Truyện teen LÀM VỢ ANH MÃI MÃI EM NHÉ!!
Tác giả: Internet
Truyện teen LÀM VỢ ANH MÃI MÃI EM NHÉ!!
Chương 1: Cuộc Chạm Mặt Bất Ngờ
An empty street, an empty house
A hole inside my heart
I'm all alone, the rooms are getting smaller.
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
[Chorus:]
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
I try to read, I go to work
I'm laughing with my friends
But I can't stop to keep myself from thinking. (oh no)
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
Đoạn nhạc My Love dc vang lên trong bầu ko khi thoáng đãng, cg vs 1 cô gái rất chăm chỉ làm việc, lau nhà, dọn dẹp nhà cửa,....... cô thật yêu đời vừa làm lại vừa hát!! đó không ai khác là nó Dương Hoàng Nhi! Còn ở ngoài căn nhà ấy. Một ng` con trai lịch lãm, đầy cuốn hút,.......(là hắn: Hoàng Gia Minh)... vừa bc vào! Vặn chốt cửa... nhìn thấy nó mà há hốc mồm OoO ( sao mà zữ hạy nhìn con gái nhà ng` ta đẹp quá mê hả?) bc tới chỗ loa nhạc vặn nhỏ âm thanh rồi hắn hét: NGƯNG......... Nó giật mik quay lại, cả 2 chạm mặt nhau, đơ khoảng vài giây..1s2s3s....30s sau nó và hắn mới hoàng hồn(tg: mê trai/gái zữ hen. nghĩ sao z hả cái p` chị kia : nó zs hắn đồng thanh. tg: thôi thôi tôi sợ rồi vào chuyện típ méc công bị en gạch..)
- Anh/Cô là ai? đồng thanh tập 1
-Anh/Cô làm j trong nhà của tôi? đồng thanh tập 2
- Tôi là ng` chẽn lẽ là ma hỏi kì thế! còn ah ? nó trả lời hắn
- Thì tôi c~ là ng` zống cô mà! hắn
- Oh hihi quên... nó
- Xì............. hắn
- Mà ah có bik đây là nhà của ai ko mà vào vậy hả? nó hỏi thản nhin
- Nhà của tôi thì tôi vào cứ j mà cô lại hỏi tôi? hắn
- Đầu ah có bị lũng lỗ chỗ nào ko z, đây là nhà của cái ống chủ hách dịch của tôi đó! nó
- Cái j? OoO tôi chính là cái ông chủ hách dịch mà cô zừa nói đó! CÚT NGAY...... hắn tức hét nó
- Quyền j mà ah đuổi tôi? nó
- Mà tôi hỏi cô, cô làm j trong cái nhà này? hắn
- Tôi! làm 1 nhiệm vụ rất quan trọng là ng` làm! thản nhiên nói
Bỗng có tiếng chuông đt nó reo lên, đầu dây bên kia nói zs nó cái j đó làm nó há hốc mồm, mở to mắc nhìn hắn rồi tự dưng nở nụ cười duyên (nham hiểm thì có).. hình như hắn nge dc điều j đó từ cuộc đt zừa nó và ai đó bỗng cười đắc ý( nghi quá!) tự dưng quát nó:" BIẾN..........." Nó đành chịu, lũi thủi đi ra khỏi nơi đẫm máu ấy( mắc công chết hùi nèo ko hay bik) nó nghĩ:" CHUỒN thôi!" Hắn ngồi cười đắc ý, thầm nghĩ:" cô bé này c~ dễ thg đấy chứ thử xem sao"( ghê nhở).....
Thế là cuộc chạm mặt giữa nó và hắn đã kết thúc trong chap1. Mong m.n góp ý zùm mik nhá để mik bik và sửa, nếu dở cứ ns thẳng đó là lời khuyên tốt cho mik! Tuy mới lm lần đầu nhng mik sẽ cố gắng!!^_^
Chương 2: Rung Động Của Hắn!
Mik ra chap mới này nhé m.n ủng hộ cho mik nha! truyện của mik sẽ ra hơi lâu nên mong các bạn thông cảm tại trong kì thi mik ko viết kịp! vào truyện thôi nào!
Hắn vừa ngồi lm việc rất chăm chú mà vẫn ko quên trả thù nó chuyện hôm qua!( en hiếp ng` quá đáng nak). Cô kia, lấy cho tôi chai nước mang ra đây cho tôi, nhanh lên.... ê lấy cho tôi, hợp cơm.......ê, lấy zùm tôi lon pepxi nhanh lên!.........( tg chóng mặt zs cái thèn công tử này rồi, en j mà như heo..hihi). Sau đó, vì sự bất công quá đáng của hắn nó đành lấy chai WIM( kaka con này giỏi thiệt ak chuk lị), nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn nhìn chai WIM mà há hốc mồm. Qua ngày hôm sau, hắn vẫn muốn tìm cách hạ nó. Hắn bắt nó vác đàn dụng cụ lm sáng tác nhạc của hắn( bởi hắn hx nghề nhạc sĩ mà, hát cực hay lun nhé!). Nó thì vác, xách... khổ sở(thân con gái 1 mik lm sao nỗi, khóc thg cho con bé hixhix), còn hắn ung dung mà bc đi chẽn thèm êể ý nó ra sao. Bông dưng nó nghĩ ra kế sách j đó, cười 1 mik rồi ngồi bệch xuống đất, nũng nịu tỏ vẻ đáng thg lắm cơ!(tg bik ngay mà). Làm hắn đành quay lại vác mí thứ đồ đó zùm nó, rồi bỏ nó 1 mik, vẫn chưa xong việc nó đành ngồi khác tiếp, hắn nge vậy đành tới đỡ nó lên thôi!( kon gái mà kế sách đó là 1 không 2).Miệng nó cười tươi như bông hoa mới nở. Kế sách tiếp tục thi hành: nó giả vờ mỏi chân cho hắn cõng, hắn đành phải cõng nó( đúng rồi nam nhi đại trượng phu cơ mà).Nó lại cười thầm lần nữa!!.Hắn và nó dừng chân ở một cái ghế đá, ngồi lót dạ = 2 ổ bánh mì.Nó lại nũng nịu nữa(thiệt tình hết ns nỗi cái p` cô này), làm rớt ổ bánh mì. Hắn giận, bỏ luôn cho nó ổ bánh mì kia, thấy vậy nó liền xé ổ bánh mì lm 2: 1 nữa cho nó còn nữa kia cho hắn. Nó bảo:
- Thui, đây nè ăn đi!
- Hắn cười, đáp lại nó, rồi cầm ổ bánh mì en ngon lành!
Hai đứa ngồi en bánh mì ngon lành còn đùa giỡn zs nhau nữa chuk ko như trc( yk như chó zs mèo) rất vui vẻ!( z mak ko cho tg en zs chuk kì thiệt).
Màn đêm buông xuống, một bầu ko khí lãng mạn chỉ có nó và hắn.Nó thiếp đi, ngủ trên vai của hắn lun( vì dg dc cõng mà). Hắn nhìn nó, mỉm cười rồi nghĩ: cô bé này c~ dễ thương đấy chuk......( cậu chủ thik ng` ta rồi nha), hắn cõng nó bc êề nha trong vui sướng( sướng nỗi j tr` cõng cái cục tạ mà sướng nỗi j, thiệt .. tình yêu mà).Về tới nhà, hắn cõng nó lên phòng rồi đặt nó lên giường, định quay ra ngoài mà vẫn còn quay trở lại nhìn nó( tình yêu đích thực). Rồi hắn nghĩ cái j đó, đi lại chỗ cái bàn lấy tờ giấy viết cái j đó rồi dán lên đầu giườn của nó, xong tắt đèn vặn cửa nhẹ nhàng cho nó ngủ. Nó bật dậy(ồ....... thì ra nó có ngủ đâu), với tay đọc tờ giấy hùi nảy hắn ghi choa nó ( để tg xem thử: ồ thì ra là:" sáng ngay mai dậy sớm đi tập thể dục cg zs tôi nhé!" hì tg hơi nhìu chuyện 1 chút). Nó cười rồi tiếp tục ra trận zs cái zường thân iu của nó!!
Chap2 mik đã lm xong rồi! các bạn đọc và góp ý cho mik nhé! mik sẽ ra chap3 sớm nhất có thể!!
Chương 3: Sinh Nhật Của Hắn!
Mik ra chap mới rồi nekf! truyện hơi hắn nhé! diễn biến nó c~ hơi nhanh m.n thông cảm!!!!
Bắt đầu ngày mới, nó và hắn cg zs nhau chạy bộ xung quanh công viên. Nó chạy 1 thời gian lâu nên c~ đã thấm mệt, dừng chân 1 chút( con gái mà), còn hắn thì thấy vậy kí đầu, trêu nó, thấy tức nó liền chạy theo. Cả 2 chạy dc 1 đoạn, dứng chân tại xích đu trong công viên, cả 2 nghĩ mệt. Nói chuyện rất zui zẻ, rồicả 2 cg đi tản bộ zs nhau tới 1 nơi yên tĩnh, trc khi đi nó đã có đem theo 2 cây kẹo mút( mới snags mà en kẹo là sao tr`???). hắn và nó mỗi ng` 1 cây, nó bóc vỏ kẹo cho hắn, thừa cơ hội hắn định kiss nó nhng lại bị nó chặn = 1 cây kẹo mút, lm hắn ngượng vô cg`, vò đầu bứt tóc khiến nó phải bật cười. Sau khi chạy bộ xong, nó và hắn cg nhau đến tiệm bánh, chọn 1 cái bánh nhỏ nhắn, dẽ thương cho hắn( hình như hum nay là sinh nhật hắn thì phải). Về nhà, nó và hắn cg nhau bắt đầu buổi tiệc, trong khung cảnh lãng mạng cg zs ~ ngọn nến dc thắp sáng, hắn và nó ns chuyện zs nhau
vui vẻ trong buổi tiệc. nhân cơ hội đó hắn đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi bé nhỏ của nó, nó bất ngờ ko bik lm j cả, nó c~ chẳng đẩy hắn ra, nó nghĩ:" Hoàng Nhi ak, mầy sao zậy, tại sao lại để hắn lm z chuk, chẽn lẽ mầy yêu hắn rồi sao??"( đích thực là thế rồi cô nương ak), nhng nó c~ phải chịu thua zs cái nụ hôn ngọt gào của hắn....1s2s3s..... 5 phút trôi qua hắn mới chịu buông làn môi mỏng của nó nhng còn chút j đó gọi là luyến tiếc, nó c~ vậy! Mặt nó đỏ ửng lên, khiến hắn càng yêu nó thêm, hắn thầm nghĩ: "ko bao h ah để mất em đâu, cô nhox của ah"!!!
chap 4 mik sẽ vít sau nhé, mong m.n ủng hộ cho mik nhé!
Chương 8: Mất Trí Nhớ!
Xin lỗi mọi người! Mik ra chap bị trễ tại thơi gian này công
việc nhiều quá! Mọi người cùng theo dõi chap 8: Mất trí nhớ!
