Truyện teen Nhóc Con... Tôi Thích Cô!
Tác giả: Internet
Truyện teen Nhóc Con... Tôi Thích Cô!
Tại một ngôi biệt thự sang trọng.
Chi xuống đây ba có chuyện muốn nói vs con.
Đếy là tiếng ông Dương gọi nó. Trên phòng nó đang dán mắt vào cái laptop thân yêu của mình. Nghe thấy tiếng ba gọi nó liền chạy xuống:
Có chuyện j vệy ba.
Ba đã quyết định oy, con phải về Việt Nam cùng ba, ba muốn mở rộng chi nhánh tại đó, để con lại ở đêy ba ko yên tâm.
Nó ngạc nhiên:
Con ở đêy vs mẹ cũng đc mà. Cón ko muốn sang đó đâu. Con sống ở đêy quen oy. Sợ rằng sang đếy con ko thích nghj đc.
Ko đc, ko quen oy từ từ sẽ quen thoy, ko nói nhiều con pkải về vs ba.
Sự dứt khoát của ba làm nó phải tò mò. Vì đêy là lầm đầu tiên ông Dương to tiếng vs nó. Thếy vệy ó chỉậm ừ mà ko nói j tkêm. Mang trong đầu dấu hỏi lớn nó lặng lẽ bc lên phòng dọn đồ đạc.
Sáng hôm sau nó ko muốn dệy sớm để oy pkải xa nơi này. Thếy nó lần khất ông Dương liền nói:
Nkanh lên. Đừng để muộn h( giờ) của ba.
Nó chỉ biết dạ vâng oy lên phòng thay quần áo và xem lạ nkững đồ dùng càn thiết để chuẩm bị cho chuyến bay.
Khoảng 1h sau, nó và ba đã có mặt ở sân bay để chuẩn bị lên đường. Ngồi trên đường nó ko ngừng suy nghĩ về VN nơi nó sắp đến. Suy nghĩ miên man oy nó cũng ngủ thiếp đi từ luk nào ko biết. Trong giấc mơ nó thếy nó chơi đùa vs 1 thằng con trai trạc tuổi nó. Nkưng nó ko thể nhớ ra ràng đứa con trai ếy là ai. Nó chợt tỉnh giấc và cũng là luk nó đã đến VN. Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất điều đầu tiên nó cảm thấy đó là cái nóng gay gắt ở đêy. Nó thếy khó chịu, nó muốn về Anh ngay lập tức. Nkưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của nó mà thôi. Nó theo chân ba lên ô tô đi đến 1 ngôi biệt thự to ko kém j nhà nó bên Anh. Nó bc xuống:
Ba ơi, đêy là nhà của ai vệy ạ???
Đêy là nhà của chúng ta, ba đã xây nó từ rất lâu.
Ông Dương nói tiếp:
Trong thời gian ở VN chúng ta sẽở đêy. Thôy vào trong đi, con còn pkải nghỉ ngơi, đi đg xa chắc con cũng đã mệt oy. Vs lại mai con pkải đi hok oy. Mọi thủ tục nhập hok ba đã làm xong.
Nó bc vào trong mà lòng nghĩ: “ ko biết ngôi trường mới của mình sẽ thế nào nhỉ???”. Bây h nó mới để ý đến ngôi nkà của mình. Đó là ngôi nhà có sự kết hợp hài hòa giữa nét cổ kính và nét hiện đại. Bc vào nkà nó thấy 1 cảm giác rât thân quen, cứ như nó đã ở đây từ lâu oy. Nó củng chẳng nghĩ ngợi j nhiều, nó lên thẳng lên trên phòng ( ba nó bảo phòng nó ở trên đấy mà), sắp xếp lại đồ đạc oy lăn ra ngủ 1 giấc đén tận 8h tối. Luk này nó cảm thấy đói bụng, đi xuông nhà, nó hỏi bác quản gia:
Bác ơi con đói quá, nhà mình có j để ăn ko bác???
Thưa tiểu thư đồ ăn ở trong bếp tôi đã sai người làm sẵn cho tiểu thư oy ạ.- bác quản gia cung kính nói vs nó.
Con cảm ơn bac nhiều.- nó tươi cười nói.
Dạ. Ko có gì thưa tiểu thư. Chúc tiểu thư ăn ngon miệng.
Bc vào trong bếp, nó thếy trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn đã đc chuẩn bị 1 cách cân thận. Nó liền ngồi luôn xuống ghế ăn 1 cách ngon lành. Ăn xong nó nhận ra rằng ko thấy ba đâu, nó liền ra ngoài nhà gọi hỏi bác quản gia:
Bác ơi bác có thấy ba con đâu ko ạ???
Thưa tiểu thư ông chủ đang ở trên phòng làm việc ạ.
Vâng. Vậy con lên đấy đây ạ.
Nói xong nó liền bc lên phòng làm việc của ba nó.
Ba ơi ba đang làm j đấy ạ??? Con vào đc ko ba???
Ưk. Con vào đi bao có chuyện này cần nói vs con.
Nó khẽ mở cửa bc vào trong.
Ba có chuyệ j muốn nói vs con ạ???
Ưkm. Ba đã xem qua về ngôi trường mới của con. Đó là trường Royal 1 ngôi trường kha danh tiếng ở đây. 8h sáng mai bac quản gia sẽ đưa con đi nhận trường và lớp.
Vâng con biết oy ạ.
Ak. Các đồ dùng cần thiết và đồng phục ba đã để sẵn trong phòng cho con oy đấy.
Con cảm ơn ba. Thôi ko còn việc j nữa thì con về phòng đây ạ. Chúc ba ngủ ngon.
Noi oy nó hôn chụt lên má ông Dương oy nhảy chân sáo về phòng.
Sáng hôm sau tiếng chuông đồng hồ báo thức làm nó tỉnh giấc. Nó nhanh chóng sắp xếp đồ dung hok tập và thay quần áo. Nó nhận ra rằng bộ đồng phục mới của nó cung rất đẹp( đồng phục của trường quý tộc ko đẹp sao đc). N khoác chiếc balô xuống nhà, cầm ổ bánh mỳ oy lên xe đến trường. Bc xuống xe điều đầu tiên đập vào mắt nó là1 đám nữ sinh đang bu đông bu đỏ vào 1 thứ j đó ( eo cứ như ruồi ếy) n tò mò lại gần hóa ra là 2 thằng con trai. N ko thếy j lạ bèn hỏi đứa con gái đứng bên cạnh:
Bạn ơi ình hỏi bọn họ là ai thế? Sao các cậu lại pkải đứng ở đêy lzj???
Trời bạn ko biết thật hả???- n ngơ ngác con bạn bên cạnh tiếp lời:
Đó là 2 hotboy của trường mình đếy. Bên trái là anh Tuấn (bạn than của hắn là hotboy thứ 2 ở trường) anh ếy rất đẽ thương còn bên phải là anh Ken tuy có lạnh lùng nhưng anh ếy rất đẹp trai (ax mê trai quá bà ơi).
N nghển cổ về phía có hai thằng con trai đang đứng. N nghĩ : “ Xời!!! đẹp zai kái quái j. Thế này mà cũng đòi làm hotboy ak hót rác thì có. Ko quan tâm.”
Nghĩ thế n liền bước đi, nhưng thếy dưới chân mình có 1 lon nước n đưa chân lên… đá vèo 1kái. BỐP!!! Á!!!!
Sau tiếng nói ếy là một giọng nói “trong trẻo” cất lên:
Cô làm cái trò gì vệy???
Ơ, tôi ko biết tôi xl.
Cô tưởng xl là được ak???- hắn tức giận nói.
Cô biết tôi là ai ko mà dám…
Hứ !!! anh là ai mặc xác anh. Tôi đã xl oy anh còn muốn kái j nữa- n tức giận, cướp lới hắn.
Cô… cô được đếy !!! tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ khi động vào Vương Hoàng này. Sáng ra mà đã gặp cô, xui cho tôi cả ngay oy.- hắn đau khổ nói.
Nàyyyyyyyyyyyy !!! anh tưửng gặp anh là tôi may mắn chắc. Đc thôi tôi sẽ chờ xem anh làm j đc tôi.- nói oy n tức giận bỏ đi.
N bực bội bỏ đi trước. Để lại dằng sau hắn vs kái đầu đang bốc khói. ( AMEN). Thằng bạn bên cạnh vỗ vai hắn :
Thôi kệ kon nhỏ đó đi để ý n làm j. ( nói về thằng bạn thân của hắn 1 tí, tên : Phạm Anh Tuấn. là một công tử nhà giàu đồng thời là 1 tay sát gái chuyên nghiệp)
N vừa đi tìm phòng hiệu trưởng mà trong lòng ko khỏi bực tức. Bước vào phòng hiệu trưởng n lễ phép chào :
Em chào thầy. Em là Dương Linh Chi hs mới chuyển đến. Em đén để nhận lớp.
