XtGem Forum catalog
Truyện Teen  Bạn gái 60%

Truyện Teen Bạn gái 60%

Tác giả: Internet

Truyện Teen Bạn gái 60%

Truyện Teen : Bạn gái 60%
Linh linh linh......

Đồng hồ báo thức phi thường đúng giờ, luôn vang lên vào đúng bảy giờ sáng.

Một đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào đồng hồ báo thức, thanh âm đồng hồ báo thức im bặt lập tức, bên trong lại lần nữa khôi phục yên lặng.

Cô gái đang nằm ở trên giường đột nhiên mở hai mắt, giống như đã thấy một ác mộng.

Trong cuộc sống gặp ai lại không gặp?

Cố tình gặp phải người không hẹn mà gặp, hại cô trở tay không kịp, ngay cả cơ hội né tránh ngượng ngập cũng không có, trực tiếp chạm mặt.

Lâm Gia Gia giống như đã nhìn thấy quỷ, sợ tới mức ngay cả dũng khí ở lại phỏng vấn Nguyễn hiệu trưởng cũng không có, lập tức lấy cớ đau bụng, thoát khỏi trước mặt bọn họ, lại hướng Quán trưởng xin nghỉ bệnh, về nhà trốn tránh.

Tháng Tám mùa hè, thế nhưng cô lại thấy giống như mình đang ở trong một hầm băng, toàn thân phát run núp bên dưới chiếc chăn, muốn trốn tránh tất cả người bên ngoài.

Hôm nay, cô giống như bị thất hồn lạc phách, nhìn thấy bạn trai trước là Trình Dư Chân, hoàn toàn không có chuyện vui mừng lâu ngày gặp lại, ngược lại cảm thấy mây đen đang bao phủ trên đầu cô.

Giống con chim đà điểu trốn một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại, cô vẫn rất muốn trốn tránh, đem câu chuyện gặp gỡ ngày hôm qua như gặp phải cơn ác mộng.

Ác mộng tỉnh, vì thế cô trở lại sự thật.

Cô không hiểu sao lại sinh hờn dỗi, xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.

Mái tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt không trang điểm, cái mũi cũng không quá cao, cái miệng nhỏ nhắn hiện tại tái nhợt thiếu sức sống, sắc mặt tái nhợt giống như một cái xác, cũng bởi vì giấc mộng kia.

Thân thể của cô nhìn từ vẻ bên ngoài không có vẻ gì là hấp dẫn ánh mắt người khác, bộ ngực mà người con gái nên tự hào lại bằng phẳng giống như đường băng sân bay, mông cũng không có mấy lượng thịt.

Khi cô còn là nữ sinh đang tuổi dậy thì, anh cả cô thường hay cười nhạo cô, trước ngực và sau lưng dính sát vào nhau, anh hai còn tiếp trào phúng cô một chút hương vị của con gái cũng không có.

Anh ba thì làm như rất đồng cảm với cô, tặng cho cô chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lộ ra nụ cười mê người an ủi nói: "Không sao, làm người thì cũng nên tự nhận biết khả năng của mình, cho nên tốt nhất em nên chọn loại quần áo không phân biệt trước ngực hay sau lưng."

Đáng giận! Cho dù cô một chút hương vị của con gái cũng không có, nhưng vẫn có ưu điểm nha, ít nhất...... Ít nhất dáng người của cô hiện nay đang rất được ưa chuộng đó nha, cho dù có ăn nhiều đến đâu, cũng không dễ dàng béo phì, đây cũng chính là ưu điểm mà cô tự hào nhất.

Mẹ nói với cô, con gái dáng vẻ không đủ xinh đẹp cũng không có vấn đề gì, bởi vì thế giới có xuất hiện một loại ma pháp, chính là đồ trang điểm, hơn nữa trời sinh da thịt cô trắng nõn, một trắng che được ba nét xấu, cho nên diện mạo cho cô nhiều lắm là...... Người qua đường.

Bộ dạng thực bình thường, chỉ cần hoá trang, cô nhất định có thể xem như thanh tú. Cô mỗi ngày luôn an ủi chính mình như thế.

Lâm Gia Gia rửa mặt chải đầu xong, bước ra khỏi phòng tắm, cởi áo ngủ ra, thay quần áo ra ngoài nhẹ nhàng , lưu loát cầm lấy lược, thành thục đem tóc dài cuộc lên thành kiểu tóc vạn năm không thay đổi, sau đó xuống lầu.

Mẹ cô giống như ngày thường, chuẩn bị xong bữa sáng, đặt ở trên bàn cơm, sau đó cùng cha ra ngoài tập thể dục.

Anh cả cùng anh hai đã xuất phát sớm hơn cô 10 phút, bàn ăn chỉ còn lại có anh ba làm công việc tự do.

"Em gái máy bay, em chuẩn bị đi làm sao?" Lâm Vô Nhai cười meo meo nhìn em gái, sau đó "Thân thiết" ân cần thăm hỏi.

