Nút pause trong tình yêu
Nút pause trong tình yêu
Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả...
***
1. Rung động
Em cũng xinh, nhưng không phải quá nổi bật.
Em học hành tạm ổn, nhưng không phải cực kỳ xuất sắc.
Đầu óc em không đến mức ngốc nghếch, nhưng cũng chẳng phải liệt vào dạng thiên tài gì!
Giọng hát em cũng trong, nghe truyền cảm, nhưng cũng chưa đến mức có thể ôm mộng thành ca sĩ!
Em nấu ăn cũng được, nhưng còn thua xa đầu bếp nhà hàng!...
Tôi ngồi liệt kê ưu điểm của em, rồi chợt cảm thấy bất lực với chính bản thân mình. Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng phải thiên tài, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động lòng người, thế mà sao tôi vẫn cứ thích em đến mức trời nghiêng đất ngả.
Nếu em có bảo muốn xem trái tim của tôi thì chắc tôi cũng sẽ móc ra cho em xem mất! Nói thì khoa trương vậy, không biết diễn tả thế nào nhỉ, đại loại tình yêu của một thằng con trai lúc nào chẳng có chút... điên rồ. Nhất lại là của một thằng một thằng con trai vốn tiềm tàng chút... điên có sẵn như tôi!
Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng trái tim của con người cực kỳ nhạy cảm! Nó gần như có thể phát giác được tình cảm trong tương lai mà bạn dành cho một người, chỉ qua lần tiếp xúc đầu tiên. À, đừng mất công tìm hiểu về điều mà tôi vừa nói trên Google làm gì, vì nó là công trình khoa học (chưa được đăng ký bản quyền) mang tên tôi mà. Tôi nói dài dòng vậy, ý là ngay từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã bị cái tính cách mạnh mẽ phía sau cái giọng nói dễ thương gây ấn tượng sâu sắc.
Đại để là thế này...
Hôm ấy chúng tôi vừa hoàn thành bài múa Yosakoi một cách hoàn hảo tốt đẹp (xin lỗi, tôi là một thằng con trai thích nhìn mọi thứ dưới góc độ tích cực nhất) và oai oai hùng hùng bước xuống sân khấu, chuẩn bị reo hò và đập tay nhau chụp ảnh kỷ niệm các thể loại, thì em từ đâu xuất hiện, khá bất ngờ và gọi:
- Anh ơi!
Lúc ấy em đang mặc đồ cosplay Sailormoon khá dễ thương khiến tôi bị thu hút ngay lập tức. À tôi nói chưa nhỉ? Em là một cosplayer khá nổi tiếng ở Hà Nội và chuyện mà tôi biết (chứ không quen) em cũng không có gì lạ cả. Khi em mặc đồ cosplay, trông em gần như khác hẳn, không phải khác theo kiểu xinh đẹp, lộng lẫy như nàng Lọ Lem được ban phép màu mà nó mang một thứ thần thái đặc biệt khiến người ta bị hút hồn không sao rời mắt được.
Cái đầu óc phản xạ chậm chạp của tôi lúc bấy giờ vẫn còn đang tự hỏi, không biết có phải em gọi mình, thì em lại nói tiếp:
- Anh có phải trưởng nhóm Tsunami Yosakoi không ạ?
- Ừ, sao vậy? – Lúc này thì tôi đã chắc chắn là em hỏi mình. Và tôi cũng biết chắc là, từ lúc ấy mình đã bị em "bỏ bùa". Em nhìn thu hút quá! Khi đó thật sự tôi đã nghĩ vậy đấy.
- Muốn đăng ký làm thành viên của nhóm thì phải làm như thế nào ạ? – Em nói.
- Các bạn trong nhóm đã tập được hơn một tháng để chuẩn bị cho lễ hội Nhật Bản năm tới rồi. Em chịu khó đợi đợt tuyển thành viên lần sau nhé! – Thề là tôi đã ra sức nói bằng giọng nói dịu dàng và bonus thêm nụ cười ngọt ngào nhất có thể. Như một vài đứa bạn (là con) gái của tôi nói thì khi tôi cười nhìn tôi đẹp trai nhất, thế nên đối với cái được gọi là "nụ cười" thì tôi khá là tiết kiệm. Không phải một thằng con trai đẹp trai, lạnh lùng đến khi mỉm cười sẽ thu hút hơn sao? Thế mà khi được em bắt chuyện, tôi gần như đánh rơi hết tôn chỉ của bản thân. Thật xấu hổ! Thông thường thì tôi đối với con gái xinh cũng không nhiệt tình như vậy đâu!
- Em nhất định sẽ cố gắng để theo được ạ! – Em nói chắc nịch.
