Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

Tác giả: Internet

Truyện teen Gia Sư vs Quỷ Sứ

Chương 1
- Lại bị đuổi việc nữa hả ? -KyungSoo hỏi khi thấy cái mặt buồn xo của thằng bạn.
- Ừ ! Cái số tao ko làm gì được quá hai tuần mày ạ. - BaekHyun thiểu não.
- Ai bảo mày hâu đậu quá chi T_T
- Tao cũng có muốn vậy đâu. Haiiiz - BaekHyun thở dài - Cứ như vầy biết khi nào mới đủ tiền đền laptop cho chị hai đây.
- Thì cứ xin ba mẹ ấy.
- Tao không muốn. Cái gì cũng xin tao cảm thấy khó chịu lắm.
- Ừh. Thôi mày cứ vui lên đi . Lấy lại tinh thần mà tìm việc mới chứ. Xuống căn-tin tao khao.
- Ừa. Mày xuống trước đi. Tao lên thư viện lấy tài liệu cho lớp rồi xuống.
Nói rồi BaekHyun đi lên thư viện ôm về một đống tài liệu. Vừa đi tới khúc cua về lớp nó :
- Á á.. RẦM !!
Nó va phải một nam sinh làm đống tài liệu trên tay rơi xuống đất. Nó ngẩng lên coi cái kẻ đáng ghét nào vừa đụng phải nó “Phải ột trận tơi tả mới được” BaekHyun nghĩ thầm. Thế mà vừa mới thấy cái “kẻ đáng ghét” kia nó ngẩn ngơ cả người chẳng nói nên lời. Bởi vì.. bởi vì.. cậu ta rất đẹp trai
- Có sao không vậy? -Nam sinh kia hỏi.
- Hả ?? À.. Không.. không sao - Nó lắp bắp trả lời.
Không nói gì thêm hắn ta bỏ đi. Lấy lại bình tĩnh, rồi BaekHyun thầm nghĩ: “Đáng ghét ! ít nhất cũng phải xin lỗi mình một câu chứ ” Nó gọi tên kia:
- Này bạn!
Tên kia cũng chẳng thèm quay lại.
- Này tên đáng ghét kia !! Làm người ta ngã rồi bỏ đi như vậy hả !!!! - BaekHyun hét lên như cái loa phường .
Cũng có hiệu quả, hắn ta quay lại. Tiến thẳng đến chỗ BaekHyun.
- Vậy thì muốn sao đây hả ? -Hắn nói cộc lốc .
- Này ăn nói cho nó lịch sự nhé. Làm người ta như vầy rồi bỏ đi là sao?
- Thì chẳng phải nói không sao rồi còn gì?
- Khi nào? Mấy giờ mấy phút mấy giây ?
- Hm… Vậy thì muốn gì ?
- Xin lỗi đi!
- Hừm. Nhiều chuyện quá ! -Hắn lầm bầm, rồi nhìn vào cái đồng hồ trên tay - Trễ giờ mất rồi. - Rồi hắn nhìn BaekHyun - XIN LỖI - Sau đó thì quay lưng bỏ đi một mạch.
BaekHyun đứng đó tức điên người.
Nó thu dọn lại đống tài liệu, với tay tới cuốn sách ở phía bên phải thì nó chạm tay vào một ai đó, nó và cả người kia đều vội rút tay lại. Là JongIn.
- Để tớ giúp cậu nha ! - JongIn lên tiếng vừa cười thân thiện.
- Àh.. Uhm ..Cảm ơn cậu ! - BaekHyun lúng túng.
Hai đứa cùng nhau thu dọn đống tài liệu rồi cầm về lớp.
end chương 1.



Chương 2
Căn-Tin
- Sao lâu vậy ? - KyungSoo cằn nhằn.
- Nhắc lại càng thấy bực mình !
- Chuyện gì?
- Hồi nãy bị một tên va phải thế mà lại chẳng được xin lỗi tử tế.
- Sao không tung chiêu ra. Mày chỉ cần ra một đòn thì thế nào hắn ta chẳng phải vào viện.
- Yaa. Sao tự nhiên lại quên ta.
- Chỉ có một lí do để mày quên thôi.
- Lí do gì?
- Hắn ta đẹp trai lắm phải không ?
- Đúng đúng. Sao biết ?!?
- Thì chỉ có trai đẹp mày mới không động thủ thôi. Còn không thì….
- Mà kệ. Trong cái rủi có cái may
- Kể nhanh đi.
- Thì lúc sau đó tao gặp JongIn, cậu ấy giúp tao đem đống tài liệu về lớp. Cậu ấy thật là ga lăng. - BaekHyun cười vui vẻ.