"Quả nhiên!" Cô từ nhỏ đã không hợp với Anh ba, hai người vừa thấy mặt luôn đấu võ mồm."Mọi người đều nói súc sinh chơi đến mức mệt mỏi sẽ về nhà, Lâm tam thiếu gia cho dù hoang dâm vô đạo như thế nào, cũng tìm được đường về nhà."

Cô cũng cười meo meo, hơn nữa công phu mắng chửi người cũng không thua người khác.

Em gái máy bay? Làm ơn, lúc nào cần lớn, đã có áo lót ma thuật giúp đỡ rồi, cái từ em gái máy bay này nên đem vào danh sách tuyệt chủng đi thôi.

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Vô Nhai cứng đờ, thấp giọng than thở,"Buổi sáng không đánh răng đã muốn ra ngoài, không sợ cái miệng thối của em dọa chết người khác à."

Cô hừ lạnh một tiếng,"Anh tốt nhất nên đối xử tốt với em một chút, bằng không ngày nào đó em đem "Chuyện tốt" mà anh làm, kể lại cho mẹ, nói anh mỗi ngày đùa bỡn cảm tình con gái nhà đàng hoàng, một chút cũng không muốn phụ trách."

Anh rốt cuộc cười không nổi, giơ lên hai tay đầu hàng,"Được rồi! Anh thua, như vậy được chưa?"

Xem ra cô em gái đáng yêu của anh, buổi sáng hôm nay tâm tình không được tốt lắm, anh nói ít đi một câu để tự bảo vệ mình.

Lâm Gia Gia hừ hừ, tiện tay cầm lấy một cái sandwich, mang giầy vào, chuẩn bị đi bộ tới thư viện.

Cô quả thật bình sinh không có chí lớn, thiếu tiền, thiếu việc làm, cho nên chỉ cần chức trợ lý thư viện gần nhà đã có thể thỏa mãn cô.

Mỗi ngày chỉ cần đi ra ngõ nhỏ, quẹo một vòng, là đã đến thư viện, vừa mới đi ra đầu ngõ, chợt nghe tiếng cười của bà chủ bán điểm tâm sang ngay góc đường.

Khi cô bước đến quán điểm tâm của bà, vừa vặn chạm mặt bà chủ.

"Gia Gia, phải đi làm sao?" Dì A Mãn lộ ra tươi cười thân thiết,"Đến đây, đến đây, chén sữa đậu nành này mời con uống."

"Dì A Mãn, không cần, mỗi ngày dì đều cho con sữa đậu nành, mẹ con đã rầy con mãi đó."

"Có sao đâu? Dù sao dì bán không xong, còn không phải phân cho hàng xóm sao?" Dì A Mãn vẫy tay, muốn cô bước vào.

Khi cô vừa bước vào tiệm, một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô đồng thời cũng quay đầu, hai người vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, cô chấn động, hai mắt trợn tròn, tiếp theo hai chân giống như được gắn lò xo, lập tức nhảy ra khỏi cửa.

"Anh...... Tại sao anh có thể ở trong này?" Cô bất chấp vẻ giật mình của mọi người chung quanh, chỉ vào mũi anh, lớn tiếng chất vấn.

"Mua bữa sáng, không được sao?" Trình Dư Chân cười đến tà mĩ vô cùng, phản ứng hoàn toàn khác với cô.

Đương nhiên không được! Cô trừng mắt nhìn anh, bốn chữ này thiếu chút nữa đã thốt ra.

Nếu không phải ánh mắt của bà chủ quán cùng mọi người toàn bộ tập trung nhìn vàocô, cô đã sớm gầm nhẹ muốn anh cút khỏi Đông Phương trấn.

Nhưng...... Cô dựa vào cái gì chứ?

Nghĩ như vậy, cô nhếch miệng, quyết định quên đi.

Cô hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Đi thôi, con phải đi làm, chúc Dì A Mãn mua may bắn đắt nhé, thừa dịp anh đến trấn này ngắm cảnh, nhớ ăn nhiều một chút."

Cô rất muốn dùng lỗ mũi nhìn anh, nhưng bất đắc dĩ vóc dáng nhỏ bé của cô chỉ đứng đến vai anh, cuối cùng chỉ có thể đón lấy ly sữa đậu nành từ tay dì A Mãn thấp giọng nói: "Dì A Mãn, cám ơn sữa đậu nành của dì, con đi làm đây."

Cô bước lướt qua anh, sau đó còn tặng kèm một nụ cười ngọt.

"Chúc anh ngắm cảnh vui vẻ."

Trình Dư Chân nhìn bóng dáng cô rời đi, cười khẽ ra tiếng, sau đó đối mặt với vẻ tò mò của dì A mãn.

"Con biết Gia Gia à ?" Dì A Mãn phát huy tinh thần hóng chuyện, cười hỏi.

