Truyện Teen - Chàng Trai Không Biết Yêu
Tác giả: Internet
Truyện Teen - Chàng Trai Không Biết Yêu
không sợ súng mà. Tịnh Nghi đâu biết mình vừa phạm thượng đến ông chủ nổi tiếng nghiêm khắc và khó tính nhất nhà hàn . Nơi đây trên dưới hơn một trăm nhân viên, từ phó giám đốc đến viên bảo vệ , ai cũng răm rắp nghe lời Hữu Bằng không dám hó hé đến nửa lời , lạng quạng là bị mắng ngay , bị cho thôi việc ngay lập tức . Vì dù rất tốt bụng, rất nhân từ nhưng ông chủ nhà hàng lại rất độc tài, gia trưởng . Ông không chịu nổi ai trả treo mình, cũng như làm trái ý mình . Đó làưu điểm mà cũng là nhược điểm duy nhất của Hữu Bằng. - Tôi sẽ phải quỳ, sẽ phải xin lỗi , nếu cô đúng là một khách hàng thật sự. Không nổi nóng như mỗi khi bị ai trái ý mình, Hữu Bằng điềm tĩnh mỉm cười. Ngồi xuống salon , châm một điếu xì gà, anh thong thả phà từng luồng khói chầm chậm. - Ông nói vậy nghĩa là sao ? Tịnh Nghi hỏi , vẻ chưa hiểu . Một vòng tròn khói được thả ra , Hữu Bằng nhịp nhịp chân xuống nền gạch láng : - Nghĩa là... cô đã không qua được mắt tôi, nghĩa là... tôi đã biết cô làm một thực khách chuyên đi ăn lậu đám cưới người ta. - Hả ? - Chiếc bóp trên tay Tịnh Nghi rơi nhanh xuống đất , mặt không còn giọt máu. Cô run run phủ nhận - Ông đừng nói bậy. - Tôi không nói bậy - Gạt nhanh điếu xì gà vào cái gạt tàn , Hữu Bằng nhổm người lên - Tôi có đầy đủ chứng cớ để buộc cô phải nhận đây . Duy Hùng ! Lấy cái phong bì trắng của cô ấy ra đây và mời luôn cả cô dâu chú rể dang ở ngoài ph`ong khách vào, để họ xác nhận xem đây có phải là một thực khách đã được mời không. Đdừng mời nữa . - Tịnh Nghi kêu lên khi thấy Duy Hùng dợm bước - Tôi đúng là một thực khách không được mời đấy. - Sao ? Sự thú nhận dễ dàng của Tịnh Nghi đã làm Hữu Bằng ngạc nhiên quá đỗi . Lúc nãy, nghe Duy Hùng nói anh còn thấy ngỡ ngan`g, lạ lẫm và khó tin . Nếu không vì tình thế cấp bách, anh sẽ chẳng đời nào dám quy cho người ta một tội "tày trời" như vậy , nhất là khi mình chỉ vừa mơ hồ, bán tín , bán nghi chưa rõ thực sự câu chuyện. Không ngờ cô ả có tật giật mình . Chỉ phủ đầu mấy câu đã thú nhận rồi . Hừ! Cuộc đời muôn mặt, lắm thủ đoạn gạt lừa . Từng trải đã nhiều, nhưng... kiểu lươn lẹo thế này, quả lần đầu tiên trong đời Hữu Bằng được nghe , được biết .Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ anh sẽ cho đây là một chuyện tiếu lâm , khôi hài, không có thật trong cuộc sống. Một suất ăn chẳng đáng giá gì với Hữu Bằng, và... trong chuyện này kẻ bị thiệt hại cũng không phải là anh, nhưng anh lại nghe bừng giận dữ. Có lẽ tại tính anh xưa nay vẫn vậy, vốn ghét kẻ tham lam, lường gạt dù chỉ một đồng, anh cũng quyết làm cho ra lẽ không tha. Cô gái này... Hữu Bằng nhìn kỹ Tịnh Nghi hơn chút nữa. Trông cũng đẹp, kiểu cách ăn mặc cũng sang trọng không đến đỗi nào... Có lẽ mục đích chính của cô chẳng phải là những suất ăn lậu không mất tiền, mà là một cái gì đó cao hơn ? Đợi khách sơ hở , tráo bóp họ ,hay định lợi dụng sự thân mật trong đám cưới, đánh thuốc mê cho khách rồi báo cho đồng bọn đến chỗ
vắng
vẻ lấy hết nữ trang của khách ? Cũng dám lắm chứ ? Cô ta trông đáo để lắm mà. Đã ăn lường , ăn lậu còn không sợ, còn dám nghinh ngang ra điều kiện bắt anh phải quỳ xin lỗi nữa. - Giám đốc ! Anh xử cô ta sao hả ? Thấy Hữu Bằng cứ ngồi yên bất động , Duy Hùng lên tiếng nhắc. Ngẩng đầu lên, Hữu Bằng nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nghi, giễu cợt : - Cô muốn tôi xử sao đây hả ? - Tùy anh thôi . Xấu hổ quá. Cảm giác kẻ cắp bị bắt quả tang , Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí . Hữu Bằng gật đầu : Đdược . Vậy tôi xử thế này, cô nghe xem có vừa ý không nhé ? - Vâng. Hơi ngẩng đầu lên , Tịnh Nghi hồi hộp lắng nghe . Hữu Bằng chậm rãi buông từng tiếng: - Thứ nhất, để bảo vệ quyền lợi cho khách hàng, tôi buộc cô phải trả lại cho họ một suất ăn một trăm ngàn. Từ trước đến nay cô đã dự cả thảy bao nhiêu đám cưới rồi hả ? - Sáu. Tịnh Nghi thật thà, nhưng Hữu Bằng không tin : - Tôi sẽ kiểm tra lại . Nhưng tạm thời cứ tính là sáu đám cưới đi . Cô hãy đem sáu trăm ngàn đó đưa cho Duy Hùng, hắn sẽ có nhiệm vụ trao trả tận tay từng khách hàng. An tâm đi, hắn không dám tham lam, chặn bớt của cô đâu. Sáu trăm ngàn ! Tim Tịnh Nghi giật thót trong lồng ngực . Số tiền quá lớn, bằng cả tháng lương của cô , cô biết tìm đâu giao cho gã lúc này ? Còn đang hoang mang chưa tìm ra lối thoát, Tịnh Nghi lại điếng hồn nghe Hữu Bằng tuyên án tiếp khung hình phạt thứ hai sẽ tặng cho mình. - Nể tình cô lần đầu phạm tội ở nhà hàng, tôi sẽ không giao nộp cô cho cảnh sát . Tôi sẽ chụp cô một tấm hình rồi bố cao lên, báo cho mọi người cùng biết , để họ không phải bị cô lường gạt nữa. Hùng ! Lấy máy ảnh giùm tôi. Chụp hình, đăng báo, bố cáo công khai mọi chuyện ư ? Tịnh Nghi nghe bao nhiêu tóc trên đầu mình dựng đứng cả lên vì sợ hãi . Gã khốn kiếp này thật biết cách trừng phạt quá , chỉ cần mấy từ thôi... gã đủ giết chết cô rồi. Trời ơi! Tịnh Nghi không thể nào hình dung nổi hậu quả khủng khiếp, một bài báo được đăng lên . Rồi đây... mọi ngườinghĩ về cô như thế nào ? Nhật Hà sẽ nghĩ về cô ra sao ? Mọi chuyện sẽ đồn đến tai mẹ . Bà sẽ xấu hổ mà chết mất . Bao nhiêu lần mẹ đã dạy chị em của cô rồi . "Nghèo cho sạch, rách cho thơm " . Sao cô vì một miếng ăn để đến nổi phảinhục nhã thế này. - Nào , cô gái ! Nếu muốn đẹp thì ngẩng đầu lên, nhoẻn cười một cái . Đừng xuất hiện trên mặt báo với vẻ mặt khó coi như thế. "Tách " một cái . Tịnh Nghi chưa kịp nói gì chiếc máy ảnh đã lóe sáng trên tay Hữu Bằng . Như vẫn chưa yên tâm, anh còn cẩn thận bấm liên tục hai ba kiểu nữa. - Thưa giám đốc... Không thể để mọi chuyện được lan truyền trên báo , Tịnh Nghi hạ mình nài nỉ : - Xin ông bỏ qua chuyện này giùm, xin đừng đăng lên báo , tôi sẽ biết ơn ông nhiều lắm . Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ông , không phải sáu trăm ngàn , mà là một triệu đồng. - Vậy sao ? Vẻ thảm não của Tịnh Nghi không làm Hữu Bằng thấy động lòng . Mỉm cười, anh hỏi với vẻ khôi hài, giễu cợt : - Nếu tôi nhớ không lầm, dường như lúc nãy có người vừa bảo với tôi rằng : danh dự không thể dùng tiền mà mua được. - Vâng, thưa ông. - Gật đầu rồi vẫn với vẻ cam chịu, phục tùng, Tịnh Nghi bước đến gần Hữu Bằng cất lời năn nỉ, dù điều này hòan toàn ngược với tính cách của cô - Lúc nãy tôi đã lỡ lời , xin lỗi ông . Xin ông hãy rộng lòng tha thứ, tôi hứa sẽ không tái phạm. - Tôi không tin vào lời của cô đâu - Khoát tay nói vẻ bất cần, Hữu Bằng đứng dậy - Và tôi cũng không có nhiều thời gian đôi co với cô . Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, cô đừng làm phiền tôi nữa. Nói xong, anh đẩy mạnh ghế dợm bước đi . Tịnh Nghi vội nắm lấy tay anh kéo lại : - Ông gíam đốc , xin ông đừng đi. - Ơ, cái cô này ! Bực mình, Hữu Bằng giằng mạnh tay mình lại . Tịnh Nghi quỳ xuống chân anh, bật khóc... - Hãy tha cho tôi lần này... tôi van ông đấy. - Giám đốc à ! Thái độ cô thành khẩn tội nghiệp quá ! - Duy Hùng không nỡ lòng ,
