Truyện teen Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương
Tác giả: Internet
Truyện teen Đánh Cương Thi Nói Chuyện Yêu Đương
lợi hại.” Tả Minh Vũ nói. “Nhược điểm ở bộ phận không biến dị.”
“Ngươi là ai? Tại sao biết chớp mắt di động?” Bụng to hỏi Nghiêm Học.
“Oa ha ha ha ha! ta chính là hóa thân của quang minh và chính nghĩa, ta là nỗi sợ hãi của lực lượng tà ác, ta là chúa cứu thế của nhân loại, ta chính là – siêu nhân A Học!” Nghiêm Học bày tư thế siêu nhân bay.
“Đại ca, chắc mới rồi chúng ta nhìn lầm, dường như hắn có vấn đề ở chỗ này.” Bụng to nói, chỉ đầu mình.
Mọi người cười to.
Nghiêm Học ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
“Nguyền rủa các ngươi mua mì ăn liền chỉ có muối.”
“A Học, tuy tôi biết bây giờ không nên quấy rầy cậu nguyền rủa chúng, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một tiếng, bọn họ không ăn mì ăn liền.” Tả Niệm “tốt bụng” nói.
“Hu... Minh Vũ, họ khi dễ em mà anh không quan tâm... hu...” A Học kiếm chỗ dựa.
“Tứ ca, anh đừng chọc A Học.” Tả Minh Vũ nói Tả Niệm lại trừng Đào Chân còn đang cười. Y lập tức im bặt.
Nghiêm Học đắc ý nhướng mày với Đào Chân. Đào Chân bực mình nghiến răng với Nghiêm Học.
“Tiểu Ngũ, cậu thật bao che quá đi.” Tả Niệm cười.
“Người nào không biết Minh Vũ là thê nô?” Đào Chân bất mãn. Bị trừng, ngoan ngoãn chạy sang bên hóng gió.
“A Học, tim.”
“Ừm.”
“Anh sẽ nhìn, em tới đi, cẩn thận chút.”
“Biết!”
Họ đang nói chuyện thì bụng to đột nhiên hét một tiếng.
“Đi!”
Chỉ thấy rốn của bụng to phun ra sợi chỉ trắng cứng rắn bắn hướng Nghiêm Học.
“Tơ nhện?” Tả Niệm lầm bầm.
Nghiêm Học nâng tay lên, định chụp lấy tơ nhện nhưng tơ lại đổi phương hướng xông hướng Khâu Tử Dạ.
“Dạ!” Khâu Tử Lộ hét một tiếng.
Khâu Tử Dạ tránh không kịp, bị tơ nhện bao lấy. Khâu Tử Dạ dùng đao chém, nhưng chẳng có tác dụng gì với tơ nhện.
“Để tôi!” Nghiêm Học nói, nâng tay lên, tơ nhện rũ xuống mặt đất, đứt.
Không đợi bụng to kinh ngạc, Nghiêm Học lắc mình đi tới trước mặt bụng to, thò tay “đào tim”, cả tay đâm vào vị trí trái tim bụng to. Đây là lần đầu tiên đám Khâu Tử Dạ thấy Nghiêm Học sử dụng năng lực khủng bố này, ngừng thở.
“Oa thật! A Học.” Tả Niệm nói.
Nhưng Nghiêm Học không rút tay lại.
“Sao vậy A Học?” Tả Minh Vũ thấy cógì không đúng, vội hỏi.
Mọi người không dám lên tiếng, có chút lo lắng, chắc là Nghiêm Học hơi sợ bản thân như vậy đi. Nhưng họ biết Nghiêm Học không phải loại người như thế, huống chi cậu còn là vì cứu mọi người.
Lúc này, Nghiêm Học chậm rãi quay đầu lại, mặt đầy rối rắm nói.
“Minh Vũ, chiêu này oai thì oai thiệt, nhưng gớm quá.” Nghiêm Học nói xong cảm giác nặng nề nín thở chớp mắt tan biến.
Mọi người đầu nổi gân xanh, thầm nói: “Biết trước không nên nghĩ A Học phức tạp như vậy.”
“Còn không rút tay ra?” Tả Minh Vũ nhếch khóe môi cười.
“A!” Nghiêm Học kinh kêu một tiếng, rút tay ra, nhìn tay đầy máu màu xanh, cảm thán. “Mình thật là anh dũng!”
“Đừng ba hoa, tiếp tục đi!” Đào Chân nói.
Thế này Nghiêm Học mới phản ứng lại, giải quyết hai dị hình bị kinh đến ngây như phỗng. Nghiêm Học cau mày nhìn tay mình. Tả Minh Vũ như biến ảo thuật lấy ra khăn sạch lau tay cho Nghiêm Học.
“Nếu không quen thì sau này đừng dùng năng lực đó nữa.”
Nghiêm Học ngẩng đầu lên, hỏi.
“Minh Vũ, tại sao máu của chúng có vàng, có xanh?”
“Em đang suy nghĩ về chuyện này?”
“Nếu không thì là gì?”
“...”
“Minh Vũ! Cảm giác oai thật nha!”
“Em không thấy buồn nôn?”
“Có thể tưởng tượng thành nước sơn!”
“... ”
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Ban đêm, Tả Minh Vũ giao Nghiêm Học bảo vệ mọi người, chỉ mình anh ra đi. Nghiêm Học gác đêm để mọi người nghỉ ngơi, mình thì ngồi đó lo lắng suông.
“Minh Vũ có bị lạc đường không?”
“Anh ấy có đem theo tiền?”
“À, không cần tiền.”
“Sao còn chưa trở về?”
“Thì ra mới qua hai phút!”
“Không có Minh Vũ sao mà thời gian trôi qua lâu vậy nè!”
“Anh ấy đi tới đâu rồi nhi?”
Khi sắc trời sáng, cậu vẫn đang lầm bầm.
“Tên đáng ghét, còn chưa trở về...”
Thì cảm giác hơi thở của Tả Minh Vũ, sau đó bị người ôm từ phía sau. Miệng người đó dán tai cậu, nói.
“Trông em thật giống hòn vọng phu, nhỉ?”
Hơi thở ấm áp thổi vào tai, Nghiêm Học đỏ mặt quay đầu giả bộ giận không thèm để ý ai, lòng thầm nói: “Tại sao hơi thở của anh ấy làm mình thấy yên lòng như vậy?”
Hai người ôm một lát mới đánh thức mọi người dậy. Tả Minh Vũ lấy ra bốn thứ cỡ cái nút áo giao cho Đào Chân, đôi tình nhân họ Khâu và Tả Niệm. Đào Chân vừa thấy liền không bình tĩnh, kích động gào.
“Oa! Máy cảm ứng! Tân tiến nhất!”
Tả Minh Vũ gật đầu, cũng đeo lên người mình và Nghiêm Học.
“Mang vào đi, sau này có lẽ sẽ tách ra. Đến phòng nghiên cứu tôi sẽ phát kính sát tròng nguyên bộ cho các người, sẽ thấy màu sắc của người có máy cảm ứng.” Ngừng một lát, anh nói
tiếp. “Tôi là màu đỏ, A Học là màu xanh, Khâu Tử Dạ là màu vàng, Khâu Tử Lộ là màu xanh lá, Đào Chân là màu trắng, Tứ ca là màu tím.”
Mọi người gật đầu, bỏ máy cảm ứng vào tận cùng trong quần áo, cố định thật chặt.
Chương 30: Chương Thứ Ba Mươi
“Ngừng lại.” Tả Minh Vũ nhẹ giọng ngăn mọi người.
Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe, hỏi.
“Là cái gì nhỉ? Dường như rất lớn.”
“Không biết, nhưng rất lợi hại, cẩn thận chút.”
Mọi người không dám hít thở mạnh, nhìn chằm chằm cánh rừng không xa.
“Tôi nghe thấy mùi sợ hãi nha!” Theo tiếng nói là một sinh vật có đầu chó, hai cái đầu, ba cái đầu, kế tiếp là thân người. Một người mọc ba cái đầu chó.
“Đây là gì? Chó địa ngục ba đầu?” Đào Chân hỏi.
“Ghê quá, chó địa ngục nhà ai mà xấu như vậy!?” Khâu Tử Lộ tiếp lời.
“Cũng đúng.”
“Đừng làm rộn, hắn rất mạnh.” Tả Niệm nhắc nhở. “So với mấy thứ trước kia thì không cùng đẳng cấp.”
“Dám vũ nhục ta! Các ngươi sẽ phải trả giá!” Chó ba đầu nói.
“Ta sợ quá đi!” Tả Niệm nghiêm giọng. “Em dâu, lên đi!”
“Tại sao là tôi?” Nghiêm Học chỉ mũi mình, hỏi.
“Được rồi Tứ ca, anh đừng chọc A Học khóc.” Tả Minh Vũ bao che.
“Tôi đâu có dễ khóc đâu!” Nghiêm Học giận.
“Các ngươi quá khinh thường người rồi!” Chó ba đầu cũng giận, luôn bị mấy người này bỏ qua.
“Ngươi đâu phải người!” Mọi người đồng thanh cãi lại.
“!” Chó ba đầu nổi giận, há miệng nhào hướng mọi người.
Ba cái đầu chó khóe miệng chảy nước dính đặc khiến mọi người buồn nôn.
Tả Minh Vũ tay trái cầm đao, dùng lưỡi dao chặn cái đầu chính giữa, tay phải chọc vào con mắt cái đầu bên phải móc ra một con. Chó ba đầu hét thảm một tiếng, lùi ra sau vài bước. Lông trên ba cái đầu bị máu nhuộm đỏ thẫm.
“Tuyệt vời!” Đào Chân huýt sáo.
“Răng rất cứng, lực lượng cũng vậy.” Tả Minh Vũ vừa nói xong thì chó ba đầu bị thương lại tấn công mọi người.
Khâu Tử Lộ giơ súng lên.
“Đoàng!” một tiếng, chính xác bắn trúng trái tim chó ba đầu. Vốn tưởng nó sẽ bị thương, nhưng ai ngờ nó phất tay đánh trúng Khâu Tử Lộ. Khâu Tử Lộ bị đánh văng ra ba, bốn mét, há miệng hộc búng máu.
“Tiểu Lộ!” Khâu Tử Dạ khẩn trương hét to.
“Tôi không sao.” Khâu Tử Lộ chậm rãi đứng dậy, lộ ra nụ cười khiến hắn yên tâm, nói. “Thứ này sức mạnh thật!”
Mọi người lại luân phiên tấn công. Nhưng con chó ba đầu này thật là lợi hại, bị chém đứt cánh tay, chân đều lấy năng lực tái sinh kinh người hồi phục lại.
“Nhược điểm của nó là đầu!” Nghiêm Học đột nhiên quát lên.
