Truyện teen Kul Boy Đẹp Gái
Tác giả: Internet
Truyện teen Kul Boy Đẹp Gái
Em có bỏ đâu ) - Băng Băng nhăn nhó nhai vội miếng táo, tay quờ quạt tìm mặt Triệt.
- Anh ở đây - Triệt nắm lấy tay Băng Băng, chạm tay cô lên má mình.
- Hehe - Cô béo má Triệt một cái rõ đau - Em không bỏ rơi anh, anh là của em, hai ta là của nhau. Em xương anh nhất cơ mà.
- Au da, vậy ai đã đạp lên tay anh, nói anh khùng, điên, còn bơ anh nữa chứ ( tập 2,3 gì đó ấy ạ)
- Tự nhiên nhắc chuyện cũ làm gì. Lúc đó em không nhớ gì hết. Nghĩ trong đầu chỉ có cha là người thân duy nhất, cha mất rồi, em buồn nên lạnh lùng vậy thôi. Giận à ?
- Không có. Anh không giận. Anh yêu Băng nhi nhất. Gấu cưng của anh ( ~>3
Chương 17: Kế Hoạch Kết Hôn, Lưng Chừng Hạnh Phúc
“ Rầm”
Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh
bước vào. Gương mặt trắng bệch.
-
Anh chị
là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng
BĂng hỏi dồn.
Băng Băng nhìn vô định. Đôi mắt đỏ hoe, đục
nước. Đầu cô giờ trống rỗng, nửa tỉnh nữa mê.
-
Chị
Băng, mau trả lời em đi !!!!
“Trả lời ? vì điều gì ?
Trả lời thì có hạnh phúc được không?
Hay chỉ thêm đau khổ?
Làm sao nữa chứ ?
Khóc ư ?
Nước mắt cạn mất rồi. Vô vọng.
Có làm gì thì người đã đi cũng không thể trở
về...
Trở về ? Ai đó vừa đi sao….”
Triệt vội kéo Băng Băng ra, nhỏ giọng :
-
Anh
NHân…ở phòng cấp cứu…
Kỳ Kỳ buông tay, quay lưng bỏ đi không một lời nào nữa. ba mẹ
Nhân cũng đuổi theo.
-
Băng
nhi …. Em ổn chứ ?
…..
-
Em vừa
sáng mắt kia mà, vui lên đi nào, cười đi, một chút thôi, giống anh đây này.
Triệt nhe răng dựa lên vai cô. Nhưng đáp lại
chỉ là sự im lặng.
-
Em
không tính nói chuyện với anh sao ? thật không giống em tí nào. Em vẫn rất mạnh
mẽ còn gì. Còn nhớ hồi ở trường em làm mặt căng với anh không ? Lúc đó em ngầu
lắm đấy.
………..
-
….. Em phải bình tĩnh lại đi. Không sẽ ảnh hưởng tới
đôi mắt mới đấy. A - Triệt nhìn thấy con
gấu bông trên giường, bèn đem đặt lên tay cô – Bé con của anh mà còn khóc là gấu
buồn bây
giờ.
-
Gấu
sao… -
Cô nắm lấy đầu con gấu - Triệt,… đưa em tới chỗ anh Nhân…
-
Sao ?
Bây giờ ở đó có gia đình anh Nhân , anh không muốn em gặp họ, họ sẽ trút giận
lên đầu em mất
-
Triệt
-
KHông
được
-
Em tự
đi
-
Thôi….anh
sẽ đưa em đi…nhưng phải đứng sau lưng anh được chứ.
…………
Tiếng khóc thút thít bao trùm cả khoảng không
gian u ám đó. Triệt dìu Băng BĂng tới cánh cửa phòng cấp cứu.
-
Anh đứng
ngoài đi. Em vào một mình.
-
Nguy hiểm
lắm
-
Triệt
-
…Được rồi.
cẩn thận.
….
Mẹ của Nhân ghì chặt vào người chồng, nức từng
đợt. Tiểu Kỳ ôm lấy hình hài của NHân, đặt
tay lên gương mặt lạnh ngắt, nước mắt cứ tuôn ra không sao ngăn được. Riêng cha
của Nhân chỉ khẽ ôm lấy vợ, mặt ngước lên trời, mắt chớp liên hồi. PHải chăng
vì thân phận trụ cột gia đình đã không cho phép ông được quyền rơi lệ ?
“ cạch”
Băng BĂng đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ NHân quay lại nhìn cô với ánh mắt căm
thù:
-
CŨNG TẠI
MÀY MÀ RA CẢ !! NÓ CHẾT LÀ DO MÀY ! MÀY ĐÃ HẠI NÓ ! MÀY ĐÃ GIẾT NÓ ! NẾU KHÔNG
VÌ MÀY, NÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI ĐI NHƯ VẬY !!
Bà vừa đánh Băng BĂng, vừa khóc nức lên nghẹn
ngào. Cha Nhân và Kỳ Kỳ kéo bà ra, giọng ông Cao trầm trầm :
-
Cháu
mau đi đi. Và đừng tới đây nữa.
-
CHỊ MAU
BIẾN ĐI, ĐI CHO KHUẤT MẮT CHÚNG TÔI. ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP CHỊ LẦN NỮA. TỚI LÚC ĐÓ
TÔI KHÔNG BIẾT SẼ LÀM GÌ CHỊ ĐÂU. MAU BIẾN ĐI !!!!
- Kỳ Kỳ
giọng đứt quản nhưng vẩn dỏng dạc, đưa ánh mắt kìm nén cơn tức giận nhìn BĂng
Băng, căm phẫn tột độ.
Băng Băng
hiểu họ đang đau đớn thế nào. Dù Nhân chỉ là con nuôi, nhưng đối với họ,
anh luôn là đứa con, người anh trai tuyệt vời nhất, họ xem anh là một gia đình
thực sự. Nếu bây giờ cô đau mười, thì hẳng rằng họ còn đau gấp ngàn lần.
Cô chỉ còn biết nói câu xin lỗi rồi quay lưng
thật nhanh khỏi căn phòng đó. Cô ôm lấy Triệt, giọng run lên :
-
Ta xuất
viện thôi…
………………
Mưa…bầu trời quang đãng như thế, sáng như thế…sao
lại mưa vậy chứ… mưa trong lòng chưa đủ…ông trời còn muốn trêu người sao… hay
đó là những giọt lệ.. rơi tiếc thương từ thiên đường…
HÔm nay là tang lễ của Nhân. Triệt và Băng
Băng không đi. Một là vì gia đình Nhân không muốn thấy 2 người. và 2 người cũng
không muốn thấy cảnh đó.
Triệt đem ít hạc giấy và sao, bỏ vào một chiếc
lọ thủy tinh nhỏ. Băng Băng viết lên 1 mẫu giấy nhỏ :
“ Gửi anh Hai, người chúng em yêu thương nhất”
Xong, cô cuộn lại bỏ vào lọ. Triệt đóng kín lại,
cả hai mang ô đi dưới mưa, ra bờ biển. Triệt thả chiêc lọ xuống nước. Khu này
sóng dạt ra chứ không dạt vào bờ, chiếc lọ cứ nổi lềnh bềnh, mỗi lúc càng đi
xa…rồi mất dạng trong màn mưa…
Tiếng mưa rơi sao lại nghe nhẹ bẫng như thế
?....Gió lướt qua..không lạnh…không buốt…một chút hơi ấm chạm vào mặt…gió đang
đi, hay một linh hồn vừa chợt hiện.
………..
Một tháng sau lễ tang, Tiểu Kỳ đột nhiên xuất
hiện tại nhà của Triệt và BĂng Băng. Nhỏ
muốn thay gia đình xin lỗi 2 người vì cách cư xữ không phải phép khi trước. Song,
cũng đến để thay anh Nhân tiếp tục đảm nhận việc lo hôn sự cho Triệt và BĂng
BĂng.
