Tôi biết mình được chọn để yêu
Tôi biết mình được chọn để yêu
- Mỗi lần chúng nó đi qua lớp anh phải đứng lại chào rồi mới được đi tiếp.
- Thật á. - Tôi cười ngất, thấy thương hai thằng ấy.
- Sao anh lắm trò thế.
- Bình thường. Bọn anh ở luôn tại trường, những giờ trước khi đi ngủ, còn có người đấm lưng cho rồi mới ngủ.
- Eo ôi, thích thế.
- Có lần anh bắt chúng nó đứng bằng ngón chân, anh chỉ cho đứng trong hình vuông anh vẽ tầm này thôi, Hùng lấy ngón trỏ vẽ lên tay tôi vừa hết mu tàn tay, một tay giơ lên đầu, một tay cầm ... hát.
- Sao anh ác thế? - Tôi vừa nói vừa ho. Những chuyện ấy nghe qua giọng anh tôi đều thấy buồn cười.
- Em vui còn gì.
Tôi im lặng, có lẽ hơi ảo tưởng sức mạnh nhưng tôi thấy như thể anh đang cố làm mình vui. Khoảng thời gian đi học của Hùng rất thú vị, tôi hơi buồn nói với Hùng, em đi học thì chỉ biết học thôi, chán lắm. Giá mà hồi ấy em học trường anh. Hùng bảo tôi sẽ bị bắt nạt vì lúc ấy anh chưa thành trùm. Bản thân tôi không quan tâm điều đó, nhiều lúc, chỉ muốn cùng anh một khoảng trời.
Một ngày qua rất nhanh, tôi thấy hơi lo, lúc ấy tôi mới nhớ ra chuyện bà nội Hùng, tôi chẳng biết anh đã đỡ hơn chưa nữa, tôi cũng không làm gì để an ủi anh. Có một cảm xúc trào dâng lúc ấy, đó là sự hối lỗi...
Sau đó tôi thường buồn, không biết do hối lỗi hay do tiếc nuối.
Có hôm đang học âm nhạc, anh quay sang bảo:
- Nếu có bị ai bắt nạt thì bảo anh. - Gương mặt anh rất nghiêm túc, tay chạm nhẹ vai tôi rồi chỉ vào anh như ngôn ngữ kí hiệu.
- Anh nghĩ em bị ai bắt nạt. - Tôi lại cười.
Anh im lặng không nói. Tôi cũng im lặng. Nhưng nhiều ngày sau tôi vẫn thầm mong mình bị bắt nạt để được mách anh, thấy vui vui.
Chúng tôi đi học hay ngồi cạnh nhau, nói những chuyện lung tung như thế. Có lần, trong lớp, tôi dạy anh chơi dây, tôi biết đan mỗi hình cây cầu. Hơi sợ cô nhưng anh cứ bắt dạy, tôi đành chịu.
- Đây anh làm như này.
- Như này á.
- Không, như này mà.
- Đâu, chậm thôi.
- ...
- ...
- Thôi, nói chung anh không làm được đâu.
- Ai bảo? - Hùng nói, cốc nhẹ vào đầu tôi.
- ...
- ...
- Ôi giời, như này này.
- Như này á?
- Vânggggg.
- ...
- ...
- Thôi, thôi. Chỉ nôbita mới biết chơi dây.
Sau câu ấy, tôi lại bị cốc đầu. Vài phát cốc như thế, Hùng cũng đan được cây cầu. Mặt tự đắc, Hùng vênh mặt với tôi như thể ai bảo tao không làm được, mặt thì vui như trẻ con được quà. Hùng hay nghiêm túc mấy việc vớ vẩn như thế. Có lần ngồi học, tôi đã thấy anh tập quay bút suốt ba tiết học, không thèm làm gì khác, cũng không nói chuyện với tôi. Nhớ lại lúc ấy, tôi thấy hơi vui, hồi đó, tôi còn up status: "Con trai khi quyết tâm làm việc gì, vẻ mặt đều rất nghiêm túc..."
Một ngày mùa xuân, vào đúng sinh nhật hai tư tuổi của anh, chúng tôi là một đôi. Tôi không được tỏ tình. Sinh nhật anh năm nay vui, đông bạn bè của anh, mỗi tôi là con gái. Điều đó cũng có nghĩa là không có Lan, Quế hay Thương. Thương là người yêu mới nhất của anh Hùng.
