Old school Easter eggs.
Nửa đời

Nửa đời

Tác giả: Sưu Tầm

Nửa đời

Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm được. 


***


Kim ngước nhìn mái tóc xơ xác và đôi mắt thâm quầng, khẽ nhếch môi trước bộ dạng tồi tệ của mình trong tấm gương lạnh lẽo. Đã mấy đêm ròng, cô không thể ngủ trọn giấc. Những sợi tóc phai màu thuốc nhuộm quấn vào nhau rối bù mài trên chăn gối.


Cô lại mở tin nhắn, hi vọng nhìn thấy dòng tên của Lâm hiện ra nhưng tất cả chỉ là danh sách dài những con số từ tổng đài. Cô nghiến răng, gào lên những tiếng man rợ, quăng quật tàn nhẫn tất cả những đồ vật đã từng được cô nâng niu, dẫm đạp lên chúng và mặc kệ cho máu túa ra từ làn da xanh xao vì những mảnh thủy tinh cứa phải. Thứ dịch đặc màu đỏ ấy lẫn với nước mắt lăn ra từ đôi mắt vẩn lên hàng trăm vệt đỏ quạch tạo ra một màu sắc ma mị. Cô tựa lưng vào chân giường, khung cảnh đáng sợ xung quanh dần nhạt nhòa rồi tắt lịm, Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng, nhưng cô không còn đủ sức nhận ra, âm thanh dội vào không gian như vẫn đang phảng phất đâu đây tiếng nấc nghẹn ngào.


Nửa đời


Kim cảm thấy cổ họng khô đắng, đầu đau như sắp nổ tung, cô tỉnh dậy, chẳng biết ai đó đã đưa cô vào đây- phòng cấp cứu sặc mùi thuốc sát trùng. Tiếng kéo cửa khe khẽ, dáng một người con trai tiến lại bên giường bệnh :


- Em thấy trong người sao rồi?


- Anh đến đấy à?


- Ừ, anh xin lỗi.


- Không sao, chỉ cần anh đến là tốt rồi, anh đưa em về đi, em không muốn ở đây nữa. – Kim cố gượng dậy nhìn Lâm, ánh mắt thiết tha đến tội nghiệp.


- Đừng ngồi dậy, em phải ở đây cho khỏe lại đã.


Kim dùng hết chút sức còn lại, ôm choàng lấy Lâm, nức nở trong rã rời. Lâm run run đưa bàn tay đặt lên đôi vai gầy mỏng của người con gái ấy, lòng anh quặn lên, cái ôm giờ đã không còn ấm áp, anh tự nguyền rủa mình nhưng anh chẳng thể rời bỏ Kim lúc này. Anh cảm nhận được rõ nước mắt Kim rơi trên vai mình, từng giọt chát mặt và bỏng rát. Lâm cố tách mình khỏi Kim trong cái níu chặt của đôi tay băng bó chằng chịt.


- Đừng đi, ở lại với em, một chút nữa thôi.


- Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng nhõng nhẽo như trẻ con vậy.


- Anh sẽ lại đến đúng không? Anh sẽ quay lại đón em.


- Ừ, anh sẽ đến thăm em.


Lâm quay lưng đi, bỏ lại đằng sau đôi mắt ngấn nước của người anh từng yêu, phải, chỉ là đã từng. Bắt anh bỏ mặc Kim, anh không đành, nhưng bắt anh lừa dối Kim, anh càng không làm được. Tình cảm có lẽ cả đời chẳng thể quên, nhưng tình yêu không còn nữa thì càng cố gắng vun đắp sẽ chỉ làm tổn thương nhau thêm.