……………
-
Anh chị
tính khi nào sẽ kết hôn, chờ lâu anh Nhân ở trên trời sẽ sốt ruột đấy – Tiểu Kỳ
nói giọng châm chọc.
-
Anh
tính tháng tới nữa em à. Để mọi việc ổn
thỏa, anh sẽ tổ chức. – Triệt gãi đầu cười trừ.
-
Anh cứ
trì hoãn mãi . Quyếtđịnh 2 tuẩn nữa , vậy
đi. -
Kỳ Kỳ phồng má, lục túi lấy cây bút viết
nhanh vào quyển note . - Hai tuần nữa, tại villa này luôn. Bàn tiệc,
trang trí để đó em lo. V..v..v…
-
Dừng lại.
Đám cưới em hay đám cưới anh vậy – Triệt trợn mắt, đầu cứ ong ong.
-
Của
anh. Nhưng em lo.
-
Hai người
nói chuyện vui quá nhỉ ? có người bị quên lãng đây này. – BĂng Băng ngồi gác chéo chân, tay khoanh
trước ngực, mặt cau có.
-
Hehe,
em đang nói về anh Triệt lẫn chị lun còn gì. À, đúng rồi, đồ cưới . mau lên, đi
đặt đồ cưới mau. – Kỳ Kỳ hớn hở vỗ tay bồm
bộp. Kéo tay cả 2 người chạy ào ra ngoài.
-
KHoan,
chưa thay đồ mà !!!! ( đồng thanh )
………….
“ Kí í iiitttttt ttt”
-
Vào
thôi.
-
Xin hỏi.
chúng tôi giúp gì được không ạ ?
-
Tôi chọn
áo cưới - Tiểu Kỳ nhảy cẩng lên
-
Đám cưới
của tụi anh …. - Triệt cốc nhẹ lên đầu Kỳ Kỳ.
-
Ai da,
làm gì ghê zậy chứ.
-
Tôi hiểu
rồi , mời cô dâu chú rể theo lối này. – Cô nhân viên đưa tay che miệng cười khẽ,
đưa tay dẫn tới gian trang phục.
…
-
OAAAAAAA
!! _
Tiểu Kỳ mắt sáng rỡ , lấp lánh như sao ( ghê vậy luôn (~o_3_o)~ )
Trước mặt là hai hàng tủ kính sáng bóng
loáng. Một bên áo cô dâu, bên của chú rể
-
Cửa
hàng chúng tôi nhập những mẫu áo từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất châu Âu. Được
may với công nghệ tiên tiến nhất, đảm bảo hai vị sẽ hài lòng. Cô dâu, xin mời
theo tôi. Còn chú rể, các tiếp viên nam bên kia sẽ giúp cậu chọn đồ. - Nói
xong, BĂng BĂng theo chân cô nhân viên tới cuối dãy phòng. Vừa đi vừa ngắm những
bộ đầm lấp lánh, Băng BĂng không khỏi phì cười. chẳng hiểu nguyên nhân.
-
Thế ,
em thích kiểu đồ nào nãy giờ chưa ? – cô tiếp viên dừng lại cười nói .
-
A,
chúng đều rất đẹp - Băng BĂng chạm tay
lên mặt tủ, nghiêng đầu - Nhưng có lẽ
không có bộ nào hợp với em
-
Sao vậy,
dáng em rất đẹp, chị chắc chắn em khoác lên bộ nào cũng đều rất tuyệt.
-
Không
chị ạ . Em chỉ cần một bộ váy đơn giản.
không nhiều lớp, không ren váy cầu kì, không khung, nhẹ và dễ hoạt động. Em
không thích bị gò bó với những chiếc váy cầu kì .
-
Chậc,
chị hiểu …Hừm, à đúng rồi. KHông kho hàng chị còn hai ba bộ, nó đã không bán được
rất lâu rồi. Có lẽ vì nó không sang trọng. Cũng may là chị có giữ lại phòng hờ.
em đứng đây đợi chị tí nhé.
-
Vâng.
/……./
-
Anh là
chú rể ? - Một cặp sinh đôi nam bước ra, nhìn Triệt,
song nở nụ cười, để lộ 2 chiếc răng khểnh, mỗi người một cái, người bên hàm
trái, người hàm phải.
-
Yeh, phải.
trông 2 người như đứng trước gương ấy nhỉ ?
- Triệt sững ra ba giây, mở miệng
hơi khó vì ngạc nhiên.
-
Ai cũng
nói vậy. - Hai anh em cụng tay vào nhau,
đồng thanh không sai một lời. – VẬy nãy giờ anh đã xem qua các mẫu áo ?
-
Có.
Nhưng tôi không chọn được cái nào cả. Thật xin lỗi.
-
Why ?
-
Vì tôi
nghĩ “ bé con” của tôi không thích
-
Bé con
?
-
Là cô
dâu đấy .Hì , tôi vẫn luôn muốn gọi như vậy. Nhưng có vẽ cô ấy không thích điều
đó chút nào.
-
À há.
Chúng tôi biết rồi. Vậy nghĩa là anh luôn làm những gì cô ấy thích. Thế cô ấy
muốn sao.
-
Đơn giản…
-
….chẹp.okay.
theo chúng tôi.
………
-
Đây, em
xem đi, ba mẫu khá giống nhau, trắng , đen, đỏ. Em thích cái nào cứ chọn. chị
sale off 30% cho. Dù sao nó cũng không bán được.
Chị nhân viên đem ra ba bộ váy, tuy nhìn
thoáng qua có vẽ rẻ tiền, bình dân. Nhưng khi chạm vào mới thấy được độ mềm mại,
nhẹ nhàng của nó. Màu sắc êm dịu, cứ như bộ cánh của những nàng tiên vậy.
-
Em lấy
bộ đen và trắng.
-
Được ,
vào trong thử đồ nhé.
Chị nhân viên vui vẻ gạt bộ màu đỏ sang một
bên, xong dắt BĂng BĂng vào phòng thay.
Đầu tiên là bộ màu trắng, dài chấm gót. Phần đuôi áo kéo dài. Trần vai . Lúc buộc
tóc cho Băng BĂng, chị nhân viên nhìn thấy đoạn tóc nối :
-
Em nối
tóc à ?
-
A,
vâng. Tóc em trước để ngắn như con trai ấy….khi đó…ừm.. để tóc dài giúp em nữ
tính hơn nhiều. Hi.
-
Hưm,
hưm. Chị nghĩ là chị biết em làm vì ai rồi. như ng có lẽ chị không cần nói ra
đâu ha. – Chị nhân viên tủm tỉm, cuốn
mái tóc dài thành lọn rồi búi cao lên, chừa dải tóc
sau gáy xỏa một bên. – ai
da, trông em xinh thật đấy, bộ đồ rất vừa. Bộ màu đen cùng size nên không cần
thử nữa nhỉ. Mau ra ngoài thôi
-
Vâng
…………..
-
Anh mặc
bộ này hợp lắm a. Tuy vẫn thấy hơi uổng khi vóc dáng hoàn mỹ của anh lại không
khoác lên bộ lễ phục tuyệt hơn. Nhưng chúng tôi nghĩ thế nì cũng ổn. – Cặp sinh
đôi đồng thanh, khoanh tay trước ngực gật gù.
-
Tôi
thích thế này. – Triệt chỉnh lại áo vest trước gương. Bộ vest trắng xóa :
blouse trắng, vest trắng, quần tây trắng, lẫn giày cũng trắng nốt. Triệt mỉm cười
nhẹ, nhìn cũng đủ biết cậu đang hạnh phúc thế nào. - Sẵn tiện. lấy bộ màu đen
gói lại luôn. Tôi lấy hai bộ.
-
Yumh
!! Được thôi.
-
Chú rể
đâu rồi, ra nhận cô dâu tương lai đi nào !!
- Tiếng chị nhân viên từ cuối dãy
vang tới nổi 2 anh em kia phải bịt tai, khổ sở lí nhí “ lại nữa rùi. Trời ạ.”