- Hèn chi mày vui như vây . - KyungSoo cũng cười nhưng thật ra đang rất buồn.
…..
Hôm nay là ngày đầu tiên BaekHyun đi làm gia sư. Dù đã làm qua nhiều việc bán thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên nó làm gia sư. Với bảng điểm của nó thì xin làm gia sư là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nó đang đứng trước ngôi nhà được trung tâm giới thiệu tới.
-WOW. Cái này mà gọi là nhà hả trời ! - BaekHyun sững người trước căn biệt thự nguy nga trước mặt nó. Nó bấm chuông.
- Cậu tìm ai ? - Một người đàn ông có gương mặt phúc hậu ra mở cửa.
- Dạ cháu được giới thiệu tới đây làm gia sư ạ.
- Vậy thì cậu vào đi.
- Cháu cảm ơn bác.
Sau đó nó được dẫn vào trong nhà. Ở đây mọi người đều mặt đồng phục giống nhau, kiểu như là mấy cậu hầu gái trong truyện tranh Nhật Bản vậy đó. Còn bà quản gia thì nhìn mặt rất là đáng sợ, đi bên cạnh bà ấy mà BaekHyun chẳng dám nói lời nào.
- Đây là phòng của ChanYeol thiếu gia, cậu sẽ dạy học cho thiếu gia ở đây.
- Dạ - BaekHyun nói khẽ trong miệng, nó nghĩ thầm “Cái gì mà thiếu gia chứ, thời buổi nào rồi”
- Mời cậu vào, và nhớ là đừng làm cho thiếu gia bực mình đó.
- Dạ.
Rồi BaekHyun bước vào phòng. Nó không thể tin nổi đây lại là một cái phòng. Nó nhìn xung quanh. Cái phòng này rộng gấp mấy lần cái phòng của nó. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàn và sáng loáng.Trên trần là chùm đèn cực kì đẹp. Ở giữa phòng là một cái giường rất rộng, chạm trổ tinh sảo. Trên giường có một người đang ngủ. “Chắc là cái tên thiếu gia gì đó rồi, bây giờ là mấy giờ mà còn ngủ chứ” BaekHyun nghĩ thầm. Nhưng nó không dám đánh thức hắn ta vì nhớ lời bà quản gia.
BaekHyun tiến lại cái bàn học gần đó ngồi chờ “ thiếu gia” tỉnh dậy.
5 phút.
10 phút.
20 phút.
“Đã nửa tiếng rồi mà hắn ta vẫn chưa chịu dậy hả trời “ BaekHyun bực bội nhìn đồng hồ, rồi lầm bầm.
Nó đánh liều tới đánh thức hắn dậy.
-Này dậy đi - Nó lay lay – Dậy đi, học nhanh rồi tôi còn về chứ. Này này….
Đột nhiên cậu thiếu gia kéo tay nó, giật mạnh lôi nó nằm trên giường, BaekHyun chưa kịp phản ứng gì hết thì hắn ta ôm chầm lấy nó, kéo cái chăn lại che cả hai người. BaekHyun vùng vẫy đang định hét lên thì đã bị một bàn tay che miệng lại rồi, BaekHyun càng vùng vẫy thì hắn ta càng ôm chặt hơn.
“Đồ háo sắc ! Không chịu thả ra à ? Cậu sẽ biết tay tôi”
BaekHyun không vùng vẫy nữa nó nhẹ nhàng co chân lên, lên gối thật mạnh vào “chỗ ấy” của hắn.
-A - Hắn ta la lên.
Rồi hắn ta thả BaekHyun ra. BaekHyun liền lao nhanh xuống giường.
- Đồ háo sắc, tiểu nhân, đê tiện…BaekHyun tuôn một tràn cho bỏ tức.
- IM ĐI - hắn ta quát lên - Cậu vừa làm cái gì đó hả.
Hắn ngồi dậy, BaekHyun lúc này mới nhìn rõ mặt của “thiếu gia”, thì ra là cái tên hôm qua đã tông phải BaekHyun.
- Thì ra là cậu à.
- Sao lại là cậu, cậu vào nhà tôi làm gì. Đừng nói cậu là gia sư của tôi nha.
- Tôi là gia sư của cậu thì sao nào. Cái đồ biến thái.
- Ai là biến thái chứ.
- Không thì tại sao khi nãy lại làm thế chứ.
- Thì…thì…. Mà ai bảo cậu đứng gần giường của tôi thế chứ.
- Thì tôi phải gọi cậu dậy để học chứ .
Hắn ta ôm bụng cười ngặt ngẽo - Cậu mà dạy tôi à. Nhìn lại mình đi.
- Tôi thì saonào, trắng trẻo, học giỏi lại dễ thương, nhiều người yêu quý.
