Old school Easter eggs.
Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

Tác giả: Internet

Truyện teen Dạy Dỗ Vị Hôn Phu

" - Lam Doanh mởmiệng thúc giục.
 Hàn Lệ Ái chần chừ một lát rồi mới gật đầu - " Vậy được rồi cháu sẽ đi. Nhưng chỉ một lát thôi, buổi tối cháu sẽ quay lại. Bác phải cố gắng nghĩ ngơi đấy "
Người phụ nữ trên giường bệnh yếu ớt gật đầu , sau đó nhớ ra điều gì liền nắm lấy tay cô dặn dò - " Hứa với bác đừng nói cho Thần nhi biết. Bác không muốn trong ngày sinh nhật của nó lại làm nó lo lắng "
Thấy bà thành khẩn nói , Hàn Lệ Ái đành miễn cưỡng đồng ý. Cô liền rời khỏi phòng bệnh , đi đến nơi tổ chức tiệc 
**********************************
...Biệt thự Vương gia...
 Dưới ánh đèn rực rỡ đêm nay , từng dòng xe sang trọng lần lượt nối đuôi nhau vào cổng ngôi biệt thự. Cửa trước của ngôi biệt thự còn trải cả thảm đỏ từ ngoài vào trong hết cả đại sảnh.
 Bữa tiệc sinh nhật 18 của cậu con trai cưng nhà họ Vương được tổ chức một

cách linh đình. Khách đến đây không giàu thì quý. Tầng lớp thượng lưu tất cả đều được mời đến. Một sự kiện trọng đại này ngay cả cánh báo chí cũng được mời đến. Họ đều đứng tập trung trước cửa để chụp hình , phóng vấn những vị khách quý hoá kia.
Vương Lãng Thần đứng giữa đại sảnh cùng cha mình . Vương Khải đưa con trai đi chào hỏi những vị khách có tầm quan trọng trong giới kinh doanh. 
Giữa cánh rừng của những quý ông , Vương Lãng Thần trở nên nổi bật hơn hẳn. Dáng người cao lớn , gương mặt anh tuấn uy quyền hoặc. Hắn mặc một bộ âu phục đắt tiền được may cắt từng đường hoàn hảo ôm lấy cơ thể tráng kiện của hắn. Khí chất ngạo mạn mà cao quý , không ai có thể sánh bằng.
Tuy Vương Lãng Thần vừa nâng ly rượu vừa tiếp khách nhưng trong lòng hắn cứ nôn nao sốt ruột , bây giờ đã 7 giờ tại sao cô vẫn chưa tới ?
Suy nghĩ vừa vụt qua đầu hắn thì lập tức một chiếc xe Maybach màu trắng chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn. Người tài xế mau chóng xuống xe mở cửa cho cô.
Ống kính của giới Paparazzi lập tức hướng về chiếc xe gây chú ý kia.
Hàn Lệ Ái nhấc váy bước chân ra khỏi ghế sau. Khi gương mặt của cô xuất hiện , thì gương mặt của đám nhà báo đều ngạc nhiên trông thấy. Xinh đẹp , thực sự là quá xinh đẹp, chỉ có thể so sánh cùng nữ thần. 
Nhưng vì sao trước giờ họ lại không biết trong giới tầng lớp thượng lưu có một mỹ nhân động lòng người như thế này . Chỉ có thể có một khả năng , cô gái đó chính là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Vương . Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Auheron , là tài nữ xuất chúng của giới thương nghiệp . Chính là Hàn Lệ Ái.
Ánh đèn Plash vang lên liên tục , cánh nhà báo không thể chừa ra một giây phút nào. Hình ảnh tiết lộ về Hàn Lệ Ái ngày mai phải được trưng diện trên các mặt báo.
Cô không quan tâm cho lắm , sải bước đi vào trong dự tiệc. Lòng cô cứ suy nghĩ không yên, rốt cục là có nên nói với Vương Lãng Thần ? Tuy cô đã hứa với Lam Doanh nhưng nếu làm vậy cô cảm thấy rất áy náy , đối với bản thân , đối với hắn. Nếu như hắn biết được chắc chắn sẽ rất giận. 
" Sao bây giờ em mới đến ? " 
Vừa nhìn thấy cô bước vào đại sảnh , Vương Lãng Thần ngay lập tức hạ ly rượu xuống tiến lại gần. Không khó để biết được sự xuất hiện của cô , từ lúc Hàn Lệ Ái bước vào thì đám người thiếu gia , quý ông đã dán mắt hết cả vào cô. Đột nhiên , hắn cảm giác rất khó chịu.
 Hàn Lệ Ái đang suy nghĩ thì bất thình lình bị giọng nói của hắn cắt ngang làm cho có chút giật mình. 