đành nói chen vào - Tha cho cô ta một lần đi. - Mày biết gì mà nói . - Hữu Bằng quắc mắt - Biết đâu tha cô ta lần này, cô ta lại đếm làm ầm ĩ những nhà hàng khác .Không phải là những suất ăn chẳng mất tiền, mà là những mưu đồ chiếm đoạt khác. Khóc lóc, van xin, chẳng qua vì sợ mọi người nhận mặt không còn làm ăn được chứ gì ? - Thật ư ? Tin ngay lời giám đốc , Duy Hùng sợ hãi đứng yên. Cũng phải thôi, bọn gian manh bây giờ tinh vi , xảo quyệt. Quỷ kế đa đoan... - Không đâu . Tôi không phải là phường trộm cướp, gian manh. Tịnh Nghi òa lên khóc lớn - Tôi xin thề có đất có trời... - Thôi được . Tôi sẽ không đăng bố cáo nữa. - Thật ư ? - Tinh Nghi kêu lên mừng rỡ - Ôi ! Cám ơn ông... Ông thật là tốt quá. - Còn cô thì quá ư rắc rối . - Gõ nhẹ đầu mình , Hữu Bằng mệt mỏi - Hảy mau trả tiền cho khách rồi về đi . Tôi không muốn kéo dài chuyện này cùng cô nữa. - Nhưng... - Tịnh Nghi lại cắn môi mình, nói ngập ngừng - Biết nói sao bây giờ... Thú thật... sáu trăm ngàn... trả lại khách... tôi không có. - Cái gì ? - Đôi mày chau lại , Hữu Bằng gằn giọng - Được đằng chân, lân đằng đầu hả ? Tôi không rảnh để đùa với cô đâu . Nếu không có tiền thì... Hùng ! Hãy đưa cô ấy đến công an. - Khoan ! Xin ông đừng nóng... - Một lần nữa Tịnh Nghi nắm lấy tay Hữu Bằng - Tôi không phải kẻ như ông nghĩ , cũng chẳng phải đang đùa với lòng tốt của ông. Mà là... Ngưng một chút, cô rưng rưng kể cho Hữu Bằng rõ hoàn cảnh của mình. Từ việc cô là nhân viên bỏ rau cải cho nhà han`g của anh, đến lời xúi bẩy của bà bếp trưởng ra sao, cô đều kể tất không giấu giếm. Giọng cô thật thà ánh mắt cô trung thực quá, đến nỗi Hữu Bằng dù muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được. Thì ra ..Tịnh Nghi chính là cô gái bỏ hàng bông mà đã nhiều lần anh được nghe các nhân viên phụ trách phần nấu ăn khen ngợi đây . Không ngờ cô ta trông nhỏ bé, mảnh khảnh như vậy mà mạnh quá . Sáng nào cũng đẩy một xe ba gác rau cải đầy ắp . Lại còn nghe đâu , ngoài nhà hàng của anh , cô còn đẩy đi giao hàng cho đến ba nhà han`g khác nữa . Sức làm việc như vậy thật khâm phục, đáng khâm phục vô cùng. Cơn giận lui dần, thành kiến cũng lui dần , Hữu Bằng nhận ra mình đã hơi nặng tay với Tịnh Nghị Tội nghiệp ! Không phải là dân lừa đảo . Nãy giờ chắc cô sợ lắm, mất cả hồn vía chớ chẳng chơi . Hừm ! Nghĩ lại mình cũng ác lắm đấy. Nhưng đang căng như vậy, lẽ nào... bây giờ lại đột nhiên tha bổng ? Hữu Bằng nghe khó xử . Xưa nay anh rất lập trường, giải quyết vấn đề dứt khoát độc tài lắm , đâu thể dùng dà dùng dằng, suy đi tính lại như con gái . Hiếm khi có cơ hội bắt bẻ một cô gái đẹp như Tịnh Nghi lắm . Bỏ qua thật uổng. À ! Hay là... Mắt Hữu Bằng vụt long lanh sáng. Phải rồi... Anh chồm thẳng người lên hào hứng : - Tôi sẽ không đăng bố cáo tội của cô lên báo . Cũng như sẽ thay cô trả lại khách hàng số tiền bị thiệt thòi , nếu như cô chịu đáp ứng cho tôi một điều kiện nhỏ. - Chỉ một điều kiện nhỏ thôi ư ? - Tịnh Nghi không tin vào sự dễ dãi đột xuất này - Thế điều kiện ấy là gì ? Tôi chỉ nhận lời khi điều kiện ấy không trái với lương tâm, tổn thương đến danh dự của mình. - Dĩ nhiên rồi . - Hữu Bằng vui vẻ - Điều kiện đó rất dễ dàn , cô chỉ cần... Chợt thấy Duy Hùng đang đứng
cạnh bên mình, đang dỏng đôi tai lắng nghe, Hữu Bằng đột ngột dừng lời quay sang bảo Duy Hùng : - Nơi đây đã hết chuyện của anh rồi , hãy ra ngoài làm việc . Nhớ khép cửa lại cho tôi đấy. - Dạ. Quay lưng xăng xái bước đi mà lòng Duy Hùng tràn đầy thất vọng. Từ đầu đến giờ cho người ta chứng kiến . Vậy mà, phần kết cuộc lại không biết được . Hữu Bằng đòi điều kiện gì mà ra chiều bí mật thế ? Vui vẻ, hớn hở vậy , hổng lẽ giám đốc của mình đã động lòng trước sắc đẹp của Tịnh Nghi rồi ? Ồ , không đâu ! Hữu Bằng không háo sắc , không tiểu nhân đê tiện thế ? Cần gái đẹp , ông ta chỉ búng tay một cái thôi . Vậy điều kiện ông đòi Tịnh Nghi đáp ứng là điều kiện gì , có trời mới đoán ra. Mặc dù hết thảy mọi người, ai cũng nói mới
có thai hai tháng thì chưa thể thấy bụng được đâu, Tịnh Nghi vẫn không tin, vẫn đi tìm một cái khăn quấn vòng quanh bụng rồi mới mặc áo vào. Trông giống giống rồi đấy. Xoay mình qua lại trước gương, cố bắt chước dáng đi của mấy bà bầu môt. lần nữa, cô mới an tâm đẩy cửa bước ra ngoài. - Chị Nghi ! Tướng của chị hôm nay sao lạ quá . Bộ chị bị đau xương sống hả ? Nhật Hà đang ngồi học thấy cô bước ra, ngạc nhiên lên tiếng hỏi. - Ừ . Hôm qua vác giỏ rau nặng quá nên xươngsống có vấn đề... Trả lời cho xuôi với nó mà lòng Tịnh Nghi nghe tê tái . Người ta giả mang bầu mà bảo là đau xương sống , cái thằng sao mà vô duyên quá . Bước lên xe buýt, tìm một chỗ ngồi , Tịnh Nghi lại rút tấm kịch bản trong giỏ ra đọc lại .