Vâng. Mời tiểu thư ngồi.- ông hiệu trưởng đứng đậy kính kẩn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
Dạ ông Dương Minh Lâm có nói vs tôi về chuyện đấy oy ạ !!! Tôi dã xếp tiểu thư vào học lớp 11a3 oy ạ. Tiểu thư thấy thế nào ạ ???
Dạ đc- n lễ phép tl.
Dạ thưa thầy em có 1 chuyện muốn nhờ thầy. Thầy có thể ko ọi người biết về thân phận thật của em được ko ạ ??? Và thầy đừng gội em là tiểu thư, thầy cứ coi emnhư các bạn bình thường đc ko ạ ???
Dạ chuyện đó tôi sẽ cố gắng giúp tiểu thư. Giờ tôi có việc bận nên đi trước. tôi sẽ nhờ thầy tổng phụ trách đưa tiểu thư đến nhận lớp có được ko ạ ?
Dạ được. Xin phép thầy em đi trước. Em chào thầy.
Vâng chào tiểu thư.
Nói rồi n đi nhận lớp trước cùng thầy tổng phụ trách. N vừa đi vừa ko ngừng nghĩ ngợi về lớp học mới của mình. Thấy n đứng trứoc cửa lớp cô chu nhiệm gọi n :
Ak ! Chi em vào đêy co đang định đi tìm em.
N vâng dạ oy đi vào.
Xin giới thiệu vs các em. Dây là bạn Dương Linh Chi học sinh mới của lớp ta.
Chi em có thể tự giới thiệu mình cho cả lớp biết đc ko ?- cô Hân( tên cô chủ nhiệm lớp ) quay qua nói vs n.
Chào các bạn mình tên là Dương Linh Chi. Mình mới đến nên có nhiều điều chưa biết mong các bạn giúp đỡ.
N nói xong oy mở miệng cười tươi làm cho bọn con trai
trong lớp máu mũi xịt tứ tung ( con này giúp bệnh viện đông khách ), còn bọn con gái thì nhìn nó vs ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tức.
Em có thể tự chọn ình chỗ ngồi- cô Hân quay qua nói vs n.
N vừa đi vừa tìm ình chỗ ngồi, con trai khắp lớp nhao nhao nhường chỗ cho n. hắn đang nghe headphone thì giật mình bỏ tai nghe xuống bởi vì lớp quá ồn. bây h hắn mới thếy n, hắn thầm nghĩ : ‘ ko ngờ con nhỏ xui xẻo này lại học cùng mình. He3 lần này thì cô chờ chết đi.’ Dang nghĩ liên miên chợt hắn giật mình vì thấy n đang đứng trước mặt nở 1 nụ cười tươi vs hắn. Hắn nghĩ n đang tìm chỗ ình nên hắn ngồi dịch vào trong cho n ngồi, nhưng ai ngờ hắn đi thẳng xuống dưới oy nói vs Tuấn :
Bạn có thể ình ngồi cùg ko ???
Tuấn liền cười tươi và nhường chỗ cho n ngồi vào trong. Thấy n ngồi ở đếy bọn con trai thì tiếc nuối, con gái thì tức giận( vì đc ngồi vs hotboy nhà ta mà). Việc làm vừa oy của n đã làm hắn ngượng chín mặt. hắn đâu ngờ n lại trả thù hắn như thế. Đã vậy n và Tuấn ngồi dưới còn nói chuyện rôm rả làm hắn đã bực nay con bực hơn.
Renggggg !!!chuông báo hết tiết vừa vang lên. Mọi người kéo nhau xuống canteen. N mua thật nhiều đồ ăn oy ra 1 chỗ trống ngồi( đừng nghĩ n thăm ăn chỉ là n muốn xem đồ ăn ở VN thế nào thôi), nhưng định đi ra thì có 1 người làm đổ nc vào áo n, n bực bội nhìn lên thì ra là hắn. n thếy hắn làm đổ nc ra áo mình mà mặt thì vẫn ko co tí j cảm xúc, n bực tức quát:
- anh làm cái trò gì vậy???. mắt anh để trang trí hay sao mà ko nhìn thấy tôi ???
- tôi ko cố ý. - hắn lạnh lùng nói.
- anh tưởng mỗi thế là xông ak?
Bây h hắn và n là nơi tập trung sự chú ý của cả canteen. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ko ngờ rằng n lại dám kãi lại hắn.
- thế cô muốn gì?- vẫn cái giọng lạnh lùng hắn nói.
- anh phải xin lỗi tôi.
- xin lỗi cô???cô nghĩ cô là ai mà tôi phải xin lỗi cô?- nói oy hắn lạnh lùng bỏ đi.
- thật bực mình!!! sao lại có kái loài ng vô duyên như thế nhỉ???- n vừa lẩm bẩm vừa loay hoay dọn mớ hỗn độn mà hắn gây ra. thì bỗng có 1 giọng nói:
- Chi ko sao chứ???- thì ra là Tuấn nhà ta.
- Chi có cần mình giúp gì ko- Tuấn nhà ta tiếp lời
- ko cần đâu- n bực tức nói ( đêy gọi là giận cá chém thớt ấy mà )
- Chi đừng giận cái thằng đấy. Tính n thế chứ n ko có ác ý gì đâu.
- ừm ko có gì đâu- vừa don dẹp n vừa nghĩ " giá mà hắn đc 1 nửa của Tuấn thì tôt biết mấy. Mà lạ thật sao ác quỷ lại chơi thân đc vs nhau nhỉ " ( hắn đẹp trai thế mà nói là ác quỷ ak ). Bỗng Tuấn nói:
- để mình dọn cùng Chi nhé!!!
- ừm cảm ơn Tuấn nhiều.
- hy2 ko có gì.
N và Tuấn cùng nhau don dẹp " bãi chiến trường". Sau khi dọn xong n và Tuấn cùng về lớp. n bc trên hành lang mà lòng vẫn ko khỏi bực tức. Còn Tuấn thì trong lòng lại có 1 cảm giác lạ lùng ( nghi lắm ). Còn hắn thì đang định đợi n vào lớp oy xin lỗi nhưng khi nhìn thấy n và Tuấn đi cùng nhau thì hắn lại cảm thấy bực tực khó tả ( lại nghi nữa oy ).
3 tiết học còn lại trôi qua đối vs n 1 cách nhàm chán ( haizzzzzzz)
Reeeeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên.
N, hắn và Tuấn lặng lẽ ra về.
* Tại ngôi nhà thân yêu của n.
- Con chào ba.
- Ừk đi hok tốt ko con.
- Dạ tốt chỉ có điều con vẫn chưa quen lắm vs nơi này.
- Vậy ak. Ko sao. Từ từ oy sẽ quen thôi. H ba có việc phải đi con lên phòng nghỉ ngơi đi nhé!
- Vâng. Con chào ba.
- Ừk. Chào con gái.
Nói oy n lê từng bước mệt mỏi lên cầu thang. Trong lòng thì vẫn tức chuyện buổi sáng. N nằm bệt xuống giường mà lòng thì ko khỏi nghĩ về hắn. ( Chi nhà ta lại nghĩ về hắn ak??? Khó hiểu nhỉ )
* Hắn lê từng bước mệt mỏi về đén căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại rất trống trải. Tâm trạng của hắn h đây thì trái ngược vs n. Hắn ko bực tức nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hắn ko ngờ 1 con nhỏ bình thường như n lại dám chống lại hắn ( " bình thường" aaaaaaaaaa''' ). Hắn thầm nghĩ: " Sao kon nhoc đấy lại ko sợ mình nhỉ??? chẳng lẽ cô ta lại ko biết mình là ai . Ko đúng ở trường Royal này ai ma lại ko biết Phan Vương Hoàng ta ( ax kiêu gớm). he3 ta phải xem con nhỏ này là ai mới đc." Đang tự mãn vs suy nghĩ của mình hắn liền lấy đt ra gọi cho Phong ( tên thằng đàn em yêu đáu của hắn):
- A lu. Phong hả mày.
- Vâng. Em Phong đây có việc gì ko anh???
- Có. Anh muốn nhờ mày giúp anh chuyện này mày làm đc ko.
- Vâng. Anh cứ nói.
- Mày điều tra giúp anh về con nhox tên Dương Linh Chi mới chuyển vào lớp anh sáng nay. Có gì tối mày gọi cho anh nhé!
- Vâng. Em biết oy có gì em sẽ gọi lại cho anh.
- Ừk. Cứ thế mà làm nhé. Anh cúp máy đây.
- Vâng.
Nói oy hắn lên phòng ngủ 1 giấc mà ko hề mảy may suy nghĩ ( )
Anh Ken iu quý... đầu anh Ken như trái bí... trông anh Ken như con khỉ... anh Ken đ.zai nghe đt ( chết vs cái nhạc chuông này mất). Hắn ngái ngủ nghe đt:
- A lu. Ken đ.zai xin nghe.