- Em từng biểu diễn rồi à? – Tôi nói, khá bất ngờ vì câu khẳng định của em. Ai cũng biết là bài biểu diễn của nhóm tôi chưa bao giờ thuộc diện đơn giản với những người mới cả.
- Biểu diễn Yosakoi ấy ạ? Không ạ! – Em chớp mắt.
- Thế em có từng học qua Yosakoi chưa?
- Dạ chưa ạ!
- Thế em có kinh nghiệm nhảy hay múa gì không? – Tôi cố gắng đào bới tìm hiểu nguyên nhân khiến em tự tin như vậy.
- Không ạ. – Em nói nhỏ. Tôi nghĩ em thấy khá xấu hổ. – À em có từng múa kiếm ạ! – Em bổ sung.
Tôi lúc ấy, nói theo ngôn ngữ của các bạn teen bây giờ thì là, sốc-toàn-tập:
- Vậy à? – Tôi nói, mang theo một chút hào hứng một cách miễn cưỡng. Tôi đoán chắc tiết mục múa kiếm của em hẳn là một đoạn trong phần trình diễn tiết mục cosplay một nhân vật nữ kiếm hiệp nào đó của em rồi.
- Em nhất định sẽ theo kịp mọi người trong thời gian sớm nhất! Trong trường hợp đến hôm lễ hội lần này mà em tập không bằng mọi người thì chắc chắn em sẽ không lên sân khấu để làm ảnh hưởng đến đội hình đâu ạ! Mong anh giúp đỡ ạ! – Em nói, khuôn mặt tràn ngập một sự tha thiết đến rung động lòng người.
Và tôi, một thằng đội trưởng vốn nổi tiếng nghiêm khắc và quy củ, không biết lúc ấy đã đứt mất dây thần kinh nào mà đã đồng ý nhận em vào đội. Và sau đó thì khá nhiều bạn trẻ đi lễ hội hôm đó đã nhận ra em vây kín lấy xin chụp hình cùng, còn tôi thì phải ra nhập bọn với nhóm Yosakoi đang ầm ĩ cả một góc bởi đang được phóng viên một tờ báo nào đó phỏng vấn. Và đại để là cuộc chuyện trò lần đầu tiên của chúng tôi ngắn ngủi như thế và dừng lại ở đó.
***
Buổi tập đầu tiên, tức lần gặp mặt thứ hai, em đến trước cả tôi (mà tôi thì luôn đến sớm nhất đội để điểm danh, phân công các nhóm chuẩn bị loa đài, naruko...)
- Hi anh! – Em chủ động chào trước.
Lúc ấy tôi vẫn hơi ngớ người ra một chút, vì khi em không mặc đồ cosplay, trông em khá khác, nhưng nói chung là vẫn xinh đẹp, dễ thương.
- Hi! – Tôi cũng chào lại. Thực ra lúc ấy tôi cũng chưa nhận ra em là ai. Thật ngại quá!
- Lần trước gặp mặt vội vàng nên thất lễ quá, chưa kịp giới thiệu gì cả! Xin chào, em là Mộc Anh, sinh viên năm hai. Anh có thể gọi em là Amio. Rất mong được giúp đỡ! – Em cười cúi thấp đầu chào rồi vừa giới thiệu vừa đưa tay hướng ra phía trước, một cách làm quen chuẩn mực.
Tôi bắt tay em cực kỳ hình thức rồi cũng tự giới thiệu. Đương nhiên lúc đó tôi đã nhớ ra em là ai rồi.
- Anh là Lục Nam, sinh viên năm ba, hiện là trưởng nhóm Tsunami Yosakoi.
Sau đó thì tôi trao đổi với em một chút về các bài cơ bản nhập môn Yosakoi, naruko, bài Yosakoi mà nhóm đang tập dở và khá nhiều chuyện khác.
Khi tôi giới thiệu em với cả nhóm, mọi người đều có vẻ hân hoan một cách thái quá khiến tôi gần như bật cười, nhất là lũ con trai! Rõ ràng đó là sức hút của một cosplayer khá có tiếng và được yêu mến ở Hà Nội, đặc biệt là với lũ thành viên nhóm chúng tôi - toàn "mọt" Manga.
Nhưng gần như trái ngược hoàn toàn với khả năng giao tiếp khá tốt và khuôn mặt xinh xắn trẻ con có vẻ rất Nhật ấy, buổi tập đầu tiên của em khiến chúng tôi khá là... bất ngờ.
Bạn biết đấy, trong một số trường hợp, người ta dùng một số từ thay thế để nói giảm nói tránh, ví dụ như trường hợp này là từ "bất ngờ". Thực ra dù có nói là không quá mong đợi nhiều lắm, nhưng khi nhận em vào đội, tôi vẫn nghĩ là em có năng khiếu nhảy nhót, cho dù em nói là em không biểu diễn bao giờ. Nhưng thực sự thì không phải vậy! Em cứ tập được tay thì quên chân, tập chân thì quên tay, tập sang động tác này thì lại quên nhịp của động tác kia... khiến tôi khá khó xử mà mắng thì không đành (nếu là với các thành viên bình thường tôi chẳng câu nệ gì mà nói thẳng vào mặt luôn đâu ấy.)
