Snack's 1967
Truyện Teen - Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

Truyện Teen - Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

Tác giả: Internet

Truyện Teen - Câu Chuyện Giữa Hắn Và Tôi

thay mặt họ, cho anh xin lỗi pé nhé. - Jì mà pé, anh chỉ lớn hơn tui một tuổi thôi, đừng tưởng hay lắm nhé! - Hì, vậy đầu em còn đau không? - Thì anh thử cho tui lấy nguyên trái banh ném vào đầu anh coi, anh sẽ bít liền. - Nè, Nhi, Nhi thôi đi...hihì, anh Long à, anh đừng để ý, bạn em hok cóa ác ý gì đâu. - nhỏ Hồng nở 1 nụ cười thật tươi. - Hứ, thôi, coi như hum nay tui gặp xui xẻo. - nhỏ bỏ đi mà hok quên đưa mắt liếc bọn con trai khi nãy. ................ - Nè, Long, mày có cần tụi tao trừng trị con nhỏ kiêu ngạo đó không? - Hì, trừng trị à? Thôi, chấp gì một đứa con gái. - Mày nói vậy là không đúng đấy, mày cũng bít là bọn con gái trường này mê mày như điếu vậy. Thế mà con nhỏ ấy cố tình chơi nổi mắng mày trước bao nhiu người. Bộ mày hok tức hay sao? - Mày nghĩ vậy à? Thế nhưng tao lại thấy nó...rất thú vị đấy. .................. - Nhi à, hồi nãy Nhi làm vậy là hok đúng đấy, anh Long đã giúp Nhi mà Nhi lại **** anh long như vậy. - Ơ...thì mình nghĩ mấy đứa bạn của hắn đã vậy rồi thì hắn cũng chẳng tốt đẹp bao nhiu đâu. - Nhi nói thế là sai đấy nhé, anh Long là thần tượng của mình đấy, Nhi mới đến hok hỉu jì thì đừng có nói anh Long như vậy - nhỏ Tuyết với bộ mặt tức giận nói. - Thôi mà, Tuyết - nhỏ Vân vội chen miệng vô để hòa giải - A, Nhi đừng để ý nha, Tuyết là vậy đó. Hok thích ai nói xấu anh Long đâu. - Hứ - Tuyết bỏ đi ....... - Mình có phải đã làm sai jì không? - Nhi thắc mắc hỏi - Hok phải tại Nhi đâu. Chỉ tại Tuyết quá nhạy cảm thôi. - nhỏ Anh - Tuyết thật sự rất thích anh Long đấy, cho nên mai mốt Nhi đừng cóa mà dại dột nói xấu anh Long trước mặt nhỏ đó nha. - Như Vân -
Nhi cũng đừng lo wá, Tuyết dễ giận mà cũng dễ quên lắm, cho nên Nhi đừng cóa bùn vì Tuyết nhé!!! - nhỏ Hồng an ủi - Ưmmm..... - Thôi, đừng nói những chiện hok vui nữa, còn mí ngày nữa là tới Trung Thu rùi, hay là chúng ta cùng đi chơi đi!!! - A, hay đấy, hum đó mình cũng chưa có tiết mục gì. - nhỏ Hồng reo lên - Nhi cũng đi chứ? - Ơ...hôm đó không được rồi. - Sao thế? - Hôm đó...mình có hẹn. Người Nhi hẹn là ai đây? Các bạn cứ đợi đến Trung thu sẽ bít liền hà. ....... Trên sân thượng - Hey, Tuyết, sao Tuyết lại trốn lên đây thế? - Nhi lại gần - Có phải Tuyết vẫn còn đang giận mình hok? - Hứ, ai thèm giận. - Vậy thì mình làm hòa nhé!! - Nhi cười mỉm - Ưm...thật ra mình cũng hok nên giận Nhi như

vậy, cho mình xin lỗi nhé!! - Ok...Chà, gió trên này mát thiệt nhỉ....À, mà Tuyết nè, Tuyết thích thằng đó như vậy, sao Tuyết hok đi bày tỏ với anh ấy đi? - Thôi..Mình..mình hok xứng với anh Long đâu. Anh ấy là hotboy của trường, còn mình, mình là gì chứ?..Vả lại, mình cũng hok mún hurt Hồng tí nèo. - Hồng cũng thích anh ta seo? - Ưmm, mình và Hồng chơi thân từ nhỏ, cùng học chung 1 trường, cùng học 1 lớp.... và cả 2 cùng thích chung 1 người. Hì, Nhi thấy có mắc cười không? - Tuyết... - Thôi, đừng nói những chiện ấy nữa. Mà nè, hình như chuông báo vào tiết học rồi thì phải? - hihi, thôi kệ, mình cúp 1 tiết chơi đi. - Á, hok được đâu nhé. Tin mình méc cho cô nghe hok? Vào lớp nhanh lên đi! - Ờ, được rồi, được rồi... ______________________________ Ngày trung thu Hôm nay ngày trung thu đúng vào ngày chủ nhật, cho nên Nhi và các bạn của Nhi được nghỉ học...