Đã thuộc làu làu, nhưng cô cứ thấy lòng lo lắng quá. Lần đầu tiên phải nói dối, phải đóng kịch, liệu cô có tự nhiên được không ? Hay là sẽ phá ra cười sặc sụa. - Hữu Bằng ơi! Dù không thương xin anh nghĩ chút tình . Đứa con trong bụng em là của anh đây, lẽ nào anh không nhìn nhận ? - Cô ơi ! Cô sao vậy ? Tay áo bỗng bị lay mạnh, Tịnh Nghi ngỡ ngàng bừng mắt dậy . Hai người đàn bà ngồi cạnh bên đang nhìn cô đầy lo lắng. Thôi chết ! Tịnh Nghi vội bịt lấy miệng mình xấu hổ . Thì ra vì lo lắng quá nên cô đã đọc to lời thoại kịch bản . Những người kia hẳn nghĩ cô đang mắc bệnh tâm thần. - Dạ, không sao , không có gì đâu ạ . Cháu... tập tuồng thôi. - Thì ra cô là diễn viên hả ? - Hết ngạc nhiên, đến tò mò, hai người đàn bà quay hẳn người về phía Tịnh Nghi - Cô tên gì vậy ? Trông lạ quá , chắc cô it diễn trên tivi lắm hả ? - Dạ, cháu còn đang học. Chương 3 Đáp nhát gừng một câu , Tịnh Nghi quay mặt nhìn qua khung cửa sổ . Nghĩ đến cảnh lát nữa đây mình sẽ phải sướt mướt khóc trước mặt Hữu Bằng và nhiều người nữa... Đúng là rắc rối, đúng là nhiều chuyện . Cái gã Hữu Bằng này... Tịnh Nghi lầm bầm mắng . Diễn như vậy được rồi, còn bắt cô phải khóc cho lâm li bi đát . Gã chẳng biết là đã hàng trăm lần cô phải tập diễn đi diễn lại cảnh này mà chẳng lần nào khóc được không ? Hôm nay thủ sẵn chai dầu cù là của mẹ , hy vọng là nước mắt sẽ chảy ra khi bị bôi dầu vào mắt. Hai triệu đồng tuy lớn, nhưng nếu hôm đó không phải vì sợ Hữu Bằng chụp hình đưa lên báo, cô chẳng đời nào làm một việc khốn nạn như thế này đâu . Độn bụng giả mang bầu để phá hoại đám cưới người ta . Thất đức và xấu hổ lắm. Mà cái gã Hữu Bằng này nghĩ ra cũng lạ đời . Là đàn ông , ai cũng thích cưới vợ, sinh con, chỉ có mỗi mình hắn là sợi hãi . Bác bếp trưởng còn kể cho cô nghe nhiều huyền thoại lắm. Rằng... mỗi lần ông chủ Thái, ba của hắn đưa một giai nhân về nhà giới thiệu cho gã chọn là gã lập tức chuồn êm. Lần này, nghe đâu nội và ba của gã phải làm áp lực ghê lắm mới buộc được gã chịu đính hôn . Chắc là cô dâu xấu ghê gớm lắm , gã mới phải nhờ đến cô đứng ra phá đám. - Ê , ê ! Dừng lại, tôi đến nơi rồi. Mãi nghĩ, Tịnh Nghi không hay xe chạy lố một đoạn xa, đến khi dừng đèn đỏ mới giật mình hét lớn. - Trời ơi! Lúc nãy ngay trạm sao không xuống . Dừng giữa đường như vầy công an phạt chết . Thôi, chờ đến trạm sau đi. Không cho xe dừng lại, gã lơ cằn nhằn . Tịnh Nghi chưa kịp nài nỉ gã thì một người trong xe đã lên tiếng : - Khó khăm làm gì, người ta bầu bì nặng nề. Dừng lại đi ! - Hừ ! Quay lại nhìn vào bụng Tịnh Nghi như để kiểm tra , gã lơ mới chịu đập ầm ầm vào thùng xe cho bác tài dừng lại. Bước xuống xe, đi bộ vòng trở lại , hai bàn tay xoa nhẹ xuống bụng , Tịnh Nghi thầm nghĩ : Đến ngày mình mang bầu thật... chà chà , sẽ như thế nào nhỉ ? Ai sẽ là cha của đứa con trong bụng cô đây ? Có vô tình, có phụ bỏ cô như gã Hữu Bằng trong kịch bản kia. Chắc chắn chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu . Mà dù có xảy ra, cô cũng chẳng bao giờ đi năn nỉ như thê này đâu . Chồng của cô sẽ là một người đàn ông giàu có, rất đẹp trai và hết mực ga lăng, hoàn toàn trái ngược với tính cách gã Hữu
Bằng cộc cằn thô lỗ, không biết cưng chiều phụ nữ là gì. Ồ ! Đây rồi. Tịnh Nghi vội dừng chân suýt tí đã bươc đi luôn .Chà ! Sắp bắt đầu rồi , sao bỗng dưng run quá , tiếng tim đập mạnh , chân tay nghe lạnh toát vầy nè. Can đảm, can đảm lại . Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Tịnh Nghi nhẩm lại những lời thoại đã thuộc lòng . Cả phần thoại của Hữu Bằng cô cũng thuộc... Chắc không rắc rối gì đâu . Hữu Bằng bảo cô chỉ phải diễn xuất cho nội và ba của gã xem thôi . Còn cô dâu và mẹ của cô ta... sẽ không còn ai cả. Được rồi. Hơi thở dần trở lại điều hòa , Tịnh Nghi thu hết sức bình sinh đặt tay lên núm chuông đồng, nhẹ bấm. Binh boong... Binh boong... Tiếng chuông vang thánh thót, Tịnh Nghi nghe thích quá . Cô đặt tay lên núm chuông lần nữa , nhưng chưa kịp bấm thì cánh cửa đã mở và một cô gái trẻ thò đầu qua ô cửa tròn, ngơ ngác . Ngạc nhiên về cách ăn mặc quá xuềnh xoàng của Tịnh Nghi : - Xin hỏi , chị tìm ai ạ ? - Tôi cần gặp Hữu Bằng . - Giọng Tịnh Nghi run nhẹ, cô chưa tin tưởng lắm vào vai diễn của mình. - Có chuyện gì cần lắm không ? - Cô bé hỏi mà vẫn không mở cửa - Hôm nay là ngày đính hôn của cậu chủ. - Có . - Gật đầu , Tịnh Nghi nói đúng theo kịch bản - Tôi có chuyện phải nói gấp với Hữu Bằng . Anh ấy không thể đính hôn được . Tôi... tôi đã có thai với anh ấy rồi. Hả . - Chùm chìa khóa trên tay cô gái rơi nhanh xuống đất , cô sững sờ - Cô nói gì ? Cô đã có thai với cậu Bằng ư ? Ôi trời ơi ! Lời hét to hốt hoảng của cô gái nhỏ vô tình lọt vào tai những người đang có mặt trongđại sảnh . Như tiếng sấm nổ giữa thinh không , như phát hiện ra có người ngoài hành tinh xuất hiện , họ ùa nhanh về phía hai người . Cánh cửa bật mở tung trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của Tịnh Nghi. Trời ơi! Không pah?i năm hay mười người như lời Hữu Bằng đã nói, mà trước mặt cô dễ chừng hơn một trăm người thì phải , toàn dân "tai to mặt bự " , toàn những người giàu có, sang trọng, danh tiếng có chức phận trong xã hội . Tệ hại hơn nữa là có sự hiện diện của các phóng viên. Đánh mùi được tin giật gân , những chiếc máy ảnh của họ cứ hướng vào cái bụng nhô to của cô chớp lia , chớp lịa. Tay chân run rẩy, rã rời , Tịnh Nghi sững sờ chết điếng . Những lời trong kịch bản phút chốc bay biến cả , cô không còn biết mình l`a ai, đến đây để làm gì nữ ạ Sợ quá, cô bỗng quay người vùng bỏ chạy. - Dứng lại ! Cô kia , đứng lại mau ! Từ đám đông, một người đàn ông lực lưỡng trạc ngũ tuần lao
nhanh ra tóm lấy tay Tịnh Nghi chặt cứng. Đám đến đây vu oan, bôi nhọ danh dự dòng họ Phan Trần này hả ? Mau đến đây nói cho ra lẽ, đứa con này trong bụng cô là của Hữu Bằng hả ? Ông ta lôi mạnh quá, Tịnh Nghi không tài nào vùng ra nổi . Phần sợchiếc khăn quấn quanh bụng rơi ra , cô đành líu ríu theo ông trở về phía ngôi biệt thự . Cùng lúc Hữu Bằng khoác tay cô vợ mới đính hôn đẹp như Hằng Nga nghe ồn ào bước ra ngơ ngác . Nhìn thấy Hữu Bằng, Tịnh Nghi mừng quá . Quên hết những lời thoại trong kịch bản, cô chạy đến nắm cứng tay anh : - Hữu Bằng ! Anh nói đi... Chuyện này... không phải do tôi tự đặt ra... Sắc mặt tái dần đi , Hữu Bằng nhẹ gỡ tay Tịnh Nghi ra khỏi tay mình , nhẹ giọng : - Nơi đây không có việc của cô nữa. Về đi ! - Vâng. Mừng như trút gánh nặng ngàn cân, Tịnh Nghi vội bước đi ngay . Nhưng người đàn ông đã nhanh chân chấn ngang trước mặt : - Không được . Chuyện này phải làm cho ra lẽ .Cô ta bảo mang thai với con rồi, chuyện này có đúng không ? - Không có đâu ba à . - Hữu Bằng nhăn mặt kéo tay ông - Đừng ồn ào nữa, hãy để cô ta về đi. - Ba không thể để cô ta về một cách tự nhiên như vậy được . Cô ta dám vu khống đặt điều bôi nhọ danh dự của con . Ba đưa cô ta đến đồn công an truy cứu, trả lại sự trong sạch cho con. Vu khống , đặt điều, đến đồn cảnh sát bồi thường danh dự là sao chứ ? Bây giờ mới hiểu hết ý nghĩa tội danh người đàn ông mà Hữu Bằng gọi bằng cha vừa nói, Tịnh Nghi ngẩng người ra lạ lẫm . Rõ ràng...
