Duck hunt
Người ta gọi đó là định mệnh

Người ta gọi đó là định mệnh

Tác giả: Sưu Tầm

Người ta gọi đó là định mệnh

(Admin - "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")


Cuộc đời mỗi người bắt đầu bởi một chữ duyên, và khi gặp gỡ và ở cạnh một người có thể đi cùng tới hết quãng đời còn lại thì còn cần đến chữ phận. Và người ta gọi đó là định mệnh.


***


3 năm trước...


Thảo An thức dậy khá sớm so với ngày chủ nhật. Đã tháng 3 nhưng trời vẫn còn lạnh, hơi ấm của chiếc chăn không đủ sức lôi cuốn một đứa không phải là "mèo lười" như cô. Bên cạnh, Nhi – cô bạn cùng phòng vẫn còn ngủ say. Nó là đứa khi đã ngủ nếu không phải đi học vào buổi sáng thì giờ để dậy luôn đúng vào giờ ăn trưa.


Vẫn là thói quen cầm lấy điện thoại xem có tin nhắn, hay cuộc gọi nhỡ nào không. Em "cục gạch" của Thảo An, luôn nằm trong chế độ "không rung, không chuông tin nhắn" đó là thói quen dùng điện thoại của cô. Tối qua nằm nhắn tin với nhỏ bạn thân rồi cô ngủ quên lúc nào không biết, sáng dậy mới đọc nốt tin nhắn.


Người ta gọi đó là định mệnh


Thảo An chào sáng chủ nhật bằng một tinh thần rất tốt, mà khi nào cô chẳng như vậy, chủ nhật là ngày được nghỉ học cơ mà. Trời vẫn còn lạnh, cô bước ra khỏi nhà tắm với khuôn mặt tỉnh bơ, nước lạnh khiếp. Đã là kỳ học thứ 2 rồi nên mọi thứ ở bên ngoài cô đã thích nghi rất tốt, cũng chẳng còn cảm giác lạ lẫm hay tủi thân như hồi mới nhập học. Thảo An tới thành phố này không có người quen hay bà con gì sống ở đây hết. Cô tự do với cuộc sống của mình và luôn ý thức được, ba mẹ cũng rất tin tưởng và yên tâm vì cô vốn là đứa sống tự lập từ nhỏ.


Sáng chủ nhật nếu không ngủ tới tận trưa dậy như Nhi, thư viện thì cũng đóng cửa, mấy nhà sách trong thành phố thì còn quá sớm để mở cửa, cô đành lôi truyện tranh ra đọc. Đó là điều mà Nhi lúc nào cũng bảo Thảo An là trẻ con, những lúc như vậy cô chỉ cười, vì đó là sở thích từ bé của cô. Trên giường Nhi vẫn còn đang ngủ, ngủ rất ngon, nó có biệt danh là "sâu ngủ". còn Thảo An thì vẫn chăm chú đọc truyện.


Chuông điện thoại reo lên, là của Thảo An. Nhưng số lạ, chần chứ tý rồi cô bắt máy:


- A lô!


- A lô! Xin lỗi ai đây ạ! . Một giọng nam cất lên


- Xin lỗi, anh là ai ?. Thảo An hỏi đầy nghi ngờ.


- Thế em là ai mà lại gọi vào số của anh. Chàng trai kia hỏi lại cô.


- Thế anh là ai mà lại gọi vào số của em, rồi hỏi em là ai?


- Anh thấy có cuộc gọi nhỡ, anh gọi lại hỏi...


- Xin lỗi, em không nói chuyện với người lạ. Anh kia nói chưa hết câu đã bị Thảo An cắt ngang rồi tắt máy.


Anh chàng kia lại gọi, cô lại tắt máy không nghe. Anh lại gọi, cô lại tắt máy không nghe. Mấy đứa bạn thân luôn mắng cô, vì số lạ gọi tới cô không nghe, nghe mà hỏi làm quen hay gì đó là cô tắt máy chẳng bao giờ nghe. Tụi nó bảo cô chảnh quá đi. Nhưng Thảo An vốn dĩ là đứa bướng bỉnh, cô nghĩ chắc lại ai đó làm quen cô rồi giở trò thế này. Màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn, cô mở ra thì là tin nhắn từ cái số lạ vừa mới gọi cho cô. Nội dung đại khái nó như thế này "Sáng nay anh ngủ dậy thấy cuộc gọi nhỡ lúc 6h02, gọi lại hỏi xem ai chứ anh cũng không biết. Chứ anh không có ý gì cả".