(sướng ghê á) Mới sáng sớm tinh mơ, Nhi đã dậy thật sớm, mặc áo vào và đi đến nghĩa trang Đừng trước ngôi mộ của 1 người phụ nữ, mắt Nhi thoáng buồn, Nhi từ từ đặt bó hoa trước mộ..và...không quên gọi 1 tiếng: "Mẹ" Và rồi bỗng một cơn gió thổi tới làm tóc Nhi bay phấp phới....lúc ấy trông Nhi thật xinh, đặc biệt là dưới ánh mắt buồn vời vời ấy.... .................... Cô lặng thinh, nhớ lại...nhớ lại mẹ cô đã chết như thế nào trong 6 năm về trước.... Hôm ấy là 1 ngày mưa thật to..., to đến nỗi ngập lụt hết cả khu đường phố. Nhi bấy giờ chỉ mới có 11 tuổi thôi, ba Nhi thì đã bỏ đi 1 năm rồi. Chỉ để lại người mẹ vất vả đi làm ngày đêm để nuôi con... Có thể nói Nhi suốt đời vẫn không quên cái đêm kinh hoàng ấy...Khi mẹ Nhi đi làm về, toàn thânlạnh buốt và đã ngục ngay trước cổng nhà. Nhi đã rất lo lắng, đã khóc hết cả nước mắt vì người mẹ iu quý của mình. Nhưng lúc ấy, do nhà nghèo nên Nhi không thể nào dẫn mẹ đi bệnh viện được. Thế là Nhi chỉ còn biết trông chờ vào kì tích xảy ra. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng êm ả, chỉ mấy ngày sau đó, mẹ Nhi đã vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ, đã vĩnh viễn không thể nào mở mắt ra nhìn đứa con thân yêu của mình được nữa... ....................................... Nhi nghĩ lại mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống..., cô vội lấy tay lau đi hai dòng nước mắt đang chảy trên má cô: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con của mẹ giờ đã trưởng thành rồi, không còn khóc nhè như trước nữa đâu" - nói rồi cô nở 1 nụ cười gượng ngạo. - Chi - tiếng nói của 1 người đàn ông vừa quen vừa xa lạ khiến cô giật mình quay lại. Đó không phải là ai khác, chính là bô của cô, người bố đã bỏ đi từ 7 năm trước. Dù thời gian đã làm ông thay đổi rất nhiều, nhưng cái nốt ruồi trên mặt ông chính là bằng chứng cho thấy ông chính là ông bố tệ bạc đã chạy theo người phụ nữ khác năm nào... .................. - Ông...- Nhi quá ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của bố cô - Chi, mấy năm không gặp, con quả thật đã lớn lên rất nhiều rồi. Con vẫn khỏe chứ? - Khỏe, tôi tất nhiên là khỏe rồi, nhưng...bây giờ ông xuất hiện thì tôi lại tự nhiên thấy muốn bệnh đấy. - Nhi nói lớn - Chi à, con vẫn còn giận bố à? - Đừng gọi tôi bằng tên ấy..., nếu không tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với ông đâu. Bây giờ tốt nhất là ông nên biến đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, và càng không nên xuất hiện trước mặt mẹ tôi như vậy. - Chi, con bình tĩnh lại
đi. - Đừng lại gần tôi, ông hãy về với người đàn bà ấy đi, hãy về với người đàn bà khốn khiếp đã phá tan hạnh phúc của mẹ tôi đi.....Sao, ông có cảm thấy hối hận chưa? Hồi trước, ông đã ***** con tôi, bây giờ tôi rất muốn chống mắt lên xem khi nào ông sẽ bị mụ đàn bà độc ác ấy hại chết . Bốp - Con có quyền trách mắng ba, nhưng con không có quyền sỉ nhục người khác như vậy. Ba không ngờ, giờ đây tâm địa con lại độc ác như thế.. - Hì...., đúng vậy, tôi rất độc ác đấy. Nhưng còn đâu mới gian xảo độc ác như mụ đàn bà đó. - Chi à, con đáng lẽ không nên đổ hết tội lỗi cho dì Mi. Bởi lẽ, dì ấy không sai, người sai nhất chính là mẹ của con. - Ông nói gì? Ông làm sai mà còn đổ lỗi cho người khác đấy à? - Thật ra, ba không muốn làm suy sụp hình tượng của mẹ con đâu. Nhưng..ba cũng không muốn con tiếp tục hận dì Mi như vậy.