- Ai đây? - Một người bạn của Hùng hỏi.
- Bạn cùng lớp em. Tôi đã nghĩ Hùng sẽ nói thế, như mọi lần. Nhưng không, anh nói là : "Người yêu em".
- Thế đứa hôm qua là đứa nào?
- Đứa hôm đi uống bia là đứa nào?
.....
Hàng loạt câu trêu chọc như thế tiếp diễn sinh nhật Hùng nhưng tôi chỉ nghe thấy một câu nói duy nhất: "Người yêu em".
- Người yêu anh đi lấy chồng rồi.
- Dạ. - Tôi quay ra nhìn Hùng, hơi trở về với thực tại.
- Đúng ngày sinh nhật anh. Con gái ác thật.
- Không, chắc nhà chị ấy chọn ngày. - Tôi sợ Hùng biết tôi ác.
- Nó muốn bảo anh đừng hòng đón sinh nhật vui vẻ.
Hùng còn nói rất nhiều nhưng trái tim tôi không còn nghe được điều gì. Tôi cố giấu nước mắt, tôi thương Hùng. Miên man nghĩ tới người con gái ấy, chọn ngày cười trùng ngày sinh nhật Hùng, là vô tình hay có ý như anh nói. Tôi mong là vô tình, bởi nếu cố ý, là chị ấy vẫn yêu anh, vẫn hướng về anh và chị ấy sẽ khổ, kéo theo cả người chồng cũng khổ.
- Học xong anh về nhà hay đi đâu. - Tôi quay sang hỏi, tôi nhớ những ngày đi ăn cơm cùng nhau.
- Anh đi ăn.
- Vâng. - Tôi trả lời, hơi tiếc.
- Xong đi ăn cùng anh luôn.
- Vâng ạ. - Tôi vui hẳn.
Trời mưa, chúng tôi che chung một chiếc ô, anh làm tôi ướt gần hết.
- Ô của anh nhỏ nhỉ. - Giọng tôi cáu kỉnh.
- Ừ, anh chỉ ở một mình, không cần cái gì đôi.
- Anh không biết che ô à. - Tôi hơi buồn, tôi muốn phá vỡ khoảng không một mình của anh.
- Em cầm ô đi.
- Thôi.
- Loan. - Hùng vừa gọi vừa chạy về phía người con gái ấy.
Tôi nhìn theo, nước mưa ướt đẫm. Thật may mắn, người ta vẫn bảo dưới mưa không ai biết mình khóc. Tôi nhìn hai người nói chuyện với nhau, cách tôi một khoảng không gian ảm đạm. Chưa đầy ba ngày trước, anh nói tôi là người yêu.
- Em đi ăn đi. - Hùng quay lại nói với tôi.
- Thế anh...
- Anh đi với bạn, nói chuyện...
- ...
- ... về người yêu anh.
- ...
- Anh không muốn em đi.
- Vâng.
Anh cầm ô đi về phía bạn, tôi quay lưng đi lang thang, không cần ăn, không trú mưa. Tôi nhắn tin cho bạn, nếu thầy điểm danh thì bảo tôi ốm. Đi bộ ra công viên gần trường, tôi chọn một ghế đá. Công viên vắng tanh, chỉ có mấy đôi ngồi ghế đá, che ô, trò chuyện với nhau. Tôi nhìn ra hồ nước, nhìn lên trời, nghĩ tới anh. Người yêu anh, là người yêu nào đã lấy chồng?
"Yêu anh, xa xôi thành phố trầm ngâm trong khói, giá lạnh mùa đông. Thương anh, xanh xao hình bóng bề bộn căn phòng. Yêu anh yêu những bản tình ca sáng trong. Yêu anh khơi thắp ngọn đèn khuya nhớ mong." Tôi nhìn điện thoại, hơi ngạc nhiên Lâm gọi.
- Gì đấy anh.
- Đang đâu đấy. Tao lên trường không thấy mày.
- Anh ở trường á? - Tôi hỏi to, giọng vui nhưng hơi khàn.
- Ừ, tao về ăn cưới Nga. Giọng mày sao đấy? Ốm à?
- Không ạ. Em về trường bây giờ.
- Mày ở đâu?
- Công viên Nghĩa Đô.
- Để tao qua.
Mười phút sau Lâm tới, tôi đeo kính che mắt đỏ.
- Sao ra đây mà không đi học.
- Em thèm tô tượng.
- Hâm. Đi!