- E Phong đây- nghe đến đay thì hắn đã tỉnh ngủ oy.
- Ừk. Có kết quả gì chưa???
- Dạ có oy.
- Nói nhanh.
- Dạ. Dương Linh Chi con gái cưng của ông Dương Minh Lâm là chủ của tập đoàn thời trang nổi tiếng trên toàn TG. Mẹ là Hazel- một diễn viên nổi tiếng của Hollywood.
-..................................................
- Anh Ken anh có ở đó ko???
- Ừk anh đây. Đc oy cảm ơn em.
- Anh có cần em điều tra gì thêm ko ạ???
- Ko. Nếu có gì anh sẽ gọi lại ày sau nhé.
- Vâng. Thế thôi em cúp máy đây ạ.
- Ừk.
Tuuuuuuuuutttt'''. Hắn ngồiim ( bất động luôn ). Sau khi nghe Phong nói vậy tai hắn đã ù đi. Hắn ko ngờ rằng n quá giông vs Chi Cheo ( gọi là Chi Cheo do n hay leo trèo ở phần ký ức mình có nói tới )- con nhox hồi nhỏ chơi cùng hắn. Nhưng nếu là Chi Cheo thì sao n lại ko nhận ra hắn ( ng ta bị mất trí oy ng ơi), còn nếu ko phải là Chi Cheo thì tại sao lại có thân phận khá giong vs Chi. Trong đầu hắn bây h cả nghìn câu hỏi vì sao . Để xác định xem n ó phải là Chi Cheo hay ko thì hắn đã tự vạch ra ình 1 kế hoạch chuẩn ko cần chỉnh, chỉnh ko kần sửa. Yên tâm vs kế hoạch hoàn hảo của mình hắn liền say giấc nồng để chuẩn bị cho ngày mai tác chiến.
Sáng hôm sau...
Ò...ó...o...o tiếng chuông đòng hồ báo thức gọi n dậy ( nghe nông thôn quá )
- Chi đậy đi còn dậy sớm ăn sáng oy còn đi hok- tiêng ông Lâm gọi n từ dưới vọng lên.
- Âng... on...ậy...oy ( vâng. con dậy oy)- n ngái ngủ đáp lại.
- Đồ ăn sáng ba để trên bàn ấy. Thay quần áo xong thì xuống ăn nhé. H ba có việc phải đến công ti. Lát bác quản gia sẽ đưa con đi hok.
- Vâng.
- Thôi. Ba đi đây.
- Vâng còn chào ba. Ba đi cẩn thận nhé?
Ăn xon n nhờ bác quản gia đưa n đi hok. Bc ra khỏi nhà bỗng trong lòng n cảm thấy lo lắng lạ kì, n cảm thất có gì đó ko hay sắp xảy ra vs n ( he3 sắp bị hắn ăn thịt mà ko biết . Tội nghiệp )
N lững thững bc vào lớp. Đặt cáp sách xuống bàn oy cúi mặt xuống bàn định ngu tiếp thì bỗng... RẦM!!! ( động đất). N ngước lên nhìn thì thấy hắn đang đi về phía mình. Chưa kịp để cho n định thần lại thì hắn kéo mạnh tay n lôi đi. Làm cho bọn con gái nhìn n bằng ánh mắt . Đi đến
đâu n và hắn cũng là chủ đề bàn tán của mọi người. Thấy ình bị kéo đi 1 cách ko thương tiêc n tức tối la lên:
- Anh làm cái trò gì vậy???
-..........................................- vẫn tiếp tục kéo đi.
- Này anh điếc ak? Tôi hỏi anh đang làm cái quái gì đây???- nói oy n cố gắng lôi tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích .
- Đừng hỏi nhiều đi theo tôi- hắn lạnh lùng trả lời.
- Sao tôi phải đi theo anh. Có gì thì anh nói luôn đi . N túc giận giật tay mình ra khỏi tay hắn đến luk này hắn mới nhớ ra là mình vẫn đang càm tay n.
- Cô nghe cho rõ đây từ nay cô phải làm osin cho tôi tôi nói gì cô cũng phải nghe theo cấm cãi lại.
N ngạc nhiên khi nghe thấy hắn nói vậy. Lấy lại binh tĩnh n cười khẩy 1 cái oy đưa tay lên sờ trán và hỏi hẳn bằng giọng hết sức " quan tâm":
- Anh bị sốt ak??? Đã uống thuốc chưa???
Hắn bục tức gạt tay n ra nói:
- Tôi ko đùa vs cô.
- Thế tôi đùa vs anh chắc. Sao tự dưng tôi phải đi làm osin cho anh. Vớ vẩn.
- Đơn giản. Nếu cô ko chấp nhận thì tôi sẽ nói ọi người biết về thân phận thật của cô. Rằng cô là con gái cưng của ông Dương Minh Lâm và bà Hazel. Và cô là chủ tịch tương lai của 1 hãng thời trang nổi tiêng trên toàn Thế Giới.- Hắn thản nhiên nói mà ko để ý rằng có 1 ng mồm đang há to hết mức ( n chứ ai).
- S...a...o...anh...anh...lai...điều...tra...tôi...
- Thế nào cô có đòng ý ko- vẫn thản nhiên hắn hỏi.
- Tôi...tôi...anh...anh...có thể ra điều kiện khác đc ko- n lấy hết dũng khí hỏi hắn.
- Ko ( ax ác quá)- tôi hỏi lại cô lần cuối cô có đòng ý ko???
- Tôi...tôi...
Hắn bực tức vs kái kiểu nói ko nên lời của n, nên:
- ĐỒNG Ý KO???- Hắn hét lên.
- Có- sợ hãi quá n đã buột miệng nói ra. Thấy mình nói ra điều ko nên nói, n liền cốc vào đầu mình mấy kái. Điệu bộ của n làm hắn phì cười. Nhưng hắn đã kịp trở lại bộ dạng lạnh lùng như cũ (ax chịu bó tay).
- Cô đòng ý oy nhé.
- Tôi...tôi... nhưng tôi ko biết gì cả nên ko làm osin cho anh đc.- n nói 1 lèo mà ko kần lấy hơi.
- Cô ko phải lo điều đấy h thì đi vào lớp kùng tôi- Hắn ra lệnh cho n.
Đút tay vào túi quần hắn thản nhiên đi trước. Để lại n đằng sau vs bộ mặt như muốn khóc . N vừa đi vừa thương sót, lo lắng cho quãng đời còn lại của mình.
Phần vềTuấn ko thấy hắn và n ở lớp nên rất lo. Hỏi mấy đứa trong lớp thì mọi người bảo hắn lôi nó ra ngoài nên Tuấn đã lo nay còn lo hơn, Tuấn sợ rằng ko biết thằng bạn thân của mình có lzj Chi ko nữa. Hix. ( mọi người tl ình biết sao Tuấn lo cho Chi vậy nhé!!! Câu này khó nên dành cho các bn ). Đang định đi tìm thì Tuấn thấy n và hắn đang đi về lớp. Mặt hắn đắc chí thấy rõ còn n thì trông thảm hại hơn bao h hết. Thấy vậy Tuấn liền chạy lại gần hỏi:
- 2 người vừa đi đâu thế. Sao nhình mặt Chi xanh quá vậy. - qay qua hỏi hắn- mày vừa lzj Chi vậy hả???
Thấy thái độ kì lạ của thằng bạn, hắn hỏi:
- Mày làm sao vậy sao mày ko hỏi xem cco ta có lzj t ko?
- Chi là con gái thì có thể làm j đc mày- Tuấn cãi
- Sao mày bênh ng ngoài mà ko bênh tao - hây mày thích con nhỏ đó oy .
Bị thằng bạn bắt trúng tim đen Tuấn ấp úng, mặt đỏ như gấc:
- Tao...tao- hít hơi 1 cái Tuấn nói- mày điên ak lzj có chuyện đó ( có thật ko đây ). Tao chỉ sợ mày lzj Chi oy tao lại phải gánh trách nhiệm thì khổ cho t thôi- Tuấn ra vẻ đáng thương.
- Mày yên tâm tao ko để mày phải chịu đâu- hắn phẩy tay nói.
Từ nãy tới h n vẫn chưa kịp hoàn hồn nên ko để ý hắn và Tuấn nói gì, n chỉ biết đứng im như tượng, hồn cho bay tự nhiên trên mây ak nhầm trên cây, thấy vậy hắn gọi n:
- Này lzi mà đứng như tượng vậy?
- H...ả...hả???- n giật mình
- Tôi hỏi cô đang nghĩ cái gì thế
- Đâu...đâu có... tôi ko nghĩ gì cả.