"Không chỉ quen biết, chúng con còn rất thân." Trình Dư Chân đáp lại bằng nụ cười tươi mê chết người.

"Rất...... Rất thân à?" Dì A Mãn tò mò

truy vấn.

"Nếu con nói con là bạn trai trước của cô ấy, như vậy có thân hay không?" Anh cười meo meo nói.

Dì A Mãn sửng sốt, một hồi lâu đều không thể hoàn hồn.

"Chào dì, đã đến giờ con đi làm rồi, mỗi ngày con sẽ đến đây ủng hộ dì. ." Anh mang theo bữa sáng, lễ phép cùng chủ quán điểm tâm chào tạm biệt, một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt ái muội của bà.

Nếu Lâm Gia Gia nghĩ anh đơn thuần chỉ đến ngắm cảnh, vậy thực sự đã sai hoàn toàn.

Ở đời, trăm ngàn lần cũng đừng nên cố chấp quá, vận mệnh đã an bài tốt duyên phận, có

đôi khi là muốn trốn như thế nào cũng tránh không khỏi.

Trình Dư Chân huýt sáo, dọc theo đường đi tâm tình vô cùng tốt.

Có một số việc khi đã nhất định trúng mục tiêu, cho nên đối với người luôn luôn đơn giản hóa mọi việc như Lâm Gia Gia, thường thường vấp phải trớ trêu của vận mệnh đó cũng là chuyện bình thường.

Cô đã nghĩ Trình Dư Chân quá đơn giản!

Anh hoàn toàn không phải đến ngắm cảnh, cũng không phải đi công tác, sở dĩ xuất hiện ở trấn nhỏ này, bởi vì anh là chủ nhiệm của phòng y tế cùng giáo viên dạy kèm.

Đáng chết nhất là, công việc đầu tiên của cô lại là... Lại là phỏng vấn anh.

Lâm Gia Gia thừa dịp các học trò vào lớp học, đi vào phòng y tế, nhìn thấy Trình Dư Chân mặc áo bào trắng cao lớn, mê người đứng ở cửa, cùng anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

"Mời vào." Trình Dư Chân khẽ nở nụ cười

Mặc vào áo blu trắng anh làm cho người ta có một loại cảm giác nhã nhặn mà vô hại, khóe miệng khẽ nhếch lại tiết lộ bản tính của anh.

Nụ cười của anh không lường được, một đôi mắt hoa đào một mạch nhìn bạn gái trước.

Bạn gái trước cũng xác thực đang nhìn anh chằm chằm, cũng không hề chớp mắt, trừng trừng nhìn anh, đáy mắt lộ vẻ phòng bị, dùng ánh mắt giống như đề phòng mãnh thú để đề phòng anh, rất sợ anh đột nhiên nổi lên thú tính, đem cô nuốt vào trong bụng.

Hiểu rõ ánh mắt đang nhìn của cô, anh nhịn không được nở nụ cười.

Anh cầm một ly nước đưa cho cô, dẫn cô đi vào bên trong văn phòng y tế.

Lâm Gia Gia đi theo phía sau anh, không nghĩ tới Nguyễn hiệu trưởng đối với anh cũng không tệ lắm, cho anh một không gian tư nhân bên trong phòng y tế.

Trình Dư Chân ngồi vào ghế da sau bàn công tác, nhìn chằm chằm xem xét cô.

"Lâm Gia Gia, cho dù em chán ghét tôi, cũng không cần thiết biểu hiện ở trên mặt, được không? Như vậy làm cho tôi cảm thấy thực tổn thương."

Cho tới bây giờ, người mang danh vạn nhân mê như anh chưa từng bị đánh bại, duy nhất chỉ thua trên tay của cô.

Cô trấn tĩnh tinh thần, chọn chiếc ghế cách anh xa nhất ngồi xuống, trên mặt tràn ngập khinh thường cùng chán ghét.

"Trình tiên sinh, tôi tới đây cũng không phải muốn ôn chuyện cùng anh, chính là nhận được chỉ thị đến để phỏng vấn anh." Cô tính hỏi vài vấn đề đơn giản, lại chụp mấy bức ảnh, sau đó tránh anh thật xa, hoàn toàn không muốn có chút dây dưa gì với anh.
Cho dù cô cao hứng quá sớm, nghĩ tới nghĩ lui, chẳng qua chỉ có một công việc ngắn ngủi như thế, sau khi phỏng vấn anh xong. Hai người có lẽ sẽ không gặp nhau nữa.

"Em còn cần phỏng vấn tôi sao?" Anh khẽ nhướng mày, thoáng kinh ngạc hỏi lại,"Tôi nghĩ rằng bản lãnh của em chính là tự bản thân hạ tiêu đề, ảo tưởng nội dung, lại tự tiện làm kết luận."

Lâm Gia Gia tuy rằng không phải thiên tài, nhưng loại nói móc này đương nhiên vừa nghe đã hiểu, anh dễ dàng khiến cho cô tức giận đến giơ chân.