Hữu Bằng đã viết kịch bản để kéo cô đến đây nhận mang thai, sao bây giờ lại chối ? Lý do gì anh lại dửng dưng , lại nhìn cô như người xa lạ chẳng hề quen biết ? Đến đồn cảnh sát thì sao ? Mồ hôi rịn ra khắp thái dương, Tịnh Nghi bắt đầu nhận ra tai họa đang dần đến với mình. Đến đồn cảnh sát với chiếc khăn độn trong bụng, cô biết mình nói gì người ta cũng chẳng tin đâu . Mọi người sẽ tin vào lời phủ nhận của Hữu Bằng , sẽ cho cô là kẻ đặt điều , phá họai danh dự hạnh phúc của Hữu Bằng, sẽ bỏ tù... sẽ bắt cô bồi thường danh dự . Ôi... Hữu Bằng ! Tại sao gã lại hại cô ra nông nỗi ? Phải tự cứu mình thôi . Tinh Nghi vụt thóat dòng suy tưởng . Trút nhanh xấp hình trong chiếc giỏ da đeo bên người ra , cô hét lớn : - Tôi không đặt điều , không vu khống cho Hữu Bằng . Rõ ràng anh ấy có quan hệ tình cảm với tôi... những tấm hình này sẽ làm chứng cho tôi. Hơn năm mưoi tấm ảnh chụp cảnh Hữu Bằng và cô âu yếm yêu nhau được chuyền tay khắp các vị khách mời . Nét mặt ông Thái lập tức giãn ra . Thật lạ , khi sự thật được chứng minh con mình hư đốn, ông chẳng những không buồn, còn lộ vẻ mừng hớn hở. - Đúng rồi . - Ông gật đầu thừa nhận rồi quay sang nhìn Tịnh Nghi, dịu dàng nói : - Cháu đừng sợ , cứ đứng đây . Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi . Hữu Bằng ! Con nói gì nói , sự thật rành rành này. - Con... - Cầm lấy xấp ảnh từ tay cha, Hữu Bằng nhẹ nhún vai một cái nói cất giọng tỉnh như không - Con không chối đã quan hệ tình cảm với cô ta... Nhưng... làm sao biết được đứa con trong bụng cô ả là của con kia chứ. Bốp ! Hữu Bằng chưa nói dứt lời , Tịnh Nghi đã thấy bàn tay mình vung mạnh tát vào mặt gã . Khốn kiếp ! Hại cô điêu đứng còn chưa đủ, gã còn ngang nhiên chà đạp lên danh dự của cô . Mà sự thật , cô chẳng mang thai, cũng chẳng yêu thương gì hắn cả nhưng không phải vì thế mà gã được quyền lăng nhục cô là hạng gái chẳng đàng hòng, tình cảm lăng nhăng, đã muốn chối bỏ đứa con trong kịch bản . Vì sao thế ? Tịnh Nghi thầm đoán : Có lẽ lúc đầu ngỡ cô dâu xấu như ma lem, gã sợ nên mới viết kịch bản nhờ cô đóng . Không ngờ đến giờ chót, thấy cô dâu đẹp như tiên , nên đổi ý... Hừ ! không dễ dàng thế đâu . Tịnh Nghi này chẳng phải tay mơ để ngươi có thể ngang nhiên vùi dập, hại ta điêu đứng ư ? Đừng hòng, người điêu đứng sẽ là ngươi đó . Hôm nay, Tịnh Nghi này quyết phát tan buổi lễ đính hôn của ngươi . Không chỉ để mọi người nguyền rủa ngươi, mà cả cô vợ chưa cưới kia cũng sẽ phải ghê tởm, khinh khi ngươi trọn kiếp . Một tên đạo đức giả , sở khanh. - Tịnh Nghi ! Sao cô dám đánh tôi ? Phút sững sờ chợt mất , Hữu Bằng giận dữ giằn mạnh tay Tịnh Nghi, hét lớn. - Chẳng những đánh anh, mà tôi còn giết anh chết nữa kìa . - Rít lời qua hai hàm răng nghiến chặt, mắ tTịnh Nghi long lanh tia lửa căm thù - Đồ đàn ông đốn mạt, hèn hạ, dám làm không dám nhận . Hứ ! Được lắm . Đứa con này không phải của anh chứ gì ? Đừng ân hận khi tôi phá bỏ nó đi . Vĩnh biệt. Mắng xong một hơi dài , Tịnh Nghi bỏ đi một nước, thầm khen mình sao khôn quá đã tìm được cách thoát thân. - Khoan đã cháu... Nhưng sự đời chẳng giản đơn như Tịnh Nghi lầm tưởng. Đi chưa đầy mười bước đã nghe bên tai giọng một người đàn bà gọi lớn : - Đừng giận dữ thế, không có lợi cho thai nhi đâu . Chuyện đâu còn đó mà... Lại chuyện gì nữa đây trời ? Tịnh Nghi sững người , không chớp mắt nhìn vào người đàn bà đối diện . Trên dưới bảy mươi bà trông phúc hậu và sang trọng trong chiếc áo dài bằng nhung mày tím thẫm. - Vào đây cháu. Nhẹ nắm tay Tịnh Nghi, bà dịu dàng dắt cô trở vào nhà . Đến trước mặt Hữu Bằng bà trừng mắt, cất giọng nghiêm trang : - Ở đời, đừng đối xử tuyệt tình thế , cháu ạ . Nội đã dạy cháu bao lần, làm người phải có nhân , có hậu. - Nội à ! Sự thật... Nhăn mày, nhăn trán , Hữu Bằng chưa nói hết câu đã bị Ông Thành, ba của cô dâu nói chen vào : - Hừ ! Tôi thật không ngờ cậu trông bảnh bao , đẹp đẽ vậy mà... tâm hồn độc ác và đê tiện quá . May mà tôi kịp nhìn ra mặt thật của
cậu, không thì đã gả lầm con gái cho cậu rồi. Kim Tuyết ! Về thôi con. Cuộc hôn nhân này, từ nay xin đừng ai nhắc đến trước mặt tôi nữa. Nói xong, không chờ Hữu Bằng kịp có phản ứng gì ,ông nắm tay cô dâu lôi nhanh ra cửa , mặc cho cô ta cứ ngoái đầu nhìn lại , đôi mắt đỏ hoe nửa như lưu luyến, nửa nhìn oán hờn, căm hận kẻ bạc tình. Một đoàn người khá đông cũng lục tục theo ông bỏ về, mặc cho Hữu Bằng hết lời cất tiếng thanh minh : - Mình về đây , chúc cậu giải quyết êm thấm việc này . Nhớ... đừng tuyệt tình quá nhé. - Xin lỗi nhé , Hữu Bằng . Hành động của cháu quả là khó chấp nhận được. Tiếp đến đám đông cũng tạ từ ra về cả . Tuy miệng vẫn nói những câu niềm nở, nhưng qua nét mặt của họ, Tịnh Nghi nhìn thấy rõ sự bất bình, khinh bỉ cho hành động của Hữu Bằng. Điều đó làm cô thấy hài lòng . Phải vậy chứ . Tịnh Nghi này đâu phải kẻ dễ bị ăn hiếp , dễ bịgạt lừa phản phé. Mọi người đã về hết cả rồi . Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại năm người : Cô , Hữu Bằng, ông Thái, người giúp việc và người đàn bà mà gã kêu bằng bà nội . Cả không gian lặng ngắt như tờ , có thể nghe rõ được tiếng máy lạnh rì rì chạy. - Thôi, cháu cũng về đây. Một phút trôi qua, chợt nhớ ra mình chẳng còn việc gì để làm ở đây , Tịnh Nghi vội tìm cách đánh bài chuồn. Hữu Bằng hẳn là đang giận lắm , không mau biến đi , gã sẽ cho cô một trận nên thân đó. - Khoan đã cháu . - Nhưng bà Thanh đã kịp nắm tay giữ cô ở lại - Bà biết Hữu Bằng đã xúc phạm cháu, đã làm cháu giận, nhưng... cháy hãy nghĩ lại đi, đứa bé kia vô tội , cháu không thể phá bỏ nó một cách oan uổng như vậy được. - Phải đó . - Tịnh
