XtGem Forum catalog
Truyện teen-  ĐỨA CON GÁI ĐỘC NHẤT CỦA QUỶ

Truyện teen- ĐỨA CON GÁI ĐỘC NHẤT CỦA QUỶ

Tác giả: Internet

Truyện teen- ĐỨA CON GÁI ĐỘC NHẤT CỦA QUỶ

Chương 2: Thế Giới Loài Người

Từ cái hôm nó gặp ông ta,nó đã không ngừng tìm kiếm mẹ
nó..nhưng không,không hề thấy bất cứ dấu vết nào cả.Khó chịu,cô nhíu mày vì tức
giận.Nhưng nhanh chóng cô nghĩ rằng:"Nếu mẹ cô không ở đây thì chỉ có thể ở
thế giới loài người vì thiên giới không dành cho quỷ..Vậy là phải lên thế giới
loài người ư? Cái thế giới ngu ngốc và xấu xí ấy ư?"Cô khẽ nắm chặt chiếc
vòng trên cổ phượng như ra hiệu..Nó hiểu ý,liền ngừng bay,để thân thể lao vun
vút xuống đất,tiếng gió rít bên tai,tiếng thú kêu gào khiến nó thích thú.Phượng
hoàng dang đôi cánh,bật ngửa lên không và bay lên theo hướng lên trần
gian."Vun vút,vun vút".Đã khá cao rồi,cô nhìn xung quanh và đọc thần
chú trong đầu:"Omgi bioslie salabie.".Ngay lập tức,một cánh cửa hiện
ra,bầu trời trong xanh,những đám mây trắng bồng bềnh trên không.Lao qua cánh cửa,con
phượng hòang bỗng biến mất,cô mất đà lao xuống ngọn núi phía dưới không có chút
gì gọi là dừng lại.Một chiếc lông vũ..hai chiếc..ba chiếc nhẹ nhàng tan vào
không khí.Cô đang bay..Đôi cánh màu đen..chi chít những vết sẹo trên đôi cánh ấy..và
cả những vết như đã bị đốt vậy..Đôi cánh nhẹ nhàng,nhịp nhàng giúp cô đáp xuống
mặt đất mà không gây ra vết thương gì trừ vết áo bị rách khi đôi cánh mọc ra từ
lưng cô..Thu đôi cánh lại cô khẽ rên..Ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào làn da
trắng như sứ của cô không tha thứ,nhưng ngay lập tức cô hết rên,cô đã quen với
ánh sáng mặt trời trong chưa đầy 5s.Điều bây giờ cô cần làm là đợi trời tối và
hành động.Cô cất bước đi dưới trời nắng gắt,miệng khẽ cất lời:
-Thật thú vị
Cô kiếm được một cây cổ thụ đã già mà nghỉ..Từ lúc cô đi
cũng đã hơn 4 ngày chưa ăn gì..Không hẳn là đói nhưng sử dụng quá nhiều năng lượng
khiến cơn đói tăng gấp đôi.Nhưng cô muốn máu,thịt.Những thứ ấy kiếm ở đây có đầy
nhưng đơn giản cô không muốn đi.Cô thích khu rừng này,luyến tiếc khi rời khỏi
đây..Thế nên khi ánh sáng cuối cùng bị dập tắt cô mới chịu đi.Bay khỏi khu rừng,cô
nhìn xung quanh..không một bóng người.Chán nản,cô tăng tốc cho đến khi đến thành
phố,hạ cánh ở nơi tối om,cô khẽ bước đi tìm thức ăn cho mình,việc tìm thức ăn đối
với cô khá đơn giản,việc đầu tiên là cô đã biến đôi mắt mình thành màu đen,mái
tóc thành màu đen,khuôn mặt bỗng chốc như biến thành một người khác,và sau đó
là dụ con người đến chỗ vắng,và cuối cùng là thưởng thức món ăn ngon lành.Sau
đó,cô lại dụ người khác và tiếp tục ăn cho đến khi no mới thôi.Bỗng,một giọng
nói vang trong đầu cô,đó là giọng của ông ta."Vi..Con hãy sống ở đó một thời
gian..Ta cần con tiêu diệt thêm một người,đó là thiên thần Yu.Ta cũng đã gởi
cho con một con rắn sai vặt để khỏi buồn.Tạm biệt.".Cô nhìn trước mắt
mình,một con mèo màu đen tuyền,đôi mắt màu bạc hệt cô,nó cất lờilez.
- Đừng giả ngây.-Cô đánh thẳng ý nghĩ của mình vào đầu nó
khiến con rắn gào lên vì đau đớn.Nó lăn lộn trên đất đến khi cô búng tay,nó mới
lồm cồm bò dậy:
-Kính chào tiểu thư..Thần tên là Ki-con trai của bộ tộc rắn.Rất
hân hạnh và vui mừng khi được gặp chủ nhân._Con rắn cất lời,giọng nói có vẻ còn
nhỏ,the thé khiến cô muốn bật cười.
-Tên của ta là Vi..Ki là tên thật của ngươi?-nó
-Vâng ạ..Tôi chỉ có một chủ nhân,đó chính là cô.-Con rắn,vẫn
cái giọng the thé ấy.
-Aha.Được rồi..Ta không thích tên Ki,kể từ bây giờ,tên của
ngươi là Kaun.Nếu có ý kiến thì cút.Ta không cần một con rắn nhiều chuyện._Ánh
mắt nó liếc con rắn,miệng vẫn không cất lời khiến con rắn cứ thấy sao sao ấy.Hệt
như nó là người vô hình,còn người trước mặt là búp bê để nó điều khiển..==".
-Vâng ạ..Kaun-Con rắn cúi đầu,cất giọng nói trong trẻo khác
cái giọng the thé ấy.Không phải giọng nó là the thé ấy..chẳng qua là vừa mới
qua trần giới..nó phải mất một thời gian để làm quen với cái bầu không khí ô
nhiễm này.Nó cũng biến mình thành một đứa con trai..Và từ kể giờ phút này,nó trở
thành vệ sĩ của Vi.Đứa con gái khiến nó sợ hãi vì cái chiêu,đôi mắt "đắm
đuối" ấy đấy.
Nhân vật:Ki (Kaun).là con trai của bộ tộc rắn.Năm nay tròn 3
tuổi.Tuổi người là 12t.Tuổi địa giới là 16t.Là người hầu đầu tiên của Vi.Đẹp
trai,Xinh xắn.Là một nhân vật chính trong truyện.
Sau khi chào hỏi..con rắn bỗng thấy đói,nhưng nó không dám
hé miệng than bởi vì sợ đôi mắt "nhiệt tình" của cô chủ,đành ngậm cơn
đói và lết theo nhưng mọi người biết rồi đấy,Vi đã ăn rồi nên giờ cô chẳng biết
đói là gì nên cứ ung dung mà đi,đi được một lát,con rắn đói quá,lăn ra xỉu,nên
biến trở lại làm rắn.Nó đang đi,cất lời vào đầu kaun:
-Ê...Làm trò gì cho vui đi nhóc.-Vi
-...-Im lăng là vàng
-Ê..Kaun??-Nó quay lại..thấy xác chết trên lề đường á lộn..rắn
mối trên lề đường thì bực.Vi tưởng nó đang ngủ nên đá+hất+đạp vào chàng kaun tội
nghiệp.không có một nhúc nhích chỉ nghe tiếng mê sảng..:
-Mẹ ơi..Con đói..Mẹ ơi..-Kaun nhà ta thầm thì.Đương nhiên là
lọt vào tai chị Vi,nhưng không hề cảm thông,cô tiếp tục đạp đạp đạp và đạp.Chàng
kaun cứ ú ớ nó càng đạp mạnh hơn đến khi anh ta đau quá ngồi trườn trên đường
thì từ xa xa một đám con nít chạy tới,khi nhìn thấy con rắn bọn nó reo hò,cầm
cây,gậy phóng tới con rắn với vận tốc rùa bò..(con người mà).Vi nhíu mày khi thấy
cái bọn loi nhoi như con giòi cùng cái miệng líu lo,ồn ào thì đâm ra bực,chị ta
cầm cái đuôi con rắn giật lên không cho bọn nhỏ đụng,cứ nhứ nhứ khiến bọn chúng
tức xì khói:
- Huhuhuhuhuhu..anh ơi..chị này bắt nạt bọn em-Một thằng
nhóc bù lu bù loa,thì cả bọn hưởng ứng khóc theo.Tiếng ồn cuốn hút người qua đường,trong
nhà,và cả người anh yêu quý của bọn nó,cái người đang chạy lạch bạch tới,mặt cứ
như bao thanh thiên..==".
-Sao thế nhóc?-Bao thanh thiên từ xa hỏi,nhìn kỹ cái mặt BTT
4s,nhỏ thấy thú vị và xoắn xoắn cái đuôi con rắn nhưng nó vẫn bực và tức khi thấy
càng lúc càng có đông người qua lại.Nó im lặng,lách người qua đám đông bà tám
mà đi.Bọn nhóc khóc to hơn khi thấy chị ta cầm con rắn của nó đi khiến nó bực lại
thêm bực.
- Ngậm mồm.-Một giọng nói trầm và như dao cắt khiến bọn nó
im thin thít,lặng nhìn cô ta đi mang theo cả chiến lợi phẩm.Thằng BTT vừa tới
thì hổng thấy ai cả,chỉ thấy đám nhóc đang khóc thét lên vì sợ + mất đồ.Thoát
khỏiđám đông,Vi nhà ta lặng lẽ cất cánh bay đi,về khu rừng cũ đấy.Tới khu rừng,nó
vứt con rắn xuống cái vũng nước,rồi niệm chú.Trong phút chốc,một tòa nhà hiện
ra.
Kaun nhà ta lồm cồm bò dậy,hơi ngạc nhiên vì nơi trước mặt
mình,sau lớp khói mỏng,một ngôi nhà được bao phủ bởi màu đen hiện ra,không to lắm
nhưng điều nó ngạc nhiên là cô chủ của nó đang thay đổi,đôi mắt dần dần chuyển
thành màu xám,đôi mắt thật sự của cô,mái tóc nhanh chóng chuyển sang màu bạch
kim một cách thần kỳ(thần kỳ mô mà thần kỳ).Đôi mắt khẽ liếc trộm cô chủ
nó,ngay lập tức Vi lườm hắn và tặng ánh mắt đắm đuối.Sởn gai ốc là điều mà nó cảm
nhận được,không hề có cảm xúc trong đôi mắt,làn da trắng như sứ,mái tóc màu bạch
kim,nhìn nó hệt như rôbốt,một máy móc khồng có tình cảm,nó bước vaò căn
nhà,quay đầu lại,cất giọng nói,một giọng nói trong vắt nhưng khiến người nghe lạnh
sống lưng:
-VÀO..-nó nói,tay chỉ chỉ vào ngôi nhà.Sau khi kaun vào,nó lập
tức niệm chú,một lớp khói mờ từ từ bao phủ căn nhà,đây chính là thần chú bảo vệ,nó
đơn giản không