Thảo An ngỡ ngàng, đọc xong tin nhắn ấy rồi cô xem nhật ký cuộc gọi. Các số vừa gọi: 6h02, có cuộc gọi tới số của anh mới nãy điện qua cô. Thảo An giật mình, 7h sáng cô mới ngủ dậy, mà trước đó 1 tiếng đồng hồ đã có cuộc gọi qua số điện thoại ấy. Cô ngây mất mấy giây, rồi gọi lại số ấy, nhưng anh chàng kia tắt máy gọi lại cho cô, cô bắt máy:


- Em xin lỗi, nhưng em không gọi qua anh. 7h em mới ngủ dậy mà không hiểu sao điện thoại lại gọi cho anh lúc 6h02!. Thảo An nói vội vàng.


- Ừ, thế em ở một mình hay ở với ai?. Anh kia từ tốn hỏi lại cô.


- Em ở cùng với bạn. Nhưng thật sự là em không có gọi qua anh,em nói thật đó!.


- Hay là bạn em gọi?!


- HiHi, em ngủ 7h dậy thì nó phải 9h mới dậy. giờ vẫn đang còn ngủ đó. Mà cho em xin lỗi nha. Thật sự là em không có gọi qua!.


- Không có gì đâu, không có gì phải xin lỗi đâu. Vậy chào em nhé.


- Dạ, chào anh!.


Nói rồi cô tắt máy. Thở phào nhưng lòng vẫn đầy những câu hỏi, cô vẫn không hiểu sao trong điện thoại cô lại có cuộc gọi qua số anh, trong khi cô và Nhi đều đang ngủ. Lát sau, khi Nhi tỉnh dậy Thảo An kể lại chuyện hồi nãy cho nó nghe, Nhi mở to mắt ngạc nhiên, cũng không tin nổi như Thảo An vậy.


Người ta gọi đó là định mệnh


Mọi chuyện sẽ chẳng có gì để viết tiếp vào đúng một tuần sau đó, cũng lại là ngày chủ nhật định mệnh. Bà cô mua cho Thảo An chiếc sim điện thoại mới, nhưng mạng vina. Cũng vì công việc nên Thảo An lắp sim vina vào gọi qua cho bà cô ở mãi ngoài Hà Nội rồi không tháo sim ra, để mãi tới tận trưa. Lúc đó Thảo An và Nhi đang xem clip sóng thần ở Nhật Bản thì chuông điện thoại của Thảo An reo lên. Là cái "số lạ" mà tuần trước điện thoại của cô tự gọi vào đây mà. Cô giật mình, cái sim mới của cô, cô mới lắp vào máy mấy tiếng đồng hồ trước, làm thế quái nào mà anh ta biết số cơ chứ, cô cũng chỉ mới gọi qua cho bà cô rồi để điện thoại đó cơ mà. Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Thảo An bắt máy, nói dồn dập:


- A lô, anh ơi, em ở số 361 đây, sao anh biết số này của em?


- Anh thấy cuộc gọi nhỡ mà!. Anh nhận ra giọng của Thảo An.


- Sao? Cuộc gọi nhỡ ạ?


- Ừ, em gọi anh lúc nãy, anh họp ở cơ quan nên không nghe máy được.


- Anh đợi em một lát, e thay sim rồi em gọi lại anh!


Thảo An nói xong rồi tắt máy. Cô xem lại các số vừa gọi, giật mình đánh rơi cả điện thoại. Nhi thấy sắc mặt Thảo An tái nhợt thì hỏi vội:


- Có chuyện gì vậy Thảo An?


- Cái số anh tuần trước mà An kể với Nhi đó, điện thoại An lại vừa gọi vào số anh ấy. Mà hồi nãy tới giờ An với Nhi ngồi mạng đó, điện thoại thì từ sáng tới giờ không có động tới, vậy mà anh ấy gọi qua, bảo có cuộc gọi nhỡ nên gọi lại. Anh ấy đang họp nên không nghe máy được.


Nhi há hốc miệng ngạc nhiên không kém gì Thảo An. Ngạc nhiên, rồi bắt đầu 2 đứa nhìn nhau và thấy sợ. Vì cả Nhi và Thảo An từ sáng tới giờ cứ xem clip và đọc báo về động đất, sóng thần ở Nhật Bản, chiếc điện thoại ấy để yên đó không có ai động vào. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Thảo An. Cô tháo sim ra và lắp sim điện thoại của mình vào. Bấm số gọi lại cho anh kia, chuông điện thoại đổ rồi anh ấy tắt máy điện lại cho cô.


- Anh ơi! Em ở cái số vina hồi nãy đây! - Thảo An luống cuống nói.