“Sao cậu biết?” Đào Chân hỏi.
“Các người xem, tất cả vết thương của nó đều khép lại nhưng con mắt bị Minh Vũ móc thì không tái sinh. Hơn nữa vết thương trên đầu nó không khép lại!” Nghiêm Học chỉ chó ba đầu, nói.
“Mới rồi hắn dùng súng bắn đầu ta chẳng phải ta không bị gì ư?” Chó ba đầu cười chỉ hướng Khâu Tử Lộ.
“Bởi vì đầu của ngươi phải tách khỏi thân thể! Minh Vũ từng nói, nhược điểm của dị hình là bộ phận không biến dị!” Nghiêm Học chỉ hướng chó ba đầu, nói.
Mắt chó ba đầu chợt lóe tia hoảng loạn nhưng rất nhanh hồi phục bình thường, lại tấn công mọi người.
Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học hôn một cái, nói.
“Bà xã, em ngày càng thông minh!”
Sau đó anh nhoáng người đi tới sau lưng chó ba đầu. Chó ba đầu cũng phát hiện ra, xoay người chắn đao của Tả Minh Vũ. Nghiêm Học nhân cơ hội dùng sức vung đao chém hướng cổ chó ba đầu, nhoáng người cách xa chó ba đầu.
“A!” Chó ba đầu hét thảm một tiếng, vội vàng xoay người lại, không thấy bóng dáng Nghiêm Học đâu.
Tả Minh Vũ thừa dịp lại đánh lén. Máu tuôn ra ào ạt, một cái đầu rơi xuốngđất. Chó ba đầu không rảnh kêu đau, lắc mình biến mất bóng dáng.
“Kẹp đuôi chạy trốn?” Tả Niệm nói.
“Còn đang ở gần đây, cẩn thận chút.” Tả Minh Vũ nhắc nhở.
Vừa nói xong thì chó ba đầu nhảy xuống khỏi một gốc cây, há cái mồm nhễu nhão nước táp hướng đầu Đào Chân.
“Cẩn thận!” Nghiêm Học hét to, chuẩn bị nhào tới cứu người.
Chỉ thấy một bóng dáng từ chỗ khác xông tới đẩy Đào Chân ra. Là L7451! Cổ gã bị cắn ra một lỗ máu. Tả Minh Vũ lao lên giết chết chó ba đầu không kịp phòng bị, sau đó xem xét vết thương của L7451, lắc đầu với mọi người.
“Cảm ơn các người cho ta mấy ngày qua sinh hoạt tự do.” L7451 cười nói.
“L7451! Ngươi sẽ không có việc gì!” Hốc mắt Đào Chân đỏ ửng. “Minh Vũ, máu của anh có thể cho hắn uống không?”
Tả Minh Vũ lắc đầu.
“Hắn đã rót vào quá nhiều loại huyết, sẽ sinh ra bài xích khác lạ tự nổ.”
L7451 suy yếu nói.
“Ngươi tên... là gì? Có thể... đặt cho ta... cái tên không? Ta rất… hâm mộ các ngươi... có... tên.”
“Được được! Tôi tên Đào Chân! Anh cùng tôi một họ đi! Gọi là Đào... Đào Thân! Đúng vậy, tên là Đào Thân! Sau này tôi chính là người thân của anh, chúng tôi đều là bạn của anh, chúng ta là người nhà!” Đào Chân không thể kiềm nén nước mắt tuôn trào.
“Người thân... tốt quá... a... au!” Đào Thân (L7451) nói xong miệng ọc ra bãi máu, lại nói. “Các người... cẩn thận... D... hắn biết... thôi miên... cảnh tượng thôi miên... muốn... muốn lợi dụng... Nghiêm...” Đào Thân không nói xong thì vĩnh viễn ngủ say.
“Hai ngày nay hắn luôn đi theo chúng ta, tôi thấy hắn không có ác ý nên không nói ra.” Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ quyết định nói ra hết.
Nghiêm Học vùi đầu vào ngực anh lén khóc. Mấy người khác cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Anh ta là người tốt, là thân nhân của tôi.” Đào Chân rơi nước mắt nói.
“Anh ta là bạn bè và người thân của chúng ta, hãy để anh ta yên tâm đi đi.” Tả Niệm ngồi xổm xuống vỗ vai Đào Chân.
Đào Chân gật đầu, lau lệ.
Mọi người đốt lửa thiêu xác Đào Thân, đổ hết nước trong chai ra, bỏ tro cốt của Đào Thân vào, chôn xuống. Mọi người dùng gỗ khắc một bia đơn giản, bên trên có tên Đào Thân, mặt dưới có hàng chữ nhỏ.
[Chúng tôi vĩnh viễn là người nhà của anh: Đào Chân, Tả Niệm, Tả Minh Vũ, Nghiêm Học, Khâu Tử Dạ, Khâu Tử Lộ]
Tuy thời gian ở chung với Đào Thân cực kỳ ngắn ngủi, nhưng mọi người cảm thấy gã rất thân thiết, rất đáng yêu, ngây ngốc, đơn thuần, thật khiến người... không nỡ.
Sắp xếp xong Đào Thân, mọi người chuẩn bị tiến lên. Trước khi trời tối có thể tới gần phòng nghiên cứ A-11, nghỉ ngơi một đêm sẽ chuẩn bị trận chiến cuối cùng.
“Anh Đào Thân, bây giờ tôi mang anh đi không an toàn. Anh nằm đây chờ, đợi giải quyết sự việc xong tôi sẽ đón anh về nhà.” Trước khi đi, Đào Chân đứng trước mộ nói như thế.
Chương 31: Chương Thứ Ba Mươi Mốt
Nơi bí ẩn gần phòng nghiên cứu A-11, trong hội nghị.
“Ảo cảnh thôi miên là cái gì? Có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Không ngờ hắn thật sự thành công. Lúc tôi trốn ra thì hắn đang bận rộn nghiên cứu cái này.” Tả Niệm nói.
“Rốt cuộc là cái gì?” Đào Chân hỏi.
“Một loại thôi miên rất sớm trước kia đã có học giả đề nghị, nhưng thực nghiệm làm sao cũng không thành công. Ảo cảnh thôi miên có thể thông qua ám thị ngôn ngữ, ánh mắt, tiếp xúc khiến người thấy ảo giác như chân thật, hơn nữa ảo giác sẽ tăng lên, một tầng chồng một tầng. Những ảo giác này có thể là chuyện từng xảy ra giấu trong ký ức của người bị ảo cảnh thôi miên. Cũng có thể là biểu hiện giả dối, nhưng bởi vì rất khó khống chế, có nhiều chỗ chi tiết phải nắm bắt kỹ, gần như không thể thực hiện.” Tả Niệm giải thích.
“Một tầng chồng một tầng là sao?”
Nghiêm Học hỏi.
“Chính là có lẽ cậu tưởng mình tỉnh nhưng còn ở trong ảo giác khác.” Tả Niệm nói.
“Quá khó tin, hắn thật sự thành công sao? Có phải chỉ là hù người ta không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Người khác có lẽ không chừng nhưng không chừng hắn thành công. Đừng quên, hắn xem như một nửa vu sư.” Tả Minh Vũ nói.
“Đào Thân nói hắn định lợi dụng Nghiêm, có phải muốn nói là lợi dụng Nghiêm Học đến làm cái gì?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Phải chăng là lợi dụng Nghiêm Học uy hiếp Minh Vũ?” Đào Chân phụ họa.
“Vậy thì nguy rồi. A Tứ, khi đụng phải việc liên quan đến em dâu không được rối loạn, không quan tâm gì hết.” Tả Niệm nói.
“Minh Vũ, anh nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng không được hy sinh chính mình cứu em. Bởi vì không có anh thì không có em.” Nghiêm Học nghiêm túc nói. “Nếu lỡ em chết thì anh đi theo em cũng không muộn.”
“Tốt.” Tả Minh Vũ gật đầu đồng ý, nắm chặt tay cậu, nói. “Em cũng giống vậy.”
Mọi người lại bàn bạc chi tiết. Tả Minh Vũ phân phát nguyên bộ kính sát tròng máy cảm ứng cho mọi người, chuẩn bị tiến vào phòng nghiên cứu.
“Còn lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Mọi người hãy cẩn thận.”
“Không thành vấn đề.”
“Xuất phát!”
Sáu người cổ vũ cho nhau, cùng cẩn thận tiến vào phòng nghiên cứu.
Phòng nghiên cứu A-11 gọi là phòng nghiên cứu, sở nghiên cứu không bằng nói là viện nghiên cứu, không, phải nói là trụ sở nghiên cứu. Bởi vì A-11 rất khổng lồ qua hơn một trăm năm, bên trong trang hoàng đã rất hoa lệ, tất cả dụng cụ đều tân tiến.
Tả Niệm dẫn mọi người quẹo trái quẹo phải, đi tới chính giữa phòng nghiên cứu.
“Tôi không biết Mr. D ở đâu, đây là trung tâm phòng nghiên cứu, con đường phía dưới phải do chính chúng ta chọn.” Tả Niệm nói.
“Minh Vũ, em không ngửi được mùi của hắn.” Nghiêm Học hít hà không khí, nói.
“Sinh vật liên rất quan trọng, vì bảo vệ vu sư không dễ dàng bị tộc loài khác giết hại, cho nên trên người họ không có mùi.” Tả Minh Vũ giải thích.
“Vậy chúng ta tách ra?” Đào Chân hỏi.
“Không được, quá nguy hiểm, tập thể hành động tốt hơn.” Tả Niệm nói.
“Đúng vậy. Minh Vũ, đi bên nào?” Khâu Tử Dạ hỏi.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ.
“Đi bên này, xem hình như hướng tới phòng làm việc và phòng nghỉ.” Tả Minh Vũ quan sát một chút, chỉ hướng bên phải.
Mọi người gật đầu.
“Con đường này có rất nhiều cơ quan, chúng ta đi vòng qua.” Tả Niệm nói.
Đào Chân nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nhún vai, cảm thán nói.
“Khoa học kỹ thuậtphản triển nhanh kinh khủng, mới hai năm dã có nhiều loại dụng cụ tôi chưa từng thấy.”
Khâu Tử Dạ vỗ vai Đào Chân, an ủi nói.
“Vậy đi vòng thôi. Đã tới một bước này, không kém chốc lát.”
“Nhưng sau khi đi vòng có lẽ còn có cơ quan.” Tả Niệm nói. “Cho nên các người hãy suy nghĩ đi, có vòng qua hay không.”
“Đi vòng đi? Có năm mươi xác suất?” Khâu Tử Lộ trưng cầu ý kiến.
Cuối cùng mọi người quyết định đi đường vòng.
“Ụa...”