Chúng tôi kết thúc buổi tập đầu tiên trong không khí khá ngại ngùng. Các thành viên khác vui vẻ đến bên động viên em. Tôi chưa nghĩ ra cái gì để nói nên lẳng lặng thu dọn naruko, tắt loa đài và chuẩn bị đồ đạc ra về. Mọi người ồn ào một lúc rồi cũng kéo nhau về gần hết. Ra đến cửa phòng tập, tôi phát hiện ra em vẫn đang đứng ở ngoài hành lang. Em thấy tôi bước ra, cũng cười nhẹ và tiến lại gần bước song song với tôi.
- Em chưa về à? – Tôi hỏi.
- Dạ! – Em ngập ngừng. – Em tập kém quá phải không? Xin lỗi, em làm anh thất vọng rồi.
- Không đâu! Ai tập lần đầu chẳng vậy. – Một câu động viên theo kiểu chuẩn mực. – Đừng nản.
- Em không nản đâu! Nhất định em sẽ cố gắng nhiều, thật nhiều thêm nữa. – Khi em nói câu ấy, đôi mắt em sáng rực ẩn chứa một sự quyết tâm không thể nào lý giải nổi và chính điều ấy khiến tôi có một niềm tin chắc chắn rằng em sẽ làm được.
- Nếu có gì khó khăn trong việc luyện tập thì cứ gọi cho anh, anh sẽ hỗ trợ thêm cho em. – Tôi nói, rất thật lòng chứ không phải chỉ để xã giao.
- Vâng! Không khéo em sẽ còn phải làm phiền anh dài dài. – Em nói rồi cười giòn.
Tiếng cười ấy quyện vào gió hoàng hôn và những ánh nắng chiều tà một thứ cảm xúc khiến người ta cảm thấy tim mình dường như có chút gì là lạ. Hình như là... rung động thì phải!
2. Ấm áp
Vì câu nói ấy của em, tôi đợi điện thoại suốt cả tuần. Trẻ con không? Thậm chí chính tôi cũng không lý giải được vì sao mình lại không-giống-mình-chút-nào như vậy. Nhưng thực sự thì em không gọi hay nhắn tin một chút nào cả và điều này khiến tôi cảm thấy khá hẫng.
Thỉnh thoảng trong lúc rảnh rỗi, tôi cũng có tìm trên mạng các bộ ảnh cosplay của em và ngồi hàng giờ liền chỉ để ngắm nó. Lại cũng có khi tôi lên Youtube tìm và xem đi xem lại các tiết mục biểu diễn của em trong các lễ hội một vài năm gần đây. Tôi khá ấn tượng với thành quả lao động chăm chỉ của em, đặc biệt là bài múa kiếm, thật sự rất đẹp mắt và kỳ công.
Và có chuyện này xin được kể thêm một chút, mãi về sau, trong một lần nói chuyện lúc giải lao, tình cờ chúng tôi nhắc đến bài múa kiếm của em trong lễ hội trước đó. Một thành viên trong nhóm đã hỏi rằng em tập bài đó trong bao lâu vậy. Em cười hỏi chúng tôi đoán là bao lâu. Tôi bảo là tôi không biết. Nói là nói vậy nhưng đương nhiên tôi nghĩ mọi người có những dự đoán nhất định trong đầu.
Nhưng khi em nói đáp án, tôi nghĩ không chỉ tôi mà tất cả mọi người có lẽ đều... ngã ngửa. Một năm. Một năm cho bài biểu diễn chỉ chừng năm mười phút tỏa sáng trên sân khấu? Sự nỗ lực bền bỉ và nghiêm túc trong mọi họat động, dù là nhỏ nhất của em đã gây cảm tình sâu sắc cho tôi.
Xin dừng chuyện này ở đó và tiếp tục câu chuyện của chúng tôi...
Một tuần sau là thời điểm buổi tập tiếp theo của Tsunami Yosakoi. Kết quả tập luyện của em khá bất ngờ. Thực ra tôi khá chắc rằng trong một tuần này em sẽ tập luyện rất chăm chỉ nhưng không nghĩ lại kỳ tích như vậy. Em thuộc gần hết bài tập của chúng tôi, tuy chưa phải thành thạo nhưng để đạt đến cỡ này thì dám chắc rằng trong tuần vừa rồi em phải nỗ lực lắm!