" Tôi có việc một chút " - Cô nhàn nhạt trả lời.
Hắn gật đầu một cái rồi đưa cánh tay của mình lên.
" Mau quàng tay vào đi "
Hàn Lệ Ái quàng tay mình qua tay tay hắn. Cùng nhau tiến vào giữa đại sảnh.
" Ồ Hàn Lệ Ái , cháu đến rồi sao. Nãy giờ chúng ta cứ mong ngóng cháu suốt " - Vương Khải nồng nhiệt đón tiếp cô.
 Đứng bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên. Bà ta rất xinh đẹp , trang điểm theo một cách cổ điển. Ngay cả bộ đồ bà đang khoác lên người cũng sang trọng quý phái mà cổ điển . 
" Cháu là Hàn Lệ Ái ? Thật hân hạnh , hôm nay mới có thể gặp được cháu " - Bạch Vân nhìn cô bé đang quàng tay Lãng Thần đi tới.
" Đây là vinh hạnh của cháu mới đúng. Bây giờ mới chào hỏi phu nhân , cháu thật là thất lễ " - Hàn Lệ Ái lễ phép chào người phụ nữ đối diện.
" Lãng Thần , con mau mời Lệ Ái khiêu vũ một bản đi. Chốc nữa chuẩn bị tuyên bố, sẽ không có thời gian đâu  " - Vương Khải thúc giục.
 Vương Lãng Thần lạnh nhạt gật đầu một cái . Quay sang cô , chìa tay ra .
" May I ? "
Ánh mắt của hắn đang lạnh nhạt liền chuyển đổi thành dịu dàng khi nhìn cô.
Hàn Lệ Ái vô thức đặt tay mình vào tay hắn. Để hắn dẫn mình ra chính giữa đại sảnh. Đầu óc cô vẫn rối như tơ vò. Nói hay là không nên nói ? 
Đi đến chính giữa đại sảnh , giữa rừng người đang khiêu vũ dưới ánh đèn chùm pha lê. Đột nhiên , cô nắm chặt tay Vương Lãng Thần làm hắn dừng bước.
" Làm sao vậy ? "
Hàn Lệ Ái ngước mặt lên nhìn , ánh mắt có chút lưỡng lự . Hắn khó hiểu nhìn cô. Cuối cùng , cô hít thở sâu một cái đành mở miệng.
" Mẹ anh , bác gái vừa lúc nãy đã ngất xỉu... "
" Em nói gì ?! " - Vương Lãng Thần kinh ngạc nhìn cô.
" Trước khi đến đây , tôi đã ghé qua nhà bác gái. Lại phát hiện mẹ anh ngất đi nằm dưới sàn nhà . Nên tôi đã ngay lập tức đưa bác ấy đến bệnh viện. Bác sĩ bảo mẹ anh bị xuất huyết dạ dày là do viêm loét dạ dày mà ra. Hiện tại bác gái đã không còn vấn đề gì nguy hiểm nữa nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Bác ấy dặn tôi không được nói với anh nhưng tôi nghĩ... "
Hàn Lệ Ái chưa kịp nói hết câu đã thấy hắn xoay người chạy ra phía cửa. Cô liền kinh ngạc lập tức đuổi theo . Nhưng hắn chưa ra tới cửa đã bị Vương Khải chặn lại.
" Sắp tới giờ giới thiệu rồi , con định đi đâu ?! " - Ông nghiêm giọng hỏi.
Vương Lãng Thần khẩn trương nói - " Con muốn đến bệnh viện. Mẹ con... "
" Không được đi !!! Sắp đến giờ phút quan trọng , con lại muốn chạy đi tìm người phụ nữ đó ?!!! " - Vương Khải giọng nói uy quyền cất lên.
" Đó là mẹ của con. Mẹ bị ngất xỉu đưa đi bệnh viện. Con phải đến đó !!! " - Hắn cố nhịn nói.
" Không được là không được !!! Ta không cho phép con đi ra khỏi đây chừng nào bữa tiệc còn chưa kết thúc ! Chẳng lẽ con muốn làm mất mặt ta với mọi người sao ?!!! " 
Vương Lãng Thần tràn trề tức giận. Hắn không trả lời trực tiếp đi ngang quaVương Khải đi ra khỏi cửa. Hàn Lệ Ái cũng ngay lập tức đi theo. Cô nói với hắn , rốt cục là tốt hay xấu ? Là lợi hay hại ?
Hai người vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt đám nhà báo. Bọn họ vừa nhìn thấy cô và Lãng Thần liền bu lại như ruồi bu hột xoàn. 