- Anh biết rồi, mà em gọi có việc gì vậy?


- Em không gọi anh. Em cũng không biết tại sao trong danh sách cuộc gọi đi lại có gọi anh nữa, thật sự em không biết!.


Thảo An bình tĩnh kể lại anh nghe câu chuyện về chiếc sim mới, nhưng dường như anh vẫn không tin nó. Thề có trời và ra ngoài đường có đầy ô tô là cô không hề bấm số gọi cho anh ta. Ngay cả anh tên gì, ở đâu, làm gì...bla bla cô đều không biết.


- Vậy thì chúng ta có duyên em nhỉ!.


Rồi anh và Thảo An nói chuyện với nhau, hỏi tên, rồi quê ở đâu, làm gì, học gì. Hóa ra 2 người cũng có duyên với nhau thật. Anh ta ở cùng quê với Thảo An, cách nhà cô 15 km. Học cùng trường cấp 3 với cô nhưng trên cô mấy khóa. Anh tên là Dũng. Ra trường đi làm được mấy năm nay rồi, hiện anh đang ở Hà Nội. Cũng từ đó anh và Thảo An hay liên lạc với nhau. Anh ta nói chuyện khá thú vị, còn Thảo An cô sinh viên năm nhất còn lắm những ngây thơ, một tâm hồn còn trong sáng, vô tư hồn nhiên. Những ngày đi làm về mệt nhọc hay áp lực ở công ty, anh đều gọi điện nói chuyện với Thảo An. Và rồi lâu thành quen, ngày nào anh cũng gọi điện nói chuyện với cô. Và thế là một thứ tình cảm không tên đang dần hình thành trong những cuộc điện thoại kia.


Người ta gọi đó là định mệnh


Nói ra thì sẽ chẳng ai tin về chuyện điện thoại Thảo An tự gọi vào cái "số lạ" kia tới 2 lần. Nếu không có Nhi thì mọi người sẽ nghĩ rằng đó là chuyện bịa đặt, và ngay cả Thảo An mỗi khi nhớ lại vẫn không khỏi rùng mình. Đôi khi trong điện thoại Dũng vẫn hỏi cô là tại sao 2 người lại quen nhau. Rồi cả lại tự trả lời cho câu hỏi đó:


- Chắc tại anh đẹp trai quá nên tổng đài giới thiệu em cho anh đó.


- Thảo An những lúc như vậy thì lại cười rồi chọc anh thêm:


- Em phải gặp xem anh đẹp trai cỡ nào mà tổng đài giới thiệu cho em mới được.


Phải nói thêm một tý về vấn đề này. Dũng và Thảo An nói chuyện qua điện thoại với nhau gần 1 năm sau đó mới gặp nhau. Lí do thì rất chi là dễ hiểu. Dũng làm cho một công ty lắp ráp ô tô ở Hà Nội, còn Thảo An thì đang theo học tại một trường Đại học ở miền Trung. Hè năm nhất Thảo An vào Sài Gòn chơi, rồi về nhà 1 tuần mới vào trường nhập học. Dũng thì ở lại Hà Nội làm không có thời gian nghỉ phép. Mọi thứ đều trao đổi với nhau qua điện thoại, có những đêm Dũng gọi cho Thảo An nói chuyện liền mấy tiếng đồng hồ. Có khi ở công ty có chút áp lực, Dũng lại gọi cho Thảo An. Hỏi thăm anh được đôi tý rồi cô lại thao thao những câu chuyện không đầu, không cuối, anh thì lúc nào cũng lắng nghe cô nói. Rồi Dũng yêu cái sự hồn nhiên nơi Thảo An lúc nào không hay biết. Anh yêu những câu chuyện Thảo An kể, yêu cái giọng nói của cô qua điện thoại, yêu sự vô tư hồn nhiên nơi cô và hơn cả trái tim Dũng đã đập lạc nhịp vì một cô bé mà Dũng chưa một lần gặp mặt.


Quen nhau được 2 tháng thì Thảo An bắt đầu bước vào ôn thi cuối kỳ. Mùa hè, rồi bài vở khiến cho Thảo An thấy chán ngắt và thấy lười biếng. Mỗi lần Dũng gọi điện cho Thảo An mà cô đang học là anh lại bảo sẽ gọi lại sau, rồi cứ chọn thời gian Thảo An rảnh và gọi điện. Những đêm ôn bài buồn ngủ Dũng lại gọi nói chuyện để cho Thảo An tỉnh táo rồi học bài. Sự quan tâm của Dũng khiến cho trái tim Thảo An thấy ấm áp. Một cô bé vừa mới bước chập chững vào đời, vẫn sống bằng một trái tim thơ dại, sự thơ ngây tới vụng về, thật thà và trong sáng tới nỗi Dũng không khỏi không bật cười. Có lẽ những bon chen chốn thị thành khiến Dũng thấy bình yên hơn mỗi lần nói chuyện với Thảo An, rồi anh tìm cảm giác bình yên nơi Thảo An. Những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn khiến anh không thôi nghĩ về cô bé ấy. Ở tuổi 24, Dũng biết trái tim mình đang lạc nhịp vì điều gì.