Thiện cảm của tôi với em dường như tăng gấp đôi. Nhìn em nhỏ bé vậy mà ý chí không nhỏ chút nào. Cuối buổi, tôi về cuối cùng. Em lại chờ tôi ở ngoài ban công như hôm trước. Cũng không hiểu vì sao, lúc biết em chờ tôi, tôi thật sự cảm thấy rất ấm áp, dù buổi tập hôm đó trời mưa phùn và đang giữa cái lạnh của Hà Nội ngày có gió mùa.
Chúng tôi ở bên nhau và cùng nhau chia sẻ mùa đông năm ấy nhẹ nhàng và tự nhiên như thế đấy! Bao giờ tôi và em cũng là hai đứa về cuối cùng sau mỗi buổi tập và trò chuyện trên một chặng đường dài cho đến khi con đường về chia làm hai ngả tách biệt. Lại cũng có khi chúng tôi ở lại tập luyện thêm cùng nhau, tôi hướng dẫn em cách gõ naruk... những giọt mồ hôi và những tiếng cười giòn cứ thế tan chảy vào tim thành một dòng ấm áp ngọt ngào.
Đôi khi, chúng tôi cùng nhau đi ăn tối sau buổi tập. Em dễ thương kinh khủng, nhưng lại không hề nhõng nhẽo, dựa dẫm. Điều tôi thích nhất ở em là sự tự chủ trong mọi suy nghĩ và ý chí mạnh mẽ không dễ bị chi phối bởi ngoại cảnh. Thời gian đó với chúng tôi, à không, ít ra là tôi, thật sự rất ngọt ngào và đẹp đẽ. Và tôi thật sự đã nghĩ rằng, chúng tôi là một đôi!
***
Hai tuần trước lễ hội, chúng tôi càng tập tăng cường thêm nhiều buổi trong tuần. Có khá nhiều việc phải chuẩn bị: may đồng phục, khớp nhạc, chỉnh đội hình, chỉnh động tác... Em tập khá lắm rồi, vừa có cái uyển chuyển mềm mại, lại vừa có cái mạnh mẽ dứt khoát của Yosakoi, kết hợp với khuôn mặt luôn tươi vui rạng rỡ khiến người ta cảm thấy tràn đầy sức sống.
Em làm tôi liên tưởng đến câu nói: "Thiên tài chỉ có 10% là năng khiếu, còn 90% là sự nỗ lực." Nhiều khi chúng tôi luyện tập liên tục trong bốn năm tiếng liền không nghỉ, nhưng em lúc nào cũng thế, luôn ngập tràn nhiệt huyết khiến người ta phải ghen tị. Nhóm tôi gọi em là "siêu nhân mặt cười".
Càng gần lễ hội, công việc càng nhiều khiến tôi gần như lúc nào cũng bận rộn đến mức cả ngày chạy lăng xăng khắp nơi. Lúc thì đi liên hệ xin tài trợ, xin bảo trợ thông tin, đặt đồng phục... Em đề nghị giúp đỡ tôi và tôi từ chối. Thật sự tôi không muốn em phải vất vả phơi mặt cả ngày trên đường như vậy. Em lại nói tôi không coi em là em gái, uổng công em luôn coi tôi như anh trai tốt.
Tôi cảm thấy như muốn bay lên được, thế có khác gì em gián tiếp biểu lộ tình cảm đâu. Tôi thực sự đã nghĩ là em thích tôi rồi ấy!
Và thế là cuối cùng, chúng tôi cùng nhau rong ruổi nhiều ngày liền để lo tất cả các việc cho lễ hội. Cứ tan học xong là tôi qua trường em đón em. Có khi chúng tôi ngược từ bờ Hồ về Mỹ Đình rồi lại sang tận Thanh Xuân, nhưng dường như con đường ấy trở nên ngắn hơn bao giờ hết, vì có em đang ở bên cạnh tôi.
Chúng tôi cùng trò chuyện về đủ thứ trên đời để đánh tan cái nắng gay gắt và đôi khi là những cơn mưa chợt đến bất ngờ. Cứ xong việc, tôi lại đèo em đi ăn ở phố cổ. Chỉ là ăn những món ăn dân dã bên đường, chẳng phải vào cửa hàng sang trọng gì mà sao vẫn thấy ngon lạ. Cái cách em quan tâm như lau đũa cho cả hai hay lấy giấy ướt cho chúng tôi sau khi ăn khiến trái tim tôi gần như tan chảy.
Và tôi biết mình đã yêu em, thật nhiều!
3. Nút Pause
Cuối cùng thì lễ hội cũng đến. Lễ hội Nhật Bản diễn ra trong hai ngày ở Hà Nội và cũng là sân khấu trình diễn lớn nhất lớn nhất trong năm đối với các nhóm Yosakoi như nhóm chúng tôi, bởi mỗi nhóm sẽ được diễn trên sân khấu lớn bốn lần một ngày.