- Nói mà không biết ngượng miệng ah.
- Nếu cậu không chịu học thì thôi. Tôi về đây. Tôi không muốn phải dạy loại người như cậu đâu. Hủy hợp đồng đi.
- Tôi không hủy, nếu thích thì cậu cứ hủy đi, rồi bồi thường.
- Nè người không chịu học là cậu mà tại sao tôi phải bồi thường.
- Tôi không chịu học là chuyện của tôi, còn chuyện của cậu là dạy mà. Cậu không thích thì hủy đi.
- Cậu đừng có mơ. Nhưng tôi cảnh cáo nếu bữa sau còn hành động như vậy nữa thì cậu chết chắc.
- Mà sau này cậu phải gọi tôi là thiếu gia đó nghe chưa.
- Được rồi tôi về đây. Thưa THIẾU GIA. - BaekHyun nhấn mạnh hai chữ thiếu gia ở cuối.
ChanYeol nở môt nụ cười thật là bí hiểm.
end chương 2.


Hôm nay là sinh nhật JongIn, BaekHyun đã thức dậy thật sớm để làm cái bánh kem

hình trái tim để tặng cậu ấy. Nó vô cùng hồi hộp vì hôm nay sẽ quyết định sẽ bày tỏ với JongIn.
Nhưng vừa đến lớp nó đã thấy có rất nhiều bạn nữ đang tặng quà cho JongIn rồi. Trong số đó có cả Hoa khôi của trường có nữa. Nó thấy tim mình nhói, BaekHyun không vào lớp, nó bỏ ra phía dãy phòng học ở sau. Nó đi lang thang thì đụng phải một người.
- RẦM !!
- A. Cái bánh của tôi. Híc..Làm sao đây . - BaekHyun nhìn vào cái bánh kem đang dẹp lép.
- Mình xin lỗi. - Giọng nói rất quen thuộc. Là JongIn. - Cậu không sao chứ.
- À. BaekHyun bối rối. - Không.. Không sao.
- Mình xin lỗi đã làm hư cái bánh của cậu. Mình sẽ đền cho cậu cái khác nhé.
- Kh.. không cần đâu.. Thật ra thì… thì.. - Mặt BaekHyun đỏ như gấc.
- Có chuyện gì vậy ? JongIn thắc mắc.
- Thật ra thì bánh này là mình làm để.. để.. tặng cậu đó. - Mặt BaekHyun không thể nào đỏ hơn nữa.
- Thật không ? -JongIn lên tiếng.
BaekHyun khẽ gật đầu.
- Có phải là cậu thích tớ không ?
BaekHyun gật đầu, nó cúi gầm mặt không dám ngước lên nhìn JongIn vì bây giờ mặt nó nóng ran.
- Tốt quá rồi - JongIn thở phào.
- Là sao ? - BaekHyun nhìn JongIn khó hiểu.
- Um... - Bây giờ tới lượt JongIn đỏ mặt. - Thật ra mình cũng thích BaekHyun từ lâu rồi nhưng không dám nói, mình sợ BaekHyun không thích mình.
Nhìn JongIn bối rối đáng yêu vô cùng, BaekHyun khẽ mỉm cười.
- Vậy BaekHyun đồng ý làm người yêu của mình nha ?
BaekHyun khẽ gật đầu. Hai người bối rối, đỏ cả mặt.
- Thôi mình vào lớp đi - JongIn lên tiếng.
- Ừ.
Gần đó có một người chứng kiến toàn bộ sự việc, cậu ta nắm chặt nắm đấm, gương mặt thật đáng sợ.
...
- Sao 2 người lại vào lớp chung với nhau thế ? - KyungSoo thắc mắc.
- Ah..um..
- Có chuyện gì mà mày ấp úng vậy ? Nói đi. - KyungSoo sốt ruột.
- Um.. JongIn.. vừa tỏ tình với tao.. -BaekHyun thẹn thùng.
- THẬT HẢ !?
- Mày nhỏ tiếng lại đi !! - BaekHyun bịt miệng KyungSoo lại.
- Um. Chuyện thế nào. Kể tao nghe đi. Lãng mạn không ?!?
- Không. Không như tao hay mơ tí nào cả.
Rồi BaekHyun kể lại cho KyungSoo nghe. KyungSoo có vẻ rất vui cho BaekHyun, nhưng đâu ai biết được bên trong KyungSoo buồn như thế nào.
...
BaekHyun bước vào căn phòng của ChanYeol. Không còn ngạc nhiên như lần đầu vào đây, lần này nó hơi sợ hãi, và đề phòng. BaekHyun bước vào, không thấy ChanYeol đâu, nó nhìn ngang nhìn dọc.