" Bữa tiệc còn chưa kết thúc , Vương thiếu gia và Hàn tiểu thư hai người tại sao lại rời đi  ? "
" Xin hỏi , có phải hôm nay hai người sẽ tuyên bố ngày đính hôn không ? "
" Vương thiếu gia sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương thị. Xin hỏi , anh đã có kế hoạch , đề xuất gì mới cho sự phát triển của tập đoàn sau này chưa ? Anh đã có sự chuẩn bị cho việc tiếp nhận tập đoàn chưa ? "
" Vương thiếu gia , anh thấy gần đây sự phát triển của Vương thị như thế nào ? Anh đánh giá vị trí của tập đoàn nhà mình trên thương trường quốc tế ? "
" Xin hỏi... "
Những câu hỏi từ đám phóng viên cứ tới tấp nhằm vào hắn. Ánh đèn của những chiếc máy ảnh cũng chớp liên tục vào hai người bọn cô làm Hàn Lệ Ái rất khó chịu.  Không để cho hai người rời đi , bọn người đó cứ tiếp tục vây quanh , đàn áp bằng những câu hỏi.
Sự tức giận của Vương Lãng Thần đang dồn nén liền bị đám phóng viên làm cho bộc phát - " Các người nghe cho rõ... Tôi sẽ không tiếp nhận , cũng không kinh doanh cái gì hết !!! Bây giờ thì tránh ra đi !!! "
Lời nói của hắn ngay lập tức làm đám phóng viên cả kinh , Hàn Lệ Ái đứng phía sau hắn cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ hắn lại dám tuyên bố như vậy. 
" Vương thiếu gia , ý của anh là sẽ không thừa kế tập đoàn ? "
" Xin hỏi , vậy anh là từ bỏ quyền thừa kế ? "
Đám phóng viên tất nhiên không dừng lại , tiếp tục moi móc thông tin đáng kinh ngạc kia. Vương Lãng Thần liền nổi giận quát - " Đúng ! Tôi chính là từ bỏ quyền thừa kế ! "
Nói xong , hắn cầm lấy tay cô . Dùng sức đẩy bọn người phóng viên ra , kéo cô ra khỏi đám đông . Ngay lập tức, hai người

ngồi vào chiếc Maybach của Hàn Lệ Ái. Hắn điềm nhiên nghiêm giọng ra lệnh với tài xế - " Đến bệnh viện... "
Cảnh này có một chút quen. Từ khi nào hắn biết ra lệnh cho tài xế của cô vậy ?
Tên tài xế của Hàn Lệ Ái tất nhiên sao dám nghe ý lệnh của người khác ngoài cô. Nên anh ta liền nhìn qua cô. Lệ Ái gật đầu một cái tên tài xế mới dám lái xe đi.
**************************************
...Bệnh viện...
 Vương Lãng Thần gấp gáp đẩy cửa vào phòng bệnh 102. Lam Doanh nằm trên giường bệnh kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.
" Sao con lại đến đây ? "
" Mẹ , mẹ sao lại muốn giấu con một chuyện nghiêm trọng như thế này ?" - Hắn có chút buồn bực nói.
" Không có nghiêm trọng .Chỉ là loét dạ dày , cũng không phải bị bệnh nang y nguy hiểm gì . Mẹ không sao đâu . Nhưng chẳng phải tối nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con sao ? Còn chính thức tuyên bố con là người thừa kế , tại sao lại chạy đến đây làm gì ? " - Bà khẩn trương nói.
" Con rất lo cho mẹ. Sao có thể còn tâm trạng mà đi dự tiệc được ? " - Vương Lãng Thần giọng nói đầy lo lắng.
" Mẹ không sao , con mau quay trở về. Đây là chuyện rất quan trọng , con không thể như vậy mà bỏ đi được ! " - Lam Doanh muốn giục hắn quay trở về . 
Nhưng Vương Lãng Thần lại kiên quyết không rời đi - " Không , đối với con không có gì quan trọng bằng mẹ ! "
.....
Hàn Lệ Ái bước ra khỏi phòng bệnh , nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Để lại Lam Doanh và hắn trong phòng nói chuyện riêng.
Chợt thở dài một cái , cô cả người đứng dựa vào cửa. Cô không ngờ chỉ một lời nói của cô đã khiến mọi việc xoay chuyển thành cục diện như bây giờ. Xuất phát từ sự lo lắng , có lỗi mà cô trong một giây phút đã đưa ra quyết định. Là đúng hay sai ? Nhưng bản thân Hàn Lệ Ái hình như không hề hối hận.
 Chuyện này sẽ dẫn đến một kết cục cho hôn ước giữa cô và Vương Lãng Thần. Sẽ gây ảnh hưởng cho Vương thị và lợi ích mà Auheron muốn có được cũng sẽ biến mất.