muốn gây sự chú ý khi bỗng nhiên,xuất hiện căn nhà ở giữa khu rừng
tối.Kaun rất ngạc nhiên,trong nhà,không hề thiếu thứ gì,bàn có,ghế có,bếp có,đầy
đủ và tiện nghi.Nó chỉ vào căn phòng có cánh cửa màu tím mà bảo:
-Phòng
-Phòng tôi hả?-Kaun ngạc nhiên khi nó chu đáo thế,đã vậy nó
còn biết hắn thích màu tím nữa,mới hỏi vặn lại,thì ngay lập tức,đôi mắt nhiệt
tình được mở ra,chớp chớp,thì một tiếng:"Ọttttttttttttttttttt".Kaun
ngay lập tức đưa tay lên bụng,mặt bắt đầu đỏ đỏ đỏ và đỏ hơn như quả cà
chua."Đói???"nó hỏi trong tiềm thức của kaun,chàng ta khẽ gật đầu nhè
nhẹ trả lời."Đi":
-Đi đâu ạ???-Kaun hỏi,chạy theo nó,cái người bước càng lúc
càng nhanh."Phạch".Đôi cánh của Vi lại mọc ra khiến kaun ngẩn ngơ,Vi
búng tay một cái"tách",ngay lập tức,hắn biến thành một con mèo đen
kêu Meo Meo.Nó bồng lên rồi cất cánh bay đi.Hắn,lần đầu được xem toàn bộ phong
cảnh của thành phố thì ngạc nhiên lắm,nên mồm chữ O mắt chữ A khiến nó khẽ nhếch
môi lên đủ cho hắn thấy và miệng mở to từ chữ O sang ếch ộp.Phải mất gần một
phút hắn mới có thể đóng miệng lại thì bỗng cà lâm..:
-Côôô..Ch..chủ..chủ,cô đi..đ đâu..u vậy..ậy ạ?
- Ăn..-Giọng nói cất lên,hắn nghĩ:"Cô chủ kiệm lời quá
ta".Nó như đọc được ý nghĩa,ném nó từ trên cao ngất,thả xuống dưới đất,khiến
hắn laaaaaa to như vỡ chợ.Hên là nó biến thành mèo rồi,mới dùng 4 chân đặt xuống
trước và do hắn biét phép thuật chứ không thì có mà banh xác,khẽ thở phào nhẹ
nhõm,lại thêm một phen ngạc nhiên vì cô chủ đã trở lại hình dáng tóc đen,mắt
đen."Ngồi im đó"Vi đánh ý nghĩ vào đầu hắn,rồi cất bước đi,chưa kịp
đi thì ý nghĩ của người đàn ông đó lại đánh vào đầu cô."Vi..Con đừng giết
người..Ở đó đang có thiên thần tuần tra đấy..cẩn thận..".
-"Hừ..Không ăn thịt chứ chẳng lẽ ăn rau,bực cả
mình".-Nó suy nghĩ thì bỗng nhếch môi lên,và niệm chú biến về nhà.(thế mà
hồi nãy bay làm gì cho mất công).
-Cô chủ không ăn à?-Kaun ngạc nhiên một phần,phần khác khẽ
giật mình khi cô đọc thần chú gọi quỷ."Không,xem phim".Nói xong,nó lại
đọc thần chú hiện ra một quả cầu nhỏ(như phù thủy).Và sự việc là thế này..Nó đã
đưa con quỷ tới thành phố và cho quậy phá.Con quỷ cấp B,to lớn,có một hàm răng
nhọn hoắt khiến người dân chạy toán loạn,chuyện j chứ cái vụ này bọn quỷ như nó
thích lắm,cảm nhận nỗi sợ hãi của người dân này khiến bụng của Kaun no căng.Bỗng
dưng,một ánh sáng hiện lên,ra sau đó,2 thiên thần xuất hiện,nó nhìn màn hình bằng
nửa con mắt nay lại quan sát chăm chú.Nó quan sát được,đây là 2 thiên thần loại
cao cấp nhất.Một người là con gái,mái tóc đen nhánh,đôi mắt nâu,đôi cánh màu trắng
như tuyết,môi đỏ như thoa son,đang cầm cây cung,bắn bắn bắn bắn vào con quỷ.Còn
người còn lại là con trai,mái tóc màu vàng như nắng sớm,làn da trắng hồng như
em bé.Không bay bằng cánh,mà đang lơ lửng trên không,tay cầm hai khẩu súng màu
trắng nốt,khắc dòng chữ "angle",đang nả đạn vào con quỷ.Trong phút chốc,con
quỷ ngã xuống,tan thành tro.Nó nghe được cuộc đối thoại của hai thiên thần:
-Tan thành tro???-Đứa con gái
-Ồ..đây là một con quỷ hoàn hảo.Chắc hẳn là được con quỷ
khác tạo nên.Thật thú vị.-Tên con trai.
-"Thú vị thật sao?"-Vi đánh ý nghĩ vào đầu hai tên
thiên thần khiến họ ôm đầu trong chốc lát..
-Ngươi là...-đứa con gái
-Quỷ...-Nó cất tiếng cười man rợ
Sau đó,nó đi vô phòng,đi ngủ,còn lại hai thiên thần đang alô
alô,hồn nhiên nghĩ rằng đang bị mất sóng..Kaun nhà ta cũng về phòng nhưng đang
nghĩ suy,xem ngày mai làm gì...
12h đêm..
-aaaaaaaaaa-Kaun hét lên khi có ai bịt mồm,lôi đi xềnh xệt."ngậm
mồm".Sau khi bình tĩnh thì anh chàng mới hỏi:
Cô chủ..Cô làm gì thế ạ."Nín"._Cô CHỦUUUUUUUUUUUUUUUUU.-kaun
hét lên."xẹt xẹt"ngay lập tức,mồm cậu như dính keo 502 không mở ra được,đến
khi cậu gật đầu như cho biết là sẽ im lặng thì nó mới nói"Thiên thần đang
tuần tra,khôn hồn thì ngậm mồm lại,không thì đừng trách sao ngày mai,mẹ mi nhận
được giấy chứng tử đấy,nghe chưa hả?"-Nó đe dọa_Và đương nhiên kaun nhà ta
gật đầu lia lịa."Ngồi im",Nói xong,nó bước đi,không quên lục túi kiếm
quyển sách ghi chép.Nó ra trước cửa nhà,mở sách và đọc lời nguyền mà chính nó tạo
ra..ngay sau đó,một đám mây màu xanh ngọc bích xuất hiện giữa bầu trời đen,rồi
dần dà sau đó,hàng ngàn con quỷ xuất hiện..Con nào con đấy nhỏ xíu nhưng mọi
người biết đấy,đó là quỷ cấp A,Quỷ mộng mơ.Đây là loài quỷ chuyên đi gieo rắc
ác mộng cho trẻ em,với hàng ngàn con quỷ thế này,nó và kaun sẽ không bao giờ
đói luôn chứ nói gì vui.2 thiên thần đó xuất hiện,đậu trước cổng nhà nó,chỉ còn
khỏang 6 cm nữa là vô luôn rồi..Và bọn họ bắt đầu cởi..đồ."Xoẹt.."Một
vết xăm trên đôi vai đứa con gái,con nhỏ đó cũng niệm chú,một ánh hào quang xuất
hiện,một tia sáng xuất hiện trên bầu trời..Từ trên cao,một chàng trai bay xuống,đôi
cánh bạch,đôi mắt màu đỏ như máu,trên tay cầm thanh gươm ánh sáng,dần dần bay
xuống cạnh nhỏ đó và thằng đó.Và cuộc nói chuyện diễn ra:
-Kính chào thiên thần Yu.._Hai thiên thần kia quỳ xuống cung
kính chaò người vừa hạ thế.'Ừ..Hai ngươi đứng dậy đi..tại sao hai ngươi lại gửi
thông báo cho thiên giới?'_Dạ..bẩm người,không hiểu vìsao,lúc thần đang đi tuần
tra,thì một đám mây ngọc bích bay tới,rồi từ đó,vô số quỷ cấp A hiện ra và tản
đi..Mong người.."Cái gì?Mây ngọc bích hả?"_Vâng ạ."Chẳng lẽ là
bà ta..Bà ta còn sống..chẳng lẽ Vi còn sống?"_Vi???"đúng..đấy chính
là hậu duệ của người con gái năm xưa..người đứng lên vì thế giới quỷ.."
Nó rất ngạc nhiên..Một phần vì mẹ nó,một phần vì thiên thần
đó có thể biết được chiêu thức của mẹ nó..Mây thiên địa.Đó là đám mây chỉ duy
nhất mẹ nó biết..Khi được tạo ra nó sẽ rất đẹp nhưng dần dà nó sẽ chuyển màu và
hút cạn sinh lực của con người và kể cả thiên thần...dù nó tập luyện lúc ở địa
giới bao nhiêu lần cũng không thểtạo ra đám mây khác..nó rất khâm phục và xem mẹ
như tấm gương sáng nhất..nhưng cuối cùng..mẹ nó đã mất..à không..đã tạo ra một
vở kịch mà chính nó cũng bị cuốn vào,khẽ nắm chặt lòng bàn tay thật mạnh,nó nhắm
mắt như xua đi cái quá khứ ấy..Rồi sau khi bình tĩnh,nó lại mở quyển sách và đọc
thần chú.. Ngay sau đó,những cánh hoa bay tới..Tạo nên hình thù người phụ nữ
đó..người mẹ duy nhất của nó..Thiên thần đó bỗng thốt lên:
-Vi..Là em ư..Vi?-Thiên thần Yu cất lời..dần dà bước về phía
nó..Nó ngay lập tức nhảy ra khỏi ngôi nhà..biến ra một thanh kiếm bóng đêm...Đứng
trước mặt hắn ta..khiến hắn ta ngạc nhiên và nói..
-Này cô bé..Ở đây nguy hiểm lắm,về nhà..hự._thanh kiếm đâm
thẳng vào tim hắn..Khẽ nhắm đôi mắt,nó cất cái giọng như tản băng,ở thanh độ trầm
hết mức có thể:
-Ngươi tan biến đi..Hãy xem thử mẹ ta đang ở đâu..Nếu ta thấy
được,ta sẽ giúp ngươi sống lại,còn bây giờ..Hahaha..Tạm biệt nhé.._Người đàn
ông gục xuống,mắt chớp chớp nhìn bóng người quen thuộc:"Viiiii..Đừng bỏ
anh..đừng"Và nhắm mắt..thân thể tan biến,bay vào thanh kiếm.Hai thiên thần
đứng nhìn từ đầu tới cuối cuộc thảm sát thì tức giận,xông vào Vi..chưa đầy 5s
sau,hai thiên thần đó gục xuống..một đám tro tàn còn lại..Nó đi thu thập lại những
vũ khí của đám thiên thần..một chiếc cung..một thanh kiếm..hai khẩu súng..Nó lặng
lẽ đi vào nhà..Tạo ra một cánh cửa và nói với kaun:
-Ngươi ..đem thanh kiếm xuống