Thấy vậy hắn đáp lại.
- Thế cô ko định vào lớp ak. Hay đứng đây cho ai ngắm- hắn trêu tức n.
Biết mình ko cãi lại đc hắn nên n đành lủi thủi bc vào lp. Còn hắn thì đang cười đắc chí. Xung quanh n bây h là cả tá các lời bàn tán.
- Sao con nhỏ này lại nghe lời anh Ken thế nhỉ?
- Ôi! Đây là lần đầu tiên tao thấy anh ấy cười.
- Anh Ken của lòng em
-...v....v...
Ngồi trong h học mà đầu óc n cứ để trên mây. N k thể nào hok đc, n ko thể nào hiểu đc vì sao hắn đi điều tra n để lzj oy còn bắt n đi làm osin??? N ko thể nào hiểu nổi hắn làm như vậy là có ý gì nữa. Lúc này n chỉ mong sao cho đồng hồ quay thật chậm để ko đến h ra chơi, h mà n phải làm osin cho hắn. Nhưng hình như ông trời ko thương n thì phải...
REEEEEENGGG!!!. - h ra chơi đã đến
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu h ra chơi đã đến. Nhân luk hắn và Tuấn ko để ý nó đã chuồn thật nhanh xuống canteen. Nó lấy đò ăn oy chọn ình 1 chỗ trống trong canteen và ngồi xuống ăn ngon lành, thì:
- Chi bọn mình ngồi ăn cùng cậu nhé!- giọng nói quen quen vang lên
Nó ngướcmắt lên xem là ai thì ra là hắn và Tuấn.
- Ừm... nhưng ở kia còn nhiều chỗ trống mà- nói oy nó chỉ tay về những cái bàn đằng xa chưa có người ngồi.
- Nhưng mình thích ngồi đây mà Chi ình ngồi cùng đi- Tuấn năn nỉ.
Nó đang ko biết phải làm sao thì... hắn thản nhiên ngồi xuống và Tuấn cũng kéo ghế ngồi xuống cùng.
- Cô đi lấy cho tôi 1 chai C2- hắn hất hàm nói vs n .
Nó định kãi lại nhưng nghĩ đến việc mình bị lộ thân phận nên nó lại đành thôi. Nó bc đến chỗ quầy bán nc lấy chai C2 và mang đến chỗ hắn.
- Của anh đây- nó đặt chai C2 lên bàn.
- Xin lỗi, tôi quên ko dặn cô tôi ghét uống C2 chanh nên phiền cô đổi cho tôi chai khác nhé.- hắn nói vs nó bằng giọng tội lỗi.
Nó tức nghẹn họng nhưng ko nói đc j, nó chỉ biết quay lại và đổi cho hắn chai C2 khác.
- Bác ơi cho con đổi chai C2 ị táo ạ- nó lễ phép nói vs bác bán hàng.
- Của con đây- bác bán hàng cần chai C2 vị táo đưa cho nó.
Nó quay lại về bàn mình, đặt mạnh chai C2 xuông bàn và định ngồi ăn tiếp thì:
- Cô lấy giùm tôi 1 chiếc bánh Sanwith kẹp thịt nhé.
Nó rất bực tức nhưng đành cố nhịn. Sau khi lấy sanwith cho hắn, nó ngồi vào chỗ cố ăn thật nhanh, để ko phải nhìn thấy mặt của hắn nữa. Nghĩ vậy nó liền cắm đầu ăn thật nhanh. Hắn và Tuấn thì cứ tròn mắt lên nhìn, trông nó bây h thật buồn cười. Thấy vậy Tuấn liền nói:
- Chi làm gì mà ăn nhanh vậy. Ăn từ từ thôi ko nghẹn đấy- Tuấn nối bằng giọng lo lắng.
Nó chỉ ngước lên oy lại cúi xuống ăn tiếp như ko có chuyện j xảy ra. Thấy vậy hắn và Tuấn ko nói gì nữa vì nghĩ rằng do nó quá đói nên thế. Tuấn và hắn đang ăn ngon lành thì:
- Tôi ăn xong oy, tôi đi trước đây- nó đứng dậy nói.
Hiểu đc lí do vì sao nó ăn nhanh, hắn nhếch mép cười:
- Cô cũng đc đấy nhỉ.
Nó ko nói gì mà chỉ bỏ lên trước.
Reeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo h vào lớp.
Ngồi trong giờ hok mà đầu nó cứ nghĩ đi đâu. Chán nản ko biết lzj, nó liền gục đầu xuống bàn ngủ 1 giấc. Trong mơ, nó thấy 1 con bé đang chơi đùa rất vui vẻ cùng thằng nhóc. Oy con bé chèo lên cây và bị ngã bị chảy máu ở tay rất nhiều. Thằng bé liền đưa con bé về 1 căn biệt thự sang trọng và nhờ ng băng bó giúp. Mặc dù thằng bé rất lo lắng cho con nhóc nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra lạnh lùng.
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó sực tỉnh. Nó cảm thấy giấc mơ vừa oy rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức
nó nghĩ rằng mình là con bé đấy. Nhưng nếu nó là con bé đó thì thằng nhóc đấy là ai??? Nghĩ đến đây bỗng dưng đầu nó cảm thấy đau nhói. Nó ôm đầu ngồi khụy xuống. Thấy nó có gì đó ko ổn hắn lại gần hỏi:
- Cô ko sao chứ???
-.......................................................
- Này cô có nghe tôi nói gì ko vậy. Cô ko sao chứ???
-.......................................................
Thấy nó ko trả lời hắn liền ngồi lại gần và vén tóc nó lên thì thấy mặt nó rất xanh xao.
- Này cô ko sao chứ???- hắn vỗ nhẹ vào má nó nói.
- Đ...đau...đau...đầu quá.- nó thều thào trả lời.
- Ừkm vậy tôi đưa cô về nhà nhé.
- Ừm nó mệt mỏi trả lời.
Hắn dìu nó ra để xe khiến cho ai cũng phải nhìn. Ai cũng thắc mắc ko biết nó là gì của hắn mà hắn lại quan tâm đến nó như thế. Trước đây hắn chưa từng quan tâm tới người con gái nào như vậy ( ngoại trừ chị Bảo Linh) . Nhưng từ khi có nó dường như hắn đã thay đổi. Hắn ko còn lạnh lùng như trước nữa, hắn đã biết quan tâm đến người khác, và hắn cũng đã cười nhiều hơn. Dường như chính hắn cũng ko nhận ra bản thân mình đang thay đổi vì nó.
Nó đứng đợi hắn mà cảm giác đầu đau như búa bổ. Ko hiểu vì sao nó hay mơ những giấc mơ kì lạ mà quen thuộc đến vậy. Khi nó cố nhớ xem thằng nhỏ đó là ai thì đầu nó lại đau 1 cách lạ kì.
- Cô còn đứng đấy là gì. Sao còn chưa lên xe nữa???
Nó đành nghe theo và ngồi sau hắn.
- Cô bám chặt vào đấy.
Vừa nói dứt lời hắn đã phóng vụt đi, nó sợ quá liền vòng tay ôm eo hắn. Ôm hắn nó cảm thấy thật an toàn. Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ùa về, nó liền nhắm mắt và đánh 1 giấc ngon lành trên lưng hắn ( lợi dụng ). Còn về phần hắn khi thấy nó vòng tay qua ôm mình làm hắn ngượng đỏ mặt. Hắn định quay lại hỏi xem nhà nó ở đâu thì đã thấy nó ngủ mất oy. Nhìn mặt nó luk ngủ trông thật dễ thương. Bỗng dưng tim hắn lại đập mạnh, ko lẽ hắn đã thích nó. Hắn liền lắc đầu và xua tan ý nghĩ đó ngay tức khắc.
Về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Đặt nó xuống giường, hắn ngồi cạnh nó mà nó mà ko ngừng suy nghĩ nó. Hắn ko biết nó có phải là Chi Cheo con nhóc mà khi xưa hắn thường chơi cùng, ko biết nó có phải là con nhóc luôn mồm gọi tên hắn, không biết nó có phải là cô bé luôn nghick ngợm và khiến hắn phải lo lắng... ko biết... ko biết... Bây h trong đầu hắn hiện lên muôn vàn từ ko biết. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụng hắn đánh trông liên hồi. Hắn liền nhẹ nhàng ra ngoài và khép cửa lại để cho nó ngủ. Hắn xuống bếp chuẩn bị bữa tối ình và cho cả nó ( do hắn mất mẹ từ nhỏ, ba hắn mặc dù rất yêu thương con nhưng ông lại luôn bận rộn vs công việc, hắn lại thích sống tự lập nên những việc như này hắn đều biết làm và hơn nữa còn làm rất giỏi).