 Hàn Lệ Ái biết rằng ngày mai sẽ diễn ra chuyện gì. Càng biết chuyện gì đang sắp tới. Có vẻ như một kết thúc cô không mong muốn cũng không hề ngờ đến  . 
Cô xoay người sải bước ra khỏi bệnh viện. 
**************************************
Sáng hôm sau , Hàn Lệ Ái vừa vào lớp đã nhìn thấy hắn . Đúng là hôm nay mặt trời mọc đằng tây nên hắn mới đi học sớm như vậy.
 Nhưng mà cô biết Vương Lãng Thần cả một đêm,  ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình. Đến sáng liền đi thẳng đến trường. Hàn Lệ Ái nhìn thấy được , hắn rất yêu mẹ của mình. 
Vương Lãng Thần nằm gục trên bàn , hình như là ngủ. Cô cũng không tiện đánh thức hắn. Chỉ là đặt balo xuống ngồi vào chỗ của mình. Làm một việc mà cô vẫn thường làm mỗi ngày, đó là đọc sách.
Hàn Lệ Ái liền lôi một cuốn sách dày cộm ra đọc. Chẳc hẳn , giờ này tin tức đã tràn lan các mặt báo và truyền thông. Không sớm thì muộn , trong ngày hôm nay sẽ đến tai cha của cô.
Hiện giờ vẫn còn rất sớm , trong lớp chỉ có mình cô và Vương Lãng Thần . Hắn thì nằm ngủ trên bàn , cô thì lại chăm chú đọc sách. Không khí rất yên tĩnh, rất giống với thường ngày nhưng lại có gì đó rất khác . Rất luyến tiếc...
Cô trong lòng lại bứt rứt không yên . Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái có cảm giác này. Khiến cô không thể chuyên tâm đọc sách. Cô gấp quyển sách lại , đột nhiên xoay mặt qua nhìn hắn.
Bình thường vào lớp ,Hàn Lệ Ái chỉ lo chuyên tâm đọc sách không thèm để ý đến những việc xung quanh. Vì vậy dù Vương Lãng Thần có đến trước mặt làm phiền ,cô một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn.
Nhưng mà hôm nay cô lại bỏ quyển sách sang một bên mà nhìn hắn. Vương Lãng Thần ngồi cách cô một bàn nhưng mà cô vẫn nhìn rõ từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh tuấn của hắn. Khóe môi ranh mãnh trông rất ngạo mạn nhưng lại rất quyến rũ. Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái kĩ càng quan sát hắn , ngắm nhìn gương mặt hắn.
Thở dài một cái , cô làm sao vậy ? Muốn quan sát kĩ càng hắn như vậy để làm gì ? Ghi nhớ trong đầu sao ?!  
Hàn Lệ Ái trấn tĩnh bản thân , lại tiếp tục tìm về với cuốn sách nằm trên bàn. 
Vương Lãng Thần mệt mỏi sau một đêm. Vẫn ngủ gục trên bàn , không hề tỉnh.
Bầu không khí giữa hai người vốn dĩ quá êm đềm lại rất yên tĩnh . Đôi khi khiến cho cả hai không thể cảm nhận được sự quan trọng của đối phương, sự có mặt của người đối diện. 
Làm cho mỗi người chìm vào thế giới riêng của bản thân . Hai người bọn họ đềucòn trẻ , đều chưa trưởng thành , suy cho cùng đều là những đứa con nít vẫn chưa trải qua sự chia ly trong cuộc đời , những ngã rẽ vô định.
Hắn có ước mơ , có hoài bão. Còn cô có tham vọng . Không ai có thể bắt buộc ai , kiềm chế ai . Tuy rằng cô đã từng muốn ép buộc hắn nhưng bây giờ rốt cục cũng không thể nữa. Nếu như hắn thực sự không muốn làm điều mình ghét thì cô cũng không thể làm được gì.
 Rốt cục từ khi nào Hàn Lệ Ái cô lại mềm yếu như vậy ?
   
Chương 20: Kết Quả Cuối Cùng
Vu Tích Kỳ cùng Thiệu Nha bước vào lớp với một chồng báo. Cô chỉ khẽ liếc qua , ánh mắt thoáng chuyển động nhưng lại mau chóng khôi phục , tiếp tục đọc sách.
" Lão đại , cậu còn ngủ được sao ? "
Tích Kỳ đặt chồng báo trước mặt hắn . Nghe tiếng nói , Lãng Thần liền tỉnh giấc . Ngồi thẳng dậy nhìn người đối diện cau mày - " Mới sáng sớm mà cậu ồn ào cái gì ? "
" Lần này tin tức về cậu không hay chút nào ! " - Thiệu Nha nghiêm túc mở miệng.
" Tin tức gì ? "
" Cậu tự mình xem đi. Lão đại , cậu thực sự từ bỏ ? " - Vừa nói , Tích Kỳ vừa ném cho hắn một tờ báo lá cải sáng nay.