Triệt quay lưng lại. Cậu sững sờ nhìn BĂng
BĂng đang cố nhích dần sau lưng chị nhân viên. Một cảm giác lâng lâng khó tả
trong lòng cậu. “ Bé con” trong mắt Triệt bây giờ tựa bông hoa trắng nhỏ bé, e ấp, nhút nhát.
Phải rồi, chính là nó, đóa hoa Kadapul màu trắng nhẹ nhàng, nét đẹp ẩn sâu thuần
khiết, chỉ chớm nở rực rỡ giữa màn đêm mù mịt. Cứ ngỡ đóa hoa đó sẽ mãi cô đơn,
u uất, lẽ loi một mình đến suốt đời…Nhưng cậu, Hải Tân Triệt, đã đưa đóa hoa đó
thoát khỏi bóng đêm. Nó tự tin đứng trước ánh mặt trời, tự tin ngước nhìn cuộc
sống, giúp nó sống đúng với bản chất thật ngủ quên nơi nó. Có thể nói cậu là cứu
tinh không nhỉ ?
Cả Băng Băng cũng không khỏi khựng người. Cô
cố giấu vẻ mặt ngại ngùng của mình. Cô không muốn ai thấy ánh mắt cô đang nhìn
Triệt chăm chú như thế nào. Triệt trông thật tao nhã, bộ vest trắng cộng cho
Triệt nét dịu dàng ấm áp, cảm giác an toàn, thanh thản đến lạ. mái tóc vuốt keo
gọn gàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt hiền hòa ân cần, có thể đốn đổ tất thảy
trái tim các cô gái nhìn cậu. Trong đó có Băng Băng. Trái tim cô tưởng chừng đã
ngừng đập, ngừng có cảm xúc, lại có thể để cậu bước vào ngự trong lòng cô. Nghĩ
đến thôi cũng đủ làm Băng Băng ngượng chin người. Tuy nhiên cái tính ngang bướng
của cô không cho phép “ bản mặt đáng xấuhổ” đó lộ diện. Có lẽ cô đang có một
cuộc “ chiến tranh cảm xúc” rất căng thẳng a. :]]
-
Hai cậu
ra đây phụ tôi gém đồ lại, để họ riêng tư tí đi. – Cô nhân viên xách tai cặp
sinh đôi lôi đi.
-
Aaa~~~~
Tôi mún coi mà ( đồng thanh ) – Bộ mặt tiếc rẻ đau đớn ( vì bị kéo tai) thấy
tội.
-
Ưm…
Băng nhi…em…đẹp lắm.. - Triệt gãi đầu,
nhìn bâng quân lên trần nhà.
-
…Triệt
cũng vậy - Băng Băng thì cúi gầm xuống đất,
hai tay không khỏi báu vào nhau.
-
Ừm mm…à..
Anh… -
Triệt ấp úng - Anh…
-
Sao ?
-
Anh chỉ
muốn nói… anh …rất hạnh phúc…
-
Em…A,
me,too – Băng BĂng đỏ mặt cúi thấp hơn, tính sẽ nói “ em cũng vậy” hay đại loại
là “em cũng thấy hạnh phúc” nhưng thấy nó hơi “ sến” với mình, thành ra tiếng
ta thành tiếng tây luôn (-_-`)
Đang trên thiên đường, nghe câu đó xong Triệt
xìu hẳn. “ một câu nói dễ thương tí bộ khó lắm hả trời. “ bé con” cứng đầu quá
a >”
Chương 18: Hoàn
- Tôi thật sự xin lỗi… hết cách rồi…
- Tôi không tin !! Đừng có gạt tôi, không vui tí nào đâu !! Ông, ông cần bao nhiêu , mau nói đi, ông muốn bao nhiêu mới chữa cho cô ấy đây !!!!!
- Tôi thật sự không thể, cậu đừng như vậy… tôi thật xin lỗi mà, lẽ ra tôi nên nói với cậu ngay lúc đó.. – Bác sĩ cùng cô y tá hoảng sợ nhìn Tân Triệt, con người này muốn mất khống chế rồi.
- ĐỪNG CÓ XEM TÔI LÀ CON NÍT !!! Cái gì mà bệnh nan y, cái gì mà giai đoạn cuối ?? Không thể chữa ??? Thôi ngay đi, đừng làm tôi tức cười !! - Nói đoạn, Triệt thuận tay ném ngã kệ giày dép trước cửa phòng bệnh, mắt đỏ xộc
- Anh Triệt, ngừng lại đi thôi.. Họ đều là những bác sĩ giỏi nhất…lời họ nói…có lẽ..ta nên tin… - Tiểu Kỳ rưng rưng , cố gắng níu Triệt đang muốn tong thẳng vào tường
- Tin ??? Haha, làm sao anh có thể nghe lọt chứ. Băng Băng của anh, đang rất khỏe mạnh mà, bọn anh còn sắp đám cưới nữa cơ, vậy tai sao anh phải nghe lời dối trá đó ? Không sống quá 1 tuần ? Anh phi !! - Triệt cười đau khổ, khụy người xuống sàn
- Anh à…. – Tiểu Kỳ nghẹn giọng, lời an ủi lên tới miệng cũng không thốt lên được.
- Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi . – Một cô y tá từ phòng Băng Băng đi ra
[ RẦM ]
Triệt bật dậy phóng nhanh vào phòng, khiến y tá loạng choạng té ạch xuống đất.
- Băng Băng !!! _ Triệt ôm ghì lấy thân hình mảnh mai trên giường bệnh. Thật lạnh. Triệt càng ôm chặt hơn.
- Triệt… - Băng Băng nhẹ nhàng thốt lên, thanh âm mỏng đến nổi có như không. Nên nhìn về hướng nào đây, mắt cô, giờ lại trở về với bóng tối rồi….
- Để anh sưởi ấm cho em – Triệt đánh gảy lời của Băng Băng, ngang bướng không nhúc nhích. Băng Băng vô thần cảm nhận hơi ấm từ Triệt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
- ……… Em sẽ chết phải không ?
- ĐỪNG NÓI GÌ CẢ !!!
- …..
- Anh xin em đấy…làm ơn… anh thật sự… - Giọng Triệt run lên như đang đè nén cảm xúc.
- …. Em hiểu …
- Băng Băng…
- Anh có yêu em không ?
- Sao em lại hỏi như…
- Trả lời em
- Tất nhiên rồi…anh yêu em, mãi mãi như vậy
- Khi em chết, anh mất bao lâu để quên em ??
- Em… đừng như vậy được không ?? Anh không để em chết , em nhất định phải sống !! Anh mãi mãi bảo hộ em !!
Băng Băng lặng người. Cô đương nhiên biết chứ. Người mình quý trọng rời đi, người ở lại sẽ thống khổ cở nào….
Bỗng chốc, cô nhận ra mình luyến tiếc cuộc sống này biết bao…
Dù trải qua nhiều năm khắc nghiệt, nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của hai người mới ấm áp làm sao.. đơn giản nhưng thật phong phú… Chỉ tiếc rằng…
Ánh mắt Băng Băng trở nên nhu hòa, cô ôm lấy mặt Triệt, kéo đầu cậu chạm trán mình, thấp giọng :
- Tân Triệt… Cái chết rồi ai cũng sẽ trải qua thôi. Chuyện đã qua phải cố quên đi mà sống tốt biết chưa . Khi em chết, anh phải kiếm cho mình một người vợ đảm đang mà chăm lo cho anh…
Tân Triệt đột nhiên bóp chặt bả vai Băng Băng, gương mặt tức giận rõ rang :
- Băng BĂng ! Trừ bỏ em ra, anh còn có thể tìm ai được kia chứ !! – Triệt nóng nảy kéo cô vào lòng – Anh nhất định không thích người khác, em là độc nhất vô nhị mà…
- Triệt… - Băng Băng vùi vào ngực cậu, vành mắt dần đỏ ửng.
- Em cưới anh được chứ ?
- Sao…??