***


Lâm ngồi câm lặng đưa mắt nhìn dòng người ngược xuôi ngoài đường, vị cà phê đắng chảy cùng mạch suy tư. Anh tự hỏi lòng rằng ruồng bỏ một người yêu anh đến sẵn sàng làm mọi thứ để có anh, bất chấp mọi tổn thương để bên anh, như thế có quá tàn nhẫn không? Anh đang đuổi theo một tình yêu mà chính anh vẫn chưa dám chắc có chạm tới được dù thoáng qua, vậy là đúng hay sai? Nhưng thậm chí ngay lúc này, tâm hồn anh cũng đâu có thoát khỏi tình cảm cuồng nhiệt đó. Hình ảnh người ấy ám ảnh đầu óc anh, làm anh như khờ dại, vừa mới cười vu vơ lại trĩu lòng, khiến anh không thể làm chủ nổi cả hành động lẫn suy nghĩ. Anh nghe mọi bản nhạc cô ấy nghe, đọc tất cả những cuốn sách cô ấy thích, đến những nơi cô ấy thường đến, thậm chí chọn vị caffe giống cô ấy, nhưng anh đã bao lần chết lặng vì những lạnh lùng anh nhận lại.


Sân trường hỗn loạn, sinh viên ý ới gọi nhau, ai nấy xuýt xoa trong cái lạnh tê buốt của tháng mười hai. Lâm cuộn tròn bàn tay trong túi áo măng tô dày, rảo bước về phía cổng trường, nhưng rồi đôi mắt anh không thể chống lại sức hút vô hình từ xa, anh đi như vô thức tới phía người con gái ấy, gọi lớn:


- My ơi!


My giật mình, quay lưng lại, phải mất mấy giây cô mới nhìn ra người vừa gọi mình. Đôi môi hồng nhợt nhạt đi vì lạnh nhưng nụ cười thì vẫn đủ sức gieo vào lòng ai đó một cảm xúc lâng lâng.


- Hi em!


- Hai với ba gì, anh làm giật mình đấy!


- Thật à? Xin lỗi nha, em không bận gì chứ?


- Có, chắc là em bận về nhà tránh rét thôi, thời tiết này làm em lười biếng.


- Vậy thì đi trốn lạnh đi, anh biết chỗ này hay lắm.


- Thật hả? Nghe hấp dẫn đấy!


Phố lên đèn, trời đông đổ bóng xuống vội vã, người ta tìm cho mình những góc nhỏ để tránh những cơn gió lạnh cứa cắt da thịt. Quán trà chiều vắng khách, bóng hai người trơ trọi giữa những bộ bàn ghế không người, trơ trọi với sự im lặng bởi vách ngăn đè lên tim. Lâm muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng lại sợ tất cả sẽ lùi về con số không, anh cố rằn thành tiếng vài câu hỏi vô hồn và cũng nhận về những lời đáp khách sáo. Anh chợt thấy sợ hãi, không hiểu vì sao cứ mỗi khi chỉ có hai người, My lại trở nên xa lạ đến vậy. Còn My, dù vô hình hay cố ý, cách mà cô tỏ ra vui vẻ luôn khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên tít tắp. Mặc dù người ngoài có thể tưởng họ là một cặp đẹp đôi đang thật sự gắn kết, nhưng nếu nhìn kĩ vào đôi mắt, họ đang lảng tránh nhau! Điện thoại Lâm cứ rung lên từng hồi, gương mặt anh lộ rõ căng thẳng.


- Anh sao thế? Mệt thì mình về thôi.


- Không sao, lâu lắm mới được đi chơi với em, bây giờ còn sớm mà! - Nụ cười của Lâm không thể trốn được ánh mắt nghi ngại từ My.


Dĩ nhiên My nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn, cô một mực từ chối nhưng Lâm vẫn khăng khăng đưa cô về. Đến tận khi cửa nhà My đóng lại, Lâm quay xe, run rẩy mở điện thoại, chín cuộc gọi nhỡ, và giờ là cuộc gọi thứ mười, anh cố dịu dàng thưa máy, sống mũi cay xè:


- Kim à? Anh nghe đây.


- Sao anh không giữ lời hứa? Anh đang ở đâu vậy?