Mọi người nhịn không được muốn ói, bởi vì họ tới một phòng giam. Trong phòng giam đã trống không, còn lại đều là một ít “vật phẩm thất bại” bị nhốt chờ chết.
Cái lồng trước kia giờ biến thành ngục giam. Trên tường đều là màu máu. Có một ít đầu trùng thân người, có một ít đầu người thân trùng, có một ít vươn xúc tua, có một ít con ngươi lòi ra hốc mắt. Chúng đều nằm trong lồng ngừng thở, có chút bắt đầu thối rữa. Mọi người nhìn mà muốn ói, từng người đều thầm than: “Cái này còn tởm hơn cả cương thi.”
Nghiêm Học nhìn xem cả người nổi da gà. Tả Minh Vũ nói với mọi người.
“Đi thôi.”
Lại tiến lên là một phòng nghiên cứu điều dưỡng, bên trong có nhiều dung khí hình cái thùng, mỗi dung khí to cỡ hai người, bốn phía trong suốt, bên trong chứa đủ loại hình người. Hình người cắm đầy ống nghiệm, trên người có nhiều vết thương cũ mới không giống nhau.
“Trước kia anh cũng ở đây sao?” Đào Chân hỏi Tả Niệm.
Tả Niệm lắc đầu, nói.
“Lúc tôi và Minh Vũ biến dị thì còn chưa có dụng cụ tiên tiến như vậy, khi đó càng thảm. Mỗi ngày chúng tôi bị cắt thịt rút máu đi xét nghiệm, rất nhiều...”
“Khụ khụ.” Tả Minh Vũ nặng nề ho khan ý bảo Tả Niệm đừng nói tiếp. Anh hôn trán Nghiêm Học, nói. “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Mọi người nhìn Nghiêm Học, chỉ thấy mặt cậu trắng bệch, hốc mắt đỏ ửng, mắt mông lung. Mọi người vội an ủi cậu nói chuyện đã trôi qua, Tả Minh Vũ vẫn lành lặn đứng đây thôi. Nghiêm Học không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay Tả Minh Vũ, siết chặt.
Chương 32: Chương Thứ Ba Mươi Hai
Mấy người đang đi, Khâu Tử Dạ ở đằng sau chót đột nhiên ngừng, đứng đó hét lớn.
“Đừng động đậy!”
Mọi người bản năng dừng bước ngoái đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy mặt Khâu Tử Dạ ướt đẫm mồ hôi.
“Cẩn thận chút, có bom.”
Khâu Tử Lộ phát hiện không đúng, vội nhìn dưới chân Khâu Tử Dạ.
“Dạ, anh...”
“Ừ, các người đi đi, mặc kệ tôi.” Khâu Tử Dạ bình tĩnh nói, không dám di chuyển bước chân một chút nào.
“Không thể nào! Dù phải chết thì em cũng phải chết chung với anh!” Khâu Tử Lộ nói.
“Tiểu Lộ, đừng bướng bỉnh.”
“Dạ, anh nói sao cũng được, hãy để em ở lại đi.”
“Tiểu Lộ, em ngoan chút, thay anh sống sót. Tiểu Lộ, anh yêu em.”
Nghiêm Học vừa nói cái gì nhưng Tả Minh Vũ đi hướng Khâu Tử Lộ, dùng ngón tay viết chữ trên bàn tay cậu. Tay trái anh che mất nên không ai thấy là cái gì. Tả Minh Vũ viết xong mặc kệ mọi người phản đối, kéo ba người chạy nhanh tới trước.
Vừa chạy ra không xa, chỉ nghe sau lưng một tiếng.
“Bùm!” nổ tung, mọi người nhanh chóng nằm sấp xuống, mặt đất rung rinh.
Trước khi nổ một giây, tất cả nghe rõ giọng của Khâu Tử Lộ.
“Dạ, không sợ, có em vĩnh viễn cùng anh, em cũng yêu anh.”
Nghiêm Học kiềm chế không được ở trong ngực Tả Minh Vũ khóc lớn. Đào Chân cũng ngồi bệch trên đất rơi nước mắt. Tả Niệm nhìn bạo tạc bốc khói trắng, ngây ngẩn. Tả Minh Vũ nhẹ vỗ lưng Nghiêm Học, ở bên tai cậu khẽ nói cái gì.
Nghiêm Học đột nhiên siết chặt nắm tay.
“Đi! Chúng ta đi gặp tên biến thái đó!”
Tả Niệm gật đầu. Nhưng Đào Chân vẫn ngồi trên đất không động đậy.
“Đào Chân! Anh bình tĩnh chút đi!” Nghiêm Học giận dữ rống to.
Đào Chân lấy lại tinh thần, dùng tay lau nước mắt, con mắt đỏ bừng nói.
“Đúng thế! Hắn quá đáng lắm rồi!”
Còn lại bốn người tiếp tục tiến lên. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện sau lưng mọi người, Tả Niệm rên một tiếng ngã trên mặt đất. Mấy người ngoái đầu xem, chỉ thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú tà mị đứng bên người Tả Niệm. Thoạt trông y chỉ khoảng hai mươi tuổi, nói:
“Đã giải trừ thể dị biến mà sao cổ còn cứng thế này!”
Đào Chân nhìn biểu tình ghét bỏ của y, máu nóng dồn lên não, cầm đao chém tới. Người kia không né, bị chém trúng. Chỉ thấy người đó lung lay, tựa như tín hiệu tivi bị nhiễu sóng, nhưng người đó không biến mất, lắc lư mấy cái xong lại hồi phục, nói.
“Đừng bạo lực như vậy, đây là thể tưởng niệm của ta.” Nói xong xoay người nói với Tả Minh Vũ. “U, lâu không gặp.”
“Giao ra thuốc trung hòa.” Tả Minh Vũ không nói nhiều.
“Đây chính là bảo bối yêu quý của ngươi? Rất đáng yêu.” Người kia nói xong còn xấu xa liếm môi.
Tả Minh Vũ lập tức bảo hộ Nghiêm Học đứng cạnh mình, nói.
“Douflamingo, nếu ngươi dám đụng em ấy thì đứng trách ta không khách sáo!”
“Hắn chính là Douflamingo?” Đào Chân hỏi.
Tả Minh Vũ gật đầu, không lên tiếng.
“Đây là vấn đề giữa chúng
ta nha. Bạn nhỏ này, ngươi tự mình xỉu hay là để ta giúp cho?” Douflamingo nói với Đào Chân.
Tả Minh Vũ nháy mắt ra hiệu với Đào Chân. Y lập tức hiểu điều gì, duỗi lưng, ngồi trên đất vỗ bụng Tả Niệm, nói.
“Tả tứ ca, cho tôi mượn làm gối ngủ một lát.”
Nói xong y gối đầu lên bụng Tả Niệm, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
“Sao ngươi mất lịch sự quá vậy?” Nghiêm Học nói với Mr. D.
“Ngươi nói cái gì!?” Douflamingo tức giận nhướng mày, đã bao nhiêu lâu không ai dám nói như vậy với y.
“Không đúng sao? Dùng thể tưởng niệm nói chuyện với chúng tôi.” Nghiêm Học không sợ y.
“Ha ha ha ha ha, cậu bé, ngươi thật thú vị!” Một Douflamingo khác đi ra khỏi dụng cụ lớn, sau khi y đi ra thể tượng niệm thì biến mất.
“Hừ.” Nghiêm Học hừ lạnh. “Bị ngươi khen ta không cảm thấy có gì vui.”
“Ha ha, tốt tốt tốt!” Douflamingo tức giận bật cười, vỗ tay nói. “Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu ngươi là lần đầu tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Douflamingo vừa nói xong, Tả Minh Vũ lập tức phát hiện Nghiêm Học không đúng. Chỉ thấy Nghiêm Học đột nhiên ngã tới trước, sau đó lắc đầu, đánh giá xung quanh, tiếp đó trợn to mắt nhìn đằng trước. Tả Minh Vũ kêu cỡ nào cậu cũng không có phản ứng.
“Ngươi làm gì A Học!?” Tả Minh Vũ rống hướngDouflamingo.
“Kích động như thế làm gì? Ta chỉ là để hắn thấy thứ thú vị thôi.” Douflamingo cười khẽ, nói. “Ngươi không kêu tỉnh hắn được đâu. Đừng lo, hắn xem xong sẽ không có gì.”
Trong lúc họ nói chuyện thì Nghiêm Học như bỗng phát điên lao lên trước, bộ dáng như đang bắt lấy ai rồi bỗng ngừng lại nhìn tay mình, sau đó phát điên lớn tiếng khóc la, trong miệng còn nói cái gì: “Thả anh ấy ra! Đừng mà!” Từng tiếng điên cuồng. Chậm rãi cậu rồi phục bình tĩnh, mắt vẫn nhìn hướng nào đó, tuy không khóc không la nhưng miệng không ngừng lầm bầm, sau đó cậu nhắm mắt lại, qua thật lâu sau mở mắt ra.
Chương 33: Chương Thứ Ba Mươi Ba
“Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu ngươi là lần đầu tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Nghiêm Học chỉ nghe xong câu này liền thấy trước mắt tối đen, cậu bất giác ngã tới trước. Khi mở mắt ra thì xung quanh tối đen. Cậu lắc đầu, phát hiện mình ở một căn phòng tối tăm, xung quanh trang trí rất cổ xưa. Cậu đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng rất lớn, bốn bức tường trừ có cánh cửa lớn trông rất chắc chắn ra, xung quanh đều là cái lồng to, trong lòng nhốt con nít. Nghiêm Học định mở miệng thì thấy một kẻ hung ác bắt một cậu bé đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt cậu bé đó, cậu trợn to mắt. Đứa bé kia rất giống Minh Vũ! Không sai, đây chính là Tả Minh Vũ lúc nhỏ. Nghiêm Học nghĩ tới cái gì, lại thấy người kia giống như không trông thấy mình, trực tiếp túm lấy cậu bé đi tới trước. Nghiêm Học chớp mắt hiểu ra mình đang trong ảo cảnh thôi miên.
Chỉ thấy bé Minh Vũ bị đẩy vào một cái lồng, trong lồng còn nhốt một cậu bé lớn hơn chút. Cậu trai cứ nói bé Minh Vũ vô dụng, chỉ biết khóc. Nhưng có thể nhìn ra, cậu trai rất quan tâm bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ thì rất sùng bái cậu trai.
Cảnh tượng như trang giấy, thời gian dường như lật sang trang khác. Cửa lại mở, có ba nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng đến, bưng bồn lửa và thanh sắt. Chúng bắt bé Minh Vũ, cậu trai cắn chúng liều mạng ngăn cản, nhưng bé Minh Vũ vẫn bị túm ra ngoài.
