm ghét cô sẵn rồi, bây giờ anh ta lại biết cô có bạn trai, ôi khủng khiếp quá, anh ta sẽ giết chết cô mất, hu hu hu con phải làm sao đây hả trời, sao người lại lôi con vào tình huống oái oăm như thế này, mà tại sao cái tên chết tiệt này xuất hiện làm gì, tại sao……!!
Thái cũng kinh ngạc không kém gì Hương, chúng nó quen nhau khi nào nhỉ, rõ ràng là chúng nó vừa mới gặp nhau thôi mà, tại sao một thằng lạnh lùng và ghét đàn bà như Phong, chỉ mới gặp Hương có mấy lần mà đã thích rồi là sao, anh tròn mắt và há hốc mồm ra nghe đoạn hội thoại vừa rồi, không lẽ đây là tình yên sét đánh, hay thật, thế mà nó dấu anh.
Thái mỉm cười, vậy là thằng bạn thân của mình đã tìm được tình yêu cho nó, mà lại là em gái của anh nữa chứ, ôi thế thì còn hạnh phúc nào bằng, mình đang lo con Hương nó sẽ chết già vì cách sống khép kín của nó và cả cái thằng kia nữa, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã ổn, a ha, nếu chúng nó mà lấy nhau thì không phải mình làm anh của thằng Phong à, tuyệt quá.
Trong khi Thái và bà Thu ngắm đôi tình nhân trước mắt đầy hài lòng và mãn nguyện thì Hương lại đang rầu cả ruột, bây giờ cô đang vướng vào cái mớ bòng bong, Hương nghĩ chỉ còn cách mình đi công tác thật xa mới được, mà hình như bệnh viện có đợt khám chữa bệnh miễn phí cho mấy xã vùng cao, mình đăng ký đi luôn, tránh xa anh ta được ngày nào hay ngày ấy.
Còn Phong thì cảm thấy thú vị, xem ra từ nay con nhỏ này không yên với anh rồi, anh sẽ cho nó biết bắt anh phải đi tìm nó trong vòng gần hai năm là gì, anh sẽ cho nó nếm trải cái cảm giác chờ đợi và hận thù là như thế nào, nhưng mà em đừng lo anh sẽ trả thù em thật ngọt ngào, chúng ta cần tìm hiểu nhau hơn để còn kết thúc chuyện của chúng ta cho sớm, anh muốn mình có một cái kết có hậu, vì anh đã lỡ yêu em mất rồi.
Từ hôm đó Hương tìm mọi cách tránh mặt tên Phong, vì vậy Phong khó mà gặp được Hương, và anh cũng bận chuyện của công ty nữa nên không có lúc nào dảnh mà đi gặp cô được, nếu không thì cô có chốn đến nơi nào anh cũng tìm cho ra, hay là cô có không muốn thì cũng không được, vì tính của anh là như vậy mà.
Hương đang rất khổ sở, vì trái tim cô đã có hình bóng của Phong, nhiều lúc cô mong là nó không phải, nhưng sự thật thì không thể chối cãi, hay vứt bỏ nó đi được, đau khổ và buồn bã, cô tìm cách không gặp mặt anh, nhưng mà cô lại nghĩ về anh nhiều hơn, làm sao bây giờ, vì cô không muốn mình là kẻ phản bội ông chồng hờ của mình, cô có nên đi tìm hạnh phúc riêng cho mình hay không..??
Hôm nay cô lại tan ca muộn, kiểu này thì cô chỉ có nước đi bộ về nhà thôi, mà nhà lại xa như thế này, cô còn đang phân vân thì anh Tuấn tới, anh cười và bảo cô:
_ Em để anh chở em về nhà nhé, dù sao thì cũng đã khuya rồi…??
Hương còn chưa biết chả lời anh thế nào, thì Tuấn lại nói tiếp:
_ Đi mà, em đừng làm thế, anh chỉ là muốn đưa em về thôi mà cũng không được sao..??
