pacman, rainbows, and roller s
Tháng năm không thể quay trở về ấy

Tháng năm không thể quay trở về ấy

Tác giả: Sưu Tầm

Tháng năm không thể quay trở về ấy

(Admin - "Tháng năm không ở lại")


Nhưng chỉ vì là một khoảnh khắc nên không một ai có đủ tự tin để trái tim thử bước sang chữ "yêu" dù trong lòng rất khao khát.


***


15h30p


Máy bay vạch một đường dài trên không trung rồi đáp nhẹ xuống mặt đất.


Tháng năm không thể quay trở về ấy


Những câu cười nói, một vài tiếng hỏi thăm của những khuôn mặt xa lạ ở xung quanh sân bay dấy lên trong Nhi một cảm giác lạc lõng chưa từng có. Giống như một vật thể tự nhiên xuất hiện ở cái nơi cứ tưởng không quen biết này.


Gió lành lạnh thổi xốc vào lòng những tiếng rên rỉ từ tận sâu trong tâm khảm, khẽ rít người lên một chút, cô xốc lại chiếc ba lô rồi nhanh chóng chọn cho mình một chiế taxi đậu kế bên đường.


Thành kính của chiếc ô tô nhẹ nhàng hạ xuống một nửa, lấy tầm nhìn bao quát khắp một thảy cảnh vật xung quanh, Nhi không hiểu sao tự mình cảm thấy bản thân không phải là một người thuộc về nơi đây – cái chỗ lúc lọt lòng đã thấy những đám mây vắt vẻo trôi trên bầu trời.


Buông thả một tiếng thở dài, có vẻ như qua tấm gương trước xe, anh tài xế có lướt qua gương mặt cô gái đang ngồi phía sau với vài cử chỉ khó hiểu. Phải chăng anh đang nghĩ vị khách của mình là người mới từ nơi khác chuyển đến?


Chợt nhớ đến một người bạn thân lâu năm, tiện thể chiếc điện thoại đang nằm gọn trong lòng bàn tay, Nhi nhấn liền mạch một dãy số.


Úp chiếc iphone lên vành tai, tiếng nhạc chờ làm hai hàng lông mày của cô từ từ co lại


"Vì anh thương emLà anh thương emBằng lòng anh để em đi xa cuối trời"


"Đổi nhạc chờ khi nào vậy?" Đôi môi khẽ lẩm bẩm, cô nhìn lại những con số đang nằm ngay ngắn thẳng hàng trên màn hình điện thoại.


Không thể nào? Tại sao lại?


Phát hiện ra vừa nhấn nhầm số, cô lập tức tắt máy kèm theo sau đó một tin nhắn tới thuê bao đó rằng mình gọi nhầm.


Không phải là vì không quen biết với chủ nhân số máy ấy mà bởi vì quá thân thuộc, quá đỗi gần gũi nên bản thân cô không có đủ can đảm để bắt chuyện một vài câu.


Nếu người ấy nhận cuộc gọi, liệu rằng phải bắt đầu như thế nào đây?


Nói xin lỗi là nhấn nhầm số cho bạn?


Hay là hỏi thăm xã giao vài câu rồi nói rằng mình đã trở về?


Có ý nghĩa gì không khi người ấy biết chuyện này, anh sẽ phóng xe ngay lập tức đến đón cô ư?


Không, không bao giờ.


Sẽ chỉ ậm ừ vài ba câu rồi nhanh chóng cúp máy thôi. Vậy cô đâu nhất thiết phải kéo dài cuộc gọi. Cũng không dám nghe tiếp câu hát mà chàng ca sĩ đang ngân nga trong bản nhạc chờ.


Hèn nhát cũng được. Tự lừa mình dối người cũng được. Ít ra cô không muốn bản thân mình mềm yếu trước anh.


"Em mới cài nhạc chờ trong máy anh hở?"


"Hì hì. Thế anh nghĩ ai?"


"Nhưng sao lại là bài này?"


"Anh tự hiểu"


Một hình mặt cười đáp trả lại tin nhắn của cô gái. Đôi môi cô bất chợt nở một nụ cười thật tươi. Nghĩ mông lung về một người con trai chợt cô cảm thấy có chút dịu nhẹ ngon ngọt len nhẹ vào tim.


Một đoạn hồi ức kéo cô trở về một quá khứ xa xăm.


Khẽ liếc xuống vật đang nắm chặt trong tay, vẫn không có bất cứ tin nhắn nào trả lời lại.


Gắng gượng một nụ cười trên khóe môi, sao cô thấy khó khăn đến lạ!