Nghiêm Học thấy chúng dùng thanh sắt để lại ký hiệu trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ chết ngất rồi bị tạt tỉnh. Nghiêm Học khóc muốn cứu bé Minh Vũ nhưng phát hiện tay xuyên qua bé, thế là cậu mới nhớ tới đây chỉ là quá khứ. Điều cậu thấy là Tả Minh Vũ trải qua. Nhưng Nghiêm Học vẫn không thể khống chế được thống khổ, không thể không hét to.
“Đừng! Thả anh ấy ra! Ngừng tay! Các người thả anh ấy ra! Thả ảnh ra!”
Cảnh tượng lại biến đổi, nơi này dường như là phòng thí nghiệm, bé Minh Vũ bị buộc chặt trên một cái gì, bên cạnh đứng rất nhiều người. Có người đang rút máu, có cầm đao nhỏ đang cắt thịt trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, nhưng cắn môi dưới không kêu một tiếng, môi bị cắn chảy máu.
Nghiêm Học thấy anh bị đối xử như thể thực nghiệm không phải con người, nhìn anh bị rót vào máu thủy tổ quỷ hút máu, nhìn anh thống khổ mà kiên cường đấu tranh với lực lượng không bị khống chế trong người. Anh không giống lúc cậu biến dị có người yêu an ủi, chỉ cô độc chịu đựng. Nhìn anh vì học cách sử dụng và khống chế năng lực mà bị ép tàn sát cùng thể thực nghiệm khác, nhìn anh “nổi bật” sau đó bị rót vào máu người sói, nhìn anh cắn khoảnh thịt bị đóng dấu trên cánh tay, nhìn anh...
Nghiêm Học nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra.
Nghiêm Học mở mắt ra phát hiện mình kẹp giữa Tả Minh Vũ và Douflamingo. Douflamingo cầm đao đi tới trước mặt cậu, nhưng trong mắt cậu đó lại chính là Tả Minh Vũ.
“Tả Minh Vũ” đưa đao cho Nghiêm Học, cậu ngây ngốc cầm lấy. “Tả Minh Vũ” chỉ hướng “Douflamingo”, nói.
“A Học, giết hắn, em cũng thấy, hắn để anh chịu đựng bao nhiêu thống khổ! Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ, giết hắn báo thù!”
Nghiêm Học cầm đao đi từng bước hướng “Douflamingo”. “Tả Minh Vũ” ở sau lưng không tiếng động cười gian.
Cậu đi tới trước mặt “Douflamingo”, hai tay cầm đao, dùng sức đâm hướng y!
Tả Minh Vũ không né tránh, máu tươi tí tách chảy xuống. Douflamingo đứng sau lưng Nghiêm Học không xa nhìn thấy máu và biểu tình kinh ngạc cùng đau lòng trên mặt Tả Minh Vũ, vừa lòng người, đi tới sau lưng Nghiêm Học, nói.
“Thế nào? Đây chính là “chú đao” chuyên môn giết thủy tổ quỷ hút máu nha! Cảm...”
Douflamingo chưa nói hết lời thì Nghiêm Học đột nhiên xoay người,đao đâm vào trong bụng Douflamingo, nói:
“Dùng một cái huyễn thể giả trang cái gì! Để chân thân của ngươi ra đi!”
Chỉ thấy Tả Minh Vũ không bị vết thương gì! Nghiêm Học thì tay có miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Hóa ra khoảnh khắc Nghiêm Học đâm hướng Tả Minh Vũ thì dùng tay trái chặn lại, đâm đao vào tay mình.
Douflamingo bên cạnh Nghiêm Học biến mất, Douflamingo chân chính đi ra, nói:
“Các người làm sao phát hiện được?”
Tả Minh Vũ lắc đầu. Douflamingo nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học mỉm cười, hạnh phúc mà chắn chắn nói.
“Minh Vũ rất lương thiện, ngươi biết anh ấy rất thương ta đúng không? Cho nên dù Minh Vũ định giết ngươi cũng tuyệt đối sẽ không để tay ta nhiễm bẩn!”
“Chỉ bởi vì cái này!? Như vậy cũng quá mạo hiểm.”
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Nghiêm Học chỉ hướng cửa, Douflamingo thuận theo nhìn qua. Thấy Khâu Tử Dạ và Khâu Tử Lộ đứng đó!
“Sao có thể được? Ảo cảnh thôi miên của ta phối hợp dùng với thuốc ảo giác, dù là thị giác, thính giác, vị giác hay khứu giác đều không khác gì hiện thực, chỉ cần có một chút dao động thì sẽ bị tổn thương thật sự!”
“Nhưng nếu như không tin thì sao?” Khâu Tử Lộ bướng bỉnh chớp mắt, nói.
“Có ý gì?”
“Cái này phải cảm ơn Minh Vũ.” Khâu Tử Dạ giải thích. “Ta và Tiểu Lộ thật sự cho rằng mình đạp bom, nhưng Minh Vũ viết vào tay tiểu Lộ chữ “ảo”, Tiểu Lộ thông minh đương nhiên hiểu ra là chuyện gì. Sau đó Tiểu Lộ sờ mắt ta, nhân lúc em ấy nói yêu ta thì làm miệng hình chữ “ảo”, ta liền hiểu.” Lúc Khâu Tử Dạ nói “yêu ta” thì mặt đỏ hồng.
“Sau đó chúng ta ở lại mặt đất nằm
một hồi, hỗ trợ kiếm ra cái này. Ngươi cho rằng chúng ta chết rồi nên giải ảo cảnh của chúng ta, chuyên tâm đối phó nhóm A Học, dĩ nhiên sẽ không biết ta và Dạ ra sao.” Khâu Tử Lộ nói, giơ trong tay thuốc trung hòa và một chồng tư liệu thực nghiệm.
“Lúc ta khóc vìTử Dạ và Tử Lộ thì Minh Vũ ở bên tai ta nói. “Họ không chết, là ảo giác”, sau đó ta nhắc nhở Tiểu Chi cũng bị lừa, cho nên mới rồi ngươi nói câu: “Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ” là không thể nào. Ngươi làm như vậy trở thành dư thừa.” Nghiêm Học cười cười bổ sung. “Thuận tiện nhắc nhở ngươi, trừ ta ra, Minh Vũ trực tiếp gọi tên họ người khác.”
“Là ta sơ sẩy.” Douflamingo nói. “Ta không ngờ thoạt trông người khờ khạo thì ra thông minh như vậy.”
“Thật ra những điều này chỉ là nguyên nhân phụ thôi.”
“Gì? Còn có điều khác?”
“Ừm.” Nghiêm Học gật đầu, nói. “Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Minh Vũ cho ta cảm giác không ai bắt chước được!”
Chương 34: Chương Thứ Ba Mươi Bốn
“Ta còn có một điều không rõ.” Douflamingo nghi hoặc nói.
“Nói đi.” Nghiêm Học nói.
“Nếu ngươi đã biết lúc đó hắn là Tả Minh Vũ, tại sao còn đâm tay mình?”
“Thứ nhất, tuy giải trừ ảo cảnh thôi miệng nhưng ý thức còn chưa ổn định, ta phải mất rất nhiều sức mới dùng tay trái chặn được. Thứ hai, không chảy chút máu thì sao ngươi tới gần ta được?”
“Lúc đó là chỉ là huyễn thể, ngươi cần gì đâm ta một dao?”
“Có ba điều.” Nghiêm Học nói. “Thứ nhất, xem ngươi gai mắt. Thứ hai, huyễn thể bị phá hủy chắc sẽ tổn thương đến ngươi? Thứ ba, ta thử nghĩ dao có tổn thương ngươi sâu hơn không.”
“Ngươi quan sát thật cẩn thận.” Douflamingo nói xong, kiềm không được nữa hộc ra búng máu.
“Chỉ cần là việc liên quan đến Minh Vũ thì cậu ta sẽ biến thân thành vô địch.” Đào Chân ngồi dậy nói.
Tay Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ đơn giản băn bó, bởi vì chú đao có thể tổn thương quỷ hút máu nên vết thương trên tay Nghiêm Học phải đợi cậu tự mình khép lại.
Ngay lúc mọi người cho rằng nguy hiểm đã tiêu trừ thì Douflamingo đột nhiên lại rút ra một thanh chú đao xông hướng Nghiêm Học, nói:
“Ngươi cho rằng chú đao chỉ có một cái ư? Ha ha ha ha ha.”
Nghiêm Học không phòng bị, ngay lúc dao sắp đâm trúng tim thì cậu bị một bóng trắng đẩy ra.
Khâu Tử Lộ lặng lẽ tới gần Douflamingo, chú đao từ sau lưng đâm vào tim Douflamingo, nói:
“Chú đao đích thực không chỉ có một cái!”
“Minh Vũ! Minh Vũ, anh ở đâu? Đi ra đi!” Nghiêm Học bị đẩy ra phát hiện không thấy Tả Minh Vũ, đứng dậy sốt ruột hét.
“A Học, em đạp trúng tay anh...” Là giọng của Tả Minh Vũ.
Nghiêm Học bản năng nhấc chân lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn lông trắng mềm mềm, rất là đáng yêu, nhưng lúc này cậu không rảnh để ý.
“Minh Vũ, anh ở đâu! Đừng đùa nữa, mau đi ra!”
“A Học, em cúi đầu xuống.” Giọng nói nghe rất là bất đắc dĩ.
Nghiêm Học cúi đầu, chỉ thấy cái đoàn lông xù nhúc nhích, ngẩng đầu lên, giống như “hồ ly nhỏ”. Hồ ly nhỏ nâng lên một móng vuốt trắng, phát ra giọng Tả Minh Vũ, nói.
“A Học, là anh, Minh Vũ, đây là thể hoàn toàn của anh.”
“!” Mọi người thầm nghĩ: “Đáng yêu quá! Nhưng giọng nói không đáng yêu chút nào, quá gợi cảm rồi...”
“Oa!” Nghiêm Học hét to một tiếng, ôm “hồ ly nhỏ” hôn hít. “Đáng yêu quá! Minh Vũ thật là đáng yêu!”
“Ui...” Tả Minh Vũ đau hít ngụm khí. “A Học, vết thương...”
Nghiêm Học thế mới chú ý eo hồ ly nhỏ đâm một chú đao. Nghiêm Học vội vàng cẩn thận xử lý vết thương.
“Minh Vũ, sao anh biến trở về thể hoàn toàn vậy?” Nghiêm Học vừa bao vết thương vừa hỏi.
“Mới rồi quá lo lắng, cảm
“Ngươi là ai? Tại sao biết chớp mắt di động?” Bụng to hỏi Nghiêm Học.
“Oa ha ha ha ha! ta chính là hóa thân của quang minh và chính nghĩa, ta là nỗi sợ hãi của lực lượng tà ác, ta là chúa cứu thế của nhân loại, ta chính là – siêu nhân A Học!” Nghiêm Học bày tư thế siêu nhân bay.