"Trình Dư Chân, anh rốt cuộc muốn như thế nào đây? Đừng lãng phí thời gian của tôi và anh." Cô một chút cũng không muốn cùng anh ôn chuyện, thầm nghĩ cách anh thật xa.

Trình Dư Chân mở hai tay ra, lộ ra nụ cười lưu manh, hướng cô ngoắc ngoắc ngóntay,"Không phải muốn phỏng vấn tôi sao? Em ngồi xa như vậy, làm sao anh có thể chia sẻ số liệu với em?"

Một người con trai cười đến mê người câu hồn như vậy, thật sự là một loại tội lỗi!

Cũng đúng, đối với cô mà nói, thân thể Trình Dư Chân chính là một tai họa làm người ta muốn phạm tội, cô cùng anh trở mặt thành thù, anh phải phụ ít nhất chín mươi chín phần trách nhiệm.

Nhưng có việc cầu người chính là phải chịu thiệt, vì không muốn lãng phí thời gian quý giá, cô vẫn là lựa chọn đem công tác chán ghét này làm xong.

Vì thế đứng lên, cô đi đến trước bàn làm việc của anh,cô không tin cách nhau một cái bàn, anh có thể làm ra chuyện gì với cô.

Anh ung dung nhìn cô, từ ngăn kéo lấy ra một túi giấy.

"Đây là tư liệu cá nhân của tôi cùng bằng

cấp chứng minh."

"Đưa cho tôi." Cô trừng mắt anh, vươn bàn tay nhỏ bé.

"Em lại đây lấy." Anh lùi bàn tay to về, không thỏa hiệp.

"Anh......" Vẻ mặt của cô tức giận, trong lòng biết rõ ràng, thời gian kéo dài càng lâu, đối với cô càng bất lợi, chỉ có thể cắn cắn cánh môi, không tiếng động thỏa hiệp, vòng qua cái bàn, muốn cướp đoạt túi giấy trên tay anh.

Phản ứng của anh còn muốn nhanh hơn so với cô tưởng tượng, bàn tay to co rụt lại, một tay kia nắm giữ lấy thắt lưng của cô, lộ ra nụ cười tươi ác ý.

Lâm Gia Gia rơi vào lồng ngực rắn chắc của anh, lập tức bị nhiệt độ cơ thể ấm áp bao quanh, hai má nháy mắt ửng đỏ một mảnh.

"Anh rất thích em nhiệt tình yêu thương nhung nhớ thế này." Bạc môi của anh gần sát lỗ tai của cô, thanh âm mê người, trầm ổn ẩnchứa một tia trêu tức.

Hai bên tai đều đỏ ửng, thở phì phì rời khỏi ôm ấp của anh, mắt đẹp hừng hực liệt hỏa thiêu đốt,"Trình Dư Chân...... Anh là tên khốn kiếp!"

Anh nhướng mày, mặt vẫn mang tươi cười như cũ.

"Đây không phải là thái độ có việc cầu người, Gia Gia." Anh lắc lắc ngón tay, nói thật sự nghiêm túc.

Cô giống như chim sợ cành cong, nhảy cách anh vài bước xa, vừa giận vừa tức, ánh mắt cô như muốn chém anh thành mười tám khúc...... Không, là băm thành thịt viên.

"Anh một chút cũng không thay đổi!" Luôn thích đùa giỡn cô trên lòng bàn tay.

Trình Dư Chân nhếch miệng cười,"Nói như vậy, quá khứ cùng hiện tại, em đối với anh vẫn nhớ mãi không quên?"

"Sau ngày chia tay với anh, tôi đã quên anh hoàn toàn." Cô đỏ ửng cả khuôn mặt nhỏ nhắn phản bác,"Không đưa tư liệu cho tôi cũng không sao, tôi cũng không muốn đùa với anh, tạm biệt!"

Hừ! Cô quyết định tự lập tự cường, nghĩ biện pháp khác.

Trình Dư Chân ngồi ở ghế da, nhìn cô tức giận rời đi.

Cô hoàn toàn đã quên anh?

Đây là chuyện buồn cười nhất anh nghe được sau khi cùng cô chia tay,

Đối với kháng cự của cô, anh không giận ngược lại cười, tâm tình tốt giống như mở đầu cho nốt nhạc đầy màu sắc sắp đến.

Dù sao có người bình thường nào đối với người đã quên đi có phản ứng lớn như vậy chứ?

Lâm Gia Gia, em đừng tiếp tục giấu đầu hở đuôi.

*****

Tức chết cô!

Lâm Gia Gia rời khỏi trường trung học Đông Phương, tâm tình cô vẫn luôn cực kì tồi tệ, mãi đến giờ tan tầm.

Từ sau khi Trình Dư Chân đi vào Đông Phương trấn, mọi việc của cô bắt đầu không thuận lợi, làm chuyện gì giống như đều có gông xiềng, buộc tay buộc chân.