chỗ ông ta..cái người đã đưa
ngươi tới đây và nói.nhiệm vụ đã hoàn thành._Kaun gật đầu,suy nghĩ:"Không
thể tin được,cô chủ đã giết hai thiên thần,một thiên thần trị vì mà vẫn không bị
bất kỳ vết thương nào..thật đáng sợ.."
Khi Kaun đã đi..Nó ngồi bệt xuống đất..mắt nhìn trần
nhà,hét:"mẹeeeeeeeeeeee...nếu người là hậu dụê của của alexana thì con là
aiiiiiiiiiiii..là ai hả mẹ..mẹ ơiiiiii...."Nó cầm chiếc dây chuyền màu đỏ...khẽ
mở ra..Một ánh sáng xuất hiện...Đấy là hình ảnh của mẹ nó đang cất tiếng:"(chỗ
này không thể nói vì đây là tên của nó)..Chúc mừng sinh nhật lần thứ(chỗ này
không thể nói vì đây là tên của nó)..ta tặng con chiếc dây chuyền này..đây là lời
nguyền ủa con..mãi mãi không thể quên ta..Ta yêu con lắm..".Một giọt máu
rơi trên khóe mắt nó..Kể từ bây giò..nó sẽ đi kiếm bà ta..và sẽ tự tay kết thúc
mạng sống của bà...
   