- Sao không có ai vậy ta ? - Nó lầm bầm.
- NÈ - Một giọng nói vang lên làm nó giật nảy người. còn ai khác ngoài ChanYeol. - Làm gì mà giật mình vậy hả? Định ăn trộm gì sao
- Ăn nói cho cẩn thận. Tôi chỉ là sợ cậu lại giở trò gì thôi.
- Trò gì là trò gì ? Mà sao không gọi tôi là thiếu gia.
- Ah. Quên. Sorry nha Thiếu gia - BaekHyun cười trừ - Vậy thì bắt đầu học nha thiếu gia.
Rồi hai đứa bắt đầu bài học.
- Nhìn cậu to lớn vậy mà chỉ mới học lớp 10 thôi hả ? - BaekHyun ngạc nhiên.
- Um - ChanYeol cười thầm.
- Bị lưu ban hả ? - BaekHyun tò mò.
- Không có.
- Lạ nhỉ. Nhìn mặt cậu phải lớn hơn hoặc bằng tuổi tôi thôi chứ, sao lại mới học lớp 10 vậy ta ? - BaekHyun thắc mắc.
- Nè nhiều chuyện quá. Cậu tới đây dạy học hay điều tra tôi hả? - ChanYeol bực mình.
- Được rồi, xin lỗi thiếu gia. Vậy thì làm bài kiểm tra này trước đi, để tôi kiểm tra năng lực của cậu.
- Oke !!
Nửa tiếng sau, BaekHyun nhìn sang vẫn thấy tờ giấy của cậu ta trắng tinh.
- Này sao không làm đi.
- Khó quá không biết làm.
- Thiếu gia ơi, mấy bài này là cơ bản mà, sao lại làm không được chứ?
- Không biết thì không làm là đúng rồi, còn hỏi gì nữa .
- Ôi trời ơi! – “Đầu óc ngu si tứ chi phát triển”- BaekHyun nói nhỏ trong miệng.
- Nè !! Lầm bầm cái gì đó.
- HẢ !? Không có gì. Vậy thì bây giờ tôi sẽ hướng dẫn cậu giải từng bài một nha thiếu gia.
- Um - ChanYeol (lại) cười thầm.
Thế là BaekHyun bắt đầu giảng cho ChanYeol từng bài một, còn ChanYeol không lo học mà ngồi chống cằm nhìn BaekHyun giảng bài không chớp mắt.
end chương 3.


Kết thúc buổi học.
- Đây là bài tập ngày hôm nay, thiếu gia làm rồi bài nào không biết thì hôm sau tôi sẽ hướng dẫn.
- Ừm. Được rồi.
-Vậy tôi về đây !!
- Khoan. Tôi muốn hỏi một câu.
- Nói.
- Cậu làm người yêu tôi nha .
- Hả?? !! Điên à. - BaekHyun trừng mắt nhìn ChanYeol.
- Điên gì mà điên - ChanYeol quát.
- Tỏ tình với tôi mà lên giọng vậy hả thiếu gia?
- À...Thì... trả lời đi.
- Thứ nhất tôi không thích có người yêu nhỏ tuổi hơn đâu. Thứ hai, tôi-có-người-yêu-rồi.
- Vậy là từ chối đó hả ?
- Vâng thưa thiếu gia. Đơn giản vậy mà không hiểu à ?
- Vậy thì không tốt đâu !
- Có gì mà không tốt chứ ?
- Thì…- ChanYeol cười bí hiểm- Trước sau gì cũng.. Mà thôi cậu về đi. À, để tôi đưa về nha.
- Không làm phiền thiếu gia. Tôi có hẹn với người yêu rồi - Rồi BaekHyun lè lưỡi trêu.
...
Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của BaekHyun và JongIn. JongIn đã hẹn nó trước khu vui chơi.
- Chết trễ rồi - BaekHyun vội vã chạy tới chỗ hẹn. Bỗng nó đụng phải một người - Á… - RẦM !!
- Xin lỗi.. Cậu có sao.. A BaekHyun.
- JongIn à !?
- Cậu có sao không - JongIn lo lắng.
- Không sao. Hì.
- Sao vội vậy. Đi đứng cẩn thận chứ.
- Um.. Tớ sợ cậu đợi lâu.
- Không sao. Thôi giờ qua ghế đá ngồi tí nha.
- Ừ.
Hai người tới cái ghế đá gần đó, dưới gốc cây xà cừ to nhất công viên. Tán lá rộng của cây xà cừ khiến cho những ánh nắng của buổi xế chiều không còn gắt nữa, mà chiếu những ánh tianắng xuyên qua các tán lá, soi bóng trên sân, thật thanh bình.