Dù biết chỉ một chữ "ừ" cho qua chuyện anh cũng sẽ không trả lời lại nhưng sao lòng cô thầm nhủ cứ sẽ mong chờ.


Thật quá ngốc nghếch!


Hai hàng mi từ lúc nào đã ngấn đọng những giọt nước trong suốt. Chưa đợi đến khi nó lăn thành những vệt dài trên má thì kí ức đã tìm về trong tâm trí cô.


Nó thật là tàn nhẫn, dù đã qua bao năm tháng mài dũa của thời gian thì vẫn cứ không thôi âm ỉ trong tim để cào xé tâm can từng giờ từng khắc.


***


Về phía một cô gái


Năm anh học lớp 12, tôi là một cô nhóc bẽn lẽn mới chân ướt chân ráo vào lớp 10. Khi đó, chúng tôi chưa hề biết đến sự tồn tại của nhau.


Năm anh lên đại học, tôi lớp 11, qua một chị bạn tôi biết anh.


Khi đó, tôi đang tham gia văn nghệ của trường thì cần thu một số beat bài hát vào đĩa trắng nhưng về khoản này thì tôi vô cùng mù tịt. Và có một chị học lớp 12 lúc đó giới thiệu cho tôi tới một quán điện thoại, tôi gặp anh – một sinh viên làm thêm để trang trải cuộc sống.


Năm tôi lớp 12, anh năm hai đại học, ở thời điểm đó, chúng tôi vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nhau.


Có vẻ như hôm đó là một ngày rất lạnh, tâm trạng ngổn ngang của một cô gái vừa bị thất tình xoáy sâu vào con tim tôi. Trên thanh chat của cửa sổ facebook lúc ấy chỉ có nick anh còn sáng đèn. Tiện tay, tôi nhấn chuột vào đó rồi bắt chuyện.


Có ai đó đã nói rằng, lúc tâm trạng của một người con gái đang đi xuống là khoảnh khắc trái tim không có một chút đề phòng.


Có thể đúng, cũng có thể sai. Nhưng tôi thì khác, không đổ sụp trước một vài lời an ủi của anh những cũng không phớt lờ đi nó. Chỉ đơn giản là cảm thấy an yên khi mỗi đêm cứ đúng một khoảng thời gian nào đó, không biết có thật là trùng hợp, tôi lại lọc cọc những ngón tay trên bàn phím để trò chuyện với anh.


***


Hình như chuyện tình cảm của anh cũng không được suôn sẻ. Tôi không biết người con gái anh yêu tốt như thế nào, xinh đẹp ra sao nhưng tôi thú nhận bản thân mình có một chút ghen tị nho nhỏ với chị ấy. Ít ra, ở phía sau, anh vẫn luôn đứng yên đó, chỉ chờ chị ngoảnh đầu lại để trở về bên cạnh nữa thôi.


Chưa bao giờ anh than thở với tôi rằng quá mệt mỏi, cũng không một lần tôi thấy anh bảo chỉ ấy quá đáng.


Vì thế nên tôi mới tự hỏi, tại sao chị lại nỡ rời xa một người tốt như anh?


Khi đó, tôi lại nhớ, anh cũng từng thắc mắc rằng tại sao người con trai tôi yêu lại không biết trân trọng một người như tôi?


Thực sự, bản thân mình tìm mãi cũng không thấy câu trả lời.


Nếu trả lời được câu hỏi của anh chắc chắn nghi vấn trong lòng tôi cũng từ đó mà được thông suốt.


Chỉ tiếc một điều, đó là câu hỏi nhưng kết thúc lại bằng một dấu chấm than.


***


Cô nhóc như tôi rất thích ăn kẹo mút, chàng trai trưởng thành như anh lại rất hay nghiền xiliton.


Thế là chúng tôi làm một vụ thỏa thuận, lúc đến quán anh chơi mình sẽ mua xiliton còn anh sẽ đưa tôi viên kẹo mình thích. Cũng công bằng đấy chứ!


Cứ như thế, một tuần hai lần, tôi lại đạp xe xuống quán anh làm thêm.


Trong những khi chờ anh giao tiếp với khách, tôi lại lấy điện thoại anh ra nghịch ngợm. Có một điều tôi rất thích thú ở chiếc điện thoại này là phầm mềm ghi chú liên kết với gmail. Rất thích hợp với cô nhóc nghiền tiểu thuyết ngôn tình như tôi.


Thành thói quen dùng ké face anh nên có tuần tôi không vào check face dù một lần. Thay đổi hình nền, sửa ảnh đại diện, viết stt, đi sang tường nhà người người để bình luận lung tung đều là tôi cải trang anh toàn quyền xử lí.