- ông vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. - Con nên biết mẹ con là 1 người ghiện cờ bạc rất nặng, chỉ trong vòng mấy năm mẹ con đã nợ người ta rất nhiều tiền. Cha cũng thường khuyên mẹ con nên bỏ cờ bạc đi nhưng đáng tiếc thay, bà ấy lại không nghe. Thế là việc buôn bán ở ngoài tiệm, chỉ có ba đảm nhận hết. Lúc ấy, ba đã rất buồn về mẹ con và cũng chính lúc ấy, dì Mi xuất hiện. Dì Mi chính là người phụ giúp việc ở tiệm do ba thuê.... Cô ấy thường hay an ủi ba, giúp ba lấy lại tinh thần mà tiếp tục làm việc . Từ từ, ba và cô ấy đã nảy sinh tình cảm với nhau... - Nói..nói dối. Mẹ ghiện cờ bạc như vậy, chẳng lẽ tôi lại không biết gì ư? - Đó là bởi vì mẹ con hok muốn cho con biết... Đúng, bà ấy quả thật không phải là 1 người vợ , 1 người mẹ tốt nhưng chí ít ra, bà ấy cũng thật sự rất lo lắng cho con. - Không...đó chỉ là do ông bịa đặt thôi, hoàn toàn không phải sự thật. - Chi, đó là sự thật, con nên chấp nhận đi. - Không, nói dối, nói dối, nói dối, tôi..tôi không muốn nghe nữa, đồ nói dối, tôi không muốn nghe, không muốn nghe - Nhi bịt hai tai lại và chạy đi, để lại người bố tội nghiệp 1 mình đứng trước ngôi mộ. ....................................... Nhi từ từ bước đi giữa đám người đông nghẹt. Cô như thẩn thờ đi, chưa giờ cô lại thấy đau nhói như vậy...Ánh nắng sáng chiếu lên người cô, để lộ nét mặt buồn rời rợi hòa lẫn với đôi mắt lung linh. - Nè - 1 thằng con trai ở đằng sau lại gần đặt tay lên vỗ vai cô Nhi quay lại Thì ra người ấy chính là Long - Hi, em có nhận ra anh không, mấy hôm trước ở trường mình có gặp qua rồi đó. À, nếu anh nhớ hok lầm thì em tên Nhi phải không? - Tuấn - Hả? Em nói ai thế? Anh là Long mà. Em có.. - Tuấn, mình nhớ cậu lắm - chưa để Long nói hết câu, Nhi đã lao tới ôm lấy Long - Hix, mình..mình thật sự rất muốn gặp cậu, Tuấn. Ngay từ đầu, mình đã không muốn chia tay với cậu. Mình quả thật không thể lừa dối lòng mình được nữa, mình...vẫn rất thích cậu. Hãy hứa với mình, đừng bao giờ, đừng bao giờ rời xa mình nữa...Tuấn....mình vẫn còn yêu cậu nhiều lắm.... - Nè, Nhi, em làm sao thế Nhi, tỉnh lại đi Nhi. Nhi đã ngất đi.... Chương 14 - Cô Ayumi, tôi là.... - Tôi là báo..... Tách tách tách - Hì, thành thật xin lỗi nhé, các pạn hỏi nhiều quá, tôi không thể nào trả lời hết được. - Cô à, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô đến đất nước này để làm gì thế ạ? Đi du lịch hay là công tác? - Ưmm, các pạn thông cảm, điều này tôi không muốn công bố...Thật ra tôi đến đất nước Việt Nam này 1 cách bí mật đấy, nhưng không ngờ là lại bị các pạn phát hiện nhanh như vậy. - cô ayumi, đủ rồi đấy....Được rồi, được rồi, các ông hãy giải tán sớm đi, cô Ayumi hôm nay mệt, cần phải về sớm - những tên vệ sĩ của cô lên tiếng - Khoan đã, cô ayumi, tôi còn muốn hỏi cô 1 vài điều... - Cô Ayumi, album mới ra của cô đã gây ra 1 cơn sốt đối với Nhật bản, xin cô hãy cho biết cảm nghĩ của mình.. - Cô Ayumi..... - Cô Ayumi....