Nghi vừa há mồm, chưa kịp nói đã bị Ông Thái nói chen vào Đdừng giận dỗi . Thay mặt Hữu Bằng, ta xin lỗi cháu . Hãy ở lại với chúng ta và sanh đứa con ra. Sanh đứa con ra ? Đặt vội tay xuống bụng mình, Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy : - Ồ ! Không... không được đâu... cháu làm sao mà sanh được... - Sao không được ? - Bà Thanh lại nắm tay cô , hạ giọng chân thành - Đừng lo... Bà không để cháu mang tiếng chửa hoang đâu . Cháu và đứa bé kia sẽ có một danh phận rõ ràng. - Không phải vậy . - Tịnh Nghi lắc đầu sợ hãi - Sự thật... cháu... không hề có con với Hữu Bằng
vắng
vẻ lấy hết nữ trang của khách ? Cũng dám lắm chứ ? Cô ta trông đáo để lắm mà. Đã ăn lường , ăn lậu còn không sợ, còn dám nghinh ngang ra điều kiện bắt anh phải quỳ xin lỗi nữa. - Giám đốc ! Anh xử cô ta sao hả ? Thấy Hữu Bằng cứ ngồi yên bất động , Duy Hùng lên tiếng nhắc. Ngẩng đầu lên, Hữu Bằng nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nghi, giễu cợt : - Cô muốn tôi xử sao đây hả ? - Tùy anh thôi . Xấu hổ quá. Cảm giác kẻ cắp bị bắt quả tang , Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí . Hữu Bằng gật đầu : Đdược . Vậy tôi xử thế này, cô nghe xem có vừa ý không nhé ? - Vâng. Hơi ngẩng đầu lên , Tịnh Nghi hồi hộp lắng nghe . Hữu Bằng chậm rãi buông từng tiếng: - Thứ nhất, để bảo vệ quyền lợi cho khách hàng, tôi buộc cô phải trả lại cho họ một suất ăn một trăm ngàn. Từ trước đến nay cô đã dự cả thảy bao nhiêu đám cưới rồi hả ? - Sáu. Tịnh Nghi thật thà, nhưng Hữu Bằng không tin : - Tôi sẽ kiểm tra lại . Nhưng tạm thời cứ tính là sáu đám cưới đi . Cô hãy đem sáu trăm ngàn đó đưa cho Duy Hùng, hắn sẽ có nhiệm vụ trao trả tận tay từng khách hàng. An tâm đi, hắn không dám tham lam, chặn bớt của cô đâu. Sáu trăm ngàn ! Tim Tịnh Nghi giật thót trong lồng ngực . Số tiền quá lớn, bằng cả tháng lương của cô , cô biết tìm đâu giao cho gã lúc này ? Còn đang hoang mang chưa tìm ra lối thoát, Tịnh Nghi lại điếng hồn nghe Hữu Bằng tuyên án tiếp khung hình phạt thứ hai sẽ tặng cho mình. - Nể tình cô lần đầu phạm tội ở nhà hàng, tôi sẽ không giao nộp cô cho cảnh sát . Tôi sẽ chụp cô một tấm hình rồi bố cao lên, báo cho mọi người cùng biết , để họ không phải bị cô lường gạt nữa. Hùng ! Lấy máy ảnh giùm tôi. Chụp hình, đăng báo, bố cáo công khai mọi chuyện ư ? Tịnh Nghi nghe bao nhiêu tóc trên đầu mình dựng đứng cả lên vì sợ hãi . Gã khốn kiếp này thật biết cách trừng phạt quá , chỉ cần mấy từ thôi... gã đủ giết chết cô rồi. Trời ơi! Tịnh Nghi không thể nào hình dung nổi hậu quả khủng khiếp, một bài báo được đăng lên . Rồi đây... mọi ngườinghĩ về cô như thế nào ? Nhật Hà sẽ nghĩ về cô ra sao ? Mọi chuyện sẽ đồn đến tai mẹ . Bà sẽ xấu hổ mà chết mất . Bao nhiêu lần mẹ đã dạy chị em của cô rồi . "Nghèo cho sạch, rách cho thơm " . Sao cô vì một miếng ăn để đến nổi phảinhục nhã thế này. - Nào , cô gái ! Nếu muốn đẹp thì ngẩng đầu lên, nhoẻn cười một cái . Đừng xuất hiện trên mặt báo với vẻ mặt khó coi như thế. "Tách " một cái . Tịnh Nghi chưa kịp nói gì chiếc máy ảnh đã lóe sáng trên tay Hữu Bằng . Như vẫn chưa yên tâm, anh còn cẩn thận bấm liên tục hai ba kiểu nữa. - Thưa giám đốc... Không thể để mọi chuyện được lan truyền trên báo , Tịnh Nghi hạ mình nài nỉ : - Xin ông bỏ qua chuyện này giùm, xin đừng đăng lên báo , tôi sẽ biết ơn ông nhiều lắm . Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ông , không phải sáu trăm ngàn , mà là một triệu đồng. - Vậy sao ? Vẻ thảm não của Tịnh Nghi không làm Hữu Bằng thấy động lòng . Mỉm cười, anh hỏi với vẻ khôi hài, giễu cợt : - Nếu tôi nhớ không lầm, dường như lúc nãy có người vừa bảo với tôi rằng : danh dự không thể dùng tiền mà mua được. - Vâng, thưa ông. - Gật đầu rồi vẫn với vẻ cam chịu, phục tùng, Tịnh Nghi bước đến gần Hữu Bằng cất lời năn nỉ, dù điều này hòan toàn ngược với tính cách của cô - Lúc nãy tôi đã lỡ lời , xin lỗi ông . Xin ông hãy rộng lòng tha thứ, tôi hứa sẽ không tái phạm. - Tôi không tin vào lời của cô đâu - Khoát tay nói vẻ bất cần, Hữu Bằng đứng dậy - Và tôi cũng không có nhiều thời gian đôi co với cô . Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, cô đừng làm phiền tôi nữa. Nói xong, anh đẩy mạnh ghế dợm bước đi . Tịnh Nghi vội nắm lấy tay anh kéo lại : - Ông gíam đốc , xin ông đừng đi. - Ơ, cái cô này ! Bực mình, Hữu Bằng giằng mạnh tay mình lại . Tịnh Nghi quỳ xuống chân anh, bật khóc... - Hãy tha cho tôi lần này... tôi van ông đấy. - Giám đốc à ! Thái độ cô thành khẩn tội nghiệp quá ! - Duy Hùng không nỡ lòng ,
đành nói chen vào - Tha cho cô ta một lần đi. - Mày biết gì mà nói . - Hữu Bằng quắc mắt - Biết đâu tha cô ta lần này, cô ta lại đếm làm ầm ĩ những nhà hàng khác .Không phải là những suất ăn chẳng mất tiền, mà là những mưu đồ chiếm đoạt khác. Khóc lóc, van xin, chẳng qua vì sợ mọi người nhận mặt không còn làm ăn được chứ gì ? - Thật ư ? Tin ngay lời giám đốc , Duy Hùng sợ hãi đứng yên. Cũng phải thôi, bọn gian manh bây giờ tinh vi , xảo quyệt. Quỷ kế đa đoan... - Không đâu . Tôi không phải là phường trộm cướp, gian manh. Tịnh Nghi òa lên khóc lớn - Tôi xin thề có đất có trời... - Thôi được . Tôi sẽ không đăng bố cáo nữa. - Thật ư ? - Tinh Nghi kêu lên mừng rỡ - Ôi ! Cám ơn ông... Ông thật là tốt quá. - Còn cô thì quá ư rắc rối . - Gõ nhẹ đầu mình , Hữu Bằng mệt mỏi - Hảy mau trả tiền cho khách rồi về