Đang ngủ ngon, bỗng có mùi thức ăn thơm làm nó tỉnh giấc. Nó bước xuống cầu thang thì thấy hắn đang làm thức ăn trong
Chi xuống đây ba có chuyện muốn nói vs con.
Đếy là tiếng ông Dương gọi nó. Trên phòng nó đang dán mắt vào cái laptop thân yêu của mình. Nghe thấy tiếng ba gọi nó liền chạy xuống:
Có chuyện j vệy ba.
Ba đã quyết định oy, con phải về Việt Nam cùng ba, ba muốn mở rộng chi nhánh tại đó, để con lại ở đêy ba ko yên tâm.
Nó ngạc nhiên:
Con ở đêy vs mẹ cũng đc mà. Cón ko muốn sang đó đâu. Con sống ở đêy quen oy. Sợ rằng sang đếy con ko thích nghj đc.
Ko đc, ko quen oy từ từ sẽ quen thoy, ko nói nhiều con pkải về vs ba.
Sự dứt khoát của ba làm nó phải tò mò. Vì đêy là lầm đầu tiên ông Dương to tiếng vs nó. Thếy vệy ó chỉậm ừ mà ko nói j tkêm. Mang trong đầu dấu hỏi lớn nó lặng lẽ bc lên phòng dọn đồ đạc.
Sáng hôm sau nó ko muốn dệy sớm để oy pkải xa nơi này. Thếy nó lần khất ông Dương liền nói:
Nkanh lên. Đừng để muộn h( giờ) của ba.
Nó chỉ biết dạ vâng oy lên phòng thay quần áo và xem lạ nkững đồ dùng càn thiết để chuẩm bị cho chuyến bay.
Khoảng 1h sau, nó và ba đã có mặt ở sân bay để chuẩn bị lên đường. Ngồi trên đường nó ko ngừng suy nghĩ về VN nơi nó sắp đến. Suy nghĩ miên man oy nó cũng ngủ thiếp đi từ luk nào ko biết. Trong giấc mơ nó thếy nó chơi đùa vs 1 thằng con trai trạc tuổi nó. Nkưng nó ko thể nhớ ra ràng đứa con trai ếy là ai. Nó chợt tỉnh giấc và cũng là luk nó đã đến VN. Đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất điều đầu tiên nó cảm thấy đó là cái nóng gay gắt ở đêy. Nó thếy khó chịu, nó muốn về Anh ngay lập tức. Nkưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của nó mà thôi. Nó theo chân ba lên ô tô đi đến 1 ngôi biệt thự to ko kém j nhà nó bên Anh. Nó bc xuống:
Ba ơi, đêy là nhà của ai vệy ạ???
Đêy là nhà của chúng ta, ba đã xây nó từ rất lâu.
Ông Dương nói tiếp:
Trong thời gian ở VN chúng ta sẽở đêy. Thôy vào trong đi, con còn pkải nghỉ ngơi, đi đg xa chắc con cũng đã mệt oy. Vs lại mai con pkải đi hok oy. Mọi thủ tục nhập hok ba đã làm xong.
Nó bc vào trong mà lòng nghĩ: “ ko biết ngôi trường mới của mình sẽ thế nào nhỉ???”. Bây h nó mới để ý đến ngôi nkà của mình. Đó là ngôi nhà có sự kết hợp hài hòa giữa nét cổ kính và nét hiện đại. Bc vào nkà nó thấy 1 cảm giác rât thân quen, cứ như nó đã ở đây từ lâu oy. Nó củng chẳng nghĩ ngợi j nhiều, nó lên thẳng lên trên phòng ( ba nó bảo phòng nó ở trên đấy mà), sắp xếp lại đồ đạc oy lăn ra ngủ 1 giấc đén tận 8h tối. Luk này nó cảm thấy đói bụng, đi xuông nhà, nó hỏi bác quản gia:
Bác ơi con đói quá, nhà mình có j để ăn ko bác???
Thưa tiểu thư đồ ăn ở trong bếp tôi đã sai người làm sẵn cho tiểu thư oy ạ.- bác quản gia cung kính nói vs nó.
Con cảm ơn bac nhiều.- nó tươi cười nói.
Dạ. Ko có gì thưa tiểu thư. Chúc tiểu thư ăn ngon miệng.
Bc vào trong bếp, nó thếy trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn đã đc chuẩn bị 1 cách cân thận. Nó liền ngồi luôn xuống ghế ăn 1 cách ngon lành. Ăn xong nó nhận ra rằng ko thấy ba đâu, nó liền ra ngoài nhà gọi hỏi bác quản gia:
Bác ơi bác có thấy ba con đâu ko ạ???
Thưa tiểu thư ông chủ đang ở trên phòng làm việc ạ.
Vâng. Vậy con lên đấy đây ạ.
Nói xong nó liền bc lên phòng làm việc của ba nó.
Ba ơi ba đang làm j đấy ạ??? Con vào đc ko ba???
Ưk. Con vào đi bao có chuyện này cần nói vs con.
Nó khẽ mở cửa bc vào trong.
Ba có chuyệ j muốn nói vs con ạ???
Ưkm. Ba đã xem qua về ngôi trường mới của con. Đó là trường Royal 1 ngôi trường kha danh tiếng ở đây. 8h sáng mai bac quản gia sẽ đưa con đi nhận trường và lớp.
Vâng con biết oy ạ.
Ak. Các đồ dùng cần thiết và đồng phục ba đã để sẵn trong phòng cho con oy đấy.
Con cảm ơn ba. Thôi ko còn việc j nữa thì con về phòng đây ạ. Chúc ba ngủ ngon.
Noi oy nó hôn chụt lên má ông Dương oy nhảy chân sáo về phòng.
Sáng hôm sau tiếng chuông đồng hồ báo thức làm nó tỉnh giấc. Nó nhanh chóng sắp xếp đồ dung hok tập và thay quần áo. Nó nhận ra rằng bộ đồng phục mới của nó cung rất đẹp( đồng phục của trường quý tộc ko đẹp sao đc). N khoác chiếc balô xuống nhà, cầm ổ bánh mỳ oy lên xe đến trường. Bc xuống xe điều đầu tiên đập vào mắt nó là1 đám nữ sinh đang bu đông bu đỏ vào 1 thứ j đó ( eo cứ như ruồi ếy) n tò mò lại gần hóa ra là 2 thằng con trai. N ko thếy j lạ bèn hỏi đứa con gái đứng bên cạnh:
Bạn ơi ình hỏi bọn họ là ai thế? Sao các cậu lại pkải đứng ở đêy lzj???
Trời bạn ko biết thật hả???- n ngơ ngác con bạn bên cạnh tiếp lời:
Đó là 2 hotboy của trường mình đếy. Bên trái là anh Tuấn (bạn than của hắn là hotboy thứ 2 ở trường) anh ếy rất đẽ thương còn bên phải là anh Ken tuy có lạnh lùng nhưng anh ếy rất đẹp trai (ax mê trai quá bà ơi).
N nghển cổ về phía có hai thằng con trai đang đứng. N nghĩ : “ Xời!!! đẹp zai kái quái j. Thế này mà cũng đòi làm hotboy ak hót rác thì có. Ko quan tâm.”
Nghĩ thế n liền bước đi, nhưng thếy dưới chân mình có 1 lon nước n đưa chân lên… đá vèo 1kái. BỐP!!! Á!!!!
Sau tiếng nói ếy là một giọng nói “trong trẻo” cất lên:
Cô làm cái trò gì vệy???
Ơ, tôi ko biết tôi xl.
Cô tưởng xl là được ak???- hắn tức giận nói.
Cô biết tôi là ai ko mà dám…
Hứ !!! anh là ai mặc xác anh. Tôi đã xl oy anh còn muốn kái j nữa- n tức giận, cướp lới hắn.
Cô… cô được đếy !!! tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ khi động vào Vương Hoàng này. Sáng ra mà đã gặp cô, xui cho tôi cả ngay oy.- hắn đau khổ nói.
Nàyyyyyyyyyyyy !!! anh tưửng gặp anh là tôi may mắn chắc. Đc thôi tôi sẽ chờ xem anh làm j đc tôi.- nói oy n tức giận bỏ đi.
N bực bội bỏ đi trước. Để lại dằng sau hắn vs kái đầu đang bốc khói. ( AMEN). Thằng bạn bên cạnh vỗ vai hắn :
Thôi kệ kon nhỏ đó đi để ý n làm j. ( nói về thằng bạn thân của hắn 1 tí, tên : Phạm Anh Tuấn. là một công tử nhà giàu đồng thời là 1 tay sát gái chuyên nghiệp)
N vừa đi tìm phòng hiệu trưởng mà trong lòng ko khỏi bực tức. Bước vào phòng hiệu trưởng n lễ phép chào :
Em chào thầy. Em là Dương Linh Chi hs mới chuyển đến. Em đén để nhận lớp.