Đôi mày anh tuấn chau lại , cặp mắt nhìn xuống tờ báo đọc lướt qua. 
 
Trên báo tràn lan tin tức về bữa tiệc tối hôm qua. Theo thông tin cho biết , Vương thiếu gia đã bỏ đi khi bữa tiệc diễn ra giữa chừng , còn chưa kịp công bố cái gì. Thiếu gia nhà họ Vương còn dõng dạc tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế , không tiếp nhận tập đoàn. Giới truyền thông và kinh doanh đang đặt ra câu hỏi : Vậy quyền quản lí tập đoàn sẽ trao cho ai ? Vương chủ tịch sẽ giải quyết thế nào đối với chuyện này ? 
Vương Lãng Thần đọc xong cũng không hề ngạc nhiên. Gương mặt vẫn rất lạnh lùng - " Việc mình ghét kinh doanh không phải là cậu không biết. Chuyện này không sớm hay muộn cũng sẽ diễn ra thôi "
" Lão đại , mình biết cậu nhất định không chịu tham gia vào việc kinh doanh của gia đình. Nhưng mà cậu tuyên bố một câu như vậy ngay thời điểm này sẽ gây ảnh rất nhiều tới Vương thị , với cha cậu. Mà ngay cả cậu , có thể mất đi tất cả những thứ hiện đang có " - Vu Tích Kỳ dõng đã giải thích.
" Mình không quan tâm. Chỉ cần không cần tiếp quản tập đoàn , không bị cha mình ép buộc nữa là được " - Hắn biếng nhác trả lời.
 Thiệu Nha lắc đầu nhìn người đứng bên cạnh. Lão đại của bọn cậu tuy rằng rất thông minh lại mưu trí trong việc thao túng địa bàn , làm xã hội đen. Nhưng trong mấy việc này , hắn lại chán ghét càng có chút nóng nảy nên không thể suy nghĩ thấu đáo. 
Cậu lại nhìn qua Hàn Lệ Ái - " Lệ Ái , hôm qua cậu đã chứng kiến hết. Vậy cậu cũng nói một câu với lão đại dùm mình đi. Mình biết cậu cũng không chấp nhận chuyện này "
Cô nghe thấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống quyển sách , cánh môi hé mở - " Nếu như anh ta đã kiên quyết rũ bỏ trách nhiệm , rũ bỏ mọi thứ thì mình cũng không có cách gì khuyên can. Vả lại lời cũng đã thốt

ra sao có thể rút lại. Chỉ có điều... "
" Kết quả cho ra có được như mong muốn hay không thôi " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp. Hắn không suy nghĩ được rằng hành động này của hắn mất nhiều được ít. Chọn một thời điểm không thích hợp , nói ra một câu bộc phát. Vương Lãng Thần coi như đã hoàn toàn mất đi quyền quyết định lẫn tư cách công khai mẹ mình. Hắn chỉ được một thứ đó là không thể còn được tiếp quản quyền kinh doanh .
 Vương Lãng Thần cau mày nhìn sang cô , không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này. Trước kia cô còn giáo huấn hắn một trận về trách nhiệm với Vương thị. Nhưng bây giờ lại có vẻ không quan tâm đến việc làm của hắn. Chẳng lẽ vì những lời hắn tuyên bố không thể làm khác đi nên cô chỉ buông xuôi theo không nói gì .
" Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn " - Lãng Thần nghiêm túc nói.
" Thực sự ? "
" Thực sự "
" Tôi biết rồi... " - Cô nhỏ giọng đáp.
 Một câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ làm hắn và hai người kia ngạc nhiên . Cô không quan tâm , không can dự , không nói xỏ xiên cũng không lên tiếng dạy dỗ hắn. Chỉ là nhạt nhẽo đối với chuyện của hắn.
Thiệu Nha lại nhìn qua Vu Tích Kỳ khẽ trao đổi ánh mắt nhưng cậu ta chỉ nhướn vai một cái rồi hạ xuống một cách bất lực .
************************************
...Giờ ra chơi...
Cantin
" Hôm qua cũng cám ơn em đã nói cho tôi biết. Nhờ em mà mẹ tôi đã được đưa đến bệnh viện kịp thời " - Vương Lãng Thần nhẹ giọng nói với cô ngồi đối diện.
Hàn Lệ Ái không nhìn hắn , chỉ là cầm dao nĩa lên ăn - " Không cần phải cám ơn tôi. Tôi chỉ thấy bản thân nên làm gì thì làm thôi. Nhưng bản thân tôi cũng đang không biết mình có quyết định đúng hay không ? "
" Ý em là hối hận vì đã nói với tôi " - Hắn có chút khó chịu vì lời nói của cô.