Grừm....grừm...- Ayumi và những tên vệ sĩ của cô vội lên chiếc xe của mình và phóng đi, còn đám phóng viên tò mò ở đằng sau thì vẫn cố gắng chạy với theo. ....................... - Phù...hôm
nay đúng là mệt quá đi ...eh,nóng quá, nóng quá, mở máy lạnh hết kỡ đi.. - vừa ngồi trên xe, cô ca sĩ Ayumi của chúng ta vừa than vãn ^_^ - Đám phóng viên ấy đúng là phiền phức thật, cô Ayumi nhỉ. - tên vệ sĩ lái xe nói - Á, các anh còn nói nữa sao, các anh làm việc kiểu gì mà lại để lộ tin tức tôi về đây zhứ. - Xin lỗi cô, lần sau chúng tôi sẽ cẩn thận hơn...Mà nè, cô dự định sẽ ở lại đây bao lâu hả, cô Ayumi? - Eh...tôi không biết, nhưng tôi muốn nói rằng trước khi tìm thấy hắn thìtôi tuyệt đối sẽ không về nước đâu..- cô mỉm cười ______________________________ - Ư...- Nhi mở mắt ra - A, em tỉnh rồi hả? Em cảm thấy đỡ hơn chưa? - Ơ...đây..đây là đâu? Đầu tôi..sao đau thế này? - Đây là nhà của anh. Em đã bị mê man suốt nửa ngày rồi đó. - Nửa ngày.., vậy bây giờ là buổi tối rồi à? - Ưmm..À, em có đói không? Dưới bếp anh có cháo đấy, để anh hâm nóng lại. - Thôi khỏi, tôi không đói...Tôi phải về đây - Nhi bước xuống giường - y...em mới tỉnh lại, hay là ở lại thêm 1 chút đi. - Cái jì? - Ơ..à..em đừng hỉu lầm...anh chỉ lo cho em thôi. - Long lúng túng - Tôi không sao, khỏi cần anh lo...Mà nè, sao tôi lại ở nhà anh được nhỉ, tôi nhớ lúc đó tôi đã gặp...- Đang nói bỗng Nhi dừng lại - Tuấn phải không? - Hả? Sao anh bít hắn? - Thì tại lúc trên đường em đã nhầm anh với cậu ta, còn gọi tên cậu ấy nữa...Mà cậu ấy là ai thế? Bạn trai em à? - ......- Nhi im lặng như mún lãng tránh câu hỏi của Long. - À, nếu em hok mún nói thì thôi. - Tôi...và hắn chia..tay rồi. - ?????? - Hắn đã lừa tôi, ngay từ đầu hắn đã lừa tôi, tôi ghét hắn, tôi hận hắn lắm...Hắn là người đã đem đến cho tôi niềm vui nhưng cũng chính là người đã cướp nó đi. - mắt Nhi bắt đầu ướt ướt - Nhi à, mặc dù anh hok hỉu em nói gì cả, nhưng nếu em mún khóc thì hãy khóc đi, khóc rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. - Khóc...hì, tại sao tôi phải khóc chứ, 1 người con trai đáng ghét như hắn không đáng để tôi phải khóc........Nhưng ........tại sao...tại sao tim tôi lại đau thế này..tại sao...Tôi.....A...- Nhi sững sỡ khi thấy hai hàng nước mắt của mình đột nhiên rơi xuống - Nhi... - Tôi...sự thật là..tôi..tôi vẫn còn rất thích hắn..hix, tôi không thể chịu đựng thêm được 1 phút nào nữa...Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi..tôi thật sự rất muốn gặp hắn, rất muốn gặp hắn... huhu... Nhi đau khổ cất lên từng tiếng khóc, đây là lần thứ 2, lần thứ 2 trong đời cô khóc trước mặt 1 thằng con trai. Có lẽ bởi vì cô đã hiểu giờ đây cô đã không còn gì nữa. Bạn thân, bạn trai..và thậm chí là hình tượng người mẹ mà cô đã từng rất mực iu mến....Tất cả, tất cả đã rời bỏ cô..rời xa cô mà ra đi... Còn riêng với Long, Long đứng đó nhìn Nhi mà lòng bỗng có 1 cảm gíác lạ kì trỗi dậy, có phải chăng đó chỉ là lòng thương cảm? ......................... Trên đường - Ưm..anh tiễn tôi đến đây là được rồi.., anh về đi.. - Nhi à, có thật là em không sao chứ? - Long hỏi - Thật mà...quả thật khi khóc xong tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. - Nhi cười - Vậy thì tốt... - À, hum nay cám ơn anh nhé...Nhờ anh mà tôi đã dám đối nhận với tình cảm thật sự của mình. - Nhi, em có định sẽ quay về với cậu ta không? - Không..