Dù điều đó không làm cho khoảng trống trong tim tôi lấp dần lại nhưng ít ra nó đủ đầy để khiến vết thương trong tim tôi thôi rên rỉ đôi chút.


Đó là điều tôi luôn thầm cảm ơn anh nhưng chưa bao giờ nói ra.


***


Hôm đó quán anh có khách quen, tôi chỉ khẽ liếc mắt nhìn xem sơ qua về ngoại hình rồi tiếp tục công việc viết ghi chú trên chiếc điện thoại của anh.


Chợt tôi nghe thoáng qua người ta hỏi về mình...


Họ hỏi tôi là ai. Lạ chưa, một chuyện rất bình thường mà trước giờ không một lần tôi nghĩ đến.


Mà nghĩ kĩ, tôi là gì của anh?


Người yêu? Đâu phải chuyện hoang tưởng.


Bạn bè? Không đơn giản đến thế chứ.


Tôi có thấy anh nhìn sang mình một chút, rồi mỉm cười "Em hàng xóm"


Khẽ cong đôi môi lên những tôi không hề có ý định thêm lời vào.


Nếu nhớ không nhầm thì lúc đó bên ngoài trời tự nhiên tí tách mưa.


***


Một buổi chiều mà hoa sữa đã dần dần lặng mình trong gió...


Tôi gạt chiếc chân chống xuống đất để giữ cân bằng cho chiếc xe đạp rồi nhanh chóng chỉnh lại ngay ngắn mái tóc sau khi gỡ chiếc mũ bỏ vào giỏ xe.


Hướng ánh nhìn vào trong quán, không một ai cả!


Đang ngẩn ngơ không biết làm gì thì bỗng nhiên có một chiếc mũ bảo hiểm lọt thỏm vào đầu tôi. Vắt chiếc đầu ra phía sau, người con trai mà tôi đang kiếm tìm nhoẻn một nụ cười bình yên đến lạ.


Tôi chợt nghĩ, dù đất trời có đang nổi bão, mặt biển có đang cuồn cuộn những lớp sóng trào dâng thì chỉ cần nhìn thấy nụ cười này thì mớ cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng sẽ nhanh chóng lắng lại ngay sau đó nhanh thôi.


"Đi với anh?"


"Hở?"


Bỏ mặc cả đống câu hỏi đang chất chứa trong đầu, tôi vẫn ngoan ngoãn trèo lên xe để anh chở đi.


Chiếc xe máy nhanh chóng hòa lẫn vào dòng người đang tới tấp lại qua. Lần đầu tiên ngồi phía sau xe một người con trai, cảm xúc trong tôi có chút gì đó thật lạ.Không hẳn, cũng có thể là đang tự lừa dối lòng mình mà thôi. Thực sự là rất an toàn!


Cảnh tượng này tôi đã mơ hàng trăm lần rồi. Là đang đi trên đường, tôi vòng tay ôm chặt ai đó từ phía sau, người ấy thì một tay cầm lái, tay còn lại đặt nhẹ lên mu bàn tay của tôi minh chứng cho một lòng tin bền chặt.


Dĩ nhiên, đó phải là người tôi yêu.


Nhưng lúc này, bờ vai phía trước tôi là anh – một dấu chấm lửng đặt ngang trong cuộc đời tôi.


Chỉ dám bám nhẹ phía sau áo anh, tôi nghe phảng phất đâu đó mùi cây cỏ hòa lẫn vào không khí.


Đi qua một con phố, anh chợt vặn ga mạnh hơn, cơ thể tôi bất ngờ mất kiểm soát chạm nhẹ vào lưng anh, những ngón tay từ lúc nào đã tự động xiết nhẹ qua người ngồi phía trước.


Con người ta quả thật rất ích kỉ, dù lòng tự trọng có thật cao đến mức nào nhưng khi thấy có một chỗ dựa dù không phải của mình cũng vẫn cứ cố chấp mà bám lấy. Có lẽ tôi cũng thế.


Rất muốn quay về với hiện tại nhưng vẫn giả vờ mơ hồ để bám chặt vào người con trai phía trước. Hóa ra bản thân mình cũng có lúc nhỏ nhen thế này.


***


Anh dừng lại trước một công viên.


Sau khi gửi xe và mua vé xong xuôi, trong khi tôi còn chưa hết ngỡ ngàng thì anh quay lại và kéo tôi vào trong.