- Ngày mai, không , tối nay cũng được, anh muốn ta làm đám cưới, anh cần em, anh muốn dù thế nào em vẫn là của anh !!
- Triệt à…em không thể sống
- Anh không quan tâm !!!
- Triệt..
- Băng Băng em đồng ý được không ? Một lần nữa thôi..vì anh
- Em… Thôi được rồi …
- Cám ơn em… - Triệt ôm lấy Băng Băng , mắt dần hơi sương – Cám ơn em vì đã đến bên anh…..
…………………………………………..
Cuộc đời, đáng buồn nhất là khi ta gặp được một người rất đặc biệt, nhưng lại hiểu rằng không thể nào mãi mãi ở bên người ấy. Rồi Không sớm thì muộn, ta cũng buộc phải buông tay…..
…………………………………………………………..
Nhà thờ ven biển
- Chị Băng BĂng, chị thực sự đẹp lắm đó – Tiểu Kỳ nắm chặt bàn tay của Băng Băng. Hôm nay, cô sẽ là phụ dâu, là người sẽ dẫn Băng Băng trao tận tay chú rể.
- Thật sao ? – Băng Băng khẽ mỉm cười. Cô cũng muốn xem mình trông thế nào. Nhưng thật sự là không thể…
- Đúng vậy, hì – Chưa dứt, tiếng chuông vang lên, nhạc đạn dội khắp nơi , báo lễ bắt đầu. – Chị, tới giờ rồi, nào, ta vào thôi nhé, giữ tay em.
- Ừm…
[
CẠCH ]
Cửa mở ra, một đợt mưa hoa đổ xuống rực rỡ. Mùi hương này, quả là hoa hồng đi. Băng Băng khẽ ngửi mùi hương thoảng, bước đi cẩn thận lên phía trước. Sau một đoạn cô cảm nhận tay mình đã truyền tới người khác, bàn tay này hảo ấm áp, thân quen làm sao…
- Băng BĂng của anh , hôm nay em thật sự rất đẹp….
…………………………………………….
- Các con có đồng ý sẽ mãi ở bên nhau, dù nghèo khổ hay sung túc, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn sẽ mãi hướng về nhau, yêu thương nhau hết đời ? – Giọng cha xứ
- Tôi xin thề ! Tôi, Hải Tân Triệt, xin thề sẽ yêu thương che chở Nguyệt Băng Băng suốt đời này. – Triệt nắm tay Băng Băng giơ lên thể hiện ý tuyên thề.
- Còn cô Nguyệt Băng Băng, cô có thề sẽ yêu chồng mình suốt đời ?
- Có – Băng Băng bất giác mỉm cười
Triệt nhìn gương mặt hồng hồng của cô, tâm trạng chợt nhẹ nhàng đi mấy phần. Cậu thật hạnh phúc.
- Vậy ta trao nhẫn này cho các con, hãy đeo vào , nhờ Thiên Chúa chứng giám cho các con, để tình yêu của các con sẽ luôn được Chúa giữ gìn
Triệt nhận cặp nhẫn, tựđeo vào tay mình, còn một chiếc thì đeo vào ngón của Băng Băng
- Từ nay 2 con chính thức là vợ chồng. Xin Thiên Chúa ban phước lành cho gia đình các con. Amen.
Giọng cha xứ vừa kết thúc, hai người quay lại cười với quan khách, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt.
[Rầm]
- Aaaaaaaaaaaaaaa, cô dâu té rồi !!!!
- Mau đỡ dậy nhanh lên
- Chuyện gì xảy ra vậy chứ
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- …………..
Triệt cùng Tiểu Kỳ xanh mặt nhào tới đỡ Băng BĂng lên, hơi thở cô dồn dập quá.
- Băng BĂng, em làm sao vậy ?? Đừng làm anh sợ mà, Băng BĂng !! – Triệt ra sức giãy người cô
- Huhuhu, chị ơi, đừng mà, chị khỏe nhanh đi chi ơi huhu – Tiểu Kỳ nước mắt rơi không ngớt , nắm váy áo cô
- Triệt…em…muốn …ra ngoài….em..không..sao…. – Băng Băng níu áo Triệt, thều thào.
- Được…anh …anh đưa em ra…. – Triệt bế xốc Băng BĂng lên chạy ra ngoài. Mặc cho tiếng xôn xao của mọi người.
……………..
- Triệt cõng em…nhé…như khi…nhỏ ấy….
- Được rồi…. – Triệt giọng nghẹn lên, thay tư thế cõng cô lên, rồi tiếp tục bước ven bờ biển. Bước đi , trong im lặng…
- …..Nghĩ lại… em cũng…thật hạnh phúc….em…có anh….có Kỳ Kỳ….Có cha….và anh Nhân nữa….ai cũng …yêu thương em….
- ………….. – Khóe mắt Triệt bỗng cay xè
- Anh biết không….trong mỗi…giây phút…em…đều yêu anh…
- ….ừm- Triệt gật đầu, lệ theo đó mà lăn xuống - anh biết…bởi vì…anh cũng thế
- …Cám ơn anh…. – Mắt Băng BĂng dần trĩu xuống, nặng, như đeo chì vậy… - Em…muốn chợp mắt một lát… - Cô khẽ cười – Anh muốn ngủ …khi nghe giọng…của anh…Anh kể em…nghe đi… mai..chúng ta sẽ…làm gì…
- Mai sao….- Bước chân Triệt như nặng hơn, bước đi cứng ngắt, tim cậu không khỏi thắt lại
- Ngày mai…khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là anh sẽ nghĩ về em…sau đó…anh sẽ… - Triệt nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu – Em buồn ngủ lắm à ?
- …..Vâng… -
- Rồi…sau đó…anh sẽ gọi điện báo tin ta đám cưới – Triệt cố lấy hơi - ….rồi ta sẽ ăn cơm…cùng nhau…cùng xem phim… và…
[ Xoạt ]
Bàn tay ôm lấy cổ Triệt chợt rơi xuống . Lạnh ngắt….
Triệt cứng đờ, hơi thở dồn dập đến nghẹn
Tim, đau,đau quá
- Băng Băng …..
- ……….
- Băng…Băng à….
- ………..
- Anh yêu em………
- Anh…… thật sự rất yêu em………
Triệt lăng người, đôi môi mím chặt, nước mắt cứ tí tách rơi, thấm vào mảng cát vàng, cậu không thở được…
- Anh yêu em…yêu em nhiều lắm….em biết mà, phải không ?
- …Băng Băng…em hiểu anh, phải không …?
Ha…hức…hức… ….hức —Tiếng nức khẽ của Triệt như ngàn mũi dao tự đâm vào tim… Chấm hết rồi sao…
Triệt quệt nước mắt, vén lấy mái tóc của Băng BĂng, rồi lại tiếp tục bước :
- Băng BĂng, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì nhỉ ? … Băng Băng, ta có nên nghỉ ngơi sau bữa trưa không ?... Băng BĂng à ?....
- Băng BĂng…hay ta đi dạo nhé…anh sẽ…đưa em tới nơi em thích nhất…. Băng BĂng….
- Buổi tối, chúng ta…sẽ đốt lửa…rồi cùng…uống rượu…mừng đêm tân hôn…. Ta sẽ đi tuần trăng mật chứ ?? … BĂng BĂng…
- …
- Băng …Băng…. – Triệt nghiến răng, đôi chân bước xiêu vẹo rồi khụy xuống, Băng BĂng, vẫn ở trên lưng…
- Băng BĂng…anh yêu em…kiếp này…mãi yêu….em….
..............o.......................o....................
Dẫu sau này thế nào, anh vẫn mãi nhớ về em, người con gái xinh đẹp, người vợ tuyệt vời nhất của anh… Kiếp này tình không trọn vẹn, mong rằng kiếp sau, nếu còn duyên còn nợ, anh sẽ lại ở bên em, sẽ mãi mãi không vuột mất em thêm lần nữa…
Trên thiên đường em có nhớ anh không ? Trời về đêm lạnh, em nhớ mặc áo ấm nhé………..