- Nhi trả lời 1 cách bình thản..- Đúng là tôi vẫn còn rất thích hắn, tuy nhiên tôi nghĩ..thời gian sẽ là tất cả, rồi sẽ có 1 ngày tôi sẽ hoàn toàn quên hắn đi để bắt đầu 1 cuộc sống mới - cô vừa nói vừa ngước mặt lên bầu trời nhìn ánh trăng , trăng hôm nay tròn và to sáng đến kì lạ, nhìn ánh trăng ấy, cô như cảm thấy mình đã tìm được việc mà cô cần phải làm... .................................................. ........ 3 tiếng đồng hồ sau - Nhi, khuya thế này rồi con còn hẹn bố ra đây làm gì? - Bộ ông không muốn gặp tôi sao? - Không phải.., chỉ là bố sợ con vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện ấy. - Tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.., bấy lâu nay tôi đã trách lầm ông, người tôi nên trách đáng lẽ không phải là ông hay là vợ hiện tại của ông cả, mà là mẹ tôi mới đúng.. - Nhi à.. - Ưm...bây
giờ đã là 11h59', còn 1 phút nữa là sẽ bước qua 1 ngày mới, ngày trung thu năm nay rồi cũng sẽ qua đi..Và... khi 1 ngày mới bắt đầu, ông có thể chấp nhận việc tôi gọi ông 1 tiếng "bố" chứ? - dưới ánh trăng tròn sáng rực, Nhi mỉm cười - Ơ...Nhi..con...- Nước mắt ông bỗng trào ra - Bố à, bây giờ con rất muốn nói với bố rằng" Con đã tha thứ cho bố rồi" - Nhi từ từ tiến lại gần chỗ bố của mình đang đứng rồi lại nở 1 nụ cười thật tươi - Và...đồng thời con cũng rất muốn nghe bố nói rằng "Nhi, bố yêu con nhiều lắm" - Nhi..con....hự.. - ông cố gắng kiềm chế sự vui sướng của mình - Nhi, bố xin lỗi, bố thật sự xin lỗi, bố xin lỗi đã để con chịu khổ bấy năm nay..,bố xin lỗi, bố..bố yêu con nhiều lắm. Người bố sung sướng chạy lại ôm chặt đứa con gái yêu quý của mình. Còn Nhi, Nhi tự nhiên nở 1 nụ cười nửa miệng đầy thỏa chí, 1 nụ cười mà đánh dấu cuộc đời cô, con người cô sẽ thay đổi hoàn toàn... Chương 15 Tại nhà Nhi - Sao? Ông muốn Nhi quay về nhà của ông ở ư? - bà dì hét toáng lên - Đúng vậy - bố Nhi trả lời - Không được, không được. Tôi đã nuôi nó lớn thế này rồi, đâu phải ông muốn dẫn là dẫn nó đi được. Tôi sẽ đau lòng lắm đó. - Thôi mà, đây....3 triệu đồng, bà nhận đi rồi hãy trả Nhi về cho tôi. - 3 triệu đồng? Ông tưởng tôi điên à? Nó ăn của tôi, ở của tôi suốt 7 năm, ông tưởng 3 triệu là đủ sao? - Nhưng lúc trước mỗi tháng tôi cũng đã sai người đem tiền đến cho bà mà. - Gì mà mỗi tháng chứ. Chỉ là mấy tháng gần nay thôi, chứ không phải là suốt 7 năm, hiểu chứ ông già lẩm cẩm. - Bà...- bố Nhi tức giận - Gì? Bộ tôi nói không đúng sao. Lúc trước chính ông đã bỏ Nhi ở lại, tôi TỐT BỤNG mới dắt nó về nuôi, bây giờ ông lại quay về đòi nó, hỏi có đạo lí không trời!!!! - Phù...thôi được, tôi cãi không lại bà rồi, vậy bà muốn gì mới trả Nhi cho tôi đây? - ông mệt mỏi hỏi - A, hehe, thật ra tôi cũng không phải loại người tuyệt tình vậy đâu. Chỉ cần ông cho tôi nửa gia tài của ông là tôi OK liền. - bà dì cười nhếch miệng - Saxxx.....