Ừ thì thế, nhưng có cần không?
Ừ thì thế, nhưng có cần không?
Duy gọi cho P vào một sáng mùa đông, nghe tiếng P nức nở trong điện thoại mà thấy lòng sao mông lung quá. Duy cứ cuống quýt hỏi P sao thế, ai làm gì P, có chuyện gì từ từ nói Duy nghe đừng có khóc mãi. Nhưng P chỉ lắc đầu, mà Duy thì sao thấy được. Khóc đúng hai mươi ba phút mười chín giây, rồi P bảo P mệt quá, cảm ơn Duy đã gọi. Rồi ngắt máy. Rồi y như rằng những cuộc gọi sau đó chỉ có giọng thuê bao làm Duy dở khóc dở mếu.
***
Duy quen P tình cờ. Một lần Duy về Hà Nội, gặp P đứng cùng bạn trước cửa rạp chiếu phim. Khi đó P đang hùng hồn "Lẽ ra lúc đó tao phải tát nó một cái mới giống phim mày ạ, tao cứ tiếc mãi", rồi P cười. Duy bật cười nhìn sang, ngây người trước cô gái nhỏ bé lọt thỏm trong áo khoác vẫn còn mũ tai thỏ lúc lắc trên đầu. Trong một thoáng bất chợt Duy tự nhiên nghĩ P cười thật buồn. Nhìn chẳng hợp với P tí nào.
Duy chưa từng nghĩ mình sẽ để ý tới một cô gái thích màu hồng. Cái bọn con gái ưa màu hồng lúc nào cũng điệu đà thái quá và ẩm ương kiểu dở hơi. Thế mà tối hôm đó, khi tìm ra fb P qua số điện thoại P mà Duy có được bằng một cuộc gọi nhờ (:P), Duy không khỏi bật cười. Ai bảo lúc Duy gặp P thì P có thứ nào trên người màu hồng đâu, thế mà giờ...
Mất 3 tháng để P chịu nói chuyện với Duy. Mà không, đấy cũng chẳng phải do P cảm động vì Duy kiên nhẫn hỏi chuyện, mà chỉ vì thần may mắn mỉm cười với Duy hôm đó, khi Duy inbox cho P hình như đúng lúc P ... có hứng nói chuyện. Trước đó Duy đã phải cất công ngồi nghiên cứu fb P để bắt đầu nói chuyện với P bằng những câu chuyện hỏi han về kinh nghiệm công việc/học tập hay bất cứ cái gì Duy thấy manh mối P đã từng tham gia. P cởi mở ngoài sức mong đợi, thẳng thắn và...lạnh lùng. Chỉ cần câu hỏi nào riêng tư chệch đề tài là P lại trả lời giọng đùa cợt kèm icon :)) nhìn phát ghét.
Rồi cho đến ngày hôm nay, 2 đứa tạm coi là bạn, đã gần một năm. Gần một năm Duy là bạn của P và 1 năm 41 ngày kể từ ngày đầu tiên Duy gặp P. P thì vẫn không biết. P vẫn xưng tôi và gọi Duy là cậu, như lần đầu tiên 2 đứa nói chuyện qua fb. Một đôi lần Duy bảo, hình như Duy thích P. P bảo sao lại hình như, thích trăm phần trăm rồi. Nhưng cũng có lần P bảo "Duy đừng thích tôi. Nếu không thích thì 2 đứa mình là bạn chứ nếu thích tôi thì tôi nghỉ chơi". Duy hỏi tại sao. "Vì thế giới của tôi và Duy khác nhau. Duy lại ở xa quá. Nỗi buồn của tôi, Duy không hiểu được". Rồi P sign out.
Ừ, thì không hiểu được, nhưng có cần không?
***
P cũng không hiểu tại sao buổi sáng hôm đó, nghe thấy giọng Duy là P muốn khóc. Muốn lắm. Nghe Duy hỏi "Này vẫn đang ngủ đấy à" là nước mắt cứ theo nhau chực trào. Hình như P khóc cũng lâu, P biết Duy vẫn nghe. Nhưng vì khóc lâu quá rồi giờ biết nói tiếp chuyện gì, nên P ngắt máy. Ai mà nói được.
Những ngày triền miên, cứ nghe giọng Duy là P khóc, đến nỗi khi biết nguyên nhân không thể vô lí hơn này của P, hơn một tuần liền Duy chỉ nhắn tin chứ không gọi nữa. Đến khi không chịu nổi. May sao P không khóc nữa.
Duy không hỏi, nhưng Duy biết P đang chênh vênh. P sắp tốt nghiệp, nhưng P lại không thích những gì đang học. Và tệ hơn, như P bảo, P không biết P thích gì. P không nói gì thêm. Duy cũng không hỏi gì thêm. Duy biết Duy lúc nào cũng ở đó, dù Duy có biết tất cả về P, hay mơ hồ về P.
P không nói cho Duy nhiều chuyện. Chuyện P rất muốn bắt đầu lại, P không sợ muộn, không sợ chậm, nhưng P sợ cảm giác làm bố mẹ lo lắng. P sợ cảm giác đã bị trông đợi và kì vọng quá nhiều, nhiều đến nỗi chỉ cần nhìn vào mắt mọi người P cũng đã thấy bất an. Nếu mình không được như thế thì sao? Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì sao? P sợ khi thấy cái gì mình cũng có thể làm được, nhưng không biết mình có thể xuất sắc ở cái gì. Thế giới sau đại học càng rộng lớn, càng làm P sợ hãi.
Chuyện gia đình lớn. P chán ghét phải nhún nhường. P mệt mỏi lắm. Nhưng P không nói được, không phải vì bí mật mà là vì những chuyện nhỏ nhặt nói ra không được, chỉ thấy khó chịu và bức bối.