- Hôm nay thời tiết thật đẹp - BaekHyun lên tiếng.
- Um. Cậu có muốn uống gì không?
-Không. Mình thích ăn kem hơn.
- Um. Vậy cậu chờ ở đây nhé tớ đi mua kem.
- Oke. Nhanh nha.
JongIn chạy đi mua kem, BaekHyun nhìn theo, khẽ mỉm cười. BaekHyun ngồi ngân nga hát một mình. Nó thấy có một người rất lạ gần đó, trời khá mát mẻ, không nắng lắm, không lạnh lắm, thế mà người đó lại “chơi” luôn một cây đen. Đội cái mũ lưỡi trai đen che gần nửa khuôn mặt, cái áo khoác đen có mũ trùm lên, cộng thêm đôi kính cũng đen nốt. Đôi khi hạ cái tờ báo xuống nhìn qua bên phía BaekHyun, nhưng khi thấy nó nhìn sang thì hắn ta lại đẩy tờ báo lên. BaekHyun hơi thắc mắc nhưng cũng hơi sợ.
- Cậu ăn kem đi. - JongIn chìa cây kem ốc quế ra trước nặt BaekHyun.
-Cảm ơn cậu. Kem Sôcôla à? Sao cậu biết mình thích kem sôcôla vậy ?
-Mình đoán thôi. Do hồi bữa cậu làm bánh kem socola tặng mình đó.
-Thì ra là vậy. Cậu thông minh thật!- BaekHyun làm dấu number one và nháy mắt thật tinh nghịch với JongIn, khiến JongIn mỉm cười thật đẹp.
Hai người cùng nhau ăn kem và nói chuyện rất vui vẻ, BaekHyun cảm giác có người đang nhìn mình. Bất giác BaekHyun nhìn sang chỗ người áo đen, anh ta lật đật kéo tờ báo lên ra vẻ đọc rất chăm chú.
Hai người rủ nhau chơi mấy trò cảm giác mạnh trong công viên.
-Cậu có chắc là muốn chơi không vậy ? - JongIn e ngại nhìn BaekHyun.
- Đừng có khinh thường mình nhé, mấy trò này mình chơi hoài.
- OK. Vậy thì ‘let’s go’.
Khi hai người chơi hết các trò cảm giác mạnh xong thì không may trời đổ mưa.
- Mình vào kia trú mưa đi
- Ừ.
BaekHyun và JongIn chạy vào một mái hiên gần đó trú mưa.
-Cậu

có lạnh không?
-Không... ẮT XÌ !!
-Vậy mà nói không?
JongIn cởi cái áo khoác của mình choàng qua cho BaekHyun
-Cảm ơn cậu.- BaekHyun mỉm cười. Nụ cười của BaekHyun luôn làm JongIn phải cười theo.
Hai người đứng trú mưa và luyên thuyên với nhau đủ chuyện trong tiếng mưa , tiếng gió và tiếng hắc xì của BaekHyun.
-tạnh mưa rồi, mình về thôi!
-Ừ.-BaekHyun vừa bước chân ra khỏi thì bị trượt ngã- Á !!
-Cậu có sao không?- JongIn vừa hỏi vừa đỡ BaekHyun dậy.
-Không sao.
-Cẩn thân tí nha, Đường trơn lắm.
-Cảm ơn cậu.Á !!
-Sao vậy
-Chân tớ đau quá.
-Chắc là trật chân rồi. Thôi, để tớ cõng cho. Lên đi.
- Thôi..
-Ngại gì chứ, sức khỏe là quan trọng nhất mà. Lên nhanh đi
- Ờ..
BaekHyun leo lên lưng JongIn, mặt đỏ ngần, bây giờ nó đang ở gần, rất gần JongIn.
end chương 4.



- Hắc xì!
- Nè bị cảm hay sao mà hắc xì hoài vậy? - ChanYeol lo lắng hỏi
- Ơ.. Hắc xì !!
- Vậy thì nghỉ dạy đi. Để tôi nói người đưa về.
- Không cần, tôi dạy được mà.
- Đừng có cố, lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nghiệm đâu.
- Yên tâm. Tôi mua bảo hiểm đầy đủ rồi !Cậu đừng có lười học nữa.
- Được rồi. Tôi chỉ lo cho cậu thôi mà.
- Cảm ơn lòng tốt của cậu. Học nào.
BaekHyun đưa ra các bài tập mới cho ChanYeol, hắn lại không chịu làm, cứ ngồi nhìn BaekHyun mãi.
- Này làm đi !!
-...
- Nếu làm đúng hết thì tôi sẽ có thưởng.
- Thưởng gì.