Vâng. Mời tiểu thư ngồi.- ông hiệu trưởng đứng đậy kính kẩn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
Dạ ông Dương Minh Lâm có nói vs tôi về chuyện đấy oy ạ !!! Tôi dã xếp tiểu thư vào học lớp 11a3 oy ạ. Tiểu thư thấy thế nào ạ ???
Dạ đc- n lễ phép tl.
Dạ thưa thầy em có 1 chuyện muốn nhờ thầy. Thầy có thể ko ọi người biết về thân phận thật của em được ko ạ ??? Và thầy đừng gội em là tiểu thư, thầy cứ coi emnhư các bạn bình thường đc ko ạ ???
Dạ chuyện đó tôi sẽ cố gắng giúp tiểu thư. Giờ tôi có việc bận nên đi trước. tôi sẽ nhờ thầy tổng phụ trách đưa tiểu thư đến nhận lớp có được ko ạ ?
Dạ được. Xin phép thầy em đi trước. Em chào thầy.
Vâng chào tiểu thư.
Nói rồi n đi nhận lớp trước cùng thầy tổng phụ trách. N vừa đi vừa ko ngừng nghĩ ngợi về lớp học mới của mình. Thấy n đứng trứoc cửa lớp cô chu nhiệm gọi n :
Ak ! Chi em vào đêy co đang định đi tìm em.
N vâng dạ oy đi vào.
Xin giới thiệu vs các em. Dây là bạn Dương Linh Chi học sinh mới của lớp ta.
Chi em có thể tự giới thiệu mình cho cả lớp biết đc ko ?- cô Hân( tên cô chủ nhiệm lớp ) quay qua nói vs n.
Chào các bạn mình tên là Dương Linh Chi. Mình mới đến nên có nhiều điều chưa biết mong các bạn giúp đỡ.
N nói xong oy mở miệng cười tươi làm cho bọn con trai
trong lớp máu mũi xịt tứ tung ( con này giúp bệnh viện đông khách ), còn bọn con gái thì nhìn nó vs ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tức.
Em có thể tự chọn ình chỗ ngồi- cô Hân quay qua nói vs n.
N vừa đi vừa tìm ình chỗ ngồi, con trai khắp lớp nhao nhao nhường chỗ cho n. hắn đang nghe headphone thì giật mình bỏ tai nghe xuống bởi vì lớp quá ồn. bây h hắn mới thếy n, hắn thầm nghĩ : ‘ ko ngờ con nhỏ xui xẻo này lại học cùng mình. He3 lần này thì cô chờ chết đi.’ Dang nghĩ liên miên chợt hắn giật mình vì thấy n đang đứng trước mặt nở 1 nụ cười tươi vs hắn. Hắn nghĩ n đang tìm chỗ ình nên hắn ngồi dịch vào trong cho n ngồi, nhưng ai ngờ hắn đi thẳng xuống dưới oy nói vs Tuấn :
Bạn có thể ình ngồi cùg ko ???
Tuấn liền cười tươi và nhường chỗ cho n ngồi vào trong. Thấy n ngồi ở đếy bọn con trai thì tiếc nuối, con gái thì tức giận( vì đc ngồi vs hotboy nhà ta mà). Việc làm vừa oy của n đã làm hắn ngượng chín mặt. hắn đâu ngờ n lại trả thù hắn như thế. Đã vậy n và Tuấn ngồi dưới còn nói chuyện rôm rả làm hắn đã bực nay con bực hơn.
Renggggg !!!chuông báo hết tiết vừa vang lên. Mọi người kéo nhau xuống canteen. N mua thật nhiều đồ ăn oy ra 1 chỗ trống ngồi( đừng nghĩ n thăm ăn chỉ là n muốn xem đồ ăn ở VN thế nào thôi), nhưng định đi ra thì có 1 người làm đổ nc vào áo n, n bực bội nhìn lên thì ra là hắn. n thếy hắn làm đổ nc ra áo mình mà mặt thì vẫn ko co tí j cảm xúc, n bực tức quát:
- anh làm cái trò gì vậy???. mắt anh để trang trí hay sao mà ko nhìn thấy tôi ???
- tôi ko cố ý. - hắn lạnh lùng nói.
- anh tưởng mỗi thế là xông ak?
Bây h hắn và n là nơi tập trung sự chú ý của cả canteen. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ko ngờ rằng n lại dám kãi lại hắn.
- thế cô muốn gì?- vẫn cái giọng lạnh lùng hắn nói.
- anh phải xin lỗi tôi.
- xin lỗi cô???cô nghĩ cô là ai mà tôi phải xin lỗi cô?- nói oy hắn lạnh lùng bỏ đi.
- thật bực mình!!! sao lại có kái loài ng vô duyên như thế nhỉ???- n vừa lẩm bẩm vừa loay hoay dọn mớ hỗn độn mà hắn gây ra. thì bỗng có 1 giọng nói:
- Chi ko sao chứ???- thì ra là Tuấn nhà ta.
- Chi có cần mình giúp gì ko- Tuấn nhà ta tiếp lời
- ko cần đâu- n bực tức nói ( đêy gọi là giận cá chém thớt ấy mà )
- Chi đừng giận cái thằng đấy. Tính n thế chứ n ko có ác ý gì đâu.
- ừm ko có gì đâu- vừa don dẹp n vừa nghĩ " giá mà hắn đc 1 nửa của Tuấn thì tôt biết mấy. Mà lạ thật sao ác quỷ lại chơi thân đc vs nhau nhỉ " ( hắn đẹp trai thế mà nói là ác quỷ ak ). Bỗng Tuấn nói:
- để mình dọn cùng Chi nhé!!!
- ừm cảm ơn Tuấn nhiều.
- hy2 ko có gì.
N và Tuấn cùng nhau don dẹp " bãi chiến trường". Sau khi dọn xong n và Tuấn cùng về lớp. n bc trên hành lang mà lòng vẫn ko khỏi bực tức. Còn Tuấn thì trong lòng lại có 1 cảm giác lạ lùng ( nghi lắm ). Còn hắn thì đang định đợi n vào lớp oy xin lỗi nhưng khi nhìn thấy n và Tuấn đi cùng nhau thì hắn lại cảm thấy bực tực khó tả ( lại nghi nữa oy ).
3 tiết học còn lại trôi qua đối vs n 1 cách nhàm chán ( haizzzzzzz)
Reeeeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên.
N, hắn và Tuấn lặng lẽ ra về.
* Tại ngôi nhà thân yêu của n.
- Con chào ba.
- Ừk đi hok tốt ko con.
- Dạ tốt chỉ có điều con vẫn chưa quen lắm vs nơi này.
- Vậy ak. Ko sao. Từ từ oy sẽ quen thôi. H ba có việc phải đi con lên phòng nghỉ ngơi đi nhé!
- Vâng. Con chào ba.
- Ừk. Chào con gái.
Nói oy n lê từng bước mệt mỏi lên cầu thang. Trong lòng thì vẫn tức chuyện buổi sáng. N nằm bệt xuống giường mà lòng thì ko khỏi nghĩ về hắn. ( Chi nhà ta lại nghĩ về hắn ak??? Khó hiểu nhỉ )
* Hắn lê từng bước mệt mỏi về đén căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại rất trống trải. Tâm trạng của hắn h đây thì trái ngược vs n. Hắn ko bực tức nhưng thay vào đó là sự ngạc nhiên. Hắn ko ngờ 1 con nhỏ bình thường như n lại dám chống lại hắn ( " bình thường" aaaaaaaaaa''' ). Hắn thầm nghĩ: " Sao kon nhoc đấy lại ko sợ mình nhỉ??? chẳng lẽ cô ta lại ko biết mình là ai . Ko đúng ở trường Royal này ai ma lại ko biết Phan Vương Hoàng ta ( ax kiêu gớm). he3 ta phải xem con nhỏ này là ai mới đc." Đang tự mãn vs suy nghĩ của mình hắn liền lấy đt ra gọi cho Phong ( tên thằng đàn em yêu đáu của hắn):
- A lu. Phong hả mày.
- Vâng. Em Phong đây có việc gì ko anh???
- Có. Anh muốn nhờ mày giúp anh chuyện này mày làm đc ko.
- Vâng. Anh cứ nói.
- Mày điều tra giúp anh về con nhox tên Dương Linh Chi mới chuyển vào lớp anh sáng nay. Có gì tối mày gọi cho anh nhé!
- Vâng. Em biết oy có gì em sẽ gọi lại cho anh.
- Ừk. Cứ thế mà làm nhé. Anh cúp máy đây.
- Vâng.
Nói oy hắn lên phòng ngủ 1 giấc mà ko hề mảy may suy nghĩ ( )
Anh Ken iu quý... đầu anh Ken như trái bí... trông anh Ken như con khỉ... anh Ken đ.zai nghe đt ( chết vs cái nhạc chuông này mất). Hắn ngái ngủ nghe đt:
- A lu. Ken đ.zai xin nghe.