-------------HOÀN--------------
- Anh ở đây - Triệt nắm lấy tay Băng Băng, chạm tay cô lên má mình.
- Hehe - Cô béo má Triệt một cái rõ đau - Em không bỏ rơi anh, anh là của em, hai ta là của nhau. Em xương anh nhất cơ mà.
- Au da, vậy ai đã đạp lên tay anh, nói anh khùng, điên, còn bơ anh nữa chứ ( tập 2,3 gì đó ấy ạ)
- Tự nhiên nhắc chuyện cũ làm gì. Lúc đó em không nhớ gì hết. Nghĩ trong đầu chỉ có cha là người thân duy nhất, cha mất rồi, em buồn nên lạnh lùng vậy thôi. Giận à ?
- Không có. Anh không giận. Anh yêu Băng nhi nhất. Gấu cưng của anh ( ~>3
Chương 17: Kế Hoạch Kết Hôn, Lưng Chừng Hạnh Phúc
“ Rầm”
Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh
bước vào. Gương mặt trắng bệch.
-
Anh chị
là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng
BĂng hỏi dồn.
Băng Băng nhìn vô định. Đôi mắt đỏ hoe, đục
nước. Đầu cô giờ trống rỗng, nửa tỉnh nữa mê.
-
Chị
Băng, mau trả lời em đi !!!!
“Trả lời ? vì điều gì ?
Trả lời thì có hạnh phúc được không?
Hay chỉ thêm đau khổ?
Làm sao nữa chứ ?
Khóc ư ?
Nước mắt cạn mất rồi. Vô vọng.
Có làm gì thì người đã đi cũng không thể trở
về...
Trở về ? Ai đó vừa đi sao….”
Triệt vội kéo Băng Băng ra, nhỏ giọng :
-
Anh
NHân…ở phòng cấp cứu…
Kỳ Kỳ buông tay, quay lưng bỏ đi không một lời nào nữa. ba mẹ
Nhân cũng đuổi theo.
-
Băng
nhi …. Em ổn chứ ?
…..
-
Em vừa
sáng mắt kia mà, vui lên đi nào, cười đi, một chút thôi, giống anh đây này.
Triệt nhe răng dựa lên vai cô. Nhưng đáp lại
chỉ là sự im lặng.
-
Em
không tính nói chuyện với anh sao ? thật không giống em tí nào. Em vẫn rất mạnh
mẽ còn gì. Còn nhớ hồi ở trường em làm mặt căng với anh không ? Lúc đó em ngầu
lắm đấy.
………..
-
….. Em phải bình tĩnh lại đi. Không sẽ ảnh hưởng tới
đôi mắt mới đấy. A - Triệt nhìn thấy con
gấu bông trên giường, bèn đem đặt lên tay cô – Bé con của anh mà còn khóc là gấu
buồn bây
giờ.
-
Gấu
sao… -
Cô nắm lấy đầu con gấu - Triệt,… đưa em tới chỗ anh Nhân…
-
Sao ?
Bây giờ ở đó có gia đình anh Nhân , anh không muốn em gặp họ, họ sẽ trút giận
lên đầu em mất
-
Triệt
-
KHông
được
-
Em tự
đi
-
Thôi….anh
sẽ đưa em đi…nhưng phải đứng sau lưng anh được chứ.
…………
Tiếng khóc thút thít bao trùm cả khoảng không
gian u ám đó. Triệt dìu Băng BĂng tới cánh cửa phòng cấp cứu.
-
Anh đứng
ngoài đi. Em vào một mình.
-
Nguy hiểm
lắm
-
Triệt
-
…Được rồi.
cẩn thận.
….
Mẹ của Nhân ghì chặt vào người chồng, nức từng
đợt. Tiểu Kỳ ôm lấy hình hài của NHân, đặt
tay lên gương mặt lạnh ngắt, nước mắt cứ tuôn ra không sao ngăn được. Riêng cha
của Nhân chỉ khẽ ôm lấy vợ, mặt ngước lên trời, mắt chớp liên hồi. PHải chăng
vì thân phận trụ cột gia đình đã không cho phép ông được quyền rơi lệ ?
“ cạch”
Băng BĂng đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ NHân quay lại nhìn cô với ánh mắt căm
thù:
-
CŨNG TẠI
MÀY MÀ RA CẢ !! NÓ CHẾT LÀ DO MÀY ! MÀY ĐÃ HẠI NÓ ! MÀY ĐÃ GIẾT NÓ ! NẾU KHÔNG
VÌ MÀY, NÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI ĐI NHƯ VẬY !!
Bà vừa đánh Băng BĂng, vừa khóc nức lên nghẹn
ngào. Cha Nhân và Kỳ Kỳ kéo bà ra, giọng ông Cao trầm trầm :
-
Cháu
mau đi đi. Và đừng tới đây nữa.
-
CHỊ MAU
BIẾN ĐI, ĐI CHO KHUẤT MẮT CHÚNG TÔI. ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP CHỊ LẦN NỮA. TỚI LÚC ĐÓ
TÔI KHÔNG BIẾT SẼ LÀM GÌ CHỊ ĐÂU. MAU BIẾN ĐI !!!!
- Kỳ Kỳ
giọng đứt quản nhưng vẩn dỏng dạc, đưa ánh mắt kìm nén cơn tức giận nhìn BĂng
Băng, căm phẫn tột độ.
Băng Băng
hiểu họ đang đau đớn thế nào. Dù Nhân chỉ là con nuôi, nhưng đối với họ,
anh luôn là đứa con, người anh trai tuyệt vời nhất, họ xem anh là một gia đình
thực sự. Nếu bây giờ cô đau mười, thì hẳng rằng họ còn đau gấp ngàn lần.
Cô chỉ còn biết nói câu xin lỗi rồi quay lưng
thật nhanh khỏi căn phòng đó. Cô ôm lấy Triệt, giọng run lên :
-
Ta xuất
viện thôi…
………………
Mưa…bầu trời quang đãng như thế, sáng như thế…sao
lại mưa vậy chứ… mưa trong lòng chưa đủ…ông trời còn muốn trêu người sao… hay
đó là những giọt lệ.. rơi tiếc thương từ thiên đường…
HÔm nay là tang lễ của Nhân. Triệt và Băng
Băng không đi. Một là vì gia đình Nhân không muốn thấy 2 người. và 2 người cũng
không muốn thấy cảnh đó.
Triệt đem ít hạc giấy và sao, bỏ vào một chiếc
lọ thủy tinh nhỏ. Băng Băng viết lên 1 mẫu giấy nhỏ :
“ Gửi anh Hai, người chúng em yêu thương nhất”
Xong, cô cuộn lại bỏ vào lọ. Triệt đóng kín lại,
cả hai mang ô đi dưới mưa, ra bờ biển. Triệt thả chiêc lọ xuống nước. Khu này
sóng dạt ra chứ không dạt vào bờ, chiếc lọ cứ nổi lềnh bềnh, mỗi lúc càng đi
xa…rồi mất dạng trong màn mưa…
Tiếng mưa rơi sao lại nghe nhẹ bẫng như thế
?....Gió lướt qua..không lạnh…không buốt…một chút hơi ấm chạm vào mặt…gió đang
đi, hay một linh hồn vừa chợt hiện.
………..
Một tháng sau lễ tang, Tiểu Kỳ đột nhiên xuất
hiện tại nhà của Triệt và BĂng Băng. Nhỏ
muốn thay gia đình xin lỗi 2 người vì cách cư xữ không phải phép khi trước. Song,
cũng đến để thay anh Nhân tiếp tục đảm nhận việc lo hôn sự cho Triệt và BĂng
BĂng.
……………
-
Anh chị
tính khi nào sẽ kết hôn, chờ lâu anh Nhân ở trên trời sẽ sốt ruột đấy – Tiểu Kỳ
nói giọng châm chọc.