- Thiếu gia thích gì thì tôi sẽ thưởng, nhưng trong phạm vi có thể thôi
- Thật không ?
- Thật !!
- Ok.- “Mấy cái này mà bắt mình làm sao hả trời ” - ChanYeol cười thầm.
Chỉ chưa đầy 15 phút, mọi bài tập BaekHyun cho ChanYeol đã hoàn thành một cách nhanh chóng.
- CÓ THẬT KHÔNG ĐÂY ?!?! – BaekHyun ngạc nhiên hết sức - Sao cậu có thể làm nhanh mà chính xác vậy nè .
- Có gì đâu mà ngạc nhiên!
- Thì hôm vừa rồi, tới bài cơ bản thiếu gia còn không làm được mà. A!! Tôi biết rồi.
- Biết ? Biết cái gì ?!? - ChanYeol lúng túng.
- Cái này là thông minh đột xuất nè, con nhà giàu mà cũng ham thưởng, Xí !!
- Con nhà giàu thì không phải là người chắc !
- Ok. Vậy thì giờ cậu muốn gì nào.
- Đơn giản thôi. Bây giờ đứng dậy đi.
- Ok. Rồi sao nữa.
ChanYeol tiến tới gần BaekHyun
- Nhắm mắt lại.
- Cậu định làm gì, đừng nói là đánh tôi nha, tôi có thù oán gì với cậu đâu!
- Nói thì làm đi. Định nuốt lời hả?
- Được rồi.
ChanYeol lại gần BaekHyun hơn, cậu cúi mặt xuống gần mặt BaekHyun, ChanYeol có thể cảm nhận tiếng thở của BaekHyun lúc này, nhanh, dồn dập, môi ChanYeol tiến gần tới đôi môi anh đào của BaekHyun. Bỗng, BaekHyun ngã nhào vào người ChanYeol.
- Ah - Sao người lại nóng vầy nè. Chắc là cảm nặng lắm rồi đây?
ChanYeol bế BaekHyun lên giường, gọi người làm tới chăm sóc cho BaekHyun. ChanYeol ọi người ra ngoài. ChanYeol ngồi bên cạnh giường , lâu lâu lại lấy khăn vắt nước rồi đấp lên trán cho BaekHyun. Khuôn mặt của ChanYeol đầy sự lo lắng.
...
“ Um.. hôm nay nệm thật là êm. Lại có mùi hương thoang thoảng, thật là dễ chịu. Gối ôm của mình hôm nay ấm thật. Mà sao lại to thế này”.
- Ôm đủ chưa ?
- Cái giọng này quen quen – BaekHyun từ từ mở mắt nhìn sang - Á..
- Nhỏ tiếng lại coi - ChanYeol lấy tay bị miệng BaekHyun lại.
- Đồ dâm dê, sao cậu lại ngủ chung với tôi vậy hả? -BaekHyun hét lên như cái loa phường . -Sao cậu vào nhà tôi được !?
- Hơ. Nhìn lại đi. Đây là nhà ai.
- Hả - BaekHyun nhìn xung quanh - Nhưng sao tôi lại ở đây ? Cậu đã làm gì tôi hả ?
- Đừng có la lên nữa.Không những làm mà còn làm rất nhiều là đằng khác.
- Yaaa. Đồ vô giáo dục - BaekHyun lấy gối đánh tới tấp vào ChanYeol, ChanYeol né được, cầm lấy cổ tay của BaekHyun.
- Hôm qua cậu bị cảm, rồi ngất xỉu nên tôi phải để cậu ở lại, rồi còn chăm sóc cậu cả đêm nữa đó. Biết chưa hả ?
- Vậy.. vậy.. Tại sao lại ngủ chung giường với tôi.
- Giường của tôi, tôi không ngủ thì ngủ ở đâu đây?
- Nhưng mà tôi không thích ngủ chung với người khác. Lỡ có chuyện gì thì sao?
- Chuyện gì là chuyện gì. Cái giường rộng thế này, với lại tôi đã lấy mấy cái gối ôm chắn ở giữa rồi còn gì. Ai biểu cậu đá hết xuống giường rồi mò sang đây ôm tôi, còn nói ai nữa.
BaekHyun chợt đỏ mặt “Xấu hổ chết mất”, và cũng cảm thấy hôm nay tên thiếu gia này thật là dễ thương quá, biết lo lắng cho người khác nữa.
- Á. Chết rồi !!
- Chuyện gì nữa?
- Tôi đi thế này ở nhà ba mẹ lo lắm, về nhà thì…
- Không sao đâu? Tôi đã báo cho ba mẹ cậu rồi.
- Hả- BaekHyun ngạc nhiên.-Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi? Mà sao ba mẹ tôi có thể tin lời cậuđược?