- Anh sẽ đến thăm em mà.


- Không cần đâu!


Lâm giật mình khi nhận ra tiếng nói ở ngay sau lưng. Anh quay lại, lồng ngực như nứt ra, cảm giác chết đi trong giây lát. Kim đứng đó, gương mặt tiều tụy hốc hác, hơi lạnh cứ gặm mòn tấm thân yếu ớt gần như biến mất trong chiếc áo bệnh nhân mỏng tang, tay cầm con dao nhọn sáng lóa chĩa thẳng vào Lâm, cô cắn chặt môi đến bật máu.


- Tôi giết anh! – Kim rít lên, nước mắt lã chã.


- Em điên rồi, bỏ dao xuống!


- Tôi điên hả, không, tôi tỉnh táo mà, đồ tồi, anh chết đi! chết đi! - Kim như gào lên, đôi chân loạng choạng đứng không vững.


- Kim ơi, em bỏ dao xuống đi, em làm sao thế này? – Lâm không thể ngăn được nước mắt đua nhau tràn ra, từng chữ đứt quãng vỡ tan trong bóng tối u ám bao phủ.


- Anh mặc tôi chết dần chết mòn để sung sướng cười cợt như thế, anh còn làm bộ thương hại tôi à?


Kim lao tới, tiếng thét đâm thủng không gian tối tăm tĩnh mịch đến man rợ... Con dao văng ra đường, ánh đèn leo lét cuối ngõ soi vào lưỡi dao chưa hết mùi tanh. Kim quỳ lê trên đất, miệng phát ra những âm thanh thổn thức của nỗi tuyệt vọng. Mặc cho máu loang lổ trên áo, đôi bàn tay rách toạc như có thể nhìn thấu cả xương, Lâm vẫn giữ chặt Kim trong lòng. Hơi thở của Kim thoi thóp phả vào ngực người đàn ông cô tin là định mệnh.


- Có nhất thiết phải làm khổ mình thế không, anh tồi như vậy mà sao em còn yêu anh? – Lâm cắn chặt môi, từng nơron trên cơ thể lúc này như đứt gãy.


Với Lâm, thể xác có lẽ không còn biết đau, Lâm bế thốc Kim lên, lao đi trong đêm. Mưa lất phất làm nhòe đôi mắt, anh nhớ lại những khuya đưa Kim về, cô ngủ trên vai anh rất đỗi bình yên, hàng mi cong khép nhẹ mơ màng. Đêm nay, Kim cũng gục trên đôi vai ấy, nhưng sao mệt mỏi, sao rã rời, sao buốt cả tim nhau? Những cột đèn đường lùi về phía sau, bóng người nhòe về phía sau, tình yêu cũng bị nhấn chìm phía sau lưng mất rồi, hết yêu nhưng sao lòng còn đau như thế, hết yêu nhưng còn thương nhiều hơn thế!


Căn phòng trống trải, đêm im lìm, My lặng nghe tiếng thở của chính mình như đông lại vì lạnh. Những ca từ quen thuộc lại vắt nước mắt thấm vào gối, cô mở danh bạ, xóa đi một số máy.


Chăn gối vùi Kim lọt thỏm giữa mê man, tiếng máy trợ tim vang lên những nhịp vô hồn. Đến cả khi ngất đi mà những cơn mơ hòa trộn cả tuyệt vọng lẫn vệt hi vọng đứt đoạn cũng không tha, cô nói trong mộng mị "Sao lại thế chứ anh?"


Gần sáng, Lâm vẫn bó gối bên hiên. Mưa phùn hắt vào làn da một cảm giác ẩm ướt, gió bấc lại muốn hong khô tất cả. Có chăng giống như lòng anh, không thể thoái khỏi cái bẫy của chính mình...