- ông bị sock trước câu nói của người đàn bà đó - Nửa gia tài ư? Sao bà không đi cướp đi cho rồi? - Vậy ông có cho không thì bảo? - Hay là tôi cho bà 6 triệu nhé. - Không. - 7 triệu - không - 8 triệu vậy. - Ông có bị điếc không vậy. Chỉ khi nào ông cho tôi nửa gia tài của ông thì tôi mới chịu trả nó cho ông . Nếu không đồng ý thì...go out dùm tôi, không tiễn nữa. - bà dì đập mạnh xuống bàn - hay là 9 triệu nhé! Trả con bé cho tôi đi mà. - Gruuu...nghe cho kĩ đây, tôi nói ông được là ông được, tôi nói ông không được là ông không được, ông nói ông được nhưng tôi nói ông không được thì ông cũng không được...Gooo...Ouuttt du..ù..m..m t....o...ô..iiiiiii - bãhét vào mặt bố của Nhi - Ôi..thôi thôi..bà đừng hét nữa, tôi chóng mặt quá..tôi chịu thua rồi, nửa gia tài thì nửa gia tài vậy. - Hehehe, nếu ông ngoan ngoãn từ đầu thì tôi đâu cần phải tốn giọng đến vậy chứ. - Phù...tôi về trước đây, tôi sẽ

gửi tiền lại sau. Nói rồi ông buồn bã mở cửa bước ra ngoài. Còn bà dì thì ôm bụng cười sảng khoái. ......................... tíng tong tíng tong - Sao vậy, ông để quên cái gì à?- vừa nói bà dì vừa mở cửa ra -.... Ơ, thì ra là mày à, Nhi. - Sao, bà sắp được thừa hưởng nửa gia tài của bố tôi rồi, chắc bà vui sướng lắm nhỉ . - Hứ, thì cũng chút chút thôi, mày về đây dọn đồ của mày à? - Không, những đồ cũ kĩ đó tôi không còn cần đến nữa. Tôi chỉ muốn nói với bà rằng..bà đừng mong nhận được 1 đồng xu nào từ bố tôi . - với 1 khuôn mặt lạnh lùng, Nhi nói. - Cái gì, mày định giỡn với tao à? - Hì, bà không xứng đáng nhận được những thứ ấy. Chỉ cần tôi đồng ý về thì bà lấy quyền gì mà cấm tôi chứ? - Mày.... - A, nếu bà thật sự cần tiền, hay là bà tự tử đi, lúc đó tôi sẽ đốt tiền cho bà. - Mày...mày....- bà dì định đưa tay lên tát Nhi Bụp - nhưng nhanh chóng đã bị Nhi nắm tay lại - Sao,
muốn đánh tôi à. Bà vẫn còn chưa đủ tư cách đấy...Thật ra tôi nhịn bà đã lâu lắm rồi, bà tưởng bà lài ai chứ, lúc nào cũng ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ. Bà tưởng ai cũng sợ bà sao, vô ích, tôi không sợ bà đâu. - Tao...tao sẽ giết mày. Bốp bốp bốp - Nhi dùng bàn tay của mình tát 3 cái thật mạnh vào mặt bà dì. - Mày..mày dám đánh tao à. - Ba cái tát này là nhẹ cho bà lắm rồi đấy..Tôi cảnh cáo bà, đừng làm phiền bố tôi nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho bà đâu - Nhi định quay lại mở cửa bước ra nhà - Được, vậy tao sẽ công bố bí mật của mày cho bố mày biết. - bà dì từ đằng sau vọng lại - Bí mật? Hì, tôi có bí mật gì chứ. - Mày tuyệt tình thì tao cũng tuyệt tình luôn, mày đứng đó chờ tao đấy - bà vừa nói vừa chạy lên cầu thang và chạy đến phòng Nhi. Còn Nhi dường như cũng sựt nhớ đến điều gì nên cũng vội chạy lên. ......... Nhi mở toang cửa phòng mình ra - Bà lục lọi gì đấy? - Đây.., chứng cứ đây, đây chính là cuốn nhật kí của mày...Mày tưởng tao không biết sao? Mày về với bố mày chỉ là mày muốn trả thù, mày muốn làm cho gia đình bên ấy nhà tan cửa nát chứ gì. - Trả..trả cuốn nhật kí lại cho tôi. - Nhi hét lên - Tao không trả đấy, ngay bây giờ tao sẽ đem cuốn nhật kí này cho bố mày xem để ông ấy biết đứa con gái của ông ta thật sự là ác độc như thế nào. - bà mở cửa phòng Nhi bước ra Còn Nhi thì ướt đẫm mồ hôi, cô thật sự không muốn bao công sức của mình lại bị người đàn bà ấy phá đám như thế. Cô vội chạy ra ngăn bã lại. - Đứng lại, bà không được đi, bà không được đi...nào, trả cuốn nhật kí cho tôi. - No way.., mày tránh ra 1 bên giùm tao. - Bà không nghe sao, tôi bảo bà trả cuốn nhật kí lại cho tôi, trả cho tôi, trả cho tôi. - Nhi dường như đã không còn giữ được bình tĩnh Phứt - Á.....