Chuyện tình cảm. Hình như P chưa bao giờ may mắn. Bạn trai cũ của P tìm đến P mỗi lúc cãi nhau với người yêu mới, đến nỗi không biết bao nhiều lần P tự trách không hiểu mình đã làm gì để đến nỗi bị coi thường đến vậy? Các bạn thân hình như càng rời xa nhau mỗi ngày, người bận công việc mới, người bận tình yêu mới. Hoá ra dù có thân đến mấy, tình bạn chẳng bao giờ thắng được tình yêu.
P muốn kể với Duy, kể hết, kể nhiều. Như hôm P đến tặng quà sinh nhật cho bạn thân mà bạn thân lại đang đi cùng bạn trai. Bạn thân chẳng sai, ai bảo P không gọi trước, nhưng P tự nhiên khóc suốt dọc đường về. Chỉ là cảm thấy cô đơn quá. P muốn gọi cho Duy, khóc lóc một trận, bắt nạt Duy phải nghe cho hết, nói P hình như dở hơi rồi, rồi cười xoà.
Nhưng P không làm được. Cuối cùng P chẳng gọi, cũng chẳng khóc. Duy cũng không có cơ hội để nói "P đừng có nghĩ thế..."
***
Tên P nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Duy suýt không tin vào mắt mình. P chưa bao giờ chủ động gọi điện cho Duy. Mãi cho đến khi chuông điện thoại réo rắt đến hồi cuối, Duy mới đủ can đảm ấn nút nghe. Bên kia giọng P giòn tan lém lỉnh:
- Duy đang làm gì đấy?
Duy không nhớ mình đã trả lời gì. Cả đoạn sau chỉ thấy lùng bùng. Xem tivi. Nay rảnh ghê ha. Cuối tuần Duy làm gì. Cuối tuần tôi vào Nha Trang, Duy đón tôi nhé. Ừ phải gặp chứ. Duy nhớ mặc đẹp để tôi đỡ xấu hổ nhé. Haha. Duy nhớ chuẩn bị tiền nhiều vào còn đưa tôi đi ăn nhé. Duy nhớ.....
Làm sao mà Duy nhớ hết được kia chứ!
***
Sân bay chiều thứ sáu. Duy nhận ra P lọt thỏm giữa đám đông. Balo vàng, áo hồng, chẳng khác gì một cô nhóc cấp 3. Thế mà cứ tự nhận mình xinh đẹp suốt.
Nghe tiếng Duy gọi, P ngơ ngác nhìn xung quanh. Duy giơ tay vẫy vẫy. P nhận ra. P cười. Rạng rỡ.
Hình như Duy nghe tim mình rơi một nhịp. Lần này P cười không còn buồn như cách đây 2 năm nữa...
P cứ líu lo. P bảo Duy thấy P thế nào, có xinh hơn trong ảnh không? Duy gật gật, cười méo xệch. Lẽ ra con gái gặp người ta lần đầu phải ngại chứ, đằng này... P nhìn mặt Duy ngốc nghếch cười thoả mãn, "đã bảo là tôi không ăn ảnh mà, chả máy nào lột tả hết được vẻ đẹp..." Duy với tay nhét vào miệng P viên chocolate trong túi áo "P nói ít thôi, vừa đến nơi không mệt à". P ngẩn ngơ mất một giây, rồi cười líu ríu "trời ơi trên máy bay cũng mệt lắm đấy chứ, nhưng tới đây Duy đẹp trai quá tôi quên hết", làm Duy im bặt.
Hình như P không biết hai vành tai Duy đỏ nhừ. Gái Hà Nội ghê thiệt...
Duy đưa P ra biển. Hai đứa lòng vòng một hồi. P bảo biển làm P nhớ Đà Nẵng ghê. Duy làm bộ tra hỏi "Á à, P đi Đà Nẵng khi nào? Với ai? Giấu tôi nhé". P cười, thật hiền, "Tôi đi cách đây 2 năm, với bạn thân, hồi chia tay mối tình đầu."...
Duy im lặng. Tự nhiên muốn ôm P vào lòng, lâu thật lâu.
Chiều muộn, Duy bảo về thôi P, nghỉ ngơi còn ăn tối. Duy quay người, P níu tay. Từ từ đã, còn một chuyện. – Gì thế? – Duy chưa hỏi tôi tại sao đột nhiên vào đây? – P muốn nói không? Nhớ tôi à? – Mắt Duy hấp háy
– Còn lâu đi – P lè lưỡi – Thế tại sao?
Tay vẫn níu áo Duy, P cúi đầu, chân di di trên cát thành những đường kẻ ngang dọc chẳng hình thù. Mãi một lúc thật lâu, P bảo "Nhiều khi P cứ nghĩ mình mạnh mẽ lắm, cứ nghĩ quên đi là quên được hết. Nhưng hoá ra có nhiều chuyện quá, P chưa quên ngay được. Nếu cứ tiếp tục nghĩ mình không sao rồi sống tiếp thì tội nghiệp bản thân quá, sợ đến một ngày sẽ gục mất. nên P nghĩ P phải đi xa một thời gian, chắc sẽ tốt hơn. Vì Duy nên P đến Nha Trang đầu tiên đấy!!! Vinh dự chưa????"
Câu cuối cùng P ngẩng lên nhìn Duy, lại cười. Trong ánh chiều vàng đục, nụ cười và gương mặt P khi ấy, Duy nghĩ chắc là điều đẹp nhất trên đời Duy từng thấy.
Và Duy biết, P sẽ còn đi xa nữa, chẳng dừng lại ở bầu trời Nha Trang, và chắc cũng chẳng dừng lại ở trái tim nhỏ bé nơi Duy.
Ừ, thì thế, nhưng có cần không?
Pi