***


Thư viện đông nghẹt, sinh viên chen lấn để mượn tài liệu cho kì kiểm tra, chưa bao giờ họ chăm chỉ như thế, quay cuồng trong bài vở và lo lắng. Lâm dành hầu hết thời gian cho sách bút, công thức, những bài học với giảng viên, như thế phần nào giúp anh thôi nghĩ lại những điều đã qua. Anh giấu My chuyện đã xảy ra, cũng ít gặp My hơn mặc dù không kìm nổi nỗi nhớ vẫn ngấu nghiến trái tim mình mỗi đêm, ngay cả trong giấc ngủ. Anh thường đến trường sớm và ra về thật muộn, như để trốn tránh một điều gì đó đáng sợ nhưng mơ hồ. Kể từ cái đêm đó, Lâm không hề nhận được cuộc gọi nào của Kim, những tin nhắn thưa thớt dần rồi ngừng hẳn. Có lẽ Kim hết yêu anh rồi, hoặc còn, nhưng đã thôi mong đợi anh trở lại bên cô một lần nữa.


Một buổi chiều thảnh thơi sau gần một tháng mệt nhoài với giấy bút và điểm số, Lâm lái xe tới quán café quen thuộc đã lâu anh không qua, chỗ ngồi và hương vị không thay đổi, anh ngả lưng xuống chiếc sofa, hướng mắt ra phía vô định. Một cô gái rời khỏi tiệm xăm với dòng chữ gì đó chạy dọc cánh tay trắng muốt, mái tóc nhuộm highlight màu tím nhạt bị gió hất tung, trông cô ta lôi cuốn tới mức bí ẩn, Lâm giật mình, ngồi thẳng dậy để nhìn rõ. "Kim?" – Lâm thốt lên, không tin vào mắt mình, đổ lưng ra sau, hơi thở của anh dài hơn. Như vô thức, anh rời khỏi quán café, phóng xe tới chung cư nơi Kim ở, chạy một mạch lên lầu, đứng trước cửa nhà Kim, anh khựng lại khi thấy Kim đang ngồi nói chuyện với ai đó mà anh chỉ nhìn lấp ló sau chiếc ghế sofa, kịp nghe vỏn vẹn vài tiếng đay nghiến vọng ra "Tôi ổn, không dám phiền em, em giống mẹ em, đều tốt bụng nhỉ", Lâm biết mình không nên làm phiền lúc này, anh quay đi, khúc mắc trong anh càng rối như tơ vò.


Tiếng giày cao gót nhỏ dần ở cuối cầu thang, Kim miết mảnh lưng gầy guộc trượt dài trên lớp sơn cửa còn mới. Mascara nhem nhuốc trên má, trông cô không khác một con búp bê ủ dột héo úa trong những bộ phim kinh dị mà cô rất thích hồi bé. Tiếng khóc trở nên tức tưởi, vật vã khi ánh mắt cô hướng lên tấm ảnh chụp chung của cô với mẹ, nhưng khóc còn không ra tiếng và máu bắt đầu nhỉ ta từ hai cánh mũi. Nhạc chuông kêu dai dẳng, Kim lết tấm thân tàn tạ để với lấy chiếc điện thoại, đột nhiên, cô cười, cười nham nhở méo mó trong ánh mắt hoang dại. Sự xúc động đến cùng những cơn ho kéo dài đáng sợ, ngón tay trắng bệnh dính máu vừa kịp gấp gáp nhấn số cứu thương trước khi cô lần nữa ngất giữa vũng máu loang lổ trên sàn.


