Duck hunt
Người ấy yêu anh nhiều không anh?

Người ấy yêu anh nhiều không anh?

Tác giả: Sưu Tầm

Người ấy yêu anh nhiều không anh?

(Admin - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")


Sao cứ phải ôm mãi một niềm đau?


Đã qua rồi những niềm đau quá cũCất trong lòng nhưng sẽ phải tìm quên.


Buông đi thôi!


***


Một ngày mưa gió bão bùng, Hà Nội ngập ngùng trong tháng của mưa ngâu. Ai cũng vội vã như trốn chạy sự cô đơn, còn tôi đi qua những ngày mưa thật chậm, chọn cách thả mình trong thoáng lạnh hơi sương. Mưa mùa này vấn vương mà đau thương đến lạ, dai dẳng như nỗi đau của một cuộc tình vừa hay sâu sắc đã vội phải chia ly; đủ mặn nồng nhưng đắng chát và cay cay; lạnh lùng như vẻ thờ ơ của kẻ đang tâm cất bước xa rời, chẳng mảy may hối tiếc, chẳng ngoảnh mặt nhìn lại, bỏ mặc mảng ký ức xanh xao và hư hao ngày cũ...


Người ấy yêu anh nhiều không anh?


Ngày nắng hiếm hoi giữa những ngày mưa dài. Chọn cho mình một góc khuất, ngẩn ngơ ngắm nhìn đường phố thân quen trong một quán cafe xa lạ. Những ngày qua mưa mưa hoài chẳng ngớt, lòng cũng đau đau hoài chẳng nguôi. Đôi khi những thứ tưởng chừng quá quen thuộc lại là thứ mơ hồ nhất, xa vời nhất và đôi tay chẳng thể nào chạm tới, chẳng thể nào nắm giữ được.


Miên man trong dòng suy nghĩ ưu tư rối bời, nhấp một ngụm cacao nóng cho lòng ấm chút thôi, tôi chợt giật mình khi thấy anh bên người mới, lướt qua tôi quá nhanh khi tôi còn chưa kịp vẫy chào. Mà chào rồi sao chứ? Chỉ là một nụ cười giả tạo trên môi, đôi mắt hững hờ, sự lạnh nhạt đan xen một chút nhói lòng đau. Vậy thì thôi, cứ để niềm đau được chôn giấu, đừng đào bới quá khứ tổn thương nhau. Nghĩ đến đây tôi bỗng lặng im, chỉ lặng im theo dõi ...


Anh gầy đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt thì sáng ngời vẻ hạnh phúc kiêu sa. Phải rồi, người ta cho anh nhiều hạnh phúc, nhiều điều mới lạ khiến anh vui, khiến anh quên đi mất một người luôn âm thầm lặng lẽ dõi theo anh. Cuộc đời thật trớ trêu, có quá nhiều nghịch lý, như chính tôi lúc này. Vốn định tìm đến một nơi xa lạ, chỉ để trốn tránh, để tìm quên, vậy mà cảnh tượng trước mắt lại như chọc tức và thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Thật tệ! Mà thật ra ai cũng như ai, dù là lưu luyến hay chẳng còn vấn vương, họ đều chọn cho mình cách để ít phải chịu tổn thương nhất. Cứ ngỡ không đến nơi cũ sẽ chẳng gặp người cũ, đâu biết rằng đến trái đất còn quay thì đâu ai hay đối phương sẽ chẳng lúc nào thay đổi? Tiếc cho một góc kỷ niệm sẽ vĩnh viễn rơi vào lãng quên!


***


- Anh sẽ mãi yêu em chứ?


- Không gì là mãi mãi nhưng em biết mà, anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng!


Câu nói này sao nghe quen thuộc thế? Giọng nói này sao chẳng khác khi xưa, cả đôi mắt kiên định ấy cũng không khác là mấy. Mắt tôi bỗng cay xè, nghe vị đắng len lỏi vào trong tim. Có cái gì đó trong tôi vỡ nát, có cái gì đó chan chát nơi cổ họng. Đắng. Từng mảnh vụn trái tim như lại được xáo tung. Ừ hóa ra đến lúc chia tay, cả những câu nói ngỡ chỉ cho riêng mình giờ cũng đã thuộc về người ta.


Tôi muốn khóc nhưng sao không thể, muốn níu giữ nhưng lại càng chơi vơi, tim tôi đau như bị ai bóp nghẹt, từng kỷ niệm khi xưa lại ùa về, giày vò đến nhói đau. Đã có lúc hạnh phúc ấy thuộc về tôi, đã có lúc từng kỷ niệm cũng chia đều cho hai đứa. Vậy mà giờ đây mọi thứ chỉ còn là ký ức - ký ức của riêng tôi. Phải chăng mọi sự thật đều tàn khốc dù được giấu rất kĩ đằng sau những lời đường mật, sau lớp vỏ ngọt ngào dối trá. Cả tình yêu cũng vậy? Liệu một ngày nào đó anh cũng sẽ quên?


Tôi lặng người, cảm giác hẫng hụt như vừa đánh rơi một thứ gì đó quan trọng lắm lắm mà chẳng biết phải làm sao mới tìm lại được. Anh ôm cô gái ấy vào lòng, khẽ vuốt mái tóc. Ánh mắt dịu dàng quan tâm. Cả những cử chỉ ân cần và nụ cười rạng rỡ. Giờ đây tất cả chẳng còn dành cho tôi. Tôi nhìn cô gái ấy thật kĩ, có đôi chút xao lòng bởi cô gái ấy có nét gì đó hao hao giống tôi. Hay bởi khuôn mặt rạng ngời của cô ánh lên niềm hạnh phúc. Bởi hạnh phúc giống nhau khiến con người trở nên ngây ngô giống nhau? Tôi bỗng thấy mình dại khờ quá. Tôi cũng đã từng tin những lời anh nói. Anh nói mãi mãi là như thế, không bao giờ thay đổi!