-
Anh
tính tháng tới nữa em à. Để mọi việc ổn
thỏa, anh sẽ tổ chức. – Triệt gãi đầu cười trừ.
-
Anh cứ
trì hoãn mãi . Quyếtđịnh 2 tuẩn nữa , vậy
đi. -
Kỳ Kỳ phồng má, lục túi lấy cây bút viết
nhanh vào quyển note . - Hai tuần nữa, tại villa này luôn. Bàn tiệc,
trang trí để đó em lo. V..v..v…
-
Dừng lại.
Đám cưới em hay đám cưới anh vậy – Triệt trợn mắt, đầu cứ ong ong.
-
Của
anh. Nhưng em lo.
-
Hai người
nói chuyện vui quá nhỉ ? có người bị quên lãng đây này. – BĂng Băng ngồi gác chéo chân, tay khoanh
trước ngực, mặt cau có.
-
Hehe,
em đang nói về anh Triệt lẫn chị lun còn gì. À, đúng rồi, đồ cưới . mau lên, đi
đặt đồ cưới mau. – Kỳ Kỳ hớn hở vỗ tay bồm
bộp. Kéo tay cả 2 người chạy ào ra ngoài.
-
KHoan,
chưa thay đồ mà !!!! ( đồng thanh )
………….
“ Kí í iiitttttt ttt”
-
Vào
thôi.
-
Xin hỏi.
chúng tôi giúp gì được không ạ ?
-
Tôi chọn
áo cưới - Tiểu Kỳ nhảy cẩng lên
-
Đám cưới
của tụi anh …. - Triệt cốc nhẹ lên đầu Kỳ Kỳ.
-
Ai da,
làm gì ghê zậy chứ.
-
Tôi hiểu
rồi , mời cô dâu chú rể theo lối này. – Cô nhân viên đưa tay che miệng cười khẽ,
đưa tay dẫn tới gian trang phục.
…
-
OAAAAAAA
!! _
Tiểu Kỳ mắt sáng rỡ , lấp lánh như sao ( ghê vậy luôn (~o_3_o)~ )
Trước mặt là hai hàng tủ kính sáng bóng
loáng. Một bên áo cô dâu, bên của chú rể
-
Cửa
hàng chúng tôi nhập những mẫu áo từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất châu Âu. Được
may với công nghệ tiên tiến nhất, đảm bảo hai vị sẽ hài lòng. Cô dâu, xin mời
theo tôi. Còn chú rể, các tiếp viên nam bên kia sẽ giúp cậu chọn đồ. - Nói
xong, BĂng BĂng theo chân cô nhân viên tới cuối dãy phòng. Vừa đi vừa ngắm những
bộ đầm lấp lánh, Băng BĂng không khỏi phì cười. chẳng hiểu nguyên nhân.
-
Thế ,
em thích kiểu đồ nào nãy giờ chưa ? – cô tiếp viên dừng lại cười nói .
-
A,
chúng đều rất đẹp - Băng BĂng chạm tay
lên mặt tủ, nghiêng đầu - Nhưng có lẽ
không có bộ nào hợp với em
-
Sao vậy,
dáng em rất đẹp, chị chắc chắn em khoác lên bộ nào cũng đều rất tuyệt.
-
Không
chị ạ . Em chỉ cần một bộ váy đơn giản.
không nhiều lớp, không ren váy cầu kì, không khung, nhẹ và dễ hoạt động. Em
không thích bị gò bó với những chiếc váy cầu kì .
-
Chậc,
chị hiểu …Hừm, à đúng rồi. KHông kho hàng chị còn hai ba bộ, nó đã không bán được
rất lâu rồi. Có lẽ vì nó không sang trọng. Cũng may là chị có giữ lại phòng hờ.
em đứng đây đợi chị tí nhé.
-
Vâng.
/……./
-
Anh là
chú rể ? - Một cặp sinh đôi nam bước ra, nhìn Triệt,
song nở nụ cười, để lộ 2 chiếc răng khểnh, mỗi người một cái, người bên hàm
trái, người hàm phải.
-
Yeh, phải.
trông 2 người như đứng trước gương ấy nhỉ ?
- Triệt sững ra ba giây, mở miệng
hơi khó vì ngạc nhiên.
-
Ai cũng
nói vậy. - Hai anh em cụng tay vào nhau,
đồng thanh không sai một lời. – VẬy nãy giờ anh đã xem qua các mẫu áo ?
-
Có.
Nhưng tôi không chọn được cái nào cả. Thật xin lỗi.
-
Why ?
-
Vì tôi
nghĩ “ bé con” của tôi không thích
-
Bé con
?
-
Là cô
dâu đấy .Hì , tôi vẫn luôn muốn gọi như vậy. Nhưng có vẽ cô ấy không thích điều
đó chút nào.
-
À há.
Chúng tôi biết rồi. Vậy nghĩa là anh luôn làm những gì cô ấy thích. Thế cô ấy
muốn sao.
-
Đơn giản…
-
….chẹp.okay.
theo chúng tôi.
………
-
Đây, em
xem đi, ba mẫu khá giống nhau, trắng , đen, đỏ. Em thích cái nào cứ chọn. chị
sale off 30% cho. Dù sao nó cũng không bán được.
Chị nhân viên đem ra ba bộ váy, tuy nhìn
thoáng qua có vẽ rẻ tiền, bình dân. Nhưng khi chạm vào mới thấy được độ mềm mại,
nhẹ nhàng của nó. Màu sắc êm dịu, cứ như bộ cánh của những nàng tiên vậy.
-
Em lấy
bộ đen và trắng.
-
Được ,
vào trong thử đồ nhé.
Chị nhân viên vui vẻ gạt bộ màu đỏ sang một
bên, xong dắt BĂng BĂng vào phòng thay.
Đầu tiên là bộ màu trắng, dài chấm gót. Phần đuôi áo kéo dài. Trần vai . Lúc buộc
tóc cho Băng BĂng, chị nhân viên nhìn thấy đoạn tóc nối :
-
Em nối
tóc à ?
-
A,
vâng. Tóc em trước để ngắn như con trai ấy….khi đó…ừm.. để tóc dài giúp em nữ
tính hơn nhiều. Hi.
-
Hưm,
hưm. Chị nghĩ là chị biết em làm vì ai rồi. như ng có lẽ chị không cần nói ra
đâu ha. – Chị nhân viên tủm tỉm, cuốn
mái tóc dài thành lọn rồi búi cao lên, chừa dải tóc
sau gáy xỏa một bên. – ai
da, trông em xinh thật đấy, bộ đồ rất vừa. Bộ màu đen cùng size nên không cần
thử nữa nhỉ. Mau ra ngoài thôi
-
Vâng
…………..
-
Anh mặc
bộ này hợp lắm a. Tuy vẫn thấy hơi uổng khi vóc dáng hoàn mỹ của anh lại không
khoác lên bộ lễ phục tuyệt hơn. Nhưng chúng tôi nghĩ thế nì cũng ổn. – Cặp sinh
đôi đồng thanh, khoanh tay trước ngực gật gù.
-
Tôi
thích thế này. – Triệt chỉnh lại áo vest trước gương. Bộ vest trắng xóa :
blouse trắng, vest trắng, quần tây trắng, lẫn giày cũng trắng nốt. Triệt mỉm cười
nhẹ, nhìn cũng đủ biết cậu đang hạnh phúc thế nào. - Sẵn tiện. lấy bộ màu đen
gói lại luôn. Tôi lấy hai bộ.
-
Yumh
!! Được thôi.
-
Chú rể
đâu rồi, ra nhận cô dâu tương lai đi nào !!
- Tiếng chị nhân viên từ cuối dãy
vang tới nổi 2 anh em kia phải bịt tai, khổ sở lí nhí “ lại nữa rùi. Trời ạ.”
Triệt quay lưng lại. Cậu sững sờ nhìn BĂng
BĂng đang cố nhích dần sau lưng chị nhân viên. Một cảm giác lâng lâng khó tả
trong lòng cậu. “ Bé con” trong mắt Triệt bây giờ tựa bông hoa trắng nhỏ bé, e ấp, nhút nhát.