Hương thở dài:
_Vâng, cũng đành vậy, em lại phiền anh quá…!!
Anh mỉm cười hạnh phúc, anh bảo:
_Em làm như vậy là ban phước cho anh đấy chứ, làm gì có chuyện phiền hay không phiền…!!
Hương lảng tránh ánh mắt anh nhìn mình, Hương bảo:
_ Mình đi thôi anh…!!
Tuấn gãi đầu, anh bảo:
_Ừ, mình đi…!!
Hương đang định bước lên xe, thì có người lôi cô lại, Hương giật mình, quay lai xem là ai, thì ra là Phong, Hương sợ quá co rúm lại, không phải anh ta bảo là cô không được lên xe và có quan hệ với những tên đàn ông khác là gì, chết cô rồi.
Phong nhìn Tuấn bảo:
_Cám ơn anh, nhưng tôi đưa bạn gái mình về được..!!
Tuấn sửng xốt, và mắt anh long lanh lên nhìnHương rồi nhìn Phong, anh hỏi Hương:
_Có đúng anh ta là bạn trai của em không…??
Hương còn chưa biết trả lời Tuấn thế nào thì…
_Ưm……..!!
Phong hôn cô trước mặt Tuấn, còn Hương thì đơ ra không hiểu gì cả, chỉ có Tuấn là đau khổ, mặt anh tái lại, anh không ngờ mình là người đến sau anh ta, mà sao Hương có người yêu rồi, mà cô ấy không nói cho anh biết, làm cho anh hy vọng hão huyền, anh không nói gì cả, quay bước đi, anh cho nổ máy và lái xe đi.
Phong thấy Tuấn đi rồi, anh lôi cô lên xe của mình, anh thậm chí không để cho cô có thời gian mà cài dây an toàn, anh phóng xe như điên, anh không thèm bảo cô thế nào, nhưng mà anh nhếch mép lên anh cười, một tay anh lái xe, còn tay kia anh giật tay của Hương bóp mạnh, Hương đau quá, cô nhăn mặt lại nhưng anh không quan tâm, nhiều cú va đập làm cho đầu Hương xưng lên nhưng anh không còn để ý đến nó nữa, anh cứ thế mà lái xe như điên thôi…
Khi xe dừng lại, thì cả hai đã đi quá xa nhà rồi, anh bảo Hương xuống xe:
_Cô còn không mau xuống đi…!!
Hương bây giờ muốn khóc lắm, nhưng cô có nén nó lại, Phong bỏ mặc cô đứng đấy, anh đi gửi xe, Hương nhìn lên xem anh ta đưa mình đến đâu thì đập vào mắt cô là cái tên khách sạn Hồng Vi, Hương sợ quá, cô tự hỏi, anh ta đưa mình đến đây làm gì, không phải anh ta sẽ làm gì mình chứ, không được mình nên chuồn đi thì hơn.
Hương đang định quay gót thì Phong đã đứng chắn ngang trước mặt, anh hếch mắt lên nhìn cô hỏi:
_Cô định đi đâu à…??
Hương sợ hãi lắp bắp nói:
_Tôi…. tôi đi về…!!
Phong hỏi:
_Về đâu…??
Hương bực mình nói:
_Về nhà chứ cònvề đâu…!!
Anh lắm tay lôi Hương vào, cô cố vùng vẫy, Phong quay lại bảo:
_Cô có im đi không, hay là tôi phải bế cô…!!
Mặc anh nói gì, cô cũng không sợ, vì đây là khách sạn mà, Phong làm thật anh bế cô lên, và đi thẳng vào trong mặc cho cô hét và đánh vào người anh, anh đi lên mà cũng không cần phải bảo họ như thế nào, vì đây là khách sạn nhà anh mà.
Họ cúi đầu chào anh, và tò mò nhìn xem cô