Sau khi được đưa lên phòng chăm sóc, nó đã chìm trong giấc ngủ kéo dài một
tuần. Và cũng là lúc kết thúc khóa học của hắn và hắn trở về nước tìm nó. Khi
mới vừa xuống sân bay, hắn nhận được thông báo có gì đó gấp rút và căng thẳng
lắm! Hắn vọi quay xe và tiến thẳng về phía bệnh viện, nơi nó đang chìm vào giấc
ngủ say.
Brừm.....................
Tiếng nổ máy, hắn vọi chạy thật nhanh với tốc độ khá lớn.
____________KÉTTTTTTTTTTTTTTTT...... Hắn dừng lại trước cổng bệnh viện. Chạy
vào hỏi nhân viên, và tìm đến phòng của nó. Thấy nó, tim hắn đau lắm!!
Chỉ trong phút chốc nằm chăm sóc nó, hắn ngủ thiếp đi. Nó dần dần cử động
lại, đầu đau nhứt, nó không còn nhớ gì cả. Bỗng thấy hắn, nhưng nó không biết
hắn là ai? ( mất trí nhớ thiệt rồi), nó nhấc tay
lên vuốt lên tóc hắn, nhìn kĩ mặt hắn nó thầm nghĩ: nhìn khuôn mặt ấy trông
quen lắm! Nnhưng nó vân không thể nhớ hắn là ai? Nó lục lọi lại trí nhớ, cuối
cùng vẫn không được, kết quả là một con số 0.
Bỗng hắn tĩnh dậy, thấy nó liền lại ôm chầm lấy nó. Nó có cảm giác rất quen
nhưng lại vẫn đẩy hắn ra..............._________________________________
- Buông tôi ra đi! Anh làm cái quái gì thế!______ nó nói thế nhưng sao tim vẫn
đau dù ko nhớ rõ! tại sao như thế????
- Em nói cái gì thế hả Nhi? Chẳng lẽ em lại giận anh sao?________hắn đau khi
nge nó nói như thế!( tình hình là hắn vẫn chưa bik nó bị mất trí nhớ)
- Uả sao ah lại biết tên tôi?( mất trí nhng còn nhớ tên, tuổi,.....)_____đầy
nghi ngờ
- Anh chính là chồng tương lại của em đây mà Nhi??_______nghi ngờ còn hơn nó
___________________Cạch
- Chào cháu!________ba/mẹ nó
- À! Vâng. Cháu chào bác!_______hắn
- Ukm. Mà cháu là gì của con ta?"?
- Zạ....zạ..... cháu là bạn trai của Nhi nhà Bác______ngập ngừng! Mồ hôi toát
ra...
- Uả? Vậy hả cháu? Sao ta lại không nói gì về cháu hết vậy??___ nghi ngờ
- Hì ^_^.......(gãi đầu) Cháu cũng không bik? Nnhưng chúng cháu mới quen nhau
được gần 1 năm, trong lúc Nhi lm việc tại nhà chạu ạ!__( lễ phép gớm chưa kìa!)
- Ố..ồ! Vậy mà ta lại ko bik???
- Hi!________ngượng rồi!
- Nhưng bi h Nhi........
- Nhi sao hả bác?
- Con bé mất hết trí nhớ rồi!_____sợ não nề lại đến
- HẢ??? Bác nói sao? Nhi........Nhi mất trí nhớ?? Tại sao?? Tại sao lại như
thế?? Ai đã làm, ai lại hại bạn gái tôi!_____từng cơn đau nhói liên tục áp đảo
hắn........
- Cháu bình tĩnh lại đi. Con bé đã bị tại nạn, và mất trí. Là do ta! Do ta ép
hôn nó nên mới sảy ra cớ sự thế này. Ta đáng chết mà. Làm cha mà ko hiểu con
lại áp đặt nó. " Chát"......đáng chết...."chát"......ta
đáng chết mà. Cha nó tự suy nghĩ và tát vào mặt mik nhưng bị hắn cản
lại_____________________
- Thôi! Bác à! Đừng tự dằn vặt mik như thế nữa. Sự việc sảy ra bác cũng đâu
muốn thế, đúng ko ạ?? Bác bik như thế là sai rồi thì hãy cố gắng vun đắp lại
cho nhi chứ đừng tự đánh mik như thế!_____nói để an ủi bác chứ hắn vẫn còn đau
vì cú sốc của Nhi.........................
- Bác.....bác cảm ơn con vì đã không trách bác. Bác cảm thấy có lỗi vs con nhất
là Nhi______________tội lỗi
- Thui Bác à! Sự việc zậy rồi đành chấp nhận..........................
- Ừ. ....................
_______________Quay lại tới nó
- Hai người là ai?? Mà tại sạo tôi lại ở đây???
- Đây là cha em. Còn anh chính là bạn trai mà em yêu thương nhất: Hoàng Gia
Minh đã trở về rồi!!_______hắn nói cho nó hiểu
- Đây là cha. Còn anh là bạn trai tôi_____nó chỉ từng người.........
- Đúng!
- Không phải! Tôi làm gì có bạn trai cơ chứ!____nó nói nhng sao trong đầu nó
lại cảm thấy hắn rất quen và tim dần dần thắt lại khiến nó gần như ngừng thở.
- Em nói sao? Thật sự em không nhớ gì sao???
- Tôi...............Tôi................................aaaaaaaaaaaaaaa.....tôi
ko bik, ko nhớ gì cả ra ngoài đi! Cho tôi yên!.............
-
Nhi.....Nhi! Em tỉnh lại đi được ko? Đừng làm như thế vs anh chứ!
-
Thôi cháu à! Chúng ta hãy ra ngoài cho Nhi bình tĩnh suy nghĩ lại đi. Nó mất
trí nhớ rồi! Con đừng làm nó rối nữa!______ba nó khuyên
- Zạ, Vâng!________Câu trả lời nặng trĩu
________________Cạch_______________Khóa cửa
Nó ngồi trong phòng suy nghĩ dặn vặt mik mà vẫn ko nghĩ ra, hắn là ai?
Kết thúc chap 8. Có gì góp ý cho mik nha. Đón xem chap 9: Vô tâm và sự thật được phơi bày!
__________________♥♥♥♥♥♥♥♥♥_________________
_____________Làm vk anh mãi mãi em nhé!_____________♥♥
Chương 9: Vô Tâm Và Sự Thật Được Phơi Bày!!
Chap 9: Vô tâm và sự thật được phơi bày!
__________Sáng hôm sau________Cạch
- Em dậy rồi hả Nhi??_________thấy nó đã dậy
- Anh là ai? Mà sao lại đến thăm tôi!________băn khoăn
- Hi. Rồi em sẽ biết_______đau thật
- Nhưng.....nhưng anh phải nói cho tôi biết chứ!
- Anh là ai?? Anh là gì của tôi??____vẫn còn băn khoăn
- Được! Anh sẽ nói cho em biết nhưng anh chỉ sợ em lại đau nhứt khi nge anh nói
thôi!
- Không sao đâu! Anh nói cho tôi biết đi! Tôi xin anh đó.
- OK!
- *tiếp lời* Em chính là Dương Hoàng Nhi con gái nuôi của ông Dương Minh
Phong và bà Âu Hoàng Lan. Cònanh!......Chính là bạn trai của em 4 năm về
trước. Và Trương Hoàng Nam
chính là anh trai của em đã thất lạc từ 17 năm nay. Cuối cùng người cứu sống em
vẫn chính là anh trai Hoàng Nam...........
- Anh nói sao?? Sự thật là thế sao?? Tôi không tin?aaaaaaaaaaa.....________cơn
đau đầu lại nhói lên vì bệnh chưa trị hết
*Mấy ngày trước*
- Cháu à! Bác có sự thật muốn nói cho con biết nhưng con đừng nói với Nhi, được
không con?________ba Nhi
- Zạ, vâng Bác có điều gì cứ nói với cháu ạ!
- Thật ra, Nhi chỉ là con nuôi của bác........ Bác nhận nó làm con nuôi vì hồi
bé, nó bị bỏ rơi và mẹ Nhi đã thấy và mang nó về bảo bọc nó. Bác thường hay nói
mẹ nó đem đến viện trẻ mồ côi nhưng bà ấy không chịu vả lại bác gái lại không
sinh được nên thôi nhận nó làm con nuôi. Nó khá là ngoan ngoãn, bác rất hài
lòng về nó.
- Zạ vâng. Nhi thật khổ, con thương Nhi quá Bác ạ!
- Ừm*cười nhẹ*. Và còn một điều nữa là:......... Nam! Người bị ép hôn với nó lại là
anh trai thất lạc của nó từ bấy lâu nayvaf cũng chính là người cứu nó thoát
chét ngày hôm đó!
- Bác nói sao ạ! Nam.......Nam chính là
người cứu Nhi sao?
- Đúng!
- Ông trời làm khổ Nhi như thế vẫn chưa đủ, lại thêm chuyện này nữa sao?
- Thật khổ cho con bé nhưng con đừng nói vs Nhi nha, bác sợ nó buồn.
- zạ vâng! Ccháu sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
- Ừm.
_______________________sự
thật phũ phàng
______________quay lại hiện tại- Nhi! Em ko sao đó chứ! Cũng
tại em cả. Anh nói rồi lại không nge. Thôi ngỉ đi._______đỡ nó nằm xuống.
-*hấc tay* Bỏ tôi ra đi. Đừng đụng vào tôi. Tôi cấm anh!______dứt khoát
- Nhưng...nhưng mà......anh.......anh......................
- Không nhưng nhị gì hít. Tôi nói rồi đó....* quay người, tránh mặt*
- Nhi.......Nhi.....em không thể làm thế được. Đừng làm như thế với anh mà
Nhi........_______tim nhói lên rồi- Anh về
đi. Để tôi yên________vô tình thật
- Zậy thôi! Anh về. Em cẩn thận đó______đành phải về, tim vẫn nhói lên từng
nhịp...............
______________Cạch
Việc mất trí nhớ của nó làm biết bao nhiêu người phải đau khổ nhất là hắn.
Nhưng đành vậy, sự việc đã xảy ra, cũng không có ai mong muốn như thế. Khi hắn
về, nó mới nghĩ lại nhưng câu nói của mik và cách cư xử thái hóa của nó, tim
lại nhói lên khi nghĩ về hắn, tự trách mik nhưng không bik lí do.
- Tại sao mik lại nói vs anh ta như thế nhỉ?
- Mik cư xử có quá đáng ko?
- Uả mà tại sao mik lại nghĩ đến anh ta như thế nhỉ?
- Tại sao mik lại cảm thấy anh ta rất quen và mỗi khi nói chuyện và ở bên cạnh
anh ta mik cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc cơ chứ!??
- Thật kì lạ? tại sao tim mik cứ nhói lên từng nhịp và như dần dần tắt thở cơ
chứ??
____________Dần dần nó thiếp đi, chìm dần vào giấc ngủ cùng với cơn đau.
Kết thúc chap 9. Sự thật đã rõ ràng nhưng nó vẫn bình thường và vô tâm như thế.
M.n góp ý cho mik nha!
---------------------Làm vk anh mãi mãi em nhé!---------------------
-----------------------------------♥♥♥♥-----------------------------------------
Chương 10: Vô Vọng...ra Đi!