- E Phong đây- nghe đến đay thì hắn đã tỉnh ngủ oy.
- Ừk. Có kết quả gì chưa???
- Dạ có oy.
- Nói nhanh.
- Dạ. Dương Linh Chi con gái cưng của ông Dương Minh Lâm là chủ của tập đoàn thời trang nổi tiếng trên toàn TG. Mẹ là Hazel- một diễn viên nổi tiếng của Hollywood.
-..................................................
- Anh Ken anh có ở đó ko???
- Ừk anh đây. Đc oy cảm ơn em.
- Anh có cần em điều tra gì thêm ko ạ???
- Ko. Nếu có gì anh sẽ gọi lại ày sau nhé.
- Vâng. Thế thôi em cúp máy đây ạ.
- Ừk.
Tuuuuuuuuutttt'''. Hắn ngồiim ( bất động luôn ). Sau khi nghe Phong nói vậy tai hắn đã ù đi. Hắn ko ngờ rằng n quá giông vs Chi Cheo ( gọi là Chi Cheo do n hay leo trèo ở phần ký ức mình có nói tới )- con nhox hồi nhỏ chơi cùng hắn. Nhưng nếu là Chi Cheo thì sao n lại ko nhận ra hắn ( ng ta bị mất trí oy ng ơi), còn nếu ko phải là Chi Cheo thì tại sao lại có thân phận khá giong vs Chi. Trong đầu hắn bây h cả nghìn câu hỏi vì sao . Để xác định xem n ó phải là Chi Cheo hay ko thì hắn đã tự vạch ra ình 1 kế hoạch chuẩn ko cần chỉnh, chỉnh ko kần sửa. Yên tâm vs kế hoạch hoàn hảo của mình hắn liền say giấc nồng để chuẩn bị cho ngày mai tác chiến.
Sáng hôm sau...
Ò...ó...o...o tiếng chuông đòng hồ báo thức gọi n dậy ( nghe nông thôn quá )
- Chi đậy đi còn dậy sớm ăn sáng oy còn đi hok- tiêng ông Lâm gọi n từ dưới vọng lên.
- Âng... on...ậy...oy ( vâng. con dậy oy)- n ngái ngủ đáp lại.
- Đồ ăn sáng ba để trên bàn ấy. Thay quần áo xong thì xuống ăn nhé. H ba có việc phải đến công ti. Lát bác quản gia sẽ đưa con đi hok.
- Vâng.
- Thôi. Ba đi đây.
- Vâng còn chào ba. Ba đi cẩn thận nhé?
Ăn xon n nhờ bác quản gia đưa n đi hok. Bc ra khỏi nhà bỗng trong lòng n cảm thấy lo lắng lạ kì, n cảm thất có gì đó ko hay sắp xảy ra vs n ( he3 sắp bị hắn ăn thịt mà ko biết . Tội nghiệp )
N lững thững bc vào lớp. Đặt cáp sách xuống bàn oy cúi mặt xuống bàn định ngu tiếp thì bỗng... RẦM!!! ( động đất). N ngước lên nhìn thì thấy hắn đang đi về phía mình. Chưa kịp để cho n định thần lại thì hắn kéo mạnh tay n lôi đi. Làm cho bọn con gái nhìn n bằng ánh mắt . Đi đến
đâu n và hắn cũng là chủ đề bàn tán của mọi người. Thấy ình bị kéo đi 1 cách ko thương tiêc n tức tối la lên:
- Anh làm cái trò gì vậy???
-..........................................- vẫn tiếp tục kéo đi.
- Này anh điếc ak? Tôi hỏi anh đang làm cái quái gì đây???- nói oy n cố gắng lôi tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích .
- Đừng hỏi nhiều đi theo tôi- hắn lạnh lùng trả lời.
- Sao tôi phải đi theo anh. Có gì thì anh nói luôn đi . N túc giận giật tay mình ra khỏi tay hắn đến luk này hắn mới nhớ ra là mình vẫn đang càm tay n.
- Cô nghe cho rõ đây từ nay cô phải làm osin cho tôi tôi nói gì cô cũng phải nghe theo cấm cãi lại.
N ngạc nhiên khi nghe thấy hắn nói vậy. Lấy lại binh tĩnh n cười khẩy 1 cái oy đưa tay lên sờ trán và hỏi hẳn bằng giọng hết sức " quan tâm":
- Anh bị sốt ak??? Đã uống thuốc chưa???
Hắn bục tức gạt tay n ra nói:
- Tôi ko đùa vs cô.
- Thế tôi đùa vs anh chắc. Sao tự dưng tôi phải đi làm osin cho anh. Vớ vẩn.
- Đơn giản. Nếu cô ko chấp nhận thì tôi sẽ nói ọi người biết về thân phận thật của cô. Rằng cô là con gái cưng của ông Dương Minh Lâm và bà Hazel. Và cô là chủ tịch tương lai của 1 hãng thời trang nổi tiêng trên toàn Thế Giới.- Hắn thản nhiên nói mà ko để ý rằng có 1 ng mồm đang há to hết mức ( n chứ ai).
- S...a...o...anh...anh...lai...điều...tra...tôi...
- Thế nào cô có đòng ý ko- vẫn thản nhiên hắn hỏi.
- Tôi...tôi...anh...anh...có thể ra điều kiện khác đc ko- n lấy hết dũng khí hỏi hắn.
- Ko ( ax ác quá)- tôi hỏi lại cô lần cuối cô có đòng ý ko???
- Tôi...tôi...
Hắn bực tức vs kái kiểu nói ko nên lời của n, nên:
- ĐỒNG Ý KO???- Hắn hét lên.
- Có- sợ hãi quá n đã buột miệng nói ra. Thấy mình nói ra điều ko nên nói, n liền cốc vào đầu mình mấy kái. Điệu bộ của n làm hắn phì cười. Nhưng hắn đã kịp trở lại bộ dạng lạnh lùng như cũ (ax chịu bó tay).
- Cô đòng ý oy nhé.
- Tôi...tôi... nhưng tôi ko biết gì cả nên ko làm osin cho anh đc.- n nói 1 lèo mà ko kần lấy hơi.
- Cô ko phải lo điều đấy h thì đi vào lớp kùng tôi- Hắn ra lệnh cho n.
Đút tay vào túi quần hắn thản nhiên đi trước. Để lại n đằng sau vs bộ mặt như muốn khóc . N vừa đi vừa thương sót, lo lắng cho quãng đời còn lại của mình.
Phần vềTuấn ko thấy hắn và n ở lớp nên rất lo. Hỏi mấy đứa trong lớp thì mọi người bảo hắn lôi nó ra ngoài nên Tuấn đã lo nay còn lo hơn, Tuấn sợ rằng ko biết thằng bạn thân của mình có lzj Chi ko nữa. Hix. ( mọi người tl ình biết sao Tuấn lo cho Chi vậy nhé!!! Câu này khó nên dành cho các bn ). Đang định đi tìm thì Tuấn thấy n và hắn đang đi về lớp. Mặt hắn đắc chí thấy rõ còn n thì trông thảm hại hơn bao h hết. Thấy vậy Tuấn liền chạy lại gần hỏi:
- 2 người vừa đi đâu thế. Sao nhình mặt Chi xanh quá vậy. - qay qua hỏi hắn- mày vừa lzj Chi vậy hả???
Thấy thái độ kì lạ của thằng bạn, hắn hỏi:
- Mày làm sao vậy sao mày ko hỏi xem cco ta có lzj t ko?
- Chi là con gái thì có thể làm j đc mày- Tuấn cãi
- Sao mày bênh ng ngoài mà ko bênh tao - hây mày thích con nhỏ đó oy .
Bị thằng bạn bắt trúng tim đen Tuấn ấp úng, mặt đỏ như gấc:
- Tao...tao- hít hơi 1 cái Tuấn nói- mày điên ak lzj có chuyện đó ( có thật ko đây ). Tao chỉ sợ mày lzj Chi oy tao lại phải gánh trách nhiệm thì khổ cho t thôi- Tuấn ra vẻ đáng thương.
- Mày yên tâm tao ko để mày phải chịu đâu- hắn phẩy tay nói.
Từ nãy tới h n vẫn chưa kịp hoàn hồn nên ko để ý hắn và Tuấn nói gì, n chỉ biết đứng im như tượng, hồn cho bay tự nhiên trên mây ak nhầm trên cây, thấy vậy hắn gọi n:
- Này lzi mà đứng như tượng vậy?
- H...ả...hả???- n giật mình
- Tôi hỏi cô đang nghĩ cái gì thế
- Đâu...đâu có... tôi ko nghĩ gì cả.
Thấy vậy hắn đáp lại.