- Sao anh về nước. - Vừa tô tượng tôi vừa hỏi.
- Tao về ăn cưới, nói rồi còn gì.
- Cưới ai?
- Nga, người thằng Hùng yêu năm năm ý, thế mà nó không về.
- Về làm gì?
- Ừ, hôm ấy sinh nhật nó.
Tôi nghĩ đến sinh nhật Hùng, lặng lẽ tô tượng tiếp. Hai hôm sau Lâm bay. Tôi trở lại nhịp sống bình thường, Hùng giải thích là hỏi Loan về người mà anh yêu nhất, suốt năm năm. Mắt Hùng buồn, buồn nhất trong ba năm chúng tôi quen nhau. Trời mùa hè, mưa bất chợt và ồn ào. Không để Hùng lấy ô, tôi cầm tay anh kéo ra khoảng sân trường còn chưa ướt nước. Lần đầu tiên tôi nắm tay anh trời mưa như thế... Anh già dặn, không thích nhộn nhạo, không tắm mưa cùng tôi, nhưng dắt tôi đi ăn. Lúc về, đưa ô cho tôi, anh đầu trần về nhà. "Anh không thích em như thế", buổi tối Hùng nhắn cho tôi một tin rồi luôn ba hôm sau không đi học. Nhắn tin, gọi điện, vô vọng. Tôi hiểu mình đang bị trừng phạt, giống như lần tôi bất cẩn nói mình có thân gì nhau đâu.
- Này, hôm qua chị gặp Hùng đi với ai ý.
- Vâng. Chắc là em anh ấy.
- Ừ, mặc váy, trông xinh xắn lắm.
- Ơ, có khi không phải em anh ấy, con ấy nó nhát, chắc chẳng dám mặc váy đi học.
- Ôi, con bé này trông tự tin lắm.
Chị học cùng lớp phương pháp nói với tôi như thế, tôi hơi băn khoăn, muốn hỏi anh ngay nhưng lại biết sẽ không được trả lời.
- Ê, hôm qua tao thấy thằng Hùng đi với con nào nhá. - Con bạn thân nói với tôi khi đi học thể dục.
- Xinh xắn, mặc váy, tự tin, ok.
- Mày biết nó à?
- Không, chị Na kể.
- Ừ, mày liệu đấy.
Thầy vào điểm danh, câu chuyện kết thúc, tôi chẳng biết liệu như thế nào khi mà chúng tôi còn không nói chuyện với nhau.
- Tao thấy mày với Hùng thôi đi. Nó không đáng với tình yêu của mày đâu.
- Yêu mà, biết thế nào là đáng.
- Tao chịu kiểu yêu của mày. Nó không tốt.
- Tao thấy anh ấy tốt.
- Chỉ có mày yêu thôi. Con điên...
Con bạn thân thuyết giảng cho tôi một tràng, nó vẫn làm thế khi chúng tôi nói chuyện với nhau. Ban đầu nó gay gắt lắm, như thể nó yêu tôi còn tôi yêu anh vậy. Nói mãi không được, chán, nó kệ. Lần nào cũng nói nhưng không gay gắt nữa. Tôi thì hơi khó chịu, hơi ái ngại, hơi ghét nó nhưng rồi nghĩ nó lo cho mình, nên tôi chỉ im lặng nghe như những đứa trẻ khi làm sai, vẫn im lặng hối lỗi.
Ngày thứ tư kể từ hôm tắm mưa, chúng tôi có bài kiểm tra điều kiện, Hùng đi học, tôi coi như được tha bổng. "Em có phải người yêu anh không?" Tôi chuyển tờ giấy nhỏ xinh cho anh. Tôi không dám hỏi trực tiếp vì sợ nghe câu trả lời. Tôi vẫn sợ âm thanh.
- Phải. - Hùng nói, xé tờ giấy.
- Anh cho em nghe những chuyện liên quan đến anh nhé. - Tôi viết nhanh ra giấy.
- Để xem đã.
- Vâng. - Tôi viết trong tâm trạng thoải mái, mỗi khi anh nói câu ấy là anh đã đồng ý.
Chính thức từ ngày xác định mình là người yêu, cuối tuần tôi hay sang nhà anh ăn cơm, đi xem phim, nói chung là hò hẹn. Tôi không biết nấu ăn, nên mọi việc anh lo. Tôi hơi chạnh lòng lúc rửa bát, nhưng không làm vỡ một cái nào.