Chap 10
Từ khi bị nó không quan tâm, bỏ rơi. Hắn rất đau, hắn muốn mik rời khỏi thế
giới này để nó không còn gặp lại hắn, và hắn cũng sẽ không đau như thế này
nhưng quyết định cuối cùng của hắn là ra đi trong vô vọng. Hạnh phúc bị vụt mất
nhưng hắn vẫn không bik làm sao??? Rồi ngày hắn ra đi không gặp lại nó cũng
đến..............
________________23H ĐÊM
________________Tại sân bay_____lẫn quẫn trong sân bay, nghĩ về người mà hắn
yêu nhất lại xua đuổi hắn như thế và hắn trước khi đi vẫn để lại cho nó một bức
thư vô cùng ý nghĩa kèm những hình ảnh lúc trước nó và hắn đã từng hạnh
phúc...............__________máy bay đã cất cánh
_________________________trên máy bay lúc đó
Hắn suy nghĩ rất nhiều, tự đặt câu hỏi cho mik:
- Tại sao mik lại nghĩ ra cái cách trốn tránh này chứ??
- Chẵng nhẽ mik hết yêu cô ấy rồi sao??
- Không thể nào?? Không phải như vậy đâu??
- Đáng lý ra mik phải ở lại zới cô ấy chứ??
- Nhưng sao mik lại như thế này cơ chứ??
-------------------------------Tự hỏi một hồi lâu rồi hắn thiếp đi vì quá mệt
Trở lại bệnh viện, tại phòng của nó:_________cạch
- Chào con!___ba nó
- Zạ vâng, con khỏe
- Con thấy sao rồi?
- zạ.......con....con chưa nhớ được gì cả
- ừm, cũng phải thôi! Còn phải điều trị dài dài mà!
- Zạ. vâng
_____________________trên bàn
- Uả con có thư này Nhi?
-Zạ vâng. Để con xem..........
_________________Mở thư và đọc
Nó vừa đọc vừa ngẫm nghĩ lại lời hắn nói............lại đặt câu hỏi cho mik và
có chút gì đó nhói lòng.
- Tại sao ah ta lại ra đi?
- Tại sao ah ta lại viết thư để lại cho mik chứ ko phải ai khác?
..................................................
- Nhi.....Nhi.........Nhi.........
- Ơ........ Zạ vâng có chuyện gì vậy ba??
- Con làm gì mà ngồi đọc bức thứ lại thẩn thờ như thế hả?
- Zạ.....zạ......Cái ah hùi bữa đã đi về Mĩ để lại thư cho con.
- Con nói sao? Minh đã về Mĩ và để lại thư??
- Zạ vâng
- Không thể nào, không thể như thế được..._
-Sao zậy ba??
-À...Ừm....không có gì đâu con.__
- Vâng_________tuy trả lời như thế nhng lòng vẫn còn hoài nghi ba giấu mik
chuyện gì đó
- Thôi ! Ba về đây, con hãy giữ sức khỏe.
- Zạ vâng, ba về cẩn thận.
-Ừ.
__________Cạch
Lúc ba về, tim nó bỗng nhói lên và cũng không bik lí do tại sao?? Và ngồi đọc
lại bức thư nước mắt nó bỗng rơi xuống khóe môi, vị khá đắng. Và nó thiếp đi
với từng dòng thư của hắn.......................
Chương 11: Chữa Bệnh (1)
Xin lỗi m.n
nha! Tại máy tình bị hư nên không thể thông báo trước được..
Chap 11:Chữa bệnh (1)
Sau khi ngày hắn đi, nó được
ra viện. Rồi cả ba và mẹ nuôi của nó quyết định cho nó sang bên Mĩ chữa bệnh,
để tìm lại trí nhớ cùng bạn của nó là Nguyễn Hoàng Diệu
Hằng..........__________giới thiệu sơ về người bạn này chút nha.
- Nguyễn Hoàng Diệu Hằng: bạn
của nó hồi cấp 1. Du học bên Anh mới về. Cô nàng này dễ thương cũng không kém
Nhi là mấy. Và điều đặc biệt là biết tất cả mọi chuyện giữa hắn và nó.
Làm thủ tục song, Nó và Hằng
chuẩn bị lên máy bay lúc 22h.
______________22h tại sân bay
- Chào ba mẹ con đi!
- Uừm! Đi mạnh khỏe nha
con_____mẹ nó"
-Zạ vâng! Mẹ đừng lo, con sẽ
về sớm.
- Zậy con zs Hằng đi đi để
trễ đó con!
- Zạ con đi đây____đồng thanh
____________________Máy bay
cất cánh
_______________________________Tại
sân bay lúc đó
- Thôi mik về đi ông______mẹ
nó
- Uừ! Về_______ba nó
-Mong sao cho con nó hồi
phục sau khi chưa bệnh________mẹ nó
- Tôi cũng mong là
thế________ba nó
________________________Tại
Mĩ_________Bệnh viện Vinmec
- Thôi vào hỏi bác sĩ về việc
chưa bệnh đi Nhi__________Hằng
- Ừ! Tui vs pà đi zô lun
nha!!!
- OK!Let's go!
_______________________Tại
phòng Khám
- Chào bác sĩ!______đồng thanh
- Vâng! Chào 2 cô. Mời
ngồi________bác sĩ
- Có
chuyện gì sao??
- À! Thưa bác sĩ, bạn tôi tên
là Nhi, bạn tôi bị mất trí nhớ do tai nạn. Có thể hồi phục lại được không ạ
- Nếu như cô ấy bị va chạm
mạnh thì khả năng lấy lại trí nhớ rất ít và ngược lại nhưng phải cần có một
cuộc sống chan hòa, đầy tất cả m.n thì trí nhớ sẽ hồi phục nhanh hơn.
- Vâng. Vậy chừng nào có thể
điều trị vậy bác sĩ??
- Ngày mai.
- Vâng. Chào bác sĩ.
-Ừ.
________________________Cạch
_________________________________Chiếc
xe phóng thẳng ra khỏi bệnh viện
___________Về nhà
- Pà chuẩn bị ngày mai điều
trị nha
- Ừ. Tui bik ùi
- Ừ,
hj.^_^
.................................................Kết
thúc châp 11: Chữa bệnh (1). M.n đón xem chap 12:Chữa bệnh (2) nha.
________________Làm vk ah mãi
mãi em nhé________________
_____________♥______♥_________♥________♥___________
Chương 12: Chữa Bệnh (2)
Chap 12: Chữa
bệnh (2)
________________________8h30
- Pà ơi! Zậy đi, trễ rồi......
- Để tui ngủ tí nữa đi.
- 8h30' rùi đó. Zậy mau, còn
đi điều trị nữa
- What?? 8h30' ùi sao?? Chết
tui
- Hazzzzzzzzzzzzz.........
Cả hai cùng làm vệ sinh và
phóng lên chiếc xe đến bệnh viện.
____________________________Tại
cổng bệnh viện
- Vô đi, chuẩn bị điều trị rồi
- Tui sợ quá pà ơi! Liệu có
sao ko??
- Không sao đâu, tự tin lên,
tui tin pà.
- Được! Tui sẽ cố
gắng.__________*đập tay*
- Yeah!! Let's go!
_______________________________Tại
phòng khám_______Cạch
- Chào bác sĩ!
-Chào hai cô bé.
- Vâng!
- Có tinh thần để điều trị
chưa??
- Zạ rồi, bác sĩ
- Ok. Bắt đầu nào.
________________________Phòng
điều trị
- Cố lên nha Nhi
- Ok
Nó được điều kĩ bằng những
loại thuốc từ thảo mộc, dược học......rất hiểu quả. Sau 1h điều trị xong, nó
được đưa đến phòng dưỡng bệnh.
_____________Phòng bác sĩ
-
Bác
sĩ! Ca điều trị sao rồi ạ?
- Rất tốt! Nhưng...........
- Sao ạ??
- Nhưng vết thương quá nặng
nên việc điều trị chỉ chiếm 40%, còn 60% còn lại là nghờ vào người thân nhất
của cô bé ấy trước kia.
- Vậy sao ạ??
- Phải. Nhớ cho cô bé ăn uống
đầy đủ dinh dưỡng, hoạt động thường xuyên, cho cô ấy nghe nhạc nhiều hơn và
điều đặc biệt là đầu tiên cho tâm trạng cô ấy được thỏa mái để hồi phục và về
sau thì nếu có điều gì quan trọng nên để hồi phục gần như hoàn toàn thì mới
được nói vs cô ấy, nếu như tình trạng hiện giờ thì hồi phục khá là lâu.....
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ.
- Không có gì! Đó là bổn phận
của một bác sĩ như tôi phải làm mà.
- Vâng. Chào bác sĩ
-
Chào cô.
Ra khỏi phòng, vs tâm trạng
không được vui cho lắm vì ca điều trị không như mong muốn của Hằng.
____________________Tại phòng
bệnh
Khi đến phòng, nó còn mệt nên
trong tình trạng hôn mê, thấy vậy Hằng chạy về nhà nấu cháo cho nó theo lời bác
sĩ đã nói.
Kết thúc chap 12. Mọi người
cố gắng góp ý cho mik nha. Chờ chap 13:Chữa bệnh(3) nhé!!
___________________Làm vk ah
mãi mãi em nhé!!____________________
______________♥________♥____________♥________♥________________
Chương 13: Chữa Bệnh (3)
Xin lỗi m.n nha! Mik đã đăng truyện hơi chậm....
Chap 13:Chữa bệnh(3)
Nấu cháo xong, Hằng đem cháo đến bệnh viện cho nó ăn hồi phục
lại sức khỏe.
_______________________Rời khỏi nhà, trên xe.......
Hằng nghĩ ngợi đến lời của bác sĩ, mà ko chú ý đến mik đang lái
xe, bỗng:
- KÉTTTTTTTTTT .................._ Bi gời hồn mới nhập lại(^^
hơi quá), giật mik thắng gấp..........
- Tiếng nói vọng ra từ xe ai đó...Cô đi xe cái kiểu gì đó hả??__
câu nói của kon trai khi bị đâm xe(giờ t/g mới bik^^, mak tò mò ko bik ai ik
chứ lị??)..
- Biết mik có lỗi nhuq vẫn lên tiếng phản kháng.... Anh ăn nói
kiểu gì đấy? Là do anh chứ có phải tôi??
- Cô ăn nói đàng hoàng nha! Đi đứng kiểu zậy, làm hư xe tôi rồi!
- Bao nhiêu? Tôi đền là được chứ gì?__ câu nói ngang bướng(cũng
đúng thoy)
- Cô nghĩ trả được sao??
- Tại sao lại không? Thôi không nói nhiều, tôi đg có việc. Tôi
đi đây...
- Đứng lại. Làm hư xe tôi mà không zám nhận hả?
- Thôi được! Giowf anh muốn gì?
- Làm osin cho tôi một tháng. Ok?
- Cái gì? Osin á! Mơ đi.
- Giờ sao, có làm hay không, hay là.....
- Hay là gì chứ. Ok thì Ok, tôi không sợ.._có chút lúng túng
- Bắt đầu từ bây giờ, Ok?
- Không được, ngày mai đi, giờ tôi có việc rồi...
- Vậy thì Ok, ngày mai..Mà cô cho tôi địa chỉ nhà và số điện đi!
- Chi z??Có cần làm thế không?
- Nếu không cô chuồn thì sao?