- Thế cô ko định vào lớp ak. Hay đứng đây cho ai ngắm- hắn trêu tức n.
Biết mình ko cãi lại đc hắn nên n đành lủi thủi bc vào lp. Còn hắn thì đang cười đắc chí. Xung quanh n bây h là cả tá các lời bàn tán.
- Sao con nhỏ này lại nghe lời anh Ken thế nhỉ?
- Ôi! Đây là lần đầu tiên tao thấy anh ấy cười.
- Anh Ken của lòng em
-...v....v...
Ngồi trong h học mà đầu óc n cứ để trên mây. N k thể nào hok đc, n ko thể nào hiểu đc vì sao hắn đi điều tra n để lzj oy còn bắt n đi làm osin??? N ko thể nào hiểu nổi hắn làm như vậy là có ý gì nữa. Lúc này n chỉ mong sao cho đồng hồ quay thật chậm để ko đến h ra chơi, h mà n phải làm osin cho hắn. Nhưng hình như ông trời ko thương n thì phải...
REEEEEENGGG!!!. - h ra chơi đã đến
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu h ra chơi đã đến. Nhân luk hắn và Tuấn ko để ý nó đã chuồn thật nhanh xuống canteen. Nó lấy đò ăn oy chọn ình 1 chỗ trống trong canteen và ngồi xuống ăn ngon lành, thì:
- Chi bọn mình ngồi ăn cùng cậu nhé!- giọng nói quen quen vang lên
Nó ngướcmắt lên xem là ai thì ra là hắn và Tuấn.
- Ừm... nhưng ở kia còn nhiều chỗ trống mà- nói oy nó chỉ tay về những cái bàn đằng xa chưa có người ngồi.
- Nhưng mình thích ngồi đây mà Chi ình ngồi cùng đi- Tuấn năn nỉ.
Nó đang ko biết phải làm sao thì... hắn thản nhiên ngồi xuống và Tuấn cũng kéo ghế ngồi xuống cùng.
- Cô đi lấy cho tôi 1 chai C2- hắn hất hàm nói vs n .
Nó định kãi lại nhưng nghĩ đến việc mình bị lộ thân phận nên nó lại đành thôi. Nó bc đến chỗ quầy bán nc lấy chai C2 và mang đến chỗ hắn.
- Của anh đây- nó đặt chai C2 lên bàn.
- Xin lỗi, tôi quên ko dặn cô tôi ghét uống C2 chanh nên phiền cô đổi cho tôi chai khác nhé.- hắn nói vs nó bằng giọng tội lỗi.
Nó tức nghẹn họng nhưng ko nói đc j, nó chỉ biết quay lại và đổi cho hắn chai C2 khác.
- Bác ơi cho con đổi chai C2 ị táo ạ- nó lễ phép nói vs bác bán hàng.
- Của con đây- bác bán hàng cần chai C2 vị táo đưa cho nó.
Nó quay lại về bàn mình, đặt mạnh chai C2 xuông bàn và định ngồi ăn tiếp thì:
- Cô lấy giùm tôi 1 chiếc bánh Sanwith kẹp thịt nhé.
Nó rất bực tức nhưng đành cố nhịn. Sau khi lấy sanwith cho hắn, nó ngồi vào chỗ cố ăn thật nhanh, để ko phải nhìn thấy mặt của hắn nữa. Nghĩ vậy nó liền cắm đầu ăn thật nhanh. Hắn và Tuấn thì cứ tròn mắt lên nhìn, trông nó bây h thật buồn cười. Thấy vậy Tuấn liền nói:
- Chi làm gì mà ăn nhanh vậy. Ăn từ từ thôi ko nghẹn đấy- Tuấn nối bằng giọng lo lắng.
Nó chỉ ngước lên oy lại cúi xuống ăn tiếp như ko có chuyện j xảy ra. Thấy vậy hắn và Tuấn ko nói gì nữa vì nghĩ rằng do nó quá đói nên thế. Tuấn và hắn đang ăn ngon lành thì:
- Tôi ăn xong oy, tôi đi trước đây- nó đứng dậy nói.
Hiểu đc lí do vì sao nó ăn nhanh, hắn nhếch mép cười:
- Cô cũng đc đấy nhỉ.
Nó ko nói gì mà chỉ bỏ lên trước.
Reeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo h vào lớp.
Ngồi trong giờ hok mà đầu nó cứ nghĩ đi đâu. Chán nản ko biết lzj, nó liền gục đầu xuống bàn ngủ 1 giấc. Trong mơ, nó thấy 1 con bé đang chơi đùa rất vui vẻ cùng thằng nhóc. Oy con bé chèo lên cây và bị ngã bị chảy máu ở tay rất nhiều. Thằng bé liền đưa con bé về 1 căn biệt thự sang trọng và nhờ ng băng bó giúp. Mặc dù thằng bé rất lo lắng cho con nhóc nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra lạnh lùng.
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó sực tỉnh. Nó cảm thấy giấc mơ vừa oy rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức
nó nghĩ rằng mình là con bé đấy. Nhưng nếu nó là con bé đó thì thằng nhóc đấy là ai??? Nghĩ đến đây bỗng dưng đầu nó cảm thấy đau nhói. Nó ôm đầu ngồi khụy xuống. Thấy nó có gì đó ko ổn hắn lại gần hỏi:
- Cô ko sao chứ???
-.......................................................
- Này cô có nghe tôi nói gì ko vậy. Cô ko sao chứ???
-.......................................................
Thấy nó ko trả lời hắn liền ngồi lại gần và vén tóc nó lên thì thấy mặt nó rất xanh xao.
- Này cô ko sao chứ???- hắn vỗ nhẹ vào má nó nói.
- Đ...đau...đau...đầu quá.- nó thều thào trả lời.
- Ừkm vậy tôi đưa cô về nhà nhé.
- Ừm nó mệt mỏi trả lời.
Hắn dìu nó ra để xe khiến cho ai cũng phải nhìn. Ai cũng thắc mắc ko biết nó là gì của hắn mà hắn lại quan tâm đến nó như thế. Trước đây hắn chưa từng quan tâm tới người con gái nào như vậy ( ngoại trừ chị Bảo Linh) . Nhưng từ khi có nó dường như hắn đã thay đổi. Hắn ko còn lạnh lùng như trước nữa, hắn đã biết quan tâm đến người khác, và hắn cũng đã cười nhiều hơn. Dường như chính hắn cũng ko nhận ra bản thân mình đang thay đổi vì nó.
Nó đứng đợi hắn mà cảm giác đầu đau như búa bổ. Ko hiểu vì sao nó hay mơ những giấc mơ kì lạ mà quen thuộc đến vậy. Khi nó cố nhớ xem thằng nhỏ đó là ai thì đầu nó lại đau 1 cách lạ kì.
- Cô còn đứng đấy là gì. Sao còn chưa lên xe nữa???
Nó đành nghe theo và ngồi sau hắn.
- Cô bám chặt vào đấy.
Vừa nói dứt lời hắn đã phóng vụt đi, nó sợ quá liền vòng tay ôm eo hắn. Ôm hắn nó cảm thấy thật an toàn. Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ùa về, nó liền nhắm mắt và đánh 1 giấc ngon lành trên lưng hắn ( lợi dụng ). Còn về phần hắn khi thấy nó vòng tay qua ôm mình làm hắn ngượng đỏ mặt. Hắn định quay lại hỏi xem nhà nó ở đâu thì đã thấy nó ngủ mất oy. Nhìn mặt nó luk ngủ trông thật dễ thương. Bỗng dưng tim hắn lại đập mạnh, ko lẽ hắn đã thích nó. Hắn liền lắc đầu và xua tan ý nghĩ đó ngay tức khắc.
Về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Đặt nó xuống giường, hắn ngồi cạnh nó mà nó mà ko ngừng suy nghĩ nó. Hắn ko biết nó có phải là Chi Cheo con nhóc mà khi xưa hắn thường chơi cùng, ko biết nó có phải là con nhóc luôn mồm gọi tên hắn, không biết nó có phải là cô bé luôn nghick ngợm và khiến hắn phải lo lắng... ko biết... ko biết... Bây h trong đầu hắn hiện lên muôn vàn từ ko biết. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụng hắn đánh trông liên hồi. Hắn liền nhẹ nhàng ra ngoài và khép cửa lại để cho nó ngủ. Hắn xuống bếp chuẩn bị bữa tối ình và cho cả nó ( do hắn mất mẹ từ nhỏ, ba hắn mặc dù rất yêu thương con nhưng ông lại luôn bận rộn vs công việc, hắn lại thích sống tự lập nên những việc như này hắn đều biết làm và hơn nữa còn làm rất giỏi).
Đang ngủ ngon, bỗng có mùi thức ăn thơm làm nó tỉnh giấc. Nó bước xuống cầu thang thì thấy hắn đang làm thức ăn trong