Phải rồi, chính là nó, đóa hoa Kadapul màu trắng nhẹ nhàng, nét đẹp ẩn sâu thuần
khiết, chỉ chớm nở rực rỡ giữa màn đêm mù mịt. Cứ ngỡ đóa hoa đó sẽ mãi cô đơn,
u uất, lẽ loi một mình đến suốt đời…Nhưng cậu, Hải Tân Triệt, đã đưa đóa hoa đó
thoát khỏi bóng đêm. Nó tự tin đứng trước ánh mặt trời, tự tin ngước nhìn cuộc
sống, giúp nó sống đúng với bản chất thật ngủ quên nơi nó. Có thể nói cậu là cứu
tinh không nhỉ ?
Cả Băng Băng cũng không khỏi khựng người. Cô
cố giấu vẻ mặt ngại ngùng của mình. Cô không muốn ai thấy ánh mắt cô đang nhìn
Triệt chăm chú như thế nào. Triệt trông thật tao nhã, bộ vest trắng cộng cho
Triệt nét dịu dàng ấm áp, cảm giác an toàn, thanh thản đến lạ. mái tóc vuốt keo
gọn gàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt hiền hòa ân cần, có thể đốn đổ tất thảy
trái tim các cô gái nhìn cậu. Trong đó có Băng Băng. Trái tim cô tưởng chừng đã
ngừng đập, ngừng có cảm xúc, lại có thể để cậu bước vào ngự trong lòng cô. Nghĩ
đến thôi cũng đủ làm Băng Băng ngượng chin người. Tuy nhiên cái tính ngang bướng
của cô không cho phép “ bản mặt đáng xấuhổ” đó lộ diện. Có lẽ cô đang có một
cuộc “ chiến tranh cảm xúc” rất căng thẳng a. :]]
-
Hai cậu
ra đây phụ tôi gém đồ lại, để họ riêng tư tí đi. – Cô nhân viên xách tai cặp
sinh đôi lôi đi.
-
Aaa~~~~
Tôi mún coi mà ( đồng thanh ) – Bộ mặt tiếc rẻ đau đớn ( vì bị kéo tai) thấy
tội.
-
Ưm…
Băng nhi…em…đẹp lắm.. - Triệt gãi đầu,
nhìn bâng quân lên trần nhà.
-
…Triệt
cũng vậy - Băng Băng thì cúi gầm xuống đất,
hai tay không khỏi báu vào nhau.
-
Ừm mm…à..
Anh… -
Triệt ấp úng - Anh…
-
Sao ?
-
Anh chỉ
muốn nói… anh …rất hạnh phúc…
-
Em…A,
me,too – Băng BĂng đỏ mặt cúi thấp hơn, tính sẽ nói “ em cũng vậy” hay đại loại
là “em cũng thấy hạnh phúc” nhưng thấy nó hơi “ sến” với mình, thành ra tiếng
ta thành tiếng tây luôn (-_-`)
Đang trên thiên đường, nghe câu đó xong Triệt
xìu hẳn. “ một câu nói dễ thương tí bộ khó lắm hả trời. “ bé con” cứng đầu quá
a >”
Chương 18: Hoàn
- Tôi thật sự xin lỗi… hết cách rồi…
- Tôi không tin !! Đừng có gạt tôi, không vui tí nào đâu !! Ông, ông cần bao nhiêu , mau nói đi, ông muốn bao nhiêu mới chữa cho cô ấy đây !!!!!
- Tôi thật sự không thể, cậu đừng như vậy… tôi thật xin lỗi mà, lẽ ra tôi nên nói với cậu ngay lúc đó.. – Bác sĩ cùng cô y tá hoảng sợ nhìn Tân Triệt, con người này muốn mất khống chế rồi.
- ĐỪNG CÓ XEM TÔI LÀ CON NÍT !!! Cái gì mà bệnh nan y, cái gì mà giai đoạn cuối ?? Không thể chữa ??? Thôi ngay đi, đừng làm tôi tức cười !! - Nói đoạn, Triệt thuận tay ném ngã kệ giày dép trước cửa phòng bệnh, mắt đỏ xộc
- Anh Triệt, ngừng lại đi thôi.. Họ đều là những bác sĩ giỏi nhất…lời họ nói…có lẽ..ta nên tin… - Tiểu Kỳ rưng rưng , cố gắng níu Triệt đang muốn tong thẳng vào tường
- Tin ??? Haha, làm sao anh có thể nghe lọt chứ. Băng Băng của anh, đang rất khỏe mạnh mà, bọn anh còn sắp đám cưới nữa cơ, vậy tai sao anh phải nghe lời dối trá đó ? Không sống quá 1 tuần ? Anh phi !! - Triệt cười đau khổ, khụy người xuống sàn
- Anh à…. – Tiểu Kỳ nghẹn giọng, lời an ủi lên tới miệng cũng không thốt lên được.
- Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi . – Một cô y tá từ phòng Băng Băng đi ra
[ RẦM ]
Triệt bật dậy phóng nhanh vào phòng, khiến y tá loạng choạng té ạch xuống đất.
- Băng Băng !!! _ Triệt ôm ghì lấy thân hình mảnh mai trên giường bệnh. Thật lạnh. Triệt càng ôm chặt hơn.
- Triệt… - Băng Băng nhẹ nhàng thốt lên, thanh âm mỏng đến nổi có như không. Nên nhìn về hướng nào đây, mắt cô, giờ lại trở về với bóng tối rồi….
- Để anh sưởi ấm cho em – Triệt đánh gảy lời của Băng Băng, ngang bướng không nhúc nhích. Băng Băng vô thần cảm nhận hơi ấm từ Triệt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
- ……… Em sẽ chết phải không ?
- ĐỪNG NÓI GÌ CẢ !!!
- …..
- Anh xin em đấy…làm ơn… anh thật sự… - Giọng Triệt run lên như đang đè nén cảm xúc.
- …. Em hiểu …
- Băng Băng…
- Anh có yêu em không ?
- Sao em lại hỏi như…
- Trả lời em
- Tất nhiên rồi…anh yêu em, mãi mãi như vậy
- Khi em chết, anh mất bao lâu để quên em ??
- Em… đừng như vậy được không ?? Anh không để em chết , em nhất định phải sống !! Anh mãi mãi bảo hộ em !!
Băng Băng lặng người. Cô đương nhiên biết chứ. Người mình quý trọng rời đi, người ở lại sẽ thống khổ cở nào….
Bỗng chốc, cô nhận ra mình luyến tiếc cuộc sống này biết bao…
Dù trải qua nhiều năm khắc nghiệt, nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của hai người mới ấm áp làm sao.. đơn giản nhưng thật phong phú… Chỉ tiếc rằng…
Ánh mắt Băng Băng trở nên nhu hòa, cô ôm lấy mặt Triệt, kéo đầu cậu chạm trán mình, thấp giọng :
- Tân Triệt… Cái chết rồi ai cũng sẽ trải qua thôi. Chuyện đã qua phải cố quên đi mà sống tốt biết chưa . Khi em chết, anh phải kiếm cho mình một người vợ đảm đang mà chăm lo cho anh…
Tân Triệt đột nhiên bóp chặt bả vai Băng Băng, gương mặt tức giận rõ rang :
- Băng BĂng ! Trừ bỏ em ra, anh còn có thể tìm ai được kia chứ !! – Triệt nóng nảy kéo cô vào lòng – Anh nhất định không thích người khác, em là độc nhất vô nhị mà…
- Triệt… - Băng Băng vùi vào ngực cậu, vành mắt dần đỏ ửng.
- Em cưới anh được chứ ?
- Sao…??
- Ngày mai, không , tối nay cũng được, anh muốn ta làm đám cưới, anh cần em, anh muốn dù thế nào em vẫn là của anh !!