“Đại ca, chắc mới rồi chúng ta nhìn lầm, dường như hắn có vấn đề ở chỗ này.” Bụng to nói, chỉ đầu mình.
Mọi người cười to.
Nghiêm Học ngồi xổm trên mặt đất vẽ vòng tròn.
“Nguyền rủa các ngươi mua mì ăn liền chỉ có muối.”
“A Học, tuy tôi biết bây giờ không nên quấy rầy cậu nguyền rủa chúng, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một tiếng, bọn họ không ăn mì ăn liền.” Tả Niệm “tốt bụng” nói.
“Hu... Minh Vũ, họ khi dễ em mà anh không quan tâm... hu...” A Học kiếm chỗ dựa.
“Tứ ca, anh đừng chọc A Học.” Tả Minh Vũ nói Tả Niệm lại trừng Đào Chân còn đang cười. Y lập tức im bặt.
Nghiêm Học đắc ý nhướng mày với Đào Chân. Đào Chân bực mình nghiến răng với Nghiêm Học.
“Tiểu Ngũ, cậu thật bao che quá đi.” Tả Niệm cười.
“Người nào không biết Minh Vũ là thê nô?” Đào Chân bất mãn. Bị trừng, ngoan ngoãn chạy sang bên hóng gió.
“A Học, tim.”
“Ừm.”
“Anh sẽ nhìn, em tới đi, cẩn thận chút.”
“Biết!”
Họ đang nói chuyện thì bụng to đột nhiên hét một tiếng.
“Đi!”
Chỉ thấy rốn của bụng to phun ra sợi chỉ trắng cứng rắn bắn hướng Nghiêm Học.
“Tơ nhện?” Tả Niệm lầm bầm.
Nghiêm Học nâng tay lên, định chụp lấy tơ nhện nhưng tơ lại đổi phương hướng xông hướng Khâu Tử Dạ.
“Dạ!” Khâu Tử Lộ hét một tiếng.
Khâu Tử Dạ tránh không kịp, bị tơ nhện bao lấy. Khâu Tử Dạ dùng đao chém, nhưng chẳng có tác dụng gì với tơ nhện.
“Để tôi!” Nghiêm Học nói, nâng tay lên, tơ nhện rũ xuống mặt đất, đứt.
Không đợi bụng to kinh ngạc, Nghiêm Học lắc mình đi tới trước mặt bụng to, thò tay “đào tim”, cả tay đâm vào vị trí trái tim bụng to. Đây là lần đầu tiên đám Khâu Tử Dạ thấy Nghiêm Học sử dụng năng lực khủng bố này, ngừng thở.
“Oa thật! A Học.” Tả Niệm nói.
Nhưng Nghiêm Học không rút tay lại.
“Sao vậy A Học?” Tả Minh Vũ thấy cógì không đúng, vội hỏi.
Mọi người không dám lên tiếng, có chút lo lắng, chắc là Nghiêm Học hơi sợ bản thân như vậy đi. Nhưng họ biết Nghiêm Học không phải loại người như thế, huống chi cậu còn là vì cứu mọi người.
Lúc này, Nghiêm Học chậm rãi quay đầu lại, mặt đầy rối rắm nói.
“Minh Vũ, chiêu này oai thì oai thiệt, nhưng gớm quá.” Nghiêm Học nói xong cảm giác nặng nề nín thở chớp mắt tan biến.
Mọi người đầu nổi gân xanh, thầm nói: “Biết trước không nên nghĩ A Học phức tạp như vậy.”
“Còn không rút tay ra?” Tả Minh Vũ nhếch khóe môi cười.
“A!” Nghiêm Học kinh kêu một tiếng, rút tay ra, nhìn tay đầy máu màu xanh, cảm thán. “Mình thật là anh dũng!”
“Đừng ba hoa, tiếp tục đi!” Đào Chân nói.
Thế này Nghiêm Học mới phản ứng lại, giải quyết hai dị hình bị kinh đến ngây như phỗng. Nghiêm Học cau mày nhìn tay mình. Tả Minh Vũ như biến ảo thuật lấy ra khăn sạch lau tay cho Nghiêm Học.
“Nếu không quen thì sau này đừng dùng năng lực đó nữa.”
Nghiêm Học ngẩng đầu lên, hỏi.
“Minh Vũ, tại sao máu của chúng có vàng, có xanh?”
“Em đang suy nghĩ về chuyện này?”
“Nếu không thì là gì?”
“...”
“Minh Vũ! Cảm giác oai thật nha!”
“Em không thấy buồn nôn?”
“Có thể tưởng tượng thành nước sơn!”
“... ”
Mọi người tiếp tục tiến lên.
Ban đêm, Tả Minh Vũ giao Nghiêm Học bảo vệ mọi người, chỉ mình anh ra đi. Nghiêm Học gác đêm để mọi người nghỉ ngơi, mình thì ngồi đó lo lắng suông.
“Minh Vũ có bị lạc đường không?”
“Anh ấy có đem theo tiền?”
“À, không cần tiền.”
“Sao còn chưa trở về?”
“Thì ra mới qua hai phút!”
“Không có Minh Vũ sao mà thời gian trôi qua lâu vậy nè!”
“Anh ấy đi tới đâu rồi nhi?”
Khi sắc trời sáng, cậu vẫn đang lầm bầm.
“Tên đáng ghét, còn chưa trở về...”
Thì cảm giác hơi thở của Tả Minh Vũ, sau đó bị người ôm từ phía sau. Miệng người đó dán tai cậu, nói.
“Trông em thật giống hòn vọng phu, nhỉ?”
Hơi thở ấm áp thổi vào tai, Nghiêm Học đỏ mặt quay đầu giả bộ giận không thèm để ý ai, lòng thầm nói: “Tại sao hơi thở của anh ấy làm mình thấy yên lòng như vậy?”
Hai người ôm một lát mới đánh thức mọi người dậy. Tả Minh Vũ lấy ra bốn thứ cỡ cái nút áo giao cho Đào Chân, đôi tình nhân họ Khâu và Tả Niệm. Đào Chân vừa thấy liền không bình tĩnh, kích động gào.
“Oa! Máy cảm ứng! Tân tiến nhất!”
Tả Minh Vũ gật đầu, cũng đeo lên người mình và Nghiêm Học.
“Mang vào đi, sau này có lẽ sẽ tách ra. Đến phòng nghiên cứu tôi sẽ phát kính sát tròng nguyên bộ cho các người, sẽ thấy màu sắc của người có máy cảm ứng.” Ngừng một lát, anh nói
tiếp. “Tôi là màu đỏ, A Học là màu xanh, Khâu Tử Dạ là màu vàng, Khâu Tử Lộ là màu xanh lá, Đào Chân là màu trắng, Tứ ca là màu tím.”
Mọi người gật đầu, bỏ máy cảm ứng vào tận cùng trong quần áo, cố định thật chặt.
Chương 30: Chương Thứ Ba Mươi
“Ngừng lại.” Tả Minh Vũ nhẹ giọng ngăn mọi người.
Nghiêm Học nghiêng tai lắng nghe, hỏi.
“Là cái gì nhỉ? Dường như rất lớn.”
“Không biết, nhưng rất lợi hại, cẩn thận chút.”
Mọi người không dám hít thở mạnh, nhìn chằm chằm cánh rừng không xa.
“Tôi nghe thấy mùi sợ hãi nha!” Theo tiếng nói là một sinh vật có đầu chó, hai cái đầu, ba cái đầu, kế tiếp là thân người. Một người mọc ba cái đầu chó.
“Đây là gì? Chó địa ngục ba đầu?” Đào Chân hỏi.
“Ghê quá, chó địa ngục nhà ai mà xấu như vậy!?” Khâu Tử Lộ tiếp lời.
“Cũng đúng.”
“Đừng làm rộn, hắn rất mạnh.” Tả Niệm nhắc nhở. “So với mấy thứ trước kia thì không cùng đẳng cấp.”
“Dám vũ nhục ta! Các ngươi sẽ phải trả giá!” Chó ba đầu nói.
“Ta sợ quá đi!” Tả Niệm nghiêm giọng. “Em dâu, lên đi!”
“Tại sao là tôi?” Nghiêm Học chỉ mũi mình, hỏi.
“Được rồi Tứ ca, anh đừng chọc A Học khóc.” Tả Minh Vũ bao che.
“Tôi đâu có dễ khóc đâu!” Nghiêm Học giận.
“Các ngươi quá khinh thường người rồi!” Chó ba đầu cũng giận, luôn bị mấy người này bỏ qua.
“Ngươi đâu phải người!” Mọi người đồng thanh cãi lại.
“!” Chó ba đầu nổi giận, há miệng nhào hướng mọi người.
Ba cái đầu chó khóe miệng chảy nước dính đặc khiến mọi người buồn nôn.
Tả Minh Vũ tay trái cầm đao, dùng lưỡi dao chặn cái đầu chính giữa, tay phải chọc vào con mắt cái đầu bên phải móc ra một con. Chó ba đầu hét thảm một tiếng, lùi ra sau vài bước. Lông trên ba cái đầu bị máu nhuộm đỏ thẫm.
“Tuyệt vời!” Đào Chân huýt sáo.
“Răng rất cứng, lực lượng cũng vậy.” Tả Minh Vũ vừa nói xong thì chó ba đầu bị thương lại tấn công mọi người.
Khâu Tử Lộ giơ súng lên.
“Đoàng!” một tiếng, chính xác bắn trúng trái tim chó ba đầu. Vốn tưởng nó sẽ bị thương, nhưng ai ngờ nó phất tay đánh trúng Khâu Tử Lộ. Khâu Tử Lộ bị đánh văng ra ba, bốn mét, há miệng hộc búng máu.
“Tiểu Lộ!” Khâu Tử Dạ khẩn trương hét to.
“Tôi không sao.” Khâu Tử Lộ chậm rãi đứng dậy, lộ ra nụ cười khiến hắn yên tâm, nói. “Thứ này sức mạnh thật!”
Mọi người lại luân phiên tấn công. Nhưng con chó ba đầu này thật là lợi hại, bị chém đứt cánh tay, chân đều lấy năng lực tái sinh kinh người hồi phục lại.
“Nhược điểm của nó là đầu!” Nghiêm Học đột nhiên quát lên.
“Sao cậu biết?” Đào Chân hỏi.
“Các người xem, tất cả vết thương của nó đều khép lại nhưng con mắt bị Minh Vũ móc thì không tái sinh. Hơn nữa vết thương trên đầu nó không khép lại!” Nghiêm Học chỉ chó ba đầu, nói.
“Mới rồi hắn dùng súng bắn đầu ta chẳng phải ta không bị gì ư?” Chó ba đầu cười chỉ hướng Khâu Tử Lộ.