Chương 3

Nó khẽ nhíu mày khi thấy cái thứ đang ở trong miệng kaun nhà
ta..nên"tách"-Vi búng tay một cái thì bàn tay biến mất,mái tóc đen của
kaun dần dà chuyển màu vàng như màu nắng,làn da trắng nay lại càng trắng
hơn..nó khẽ nhếch môi và nó cũng đang thay đổi,mái tóc bạch kim đang từ từ đậm
màu và hoá đen..đôi mắt màu nâu thay cho đôi mắt được mệnh danh là "mắt bạc"
.Kaun ngạc nhiên..và ngẩn ngơ khi thấy sắc đẹp của cô chủ hay còn gọi là bản
sao của thiên thần ấy,y hệt..từ đầu tới chân..từ trong ra ngoài..và từ khoé môi
cô,một nụ cười mở ra..nụ cười đầu tiên của cô sau bao năm dù cho đó không phải
là hình đang thật của cô.Kaun trở về với thực tại khi bị cô chủ cho một cái
nhìn sắc lạnh,nhìn cô rất mong manh, dễ vỡ(vỡ được không mới là vấn đề).
Sau khi cho Kaun xem lại ký ức thì Kaun nhà ta hét lên:
- Không.đừng cô chủ..thần không muốn..vào đó chết như
chơi..Không chịu đâu..khôngggggggggggggggg_Kaun nhà ta bu cột nhà,cột nhà bị nó
đập gãy.Bu chân cô cầu xin,bị cô cho liên hoàn cước.Nên đành ngậm ngùi im lun.
Thật ra là Vi đã lập nên một kế hoạch rất đáng sơ.Đó là đột
nhập vào thiên giới..Và đương nhiên điều đó là bất khả thi nhưng người đàn ông
đó biết mẹ cô,đã vậy còn dùng thuật phân thân để chịu đòn của Vi thay cho ông
ta thì thật là không bình thường,không đơn giản.
Nói là làm,cô đọc thần chú.thì hai nhân vật đã tới cổng
thiên giới rồi(telephone).Kaun run cầm cập,vì quỷ sao bằng thiên thần..chẳng
khác gì vào hang cọp..Vi nhìn Kaun,lại cười,cô đã đọc dữ liệu trong khẩu súng
và chiếc cung..Hai thiên thần đó cấp A.được mệnh danh là sát-cuồng.Khi hai người
chiến đấu cùng nhau thì dù có quỷ cấp cao cũng đánh được(mn thấy Vi ghê ko..Hạ
gục bằng 2 đòn thôi đấy).Cô lại đọc thần chú,một đám mây ngọc bích hiện ra..và
từ đó..vô số các loài quỷ cấp A,B,C đủ loại.
Ngay sau khi hàng ngàn,hàng vạn đống quỷ bay ra thì từ cổng
hàng chục thiên thần lao ra..người thì cầm súng,người thì cầm cung,có cả phép
thuật,phi tiêu,...lao vun vút ra..cô khẽ nhíu mày rồi lại đọc thần chú tàng
hình,cùng Kaun đi vào lãnh địa của thiên thần-chốn lạc tiên.
-Cô chủ???-kaun vừa cất lời vừa dính Vi như keo 502,mặt tím
lét nhìn xung quanh thì:
-luxi..karton...các con lên đây.._một giọng nói trầm ấm vang
lên,nhẹ nhàng vô cùng khiến Vi....dễ đạp.
- Chờ!-Cô đánh ý nghĩ vô đầu ông ta mà chẳng tốn xí công sức.Và
câu trả lời cho câu nói cộc lốc của cô là:"ừ..ta đợi các con".
Sau đó, cô đi theo giọng nói vừa nãy lên lầu thì phát hiện một
căn phòng màu đen,đề trên cửa phòng là Vi.Cô khẽ mĩm cười rồi mở cửa đi vào..và
giọng người đàn ông lúc nãy vang lên êm ấm:
-Vi...Ta đã đợi con.. người đàn ông mĩm cười nhân hậu."gì??"_Cô
ngạc nhiên,vì khả năng hoá trang của cô dù không cao siêu như "người trăm
mặt" nhưng cũng đủ để khiến mình giống người ta như hai giọt nước.Đã vậy
còn biết cô tên Vi,nhưng sự ngạc nhiên đó không thể lọt vào đôi mắt của ông,đơn
giản vì nó đâu thể để người khác biết mình nghĩ gì vì nếu vậy đấy đâu còn là
"Mắt bạc".Cô cất lời,một giọng nói không khinh nể ai,lạnh băng:
-Muốn gì???-cô nhìn người đàn ông kia..giật mình vì uy lực của
giọng nói kia.Nhưng rồi ông ta cũng lấy lại bình tĩnh:
-Vi..mẹcon đã..-Người đàn ông ngập ngừng."Đã chạy trốn
khỏi tôi?"_Vi trả lời..sự ngạc nhiên biểu lộ trên khuôn mặt ông
ta."Ông là ai??người đàn ông đã giam cầm mẹ tôi trong vùng đen??người đã
vô tình để mẹ tôi chạy thoát.Ông hối hận và muốn nhờ tôi kiếm mẹ tôi vì ông yêu
bà?ÔNG MUỐN NÓI THẾ Ư???"-Vi cất lời,giọng nói dần dà mạnh mẽ hơn và cuối
cùng khiến cho căn phòng rung chuyển.Kaun sợ hãi nhìn người chủ nhân đang biến
trở lại thành người thật.Đôi mắt cô dần dà chuyển sang màu bạc..rồi một bên mắt
chuyển sang màu đỏ..Đỏ như máu." Khoan,đúng là ta định nói thế.."
- Nhưng con không muốn nghe tại sao bà lại bỏ trốn khi đã ở
đó hơn 1000 năm ư??
-VÌ SAO??-Vi-vẫn giọng nói đáng sợ kia."đó là vì
con".Cô khẽ giật mình..đã lâu rồi chưa ai làn điều gì vì cô..Đôi mắt cô dần
dà chuyển lại màu bạc rồi lại hoá thành Luxi."nhanh"-Vi cất lời,giọng
nói đã trở về thường ngày khiến Kaun thở phào nhẹ nhõm.
-Được..Ta bắt đầu kể..Lúc con được 123 tuổi,mẹ con đã tặng
con sợi dây chuyền đúng không?đó chính là tín vật của ta đối với bà ta..Nhưng
bà ta đã trao lại cho con.Và đó,chính lời nói của con,sự căm thù của con đã khiến
bà ta hoàn toàn thức tỉnh..Bà ta thật sự không phải hậu duệ mà đó chính là
con..Và người duy nhất có thể cứu bà ta và thế giới loài quỷ đó chính là
con..Con biết không..Đôi lúc con cảm thấy bức bối trong người nhưng không biết
làm gì??Đó chính là do người con gái alex(người con gái năm xưa-tên viết tắt)đã
trao toàn bộ linh hồn của những hậu duệ từ hàng vạn hàng thiên niên kỷ trước.Và
đó chính là lý do..Con luôn có những người hộ mệnh là họ..Họ trao cho con kinh
nghiệm chiến đấu..phép thuật và kể cả khuôn mặt vô cảm..không cảm thấy đau nữa.Ta...
-Ngậm mồm..Đừng nói nữa.-Vi nói
-đó chính là lý do mẹ con bỏ con ra đi-ông ta vẫn ngoan cố
-NGẬM MỒM...phập!một thanh kiếm đâm vào cô,dòng máu tươi chảy
ra,và kẻ đó không ai khác chính là Kaun..Khuôn mặt anh đã trở nên vô cảm..cất
giọng:
-Cô chủ vất vả quá..Hãy nghỉ ngơi.-Vi nhìn Kaun..khẽ cười nhẹ
rồi chìm vào giấc ngủ.
-Ông..câm họng lại trước khi tôi bực..lần này và sẽ không có
lần sau...-Kaun cất giọng nói..Anh đang vô cùng tức giận..Đơn thuần là dám động
vào cô chủ,ngoài ra anh không quan tâm..dù có chết anh cũng không thèm suy
nghĩ..Và anh biến mất cùng bóng hình người con gái đang gục đầu ngủ trên vai
người con trai..người đàn ông gục ngã..ông ta chính là Yu..người đã bị Vi giết..Người
đã khiến cô khó chịu..Và giờ cái kết cho ông ta là cái chết thật sự..tan vào
cõi hư không..
   