Kỳ nghỉ hè kết thúc. Thảo An quay trở lại trường cho học kỳ mới. Dũng vẫn gọi cho cô đều đặn. Đã là năm thứ 2 rồi nên so với một năm trước Thảo An có phần trưởng thành hơn, nhưng trong mắt Dũng thì cô vẫn là cô bé ngốc nghếch. Cô và Dũng vẫn trao đổi với nhau qua mail và điện thoại. Những câu chuyện không đầu không cuối khiến cho Dũng không khỏi bật cười, sự bình yên mà chỉ khi nói chuyện với Thảo An Dũng mới tìm thấy. Cũng nửa năm từ sau cuộc điện thoại mà không biết tại sao gọi ấy Dũng và Thảo An trở nên thân thiết với nhau hơn. Giữa một thành phố toàn người xa lạ, ở một thành phố khác cách xa cô hơn 600km vẫn có một Quang Dũng luôn lắng nghe cô nói, bất kể là gì, dù cho những câu chuyện cô kể, những người trong câu chuyện ấy anh không hề biết nhưng sao vẫn cảm thấy thật gần. Về phần Thảo An, từ ngày có Dũng nói chuyện cùng cô thấy vui hơn, những khi vui buồn, những chuyện lớn bé gì cô đều nói cùng Dũng. Và trong trái tim cô gái 19 tuổi ấy cũng bắt đầu nhen nhóm một tình cảm mới.


Chẳng mấy chốc mà kỳ nghỉ Tết cũng gần tới, Thảo An thi xong môn cuối cùng là xếp hành lý về quê, cũng chẳng có gì nhiều ngoài vali quần áo và một ít quà cho người trong gia đình. Cô về Tết khá sớm, trước mười ngày, còn Dũng thì phải ở lại làm tới gần giáp Tết mới được về. Những ngày giáp Tết, Thảo An bận bịu dọn dẹp nhà cửa giúp bố mẹ, cô cũng mong sao khoảng thời gian gần Tết tới nhanh hơn, vì cô háo hức muốn gặp Dũng, người nói chuyện điện thoại với cô gần một năm nay mà chưa hề gặp mặt.


Đêm giao thừa và cũng là sinh nhật Thảo An.


Cầm bó hoa trên tay, Dũng ngập ngừng chẳng nói nên lời nào cả. Hội bạn của Thảo An thì ai cũng tò mò về anh chàng "số lạ" mà Thảo An vẫn hay kể. Cứ chằm chằm vào Dũng làm anh thêm ngại ngùng.


- Mừng sinh nhật em!


Thảo An cầm bó hoa trên tay, khẽ nói cảm ơn. Mắt không dám nhìn vào Dũng mà cứ mãi cúi đầu xuống, bởi lúc này má cô đang ửng hồng lên.


***


Tết năm đó là cái Tết ấm áp nhất của Thảo An. Dũng luôn xuất hiện cùng cô ở mọi lúc mọi nơi.Thấm thoắt cũng năm cái Tết qua đi kể từ ngày đó, cuộc sống có nhiều thứ thay đổi đi nhưng tình cảm mà Dũng dành cho Thảo An thì vẫn vậy. Anh vẫn yêu cô như thuở đầu, như khi cô còn là một cô bé tuổi 18 đầy mộng mơ.


Trong ngày sinh nhật thứ 23 của Thảo An, giữa một căn phòng nhỏ đầy nến, Dũng mở chiếc hộp nhỏ xinh lấy chiếc nhẫn đeo vào tay Thảo An, anh ôm chặt cô vào lòng và thì thầm : "Làm vợ anh nhé". Nước mắt cô khẽ rơi, giọt nước mắt mang tên hạnh phúc.


Cuộc đời mỗi người bắt đầu bởi một chữ duyên, và khi gặp gỡ và ở cạnh một người có thể đi cùng tới hết quãng đời còn lại thì còn cần đến chữ phận. Và người ta gọi đó là định mệnh.


Thanh Nhàn

2hi.us