Trang phục biểu diễn lần này do một thành viên trong nhóm tôi thiết kế, là sự giao hòa giữa kimono của Nhật và áo dài của Việt Nam, nhìn rất trang nhã và tinh tế. Đặc biệt là em khoác lên, kết hợp với khuôn mặt rất Nhật ấy dường như lại càng gây nên hiệu ứng tốt, khiến mọi người trong đội đều cảm thấy thích thú và trầm trồ.
Sắp xếp theo đội hình, bốn người một hàng tôi và em đứng hàng đầu và ở chính giữa, hai bên là hai người cầm cờ. Tiết mục của chúng tôi là mở màn cho chương trình và cũng gây được tiếng vang tốt khiến tôi cảm thấy công sức của chúng tôi không bị bỏ phí chút nào.
Khi chúng tôi nghỉ giải lao sau tiết mục và chuẩn bị cho lần diễu hành đầu tiên, em đột nhiên nắm lấy tay tôi và nói nhỏ: "Cho em mượn anh một chút nhé!". Tim tôi như chậm lại một nhịp.
Tôi sững người ra một lúc rồi gật đầu cứng ngắc như con robot, rồi sau đó bị em khoác tay vừa lôi vừa kéo ra một chỗ khác. Và làm ra vẻ như rất tình cờ, em lấy máy ảnh ra rồi ngẫu nhiên nhờ một người con trai khác chụp ảnh hộ hai chúng tôi.
Người con trai đó gật đầu vui vẻ rồi bỗng nhiên như sững ra một lúc:
- Ơ, Amio à? – Lúc này thì tôi đã nhận ra gương mặt quen thuộc của người con trai ấy. Là Ryuu Phạm, cũng là một nhân vật nổi bật của giới cosplayer, nhưng từ sau khi nổi lên nhờ cosplay, Ryuu đã dần chuyển qua làm người mẫu và MC.
- Ra là Ryuu, hôm nay anh cũng đến à? – Em cười nói với vẻ tự nhiên hết mức, nhưng không hiểu sao tôi cứ cảm thấy đằng sau vẻ mặt ấy ẩn giấu khá nhiều tâm sự.
- Ừ anh thì có cuộc vui nào mà thiếu mặt đâu. Hôm nay em nhảy Yosakoi à? Ban nãy anh cũng xem nhóm em biểu diễn, cứ thấy có người quen quen nhưng sợ mình nhìn nhầm. Hóa ra là em thật. Em nhảy đẹp lắm đấy.
- Trời anh cứ nói quá ấy, em mới tập thôi. – Sau đó em ngừng một chút rồi làm ra vẻ như chợt nhớ ra, quay sang phía tôi, đang rất lúng túng đứng bên cạnh vì được em khoác tay, rồi nói. – Quên mất, hai người làm quen đi. Đây là anh Phạm Long, mọi người quen gọi là Ryuu Phạm, bạn cũ của em. Còn đây là anh Lục Nam, trưởng nhóm Tsunami Yosakoi - người yêu em!
Tôi cứng đờ người vì ba từ cuối cùng trong câu nói của em, rồi cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười xã giao và chào:
- Mình rất thích những bộ ảnh cosplay của Ryuu, giờ mới có dịp gặp mặt.
- Cám ơn bạn! À mà hai bạn đang định chụp ảnh phải không? Để mình chụp luôn cho.
- À đúng rồi, cám ơn anh! – Em cười rồi lại quay sang nói tiếp với tôi. – Mình chụp với cây hoa anh đào anh nhé! – Rồi em khoác tay và nép vào người tôi, rất giống một đôi yêu nhau. Tôi cứng đờ người, miễn cưỡng cười nhẹ, máy móc đặt tay lên eo em. Hình như tôi đã hiểu ra một chút.
- Xong rồi! Ảnh đẹp lắm! – Ryuu giơ tay ra hiệu rồi đưa trả máy cho em.
- Cám ơn anh nhé! Hôm nào có dịp mình nói chuyện tiếp, bọn em ra đây chút. – Em nói rồi nắm tay tôi. – Mình qua đây đi anh.
- Ừ! Bọn mình đi trước, gặp lại bạn sau nhé! – Tôi vẫn rất phong độ và chào tạm biệt Ryuu.
Đi ra khỏi đám đông đúc ấy một lúc lâu, em mới nói tiếp:
- Em xin lỗi, đã làm anh khó xử rồi. Cám ơn anh nhiều!
- Ai vậy? – Tôi hỏi bâng quơ. Tôi không tài nào dẹp bỏ nổi những nghi vấn trong đầu và ra vẻ không để ý được.
- Ryuu Phạm, không phải em vừa giới thiệu rồi sao. – Em nói tỉnh bơ.