“Bởi vì đầu của ngươi phải tách khỏi thân thể! Minh Vũ từng nói, nhược điểm của dị hình là bộ phận không biến dị!” Nghiêm Học chỉ hướng chó ba đầu, nói.
Mắt chó ba đầu chợt lóe tia hoảng loạn nhưng rất nhanh hồi phục bình thường, lại tấn công mọi người.
Tả Minh Vũ ôm Nghiêm Học hôn một cái, nói.
“Bà xã, em ngày càng thông minh!”
Sau đó anh nhoáng người đi tới sau lưng chó ba đầu. Chó ba đầu cũng phát hiện ra, xoay người chắn đao của Tả Minh Vũ. Nghiêm Học nhân cơ hội dùng sức vung đao chém hướng cổ chó ba đầu, nhoáng người cách xa chó ba đầu.
“A!” Chó ba đầu hét thảm một tiếng, vội vàng xoay người lại, không thấy bóng dáng Nghiêm Học đâu.
Tả Minh Vũ thừa dịp lại đánh lén. Máu tuôn ra ào ạt, một cái đầu rơi xuốngđất. Chó ba đầu không rảnh kêu đau, lắc mình biến mất bóng dáng.
“Kẹp đuôi chạy trốn?” Tả Niệm nói.
“Còn đang ở gần đây, cẩn thận chút.” Tả Minh Vũ nhắc nhở.
Vừa nói xong thì chó ba đầu nhảy xuống khỏi một gốc cây, há cái mồm nhễu nhão nước táp hướng đầu Đào Chân.
“Cẩn thận!” Nghiêm Học hét to, chuẩn bị nhào tới cứu người.
Chỉ thấy một bóng dáng từ chỗ khác xông tới đẩy Đào Chân ra. Là L7451! Cổ gã bị cắn ra một lỗ máu. Tả Minh Vũ lao lên giết chết chó ba đầu không kịp phòng bị, sau đó xem xét vết thương của L7451, lắc đầu với mọi người.
“Cảm ơn các người cho ta mấy ngày qua sinh hoạt tự do.” L7451 cười nói.
“L7451! Ngươi sẽ không có việc gì!” Hốc mắt Đào Chân đỏ ửng. “Minh Vũ, máu của anh có thể cho hắn uống không?”
Tả Minh Vũ lắc đầu.
“Hắn đã rót vào quá nhiều loại huyết, sẽ sinh ra bài xích khác lạ tự nổ.”
L7451 suy yếu nói.
“Ngươi tên... là gì? Có thể... đặt cho ta... cái tên không? Ta rất… hâm mộ các ngươi... có... tên.”
“Được được! Tôi tên Đào Chân! Anh cùng tôi một họ đi! Gọi là Đào... Đào Thân! Đúng vậy, tên là Đào Thân! Sau này tôi chính là người thân của anh, chúng tôi đều là bạn của anh, chúng ta là người nhà!” Đào Chân không thể kiềm nén nước mắt tuôn trào.
“Người thân... tốt quá... a... au!” Đào Thân (L7451) nói xong miệng ọc ra bãi máu, lại nói. “Các người... cẩn thận... D... hắn biết... thôi miên... cảnh tượng thôi miên... muốn... muốn lợi dụng... Nghiêm...” Đào Thân không nói xong thì vĩnh viễn ngủ say.
“Hai ngày nay hắn luôn đi theo chúng ta, tôi thấy hắn không có ác ý nên không nói ra.” Tả Minh Vũ ngẫm nghĩ quyết định nói ra hết.
Nghiêm Học vùi đầu vào ngực anh lén khóc. Mấy người khác cũng nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Anh ta là người tốt, là thân nhân của tôi.” Đào Chân rơi nước mắt nói.
“Anh ta là bạn bè và người thân của chúng ta, hãy để anh ta yên tâm đi đi.” Tả Niệm ngồi xổm xuống vỗ vai Đào Chân.
Đào Chân gật đầu, lau lệ.
Mọi người đốt lửa thiêu xác Đào Thân, đổ hết nước trong chai ra, bỏ tro cốt của Đào Thân vào, chôn xuống. Mọi người dùng gỗ khắc một bia đơn giản, bên trên có tên Đào Thân, mặt dưới có hàng chữ nhỏ.
[Chúng tôi vĩnh viễn là người nhà của anh: Đào Chân, Tả Niệm, Tả Minh Vũ, Nghiêm Học, Khâu Tử Dạ, Khâu Tử Lộ]
Tuy thời gian ở chung với Đào Thân cực kỳ ngắn ngủi, nhưng mọi người cảm thấy gã rất thân thiết, rất đáng yêu, ngây ngốc, đơn thuần, thật khiến người... không nỡ.
Sắp xếp xong Đào Thân, mọi người chuẩn bị tiến lên. Trước khi trời tối có thể tới gần phòng nghiên cứ A-11, nghỉ ngơi một đêm sẽ chuẩn bị trận chiến cuối cùng.
“Anh Đào Thân, bây giờ tôi mang anh đi không an toàn. Anh nằm đây chờ, đợi giải quyết sự việc xong tôi sẽ đón anh về nhà.” Trước khi đi, Đào Chân đứng trước mộ nói như thế.
Chương 31: Chương Thứ Ba Mươi Mốt
Nơi bí ẩn gần phòng nghiên cứu A-11, trong hội nghị.
“Ảo cảnh thôi miên là cái gì? Có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta không?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Không ngờ hắn thật sự thành công. Lúc tôi trốn ra thì hắn đang bận rộn nghiên cứu cái này.” Tả Niệm nói.
“Rốt cuộc là cái gì?” Đào Chân hỏi.
“Một loại thôi miên rất sớm trước kia đã có học giả đề nghị, nhưng thực nghiệm làm sao cũng không thành công. Ảo cảnh thôi miên có thể thông qua ám thị ngôn ngữ, ánh mắt, tiếp xúc khiến người thấy ảo giác như chân thật, hơn nữa ảo giác sẽ tăng lên, một tầng chồng một tầng. Những ảo giác này có thể là chuyện từng xảy ra giấu trong ký ức của người bị ảo cảnh thôi miên. Cũng có thể là biểu hiện giả dối, nhưng bởi vì rất khó khống chế, có nhiều chỗ chi tiết phải nắm bắt kỹ, gần như không thể thực hiện.” Tả Niệm giải thích.
“Một tầng chồng một tầng là sao?”
Nghiêm Học hỏi.
“Chính là có lẽ cậu tưởng mình tỉnh nhưng còn ở trong ảo giác khác.” Tả Niệm nói.
“Quá khó tin, hắn thật sự thành công sao? Có phải chỉ là hù người ta không?” Khâu Tử Lộ hỏi.
“Người khác có lẽ không chừng nhưng không chừng hắn thành công. Đừng quên, hắn xem như một nửa vu sư.” Tả Minh Vũ nói.
“Đào Thân nói hắn định lợi dụng Nghiêm, có phải muốn nói là lợi dụng Nghiêm Học đến làm cái gì?” Khâu Tử Dạ hỏi.
“Phải chăng là lợi dụng Nghiêm Học uy hiếp Minh Vũ?” Đào Chân phụ họa.
“Vậy thì nguy rồi. A Tứ, khi đụng phải việc liên quan đến em dâu không được rối loạn, không quan tâm gì hết.” Tả Niệm nói.
“Minh Vũ, anh nhớ kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng không được hy sinh chính mình cứu em. Bởi vì không có anh thì không có em.” Nghiêm Học nghiêm túc nói. “Nếu lỡ em chết thì anh đi theo em cũng không muộn.”
“Tốt.” Tả Minh Vũ gật đầu đồng ý, nắm chặt tay cậu, nói. “Em cũng giống vậy.”
Mọi người lại bàn bạc chi tiết. Tả Minh Vũ phân phát nguyên bộ kính sát tròng máy cảm ứng cho mọi người, chuẩn bị tiến vào phòng nghiên cứu.
“Còn lại chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Mọi người hãy cẩn thận.”
“Không thành vấn đề.”
“Xuất phát!”
Sáu người cổ vũ cho nhau, cùng cẩn thận tiến vào phòng nghiên cứu.
Phòng nghiên cứu A-11 gọi là phòng nghiên cứu, sở nghiên cứu không bằng nói là viện nghiên cứu, không, phải nói là trụ sở nghiên cứu. Bởi vì A-11 rất khổng lồ qua hơn một trăm năm, bên trong trang hoàng đã rất hoa lệ, tất cả dụng cụ đều tân tiến.
Tả Niệm dẫn mọi người quẹo trái quẹo phải, đi tới chính giữa phòng nghiên cứu.
“Tôi không biết Mr. D ở đâu, đây là trung tâm phòng nghiên cứu, con đường phía dưới phải do chính chúng ta chọn.” Tả Niệm nói.
“Minh Vũ, em không ngửi được mùi của hắn.” Nghiêm Học hít hà không khí, nói.
“Sinh vật liên rất quan trọng, vì bảo vệ vu sư không dễ dàng bị tộc loài khác giết hại, cho nên trên người họ không có mùi.” Tả Minh Vũ giải thích.
“Vậy chúng ta tách ra?” Đào Chân hỏi.
“Không được, quá nguy hiểm, tập thể hành động tốt hơn.” Tả Niệm nói.
“Đúng vậy. Minh Vũ, đi bên nào?” Khâu Tử Dạ hỏi.
Mọi người nhìn Tả Minh Vũ.
“Đi bên này, xem hình như hướng tới phòng làm việc và phòng nghỉ.” Tả Minh Vũ quan sát một chút, chỉ hướng bên phải.
Mọi người gật đầu.
“Con đường này có rất nhiều cơ quan, chúng ta đi vòng qua.” Tả Niệm nói.
Đào Chân nhìn bốn phía, bất đắc dĩ nhún vai, cảm thán nói.
“Khoa học kỹ thuậtphản triển nhanh kinh khủng, mới hai năm dã có nhiều loại dụng cụ tôi chưa từng thấy.”
Khâu Tử Dạ vỗ vai Đào Chân, an ủi nói.
“Vậy đi vòng thôi. Đã tới một bước này, không kém chốc lát.”
“Nhưng sau khi đi vòng có lẽ còn có cơ quan.” Tả Niệm nói. “Cho nên các người hãy suy nghĩ đi, có vòng qua hay không.”
“Đi vòng đi? Có năm mươi xác suất?” Khâu Tử Lộ trưng cầu ý kiến.
Cuối cùng mọi người quyết định đi đường vòng.
“Ụa...”
Mọi người nhịn không được muốn ói, bởi vì họ tới một phòng giam. Trong phòng giam đã trống không, còn lại đều là một ít “vật phẩm thất bại” bị nhốt chờ chết.
