pacman, rainbows, and roller s
Tìm lại tình yêu

Tìm lại tình yêu

Tác giả: Sưu Tầm

Tìm lại tình yêu

cạnh ông được. Suốt đời bà chỉ mơ ước có vậy thôi mà! Chỉ cần ông xuất hiện trước mặt bà thôi, bà sẽ không đắn đo nghĩ ngợi nữa, bà sẽ mặc kệ những con mắt xung quanh, những câu nói tiếng cười của người đời, bà sẽ nắm lấy tay ông và nói : "Anh ơi, em đồng ý!" Khi bà nói ra câu đấy, chắc hẳn bà sẽ ngại ngùng lắm, chắc hẳn ông sẽ hạnh phúc lắm. Và rồi ông và bà sẽ về chung một mái ấm, bà sẽ thức dậy cùng ông, sẽ chăm lo từng bữa ăn cho ông, sẽ được nhìn thấy ông cười vui mỗi ngày, bà sẽ bắt ông đàn hát cho nghe, bà không cho ông lang thang ra ngoài đánh cờ nữa, bà muốn ông ở nhà để trò chuyện với bà suốt thôi...


Màu xám nhạt của hoàng hôn nhập nhoạng tràn qua khu trọ, đôi mắt bà mệt mỏi vẫn chưa thôi ngóng ra ngoài. Tại sao ông không tới? Phải chăng, ông không bao giờ tới nữa? Ông không tới nữa thì bà biết phải làm thế nào? Bà đã chuẩn bị mọi thứ để nói với ông rồi cơ mà? Hay là...Bỗng bà thấy chân tay mình bủn rủn, quờ tay lấy chiếc áo mưa giấy bên góc nhà, bà chốt cửa rồi bước ra ngoài sân. Bà không thể đợi thêm nữa, bà quyết định sẽ tự mình đi tìm tình yêu. Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất trong đời, bà mạnh dạn đưa tay ra với lấy hạnh phúc của mình. Bà sẽ tìm gặp ông, sẽ nói hết những yêu thương, nhung nhớ trong lòng, không ngại ngần gì cả...Bỗng trong lòng bà trào lên một niềm vui rộn rã, bà đã tìm được cho mình một lối đi rồi, và lần này chắc chắn bà sẽ không bao giờ hối hận, chắc chắn là như vậy!


Đứng trước ngôi nhà cao tầng khóa cửa, chân tay bà như rụng rời. Ông đã đi đâu?


- Bà tìm ông Tâm phải không? Người nhà của ông ấy hả? – Một bà chừng sáu chục tuổi bước lại gần, nhìn bà vẻ lúng túng.


- Vâng, tôi tìm ông Tâm.


- Bà vào bệnh viện ngay đi! Ông ấy bị ngã trước cửa nhà từ sáng, chúng tôi đưa đi cấp cứu rồi. Xem chừng không nhẹ đâu, bà đi nhanh đi!


Chiếc áo mưa trên tay bà rơi xuống đất. Mọi thứ như quay cuồng...Anh, anh ơi!!!


***


Bình minh dần ló dạng.


Bà ngồi cạnh bên ông trong căn phòng đơn đầy mùi thuốc kháng sinh và những loại máy móc, dây dợ. Ông đang ngủ thật say, khuôn mặt lộ rõ vẻ hạnh phúc, có lẽ ông đã muốn đến gặp bà, không biết ông muốn nói với bà điều gì...Những giọt nước mắt của bà đã thôi rơi, có lẽ, cũng chẳng còn nữa để rơi.


Ông dần mở mắt ra, nụ cười khẽ nở trên đôi môi nhợt nhạt, khi ông vừa thấy khuôn mặt thân thương của bà.


- Đỡ anh dậy, anh muốn ngồi cạnh em. – Giọng ông thì thào, rất khẽ.


Hai ông bà ngồi sát cạnh nhau, hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là một không gian tĩnh lặng màu xanh của cây lá. Ông khó nhọc đưa tay lên vuốt lọn tóc rối của bà:


- Sau này ngày nào cũng chải tóc cho em!


- Ông lão gàn dở, mau khỏe lại đi – Bà nhìn ông trìu mến.


- Khỏe lại để đón em về, phải không?


- ...- Bà cười hiền, cúi mặt xuống.


- Anh vui lắm, sáng hôm qua điện cho thằng con, nói hết mọi chuyện rồi. Nó bảo nó đồng ý em ạ, nó vui vì anh tìm lại được em, và tuần tới nó sẽ về thu xếp chuyện cho chúng mình. Anh mừng quá, tính chạy đến báo tin cho em, nhưng trời mưa, sân lại trơn nên...- Giọng kể của ông bị đứt quãng bởi một tràng ho. Nước mắt bà lăn xuống không ngớt, bà vuốt nhẹ phía sau lưng, ra dấu ông không nói thêm nữa, nhưng ông lắc đầu bảo muốn nói.


- Chuyện tình của chúng mình sẽ có một cái kết hạnh phúc, phải không?


Bà không trả lời, nhìn ông mệt mỏi quá rồi. Mi mắt ông như muốn cụp xuống, ông hạ nhẹ mái đầu đã bạc phơ xuống bờ vai gầy guộc của bà. Bà ôm lấy ông, mắt rưng rưng nhìn dòng kẻ lên xuống màu đỏ chạy đều trên chiếc máy đầu giường đang ngày một thu hẹp lại. Bà muốn làm gì đó, bà muốn nói gì đó với ông trong lúc này, bà biết phải làm gì đây? Rồi như một sự bừng tỉnh, giọng bà vang lên, bà cất lời hát khe khẽ, như tự mình cởi bỏ tất cả những chất chứa trong sâu thẳm đáy lòng, như để nói với ông rằng:


"Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh!


Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì, rồi nói cho em nghe,


một câu thôi:


Một, hai, ba, năm anh có đánh rơi nhịp nào không?"


Bà mỉm cười, hôn nhẹ lên trán và siết chặt ông vào lòng. Trên khóe môi ông, nụ cười vẫn còn chưa dứt.


Dòng kẻ đỏ trên chiếc máy đầu giường giờ chỉ còn là một đường thẳng chạy dài, dài mãi.


Hai ông bà đã hạnh phúc, cho tới tận giây phút cuối của cuộc đời mình.


Du Phong

2hi.us