- Ah thì….- ChanYeol ấp úng.- Địa chỉ thì nhờ trung tâm giới thiệu việc làm, còn việc ba mẹ cậu tin lời tôi là do khả năng thuyết phục của tôi thôi .
- Vậy thì cảm ơn thiếu gia.
ChanYeol thở phào nhẹ nhõm.
- Chết?
- Lại chuyện gì nữa?-ChanYeol bực bội
- Mấy giờ rồi? Á 7h30, trễ học rồi, làm sao đây?
- Hahah.. - ChanYeol cười sặc sụa. - Hôm nay là Chủ nhật mà
- Ờ há. Thôi tôi về nhà đây?
- Hôm nay cậu có rảnh không?
- Có chuyện gì?
- Rảnh thì đi chơi với tôi nha!
- Không, tôi không thích đi chơi với cậu.
- Thì coi như trả ơn tôi đi. Công tình cả đêm qua tôi chăm sóc cậu mà.
- Um…Cũng được.
end chương 5.


Chợt chuông điện thoại của BaekHyun reo lên. Là JongIn gọi
- Alo. JongIn à ?
- Ừ. Hôm nay BaekHyun rảnh không ? Mình qua chở BaekHyun đi nhà sách nha.
- Ơ.. BaekHyun có chút việc không đi với JongIn được rồi, Xin lỗi nha.
-Không có gì đâu ! Bye BaekHyun.
- Ừ. Bye.
BaekHyun thở dài một cái.
Đáng lẽ ra được đi chơi với JongIn nữa rồi, vậy mà.. Haiiiz.
- Nè đừng có thở dài nữa. Đi thôi
...
- Cậu muốn đi đâu?
- Cậu rủ tôi đi mà hỏi tôi làm gì?
- Thì thích đi đâu tôi sẽ dẫn đi.
- Vậy thì… tới khu vui chơi đi.
- Hôm qua đi rồi, mà giờ còn đòi đi nữa hả ? - ChanYeol buột miệng.
- HẢ ? Sao cậu biết hôm qua tôi đi khu vui chơi ??
- Ờ…Tôi nói hồi nào.
- Thì mới nói đó
- Làm gì có ! Chắc cậu còn cảm nên bị ù tai đó, tôi đâu có nói gì đâu - ChanYeol làm vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội. - Chơi trò kia nha - ChanYeol chỉ vào cái vòng xoay ngựa gỗ.
- Sax !!. Con trai ai mà chơi cái đó.
- Chẳng nhẽ lại chơi cái kia hả ? - ChanYeol chỉ vào mấy cái trò cảm giác mạnh.
- Đương nhiên. Cậu sợ à ?
- Không. Điên à ? Ai lại sợ mấy cái đó. Tôi chỉ lo cậu còn cảm nên chơi mấy trò đó thì hơi nguy hiểm thôi.
- WOW. Thiếu gia lại biết lo lắng cho người khác nữa kìa.
- Thiếu gia thì không được lo lắng cho người khác chắc?-ChanYeol hơi cáu.
- Cảm ơn thiếu gia nhiều - BaekHyun cười tinh ngịch - Nhưng mà chơi tàu lượn siêu tốc đi, chơi cái đó mới đã.
- Không. Lỡ có chuyện gì thì sao?
- Không có đâu mà.- BaekHyun nài nỉ - Nha nha !! - Khuôn mặt con thỏ nhỏ đáng yêu vô cùng nhưng cũng không làm ChanYeol thay đổi quyết định.
BaekHyun kéo tay ChanYeol tới chỗ tàu lượn, ChanYeol vẫn nằng nặc không chịu chơi, nó liền đổi giọng :
- Anh yêu lên đi mà, em thân mình mỏng manh còn không sợ, anh đây cao to lực lưỡng, đầu đội trời chân đạp đống….à không,

chân đạp đất, chẳng lẽ lại sợ trò này - BaekHyun giở trò khích tướng.
- Làm cái trò gì vậy ? -ChanYeol nhăn mặt.
- Thôi mà, đừng giận nữa, lên đi mà.
Xung quanh bắt đầu xầm xì nào là
"Con trai mà nhát quá vậy"
"thằng nhỏ kế bên không sợ, vậy mà cái thằng cao lớn như nó mà sợ trò này á?"
Đủ các thứ, khiến ChanYeol chịu hết nổi đành phải leo lên tàu với BaekHyun.
BaekHyun phấn chấn hẳn lên, cứ cười suốt, còn ChanYeol thì ngược lại, mặt cậu ta hơi khó chịu, bồn chồn.