đi . Tôi không muốn kéo dài chuyện này cùng cô nữa. - Nhưng... - Tịnh Nghi lại cắn môi mình, nói ngập ngừng - Biết nói sao bây giờ... Thú thật... sáu trăm ngàn... trả lại khách... tôi không có. - Cái gì ? - Đôi mày chau lại , Hữu Bằng gằn giọng - Được đằng chân, lân đằng đầu hả ? Tôi không rảnh để đùa với cô đâu . Nếu không có tiền thì... Hùng ! Hãy đưa cô ấy đến công an. - Khoan ! Xin ông đừng nóng... - Một lần nữa Tịnh Nghi nắm lấy tay Hữu Bằng - Tôi không phải kẻ như ông nghĩ , cũng chẳng phải đang đùa với lòng tốt của ông. Mà là... Ngưng một chút, cô rưng rưng kể cho Hữu Bằng rõ hoàn cảnh của mình. Từ việc cô là nhân viên bỏ rau cải cho nhà han`g của anh, đến lời xúi bẩy của bà bếp trưởng ra sao, cô đều kể tất không giấu giếm. Giọng cô thật thà ánh mắt cô trung thực quá, đến nỗi Hữu Bằng dù muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được. Thì ra ..Tịnh Nghi chính là cô gái bỏ hàng bông mà đã nhiều lần anh được nghe các nhân viên phụ trách phần nấu ăn khen ngợi đây . Không ngờ cô ta trông nhỏ bé, mảnh khảnh như vậy mà mạnh quá . Sáng nào cũng đẩy một xe ba gác rau cải đầy ắp . Lại còn nghe đâu , ngoài nhà hàng của anh , cô còn đẩy đi giao hàng cho đến ba nhà han`g khác nữa . Sức làm việc như vậy thật khâm phục, đáng khâm phục vô cùng. Cơn giận lui dần, thành kiến cũng lui dần , Hữu Bằng nhận ra mình đã hơi nặng tay với Tịnh Nghị Tội nghiệp ! Không phải là dân lừa đảo . Nãy giờ chắc cô sợ lắm, mất cả hồn vía chớ chẳng chơi . Hừm ! Nghĩ lại mình cũng ác lắm đấy. Nhưng đang căng như vậy, lẽ nào... bây giờ lại đột nhiên tha bổng ? Hữu Bằng nghe khó xử . Xưa nay anh rất lập trường, giải quyết vấn đề dứt khoát độc tài lắm , đâu thể dùng dà dùng dằng, suy đi tính lại như con gái . Hiếm khi có cơ hội bắt bẻ một cô gái đẹp như Tịnh Nghi lắm . Bỏ qua thật uổng. À ! Hay là... Mắt Hữu Bằng vụt long lanh sáng. Phải rồi... Anh chồm thẳng người lên hào hứng : - Tôi sẽ không đăng bố cáo tội của cô lên báo . Cũng như sẽ thay cô trả lại khách hàng số tiền bị thiệt thòi , nếu như cô chịu đáp ứng cho tôi một điều kiện nhỏ. - Chỉ một điều kiện nhỏ thôi ư ? - Tịnh Nghi không tin vào sự dễ dãi đột xuất này - Thế điều kiện ấy là gì ? Tôi chỉ nhận lời khi điều kiện ấy không trái với lương tâm, tổn thương đến danh dự của mình. - Dĩ nhiên rồi . - Hữu Bằng vui vẻ - Điều kiện đó rất dễ dàn , cô chỉ cần... Chợt thấy Duy Hùng đang đứng
cạnh bên mình, đang dỏng đôi tai lắng nghe, Hữu Bằng đột ngột dừng lời quay sang bảo Duy Hùng : - Nơi đây đã hết chuyện của anh rồi , hãy ra ngoài làm việc . Nhớ khép cửa lại cho tôi đấy. - Dạ. Quay lưng xăng xái bước đi mà lòng Duy Hùng tràn đầy thất vọng. Từ đầu đến giờ cho người ta chứng kiến . Vậy mà, phần kết cuộc lại không biết được . Hữu Bằng đòi điều kiện gì mà ra chiều bí mật thế ? Vui vẻ, hớn hở vậy , hổng lẽ giám đốc của mình đã động lòng trước sắc đẹp của Tịnh Nghi rồi ? Ồ , không đâu ! Hữu Bằng không háo sắc , không tiểu nhân đê tiện thế ? Cần gái đẹp , ông ta chỉ búng tay một cái thôi . Vậy điều kiện ông đòi Tịnh Nghi đáp ứng là điều kiện gì , có trời mới đoán ra. Mặc dù hết thảy mọi người, ai cũng nói mới
có thai hai tháng thì chưa thể thấy bụng được đâu, Tịnh Nghi vẫn không tin, vẫn đi tìm một cái khăn quấn vòng quanh bụng rồi mới mặc áo vào. Trông giống giống rồi đấy. Xoay mình qua lại trước gương, cố bắt chước dáng đi của mấy bà bầu môt. lần nữa, cô mới an tâm đẩy cửa bước ra ngoài. - Chị Nghi ! Tướng của chị hôm nay sao lạ quá . Bộ chị bị đau xương sống hả ? Nhật Hà đang ngồi học thấy cô bước ra, ngạc nhiên lên tiếng hỏi. - Ừ . Hôm qua vác giỏ rau nặng quá nên xươngsống có vấn đề... Trả lời cho xuôi với nó mà lòng Tịnh Nghi nghe tê tái . Người ta giả mang bầu mà bảo là đau xương sống , cái thằng sao mà vô duyên quá . Bước lên xe buýt, tìm một chỗ ngồi , Tịnh Nghi lại rút tấm kịch bản trong giỏ ra đọc lại .Đã thuộc làu làu, nhưng cô cứ thấy lòng lo lắng quá. Lần đầu tiên phải nói dối, phải đóng kịch, liệu cô có tự nhiên được không ? Hay là sẽ phá ra cười sặc sụa. - Hữu Bằng ơi! Dù không thương xin anh nghĩ chút tình . Đứa con trong bụng em là của anh đây, lẽ nào anh không nhìn nhận ? - Cô ơi ! Cô sao vậy ? Tay áo bỗng bị lay mạnh, Tịnh Nghi ngỡ ngàng bừng mắt dậy . Hai người đàn bà ngồi cạnh bên đang nhìn cô đầy lo lắng. Thôi chết ! Tịnh Nghi vội bịt lấy miệng mình xấu hổ . Thì ra vì lo lắng quá nên cô đã đọc to lời thoại kịch bản . Những người kia hẳn nghĩ cô đang mắc bệnh tâm thần. - Dạ, không sao , không có gì đâu ạ . Cháu... tập tuồng thôi. - Thì ra cô là diễn viên hả ? - Hết ngạc nhiên, đến tò mò, hai người đàn bà quay hẳn người về phía Tịnh Nghi - Cô tên gì vậy ? Trông lạ quá , chắc cô it diễn trên tivi lắm hả ? - Dạ, cháu còn đang học. Chương 3 Đáp nhát gừng một câu , Tịnh Nghi quay mặt nhìn qua khung cửa sổ . Nghĩ đến cảnh lát nữa đây mình sẽ phải sướt mướt khóc trước mặt Hữu Bằng và nhiều người nữa... Đúng là rắc rối, đúng là nhiều chuyện . Cái gã Hữu Bằng này... Tịnh Nghi lầm bầm mắng . Diễn như vậy được rồi, còn bắt cô phải khóc cho lâm li bi đát . Gã chẳng biết là đã hàng trăm lần cô phải tập diễn đi diễn lại cảnh này mà chẳng lần nào khóc được không ? Hôm nay thủ sẵn chai dầu cù là của mẹ , hy vọng là nước mắt sẽ chảy ra khi bị bôi dầu vào mắt. Hai triệu đồng tuy lớn, nhưng nếu hôm đó không phải vì sợ Hữu Bằng chụp hình đưa lên báo, cô chẳng đời nào làm một việc khốn nạn như thế này đâu . Độn bụng giả mang bầu để phá hoại đám cưới người ta . Thất