- Em biết anh khỏi cái gì mà! – Giọng nói của tôi đã mang theo một chút tức giận. Tôi cảm thấy mình giống như thằng ngốc, từ đầu đến cuối cứ tự ngộ nhận tất cả về bản thân, cho rằng tình cảm của em với mình chính là tình yêu chứ không thể khác được. Cảm giác vỡ mộng luôn khiến người ta cảm thấy dường như không thể chịu nổi, nhất là khi quả cầu pha lê ấy lại quá lớn, lúc vỡ tan ắt phải bắn ra vô vàn mảnh vụn, găm vào tim vào da đau điếng, nhưng lại quá nhỏ muốn gắp ra nhưng lực bất tòng tâm.
- À. – Em ngừng một chút. – Người yêu cũ của em đấy. Thôi mình lại kia với mọi người đi anh. Sắp đến màn diễu hành rồi! – Em cố giấu tất cả sau khuôn mặt tươi cười. Lần đầu tiên tôi thấy con người em hóa ra lại ẩn chứa nhiều điều và sâu sắc hơn tôi tưởng.
- Ừ.
Và thế rồi chúng tôi vẫn sánh bước bên nhau mà không nói gì cả. Trong tim mỗi người có lẽ đều còn ẩn giữ quá nhiều tâm sự. Không hiểu sao, tôi có cảm giác em vẫn còn chút gì đó với người con trai ấy, nhưng "gì đó" là cái gì và cái "chút" ấy lớn cỡ nào, tôi cũng chẳng định nghĩa nổi!
Tôi không trách em, vì rốt cuộc chỉ có mình tôi tự hão huyền rồi tự vỡ mộng, có quyền gì mà trách cứ người khác? Nhưng cái cảm giác đau lòng đến mức trời đất như sụp đổ vẫn không thể nào đẩy lui được, không thể nào không quan tâm đến nó được, vì nó cứ âm ỉ trong lòng, nhức nhối, xót xa.
Ngày hôm ấy, chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn. Và cả ngày hôm sau cũng thế. Em vẫn giữ khuôn mặt cười như không có chuyện gì cả và tôi thì vẫn cứ bình thản như lúc nào cũng vậy. Bài biểu diễn của chúng tôi vẫn tốt đẹp, đôi lúc em cũng mắc một vài lỗi nhỏ, nhưng hình như ngoài tôi, rất hay nhìn em, thì không ai nhận ra cả.
Kết thúc hai ngày lễ hội, mọi người trong nhóm ầm ĩ rủ nhau đi ăn liên hoan mừng đại thắng lợi. Em nói nhà em có chút việc phải về luôn nên không đi cùng được. Mọi người có vẻ xuống tinh thần một chút rồi sau đó lại vui vẻ ầm ĩ lại ngay lập tức, hô hào nhau ra quán cũ. Tôi thì còn vài việc phải sắp xếp lại một chút nên nói rằng ra sau.
Chạy lên ban tổ chức, rồi lo mấy việc lặt vặt, cũng phải đến cả tiếng đồng hồ mới xong. Lúc tôi từ trên văn phòng đi xuống, tôi gặp em. À thực ra nói gặp cũng không đúng lắm, chỉ là nhìn thấy thôi. Em ngồi bó gối thất thần một mình nơi góc cầu thang và lặng thinh. Cái im lặng ẩn chứa hàng tá tâm sự phía sau đôi mắt trong trẻo ngây thơ.
Em đang khóc! Tôi dám chắc là thế, mặc dù em không phát ra một tiếng nấc nhỏ nào và góc ấy thì quá tối để tôi có thể nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt em.
Trong một khắc mà thông tin chưa kịp lên não để qua xử lý, đôi chân tôi đã hướng về phía em như một phản xạ vô điều kiện. Đến khi phát hiện ra bản thân mình đang lại một lần nữa rơi vào cái hố ấy, tôi vội vàng đổi hướng và tiến về phía nhà xe. Nếu tôi ở đó lâu hơn, tôi không chắc liệu mình có đủ bản lĩnh mà không bước đến bên em an ủi và như thế thì lại sẽ càng yêu em nhiều hơn. Mà không phải như vậy thì sẽ càng tự làm mình đau thêm hay sao? Tôi là một thằng rất biết tự yêu bản thân mình.
Giá như tình yêu có nút Pause...
Và tốt hơn hết là nó nên có cả nút Stop và Next!
4. Phép cược
Trên đường từ văn phòng ra nhà xe, chỉ tầm mấy chục mét thôi, tôi thề là không dưới hai mươi lần tôi đã có ý định sẽ quay lại và tìm em. Nhưng rồi, cái cảm giác tồi tệ ấy cứ kéo đến và xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi biết giờ này em đang rất đau, nhưng còn tôi, trái tim tôi biết phải làm sao đây? Nghĩ vậy, bước chân của tôi cũng nhanh hơn, giống như đang chạy trốn, trước khi chính bản thân mình lại đổi ý và quay ngược lại.