Cái nắm tay đó, có lẽ đi hết một đời tôi cũng sẽ không bao giờ quên được, là anh nắm nhẹ vào cổ tay chứ không phải là mười ngón tay đan vào thật chặt.


Có thể, anh không muốn làm tôi đau. Nhưng cũng có thể, mối quan hệ giữa chúng tôi không cho phép có thể đi xa hơn nữa.


Bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, kí ức ngày hôm đó trong đầu tôi luôn hiện lên rõ ràng từng chút một.


Hóa ra, con người ta không phải không thể quên mà bởi kỉ niệm quá đẹp đẽ nên không đành lòng vứt bỏ mà thôi.


***


Tôi thừa nhận, trái tim tôi vẫn luôn từng giờ từng khắc không ngừng nhớ về người yêu cũ nhưng không thể phủ nhận một điều rằng tôi rất muốn gặp anh, nghe anh kể chuyện.


Chỉ nghĩ đến đây, cảm giác an yên đã nhón nhén đặt chân vào lòng như một tấm khăn phủ kín lên vết thương còn chưa lành lặn.


Như mọi chủ nhật khác, tôi lại lọc cọc đạp xe xuống chỗ anh nhưng không hiểu sao con đường hôm nay lại trở nên thật dài.


Đứng trước cửa, thấy anh đang sửa điện thoại cho khách, với kiểu tinh nghịch hàng ngày tôi chạy vào với ngay lấy chiếc điện thoại của anh


Anh lườm tôi một phát


" Anh chiều em quá làm em hư rồi nhỉ?"


"Em làm gì cơ?"


"Em không chào anh"


Tự nhiên, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc. Hai chữ "hạnh phúc" sao bây giờ tôi lại dễ dàng thốt lên như vậy?


Hạnh phúc? Với anh ư?


Quả thật, lắm lúc chính mình không thể rõ ràng nhưng suy nghĩ trong đầu được.


Nhưng nếu bắt phải đánh đổi hay chọn lựa, tôi vẫn nguyện để dành chút nhỏ nhoi ngọt ngào này mà giấu hẳn vào trong tim. Cứ như thể, có một ngày nó sẽ bỏ trốn khỏi tôi mà đi mất.


Một lát, tiếng chuông điện thoại tách đôi mắt tôi ra khỏi màn hình máy tính. Tôi tìm anh xung quanh nhưng không thấy anh trong quán. Bất ngờ ánh nhìn của tôi bị đập thẳng vào dòng chữ trên màn hình


"Đang làm gì đó tình yêu? Em nhớ anh lắm"


Đột nhiên, nụ cười mới đây còn tươi tắn trên môi tôi biến mất đi đâu không rõ. Chỉ biết đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.


Không kiềm chế được bản thân, tôi mở cuộc trò chuyện của anh và chủ nhân số điện thoại này ra.


Nó bắt đầu từ hai hôm trước. Những câu chữ ngọt ngào vợ vợ chồng chồng dội thẳng vào khóe mi đang dần đỏ ưng lên của tôi.


Thì ra, chị ấy đã trở về.


Lặng người một lát. Chợt tôi có nghe tiếng bước chân, là anh đang đi vào.


Nhanh chóng tiết chế lại cảm xúc, tôi quay về với vẻ mặt thường ngày


"Nhắn tin nhanh lên không vợ giận kìa?"


"Cô ấy nhắn tin à em?"


Gương mặt anh không giấu nổi niềm vui. Hai tiếng "cô ấy" nghe mà ngọt ngào làm sao vậy mà trái tim tôi lại thấy tê buốt nhường nào.


***


Ngày quyết định đi du học, tôi không có bất cứ liên lạc gì với anh.


Vậy mà lúc đặt chân lên máy bay, tôi vẫn cố mở cho mình một chút hi vọng. Phải chăng ở phía sau là anh đang đứng đó?


***


Về phía một chàng trai


Em là cô gái đặc biệt nhất từ trước đến giờ tôi gặp.


Nếu không có cơ hội làm quen, nói chuyện và tiếp xúc nhiều với em hẳn tôi sẽ không bao giờ tin trên đời này có người con gái nào mà mạnh mẽ và kiên cường đến thế.


Em rất thích đọc tiểu thuyết. Nghiện đến nỗi mỗi lần đến chơi trong phần mềm ghi chú của điện thoại tôi luôn tràn ngập mấy câu nói mà em bảo là hay ở những cuốn sách em đọc.


Mỗi tối trước khi đi ngủ không có việc gì làm tôi lại lấy nó ra "nhìn". Chú ý thì cũng phải công nhận, có những điều quả thật rất sâu sắc.