Lúc trò chơi bắt đầu, ChanYeol hơi lo lắng, đến khi tàu tăng tốc thì ChanYeol ôm chặt cứng cái tay của BaekHyun. BaekHyun hét lớn lên vì sướng, còn ChanYeol hét lên vì sợ.
Tàu dừng lại, ChanYeol vẫn ôm chặt tay của BaekHyun
- Nè bỏ tay tôi ra !!
- HẢ ? - lúc này ChanYeol mới mở mắt ra lấy lại bình tĩnh.
- Haha -BaekHyun cười khoái chí - Không ngờ thiếu gia của tôi lại nhát gan như vậy.
- Đừng có cười nữa, giống đười ươi quá.
- Kệ tôi ! Hahah… Nhìn cái mặt cậu kìa nhóc, đáng yêu thiệt.
- Kêu ai là nhóc vậy hả?
- Cậu chứ còn ai, mới học lớp 10mà cứ xưng ‘tôi - cậu’ với tôi, thật là bất lịch sự.
- Haha - Bây giờ tới lượt ChanYeol cười phá lên.
- Vui lắm hay sao mà cười ?
- Ừ ! Vui.
- Thôi không nói chuyện với cậu nữa. Vậy giờ chơi cái gì đây !!
- Chơi trò kia đi - ChanYeol chỉ tay vào chỗ mấy trò chơi trong nhà.
end chương 6.


- Đi chơi với cậu chán chết.
Thế là cả buổi sáng hai đứa chỉ quẩn quanh chới mấy cái trò mà theo BaekHyun chỉ có con nít mới chơi. Nhưng kết quả thì cũng không đến nỗi nào, ChanYeol chơi mấy trò này giỏi thiệt, hai đứa trúng được một con gấu bông to sụ, với mấy mấy con be bé dùng để làm móc khóa.
- Cho cậu nè - ChanYeol đưa cho BaekHyun hết mấy con thú bông be bé.
- Cái gì ? - BaekHyun xụ mặt - Keo kiệt nó vừa thôi, cho tôi con kia đi. - BaekHyun chỉ vào con gấu bông to nhất.
- Không thích !!
- Nhà cậu giàu thế, thiếu gì gấu bông, cho tôi đi.
- Không !!
- Đi mà !! Năn nỉ đó .
- Hm… Nè !!
- Cảm ơn nha. Hehe.
- Nhưng có 1 điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Hôn tôi một cái đi!
- CÁI GÌ ? - BaekHyun mở loa hết công suất. - ĐIÊN À ??
- Vậy thì thôi - ChanYeol mỉm cười bỏ đi.
-Đứng lại !! Đồ xảo trá.
....
Trên đường về.
- Cậu thích gấu bông đến thế à?
- Ừ. Thích.
- Vậy thì sau này tôi sẽ tặng cho.
- Không thèm.
- Thật đó, tôi sẽ tặng một con to hơn nhiều.
- Không thèm.
- Vậy thì tôi tặng con này cho cậu nha.
- Không thèm.
Với lòng tự trọng cao ngất trời, thì BaekHyun không dễ dàng gì mà bỏ qua cho ChanYeol đâu, mặc dù BaekHyun thích con gấu bông đó lắm.
- Nhận đi mà.
- Không là không.
- Vậy thì đừng có hối hận.
- Không hề.- BaekHyun chu môi.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về tận nhà !
- Tôi có đưa đâu. Là tài xế chở mà.
- Người ta cảm ơn thì nhận đi, còn bắt bẻ. Thôi tôi vào nhà đây.
- Ờ. -ChanYeol mỉm cười.
BaekHyun vừa bước xuống xe thì thấy JongIn đang ở trước cửa nhà.
- Ơ. JongIn !?!
- Hi !! - Thấy BaekHyun, JongIn vẫy vẫy tay chào, Miệng không quên nở “nụ cười thiên thần”, nụ cười khiến biết bao người ngất ngây. - Ai vậy ?
- Hả ? Ai là ai ? - BaekHyun vừa dứt câu quay lại thì thấy ChanYeol đứng ngay sau lưng mình, nở 1 nụ cười đểu thấy ớn.
- BaekHyun giật bắn cả người.- À.. Đây.. đây là.. là… À. Em họ của mình ở dưới quê mới lên. - BaekHyun cà lăm.
- Hả ? Em họ ?? - ChanYeol trợn tròn mắt.
- Gì vậy cưng ?! Đây là bạn của anh - BaekHyun nhìn ChanYeol như nài nỉ, cười thân thiện hết mức có thể.
- À - Như hiểu ra vấn đề, ChanYeol nhanh chóng thay đổi thái độ - Vậy thì ANH - ChanYeol nhấn mạnh chữ ‘anh’ - Ở ngoài này nói chuyện với bạn đi nhé,
2hi.us