" Tôi không hối hận. Chỉ là mọi chuyện lại ra một kết quả mà tôi không lường trước được thôi " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp.
 " Ý em là gì ? " - Vương Lãng Thần buông dao nĩa xuống , chằm chằm nhìn cô.
" Đừng quan tâm " - Cô ngước lên , ánh mắt đối diện hắn.
" Sao ? "
" Đừng quan tâm , Lãng Thần . Vì mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa nên anh cũng đừng quan tâm " - Hàn Lệ Ái hờ hững lên tiếng.
Vương Lãng Thần khó hiểu quan sát cô - " Em làm sao vậy ? "
" Không có gì , tôi đã bảo anh đừng quan tâm nữa "
Đúng vậy , đừng quan tâm . Đừng quan tâm đến cô nữa , cô không muốn có một cảm giác gì cả. 
Hàn Lệ Ái cụp mắt nhìn sang đĩa thức ăn của hắn mặt có chút nhăn lại - " Anh sao lại suốt ngày ăn thịt không như vậy ? "
Hắn biết cô muốn lãng tránh chủ đề này , không muốn nói tiếp. Từ lúc Vương Lãng Thần quen biết cô , số lần hắn không hiểu được cô không ít. Hắn thực sự không thể nhìn ra được tâm tư của cô gái này. Rốt cục muốn biết cô là đang nghĩ cái gì vậy ?
 Hắn chỉ có thể cau mày nhìn cô. 
" Bởi vì tôi thích ăn thịt "
Lời nói của Vương Lãng Thần chưa kịp dứt thì cô đã nhanh tay đổi đĩa thức ăn của hắn với của mình. 
Việc cô hằng ngày cứ bắt hắn ăn uống đầy đủ dinh dưỡng , không được ăn nhiều dầu mỡ tuy rằng khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưng mà trong lòng lại sinh ra một cảm giác ấm áp , ngọt ngào. Hắn biết Hàn Lệ Ái là quan tâm đến hắn.
Nhưng cô hôm nay hành động lại khác thường khiến cho lòng hắn không yên. 
Cả hai đang ngồi ăn thì bỗng nhiên điện thoại của Hàn Lệ Ái rung lên . Cô liền liếc qua màn hình di động , ánh mắt có chút biếnđộng.
" Sao thế ? Là ai gọi vậy ? " 
Vương Lãng Thần nhìn thấy sự khác lạ của cô liền hỏi.
" Không có gì . Tôi ra ngoài nghe điện thoại đây " - Hàn Lệ Ái lạnh nhạt nói rồi cầm lấy điện thoại rời đi.
 Hắn cặp mắt loé lên tia quỷ dị nhìn theo bóng dáng cô đi khỏi cantin.
.............................................
" Con biết rồi , thưa cha. Con sẽ sắp xếp chuyến bay ngày mai " 
Hàn Lệ Ái buông điện thoại trong tay xuống. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô. Tin tức của Lãng Thần đã đến tai cha mình. Chắc hẳn , bây giờ ông ấy rất không vui . 
" Cô thực sự rời đi ? "
Tiếng nói vang lên làm cho cô xoay người lại tìm kiếm. Vu Tích Kỳ đứng đằng sau cô từ nãy giờ đã nghe thấy hết cuộc gọi.
" Phải " - Cô chỉ đáp.
Sau đó khoé miệng có chút cong lên tán thưởng - " Quả nhiên chỉ có Vu nhị thiếu gia nhạy bén. Biết được kết cục của chuyện này "
Đúng vậy , Vu Tích Kỳ chính là đã suy đoán ra chuyện này và hình như không hề sai. 
" Cô dự định khi nào sẽ nói cho lão đại ? "
" Sẽ không "
" Tại sao ? "
" Chuyện này quan trọng sao ? Đối với tôi hôn ước này ngay từ đầu chỉ là một sự giao dịch có lợi ích. Điều này chắc anh cũng hiểu. Với lại Lãng Thần sớm muộn gì cũng biết. Nên tôi cảm thấy không cần thiết phải kết thúc chuyện này theo một cách nghiêm trọng nào đó " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt nói.
" Cô không sợ lão đại khi biết được sẽ tức giận ? " - Vu Tích Kỳ chau mày nhìn cô.
" Lãng Thần sẽ không. Anh cũng biết ngay từ lúc đầu anh ta đã kiên quyết phản đối hôn ước này , chán ghét nó càng không ưa tôi , không phải sao ? Kết thúc chuyện này xem như anh ta được tự do, xem như tôi đã thua " - Cô giọng nói không gợn một chút cảm xúc .