Quán trưởng dặn dò chỉ một một chuyện nhỏ, cô vẫn không thể hoàn thành, tất cả đều là vì chỉ cần đối mặt với Trình Dư Chân, cô luôn luôn không khống chế được.

Lại không thể nói thẳng ra nguyên nhân, chỉ cần nghĩ đến nụ cười ngọt ngào của Quán trưởng, cô thật

sự cảm thấy mình ngập tràn tội ác, dù sao bởi vì chướng ngại của bản thân cô, mà làm trì hoãn công việc.

Cô không có mặt mũi nào để nói rõ ràng chân tướng sự việc... Không lẽ đến tố khổ cùng Quán trưởng: Xin lỗi, bởi vì đối tượng phỏng vấn chính là bạn trai trước của em, em vừa gặp anh ta, trong lòng còn có bóng ma......

Làm ơn đi, cô cũng không phải đứa ngu ngốc, làm sao không biết xấu hổ nhận an ủi của người khác chứ!

Hơn nữa cô nghĩ rất kĩ, không muốn câu chuyện quá khứ bị vạch trần, khiến cho mọi người đều biết, nhất là người nhà, bằng không nhất định sẽ khiến cho cha mẹ cô chú ý.

Suốt cả một ngày, tâm thần cô không yên, chờ khi phục hồi tinh thần lại, các đồng sự đều đã tan tầm.

Đóng cửa thư viện xong, cô lê bước về nhà, vừa mới bước vào huyền quan, chợt nghe thấy tiếng cười của mẹ, cùng với một giọng nam trầm thấp quen thuộc.

"Trình tiên sinh, cậu quá khách khí rồi, về sau chúng ta chính là hàng xóm, sau này có rảnh nhớ đến nhà tôi nhé." Mẹ Lâm đối với hàng xóm mới trước mắt có hảo cảm không giải thích được.

Lâm Gia Gia lơ đễnh, dù sao

người của Đông Phương trấn chính là thuần phác thành thật, hàng xóm mỗi ngày la cà.

Nhưng, là Trần tiên sinh nhà ai? Chẳng lẽ khu nhà cách cô ba căn đã bán rồi sao?

Cô âm thầm đoán, đồng thời cởi giầy.

"Chỉ cần mẹ Lâm không chê con không biết xấu xổ về sau con sẽ thường xuyên đến làm phiền gia đình."

Thanh âm này rất quen thuộc...... Ngay sau đó, sắc mặt cô đại biến, trực tiếp vọt vào phòng khách.

"Trình, Dư, Chân?"

Anh làm sao có thể xuất hiện ở nhà cô?

Mẹ Lâm quay đầu, nghi hoặc nhìn cô.

"Thực khéo." Trình Dư Chân nhìn cô cười,"Chúng ta thực sự có duyên."

"Có duyên cái rắm!" Cô hoàn toàn không để ý hình tượng,"Tên yêu nghiệt này làm sao có thể ở nhà của tôi?"

"Gia Gia, tại sao con lại không lễ phép như vậy? Trình tiên sinh vừa đến nơi này, có lòng đến đây tặng lễ vật làm quen với bà con hàng xóm." Mẹ Lâm thầm oán liếc mắt nhìn con gái, đột nhiên nhớ tới cái gì,"Ủa? Các con quen nhau sao?"

"Đương nhiên, chúng con rất thân thiết......"

"Không quen, chúng con không quen, anh ta chỉ là học trưởng lúc con học đại học, thực sự không quen." Lâm Gia Gia vội vàng đứng chặn giữa anh và mẹ mình kéo tay anh, "Được rồi, anh mau về nhà ăn cơm đi! Nhà chúng tôi hôm nay không có nấu nướng, anh đi mau đi!"

"Gia Gia!" Gặp quỷ sao! Mẹ Lâm nheo đôi mắt lại, thất kinh nhìn con gái."Nếu là học trưởng, chứng tỏ nhất định có từng chiếu cố con, tại sao con có thể qua sông đoạn cầu như vậy?"

Cô bất chấp tất cả, cũng bất chấp tiếng hét nhỏ của mẹ, đẩy mạnh anh về hướng cửa.

"Tôi mặc kệ rốt cuộc anh muốn làm cái gì, từ nay về sau, đừng tới nhà của tôi nữa, bằng không tôi......"

"Gia Gia." Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng ở cửa, da thịt trắng noãn như em bé tươi cười hớn hở.

"Tiểu Nhạc?" Lâm Gia Gia nhìn thấy người bạn thân từ nhỏ, có chút kinh ngạc.

Để cho trạch nữ Thường Tiểu Nhạc này xuất môn, chỉ có ba sự kiện: Hết thức ăn, thiên tai và nộp bản thảo, cho nên bình thường muốn gặp cô rảnh rỗi đi dạo trên trấn như thế này là chuyện rất hiếm có.

"Cậu muốn đi đâu à?"