đức và xấu hổ lắm. Mà cái gã Hữu Bằng này nghĩ ra cũng lạ đời . Là đàn ông , ai cũng thích cưới vợ, sinh con, chỉ có mỗi mình hắn là sợi hãi . Bác bếp trưởng còn kể cho cô nghe nhiều huyền thoại lắm. Rằng... mỗi lần ông chủ Thái, ba của hắn đưa một giai nhân về nhà giới thiệu cho gã chọn là gã lập tức chuồn êm. Lần này, nghe đâu nội và ba của gã phải làm áp lực ghê lắm mới buộc được gã chịu đính hôn . Chắc là cô dâu xấu ghê gớm lắm , gã mới phải nhờ đến cô đứng ra phá đám. - Ê , ê ! Dừng lại, tôi đến nơi rồi. Mãi nghĩ, Tịnh Nghi không hay xe chạy lố một đoạn xa, đến khi dừng đèn đỏ mới giật mình hét lớn. - Trời ơi! Lúc nãy ngay trạm sao không xuống . Dừng giữa đường như vầy công an phạt chết . Thôi, chờ đến trạm sau đi. Không cho xe dừng lại, gã lơ cằn nhằn . Tịnh Nghi chưa kịp nài nỉ gã thì một người trong xe đã lên tiếng : - Khó khăm làm gì, người ta bầu bì nặng nề. Dừng lại đi ! - Hừ ! Quay lại nhìn vào bụng Tịnh Nghi như để kiểm tra , gã lơ mới chịu đập ầm ầm vào thùng xe cho bác tài dừng lại. Bước xuống xe, đi bộ vòng trở lại , hai bàn tay xoa nhẹ xuống bụng , Tịnh Nghi thầm nghĩ : Đến ngày mình mang bầu thật... chà chà , sẽ như thế nào nhỉ ? Ai sẽ là cha của đứa con trong bụng cô đây ? Có vô tình, có phụ bỏ cô như gã Hữu Bằng trong kịch bản kia. Chắc chắn chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu . Mà dù có xảy ra, cô cũng chẳng bao giờ đi năn nỉ như thê này đâu . Chồng của cô sẽ là một người đàn ông giàu có, rất đẹp trai và hết mực ga lăng, hoàn toàn trái ngược với tính cách gã Hữu
Bằng cộc cằn thô lỗ, không biết cưng chiều phụ nữ là gì. Ồ ! Đây rồi. Tịnh Nghi vội dừng chân suýt tí đã bươc đi luôn .Chà ! Sắp bắt đầu rồi , sao bỗng dưng run quá , tiếng tim đập mạnh , chân tay nghe lạnh toát vầy nè. Can đảm, can đảm lại . Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Tịnh Nghi nhẩm lại những lời thoại đã thuộc lòng . Cả phần thoại của Hữu Bằng cô cũng thuộc... Chắc không rắc rối gì đâu . Hữu Bằng bảo cô chỉ phải diễn xuất cho nội và ba của gã xem thôi . Còn cô dâu và mẹ của cô ta... sẽ không còn ai cả. Được rồi. Hơi thở dần trở lại điều hòa , Tịnh Nghi thu hết sức bình sinh đặt tay lên núm chuông đồng, nhẹ bấm. Binh boong... Binh boong... Tiếng chuông vang thánh thót, Tịnh Nghi nghe thích quá . Cô đặt tay lên núm chuông lần nữa , nhưng chưa kịp bấm thì cánh cửa đã mở và một cô gái trẻ thò đầu qua ô cửa tròn, ngơ ngác . Ngạc nhiên về cách ăn mặc quá xuềnh xoàng của Tịnh Nghi : - Xin hỏi , chị tìm ai ạ ? - Tôi cần gặp Hữu Bằng . - Giọng Tịnh Nghi run nhẹ, cô chưa tin tưởng lắm vào vai diễn của mình. - Có chuyện gì cần lắm không ? - Cô bé hỏi mà vẫn không mở cửa - Hôm nay là ngày đính hôn của cậu chủ. - Có . - Gật đầu , Tịnh Nghi nói đúng theo kịch bản - Tôi có chuyện phải nói gấp với Hữu Bằng . Anh ấy không thể đính hôn được . Tôi... tôi đã có thai với anh ấy rồi. Hả . - Chùm chìa khóa trên tay cô gái rơi nhanh xuống đất , cô sững sờ - Cô nói gì ? Cô đã có thai với cậu Bằng ư ? Ôi trời ơi ! Lời hét to hốt hoảng của cô gái nhỏ vô tình lọt vào tai những người đang có mặt trongđại sảnh . Như tiếng sấm nổ giữa thinh không , như phát hiện ra có người ngoài hành tinh xuất hiện , họ ùa nhanh về phía hai người . Cánh cửa bật mở tung trước sự ngỡ ngàng, sợ hãi của Tịnh Nghi. Trời ơi! Không pah?i năm hay mười người như lời Hữu Bằng đã nói, mà trước mặt cô dễ chừng hơn một trăm người thì phải , toàn dân "tai to mặt bự " , toàn những người giàu có, sang trọng, danh tiếng có chức phận trong xã hội . Tệ hại hơn nữa là có sự hiện diện của các phóng viên. Đánh mùi được tin giật gân , những chiếc máy ảnh của họ cứ hướng vào cái bụng nhô to của cô chớp lia , chớp lịa. Tay chân run rẩy, rã rời , Tịnh Nghi sững sờ chết điếng . Những lời trong kịch bản phút chốc bay biến cả , cô không còn biết mình l`a ai, đến đây để làm gì nữ ạ Sợ quá, cô bỗng quay người vùng bỏ chạy. - Dứng lại ! Cô kia , đứng lại mau ! Từ đám đông, một người đàn ông lực lưỡng trạc ngũ tuần lao
nhanh ra tóm lấy tay Tịnh Nghi chặt cứng. Đám đến đây vu oan, bôi nhọ danh dự dòng họ Phan Trần này hả ? Mau đến đây nói cho ra lẽ, đứa con này trong bụng cô là của Hữu Bằng hả ? Ông ta lôi mạnh quá, Tịnh Nghi không tài nào vùng ra nổi . Phần sợchiếc khăn quấn quanh bụng rơi ra , cô đành líu ríu theo ông trở về phía ngôi biệt thự . Cùng lúc Hữu Bằng khoác tay cô vợ mới đính hôn đẹp như Hằng Nga nghe ồn ào bước ra ngơ ngác . Nhìn thấy Hữu Bằng, Tịnh Nghi mừng quá . Quên hết những lời thoại trong kịch bản, cô chạy đến nắm cứng tay anh : - Hữu Bằng ! Anh nói đi... Chuyện này... không phải do tôi tự đặt ra... Sắc mặt tái dần đi , Hữu Bằng nhẹ gỡ tay Tịnh Nghi ra khỏi tay mình , nhẹ giọng : - Nơi đây không có việc của cô nữa. Về đi ! - Vâng. Mừng như trút gánh nặng ngàn cân, Tịnh Nghi vội bước đi ngay . Nhưng người đàn ông đã nhanh chân chấn ngang trước mặt : - Không được . Chuyện này phải làm cho ra lẽ .Cô ta bảo mang thai với con rồi, chuyện này có đúng không ? - Không có đâu ba à . - Hữu Bằng nhăn mặt kéo tay ông - Đừng ồn ào nữa, hãy để cô ta về đi. - Ba không thể để cô ta về một cách tự nhiên như vậy được . Cô ta dám vu khống đặt điều bôi nhọ danh dự của con . Ba đưa cô ta đến đồn công an truy cứu, trả lại sự trong sạch cho con. Vu khống , đặt điều, đến đồn cảnh sát bồi thường danh dự là sao chứ ? Bây giờ mới hiểu hết ý nghĩa tội danh người đàn ông mà Hữu Bằng gọi bằng cha vừa nói, Tịnh Nghi ngẩng người ra lạ lẫm . Rõ ràng...