Dừng một lát , Hàn Lệ Ái lại lên tiếng , ánh mắt nghiêm túc nhìn người đối diện - " Tất cả mọi chuyện anh cũng đã thấy , cũng đã hiểu rõ. Thế nên sau này hãy ở bên cạnh chỉ bảo cho lão đại nhà các anh nhiều một chút. Tôi biết trong ba người anh là kẻ hiểu rõ nhất bản chất của thế giới hào nhoáng về quyền lực và đồng tiền này . Vương Lãng Phần tuy rằng là người thông minh , mưu trí , đánh nhau rất giỏi nhưng đó chỉ là trong thế giới mà anh ta muốn chọn lựa mà thôi. Đối với việc hiểu lòng người , khai thông sự việc , Vương Lãng Thần vẫn chưa thực sự trưởng thành "
Lời nói nghe qua rất lạnh lùng còn có chút chế giễu nhưng thực chất lại là một lời gửi gắm. Cô còn chưa yên tâm về hắn.
Điểm này Vu Tích Kỳ không khó để nhận ra - " Cô thực ra rất quan tâm đến lão đại vì sao còn bỏ đi "
Hàn Lệ Ái chỉ nhạt nhẽo cười một cái - " Tôi chỉ là một chút quan tâm còn lại cho anh ta thôi. Việc này tôi cũng đâu thể quyết định , Auheron còn phải tìm kiếm một cuộc hôn nhân mang lợi ích khác "
Nếu như để Vương Lãng Thần nghe thấy điều này , chắc chắn là hắn sẽ rất tức giận.
Vu Tích Kỳ mím môi nhìn cô , hắn không hiểu người đối diện đang nghĩ gì càng không hiểu rõ mối quan hệ giữa cô và Lãng Thần. Hắn cũng không tiện nói thêm nhiều.
 Tiếng chuông reo vào lớp chợt vang lên , Hàn Lệ Ái liền nói một câu cuối - " Tôi đã nói không muốn chuyện này kết thúc theo một cách nghiêm trọng nào đó. Vì vậy anh hãy để nó kết thúc trong im lặng..."
Nói xong , cô xoay người rời đi. Vu Tích Kỳ tất nhiên hiểu được cô muốn nói gì. Nhưng mà cậu thực sự không biết rốt cục đối với lão đại, Hàn Lệ Ái là như thế nào.
***************************************
... Biệt thự Vương gia...
Vương Lãng Thần đeo balo bước vào đại sảnh. Hắn dù sao cũng phải về nhà cũng như trước sau gì cũng phải đối mặt với cha hắn. Ông lần này chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
" Cha tôi đâu ? " - Hắn lạnh lùng hỏi .
Người quản gia e dè khép nép trả lời - " Thưa chủ tịch trong người tâm trạng không tốt. Vừa mới từ tổng công ty xử lí công việc trở về. Hiện đang ở trong phòng làm việc " 
Vương Lãng Thần không nói gì, đi thẳng một mạch lên lầu. Hắn dừng

bước trước phòng làm việc , gõ nhẹ lên cánh cửa .
" Vào đi "
Hắn khẽ đẩy cánh cửa ra , bước vào. Vương Khải ngồi trên ghế sopha vừa nhìn thấy hắn . Đôi mắt trở nên sừng sộ , gương mặt già cả nhăn lại .
" Anh còn dám vác mặt về đây ?! "
" Con biết cha rất tức giận. Nhưng ngay từ đầu con cũng đã nói không muốn đi con đường kinh doanh , càng không muốn tiếp quản tập đoàn. Là cha ép con " - Hắn tiến lại trước mặt cha, nhấn mạnh giải thích.
 " Anh có biết chỉ một câu nói của anh đã ảnh hưởng bao nhiêu đến tập đoàn không ?! Được , nếu như anh đã một mực kiên quyết cứng đầu như vậy thì tôi cũng đành chiều theo ý anh, từ bỏ quyền thừa kế . Dù sao báo chí cũng đã đăng tin rầm rộ , tôi cũng không muốn mình trở thành người cha gia trưởng ép buộc con mình " - Vương Khải rắn rỏi lên giọng.
 Hắn cũng nghiêm túc nhìn cha mình trả lời - " Được , cha cứ làm thế đi "
Vương Lãng Thần hắn cũng muốn thoát ra sự kiềm hãm này.
" Được thôi. Nhưng tôi nói cho anh biết bản thân anh không biết mình đang từ bỏ cái gì đâu. Ngày mai , tôi sẽ gọi luật sư đến chỉnh sửa lại di chúc theo ý của anh không thừa kế bất cứ thứ gì , 1 đồng cũng không. Cũng từ ngày mai , tất cả tài sản của tôi mua cho anh , ví dụ như chiếc xe kia cũng sẽ bị tịch thu ! " - Ông uy nghiêm tuyên bố.