Nghĩ đến em tôi lại thấy bật cười. Cười vì cái ngất ngất đến đáng yêu của em. Một cô nhóc mù tịt về công nghệ thông tin dù hàng ngày vẫn ngồi lì trên máy tính.Ngay cả việc đổi tên trên facebook như thế nào mà em cũng mò mãi không ra


"Thế trước giờ em vào mạng làm gì?"


"Cũng không phải lên để đổi tên. Anh không giúp thì thôi. Lè"


Lúc đó, cái miệng xinh xinh của em lại dẩu lên. Trong nó mới đáng yêu làm sao!


Thật đấy, nếu tôi gặp được em sớm hơn, hẳn tôi đã yêu em mất rồi. Nhưng biết làm sao được?


Em hay bảo mấy đôi yêu nhau ở trường toàn như con nít.


"Yêu mà suốt ngày giận nhau" Em lẩm bẩm


"Thì họ con nít, nên mới cần hai người. Người lớn như em một mình là đủ. Đúng không?"


Nghe tôi nói thế, một cách thản nhiên em nở một nụ cười. Nhưng trái tim tôi lại không thản nhiên mà vui nổi.


Bởi là tôi cố ý nói ra để xem em che giấu giỏi đến mức độ nào. Nhưng không thể ngờ em có thể tiết chế cảm xúc giỏi đến thế.


Cứ tưởng, em sẽ không ngụy trang một bộ dạng khác khi ở cạnh tôi nhưng chỉ có thể trách bản thân tôi vô dụng.


Hoặc là, thời gian chúng tôi quen nhau vẫn chưa đủ để em dành cho tôi một niềm tin trọn vẹn. Hoặc là, em đã quá quen với gương mặt như thế nên khó lòng thay đổi trong phút chốc.


***


Tôi thương em.


Không phải là thương trong thương hại, cũng không phải là thương trong yêu.


Mà là thương để lấy đó làm trân trọng.


Đúng, chỉ là thương. Thương thôi, chứ không phải yêu.


Nên tôi chỉ dám chạm nhẹ vào cổ tay em chứ không tể đan những ngón tay lại với nhau được. Chỉ để em ôm và ngồi dựa phía sau chứ không dám chạm nhẹ vào bờ môi ấy.


Yêu là có bắt đầu và có cả kết thúc. Nhưng thương thì khác, bắt đầu không có, kết thúc càng không.


Bởi là thương, nên tôi không đủ can đảm để tiến thêm một bước nữa.


Không phải là sợ không thể yêu mà chỉ sợ yêu không tới đều làm đau cả hai người.


Nếu được chọn, cứ để tôi chịu đựng thay cho phần của em. Cho thứ tình cảm lưng chừng không thể dừng lại mà khó lòng bước tiếp ấy.


***


Không quá khó khăn với tôi khi làm một cái sim mới rồi tạo ra một cuộc hội thoại trong tin nhắn và cố tình để em phát hiện.


Hẳn rằng em sẽ nghĩ người con gái tôi yêu đã quay trở về nhưng em không hề biết tôi đã không đủ sức chờ đợi cô ấy khi biết bản thân đã có thứ tình cảm này với em.


Nên sau khi làm việc đó, tôi chắc chắn một điều, em sẽ rời xa tôi, mãi mãi.


***


Lưng chừng một thứ hạnh phúc


Có những thứ tình cảm, không phải là yêu, không phải là đồng cảm càng không phải là thương hại mà là trong một phút giây nào đó ta cảm thấy cần và nhớ nhau.Nhưng chỉ vì là một khoảnh khắc nên không một ai có đủ tự tin để trái tim thử bước sang chữ "yêu" dù trong lòng rất khao khát. Bởi ai cũng sợ tổn thương, cũng sợ vấp ngã, khi ngã thì lại không có người đỡ dậy. Thế nên, họ can đảm bước đến cuộc đời nhau rồi lại lặng lẽ cất bước ra đi nhưng sẽ không bao giờ hối hận dù biết rằng những tháng năm ấy sẽ không bao giờ có thể lặp lại trong cuộc đời mình một lần nữa.


Cô đã từng hỏi anh rất nhiều, nhưng chưa từng hỏi anh hai chuyện.


Một là, trong cuộc đời anh, điều gì anh làm mà không phải hối tiếc nhất.


Hai là, trong cuộc đời anh, điều gì anh làm rồi lại cảm thấy không nỡ lòng làm thế.


Câu trả lời chỉ có một. Đó chính là "Rời xa cô"


2/3/2013Phương Thúy

2hi.us