Tôi leo lên xe và phóng một mạch đến quán cũ của chúng tôi. Cảm giác thứ gió lạnh toát cứ táp vào mặt khiến người ta tỉnh táo ra nhiều, trí óc dường như cũng lạnh lùng hơn nhiều/ Khi tôi đến, đồ ăn đã bưng ra. Cả nhóm chúng tôi vẫn ồn ào như lúc nào cũng vậy và vui vẻ nâng ly cạn chén.
Cái không khí tưng bừng liên hoan khiến tâm trạng tôi dường như cũng bớt trùng xuống. Không phải chúng tôi đã luyện tập trong nhiều tháng giời chỉ để chuẩn bị cho lễ hội lần này sao, không phải cũng rất xứng đáng được ăn mừng một cách vui vẻ nhất để tự khích lệ bản thân hay sao? Chúng tôi hò reo ầm ĩ làm loạn cả quán lên, có lúc hứng chí cả nhóm còn bật nhạc bài Yosakoi trong điện thoại, cầm Naruko và đứng dậy nhảy luôn! Nhảy nhót chán chê, tự nhiên một vài đứa khởi xướng lên đi hát karaoke, thế là cả nhóm lại rút quân. Đúng lúc ấy, một người nhóm chợt nhắc đến em:
- Tiếc quá, Amio mà cũng đi được thì có phải đông đủ vui vẻ không? À hay ai gọi điện hỏi xem Amio hết bận chưa, rủ đến quá karaoke tăng hai luôn?
Mọi người đều nhao nhao lên kịch liệt tán thành và giao phó việc gọi điện này cho tôi! Tôi khá khó xử, nhưng vì mọi người đều nhìn mình nên không tiện từ chối, với tay lấy điện thoại và ấn số của em. Điện thoại đổ chuông nhiều hồi liên tiếp mà không có người nghe. Tôi hơi lo cho em, không phải em vẫn đang ở đó mà chưa về đấy chứ? Mọi người đều nhìn tôi chờ đợi. Tôi không để lộ cảm xúc, vẫn nói tự nhiên:
- Chưa nhấc máy. Ồn quá, để mình sang bên này gọi lại. Mọi người cứ đi trước đến đó đặt phòng đi rồi mình qua luôn đây!
Đám đông ồn ào lại kéo nhau đi. Tôi gọi lại hai cuộc nữa, em vẫn chưa nhấc máy! Tôi thật sự cảm thấy đau lòng. Em vì một người mà khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, còn tôi vì em mà trái tim như muốn tan ra.
Và thế là tôi quyết định quay lại nơi ấy tìm em. Một phép thử nhỏ: nếu tôi quay lại và em vẫn ở nơi ấy, tôi sẽ bất chấp tất cả, kể cả những mảnh vỡ găm vào tim ấy, để tiếp tục ở lại bên cạnh em như trước. Còn nếu em không ở nơi ấy, tôi sẽ coi như mọi thứ đã chấm dứt và sẽ cố gắng càng để mình xa em bao nhiêu càng tốt. Thế nên ông trời ạ, câu trả lời này phiền Người quyết định giùm con!
Đôi lúc người ta cần dũng khí để làm một việc gì đó đến từ vận mệnh. Vận mệnh sẽ quyết định em có thật sự là mảnh ghép của tôi hay không.
Tôi phóng xe trở lại triển lãm với tốc độ nhanh nhất có thể. Bác bảo vệ nhìn thấy tôi và ngỡ ngàng:
- Cháu ơi, lễ hội tàn lâu rồi!
- Vâng cháu biết rồi ạ, cháu để quên đồ nên quay lại lấy thôi ạ!
- Thế nhanh lên nhé, triển lãm sắp đóng cửa rồi!
- Vâng ạ!
Tôi cất xe rồi lại chạy như bay đến chân cầu thang dưới văn phòng. Em vẫn ngồi đó, lặng thinh và trầm mặc như lúc tôi đi. Và trong tim tôi lúc ấy đã hình thành một quyết tâm lớn sẽ che chở và bảo bọc cho cô gái nhỏ bé ấy dưới bầu trời rộng lớn này. Tôi rút điện thoại ra và nhắn tin cho một người trong nhóm: "Mình có chút việc rồi, không đi karaoke với mọi người được. Amio vẫn đang bận. Mọi người đi hát vui vẻ nhé!"