ÁÁÁÁ..............Á!!!!!!!!!!! Trong lúc day dưa với Nhi, bà dì đã mất thăng bằng và cứ thế té xuống cầu thang. Nhi thì mặt tái bệch lại, cô vội chạy xuống để xem bà có sao không. - Nè.., bà...bà không sao chứ...đợi..đợi tí, tôi sẽ gọi...cứu thương ngay - vừa bấm điện thoại tay Nhi vừa run lên cầm cập Thế nhưng...Nhi chợt nghĩ ra điều gì đó....và vội đứng dậy........dẹp chiếc điện thoại di động vô túi mình. - Tại sao tôi phải cứu bà....chỉ cần bà chết đi thì sẽ không còn ai biết được bí mật của tôi nữa... - C..ư..ú...- bà nói với chút sức lực nhỏ nhoi của mình - Bà không thể trách tôi, có trách thì hãy trách hành động ngu dốt của bà đi. -M..a.....ỳ.....Tao..T..a..o..l...àm......m..a.. .cũ..ng...c..ũng..h...o..k..th..a...th..a ch...oo..m..a..ỳ... - Dù sao đi nữa, bà hãy im lặng mãi mãi đi.., và nhớ phù hộ tôi..., phù hộ cho tôi có thể trả thù được.... Trong tiếng nói vô tình của Nhi, người đàn bà ấy bỗng cảm thấy sợ hãi. Bà bỗng nhớ lại tất cả chuyện đã xáy ra, và tự hỏi liệu có phải mình đã làm sai? Nhưng mọi thứ đã không thể trở lại từ đầu nữa rồi, chỉ sau 2 phút hấp hối, bà đã vĩnh viễn chìm trong bóng tối vĩnh viễn..., mãi mãi không thể nào bù đắp những lỗi sai của mình được nữa. Uỳnh uỳnh Cơn mưa rồi đột nhiên đổ ào xuống, liệu có phải đây chỉ là những giọt nước mắt thương tiếc cho bà dì, hay đây chính là dấu hiệu báo trước cho con đường đầy sóng gió mà Nhi đã chọn? Tất cả, tất cả chỉ là dấu chấm hỏi to đúng mà thôi. .................................... Phừng phừng - Nhi đang đốt cuốn nhật kí của mình - Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không trả thù cho mẹ đâu, bởi vì những gì con đã làm và sắp làm, mọi thứ.....đều là thù của chính con. Nhi nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trước mộ mẹ mình rồi lặng lẽ đi mất hút.... Chương 16 Một ngày mới lại đến, hôm nay Nhi sẽ được về nhà của bố để ra mắt dì Mi và những người anh em của mình. Nhà mới của Nhi trông thật đẹp và rộng... - Nào, Chi. Đây chính là dì Mi đấy. Đứng trước mặt Nhi là 1 người phụ nữ trông rất hiền lành, có thể nói hình ảnh của bà hoàn toàn khác xa với Nhi tưởng tượng. Vừa mới gặp Nhi, bà đã nhẹ nhàng nở 1 nụ cười thật tươi: - Chào cháu, Chi. - ...- Nhi im lặng và ngước đầu đi chỗ khác. - A...Chi, dì Mi chào con mà sao con
không chào lại thế. - bố Nhi hỏi - Không thích chào thì không chào . - Nhi trả lời - Con... - A, thôi đi anh. Chi không thích thì đừng ép nó. - dì Mi can - Hừm, thôi được rồi...., à, mấy đứa nhỏ đâu rồi hả em? - Tụi nó ở trên phòng... để em kêu họ xuống cho.....Huy, Linh, Thắng, các con xuống đây nè. - Dạ. ....... - Chi, để ba giới thiệu cho, đây là bé Huy 5 tuổi, con ruột của ba . - Chị Chi, chào chị!! - Còn đây là Linh, 16 tuổi...., Linh bằng tuổi con đấy, Chi à. Ba rất hy vọng rằng mai mốt mấy con sẽ chơi thân với nhau. Linh là 1 cô gái rất xinh xắn, có mái tóc cắt ngắn trông rất cá tính, đó là những gì mà Nhi có thể thấy được ở bên ngoài của Linh. Còn tính tình thế nào thì các bạn về sau sẽ bít liền hà!! - Ưmm...còn Thắng, Thắng đâu rồi? - ba Nhi dáo dác nhìn xung quanh - Dạ, anh Thắng lại hẹn bạn đi vũ trường