-Hzzzzzzz..Thôi được. 01654832***, 25 Ngô Mây. Q3..(t/g lấy đạị
ik nhá)
- Được rồi đó, cô đi đi.
- Cảm ơn.
Rồi nụ cười nham hiểm phát ra từ người con trai đó.(Nói thật kon
trai mà nhỏ mọn quá đi mất).
____________Phóng xe đến bệnh viện____Chạy lên phòng
Nó đã tỉnh.....nằm nghĩ ngợi gì đó???
- Uả? P` tỉnh rồi afk!
-Uừm tui tỉnh zồi..
- Uừm. Tôi xn lỗi đến trễ tại có tí chuyện.
- Không sao mà chuyện gì thế??
- Ngồi kể cho nó ra hết câu chuyện, rồi nó cũng suy xét.. thấy
có cái gì đó khó hiểu
- Thôi ăn cháo đi.
- À!Ừm..
- Cháo ngon đó.
- Tks nhan,^^
- Mà p` có nhớ ra cái gì không??
- Chưa. Tui chưa nhớ ra gì cả.
- Ừm____vẻ buồn
- Nhận ra điều đó..Thôi không sao, tui sẽ cố gắng.
-Ừm.
Hết chap13. M.n cố gắng chờ chap sau nhá..
_____________Làm vk anh mãi mãi em nhé!!_________________
______________________♥♥♥♥♥___________________________
Chương 14: Cơn Ác Mộng-Trí Nhớ Dần Hồi Phục!!
Xl m.n Nhiều nhé!!!Chap 14: Cơn Ác Mộng--Trí nhớ dần hồi phục!
Chap trước mình chưa thông báo cho các bạn biết: Người gây ra tại nạn giữa người con trai với Hằng, đó chính là Trương Hoàng Nam, anh ruột của nó. Qua Mỹ Trước nó được vài hôm!! Nó thì chưa biết được chuyện Nam qua Mỹ!! Cả Hằng cũng không biết Nam!!!Còn Hắn thì bay qua Anh để quên nó!!! (TT_TT)
________Tại Anh
Hắn chỉ biết vùi đầu vào công việc!!!
- Chiếc xe Lamborghini Reventon Roadster(Siêu xe đấy nhá) dừng trước cổng một Tập Đoàn lớn:RoYa!!
- Mình sẽ giới thiệu về Tập Đoàn này!: Tập Đoàn lớn nhất Thế Giới, do Ba hắn thành lập nhưng sau 1 năm nữa hắn sẽ trở thành người thừa kế Tập Đoàn này!!
______Tại quầy tiếp tân
Hắn bước vào Cty với dáng vẻđầy Uy Quyền, Lạnh Lùng....Khiến ai cũng phải sợ, né tránh!!
- Cô gọi ngay Minh Tuấn đến cho tôi!!__hắn nói với tiếp tân
- Zạ! Vâng! Tôi sẽ gọi ngày!!__Cô tiếp tân vs vẻ mặt sợ sệt gọi ngay cho Minh Tuấn!!!
Aren't you somethin' to admire
Cause your shine is somethin' like a mirror
And I can't help but notice
You reflect in this heart of mine
If you ever feel alone and
The glare makes me hard to find
Just know that I'm always
Peering out on the other side
-Nhạc chung điện thoại Tuấn rung lên!
- Alo!!Có chuyện gì?__Lạnh lùng không kém hắn
- Zạ! Vâng! Cậu Gia Minh bảo cậu đến Cty có chuyện gấp !!
- Được rồi! Nói với cậu ấy 5' nữa tối sẽ đến!!
Tút......Tút
--Mình giới thiệu về Trần Minh Tuấn chút Nhé!!:Người bạn thân, đồng nghiệp, của hắn tại Anh!! Rất điển trai, Codl Boy, nhưng không tới nỗi như hắn!! Làm việc cho Tập Đoàn RoYa nhà Hắn được 5 năm!!
___Quay lại
- Thưa cậu!! 5' nữa Cậu Minh Tuấn sẽ đến!!
- Uk!!__Lạnh lùng quay đi lên phòng
_____Tại phòng làm việc của hắn___Cạch___
- Có chuyện gì sao/? Minh???
- Ừ!! Tui Đang có chuyện càn nhờ ông đây!!
- Chuyện gì??
- Ông điều tra zùm tui về vụ việc của Cô bé Dương Hoàng Nhi zùm tui!!
- Ừ!Được mà có chuyện gì giữa cậu và cô ấy sao/??__thắc mắc vì Tuấn chưa bik đc chuyện giữa hắn và nó!__
- Ông cứ điều tra zùm tôi!! Càng sớm càng tốt!! Tui sẽ nói vs ông về chuyện này sau!!
- OK!! __Không thắc mắc gì nhiều!!
Còn một mik trong phòng!!Hắn lật sấp tài liệu!! Làm việc điên cuồng!!Nhưng có lẽ khó để hắn quên được nó!!
Tối đến, lại vào Bar, uống rượu say khít đến khuya mới về. Có hôm, thì qua sáng hôm sau mới về nhà. Hắn ôm nỗi đau, nhớ về nó!! Hắn khóc nhiều lắm, suy nghĩ cũng rất nhiều!!
________Tại bệnh viện lúc đó
Nó còn ngủ và hình như gặp ác mộng thì phải!! Có một hình dáng quen thuộc hiện trong tâm trí nó nhưng vẫn không rõ cho lắm!! Các cuộc vui chơi, nói chuyện vui vẻ hạnh phúc bên hắn đều hiện về nhưng khuôn mặt hắn lại không rồi!! Rồi có chuyện gì đó xảy ra, khiến nó mất trí nhớ.....Nó la lên:
-Không!! Không!!....Đừng rời xa em!!___Cùng với tiếng la hét là tiếng khóc
-Nó khiến Hằng tỉnh giấc!Vì trông nom nó mà đuối sức==''__Có chuyện gì vậy Nhi? Tỉnh lại đi!!
- Nó thức giấc!!___Oh!! Tui không sao, tui mới gặp cơn ác mộng!!
- Ác mộng sao?? Trong cơn ác mộng như thế nào//??
- Oừ thì.......Nó kể hết sự việc trong ác mộng cho Hằng nghe, Hằng bỗng giật mình hỏi nó, khi nghe nó nhắc đến hắn(vì Hằng cũng biết hắn là người yêu nó)....:- Sao? Trong ác mộng p` gặp một người con trai sao??
- Ừ! Sao thế?__nó ngạc nhiên trước phản ứng của Hằng
- Mà p` có nhớ mặt người đó không/??
- Tui không biết, nó cứ thoáng mập mờ lắm!!
-Ừ!__Vui vì bik nó có thể nhớ lại nhưng cũng buồn vì nó không nhớ mặt hắn.
Rồi sau một hồi suy nghĩ, Hằng quyết định kể cho nó mọi việc giữa hắn và nó lúc trước. Bỗng cảm thấy tim đau nhói, và nhớ đến cái lúc mak nó còn mất trí hất hủi hắn đi, nó đau lắm!!
- Hằng, cho tôi về
Việt Nam tìm lại anh ấy đi!!
- Không được pà còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu!!
-Nhưng tôi nhớ rồi mà!!Pà cho tôi vè Việt Nam đi!!
- Không được đâu!! Tui xin pà!! Khi nào pà bình phục hẳn tui cho pà về!!
- Zậy thì thôi!! Cũng được!___trả lời trong buồn bã
- Uừ!! Zậy được!!Để tui đi kêu bác sĩ đến khám lại cho pà!!
- Ừ! P` đi đi!!
______________Cạch___tại phòng bác sĩ
- Chào bác sĩ!
- Mời cô ngồi!!
-Vâng!
-Cô ấy có gì sao??
- À! Không có gì nghiêm trọng! Chỉ là cô ấy đã nhớ lại chút ít rồi ạ!!
- À! Vậy thì tốt!! Tiến triển rất nhanh! Tôi tin chak cô ấy sẽ sớm hồi phục thôi!! Để tôi đến kiểm tra lại cho cô ấy!!
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ!
- Không có gì! Đó là nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi mà!!
________Quay lại phòng nó____Cạch
- Chào cô!
- Vâng__nó
- Cô cảm thấy minh sao rồi!!
- Tôi đã nhớ được chút ít rồi ạ!!
- Tốt lắm!! Cô cứ duy trì thì sẽ sớm lấy lại được trí nhớ!! Mà cô có cảm thấy đau đầu khi nhớ về kí ức không??
- Vâng! Không ạ!
- Zậy được! Cô nằm nghĩ! Duy trì trí nhớ thì có thể cô sẽ được ra viện sớm thôi!
- Vâng! Chào bác sĩ!
- P` ăn gì không tui đi mua?__Hằng
- À không tui không đói!!
- Uk!
- P` nhớ giúp tui hồi phục lại trí nhớ nhé!!
- Ok thui!!___
Cả hai cười phá lên vì vui sướng nhưng bên Anh thì lại một nỗi đau vô thức!!
------Kết thúc Chap 14 nhé!!-------
_______Làm♥__Vk♥__Anh♥___Mãi mãi♥♥__Em nhé!!♥♥___
Chương 15: Ôxin-Thông Tin Được Tiết Lộ!!
Chap 15:Ôxin-Thông tin được tiết lộ!!
___________Tại bệnh viện____7H
Nó đã dậy vì nhớ ai đó, nó rất khó ngủ nên đành dậy sớm!!
*Cạch*
- Uả? Pà zậy rồi à?? Sớm thế??
- À. UK. Tui khó ngủ quá pà à?
- Có gì sao??
- UK. Ác mộng cứ tiếp diễn trong đầu tui, tui lại nhớ về người đó thì phải, không ngủ được!!
- UK, cũng phải, tại trong thời kì dần hồi phục mak!!
Tình yêu của anh thật nhỏ nhoi. Cô gái xinh xắn với ba mét bẻ đôi.
Mọi thứ dừng lại ở tương đối, và theo Anh- xtanh như vậy là tuyệt vời.
Câu trả lời là anh không cần biết, vì đối với anh là đâu có cần thiết
Vì chân dài ngắn với anh khác gì đâu. Em như vậy đã đủ làm anh u sầu
Trời sinh chân ngắn, em có làm sao?
Em chẳng xấu hổ đâu mà em rất tự hào
Chân ngắn thông minh mà, chân ngắn đáng yêu mà :3
Bao nhiêu người cao cao cúi chào em
Ngày xưa chân ngắn, em rất mỏng manh
Nên việc to việc lớn mới cần anh
Nếu như em chân dài, chẳng cần thích anh rồi
Chẳng có việc chi để anh tranh giành em
Tiếng điện thoại của Hằng reo lên!!
- Alo!! Ai vậy??
- Không nhớ tôi sao, cô nhóc??
- Nghe tiếng rất quen nhưng hình như Hằng không nhớ-----Anh là.......??
- Định trốn việc hả?/?__nhẽn miệng cười đểu
- Anh....Anh....Anh được lắm??___tức giận rồi
- Tất nhiên anh mà, cô bé mau đến nhà anh mà thực hiện công việc đi, địa chỉ anh sẽ gửi sau khi kết thúc cuộc
12
An empty street, an empty house
A hole inside my heart
I'm all alone, the rooms are getting smaller.