 Cha hắn là đang muốn bức hắn , dồn hắn đến chân tường. Ngay cả một xu để dính túi cũng không cho hắn , không muốn hắn còn lại thứ gì. Vương Lãng Thần làm sao không hiểu cơn thịnh nộ này của cha . Nhưng hắn vẫn lì lợm nói - " Không sao cả. Ngày mai con cũng sẽ dọn ra khỏi đây , đến sống với mẹ con "
Vương Khải lạnh lẽo cười lạt nhìn đứa con trai - " Tôi quên nói cho anh biết. Anh chẳng phải trước giờ muốn công khai mẹ mình sao ? Nhưng rất tiếc bây giờ anh đã không còn quyền để làm được điều đó "
" Cha muốn nói gì ? Tại sao con không thể ? " 
" Công khai ? Anh có tư cách gì ?! Anh đã không thể trả ơn được Vương thị thì cũng đừng phá nát nó ! Anh cũng không thể giúp đỡ gì được cha của mình , chỉ biết ăn chơi, đua xe , đánh nhau thì cũng đừng phá hoại danh tiếng của tôi , của gia đình này ! Nếu như anh còn đạo đức của một người con thì đừng có mà ngu ngốc làm chuyện ngu xuẩn. Anh bắt đầu từ khi tuyên bố đã không còn cơ hội có quyền quyết định nữa rồi ! " 
Vương Khải nóng giận quát .
" Cha ! " - Hắn tức giận nhìn cha. Hai tay cuộn thành nấm đấm siết chặt.
Hắn lại thua , mộtlần nữa lại thua ! 
Vương Lãng Thần xoay người bước ra khỏi phòng. Cánh cửa liền bị đóng mạnh , phát ra tiếng động thật lớn nhưng cũng không lớn bằng cơ thịnh nộ trong lòng hắn.
***************************************
...Sáng sớm hôm sau...
Bệnh viện
" Lệ Ái , sao mới sáng sớm cháu đã đến đây rồi . Cháu không đi học sao ? "
Lam Doanh ngồi trên giường bệnh ăn sáng. Vừa nhìn thấy cô ngoài cửa đã tỏ vẻ ngạc nhiên.
 Hàn Lệ Ái bước tới ngồi ở cạnh đầu giường , lắc đầu một cái - " Cháu muốn đến thăm bác "
" Muốn thăm thì giờ nào mà thăm chẳng được. Cháu sáng sớm sao lại cất công vào đây rồi " - Bà mỉm cười trách móc.
Cô cụp mắt , có một chút lưỡng lự. Sau đó mới mỉm cười lên tiếng - " Cháu có lẽ thời gian sắp tới sẽ phải bay ra nước ngoài " 
   
Chương 21: Rời Bỏ
Lam Doanh nhìn cô ngạc nhiên - " Cháu định đi đâu  ? "
" Tập đoàn nhà cháu có chút việc cần cháu xử lí nên cháu phải qua bên đó một thời gian " - Cô nhẹ giọng trả lời.
" Vậy cháu định đi trong bao lâu ? "
" Cháu cũng không chắc nữa. Có lẽ sẽ lâu một chút "
" Đã nói cho Thần nhi biết chưa ? " - Bà lại hỏi.
 Hàn Lệ Ái mỉm cười như có như không - " Cháu sẽ nói cho anh ấy biết sau "
Cô chỉ có thể miễn cưỡng nói dối thôi. Giờ phút này lòng cô cũng buồn phiền như ai.
Lam Doanh mặt có chút hụt hẫng - " Không có cháu ở đây thực sự rất buồn tẻ "
Cô ngồi lên mép giường , nắm lấy tay bà dịu dàng nói - " Bác gái , bác có giận cháu việc cháu nói với Lãng Thần không ? "
Bà nghe vậy chỉ cười khổ , lắc đầu - " Làm sao bác có thể trách cháu. Bác biết cháu là vì bác nên mới làm như vậy "
" Cháu đưa bác ra ngoài đi dạo , được không ?  " - Hàn Lệ Ái đột nhiên có chút hứng thú hỏi.
Lam Doanh liền gật đầu - " Được, bác cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành " 
Cô đỡ bà xuống giường , cùng bà ra ngoài khuôn viên của bệnh viện đi dạo.
 Vì đây là một bệnh viện tư nhân nên rất được đầu tư và xây dựng cũng rất đẹp đẽ. Khuôn viên rộng lớn trồng nhiều cây xanh , ghế đá dài còn có đài phun nước. Buổi sáng đi ra đây còn có thể nghe tiếng chim hót tíu tít , cảm nhận bầu không khí se lạnh mà trong lành của buổi sớm.
Cô ôm một cánh tay của
2hi.us