Thường Tiểu Nhạc nghiêng mặt, mày hơi nhăn lại,"Cậu đã quên A Bàng hẹn chúng mình đến nhà anh ấy nướng thịt sao?"

"A!" Lâm Gia Gia lúc này mới nhớ đến, khẽ gọi một tiếng,"Tớ thực sự đã quên." Gần đây bởi vì phiền não chuyện của Trình Dư Chân, rất nhiều chuyện đều bị cô gác ở một bên.

"May mắn mà tớ vòng đến đây." Thường Tiểu Nhạc chỉ cần nghĩ đến món thịt nướng ngon lành, liền cười đến híp cả mắt, "Mẹ Lâm, xin chào."

"Tiểu Nhạc, muốn đi ăn thịt nướng a?" Mẹ Lâm nhìn thấy lại có khách đến, lập tức đem những lời muốn mắng con gái nuốt trở lại trong bụng."Vị này là Trình tiên sinh vừa mới chuyển đến trấn này, về sau mọi người đều là hàng xóm. Không bằng như vầy đi, Gia Gia, mẹ thấy tuổi của Trình tiên sinh cũng tương đương với các con, hãy mang thằng bé theo với, thuận tiện giúp nó giới thiệu làm quen bạn bè luôn, về sau mọi người rảnh rỗi chiếu cố lẫn nhau!"

"Mẹ!" Trời ạ, không cần thêm phiền được không? Cô luôn mong mỏi cách được Trình Dư Chân xa chừng nào thì tốt chừng nấy, không muốn có bất cứ dính dáng gì đến anh."Tốt!" Thường Tiểu Nhạc trời sinh tính vui vẻ, không chú ý đến ám hiệu Lâm Gia Gia quăng tới, trong lòng thầm nghĩ nhanh chóng đến chỗ ăn thịt nướng thôi.

"Cám ơn." Trình Dư Chân cười, đôi mắt đen sáng rực, nhìn phía Mẹ Lâm,"Mẹ Lâm, trễ một chút con sẽ mang thịt nướng trở về mượn hoa hiến phật."

"Được, được, được." Mẹ Lâm cười gật đầu, càng nhìn, bà càng thích cậu trai trẻ dễ thương này, Mau đi đi! Gia Gia, chiếu cố học trưởng của con thật tốt nhé."

Lâm Gia Gia ngửa mặt nhìn trời, bất đắc dĩ thở dài.

Quên đi, quên đi, ít nhất quan hệ của cô với anh không bị vạch trần trước mặt mẹ, bằng không khẳng định sẽ nổi lên một trận

gió to sóng lớn, trước đưa anh mang cách xa nơi này có vẻ quan trọng hơn.

Mà cô nhất định phải tìm một cơ hội cùng anh nói rõ, Lâm Gia Gia cô một chút cũng không muốn cùng Trình Dư Chân anh nối lại quan hệ!
Vận xui xẻo đã bắt đầu từ đây.

Lâm Gia Gia luôn nghĩ nên tìm cách trốn như thế nào, trấn Đông Phương nhỏ như vậy, còn có thể chạy trốn đi đâu?

Cho dù cô cố ý tìm cách tránh chạm mặt đến mức thấp nhất, nhưng oan gia ngõ hẹp, đến chỗ nào đều cũng gặp người quen.

Hiện tại cô bị vây trong tình cảnh tiến thối lưỡng nan, trừng mắt nhìn bóng dáng của Trình Dư Chân, phát hiện anh cùng với bạn tốt, đồng học ở chung rất hòa hợp.

Hơn nữa còn có không ít những cô gái trong trấn, học sinh nữ như là hoa gặp bướm, gắt gao dính sát bên người của anh, thậm chí còn ân cần giúp anh rót nước, chia thức ăn.

Là sao? Là sao? Tay chân anh bị khiếm khuyết sao? Cần nhiều con gái giúp anh sai vặt, mang thức ăn đến như vậy sao?

Lâm Gia Gia rầu rĩ ngồi ở trên ghế, hai mắt gần như phun lửa.

Trời sinh nhân duyên của anh với các cô gái cô cùng tốt là sự thật, chỉ cần anh xuất hiện nơi đám đông, buổi họp mặt nào đó, không lâu sau sẽ trở thành tiêu điểm chú ý.

Cô rõ ràng biết, nhưng thấy anh được hoan nghênh như thế, vẫn là nổi trận lôi đình.

Cô đang nổi giận cái gì?

Cắn cắn môi cánh hoa, trí nhớ của cô không khỏi lại nhớ tới năm năm trước.

Anh cùng cô kỳ thật cũng không có duyên phận gì chém không đứt, thuần túy chính là cô trúng tuyển, đón xe lên Đài Bắc để học Đại học, vừa mới gia nhập vào môi trường mới mẻ cô đã gặp học trưởng Trình Dư Chân này.