5. Sự lựa chọn của định mệnh
Tôi lấy khăn giấy, bước đến ngồi xuống bên cạnh và đưa cho em và không nói gì. Khuôn mặt em chan hòa nước mắt, mascara, phấn mắt và son môi tèm lem như gấu trúc. Em nhìn thấy tôi, xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
- Anh chưa về à? – Em lên tiếng hỏi.
- Con gái khi make up là không được khóc, biết không? – Tôi nói một cách ngẫu nhiên.
- Anh thấy rồi à? – Em nói, rất nhỏ.
- Từ góc này nhìn trời đẹp thật! – Tôi ngước mắt lên nhìn thấy cả bầu trời sao rồi cảm thán thật nhẹ, có vẻ không ăn nhập với câu hỏi của em lắm.
- Anh vừa giống Bụt, lại vừa không giống Bụt. – Em hóm hỉnh.
- Vì sao? – Tôi chợt bật cười vì câu kết luận của em.
- Anh xuất hiện đúng lúc em cần một ai đó vực dậy nhất (vì em tê hết cả chân rồi), nhưng lại không hỏi: "Vì sao con khóc?". – Em nói rồi cười giòn. Tôi hầu như lúc nào cũng bị thu hút bởi những lập luận dường như khá bâng quơ nhưng lại cực kỳ thú vị của em.
- Điều ấy không cần thiết mà! – Tôi kết luận.
- Điều gì? – Em lỡ đãng hỏi, hai ngón tay vân vê tờ giấy ăn trong lòng bàn tay. Tôi cá là sự tập trung của em 90% là đang đặt ở tờ giấy ăn rồi, trông có vẻ như em đang nghĩ sẽ xé chúng thành mấy mảnh.
- Anh không hỏi em: "Vì sao em khóc?" – Tôi kiên nhẫn trả lời để thu hút lại sự chú ý của cái đầu óc đang mơ mơ màng màng của em. – Hỏi một điều mình đã biết để làm gì?
- Anh biết thật à? – Em vẫn đang vo viên tờ giấy ăn.
- Không phải em sẽ trả lời là do bài diễn vừa rồi nhiều lỗi quá, em cảm thấy xấu hổ sao? Rơi naruko một lần, tập sai chân tay hai lần, nhầm nhịp hai lần. – Tôi không ngại ngần gì chỉ ra tất cả các lỗi.
- Trời anh còn nhớ hơn cả em đó. Thực ra em cũng chưa nghĩ ra xem nếu anh hỏi em vậy thì em sẽ trả lời thế nào, nhưng có vẻ như em sẽ trả lời thế thật, ha ha. – Em nói rồi lại cười giòn tan. Tiếng cười thánh thót như thứ mật ngọt rót vào tim ngọt ngào và khiến người ta như bị nghiện.
- Mà anh thì không thích nghe kiểu nói cho có, nên anh sẽ không hỏi. – Tôi bổ sung.
- Ừ nhỉ! – Em nói cứ như vừa vỡ lẽ ra điều gì. – Anh có rảnh không? Có muốn nghe lý do không-phải-nói-cho-có của em không?
- Có cho cả hai!
Em bắt đầu kể. Tôi chỉ im lặng lắng nghe, cũng không đưa ra bất cứ một bình luận nào.
- Đúng chỗ này này, chỗ mà em đang ngồi ấy, là nơi mà em và Ryuu gặp nhau lần đầu tiên trong một Cosplay Festival. Thực ra ban đầu em đi cospay là vì hâm mộ Ryuu đó! Lúc xem những bộ ảnh của Ryuu, em đã cảm thấy rất thích cái phong thái tao nhã và tuyệt đẹp ấy và em đã ước gì mình cũng có thể bước chân vào thế giới kỳ diệu này. Và hôm em gặp Ryuu là lần đầu tiên em khoác lên mình một bộ đồ cosplay và hóa thân trở thành một nhân vật trong bộ manga mà em yêu thích.
Khi em thấy Ryuu thì anh ấy đang bước xuống từ cầu thang này, mặc bộ vest trắng toát của khối học sinh ban đêm trong Vampire Knight và trông hệt như một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã vậy! Anh ấy nhìn thấy em, đi về hướng em và hỏi em có bút không, cho anh ấy mượn.
Lúc ấy, em cảm giác như tim mình ngừng đập rồi, giống như mình được gặp thần tượng trong mơ, mà lại còn được chính thần tượng ấy chủ động bắt chuyện vậy! Em cũng chẳng nhớ lúc ấy mình đã dùng đến noron thần kinh nào để có thể giữ được bình tĩnh và lấy bút từ trong cặp ra đưa cho anh ấy. Anh ấy cười rất đẹp, nói cảm ơn và khen bộ đồ cosplay của em dễ thương lắm. Thật sự em cảm thấy muốn rụng rời chân tay ra luôn, nếu anh ấy không đang đứng trước mặt em như thế, thì