Hữu Bằng đã viết kịch bản để kéo cô đến đây nhận mang thai, sao bây giờ lại chối ? Lý do gì anh lại dửng dưng , lại nhìn cô như người xa lạ chẳng hề quen biết ? Đến đồn cảnh sát thì sao ? Mồ hôi rịn ra khắp thái dương, Tịnh Nghi bắt đầu nhận ra tai họa đang dần đến với mình. Đến đồn cảnh sát với chiếc khăn độn trong bụng, cô biết mình nói gì người ta cũng chẳng tin đâu . Mọi người sẽ tin vào lời phủ nhận của Hữu Bằng , sẽ cho cô là kẻ đặt điều , phá họai danh dự hạnh phúc của Hữu Bằng, sẽ bỏ tù... sẽ bắt cô bồi thường danh dự . Ôi... Hữu Bằng ! Tại sao gã lại hại cô ra nông nỗi ? Phải tự cứu mình thôi . Tinh Nghi vụt thóat dòng suy tưởng . Trút nhanh xấp hình trong chiếc giỏ da đeo bên người ra , cô hét lớn : - Tôi không đặt điều , không vu khống cho Hữu Bằng . Rõ ràng anh ấy có quan hệ tình cảm với tôi... những tấm hình này sẽ làm chứng cho tôi. Hơn năm mưoi tấm ảnh chụp cảnh Hữu Bằng và cô âu yếm yêu nhau được chuyền tay khắp các vị khách mời . Nét mặt ông Thái lập tức giãn ra . Thật lạ , khi sự thật được chứng minh con mình hư đốn, ông chẳng những không buồn, còn lộ vẻ mừng hớn hở. - Đúng rồi . - Ông gật đầu thừa nhận rồi quay sang nhìn Tịnh Nghi, dịu dàng nói : - Cháu đừng sợ , cứ đứng đây . Mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi . Hữu Bằng ! Con nói gì nói , sự thật rành rành này. - Con... - Cầm lấy xấp ảnh từ tay cha, Hữu Bằng nhẹ nhún vai một cái nói cất giọng tỉnh như không - Con không chối đã quan hệ tình cảm với cô ta... Nhưng... làm sao biết được đứa con trong bụng cô ả là của con kia chứ. Bốp ! Hữu Bằng chưa nói dứt lời , Tịnh Nghi đã thấy bàn tay mình vung mạnh tát vào mặt gã . Khốn kiếp ! Hại cô điêu đứng còn chưa đủ, gã còn ngang nhiên chà đạp lên danh dự của cô . Mà sự thật , cô chẳng mang thai, cũng chẳng yêu thương gì hắn cả nhưng không phải vì thế mà gã được quyền lăng nhục cô là hạng gái chẳng đàng hòng, tình cảm lăng nhăng, đã muốn chối bỏ đứa con trong kịch bản . Vì sao thế ? Tịnh Nghi thầm đoán : Có lẽ lúc đầu ngỡ cô dâu xấu như ma lem, gã sợ nên mới viết kịch bản nhờ cô đóng . Không ngờ đến giờ chót, thấy cô dâu đẹp như tiên , nên đổi ý... Hừ ! không dễ dàng thế đâu . Tịnh Nghi này chẳng phải tay mơ để ngươi có thể ngang nhiên vùi dập, hại ta điêu đứng ư ? Đừng hòng, người điêu đứng sẽ là ngươi đó . Hôm nay, Tịnh Nghi này quyết phát tan buổi lễ đính hôn của ngươi . Không chỉ để mọi người nguyền rủa ngươi, mà cả cô vợ chưa cưới kia cũng sẽ phải ghê tởm, khinh khi ngươi trọn kiếp . Một tên đạo đức giả , sở khanh. - Tịnh Nghi ! Sao cô dám đánh tôi ? Phút sững sờ chợt mất , Hữu Bằng giận dữ giằn mạnh tay Tịnh Nghi, hét lớn. - Chẳng những đánh anh, mà tôi còn giết anh chết nữa kìa . - Rít lời qua hai hàm răng nghiến chặt, mắ tTịnh Nghi long lanh tia lửa căm thù - Đồ đàn ông đốn mạt, hèn hạ, dám làm không dám nhận . Hứ ! Được lắm . Đứa con này không phải của anh chứ gì ? Đừng ân hận khi tôi phá bỏ nó đi . Vĩnh biệt. Mắng xong một hơi dài , Tịnh Nghi bỏ đi một nước, thầm khen mình sao khôn quá đã tìm được cách thoát thân. - Khoan đã cháu... Nhưng sự đời chẳng giản đơn như Tịnh Nghi lầm tưởng. Đi chưa đầy mười bước đã nghe bên tai giọng một người đàn bà gọi lớn : - Đừng giận dữ thế, không có lợi cho thai nhi đâu . Chuyện đâu còn đó mà... Lại chuyện gì nữa đây trời ? Tịnh Nghi sững người , không chớp mắt nhìn vào người đàn bà đối diện . Trên dưới bảy mươi bà trông phúc hậu và sang trọng trong chiếc áo dài bằng nhung mày tím thẫm. - Vào đây cháu. Nhẹ nắm tay Tịnh Nghi, bà dịu dàng dắt cô trở vào nhà . Đến trước mặt Hữu Bằng bà trừng mắt, cất giọng nghiêm trang : - Ở đời, đừng đối xử tuyệt tình thế , cháu ạ . Nội đã dạy cháu bao lần, làm người phải có nhân , có hậu. - Nội à ! Sự thật... Nhăn mày, nhăn trán , Hữu Bằng chưa nói hết câu đã bị Ông Thành, ba của cô dâu nói chen vào : - Hừ ! Tôi thật không ngờ cậu trông bảnh bao , đẹp đẽ vậy mà... tâm hồn độc ác và đê tiện quá . May mà tôi kịp nhìn ra mặt thật của
cậu, không thì đã gả lầm con gái cho cậu rồi. Kim Tuyết ! Về thôi con. Cuộc hôn nhân này, từ nay xin đừng ai nhắc đến trước mặt tôi nữa. Nói xong, không chờ Hữu Bằng kịp có phản ứng gì ,ông nắm tay cô dâu lôi nhanh ra cửa , mặc cho cô ta cứ ngoái đầu nhìn lại , đôi mắt đỏ hoe nửa như lưu luyến, nửa nhìn oán hờn, căm hận kẻ bạc tình. Một đoàn người khá đông cũng lục tục theo ông bỏ về, mặc cho Hữu Bằng hết lời cất tiếng thanh minh : - Mình về đây , chúc cậu giải quyết êm thấm việc này . Nhớ... đừng tuyệt tình quá nhé. - Xin lỗi nhé , Hữu Bằng . Hành động của cháu quả là khó chấp nhận được. Tiếp đến đám đông cũng tạ từ ra về cả . Tuy miệng vẫn nói những câu niềm nở, nhưng qua nét mặt của họ, Tịnh Nghi nhìn thấy rõ sự bất bình, khinh bỉ cho hành động của Hữu Bằng. Điều đó làm cô thấy hài lòng . Phải vậy chứ . Tịnh Nghi này đâu phải kẻ dễ bị ăn hiếp , dễ bịgạt lừa phản phé. Mọi người đã về hết cả rồi . Bây giờ trong đại sảnh chỉ còn lại năm người : Cô , Hữu Bằng, ông Thái, người giúp việc và người đàn bà mà gã kêu bằng bà nội . Cả không gian lặng ngắt như tờ , có thể nghe rõ được tiếng máy lạnh rì rì chạy. - Thôi, cháu cũng về đây. Một phút trôi qua, chợt nhớ ra mình chẳng còn việc gì để làm ở đây , Tịnh Nghi vội tìm cách đánh bài chuồn. Hữu Bằng hẳn là đang giận lắm , không mau biến đi , gã sẽ cho cô một trận nên thân đó. - Khoan đã cháu . - Nhưng bà Thanh đã kịp nắm tay giữ cô ở lại - Bà biết Hữu Bằng đã xúc phạm cháu, đã làm cháu giận, nhưng... cháy hãy nghĩ lại đi, đứa bé kia vô tội , cháu không thể phá bỏ nó một cách oan uổng như vậy được. - Phải đó . - Tịnh
Nghi vừa há mồm, chưa kịp nói đã bị Ông Thái nói chen vào Đdừng giận dỗi . Thay mặt Hữu Bằng, ta xin lỗi cháu . Hãy ở lại với chúng ta và sanh đứa con ra. Sanh đứa con ra ? Đặt vội tay xuống bụng mình, Tịnh Nghi lắc đầu nguây nguẩy : - Ồ ! Không... không được đâu... cháu làm sao mà sanh được... - Sao không được ? - Bà Thanh lại nắm tay cô , hạ giọng chân thành - Đừng lo... Bà không để cháu mang tiếng chửa hoang đâu . Cháu và đứa bé kia sẽ có một danh phận rõ ràng. - Không phải vậy . - Tịnh Nghi lắc đầu sợ hãi - Sự thật... cháu... không hề có con với Hữu Bằng