Không biết vì sao, hai người bọn họ càng đi càng gần, đối với sự chiếu cố đặc biệt của soái ca học trưởng, trái tim đơn thuần của một cô gái cũng dần dần trầm luân.

Sau lại là cô chủ động mở miệng, yêu cầu cùng anh kết giao, ngoài ý muốn của cô, anh lại không hề do dự, cười đáp ứng.

Sau đó, cô chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.

Bất đắc dĩ tình yêu có đôi khi chính là một loại biểu hiện giả dối, làm mờ cả hai mắt, nên cô đã quên Trình Dư Chân cũng không phải là một người đàn ông bình thường.

Vẻ bề ngoài của anh, điều kiện bối cảnh vô cùng xuất sắc, càng đừng nói đến cá tính hài hước khôi hài của anh, từ đứa bé ba tuổi đến cụ già tám mươi, đều

bị anh thu hút.

Cho nên khoảng thời gian ấy cô thường xuyên nghe nhắc nhiều nhất chính là hai câu nói: Một đóa hoa tươi cắm ởtrên bãi phân trâu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Đúng! Lâm Gia Gia cô làm việc cũng không cầu tiến tới, cho nên phân không hể tô thành tường, cũng là một cái không thể cùng anh sớm tối bên nhau, ếch còn không bằng con cóc.

Lời đồn đãi vừa mới bắt đầu bay đầy trời, cô có thể làm như mọi người đều đang ghen tị cô, nhưng thời gian càng lâu, oanh oanh yến yến bên người anh ngược lại có tăng không giảm.

Cuối cùng, cô đã bắt kẻ thông dâm tại giường......

"Cái chén giấy đó có cừu oán với cậu sao?" Thường Tiểu Nhạc miệng nhồi đầy thức ăn, bưng một ly nước uống cùng một dĩa thịt heo nướng thơm ngào ngạt, ngồi xuống ở bên cạnh cô.

Cái chén bị cô xoắn vặn, vô cùng thê thảm.

"Không có." Nhưng người đàn ông cách cô mười bước phía trước cùng cô có cừu hận rất sâu.

Thường Tiểu Nhạc không ngừng nhấm nuốt, hai mắt cô nhìn theo ánh mắt của Gia Gia, phát hiện bạn tốt mình đang nhìn chằm chằm bóng dáng người nào đó, lập tức quay đầu quan sát sắc mặt của cô.

"Vậy có lẽ người người đàn ông đứng phía trước có cừu oán với cậu."

Nói đến cá tính của cô bạn tốt này, trừ phi lửa cháy đến tận mông, hoặc là trời sập xuống, mới có thể làm cho cô lo âu như thế, mà hiện tại cô tựa như con quay dừng không được, hai tay hai chân không biết đã xảy ra chuyện gì, đã biết sự xuất hiện của Trình Dư Chân gây cho cô nhiều rung động.

"Không có......" Lâm Gia Gia kéo dài âm cuối, gần như là không đánh đã khai.

Cô không thể giới thiệu với mọi người thân phận thật sự của Trình Dư Chân, càng không thể lớn tiếng tuyên bố với mọi người, anh chính là bạn trai trước mà cô đã bắt gian tại giường.

Không! Cô nhất định không thể để cho mọi người biết quan hệ của bọn họ trong lúc đó, bởi vì từ lúc bắt đầu rời khỏi bên cạnh anh một khắc đó, cô đã quyết định muốn cùng anh bảo trì khoảng cách.

Nguyên nhân không phải do cô, mà đơn giản là vì Trình Dư Chân là một người đàn ông nguy hiểm!

Thường Tiểu Nhạc chớp chớp hàng lông mi đen dài, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Cậu cười cái gì?" Lâm Gia Gia tức giận nhìn bạn tốt, cảm giác cô đang cười bản thân mình ngây thơ, không biết tại sao, nụ cười của cô, căn bản là cùng Trình Dư Chân không khác nhau.

Thường Tiểu Nhạc nhún nhún vai, không thèm bình luận, nhấc ly cocktail lên nhấp một ngụm, hương rượu cay nồng hòa hợp với nước trái cây ngọt ngào, lập tức nheo lại hai tròng mắt.

Cô lại liếc mắt Lâm Gia Gia nhìn một cái, đang lo lắng có nên phá cá tánh ương ngạnh của bạn tốt mình hay không, nhưng nếu phá cá tính ương bướng này của cô trước thời hạn, về sau sẽ không nhìn thấy trò hay nữa thì làm sao bây giờ?

Nội tâm tiểu ác ma cùng tiểu thiên sứ đang giao chiến, sau đó vẫn luôn là tiểu ác ma tà ác lấy được toàn thắng, quyết định im lặng xem diễn là tốt rồi.

"Này, cho cậu uống." Thường Tiểu Nhạc không tiếp tục truy vấn, cười không có hảo ý, đưa thức uống trong tay đưa tận tay của bạn tốt.

Lâm Gia Gia cũng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống cạn.