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
[Chorus:]
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
All the seas from coast to coast
To find the place I Love The Most
Where the fields are green, to see you once again... my love.
I try to read, I go to work
I'm laughing with my friends
But I can't stop to keep myself from thinking. (oh no)
I wonder how, I wonder why, I wonder where they are
The days we had, the songs we sang together.(oh yeah)
And all my love, I'm holding on forever
Reaching for the love that seems so far
So I say a little prayer
And hope my dreams will take me there
Where the skies are blue, to see you once again... my love.
Đoạn nhạc My Love dc vang lên trong bầu ko khi thoáng đãng, cg vs 1 cô gái rất chăm chỉ làm việc, lau nhà, dọn dẹp nhà cửa,....... cô thật yêu đời vừa làm lại vừa hát!! đó không ai khác là nó Dương Hoàng Nhi! Còn ở ngoài căn nhà ấy. Một ng` con trai lịch lãm, đầy cuốn hút,.......(là hắn: Hoàng Gia Minh)... vừa bc vào! Vặn chốt cửa... nhìn thấy nó mà há hốc mồm OoO ( sao mà zữ hạy nhìn con gái nhà ng` ta đẹp quá mê hả?) bc tới chỗ loa nhạc vặn nhỏ âm thanh rồi hắn hét: NGƯNG......... Nó giật mik quay lại, cả 2 chạm mặt nhau, đơ khoảng vài giây..1s2s3s....30s sau nó và hắn mới hoàng hồn(tg: mê trai/gái zữ hen. nghĩ sao z hả cái p` chị kia : nó zs hắn đồng thanh. tg: thôi thôi tôi sợ rồi vào chuyện típ méc công bị en gạch..)
- Anh/Cô là ai? đồng thanh tập 1
-Anh/Cô làm j trong nhà của tôi? đồng thanh tập 2
- Tôi là ng` chẽn lẽ là ma hỏi kì thế! còn ah ? nó trả lời hắn
- Thì tôi c~ là ng` zống cô mà! hắn
- Oh hihi quên... nó
- Xì............. hắn
- Mà ah có bik đây là nhà của ai ko mà vào vậy hả? nó hỏi thản nhin
- Nhà của tôi thì tôi vào cứ j mà cô lại hỏi tôi? hắn
- Đầu ah có bị lũng lỗ chỗ nào ko z, đây là nhà của cái ống chủ hách dịch của tôi đó! nó
- Cái j? OoO tôi chính là cái ông chủ hách dịch mà cô zừa nói đó! CÚT NGAY...... hắn tức hét nó
- Quyền j mà ah đuổi tôi? nó
- Mà tôi hỏi cô, cô làm j trong cái nhà này? hắn
- Tôi! làm 1 nhiệm vụ rất quan trọng là ng` làm! thản nhiên nói
Bỗng có tiếng chuông đt nó reo lên, đầu dây bên kia nói zs nó cái j đó làm nó há hốc mồm, mở to mắc nhìn hắn rồi tự dưng nở nụ cười duyên (nham hiểm thì có).. hình như hắn nge dc điều j đó từ cuộc đt zừa nó và ai đó bỗng cười đắc ý( nghi quá!) tự dưng quát nó:" BIẾN..........." Nó đành chịu, lũi thủi đi ra khỏi nơi đẫm máu ấy( mắc công chết hùi nèo ko hay bik) nó nghĩ:" CHUỒN thôi!" Hắn ngồi cười đắc ý, thầm nghĩ:" cô bé này c~ dễ thg đấy chứ thử xem sao"( ghê nhở).....
Thế là cuộc chạm mặt giữa nó và hắn đã kết thúc trong chap1. Mong m.n góp ý zùm mik nhá để mik bik và sửa, nếu dở cứ ns thẳng đó là lời khuyên tốt cho mik! Tuy mới lm lần đầu nhng mik sẽ cố gắng!!^_^
Chương 2: Rung Động Của Hắn!
Mik ra chap mới này nhé m.n ủng hộ cho mik nha! truyện của mik sẽ ra hơi lâu nên mong các bạn thông cảm tại trong kì thi mik ko viết kịp! vào truyện thôi nào!
Hắn vừa ngồi lm việc rất chăm chú mà vẫn ko quên trả thù nó chuyện hôm qua!( en hiếp ng` quá đáng nak). Cô kia, lấy cho tôi chai nước mang ra đây cho tôi, nhanh lên.... ê lấy cho tôi, hợp cơm.......ê, lấy zùm tôi lon pepxi nhanh lên!.........( tg chóng mặt zs cái thèn công tử này rồi, en j mà như heo..hihi). Sau đó, vì sự bất công quá đáng của hắn nó đành lấy chai WIM( kaka con này giỏi thiệt ak chuk lị), nó trừng mắt nhìn hắn, còn hắn nhìn chai WIM mà há hốc mồm. Qua ngày hôm sau, hắn vẫn muốn tìm cách hạ nó. Hắn bắt nó vác đàn dụng cụ lm sáng tác nhạc của hắn( bởi hắn hx nghề nhạc sĩ mà, hát cực hay lun nhé!). Nó thì vác, xách... khổ sở(thân con gái 1 mik lm sao nỗi, khóc thg cho con bé hixhix), còn hắn ung dung mà bc đi chẽn thèm êể ý nó ra sao. Bông dưng nó nghĩ ra kế sách j đó, cười 1 mik rồi ngồi bệch xuống đất, nũng nịu tỏ vẻ đáng thg lắm cơ!(tg bik ngay mà). Làm hắn đành quay lại vác mí thứ đồ đó zùm nó, rồi bỏ nó 1 mik, vẫn chưa xong việc nó đành ngồi khác tiếp, hắn nge vậy đành tới đỡ nó lên thôi!( kon gái mà kế sách đó là 1 không 2).Miệng nó cười tươi như bông hoa mới nở. Kế sách tiếp tục thi hành: nó giả vờ mỏi chân cho hắn cõng, hắn đành phải cõng nó( đúng rồi nam nhi đại trượng phu cơ mà).Nó lại cười thầm lần nữa!!.Hắn và nó dừng chân ở một cái ghế đá, ngồi lót dạ = 2 ổ bánh mì.Nó lại nũng nịu nữa(thiệt tình hết ns nỗi cái p` cô này), làm rớt ổ bánh mì. Hắn giận, bỏ luôn cho nó ổ bánh mì kia, thấy vậy nó liền xé ổ bánh mì lm 2: 1 nữa cho nó còn nữa kia cho hắn. Nó bảo:
- Thui, đây nè ăn đi!
- Hắn cười, đáp lại nó, rồi cầm ổ bánh mì en ngon lành!
Hai đứa ngồi en bánh mì ngon lành còn đùa giỡn zs nhau nữa chuk ko như trc( yk như chó zs mèo) rất vui vẻ!( z mak ko cho tg en zs chuk kì thiệt).
Màn đêm buông xuống, một bầu ko khí lãng mạn chỉ có nó và hắn.Nó thiếp đi, ngủ trên vai của hắn lun( vì dg dc cõng mà). Hắn nhìn nó, mỉm cười rồi nghĩ: cô bé này c~ dễ thương đấy chuk......( cậu chủ thik ng` ta rồi nha), hắn cõng nó bc êề nha trong vui sướng( sướng nỗi j tr` cõng cái cục tạ mà sướng nỗi j, thiệt .. tình yêu mà).Về tới nhà, hắn cõng nó lên phòng rồi đặt nó lên giường, định quay ra ngoài mà vẫn còn quay trở lại nhìn nó( tình yêu đích thực). Rồi hắn nghĩ cái j đó, đi lại chỗ cái bàn lấy tờ giấy viết cái j đó rồi dán lên đầu giườn của nó, xong tắt đèn vặn cửa nhẹ nhàng cho nó ngủ. Nó bật dậy(ồ....... thì ra nó có ngủ đâu), với tay đọc tờ giấy hùi nảy hắn ghi choa nó ( để tg xem thử: ồ thì ra là:" sáng ngay mai dậy sớm đi tập thể dục cg zs tôi nhé!" hì tg hơi nhìu chuyện 1 chút). Nó cười rồi tiếp tục ra trận zs cái zường thân iu của nó!!
Chap2 mik đã lm xong rồi! các bạn đọc và góp ý cho mik nhé! mik sẽ ra chap3 sớm nhất có thể!!
Chương 3: Sinh Nhật Của Hắn!
Mik ra chap mới rồi nekf! truyện hơi hắn nhé! diễn biến nó c~ hơi nhanh m.n thông cảm!!!!
Bắt đầu ngày mới, nó và hắn cg zs nhau chạy bộ xung quanh công viên. Nó chạy 1 thời gian lâu nên c~ đã thấm mệt, dừng chân 1 chút( con gái mà), còn hắn thì thấy vậy kí đầu, trêu nó, thấy tức nó liền chạy theo. Cả 2 chạy dc 1 đoạn, dứng chân tại xích đu trong công viên, cả 2 nghĩ mệt. Nói chuyện rất zui zẻ, rồicả 2 cg đi tản bộ zs nhau tới 1 nơi yên tĩnh, trc khi đi nó đã có đem theo 2 cây kẹo mút( mới snags mà en kẹo là sao tr`???). hắn và nó mỗi ng` 1 cây, nó bóc vỏ kẹo cho hắn, thừa cơ hội hắn định kiss nó nhng lại bị nó chặn = 1 cây kẹo mút, lm hắn ngượng vô cg`, vò đầu bứt tóc khiến nó phải bật cười. Sau khi chạy bộ xong, nó và hắn cg nhau đến tiệm bánh, chọn 1 cái bánh nhỏ nhắn, dẽ thương cho hắn( hình như hum nay là sinh nhật hắn thì phải). Về nhà, nó và hắn cg nhau bắt đầu buổi tiệc, trong khung cảnh lãng mạng cg zs ~ ngọn nến dc thắp sáng, hắn và nó ns chuyện zs nhau
vui vẻ trong buổi tiệc. nhân cơ hội đó hắn đặt nụ hôn ngọt ngào lên môi bé nhỏ của nó, nó bất ngờ ko bik lm j cả, nó c~ chẳng đẩy hắn ra, nó nghĩ:" Hoàng Nhi ak, mầy sao zậy, tại sao lại để hắn lm z chuk, chẽn lẽ mầy yêu hắn rồi sao??"( đích thực là thế rồi cô nương ak), nhng nó c~ phải chịu thua zs cái nụ hôn ngọt gào của hắn....1s2s3s..... 5 phút trôi qua hắn mới chịu buông làn môi mỏng của nó nhng còn chút j đó gọi là luyến tiếc, nó c~ vậy! Mặt nó đỏ ửng lên, khiến hắn càng yêu nó thêm, hắn thầm nghĩ: "ko bao h ah để mất em đâu, cô nhox của ah"!!!
chap 4 mik sẽ vít sau nhé, mong m.n ủng hộ cho mik nhé!
Chương 8: Mất Trí Nhớ!
Xin lỗi mọi người! Mik ra chap bị trễ tại thơi gian này công
việc nhiều quá! Mọi người cùng theo dõi chap 8: Mất trí nhớ!