- Sao anh nấu ăn ngon thế?
- Anh muốn lấy vợ nấu ăn ngon, sau này nấu cho con ăn.
- Anh nấu cho con ăn cũng được.
- Không. Anh phải biết nấu để chọn được ai nấu ngon thôi.
- Vâng. - Tôi đáp, hơi hẫng, có lẽ người Hùng chọn sẽ không bao giờ là tôi.
Nhiều ngày sau tôi vẫn nghĩ thế, tôi đi học nấu ăn nhưng không khả quan lắm.
Đó là một người con gái xinh xắn, cao tầm tôi, mặt vline, trắng và mịn, trang điểm tự nhiên, nhẹ nhàng. Tôi bước đến ngồi cạnh anh.
- A, chào cậu. - Cô gái ấy chào tôi.
- Ừ. - Tôi cười không mấy vui.
- Bạn anh mới quen đấy. - Hùng giới thiệu với tôi xong đi ra ngoài mua nước.
- Tớ thích Hùng nên phải cưa Hùng.
- Ừ, yêu cũng được mà. - Tôi hơi buồn, chẳng hiểu nó nghĩ tôi là ai mà dám nói thế.
- Nhưng tớ có người yêu rồi, Hùng cũng có người yêu rồi.
Hùng vào, đưa nước cho chúng tôi, không biết con bé kia bảo gì, Hùng quay lại hỏi tôi vừa nói gì anh. Tôi cười, em chỉ nói sự thật, không nói xấu anh, thề luôn. Anh ngồi giữa, khổ sở nói chuyện với cả hai cùng một lúc, tôi hơi thương.
Một tuần sau, đến đúng môn học ấy, tôi nghĩ nên nhắn tin bảo Hùng là tôi nghỉ học, tôi không thích anh phải khổ sở để cả hai không thấy lạc lõng. Nhưng đến cửa lớp, con bé ấy không đến, tôi bước vào, ngồi cạnh anh. Từ năm nhất đến giờ, cả lớp luôn để hai đứa tôi một bàn riêng. Tôi nghĩ đó là sự quan tâm ý nhị của mọi người.
- Anh với Lan cãi nhau.
- Sao thế ạ.
- Lí do vớ vẩn thôi.
- Vớ vẩn sao cãi nhau?
- Anh nghĩ em biết chứ.
- Em không biết, em không có não mà.
- Anh muốn có thời gian riêng.
- Sao ạ.
- Em đoán đi.
- Em không muốn thừa nhận mình sai, anh cứ nói đi, rồi em sẽ bảo với anh là em đoán đúng.
- Hương ý. Bạn ấy bảo đi học cùng anh, anh đuổi về.
- Sao thế? Em đoán đúng.
- Anh không thích.
- Hôm trước bạn ấy nói chuyện với em. Bạn ấy bảo phải cưa anh, em bảo yêu cũng được, bạn ấy bảo anh có người yêu rồi, bạn ấy cũng thế. Anh biết em nghĩ gì không?
Hùng đưa bàn tay về phía tôi như mời nói. Anh làm thế thay cho câu hỏi nghĩ gì.
- Em nghĩ có người yêu thì đã sao.
- Dần dần anh thấy bạn ấy không giống em. - Hùng cười hiền khi nói.
- Sao ạ? - Tôi thấy khó hiểu, vì chúng tôi khá giống nhau, đều biết Hùng đã có người yêu, đều không từ bỏ. Nói thực, tôi thấy mình trong con bé ấy.
- Bạn ấy làm anh lo. Lần đầu tiên anh gặp người chủ động như thế... Bọn anh quen nhau trong một bữa rượu. Bạn ấy cầm tay anh bảo tớ nằm ôm cậu được không. Mới đầu anh hơi bất ngờ, xong cũng bình thường.
- Vâng. - Tôi không biết nên nói gì, nghĩ đến trước đây, lúc say tôi không cần hỏi, cứ thế lấy chân anh làm gối, nằm ngủ ngon lành.
- Bạn ấy rủ anh đi chơi suốt, cẩn thận thằng ăn ốc thằng đổ vỏ thì bỏ mẹ.
- Anh đa nghi quá. - Tôi nói, hơi tái mặt. Tôi vẫn nhớ mình là người yêu anh, nhưng cố để không ghen tức, không khóc lóc, tôi lấy quyển sổ của anh ra đọc.