Chương 4: Gặp Gỡ

Từng giọt nước mắt lăn dài trên khoé mắt đỏ như máu,từng giọt
nước mắt len lỏi qua khoé mi,nhẹ nhàng hoà lẫn vào chiếc áo Kaun đang mặc..Cô
đang khóc,từ khi nghe tin về mẹ cô,cô cứ khóc,"mắt bạc"kẻ được mệnh
danh là không cảm xúc đã rơi nước mắt..Và anh..đau thay cho cô. Không biết tự
bao giờ,Kaun đã xem cô như một người chị..một người bạn..một người mà lần đầu
tiên khiến Kaun cảm thấy trái tim như vỡ nát khi trông thấy cô khóc.(quên mất tầng
lớp của mình rồi nè)và kaun coi cô là cô chủ duy nhất của chính mình...Và tự hứa
không

bao giờ phản bội cô nữa..Cô cựa mình..vùi đầu vào lòng của Kaun,điều mà
nó cảm nhận được là sự ấm áp và bình yên,đôi môi khẽ mĩm cười rồi dập tắt.Kaun
nhếch môi..đưa cô về địa giới..Ngôi nhà của cô.
Sáng tỉnh dậy,mùi thơm nhẹ nhàng xộc vào mũi anh khiến anh cứ
hít hà mãi..mùi thơm của sữa xen lẫn tý máu,còn gì tuyệt hơn nữa chứ,rồi anh
như nhận ra điều gì,ngồi bật dậy..mắt mở to hết cỡ+ vặn vol lên hết cỡ:
- Aaaaaaaaaa...-Kaun hét rống lên khi phát hiện cô chủ
"thân yêu" đang ôm anh ngủ ngon lành.-Cô..ô c..hhu chủ??-anh lắp bắp
Một sự im lặng thoáng qua...Vi có vẻ không quan tâm lắm nên
vẫn ngủ ngon lành..anh khẽ thở phào khi nhận ra hành động sai lầm của mình đó
chính là đánh thức Vi
Ánh sáng khẽ rọi qua ô cửa sổ màu đen nhánh,không phải ánh
sáng của mặt trời rực rỡ mà là ánh sáng của mặt trăng,thứ ánh sáng nhẹ nhàng và
huyền bí.Và trên chiếc giường to và lớn,Vi đang ngủ ngon lành,đôi mắt chẳng còn
vết tích gì chứng minh cho việc cô đã khóc suốt đêm hay gì..Một mùi thơm thoang
thoảng lọt vào chiếc mũi cao,xinh xinh của cô..Mùi của thịt tươi và món khoái
khẩu của cô,máu người đàn bà lừa dối.Giống như con người..họ ăn bánh mì..nhưng
phải là mì thịt,mì chả..còn cô,cô thích cái đăng đắng trong từng giọt máu của
người đàn bà bội tình,bội nghĩa..Thế là cô thôi không ngủ nữa,mà ngồi dậy,sử dụng
phép thuật VSCN rồi đi theo mùi thơm quyến rũ ấy xuống bếp.Và điều đầu tiên đập
vào mắt cô là,máu đã đổ đầy trên sàn nhà..đỏ thẫm..còn Kaun thì đang bị..
Đạp vào người và hung thủ không ai khác chính là đám người
làm của cô..đám quỷ cấp F.Cô không hề ngạc nhiên,đi ngang qua anh cứ như đó là
không khí hay nó ở đó là lẽ đương nhiên.Kaun nhìn tay cô..Cô đang ra dấu cứ giết
bọn nó đi..thì Kaun như bắt được vàng..đứng phắt dậy,trên tay anh..một chiếc
dao găm xuất hiện..nhanh như cắt anh cắt cổ đám người làm một cách nhanh
chóng,chết không nhắm mắt,xác tan thành tro bụi..hoà lẫn vào không khí phân
tán.
Bàn tay thon thả,trắng nõn đang đập vào nhau tạo nên những
tiếng vỗ tay.Anh ngước mắt nhìn cô,từ khoé miệng anh một nụ cười hé lộ..Sau
đó,anh lại bảo Vi đi thăm dinh thự của anh..Và nó ở thế giới loài người."Ta
không thích lên đó.."-Vi khuôn mặt lạnh băng.."Cô chủ,sẽ vui lắm đấy"-đáp
lại lời kêu gọi ngọt sợt của anh là cái nhìn "đắm đuối".Nếu nhìn có
thể giết người thì Vi đã trở thành sát nhân bậc nhất địa giới rồi..Nhưng
không,nên anh mới phải nuốt nước miếng ực ực vì sợ cô.Khuôn mặt xụ xuống trông
tội nghiệp vô cùng.Cô đánh ý nghĩ vào đầu anh"vứt cái bản mặt chó chết ấy
đi..đi thì đi..dù gì ta cũng đang đói."Ngay sau đó,khuôn mặt Kaun nhà ta lại
tươi tỉnh trở lại..Hát líu lo đi chuẩn bị về nhà.Thì một bóng người xuất hiện:
-Chào..- người đó cất lời.dần dà bước ra ánh sáng cho hai
con người một ngạc nhiên,một lạnh tanh thấy mặt.
- Cô chủ???-Kaun hét lên khi thấy một cô chủ nữa xuất hiện,vẫn
mái tóc bạch kim,đôi mắt bạc,dáng người chuẩn của cô nhưng cái người đó đang cười,một
nụ cười rất tươi."tách"Một cái búng tay,thì người đó ngay lập tức
thay đổi..Máitóc bạch kim thu ngắn lại..màu tím được bao phủ tóc..thân thể dần
biến đổi..biến thành một thằng con trai."Tới gì"-kiệm lời thế chắc mọi
người biết là ai?.Người con trai mặc kệ câu hỏi của cô,đưa tay chào Kaun..Khổ nỗi
anh chàng đang tập làm tượng đá..chẳng buồn nhúc nhích hay thở,đơ toàn tập:
- Ngươi là...ai?-Kaun đã trở lại..nhưng gạt tay anh ta ra và
hỏi câu hỏi lãng xẹt."Người có vô vàn khuôn mặt đấy."Kaun rùng mình,vậy
đó là người nổi tiếng trong địa giới có biệt danh là"người muôn mặt"
ư?
- Ta tên là Nix.Cứ gọi thoải mái..mà sao em yêu không chào
ta??-anh ta hỏi Vi..sự trẻ con được biểu lộ trên khuôn mặt đang phồng má của
anh. - Em yêu ??_ Kaun ngạc nhiên, lòng nhói lên, đôi mắt ánh lên sự đau
lòng,nhìn cô chủ,và đôi mắt của anh được đáp lại bằng sự lạnh lùng của cô_Vi.Cô
không nói gì, tuy nhiên tay cô đưa về phía Kaun như nói"lại đây".Kaun
mĩm cười,sự ấm áp,tươi vui lại hiện lên ánh mắt anh. Nick chứng kiến mọi chuyện,khẽ
nhếch môi một cái rồi lặng lẽ đi khỏi nơi đó vì anh nhận ra, trông tương
lai,anh sẽ không thể xen vào hai người này.Nhờ vào trực giác và kinh nghiệm sống
hơn một ngàn năm,anh chắc chắn và tin rằng,mối liên kết giữa hai người này vô
cùng mạnh,đủ để phá vỡ mối liên kết giữa người và angle.Rồi như nhận ra điều
gì,anh hét lên một tiếng rồi lại xông vào chỗ hai người kia.Ghé tai Vi và nói:
- Vi..Yu chưa chết..nếu như cậu thật sự muốn nghe thì hãy tới
nhà tôi. :3_Nói xong,cậu nở nụ cười ranh ma và biến mất.
   