Sau khi được đưa lên phòng chăm sóc, nó đã chìm trong giấc ngủ kéo dài một
tuần. Và cũng là lúc kết thúc khóa học của hắn và hắn trở về nước tìm nó. Khi
mới vừa xuống sân bay, hắn nhận được thông báo có gì đó gấp rút và căng thẳng
lắm! Hắn vọi quay xe và tiến thẳng về phía bệnh viện, nơi nó đang chìm vào giấc
ngủ say.
Brừm.....................
Tiếng nổ máy, hắn vọi chạy thật nhanh với tốc độ khá lớn.
____________KÉTTTTTTTTTTTTTTTT...... Hắn dừng lại trước cổng bệnh viện. Chạy
vào hỏi nhân viên, và tìm đến phòng của nó. Thấy nó, tim hắn đau lắm!!
Chỉ trong phút chốc nằm chăm sóc nó, hắn ngủ thiếp đi. Nó dần dần cử động
lại, đầu đau nhứt, nó không còn nhớ gì cả. Bỗng thấy hắn, nhưng nó không biết
hắn là ai? ( mất trí nhớ thiệt rồi), nó nhấc tay
lên vuốt lên tóc hắn, nhìn kĩ mặt hắn nó thầm nghĩ: nhìn khuôn mặt ấy trông
quen lắm! Nnhưng nó vân không thể nhớ hắn là ai? Nó lục lọi lại trí nhớ, cuối
cùng vẫn không được, kết quả là một con số 0.
Bỗng hắn tĩnh dậy, thấy nó liền lại ôm chầm lấy nó. Nó có cảm giác rất quen
nhưng lại vẫn đẩy hắn ra..............._________________________________
- Buông tôi ra đi! Anh làm cái quái gì thế!______ nó nói thế nhưng sao tim vẫn
đau dù ko nhớ rõ! tại sao như thế????
- Em nói cái gì thế hả Nhi? Chẳng lẽ em lại giận anh sao?________hắn đau khi
nge nó nói như thế!( tình hình là hắn vẫn chưa bik nó bị mất trí nhớ)
- Uả sao ah lại biết tên tôi?( mất trí nhng còn nhớ tên, tuổi,.....)_____đầy
nghi ngờ
- Anh chính là chồng tương lại của em đây mà Nhi??_______nghi ngờ còn hơn nó
___________________Cạch
- Chào cháu!________ba/mẹ nó
- À! Vâng. Cháu chào bác!_______hắn
- Ukm. Mà cháu là gì của con ta?"?
- Zạ....zạ..... cháu là bạn trai của Nhi nhà Bác______ngập ngừng! Mồ hôi toát
ra...
- Uả? Vậy hả cháu? Sao ta lại không nói gì về cháu hết vậy??___ nghi ngờ
- Hì ^_^.......(gãi đầu) Cháu cũng không bik? Nnhưng chúng cháu mới quen nhau
được gần 1 năm, trong lúc Nhi lm việc tại nhà chạu ạ!__( lễ phép gớm chưa kìa!)
- Ố..ồ! Vậy mà ta lại ko bik???
- Hi!________ngượng rồi!
- Nhưng bi h Nhi........
- Nhi sao hả bác?
- Con bé mất hết trí nhớ rồi!_____sợ não nề lại đến
- HẢ??? Bác nói sao? Nhi........Nhi mất trí nhớ?? Tại sao?? Tại sao lại như
thế?? Ai đã làm, ai lại hại bạn gái tôi!_____từng cơn đau nhói liên tục áp đảo
hắn........
- Cháu bình tĩnh lại đi. Con bé đã bị tại nạn, và mất trí. Là do ta! Do ta ép
hôn nó nên mới sảy ra cớ sự thế này. Ta đáng chết mà. Làm cha mà ko hiểu con
lại áp đặt nó. " Chát"......đáng chết...."chát"......ta
đáng chết mà. Cha nó tự suy nghĩ và tát vào mặt mik nhưng bị hắn cản
lại_____________________
- Thôi! Bác à! Đừng tự dằn vặt mik như thế nữa. Sự việc sảy ra bác cũng đâu
muốn thế, đúng ko ạ?? Bác bik như thế là sai rồi thì hãy cố gắng vun đắp lại
cho nhi chứ đừng tự đánh mik như thế!_____nói để an ủi bác chứ hắn vẫn còn đau
vì cú sốc của Nhi.........................
- Bác.....bác cảm ơn con vì đã không trách bác. Bác cảm thấy có lỗi vs con nhất
là Nhi______________tội lỗi
- Thui Bác à! Sự việc zậy rồi đành chấp nhận..........................
- Ừ. ....................
_______________Quay lại tới nó
- Hai người là ai?? Mà tại sạo tôi lại ở đây???
- Đây là cha em. Còn anh chính là bạn trai mà em yêu thương nhất: Hoàng Gia
Minh đã trở về rồi!!_______hắn nói cho nó hiểu
- Đây là cha. Còn anh là bạn trai tôi_____nó chỉ từng người.........
- Đúng!
- Không phải! Tôi làm gì có bạn trai cơ chứ!____nó nói nhng sao trong đầu nó
lại cảm thấy hắn rất quen và tim dần dần thắt lại khiến nó gần như ngừng thở.
- Em nói sao? Thật sự em không nhớ gì sao???
- Tôi...............Tôi................................aaaaaaaaaaaaaaa.....tôi
ko bik, ko nhớ gì cả ra ngoài đi! Cho tôi yên!.............
-
Nhi.....Nhi! Em tỉnh lại đi được ko? Đừng làm như thế vs anh chứ!
-
Thôi cháu à! Chúng ta hãy ra ngoài cho Nhi bình tĩnh suy nghĩ lại đi. Nó mất
trí nhớ rồi! Con đừng làm nó rối nữa!______ba nó khuyên
- Zạ, Vâng!________Câu trả lời nặng trĩu
________________Cạch_______________Khóa cửa
Nó ngồi trong phòng suy nghĩ dặn vặt mik mà vẫn ko nghĩ ra, hắn là ai?
Kết thúc chap 8. Có gì góp ý cho mik nha. Đón xem chap 9: Vô tâm và sự thật được phơi bày!
__________________♥♥♥♥♥♥♥♥♥_________________
_____________Làm vk anh mãi mãi em nhé!_____________♥♥
Chương 9: Vô Tâm Và Sự Thật Được Phơi Bày!!
Chap 9: Vô tâm và sự thật được phơi bày!
__________Sáng hôm sau________Cạch
- Em dậy rồi hả Nhi??_________thấy nó đã dậy
- Anh là ai? Mà sao lại đến thăm tôi!________băn khoăn
- Hi. Rồi em sẽ biết_______đau thật
- Nhưng.....nhưng anh phải nói cho tôi biết chứ!
- Anh là ai?? Anh là gì của tôi??____vẫn còn băn khoăn
- Được! Anh sẽ nói cho em biết nhưng anh chỉ sợ em lại đau nhứt khi nge anh nói
thôi!
- Không sao đâu! Anh nói cho tôi biết đi! Tôi xin anh đó.
- OK!
- *tiếp lời* Em chính là Dương Hoàng Nhi con gái nuôi của ông Dương Minh
Phong và bà Âu Hoàng Lan. Cònanh!......Chính là bạn trai của em 4 năm về
trước. Và Trương Hoàng Nam
chính là anh trai của em đã thất lạc từ 17 năm nay. Cuối cùng người cứu sống em
vẫn chính là anh trai Hoàng Nam...........
- Anh nói sao?? Sự thật là thế sao?? Tôi không tin?aaaaaaaaaaa.....________cơn
đau đầu lại nhói lên vì bệnh chưa trị hết
*Mấy ngày trước*
- Cháu à! Bác có sự thật muốn nói cho con biết nhưng con đừng nói với Nhi, được
không con?________ba Nhi
- Zạ, vâng Bác có điều gì cứ nói với cháu ạ!
- Thật ra, Nhi chỉ là con nuôi của bác........ Bác nhận nó làm con nuôi vì hồi
bé, nó bị bỏ rơi và mẹ Nhi đã thấy và mang nó về bảo bọc nó. Bác thường hay nói
mẹ nó đem đến viện trẻ mồ côi nhưng bà ấy không chịu vả lại bác gái lại không
sinh được nên thôi nhận nó làm con nuôi. Nó khá là ngoan ngoãn, bác rất hài
lòng về nó.
- Zạ vâng. Nhi thật khổ, con thương Nhi quá Bác ạ!
- Ừm*cười nhẹ*. Và còn một điều nữa là:......... Nam! Người bị ép hôn với nó lại là
anh trai thất lạc của nó từ bấy lâu nayvaf cũng chính là người cứu nó thoát
chét ngày hôm đó!
- Bác nói sao ạ! Nam.......Nam chính là
người cứu Nhi sao?
- Đúng!
- Ông trời làm khổ Nhi như thế vẫn chưa đủ, lại thêm chuyện này nữa sao?
- Thật khổ cho con bé nhưng con đừng nói vs Nhi nha, bác sợ nó buồn.
- zạ vâng! Ccháu sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
- Ừm.
_______________________sự
thật phũ phàng
______________quay lại hiện tại- Nhi! Em ko sao đó chứ! Cũng
tại em cả. Anh nói rồi lại không nge. Thôi ngỉ đi._______đỡ nó nằm xuống.
-*hấc tay* Bỏ tôi ra đi. Đừng đụng vào tôi. Tôi cấm anh!______dứt khoát
- Nhưng...nhưng mà......anh.......anh......................
- Không nhưng nhị gì hít. Tôi nói rồi đó....* quay người, tránh mặt*
- Nhi.......Nhi.....em không thể làm thế được. Đừng làm như thế với anh mà
Nhi........_______tim nhói lên rồi- Anh về
đi. Để tôi yên________vô tình thật
- Zậy thôi! Anh về. Em cẩn thận đó______đành phải về, tim vẫn nhói lên từng
nhịp...............
______________Cạch
Việc mất trí nhớ của nó làm biết bao nhiêu người phải đau khổ nhất là hắn.
Nhưng đành vậy, sự việc đã xảy ra, cũng không có ai mong muốn như thế. Khi hắn
về, nó mới nghĩ lại nhưng câu nói của mik và cách cư xử thái hóa của nó, tim
lại nhói lên khi nghĩ về hắn, tự trách mik nhưng không bik lí do.
- Tại sao mik lại nói vs anh ta như thế nhỉ?
- Mik cư xử có quá đáng ko?
- Uả mà tại sao mik lại nghĩ đến anh ta như thế nhỉ?
- Tại sao mik lại cảm thấy anh ta rất quen và mỗi khi nói chuyện và ở bên cạnh
anh ta mik cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc cơ chứ!??
- Thật kì lạ? tại sao tim mik cứ nhói lên từng nhịp và như dần dần tắt thở cơ
chứ??
____________Dần dần nó thiếp đi, chìm dần vào giấc ngủ cùng với cơn đau.
Kết thúc chap 9. Sự thật đã rõ ràng nhưng nó vẫn bình thường và vô tâm như thế.
M.n góp ý cho mik nha!
---------------------Làm vk anh mãi mãi em nhé!---------------------
-----------------------------------♥♥♥♥-----------------------------------------
Chương 10: Vô Vọng...ra Đi!