Hùng có một quyển sổ rất đẹp, bìa màu lông chuột ấm áp, giấy bên trong không có dòng kẻ, không có hình trang trí đặc biệt nhưng có màu thời gian. Quyển sổ ấy là quyển sổ duy nhất trên giá sách nhà anh. Trang đầu tiên ghi Hùng của Vân, Vân cẩn thận vẽ hình chibi ngộ nghĩnh, hai người cùng ngồi trên xe vi vu, bên dưới là chữ kí phóng khoáng. Đó là trang đầu tiên trước đây. Bây giờ, Thương đã sửa thành của Thương và cũng đổi chữ kí. Thương vẽ thêm chân dung anh Hùng, nhưng vẽ rất xấu, tôi thở dài.
- Bạn ấy rất thông minh. Hùng giật quyển sổ lại, giở trang cuối.
- Sao ạ? Tôi hỏi, tựa vai anh, nhìn dòng chữ bây giờ là của tớ rồi. Không kí ngoằn nghoèo, ba chữ Lưu Lan Hương viết nắn nót.
- Vân viết trang này, rồi Thương viết cũng chỉ là sửa lại thôi, còn bạn ấy viết trang cuối cùng. - Hùng nói, hình như rất hài lòng hành động của Hương.
- Em không biết.
Tôi trả lời, hơi lo lắng, tôi không thông minh như Hương, tôi thậm chí còn giống như Lan và Quế, không viết gì vào quyển sổ này. Nếu nói chính xác thì tôi có viết, từ khi chúng tôi còn là bạn bè, tôi viết vào đấy lịch học, lịch thi cho anh, viết những câu kiểu như anh Hùng hâm, anh Hùng dở, anh xấu xa, anh thô bỉ... Tuyệt nhiên không có dòng nói anh là của tôi. Nhưng con bé ấy, có thật đã thông minh? Thông minh gì khi viết vào một quyển sổ?
Tôi cầm bút, định viết vài dòng vào sổ của anh nhưng xem lại quyển sổ một lượt, tôi mỉm cười. Tôi muốn viết dòng chữ em yêu anh vào trái tim anh chứ không phải vào cuốn sổ giấy màu thời gian này. Hơn nữa tôi điên và ngu, từ ngày say xỉn làm lộ ra tình yêu dành cho anh, tất cả những người biết tôi đều nghĩ thế và nhìn tôi đầy thương cảm, kiểu của người ngoài cuộc. Tôi đã từng yêu đơn phương. Người ngoài có thể thấy đó là sự tự làm tổn thương, là ngu ngốc và khờ dại. Nhưng tôi yêu và cảm thấy hạnh phúc trong thứ tình cảm một chiều dành cho anh. Tôi ngu ngốc và khờ dại nhưng tôi có quyền được yêu và thể hiện tình yêu với anh. Tôi hạnh phúc chính trong những đau khổ mà người ngoài thấy tôi phải chịu đựng. Ai đó nói với tôi anh tìm tôi lúc buồn và bỏ đi khi đỡ hơn. Tôi cười mãn nguyện, tôi là người anh muốn ở bên khi buồn. Thế gian bao nhiêu người, anh đã chọn tôi kia mà.
Bây giờ tôi yêu anh, anh thừa nhận tôi là người yêu anh, không giấu giếm khi có người tán anh...
- Em chưa bao giờ làm anh lo. Em không giống bạn ấy.
Hùng cắt ngang suy nghĩ của tôi bằng câu nói ấy. Tôi nghĩ anh sẽ không bao giờ tìm thấy ai giống em đâu. Tình yêu em dành cho anh là duy nhất, sẽ có nhiều người con gái yêu anh nhưng yêu nhiều như em thì không. Tôi nhìn anh, hi vọng một ngày người bên cạnh tôi đây sẽ nhận ra mình đặc biệt.
Tháng mười, có sinh nhật tôi nhưng không mấy vui vẻ. Ông tôi ốm, một phần vì lo cho tôi nửa năm nữa ra trường. Tôi thuyết phục Hùng về thăm ông cùng tôi. Tôi đã rủ và bị từ chối nhiều lần trong suốt ba năm, bây giờ anh đồng ý. Như mọi người, ông tôi không thích Hùng. Hùng không hỗn với người lớn nhưng lạnh lùng, im lặng và ít cười. Nhưng tất cả lí do ấy không bằng việc Hùng ở xa, từ nhà Hùng đến nhà tôi là sáu tiếng xe ròng rã. Ông nội luôn muốn con cháu lấy chồng gần vì quá nhiều thuận tiện. Tôi hơi buồn, cũng lo Hùng nhận ra chuyện ấy. Tôi đã chứng kiến tình yêu năm năm của chị cả không thành vì hai gia đình phản đối. Không ai muốn thông gia xa.