Cái lồng trước kia giờ biến thành ngục giam. Trên tường đều là màu máu. Có một ít đầu trùng thân người, có một ít đầu người thân trùng, có một ít vươn xúc tua, có một ít con ngươi lòi ra hốc mắt. Chúng đều nằm trong lồng ngừng thở, có chút bắt đầu thối rữa. Mọi người nhìn mà muốn ói, từng người đều thầm than: “Cái này còn tởm hơn cả cương thi.”
Nghiêm Học nhìn xem cả người nổi da gà. Tả Minh Vũ nói với mọi người.
“Đi thôi.”
Lại tiến lên là một phòng nghiên cứu điều dưỡng, bên trong có nhiều dung khí hình cái thùng, mỗi dung khí to cỡ hai người, bốn phía trong suốt, bên trong chứa đủ loại hình người. Hình người cắm đầy ống nghiệm, trên người có nhiều vết thương cũ mới không giống nhau.
“Trước kia anh cũng ở đây sao?” Đào Chân hỏi Tả Niệm.
Tả Niệm lắc đầu, nói.
“Lúc tôi và Minh Vũ biến dị thì còn chưa có dụng cụ tiên tiến như vậy, khi đó càng thảm. Mỗi ngày chúng tôi bị cắt thịt rút máu đi xét nghiệm, rất nhiều...”
“Khụ khụ.” Tả Minh Vũ nặng nề ho khan ý bảo Tả Niệm đừng nói tiếp. Anh hôn trán Nghiêm Học, nói. “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”
Mọi người nhìn Nghiêm Học, chỉ thấy mặt cậu trắng bệch, hốc mắt đỏ ửng, mắt mông lung. Mọi người vội an ủi cậu nói chuyện đã trôi qua, Tả Minh Vũ vẫn lành lặn đứng đây thôi. Nghiêm Học không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay Tả Minh Vũ, siết chặt.
Chương 32: Chương Thứ Ba Mươi Hai
Mấy người đang đi, Khâu Tử Dạ ở đằng sau chót đột nhiên ngừng, đứng đó hét lớn.
“Đừng động đậy!”
Mọi người bản năng dừng bước ngoái đầu nhìn hắn.
Chỉ thấy mặt Khâu Tử Dạ ướt đẫm mồ hôi.
“Cẩn thận chút, có bom.”
Khâu Tử Lộ phát hiện không đúng, vội nhìn dưới chân Khâu Tử Dạ.
“Dạ, anh...”
“Ừ, các người đi đi, mặc kệ tôi.” Khâu Tử Dạ bình tĩnh nói, không dám di chuyển bước chân một chút nào.
“Không thể nào! Dù phải chết thì em cũng phải chết chung với anh!” Khâu Tử Lộ nói.
“Tiểu Lộ, đừng bướng bỉnh.”
“Dạ, anh nói sao cũng được, hãy để em ở lại đi.”
“Tiểu Lộ, em ngoan chút, thay anh sống sót. Tiểu Lộ, anh yêu em.”
Nghiêm Học vừa nói cái gì nhưng Tả Minh Vũ đi hướng Khâu Tử Lộ, dùng ngón tay viết chữ trên bàn tay cậu. Tay trái anh che mất nên không ai thấy là cái gì. Tả Minh Vũ viết xong mặc kệ mọi người phản đối, kéo ba người chạy nhanh tới trước.
Vừa chạy ra không xa, chỉ nghe sau lưng một tiếng.
“Bùm!” nổ tung, mọi người nhanh chóng nằm sấp xuống, mặt đất rung rinh.
Trước khi nổ một giây, tất cả nghe rõ giọng của Khâu Tử Lộ.
“Dạ, không sợ, có em vĩnh viễn cùng anh, em cũng yêu anh.”
Nghiêm Học kiềm chế không được ở trong ngực Tả Minh Vũ khóc lớn. Đào Chân cũng ngồi bệch trên đất rơi nước mắt. Tả Niệm nhìn bạo tạc bốc khói trắng, ngây ngẩn. Tả Minh Vũ nhẹ vỗ lưng Nghiêm Học, ở bên tai cậu khẽ nói cái gì.
Nghiêm Học đột nhiên siết chặt nắm tay.
“Đi! Chúng ta đi gặp tên biến thái đó!”
Tả Niệm gật đầu. Nhưng Đào Chân vẫn ngồi trên đất không động đậy.
“Đào Chân! Anh bình tĩnh chút đi!” Nghiêm Học giận dữ rống to.
Đào Chân lấy lại tinh thần, dùng tay lau nước mắt, con mắt đỏ bừng nói.
“Đúng thế! Hắn quá đáng lắm rồi!”
Còn lại bốn người tiếp tục tiến lên. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện sau lưng mọi người, Tả Niệm rên một tiếng ngã trên mặt đất. Mấy người ngoái đầu xem, chỉ thấy một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú tà mị đứng bên người Tả Niệm. Thoạt trông y chỉ khoảng hai mươi tuổi, nói:
“Đã giải trừ thể dị biến mà sao cổ còn cứng thế này!”
Đào Chân nhìn biểu tình ghét bỏ của y, máu nóng dồn lên não, cầm đao chém tới. Người kia không né, bị chém trúng. Chỉ thấy người đó lung lay, tựa như tín hiệu tivi bị nhiễu sóng, nhưng người đó không biến mất, lắc lư mấy cái xong lại hồi phục, nói.
“Đừng bạo lực như vậy, đây là thể tưởng niệm của ta.” Nói xong xoay người nói với Tả Minh Vũ. “U, lâu không gặp.”
“Giao ra thuốc trung hòa.” Tả Minh Vũ không nói nhiều.
“Đây chính là bảo bối yêu quý của ngươi? Rất đáng yêu.” Người kia nói xong còn xấu xa liếm môi.
Tả Minh Vũ lập tức bảo hộ Nghiêm Học đứng cạnh mình, nói.
“Douflamingo, nếu ngươi dám đụng em ấy thì đứng trách ta không khách sáo!”
“Hắn chính là Douflamingo?” Đào Chân hỏi.
Tả Minh Vũ gật đầu, không lên tiếng.
“Đây là vấn đề giữa chúng
ta nha. Bạn nhỏ này, ngươi tự mình xỉu hay là để ta giúp cho?” Douflamingo nói với Đào Chân.
Tả Minh Vũ nháy mắt ra hiệu với Đào Chân. Y lập tức hiểu điều gì, duỗi lưng, ngồi trên đất vỗ bụng Tả Niệm, nói.
“Tả tứ ca, cho tôi mượn làm gối ngủ một lát.”
Nói xong y gối đầu lên bụng Tả Niệm, nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
“Sao ngươi mất lịch sự quá vậy?” Nghiêm Học nói với Mr. D.
“Ngươi nói cái gì!?” Douflamingo tức giận nhướng mày, đã bao nhiêu lâu không ai dám nói như vậy với y.
“Không đúng sao? Dùng thể tưởng niệm nói chuyện với chúng tôi.” Nghiêm Học không sợ y.
“Ha ha ha ha ha, cậu bé, ngươi thật thú vị!” Một Douflamingo khác đi ra khỏi dụng cụ lớn, sau khi y đi ra thể tượng niệm thì biến mất.
“Hừ.” Nghiêm Học hừ lạnh. “Bị ngươi khen ta không cảm thấy có gì vui.”
“Ha ha, tốt tốt tốt!” Douflamingo tức giận bật cười, vỗ tay nói. “Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu ngươi là lần đầu tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Douflamingo vừa nói xong, Tả Minh Vũ lập tức phát hiện Nghiêm Học không đúng. Chỉ thấy Nghiêm Học đột nhiên ngã tới trước, sau đó lắc đầu, đánh giá xung quanh, tiếp đó trợn to mắt nhìn đằng trước. Tả Minh Vũ kêu cỡ nào cậu cũng không có phản ứng.
“Ngươi làm gì A Học!?” Tả Minh Vũ rống hướngDouflamingo.
“Kích động như thế làm gì? Ta chỉ là để hắn thấy thứ thú vị thôi.” Douflamingo cười khẽ, nói. “Ngươi không kêu tỉnh hắn được đâu. Đừng lo, hắn xem xong sẽ không có gì.”
Trong lúc họ nói chuyện thì Nghiêm Học như bỗng phát điên lao lên trước, bộ dáng như đang bắt lấy ai rồi bỗng ngừng lại nhìn tay mình, sau đó phát điên lớn tiếng khóc la, trong miệng còn nói cái gì: “Thả anh ấy ra! Đừng mà!” Từng tiếng điên cuồng. Chậm rãi cậu rồi phục bình tĩnh, mắt vẫn nhìn hướng nào đó, tuy không khóc không la nhưng miệng không ngừng lầm bầm, sau đó cậu nhắm mắt lại, qua thật lâu sau mở mắt ra.
Chương 33: Chương Thứ Ba Mươi Ba
“Cậu bé rất có tính cách, tốt xấu ngươi là lần đầu tiên ngươi tới đây, ta nên tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Nghiêm Học chỉ nghe xong câu này liền thấy trước mắt tối đen, cậu bất giác ngã tới trước. Khi mở mắt ra thì xung quanh tối đen. Cậu lắc đầu, phát hiện mình ở một căn phòng tối tăm, xung quanh trang trí rất cổ xưa. Cậu đánh giá bốn phía.
Đây là một căn phòng rất lớn, bốn bức tường trừ có cánh cửa lớn trông rất chắc chắn ra, xung quanh đều là cái lồng to, trong lòng nhốt con nít. Nghiêm Học định mở miệng thì thấy một kẻ hung ác bắt một cậu bé đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt cậu bé đó, cậu trợn to mắt. Đứa bé kia rất giống Minh Vũ! Không sai, đây chính là Tả Minh Vũ lúc nhỏ. Nghiêm Học nghĩ tới cái gì, lại thấy người kia giống như không trông thấy mình, trực tiếp túm lấy cậu bé đi tới trước. Nghiêm Học chớp mắt hiểu ra mình đang trong ảo cảnh thôi miên.
Chỉ thấy bé Minh Vũ bị đẩy vào một cái lồng, trong lồng còn nhốt một cậu bé lớn hơn chút. Cậu trai cứ nói bé Minh Vũ vô dụng, chỉ biết khóc. Nhưng có thể nhìn ra, cậu trai rất quan tâm bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ thì rất sùng bái cậu trai.
Cảnh tượng như trang giấy, thời gian dường như lật sang trang khác. Cửa lại mở, có ba nhân viên nghiên cứu mặc áo khoác trắng đến, bưng bồn lửa và thanh sắt. Chúng bắt bé Minh Vũ, cậu trai cắn chúng liều mạng ngăn cản, nhưng bé Minh Vũ vẫn bị túm ra ngoài.