Chương 5: Yu,tội Ác Được Phơi Bày

Sau khi rời khỏi đó,Nick lại phải lên quỷ vương bẩm báo,xong
lại chạy về ma nữ bà bà chơi cờ xong rồi lại bay tới giải quyết vụ zombies lộng
hành..rồi lại đi tới nhà ma nữ bà bà rồi lại bay đi giải quyết tiếp một vụ của
zombies rồi lại chạy tới lỗ hổng của địa giới mà lấp,rồi còn bay tới bay lui đi
kiếm mấy linh hồn vất vưởng cho quỷ bà,rồi mới đi về nhà.(khổ sở khổ sở.)Vừa về
tới nhà,điều đầu tiên đập vào mắt anh là một đống ác quỷ và vô cùng quỷ cấp B
cùng vài đám mây ngọc bích đang đậu trước cửa nhà anh thì anh mới nhận ra rằng..đã
quên mất Vi.OMG. Hèn gì mà giận gì mà giận gớm thế..dính một đòn của đám mây
thôi đủ làm anh biến thành miếng thịt cháy rồi..đã vậy..khẽ thở dài,anh mắng thầm:
-Cái đồ ác quỷ(thì là ác quỷ chứ là gì nữa. Nick:không liên
quan tới cô,xí. T/g: đã vậy* lấy giấy bút,viết kịch bản nhanh chóng*)-Cái đồ ác
quỷ...quỷ sứ,phong ba quỷ lợn,ngậm thịt phun xương,ngậm xương ra cám,ngậm chó
ra mèo,ngậm người ra quỷ,ngậm quỷ ra thiên nga,ngậm thịt tươi ra thịt..ra thịt..ra
thịt của con nào không cho ta vô nhà....aaaaaa.._tuôn một tràng rồi ngồi phịch
xuống đất khóc nức nở..ôi,tác giả vô cùng thương xót..thương xót cho cái vẻ
ngoài hào nhoáng mà tác giả đã chăm chút mà giới thiệu.
Sau khi phun ra những lời lẽ cay độc nhưng không có tà khí
thì anh mới quyết định đi ngủ ké nên mới lục đục chạy qua nhà Vi xin ngủ nhờ,khổ
nỗi người mở cửa lại là chị Vi ta và câu chuyện lại bắt đầu.Khi nhìn thấy người
làm phiền giấc ngủ là ai thì khuôn mặt lạnh lùng thoáng chút sự tức giận,miệng
Vi lẩm nhẩm,và sau đó hàng loạt hành động được xảy ra. Hàng loạt tiếng động đầy
cầu xin cũng sảy ra.
Sáng hôm sau,mặt trăng đã biến mất thay bằng các vì sao thật
đẹp hệt như những đám mây được bao phủ bởi những viên kẹo bông trắng muốt.Kaun
lục đục đi kiếm máu cho cô,vừa bước chân ra cửa,tiếng hét vang vọng ở dưới sân,
cô thầm nghĩ"sao đám người này ưa phá đám giấc ngủ thế nhỉ"rồi cô phẩy
tay,và Kaun nhà ta cũng trong tình trạng của Nick.Đến gần trưa,cô mới chịu thức
dậy.nhìn cô lúc này thì đầu tóc hơi rối một tý,mắt thâm một tý do thiếu ngủ,mặt
xanh xao,môi đo đỏ,quần áo nhàu nát.Nhìn mình trong gương,cô khó chịu,xé rách
cái áo rồi thay đồ khác và cột lại tóc,cuối cùng là rửa mặt,đánh răng,uống một
chút máu mà cô dự trữ trong phòng.Cô bước ra khỏi phòng,tất cả người hầu vừa
nhìn thấy cô ngay lập tức đồng thanh:"kính chào cô chủ, chúc cô chủ một
ngày tốt đẹp.".Cô xua tay rồi cất bước xuống bếp,lòng thấy vui vui vì sắp
có đồ uống khoái khẩu.Đặt chân tới bàn bếp,thẳng tắp một hàng đầy đồ ăn