Sau bốn ngày ở nhà tôi xuống Hà Nội, Hùng đề nghị chia tay. Tôi khóc, không muốn. Tôi có thể chấp nhận Hùng với bất cứ ai nhưng tôi không chịu đựng được khi Hùng chia tay. Tôi không thay đổi được anh, không bao giờ có thể khiến anh yêu duy nhất một mình tôi, tôi cũng không bao giờ thay thế được chị Nga, nhưng tôi muốn là người yêu Hùng. Hùng bảo yêu không có tương lai, anh mệt lắm. Mắt tôi ngấn nước, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Hùng mà hoàn toàn tỉnh táo, ấm ức vô cùng, yêu tôi không có tương lai lẽ nào những những người kia có. Chúng tôi kết thúc như thế sao? Tôi không cam tâm. Hùng đã yêu tôi hơn họ kia mà, tôi vẫn cảm nhận được như thế, anh không cãi nhau với tôi vì muốn có thời gian riêng dành cho Hương, cũng không bao giờ để tôi lu mờ trước Lan và Quế. Có lần anh còn hỏi tôi có muốn anh dừng lại không. Tôi bảo không vì không muốn anh ưphải bắt đầu tán những người khác. Thế mà bây giờ, anh nói chia tay. Anh quyết tâm chia tay. Tôi hiểu cái quyết tâm của Hùng, giống như quay bút, giống như đan dây.
Tôi chua chát, trời đông lạnh, gió rít từng cơn, quất vào má tôi, đau rát. Tôi mua thuốc, rít một hơi dài, khói thuốc nghẹn ở cổ, tôi ho ra cả nỗi đau đè nén trong tim.Ngày nào tôi cũng nhắn tin nói với Hùng em muốn quay lại. Tôi nói thẳng, Hùng thích ép người ta phải nói thẳng. Hùng suy nghĩ, nhớ về những kỉ niệm cùng tôi. Hùng không yêu tôi nhưng bị cảm động, anh nhớ những lúc buồn, anh muốn bên tôi, anh thấy thoải mái và an toàn, tôi có một tình yêu vô điều kiện dành cho anh. Cứ thế hơn hai tháng, tôi tàn tạ, con bạn thân kết luận: "Thà tao thấy mày như trước". Phải đến đầu học kì hai năm cuối, nghĩa là tháng một năm sau, chúng tôi mới quay lại, tiếp tục yêu đương, tiếp tục hẹn hò.
Tháng ba, chúng tôi nhận đề tài làm khóa luận tốt nghiệp. Anh lên thư viện đợi tôi, chúng tôi đã dành một tháng trước để hẹn hò ở đây rồi. Tôi vừa tan lớp học ngoại ngữ ở ngoài, vội vàng đến thư viện. Trời xanh thẳm như ngày đầu tiên anh quay lại nhìn tôi cười. Nắng hôm nay, dịu như nắng thu êm ái. Tôi bước chậm, nghĩ đến anh, đến bốn năm chúng tôi đi cùng nhau.
Chúng mình bất chấp hết để yêu nhau nhưng sẽ không đến với nhau phải không anh? Vì đó là cuộc đời...
Tôi vừa đi, vừa nghĩ như thế theo một thói quen khó sửa. Không có lí do đặc biệt, tôi ôm anh ngay trước cửa thư viện, khóc nức nở. Chúng tôi liệu có đến được với nhau? Tiếng nói quen thuộc vang lên trong đầu: chúng mình bất chấp hết để yêu nhau nhưng sẽ không đến với nhau phải không anh? Phải không anh? Nước mắt tôi hình như còn rơi theo nhịp câu hỏi ấy. Hùng yên lặng không nói, vòng tay ôm tôi, vỗ nhẹ bờ vai đang run lên không lí do của tôi, nói ấm áp: bây giờ mình yêu nhau.
Mưa bóng mây, không làm u ám đi bầu trời đang sáng trong.
Nắng vẫn lấp lánh....
Bây giờ mình yêu nhau...
Có khi nào... cuộc đời... bỏ quên ta?
Lục Linh