Chap 10
Từ khi bị nó không quan tâm, bỏ rơi. Hắn rất đau, hắn muốn mik rời khỏi thế
giới này để nó không còn gặp lại hắn, và hắn cũng sẽ không đau như thế này
nhưng quyết định cuối cùng của hắn là ra đi trong vô vọng. Hạnh phúc bị vụt mất
nhưng hắn vẫn không bik làm sao??? Rồi ngày hắn ra đi không gặp lại nó cũng
đến..............
________________23H ĐÊM
________________Tại sân bay_____lẫn quẫn trong sân bay, nghĩ về người mà hắn
yêu nhất lại xua đuổi hắn như thế và hắn trước khi đi vẫn để lại cho nó một bức
thư vô cùng ý nghĩa kèm những hình ảnh lúc trước nó và hắn đã từng hạnh
phúc...............__________máy bay đã cất cánh
_________________________trên máy bay lúc đó
Hắn suy nghĩ rất nhiều, tự đặt câu hỏi cho mik:
- Tại sao mik lại nghĩ ra cái cách trốn tránh này chứ??
- Chẵng nhẽ mik hết yêu cô ấy rồi sao??
- Không thể nào?? Không phải như vậy đâu??
- Đáng lý ra mik phải ở lại zới cô ấy chứ??
- Nhưng sao mik lại như thế này cơ chứ??
-------------------------------Tự hỏi một hồi lâu rồi hắn thiếp đi vì quá mệt
Trở lại bệnh viện, tại phòng của nó:_________cạch
- Chào con!___ba nó
- Zạ vâng, con khỏe
- Con thấy sao rồi?
- zạ.......con....con chưa nhớ được gì cả
- ừm, cũng phải thôi! Còn phải điều trị dài dài mà!
- Zạ. vâng
_____________________trên bàn
- Uả con có thư này Nhi?
-Zạ vâng. Để con xem..........
_________________Mở thư và đọc
Nó vừa đọc vừa ngẫm nghĩ lại lời hắn nói............lại đặt câu hỏi cho mik và
có chút gì đó nhói lòng.
- Tại sao ah ta lại ra đi?
- Tại sao ah ta lại viết thư để lại cho mik chứ ko phải ai khác?
..................................................
- Nhi.....Nhi.........Nhi.........
- Ơ........ Zạ vâng có chuyện gì vậy ba??
- Con làm gì mà ngồi đọc bức thứ lại thẩn thờ như thế hả?
- Zạ.....zạ......Cái ah hùi bữa đã đi về Mĩ để lại thư cho con.
- Con nói sao? Minh đã về Mĩ và để lại thư??
- Zạ vâng
- Không thể nào, không thể như thế được..._
-Sao zậy ba??
-À...Ừm....không có gì đâu con.__
- Vâng_________tuy trả lời như thế nhng lòng vẫn còn hoài nghi ba giấu mik
chuyện gì đó
- Thôi ! Ba về đây, con hãy giữ sức khỏe.
- Zạ vâng, ba về cẩn thận.
-Ừ.
__________Cạch
Lúc ba về, tim nó bỗng nhói lên và cũng không bik lí do tại sao?? Và ngồi đọc
lại bức thư nước mắt nó bỗng rơi xuống khóe môi, vị khá đắng. Và nó thiếp đi
với từng dòng thư của hắn.......................
Chương 11: Chữa Bệnh (1)
Xin lỗi m.n
nha! Tại máy tình bị hư nên không thể thông báo trước được..
Chap 11:Chữa bệnh (1)
Sau khi ngày hắn đi, nó được
ra viện. Rồi cả ba và mẹ nuôi của nó quyết định cho nó sang bên Mĩ chữa bệnh,
để tìm lại trí nhớ cùng bạn của nó là Nguyễn Hoàng Diệu
Hằng..........__________giới thiệu sơ về người bạn này chút nha.
- Nguyễn Hoàng Diệu Hằng: bạn
của nó hồi cấp 1. Du học bên Anh mới về. Cô nàng này dễ thương cũng không kém
Nhi là mấy. Và điều đặc biệt là biết tất cả mọi chuyện giữa hắn và nó.
Làm thủ tục song, Nó và Hằng
chuẩn bị lên máy bay lúc 22h.
______________22h tại sân bay
- Chào ba mẹ con đi!
- Uừm! Đi mạnh khỏe nha
con_____mẹ nó"
-Zạ vâng! Mẹ đừng lo, con sẽ
về sớm.
- Zậy con zs Hằng đi đi để
trễ đó con!
- Zạ con đi đây____đồng thanh
____________________Máy bay
cất cánh
_______________________________Tại
sân bay lúc đó
- Thôi mik về đi ông______mẹ
nó
- Uừ! Về_______ba nó
-Mong sao cho con nó hồi
phục sau khi chưa bệnh________mẹ nó
- Tôi cũng mong là
thế________ba nó
________________________Tại
Mĩ_________Bệnh viện Vinmec
- Thôi vào hỏi bác sĩ về việc
chưa bệnh đi Nhi__________Hằng
- Ừ! Tui vs pà đi zô lun
nha!!!
- OK!Let's go!
_______________________Tại
phòng Khám
- Chào bác sĩ!______đồng thanh
- Vâng! Chào 2 cô. Mời
ngồi________bác sĩ
- Có
chuyện gì sao??
- À! Thưa bác sĩ, bạn tôi tên
là Nhi, bạn tôi bị mất trí nhớ do tai nạn. Có thể hồi phục lại được không ạ
- Nếu như cô ấy bị va chạm
mạnh thì khả năng lấy lại trí nhớ rất ít và ngược lại nhưng phải cần có một
cuộc sống chan hòa, đầy tất cả m.n thì trí nhớ sẽ hồi phục nhanh hơn.
- Vâng. Vậy chừng nào có thể
điều trị vậy bác sĩ??
- Ngày mai.
- Vâng. Chào bác sĩ.
-Ừ.
________________________Cạch
_________________________________Chiếc
xe phóng thẳng ra khỏi bệnh viện
___________Về nhà
- Pà chuẩn bị ngày mai điều
trị nha
- Ừ. Tui bik ùi
- Ừ,
hj.^_^
.................................................Kết
thúc châp 11: Chữa bệnh (1). M.n đón xem chap 12:Chữa bệnh (2) nha.
________________Làm vk ah mãi
mãi em nhé________________
_____________♥______♥_________♥________♥___________
Chương 12: Chữa Bệnh (2)
Chap 12: Chữa
bệnh (2)
________________________8h30
- Pà ơi! Zậy đi, trễ rồi......
- Để tui ngủ tí nữa đi.
- 8h30' rùi đó. Zậy mau, còn
đi điều trị nữa
- What?? 8h30' ùi sao?? Chết
tui
- Hazzzzzzzzzzzzz.........
Cả hai cùng làm vệ sinh và
phóng lên chiếc xe đến bệnh viện.
____________________________Tại
cổng bệnh viện
- Vô đi, chuẩn bị điều trị rồi
- Tui sợ quá pà ơi! Liệu có
sao ko??
- Không sao đâu, tự tin lên,
tui tin pà.
- Được! Tui sẽ cố
gắng.__________*đập tay*
- Yeah!! Let's go!
_______________________________Tại
phòng khám_______Cạch
- Chào bác sĩ!
-Chào hai cô bé.
- Vâng!
- Có tinh thần để điều trị
chưa??
- Zạ rồi, bác sĩ
- Ok. Bắt đầu nào.
________________________Phòng
điều trị
- Cố lên nha Nhi
- Ok
Nó được điều kĩ bằng những
loại thuốc từ thảo mộc, dược học......rất hiểu quả. Sau 1h điều trị xong, nó
được đưa đến phòng dưỡng bệnh.
_____________Phòng bác sĩ
-
Bác
sĩ! Ca điều trị sao rồi ạ?
- Rất tốt! Nhưng...........
- Sao ạ??
- Nhưng vết thương quá nặng
nên việc điều trị chỉ chiếm 40%, còn 60% còn lại là nghờ vào người thân nhất
của cô bé ấy trước kia.
- Vậy sao ạ??
- Phải. Nhớ cho cô bé ăn uống
đầy đủ dinh dưỡng, hoạt động thường xuyên, cho cô ấy nghe nhạc nhiều hơn và
điều đặc biệt là đầu tiên cho tâm trạng cô ấy được thỏa mái để hồi phục và về
sau thì nếu có điều gì quan trọng nên để hồi phục gần như hoàn toàn thì mới
được nói vs cô ấy, nếu như tình trạng hiện giờ thì hồi phục khá là lâu.....
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ.
- Không có gì! Đó là bổn phận
của một bác sĩ như tôi phải làm mà.
- Vâng. Chào bác sĩ
-
Chào cô.
Ra khỏi phòng, vs tâm trạng
không được vui cho lắm vì ca điều trị không như mong muốn của Hằng.
____________________Tại phòng
bệnh
Khi đến phòng, nó còn mệt nên
trong tình trạng hôn mê, thấy vậy Hằng chạy về nhà nấu cháo cho nó theo lời bác
sĩ đã nói.
Kết thúc chap 12. Mọi người
cố gắng góp ý cho mik nha. Chờ chap 13:Chữa bệnh(3) nhé!!
___________________Làm vk ah
mãi mãi em nhé!!____________________
______________♥________♥____________♥________♥________________
Chương 13: Chữa Bệnh (3)
Xin lỗi m.n nha! Mik đã đăng truyện hơi chậm....
Chap 13:Chữa bệnh(3)
Nấu cháo xong, Hằng đem cháo đến bệnh viện cho nó ăn hồi phục
lại sức khỏe.
_______________________Rời khỏi nhà, trên xe.......
Hằng nghĩ ngợi đến lời của bác sĩ, mà ko chú ý đến mik đang lái
xe, bỗng:
- KÉTTTTTTTTTT .................._ Bi gời hồn mới nhập lại(^^
hơi quá), giật mik thắng gấp..........
- Tiếng nói vọng ra từ xe ai đó...Cô đi xe cái kiểu gì đó hả??__
câu nói của kon trai khi bị đâm xe(giờ t/g mới bik^^, mak tò mò ko bik ai ik
chứ lị??)..
- Biết mik có lỗi nhuq vẫn lên tiếng phản kháng.... Anh ăn nói
kiểu gì đấy? Là do anh chứ có phải tôi??
- Cô ăn nói đàng hoàng nha! Đi đứng kiểu zậy, làm hư xe tôi rồi!
- Bao nhiêu? Tôi đền là được chứ gì?__ câu nói ngang bướng(cũng
đúng thoy)
- Cô nghĩ trả được sao??
- Tại sao lại không? Thôi không nói nhiều, tôi đg có việc. Tôi
đi đây...
- Đứng lại. Làm hư xe tôi mà không zám nhận hả?
- Thôi được! Giowf anh muốn gì?
- Làm osin cho tôi một tháng. Ok?
- Cái gì? Osin á! Mơ đi.
- Giờ sao, có làm hay không, hay là.....
- Hay là gì chứ. Ok thì Ok, tôi không sợ.._có chút lúng túng
- Bắt đầu từ bây giờ, Ok?
- Không được, ngày mai đi, giờ tôi có việc rồi...
- Vậy thì Ok, ngày mai..Mà cô cho tôi địa chỉ nhà và số điện đi!
- Chi z??Có cần làm thế không?