thức uống
nhưng tuyệt nhiên không có ly máu được Kaun đặt cẩn thận vào chiếc ly thuỷ tinh
được khắc sắc sảo và đặt ở bên cạnh góc bàn ăn,nhìn xung quanh,không thấy Kaun
để thức uống ở đâu,cô nhíu mày đảo quanh nhà,lục tìm lại những sự việc lúc
nãy,mắt cô sáng lên một chút,rồi trừng mắt,trực giờ mà thấy Kaun cô sẽ xé xác
Kaun ra..Tà khí đầy rẫy xung quanh người cô,cô hậm hực đi kiếm gì để khuây khoả,vừa
bước ra khỏi cửa,cô nhìn sự việc trước mặt và giọng hát lanh lảnh,nhẹ nhàng cất
lên,tác giả xin xen vào truyện luôn:
Một chàng trai với tài người thay đổi nhiều khuôn mặt khác
nhau
Một chàng trai với vẻ đẹp đất tạo
Một người hầu với hình dáng là con rắn
Một người hầu luôn sợ cô chủ của mình
Đó là ai?? Là ai ? Là anh là anh,Kaun và Nick,hai kẻ đáng chết,đáng
khinh,đáng nguyền rủa,đáng bị trâu đạp,bò húc,sói ăn,chó cắn,gấu vả,hổ nhai,đà
điểu đuổi và hơn hết là bị bà hành hạ.-Từ hát sang nổi sùng,hét..đương nhiên là
giữa thanh thiên bạch trực rồi ,đã đời nghe chưi khiến hai người đau mắt,quặn
lòng,mắt đảo xung quanh tìm lối thoát thì thấy cô lại chỗ hai người mà hỏi:"máu
tôi đâu rồi"
-Chưa có ạ_Kaun nói nhỏ thật nhỏ"chưa có?làm gì mà chưa
có"Cô đưa tay lên định đấm cho anh một cái thì bị một lực đẩy từ một thứ
nhỏ bé nhưng sức không hề nhỏ đẩy cho một cái bay tới cửa chính,hên là cô là một
ác quỷ chứ con người chắc bay xa một mét,tan xương nát thịt mất.
Nhân vật: Lala,hơn 1000 tuổi.Cô mang trong mình dòng máu của
phù thuỷ và thần chết nên cô có một sức mạnh phi thường. Là đệ tử của Vi,mãi
mãi trong hình dáng một đứa bé,đó chính là lời nguyền của Vi đối với Lala.
Lala có một người bạn,đó chính là teddy.Nghe tên thì chắc
nghĩ là gấu nhưng đó là một con mèo,lông trắng như tuyết,trên cổ đeo một chiếc
nhẫn đính viên ngọc tuyết.
Ái da,không ai ghé fix đành tự cổ vũ và tiếp tục câu chuyện
còn dở dang.
Cô khẽ nhíu mày khi thấy người trước mặt đang líu lo:
-Sư phụ.....đệ tử nhớ người quá à.-Lala nhảy cẩng lên,ôm hôn
Vi chùn chụt.Một cáinhìn không mấy thiện cảm do chàng Kaun đập vào mắt Lala.
- Ê..con rắn kia,gặp bổn tiểu thư sao không chào hả?-Lala lườm
Kaun,buông một câu.
- Sao ta phải chào nhà ngươi chứ.. Đồ con nhóc ranh-Kaun lè
lưỡi,khiến cho cô bé kia đầu đầy khói."cả hai ngậm mồm đi"-Vi khó chịu
cất giọng khiến hai người lạnh gáy.
- Sư phụ..đệ tử đi ngao du khắp nơi..giờ có một vài thông
tin cần bẩm-Lala nói như trong phim kiếm hiệp,mắt không ngừng liếc Kaun.-còn
đây là ai mà được ở cạnh sư phụ thế ạ?
- Vô phòng ta-Vi quay đi,cất bước để lại hai con người đang
nhìn nhau tét khói.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng hòng đụng vào sư phụ của ta..ma quỷ
phương nào mau khai danh tánh.-Lala nhảy lên,trực bay tới xé nát Kaun ra.
- Tiểu tử,con nhóc ranh như ngươi dám nói ta như vậy.-Kaun bốc
khói,giọng phẫn nộ.
- Nhóc ranh? Bà đây hơn ngươi cả ngàn tuổi mà ngươi dám xưng
hô thế với ta?-Lala không kìm được mình,hét to
-.. Nực cười,với thân hình nhỏ xíu đó mà đòi làm chị ư?-Kaun
không kém,nhưng giọng vẫn rất thấp,đủ để con người kia nghe được mà tức ói
máu."Cả hai tên ngốc các ngươi..Vào"-Vi đánh ý nghĩ vô đầu hai người
khiến Lala và Kaun mém té xỉu.
-Sư phụ..đó là ai vậy-Lala chỉ tay vào Kaun,tỏ vẻ không phục."
Chạy sai vặt"-Vi cất tiếng.
- Chạy-sai-vặt?ahahahahaa thế mà dám láo với bổn tiểu thư??
Ahahaha.. Dỏng tai mà nghe cho rõ..Ta chính là Lala được mệnh danh là "Tiểu
ma nữ".-Lala hùng dũng nói,dù gì cô cũng là cấp bậc cao nhất,cũng có tên
như "Mắt bạc" và "người muôn mặt" còn tên kia chưa từng thấy
qua,phải dạy dỗ chứ,nói xong cô cười như mấy bà phù thuỷ trong truyện phản diện."Bây
giờ hai ngươi muốn ta treo lên không?"-Vi đưa tay lên,từ tay cô,những sợi
dây leo từ từ bò ra,nhô cao lên.
-Ta mờ nhạt tới mức các ngươi quên ta luôn à-Giọng nói đó
không ai khác chính là "người muôn mặt".
-aaaaaa..Anh Nick,em nhớ anh quá..-Lala hét lên một cái rồi
bay tới ôm lấy Nick."Coi thường ta đến vậy ư"-Vi tung dây leo ra rồi
đọc thần chú.
Nửa tiếng sau..
-Sư phụ..tha cho Lala đi mà..sư phụ..-Lala khóc thảm thiết.Cô
cùng Nick đang bị treo ngược trên trần nhà,vì lẽ nào đó,Kaun đang ung dung rót
máu cho cô chủ.
- Cô chủ,đây ạ-Kaun đưa ly máu cho cô,từ khoé môi anh,một nụ
cười chế giễu hé mở."Tốt,Nick..ngươi kể về Yu nghe nào"-Vi nói vấn đề
chính lên,khiến bầu không khí thoáng chốc bị chất đầy sự nghiêm túc.
-Ít nhất cũng cho ta xuống chứ,ta chóng mặt quá rồi-Nick
phân bua."rầm" Mặt Nick dính với đất
Mẹ hiền hoà.
- Cảm ơn..Ta vào vấn đề chính thôi.-Nick phủi đồ rồi nghiêm
túc nói.-Vi..có phải
2hi.us