rồi. - Linh đáp - Hừ.., con với cái, mới 17 tuổi đã bày đặt đi mấy chỗ vớ vẩn đórồi...Nó mà về phải cho nó một trận mới được. - Ba à, tối nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc tại nhà, phải hông ba? - bé Huy cầm chiếc vạt áo của ba và hỏi. - Đúng vậy..., cục cưng của ba à! - ông sờ lên đầu đứa con trai của mình - Ưm...,Chi, bữa tiệc tối nay con sẽ là nhân vật chính đấy. - Nhân vật chính? - Thì đây là bữa tiệc mừng con trở về mà. Ba đã mời rất nhiều người đến đấy...Ưm.., còn bây giờ con hãy lên phòng nghỉ ngơi sớm đi....Phòng con ở lầu 2 đấy. - Ưm..- Nhi gật đầu rồi bước lên lầu. ..... - Ồ, ba à, sao con thấy cô ta có vẻ khó chịu thế? - Linh, con không nên nói Chi như vậy. Chắc tại nó vẫn chưa quen ấy mà. Ba tin là khi Chi tiếp xúc với chúng ta nhiều hơn thì sẽ ổn thôi...À, Mi, em đừng có giận Chi nhé! - Dạ.., em không để tâm đâu...- bà cười mỉm. ------------------ Cạch - Nhi mở cửa phòng mình ra Căn phòng Nhi trông thật dễ thương, bức tường được sơn màu hồng, xung quanh các tủ, kệ đều là những con thú nhồi bông. Nhưng dường như Nhi không thích tí nào... - Thật chướng mắt, bộ tưởng mình là con nít hay sao mà bố trí như vậy. Cạch - Ai ? - A, xin lỗi cô chủ. - Chị là ai? - Nhi hỏi - Dạ, tôi là Bích. Từ nay sẽ chăm lo việc hầu hạ cô. - Tôi không cần người

hầu hạ. Chị ra ngoài đi. - Dạ, không được đâu. Ông chủ đã dặn tôi phải chăm sóc cô chủ cẩn thận. - Hừ.., phiền phức thế...Vậy thôi được, chị giúp tôi lấy hết mấy con thú nhồi bông này ra ngoài.. - Hả? - chị Bích ngạc nhiên - Ơ..a.., cô chủ không vừa lòng với cách trang trí này sao? - Chị không thấy mình đã hỏi nhiều quá à? - Ơ...ưm, xin lỗi cô, tôi sẽ làm ngay. ........................................ - A, cậu chủ, cậu không vào được đâu - Gì chứ, tôi chỉ muốn xem mặt đứa em gái của mình thôi mà - vừa nói anh chàng này vừa xô cửa xông vào - Hi, Chi, chào em, anh là....ơ... Thật không may măn tí nào, vào lúc này Nhi đang....thay áo - Ơ...gr.gr..uuừ, anh...anh là ai ? - Ơ..y...a..em...em đừng hiểu lầm, chỉ là... -ĐI CHẾT ĐI, CÒN ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ HẢ?????.- Nhi hét lên Bốp bốp bụp bụp - ÚI DÁ, CHẾT TUI RÙI CHA MẸ ƠI!!!!!!! .................... - Hừ, con thật là, sao vào phòng người ta mà không gõ cửa chứ. Đáng đời con lắm. - Ai mà biết cô ta đang thay đồ chứ...ui da, đau, mẹ ơi, làm ơn nhẹ tay giùm con. - Lần này mẹ cũng không bênh con đấy, may mà Chi ra tay còn nhẹ, chứ nếu không thì... - Hix, thế này mà mẹ bảo là nhẹ sao. - Ông chủ, bà chủ. Cô chủ Linh Chi đã chuẩn bị xong rồi ạ. Nhi từ từ bước xuống. Mọi người ai nấy cũng đều phải ngạc nhiên. Hôm nay Nhi quá đẹp, nhất là trong bộ đầm trắng toát kia.... - Oa, chị Chi đẹp wóa! - bé Huy reo lên - Con bé đúng là đẹp thật, anh nhỉ. - Ưmm..- bố Nhi gật đầu - Mọi người vẫn chưa đến à, bố? - Nhi hỏi - À, bây giờ còn sớm mà. br/brroot>
/> - Hi, Chi, cho anh xin lỗi chiện hồi nãy nhé, mà em đúng là đẹp thật. - Anh muốn ăn đòn nữa phải không? - Thôi nào, đàng hoàng lại đi, Thắng...À Chi, đây chính là Thắng đấy, hồi nãy có gì hiểu lầm thì con nhớ bỏ qua cho nó nha. - Anh Thắng là vậy đấy, nhìn khờ khờ vậy chứ cua gái phải nói là số 1 đó nhe. - Linh chĩa miệng vào. - Em dám nói ai khờ khờ hả? -
2hi.us