- Nếu không cô chuồn thì sao?
-Hzzzzzzz..Thôi được. 01654832***, 25 Ngô Mây. Q3..(t/g lấy đạị
ik nhá)
- Được rồi đó, cô đi đi.
- Cảm ơn.
Rồi nụ cười nham hiểm phát ra từ người con trai đó.(Nói thật kon
trai mà nhỏ mọn quá đi mất).
____________Phóng xe đến bệnh viện____Chạy lên phòng
Nó đã tỉnh.....nằm nghĩ ngợi gì đó???
- Uả? P` tỉnh rồi afk!
-Uừm tui tỉnh zồi..
- Uừm. Tôi xn lỗi đến trễ tại có tí chuyện.
- Không sao mà chuyện gì thế??
- Ngồi kể cho nó ra hết câu chuyện, rồi nó cũng suy xét.. thấy
có cái gì đó khó hiểu
- Thôi ăn cháo đi.
- À!Ừm..
- Cháo ngon đó.
- Tks nhan,^^
- Mà p` có nhớ ra cái gì không??
- Chưa. Tui chưa nhớ ra gì cả.
- Ừm____vẻ buồn
- Nhận ra điều đó..Thôi không sao, tui sẽ cố gắng.
-Ừm.
Hết chap13. M.n cố gắng chờ chap sau nhá..
_____________Làm vk anh mãi mãi em nhé!!_________________
______________________♥♥♥♥♥___________________________
Chương 14: Cơn Ác Mộng-Trí Nhớ Dần Hồi Phục!!
Xl m.n Nhiều nhé!!!Chap 14: Cơn Ác Mộng--Trí nhớ dần hồi phục!
Chap trước mình chưa thông báo cho các bạn biết: Người gây ra tại nạn giữa người con trai với Hằng, đó chính là Trương Hoàng Nam, anh ruột của nó. Qua Mỹ Trước nó được vài hôm!! Nó thì chưa biết được chuyện Nam qua Mỹ!! Cả Hằng cũng không biết Nam!!!Còn Hắn thì bay qua Anh để quên nó!!! (TT_TT)
________Tại Anh
Hắn chỉ biết vùi đầu vào công việc!!!
- Chiếc xe Lamborghini Reventon Roadster(Siêu xe đấy nhá) dừng trước cổng một Tập Đoàn lớn:RoYa!!
- Mình sẽ giới thiệu về Tập Đoàn này!: Tập Đoàn lớn nhất Thế Giới, do Ba hắn thành lập nhưng sau 1 năm nữa hắn sẽ trở thành người thừa kế Tập Đoàn này!!
______Tại quầy tiếp tân
Hắn bước vào Cty với dáng vẻđầy Uy Quyền, Lạnh Lùng....Khiến ai cũng phải sợ, né tránh!!
- Cô gọi ngay Minh Tuấn đến cho tôi!!__hắn nói với tiếp tân
- Zạ! Vâng! Tôi sẽ gọi ngày!!__Cô tiếp tân vs vẻ mặt sợ sệt gọi ngay cho Minh Tuấn!!!
Aren't you somethin' to admire
Cause your shine is somethin' like a mirror
And I can't help but notice
You reflect in this heart of mine
If you ever feel alone and
The glare makes me hard to find
Just know that I'm always
Peering out on the other side
-Nhạc chung điện thoại Tuấn rung lên!
- Alo!!Có chuyện gì?__Lạnh lùng không kém hắn
- Zạ! Vâng! Cậu Gia Minh bảo cậu đến Cty có chuyện gấp !!
- Được rồi! Nói với cậu ấy 5' nữa tối sẽ đến!!
Tút......Tút
--Mình giới thiệu về Trần Minh Tuấn chút Nhé!!:Người bạn thân, đồng nghiệp, của hắn tại Anh!! Rất điển trai, Codl Boy, nhưng không tới nỗi như hắn!! Làm việc cho Tập Đoàn RoYa nhà Hắn được 5 năm!!
___Quay lại
- Thưa cậu!! 5' nữa Cậu Minh Tuấn sẽ đến!!
- Uk!!__Lạnh lùng quay đi lên phòng
_____Tại phòng làm việc của hắn___Cạch___
- Có chuyện gì sao/? Minh???
- Ừ!! Tui Đang có chuyện càn nhờ ông đây!!
- Chuyện gì??
- Ông điều tra zùm tui về vụ việc của Cô bé Dương Hoàng Nhi zùm tui!!
- Ừ!Được mà có chuyện gì giữa cậu và cô ấy sao/??__thắc mắc vì Tuấn chưa bik đc chuyện giữa hắn và nó!__
- Ông cứ điều tra zùm tôi!! Càng sớm càng tốt!! Tui sẽ nói vs ông về chuyện này sau!!
- OK!! __Không thắc mắc gì nhiều!!
Còn một mik trong phòng!!Hắn lật sấp tài liệu!! Làm việc điên cuồng!!Nhưng có lẽ khó để hắn quên được nó!!
Tối đến, lại vào Bar, uống rượu say khít đến khuya mới về. Có hôm, thì qua sáng hôm sau mới về nhà. Hắn ôm nỗi đau, nhớ về nó!! Hắn khóc nhiều lắm, suy nghĩ cũng rất nhiều!!
________Tại bệnh viện lúc đó
Nó còn ngủ và hình như gặp ác mộng thì phải!! Có một hình dáng quen thuộc hiện trong tâm trí nó nhưng vẫn không rõ cho lắm!! Các cuộc vui chơi, nói chuyện vui vẻ hạnh phúc bên hắn đều hiện về nhưng khuôn mặt hắn lại không rồi!! Rồi có chuyện gì đó xảy ra, khiến nó mất trí nhớ.....Nó la lên:
-Không!! Không!!....Đừng rời xa em!!___Cùng với tiếng la hét là tiếng khóc
-Nó khiến Hằng tỉnh giấc!Vì trông nom nó mà đuối sức==''__Có chuyện gì vậy Nhi? Tỉnh lại đi!!
- Nó thức giấc!!___Oh!! Tui không sao, tui mới gặp cơn ác mộng!!
- Ác mộng sao?? Trong cơn ác mộng như thế nào//??
- Oừ thì.......Nó kể hết sự việc trong ác mộng cho Hằng nghe, Hằng bỗng giật mình hỏi nó, khi nghe nó nhắc đến hắn(vì Hằng cũng biết hắn là người yêu nó)....:- Sao? Trong ác mộng p` gặp một người con trai sao??
- Ừ! Sao thế?__nó ngạc nhiên trước phản ứng của Hằng
- Mà p` có nhớ mặt người đó không/??
- Tui không biết, nó cứ thoáng mập mờ lắm!!
-Ừ!__Vui vì bik nó có thể nhớ lại nhưng cũng buồn vì nó không nhớ mặt hắn.
Rồi sau một hồi suy nghĩ, Hằng quyết định kể cho nó mọi việc giữa hắn và nó lúc trước. Bỗng cảm thấy tim đau nhói, và nhớ đến cái lúc mak nó còn mất trí hất hủi hắn đi, nó đau lắm!!
- Hằng, cho tôi về
Việt Nam tìm lại anh ấy đi!!
- Không được pà còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu!!
-Nhưng tôi nhớ rồi mà!!Pà cho tôi vè Việt Nam đi!!
- Không được đâu!! Tui xin pà!! Khi nào pà bình phục hẳn tui cho pà về!!
- Zậy thì thôi!! Cũng được!___trả lời trong buồn bã
- Uừ!! Zậy được!!Để tui đi kêu bác sĩ đến khám lại cho pà!!
- Ừ! P` đi đi!!
______________Cạch___tại phòng bác sĩ
- Chào bác sĩ!
- Mời cô ngồi!!
-Vâng!
-Cô ấy có gì sao??
- À! Không có gì nghiêm trọng! Chỉ là cô ấy đã nhớ lại chút ít rồi ạ!!
- À! Vậy thì tốt!! Tiến triển rất nhanh! Tôi tin chak cô ấy sẽ sớm hồi phục thôi!! Để tôi đến kiểm tra lại cho cô ấy!!
- Vâng! Cảm ơn bác sĩ!
- Không có gì! Đó là nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi mà!!
________Quay lại phòng nó____Cạch
- Chào cô!
- Vâng__nó
- Cô cảm thấy minh sao rồi!!
- Tôi đã nhớ được chút ít rồi ạ!!
- Tốt lắm!! Cô cứ duy trì thì sẽ sớm lấy lại được trí nhớ!! Mà cô có cảm thấy đau đầu khi nhớ về kí ức không??
- Vâng! Không ạ!
- Zậy được! Cô nằm nghĩ! Duy trì trí nhớ thì có thể cô sẽ được ra viện sớm thôi!
- Vâng! Chào bác sĩ!
- P` ăn gì không tui đi mua?__Hằng
- À không tui không đói!!
- Uk!
- P` nhớ giúp tui hồi phục lại trí nhớ nhé!!
- Ok thui!!___
Cả hai cười phá lên vì vui sướng nhưng bên Anh thì lại một nỗi đau vô thức!!
------Kết thúc Chap 14 nhé!!-------
_______Làm♥__Vk♥__Anh♥___Mãi mãi♥♥__Em nhé!!♥♥___
Chương 15: Ôxin-Thông Tin Được Tiết Lộ!!
Chap 15:Ôxin-Thông tin được tiết lộ!!
___________Tại bệnh viện____7H
Nó đã dậy vì nhớ ai đó, nó rất khó ngủ nên đành dậy sớm!!
*Cạch*
- Uả? Pà zậy rồi à?? Sớm thế??
- À. UK. Tui khó ngủ quá pà à?
- Có gì sao??
- UK. Ác mộng cứ tiếp diễn trong đầu tui, tui lại nhớ về người đó thì phải, không ngủ được!!
- UK, cũng phải, tại trong thời kì dần hồi phục mak!!
Tình yêu của anh thật nhỏ nhoi. Cô gái xinh xắn với ba mét bẻ đôi.
Mọi thứ dừng lại ở tương đối, và theo Anh- xtanh như vậy là tuyệt vời.
Câu trả lời là anh không cần biết, vì đối với anh là đâu có cần thiết
Vì chân dài ngắn với anh khác gì đâu. Em như vậy đã đủ làm anh u sầu
Trời sinh chân ngắn, em có làm sao?
Em chẳng xấu hổ đâu mà em rất tự hào
Chân ngắn thông minh mà, chân ngắn đáng yêu mà :3
Bao nhiêu người cao cao cúi chào em
Ngày xưa chân ngắn, em rất mỏng manh
Nên việc to việc lớn mới cần anh
Nếu như em chân dài, chẳng cần thích anh rồi
Chẳng có việc chi để anh tranh giành em
Tiếng điện thoại của Hằng reo lên!!
- Alo!! Ai vậy??
- Không nhớ tôi sao, cô nhóc??
- Nghe tiếng rất quen nhưng hình như Hằng không nhớ-----Anh là.......??
- Định trốn việc hả?/?__nhẽn miệng cười đểu
- Anh....Anh....Anh được lắm??___tức giận rồi
- Tất nhiên anh mà, cô bé mau đến nhà anh mà thực hiện công việc đi, địa chỉ anh sẽ gửi sau khi kết thúc cuộc