Ngọt ngào, hương vị giống như nước ép cà chua có ga, làm cho cô còn thèm thuồng liếm liếm cánh môi.

"Đâylà cái gì? Uống thật ngon."

"Nước trái cây." Thường Tiểu Nhạc cười híp cả hai mắt. Đối với cô mà nói, nồng độ của loại rượu này quả thật tựa như nước trái cây."Còn muốn uống không? Tớ đi pha thêm một ly có hương chanh........." Pha thêm rượu.

"Được." Lâm Gia Gia không nghi ngờ gì về bạn tốt nên gật đầu, đưa cái ly lại cho bạn mình.

Thường Tiểu Nhạc cười tà ác đứng lên, đi về hướng quầy bar, không chút nghĩ ngợi, dùng Whiskey, nước chanh cùng cam tươi, lấy mỗi thứ đúng phân lượng pha chế.

Khi Lâm Gia Gia cùng Thường Tiểu Nhạc cùng nhau uống cocktail, cách đó không xa có một ánh mắt nóng cháy đang nhìn chằm chằm các cô.

Thường Tiểu Nhạc tuy rằng không phải đạo diễn các tình tiết cẩu huyết, nhưng tốt xấu cô cũng viết mấy bản ngôn tình tiểu thuyết, đối với tình yêu của nam và nữ coi như có nghiên cứu, thực sự rất vui vẻ dành đất cho nam nhân vật chính phát huy thế công.

Dù sao phụ nữ không say, người đàn ông cũng không cơ hội!

Ở khoảng nửa giờ sau, Lâm Gia Gia uống xong ba ly rượu pha của Thường Tiểu Nhạc, độ cao của cồn ly sau cao hơn ly trước, đầu bắt đầu choáng váng.

Cồn nhanh chóng lên men ở trong cơ thể của cô, đầu tiên là làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng, tiếp theo hai tròng mắt trở nên sương mù, nhếch môi lên, giống một đứa bé ngơ ngác cười ha hả.

Tất cả đều nằm trong sự mong muốn của Thường Tiểu Nhạc.

Tửu lượng Lâm Gia Gia tuy rằng không tốt, nhưng can đảm sau khi uống rượu lại không nhỏ, hơn nữa khi nhìn đến Trình Dư Chân, thân đang bị vây hãm trong nhuyễn ngọc ôn hương, giống như lửa giận dâng lên, muốn dập tắt lửa, cứ bưng một ly, lại một ly uống cạn.

Liều mình uống rượu kết quả đó là cô say đến mức trước mắt đầy sao, hoa mắt nhìn tất cả đám oanh oanh yến yến bên cạnh anh, một người đều hóa thành hai người.

Tất cả những cô gái có mặt ở đây đều là ý không ở trong lời, chỉ là Trình Dư Chân vừa mới đến trấn nhỏ đã đủ để cho các cô say mê mơ mộng, có ai còn muốn lãng phí thời gian uống rượu?

Có đấy, có đứa ngốc Lâm Gia Gia này.

Cô đem rượu pha làm nước lã, uống không ngừng , muốn mượn cớ tiêu trừ tức giận, bất đắc dĩ mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu, quỳnh tương ngọc dịch giống như một loại độc dược, ngược lại làm cho cô càng thêm bối rối không yên.

Vì thế, cô say đến gần như hồ đồ, gần như đứng không vững, tựa vào lan can mới có thể đứng tạm.

Người

khởi xướng là Thường Tiểu Nhạc lại giống quỷ chết đói đầu thai, há miệng ăn hải sản nướng, ánh mắt đều mở không lên, làm sao có thời giờ quan tâm đến cô bạn đang uống rượu đứng không vững kia chứ?! Dù sao nhất định sẽ có người quan tâm cơ mà.

Trong chốc lát, Trình Dư Chân rời khỏi đám con gái đang quấn quýt lấy mình, vươn bàn tay to chụp tới, để cho cô đang say như chết tiến sát vào trong ngực của anh.

Gương mặt tuấn tú của anh để sát vào cô, ngửi được muì rượu nồng nặc, xem ra cô thực sự uống không ít.

"Em đã uống say."

Một động tác nho nhỏ như vậy lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả Thường Tiểu Nhạc đang ăn bất diệc nhạc hồ cũng lôi kéo bạn tốt cùng trường ở bên cạnh xem kịch vui.

Cơ hội tới, nam nhân vật chính, đã lên sàn a!

"Liên quan gì đến anh!" Lâm Gia Gia một chút cũng không cảm kích, vươn hai tay, muốn đẩy anh ra.

Cử chỉ này đưa tới một trận hừ nhẹ bất mãn của đám hoa bướm đang ở một bên, hận không thể xông lên đẩy cô ra, sau đó lại mắng cô không biết tốt xấu, dám đem người đàn ông cực phẩm đẩy ra bên ngoài như vậy!

Trình Dư Chân
2hi.us