Sau hàng giờ chờ gặp Kim nhưng không được, Lâm trở về nhà, ngã mình ra tấm ga giường phẳng phiu. Nụ cười nửa miệng trên gương mặt lạnh lùng của Kim chợt hiện lên trong đầu, sự mãnh liệt ẩn sau ánh nhìn sâu thẳm đượm buồn đó đã từng khiến Lâm không thể từ chối yêu cô cho đến khi anh dần cảm thấy mệt mỏi. Người ta luôn có thể yêu ai đó nhiều hơn nữa, nhưng một khi sự nhàm chán xuất hiện thì có nghĩa là ta đã đi sai đường ngay từ bước chân đầu tiên. Lâm cay đắng nhận ra mình đã nhấn chìm một người con gái vốn can trường vào vũng lầy của thù hận, của những hi vọng không đáng, của cả những đớn đau nghiệt ngã chỉ vì một người đàn ông không yêu thương mình. Giờ này cô không nghe cú điện thoại mà cô chờ đợi đến hao mòn, tự Lâm không thấy xứng đáng để gặp cô, nhưng có lẽ anh cần được nói ra dằn vặt trong lòng. Vầng trán anh nhăn lại, nghiến mạnh răng, nhắm mắt, hai dòng nước lăn dài xuống thái dương.


Phòng viện tránh cho Kim khỏi tiếng ồn ã bên ngoài, cô cười nhạt nhẽo vì biết mình vẫn còn tỉnh lại. Cửa bật mở, cô liếc xéo rồi quay mặt vào tường :


- Sao bố biết con ở đây?


- Hàng xóm của con gọi cho bố, con còn mệt không? - Người phụ nữ đi cùng đỡ lời.


- Cảm ơn, con đỡ nhiều rồi. Không dám phiền dì.


- Con cần gì thêm không để bố đi mua cho?


- Con không, con sẽ ra viện sớm thôi.


Tiếng thở dài của bố cô làm gian phòng càng thêm não nề, thời gian, trăn trở xăm lên trán ông những đường hằn sâu. Kim không nhìn bố, càng không nhìn người đàn bà bên cạnh ông- người mà chỉ nghe tiếng thôi cô đã thấy ghê tởm, nỗi căm phẫn lại bùng bùng bốc lên bên đôi bàn tay bóp chặt. Hành lang vẫn đông người qua lại, mỗi người một nét cảm xúc riêng.


Những ngày ở viện lê thê với những ống kim, những loại hóa chất mang cái tên kì dị được tiêm vào huyết quản bệnh nhân. Kim không tô môi, không điểm phấn, không mùi hương của nước hoa đắt tiền, cô bước chậm trên hành lang cùng cô độc, nhìn đời mình trôi qua kẽ tay, cô lại cười bằng cái nụ cười chua chát, thâm cay. Kim trở về phòng, thấy lạ bởi giường chiếu được gấp vuốt vuông vắn, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, nhìn quanh nhưng không thấy ai, cô ngồi xuống nghe khóe mắt cay cay. Sự sống đang cạn kiệt dần đến từng nhịp thở yếu ớt, Kim cảm nhận được thời gian cho mình đang vuột đi chóng mặt biết sẽ chẳng thể kéo lại được. Cứ mỗi lần đến tiêm thuốc, các bác sĩ lại phải dừng ở trước cửa phòng, họ nghe thấy tiếng van lơn, xin lỗi, cùng tiếng vung tay với lời chua chát "Em mặc tôi", "Kệ tôi đi, em đến đây làm gì?"... Ngày qua, đêm đến, giấc ngủ vẫn quá khó khăn với Kim, cô lặng lẽ xem lại những bức ảnh cũ, quá khứ trong vòng tay cha mẹ tràn ngập tâm trí, cô nhớ lúc được bố kiệu lên vai để được từ trên cao nhìn ra xung quanh đầy kiêu hãnh. Rồi Kim ngắm tấm ảnh chụp chung với Lâm, đặt lên tim, khẽ mím bờ môi bạc phếch đã cạn kiệt sức sống. Chuyện gì đến ắt sẽ đến, Kim xin xuất viện trước vẻ lo lắng của bác sĩ, cô chỉ cười: "Tôi cần đi tìm vài thứ quan trọng của đời mình, mong bác sĩ hiểu". Kim rời khỏi bệnh viện.


Kim gần như chỉ giam mình trong phòng. Người hàng xóm gõ cửa:


- Kim, em gái em gửi cho em cái này.