- Triệt à…em không thể sống
- Anh không quan tâm !!!
- Triệt..
- Băng Băng em đồng ý được không ? Một lần nữa thôi..vì anh
- Em… Thôi được rồi …
- Cám ơn em… - Triệt ôm lấy Băng Băng , mắt dần hơi sương – Cám ơn em vì đã đến bên anh…..
…………………………………………..
Cuộc đời, đáng buồn nhất là khi ta gặp được một người rất đặc biệt, nhưng lại hiểu rằng không thể nào mãi mãi ở bên người ấy. Rồi Không sớm thì muộn, ta cũng buộc phải buông tay…..
…………………………………………………………..
Nhà thờ ven biển
- Chị Băng BĂng, chị thực sự đẹp lắm đó – Tiểu Kỳ nắm chặt bàn tay của Băng Băng. Hôm nay, cô sẽ là phụ dâu, là người sẽ dẫn Băng Băng trao tận tay chú rể.
- Thật sao ? – Băng Băng khẽ mỉm cười. Cô cũng muốn xem mình trông thế nào. Nhưng thật sự là không thể…
- Đúng vậy, hì – Chưa dứt, tiếng chuông vang lên, nhạc đạn dội khắp nơi , báo lễ bắt đầu. – Chị, tới giờ rồi, nào, ta vào thôi nhé, giữ tay em.
- Ừm…
[
CẠCH ]
Cửa mở ra, một đợt mưa hoa đổ xuống rực rỡ. Mùi hương này, quả là hoa hồng đi. Băng Băng khẽ ngửi mùi hương thoảng, bước đi cẩn thận lên phía trước. Sau một đoạn cô cảm nhận tay mình đã truyền tới người khác, bàn tay này hảo ấm áp, thân quen làm sao…
- Băng BĂng của anh , hôm nay em thật sự rất đẹp….
…………………………………………….
- Các con có đồng ý sẽ mãi ở bên nhau, dù nghèo khổ hay sung túc, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn sẽ mãi hướng về nhau, yêu thương nhau hết đời ? – Giọng cha xứ
- Tôi xin thề ! Tôi, Hải Tân Triệt, xin thề sẽ yêu thương che chở Nguyệt Băng Băng suốt đời này. – Triệt nắm tay Băng Băng giơ lên thể hiện ý tuyên thề.
- Còn cô Nguyệt Băng Băng, cô có thề sẽ yêu chồng mình suốt đời ?
- Có – Băng Băng bất giác mỉm cười
Triệt nhìn gương mặt hồng hồng của cô, tâm trạng chợt nhẹ nhàng đi mấy phần. Cậu thật hạnh phúc.
- Vậy ta trao nhẫn này cho các con, hãy đeo vào , nhờ Thiên Chúa chứng giám cho các con, để tình yêu của các con sẽ luôn được Chúa giữ gìn
Triệt nhận cặp nhẫn, tựđeo vào tay mình, còn một chiếc thì đeo vào ngón của Băng Băng
- Từ nay 2 con chính thức là vợ chồng. Xin Thiên Chúa ban phước lành cho gia đình các con. Amen.
Giọng cha xứ vừa kết thúc, hai người quay lại cười với quan khách, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt.
[Rầm]
- Aaaaaaaaaaaaaaa, cô dâu té rồi !!!!
- Mau đỡ dậy nhanh lên
- Chuyện gì xảy ra vậy chứ
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- …………..
Triệt cùng Tiểu Kỳ xanh mặt nhào tới đỡ Băng BĂng lên, hơi thở cô dồn dập quá.
- Băng BĂng, em làm sao vậy ?? Đừng làm anh sợ mà, Băng BĂng !! – Triệt ra sức giãy người cô
- Huhuhu, chị ơi, đừng mà, chị khỏe nhanh đi chi ơi huhu – Tiểu Kỳ nước mắt rơi không ngớt , nắm váy áo cô
- Triệt…em…muốn …ra ngoài….em..không..sao…. – Băng Băng níu áo Triệt, thều thào.
- Được…anh …anh đưa em ra…. – Triệt bế xốc Băng BĂng lên chạy ra ngoài. Mặc cho tiếng xôn xao của mọi người.
……………..
- Triệt cõng em…nhé…như khi…nhỏ ấy….
- Được rồi…. – Triệt giọng nghẹn lên, thay tư thế cõng cô lên, rồi tiếp tục bước ven bờ biển. Bước đi , trong im lặng…
- …..Nghĩ lại… em cũng…thật hạnh phúc….em…có anh….có Kỳ Kỳ….Có cha….và anh Nhân nữa….ai cũng …yêu thương em….
- ………….. – Khóe mắt Triệt bỗng cay xè
- Anh biết không….trong mỗi…giây phút…em…đều yêu anh…
- ….ừm- Triệt gật đầu, lệ theo đó mà lăn xuống - anh biết…bởi vì…anh cũng thế
- …Cám ơn anh…. – Mắt Băng BĂng dần trĩu xuống, nặng, như đeo chì vậy… - Em…muốn chợp mắt một lát… - Cô khẽ cười – Anh muốn ngủ …khi nghe giọng…của anh…Anh kể em…nghe đi… mai..chúng ta sẽ…làm gì…
- Mai sao….- Bước chân Triệt như nặng hơn, bước đi cứng ngắt, tim cậu không khỏi thắt lại
- Ngày mai…khi tỉnh dậy, việc đầu tiên là anh sẽ nghĩ về em…sau đó…anh sẽ… - Triệt nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu – Em buồn ngủ lắm à ?
- …..Vâng… -
- Rồi…sau đó…anh sẽ gọi điện báo tin ta đám cưới – Triệt cố lấy hơi - ….rồi ta sẽ ăn cơm…cùng nhau…cùng xem phim… và…
[ Xoạt ]
Bàn tay ôm lấy cổ Triệt chợt rơi xuống . Lạnh ngắt….
Triệt cứng đờ, hơi thở dồn dập đến nghẹn
Tim, đau,đau quá
- Băng Băng …..
- ……….
- Băng…Băng à….
- ………..
- Anh yêu em………
- Anh…… thật sự rất yêu em………
Triệt lăng người, đôi môi mím chặt, nước mắt cứ tí tách rơi, thấm vào mảng cát vàng, cậu không thở được…
- Anh yêu em…yêu em nhiều lắm….em biết mà, phải không ?
- …Băng Băng…em hiểu anh, phải không …?
Ha…hức…hức… ….hức —Tiếng nức khẽ của Triệt như ngàn mũi dao tự đâm vào tim… Chấm hết rồi sao…
Triệt quệt nước mắt, vén lấy mái tóc của Băng BĂng, rồi lại tiếp tục bước :
- Băng BĂng, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì nhỉ ? … Băng Băng, ta có nên nghỉ ngơi sau bữa trưa không ?... Băng BĂng à ?....
- Băng BĂng…hay ta đi dạo nhé…anh sẽ…đưa em tới nơi em thích nhất…. Băng BĂng….
- Buổi tối, chúng ta…sẽ đốt lửa…rồi cùng…uống rượu…mừng đêm tân hôn…. Ta sẽ đi tuần trăng mật chứ ?? … BĂng BĂng…
- …
- Băng …Băng…. – Triệt nghiến răng, đôi chân bước xiêu vẹo rồi khụy xuống, Băng BĂng, vẫn ở trên lưng…
- Băng BĂng…anh yêu em…kiếp này…mãi yêu….em….
..............o.......................o....................
Dẫu sau này thế nào, anh vẫn mãi nhớ về em, người con gái xinh đẹp, người vợ tuyệt vời nhất của anh… Kiếp này tình không trọn vẹn, mong rằng kiếp sau, nếu còn duyên còn nợ, anh sẽ lại ở bên em, sẽ mãi mãi không vuột mất em thêm lần nữa…
Trên thiên đường em có nhớ anh không ? Trời về đêm lạnh, em nhớ mặc áo ấm nhé………..
-------------HOÀN--------------