Nghiêm Học thấy chúng dùng thanh sắt để lại ký hiệu trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ chết ngất rồi bị tạt tỉnh. Nghiêm Học khóc muốn cứu bé Minh Vũ nhưng phát hiện tay xuyên qua bé, thế là cậu mới nhớ tới đây chỉ là quá khứ. Điều cậu thấy là Tả Minh Vũ trải qua. Nhưng Nghiêm Học vẫn không thể khống chế được thống khổ, không thể không hét to.
“Đừng! Thả anh ấy ra! Ngừng tay! Các người thả anh ấy ra! Thả ảnh ra!”
Cảnh tượng lại biến đổi, nơi này dường như là phòng thí nghiệm, bé Minh Vũ bị buộc chặt trên một cái gì, bên cạnh đứng rất nhiều người. Có người đang rút máu, có cầm đao nhỏ đang cắt thịt trên người bé Minh Vũ. Bé Minh Vũ đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, nhưng cắn môi dưới không kêu một tiếng, môi bị cắn chảy máu.
Nghiêm Học thấy anh bị đối xử như thể thực nghiệm không phải con người, nhìn anh bị rót vào máu thủy tổ quỷ hút máu, nhìn anh thống khổ mà kiên cường đấu tranh với lực lượng không bị khống chế trong người. Anh không giống lúc cậu biến dị có người yêu an ủi, chỉ cô độc chịu đựng. Nhìn anh vì học cách sử dụng và khống chế năng lực mà bị ép tàn sát cùng thể thực nghiệm khác, nhìn anh “nổi bật” sau đó bị rót vào máu người sói, nhìn anh cắn khoảnh thịt bị đóng dấu trên cánh tay, nhìn anh...
Nghiêm Học nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra.
Nghiêm Học mở mắt ra phát hiện mình kẹp giữa Tả Minh Vũ và Douflamingo. Douflamingo cầm đao đi tới trước mặt cậu, nhưng trong mắt cậu đó lại chính là Tả Minh Vũ.
“Tả Minh Vũ” đưa đao cho Nghiêm Học, cậu ngây ngốc cầm lấy. “Tả Minh Vũ” chỉ hướng “Douflamingo”, nói.
“A Học, giết hắn, em cũng thấy, hắn để anh chịu đựng bao nhiêu thống khổ! Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ, giết hắn báo thù!”
Nghiêm Học cầm đao đi từng bước hướng “Douflamingo”. “Tả Minh Vũ” ở sau lưng không tiếng động cười gian.
Cậu đi tới trước mặt “Douflamingo”, hai tay cầm đao, dùng sức đâm hướng y!
Tả Minh Vũ không né tránh, máu tươi tí tách chảy xuống. Douflamingo đứng sau lưng Nghiêm Học không xa nhìn thấy máu và biểu tình kinh ngạc cùng đau lòng trên mặt Tả Minh Vũ, vừa lòng người, đi tới sau lưng Nghiêm Học, nói.
“Thế nào? Đây chính là “chú đao” chuyên môn giết thủy tổ quỷ hút máu nha! Cảm...”
Douflamingo chưa nói hết lời thì Nghiêm Học đột nhiên xoay người,đao đâm vào trong bụng Douflamingo, nói:
“Dùng một cái huyễn thể giả trang cái gì! Để chân thân của ngươi ra đi!”
Chỉ thấy Tả Minh Vũ không bị vết thương gì! Nghiêm Học thì tay có miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Hóa ra khoảnh khắc Nghiêm Học đâm hướng Tả Minh Vũ thì dùng tay trái chặn lại, đâm đao vào tay mình.
Douflamingo bên cạnh Nghiêm Học biến mất, Douflamingo chân chính đi ra, nói:
“Các người làm sao phát hiện được?”
Tả Minh Vũ lắc đầu. Douflamingo nhìn Nghiêm Học.
Nghiêm Học mỉm cười, hạnh phúc mà chắn chắn nói.
“Minh Vũ rất lương thiện, ngươi biết anh ấy rất thương ta đúng không? Cho nên dù Minh Vũ định giết ngươi cũng tuyệt đối sẽ không để tay ta nhiễm bẩn!”
“Chỉ bởi vì cái này!? Như vậy cũng quá mạo hiểm.”
“Đương nhiên không chỉ như vậy.” Nghiêm Học chỉ hướng cửa, Douflamingo thuận theo nhìn qua. Thấy Khâu Tử Dạ và Khâu Tử Lộ đứng đó!
“Sao có thể được? Ảo cảnh thôi miên của ta phối hợp dùng với thuốc ảo giác, dù là thị giác, thính giác, vị giác hay khứu giác đều không khác gì hiện thực, chỉ cần có một chút dao động thì sẽ bị tổn thương thật sự!”
“Nhưng nếu như không tin thì sao?” Khâu Tử Lộ bướng bỉnh chớp mắt, nói.
“Có ý gì?”
“Cái này phải cảm ơn Minh Vũ.” Khâu Tử Dạ giải thích. “Ta và Tiểu Lộ thật sự cho rằng mình đạp bom, nhưng Minh Vũ viết vào tay tiểu Lộ chữ “ảo”, Tiểu Lộ thông minh đương nhiên hiểu ra là chuyện gì. Sau đó Tiểu Lộ sờ mắt ta, nhân lúc em ấy nói yêu ta thì làm miệng hình chữ “ảo”, ta liền hiểu.” Lúc Khâu Tử Dạ nói “yêu ta” thì mặt đỏ hồng.
“Sau đó chúng ta ở lại mặt đất nằm
một hồi, hỗ trợ kiếm ra cái này. Ngươi cho rằng chúng ta chết rồi nên giải ảo cảnh của chúng ta, chuyên tâm đối phó nhóm A Học, dĩ nhiên sẽ không biết ta và Dạ ra sao.” Khâu Tử Lộ nói, giơ trong tay thuốc trung hòa và một chồng tư liệu thực nghiệm.
“Lúc ta khóc vìTử Dạ và Tử Lộ thì Minh Vũ ở bên tai ta nói. “Họ không chết, là ảo giác”, sau đó ta nhắc nhở Tiểu Chi cũng bị lừa, cho nên mới rồi ngươi nói câu: “Hắn còn giết Tử Dạ và Tử Lộ” là không thể nào. Ngươi làm như vậy trở thành dư thừa.” Nghiêm Học cười cười bổ sung. “Thuận tiện nhắc nhở ngươi, trừ ta ra, Minh Vũ trực tiếp gọi tên họ người khác.”
“Là ta sơ sẩy.” Douflamingo nói. “Ta không ngờ thoạt trông người khờ khạo thì ra thông minh như vậy.”
“Thật ra những điều này chỉ là nguyên nhân phụ thôi.”
“Gì? Còn có điều khác?”
“Ừm.” Nghiêm Học gật đầu, nói. “Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Minh Vũ cho ta cảm giác không ai bắt chước được!”
Chương 34: Chương Thứ Ba Mươi Bốn
“Ta còn có một điều không rõ.” Douflamingo nghi hoặc nói.
“Nói đi.” Nghiêm Học nói.
“Nếu ngươi đã biết lúc đó hắn là Tả Minh Vũ, tại sao còn đâm tay mình?”
“Thứ nhất, tuy giải trừ ảo cảnh thôi miệng nhưng ý thức còn chưa ổn định, ta phải mất rất nhiều sức mới dùng tay trái chặn được. Thứ hai, không chảy chút máu thì sao ngươi tới gần ta được?”
“Lúc đó là chỉ là huyễn thể, ngươi cần gì đâm ta một dao?”
“Có ba điều.” Nghiêm Học nói. “Thứ nhất, xem ngươi gai mắt. Thứ hai, huyễn thể bị phá hủy chắc sẽ tổn thương đến ngươi? Thứ ba, ta thử nghĩ dao có tổn thương ngươi sâu hơn không.”
“Ngươi quan sát thật cẩn thận.” Douflamingo nói xong, kiềm không được nữa hộc ra búng máu.
“Chỉ cần là việc liên quan đến Minh Vũ thì cậu ta sẽ biến thân thành vô địch.” Đào Chân ngồi dậy nói.
Tay Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ đơn giản băn bó, bởi vì chú đao có thể tổn thương quỷ hút máu nên vết thương trên tay Nghiêm Học phải đợi cậu tự mình khép lại.
Ngay lúc mọi người cho rằng nguy hiểm đã tiêu trừ thì Douflamingo đột nhiên lại rút ra một thanh chú đao xông hướng Nghiêm Học, nói:
“Ngươi cho rằng chú đao chỉ có một cái ư? Ha ha ha ha ha.”
Nghiêm Học không phòng bị, ngay lúc dao sắp đâm trúng tim thì cậu bị một bóng trắng đẩy ra.
Khâu Tử Lộ lặng lẽ tới gần Douflamingo, chú đao từ sau lưng đâm vào tim Douflamingo, nói:
“Chú đao đích thực không chỉ có một cái!”
“Minh Vũ! Minh Vũ, anh ở đâu? Đi ra đi!” Nghiêm Học bị đẩy ra phát hiện không thấy Tả Minh Vũ, đứng dậy sốt ruột hét.
“A Học, em đạp trúng tay anh...” Là giọng của Tả Minh Vũ.
Nghiêm Học bản năng nhấc chân lên, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn lông trắng mềm mềm, rất là đáng yêu, nhưng lúc này cậu không rảnh để ý.
“Minh Vũ, anh ở đâu! Đừng đùa nữa, mau đi ra!”
“A Học, em cúi đầu xuống.” Giọng nói nghe rất là bất đắc dĩ.
Nghiêm Học cúi đầu, chỉ thấy cái đoàn lông xù nhúc nhích, ngẩng đầu lên, giống như “hồ ly nhỏ”. Hồ ly nhỏ nâng lên một móng vuốt trắng, phát ra giọng Tả Minh Vũ, nói.
“A Học, là anh, Minh Vũ, đây là thể hoàn toàn của anh.”
“!” Mọi người thầm nghĩ: “Đáng yêu quá! Nhưng giọng nói không đáng yêu chút nào, quá gợi cảm rồi...”
“Oa!” Nghiêm Học hét to một tiếng, ôm “hồ ly nhỏ” hôn hít. “Đáng yêu quá! Minh Vũ thật là đáng yêu!”
“Ui...” Tả Minh Vũ đau hít ngụm khí. “A Học, vết thương...”
Nghiêm Học thế mới chú ý eo hồ ly nhỏ đâm một chú đao. Nghiêm Học vội vàng cẩn thận xử lý vết thương.
“Minh Vũ, sao anh biến trở về thể hoàn toàn vậy?” Nghiêm Học vừa bao vết thương vừa hỏi.
“Mới rồi quá lo lắng, cảm