- Vâng, em cảm ơn, nhưng nhắc cô ấy là không phải mang đến nữa hộ em nhé.


Vậy nhưng những ngày sau đó, Kim vẫn nhận được chiếc túi không bao giờ thiếu lời nhắn: "Chị nhớ uống thuốc đầy đủ nhé", Kim chỉ ngồi bó gối, vẽ lên cuốn sổ nhỏ hàng loạt biểu tượng cảm xúc, có trang vương vài giọt máu nhòe lên những hình vẽ. Vết xăm thôi đau rát, hằn lên tay đường nét kiêu kỳ của nửa đời xuân sắc chất chứa gian truân, muộn phiền, những tâm tình hình như vẫn chưa kịp trưởng thành song song cùng lý trí. Quẩn quanh giữa quá khứ và thực tại, Kim sắp xếp mọi kỉ vật thật ngăn nắp, cô vuốt ve chúng rất lâu, hoặc cười, hoặc chớp mi thật nhanh không cho nước mắt rơi xuống. Con búp bê thiên thần dấu kĩ góc sâu trong ngăn tủ lại được lấy ra lau chùi cẩn thận, đặt trên ô cửa ngập nắng đã lâu chỉ quen màu xám của khói thuốc.


Cây cầu về chiều như dài đến vô tận, hoàng hôn lan man trườn xuống lưng hai cô gái đứng khoan thai nhìn dòng nước hiền lành dưới chân cầu. Kim thì thầm:


- Em có hận tôi không?


- Người đáng hận phải là em.


- Em quá tốt với tôi, tôi không biết lấy gì đền ơn em cả.


- Em sinh ra đã nợ chị một đời rồi. Em cướp đi của chị tất cả. Lẽ ra em không nên có trên đời, cả bây giờ...


- Đứa trẻ chẳng có lỗi gì. Sai lầm lớn nhất của bố không phải việc phản bội mà là đã không nói ra ngay từ khi hết tình cảm. Nếu biết trước, mẹ chị đã không sốc đến nỗi phải chết đau đớn như thế.


- Bố chưa khi nào thôi giày vò, thực sự bố rất khổ tâm, chị đừng giận bố nữa. Em biết, tất cả là tại em và mẹ.


- Thù hận chỉ làm người ta mù quáng thôi. – Lần đầu tiên Kim cầm tay "em gái", lòng dâng lên một cảm xúc mà cô không nhớ tên, biết chăng vì dãy dài những nghiệt ngã suốt cả tuổi thơ nối dài đến xuân thì đang dở dang đã vội tàn.


Bóng hoàng hôn đang chảy như một thứ mật ngọt ngào, bỗng, Kim đứng lại, nắm chặt tay em :


- Em có nghe thấy không?


- Nghe gì ạ?


- Hạnh phúc! – Cô để tay lên vai em. - Đằng sau em kìa.


Cả không gian như ngưng lại giữa ba người, chỉ những nhịp đập còn tìm nhau.


- Cảm ơn vì anh đã đến. – Đặt tay em gái vào tay người cô yêu, mắt Kim long lanh.


- Kim! Em và My ... Anh đã... chuyện này...


- Tình yêu không bao giờ là lỗi lầm! Chỉ là mình có yêu đúng cách hay không thôi. Em đã sai, nên em mong mình không gây thêm sai lầm nào nữa.


Kim quay sang, nhìn My – Kim cảm ơn em vì tất cả hi sinh mà em dành cho Kim, chuyện của quá khứ, để quá khứ giữ lại thôi.


Kim bước đi, nụ cười dịu dàng để lại.


Giấc ngủ nhẹ nhàng vuốt đôi mi cong, tấm ảnh cũ đặt nhẹ lên gối, từ nay, không bao giờ còn những cơn ác mộng. Đóa hoa trắng đặt trên nấm mộ có bức di ảnh của một cô gái trẻ hé môi cười thật bình yên, cô thật đẹp.


Ngân Vy

2hi.us