- Thế còn ... chị ấy thì sao anh? - cô gái có vẻ ngập ngừng.


Tôi bất ngờ trước câu hỏi ấy. "Chị ấy" ư? Phải chăng cô ấy đang nhắc đến tôi? Vậy là cô ta biết chuyện giữa chúng tôi nhỉ. Tôi cười nhạt. Hóa ra họ đã yêu nhau nhiều đến mức anh chẳng che giấu bất cứ điều gì. Vậy có nghĩa là tôi đã thua cô ta hoàn toàn mất rồi.


- Anh tin cô ấy sẽ hiểu cho chúng ta.


Hiểu ư? Thông cảm ư? Điều đó có quá bất công với tôi không? Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Gặp nhau anh sẽ nói gì đây, tôi phải đối diện với người yêu và bạn gái mới của người yêu như thế nào đây? Mà khoan đã, giờ có lẽ nên gọi là người yêu cũ thì đúng hơn.


- Đi! Anh đưa em đi gặp cô ấy!


Gặp tôi ư? Gặp tôi để làm gì? Để nói với tôi rằng anh đã có người yêu mới và giờ họ muốn cười nhạo hay thương hại tôi chăng? Gặp tôi ư? Chẳng phải tôi đang ngồi đây, ngay phía sau họ hay sao? Ừ nhưng có lẽ anh không nhìn thấy tôi. Tôi có nên đứng ra chào họ hay không? Nhưng họ đâu biết tôi đang ở gần họ, đâu biết tôi đã "nghe trộm" cuộc nói chuyện của họ, mặc dù tôi không hề cố ý. Chỉ là vô tình thôi, nhưng nếu xuất hiện lúc này, tôi cảm thấy mình thật vô duyên. Hay là để sau đi, cứ theo họ rồi tính. Tôi vội vã cúi người, không để ai thấy mình rồi lén lút đi theo họ. Lúc này, tôi chẳng khác nào tên tội phạm ngốc nghếch, biết mình sắp bị tử hình mà vẫn muốn theo sau hai kẻ giữ phán quyết thi hành.


***


Người ấy yêu anh nhiều không anh?


Tôi mải miết đi theo họ, nắng nhạt dần giấu nỗi nhớ xa xôi. Chiều xuống, tôi bỗng thấy lạnh buốt, run rẩy đôi vai gầy. Anh nắm tay cô ấy, dịu dàng che chở. Còn tôi bơ vơ. Họ bước đi, tôi lững thững theo gần, cố gắng không để họ phát hiện. Đoạn đường thật dài tôi thấy xa rất xa. Trái tim tôi mỗi lúc một thêm lạnh. Đây đâu phải đường về nhà tôi? Anh dẫn cô gái ấy đi đâu vậy? Tôi cứ thắc mắc, cứ thấp thỏm không yên, lòng tôi thấy bất an vô cùng.


Cuối cùng cũng đến nơi. Họ dừng lại trên một cánh đồng bát ngát bao la. Dưới gốc cây cổ thụ là một ngôi mộ đã xanh cỏ. Tôi không nhìn rõ người trong bức ảnh, mọi thứ mờ nhạt quá. Sao anh lại đưa cô ấy tới đây? Kì lạ!


- My!


Anh gọi tên tôi? Anh phát hiện ra tôi rồi ư? Tôi luống cuống toan chạy trốn. Nhưng trông anh bình thản, không có vẻ gì là đã nhìn thấy tôi nên tôi đứng lại, lặng im nghe anh nói.


- Đã ba năm rồi đấy em à! Ba năm quả thật rất dài !!! Anh vẫn luôn yêu em, nhớ em rất nhiều. Nhưng anh cũng yêu cô ấy - anh nhìn về phía cô gái, đôi mắt đẹp và sâu nhưng cũng rất u buồn - Anh xin lỗi, anh không thể yêu duy nhất riêng em suốt cuộc đời, không thể giữ trọn lời hứa khi xưa. Nhưng em vẫn luôn ở đây, nơi trái tim anh. Mong em hãy tha thứ cho anh!


Cô ấy bước đến bên anh, cầm tay anh, tiếp lời:


- Em sẽ thay chị yêu thương anh ấy. Em tin chị sẽ hiểu cho em. Vì em yêu anh nhiều như chị yêu anh. Em sẽ yêu anh ấy thật nhiều, yêu cả phần của chị, chị hãy yên nghỉ nhé chị My. Dù em chưa từng gặp chị, chỉ biết chị qua lời kể của anh. Nhưng em biết anh rất yêu chị. Chị quan trọng với anh và là một phần không thể thiếu trong ký ức của chúng em.


Tôi hoang mang lùi lại. Rõ ràng là anh không nhìn thấy tôi, cô ta cũng không nhìn thấy tôi. Họ đang nói chuyện với người trên bia mộ kia. Sao có thể? Có lẽ chỉ là sự nhầm lẫn. Tôi tự trấn an mình rồi bước lại gần. Mọi thứ dần hiện rõ hơn trước mắt tôi. Tôi kinh hoàng hét lên khi nhìn thấy bức ảnh trên bia mộ.


Là tôi!


Cô gái trong bức ảnh đó là tôi, đúng thật là tôi. Cô ta đang cười. Không, là tôi đang cười.


Bia mộ khắc tên:


Lê Kiều MySinh ngày: 8 - 8 - 1988Tạ thế ngày: 13 - 8 - 2010Hưởng thọ: 23 tuổi


Tôi chết rồi ư? Sững sờ. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi không tin, sao có thể như thế? Tôi không tin, không tin! Có thể chỉ là một cơn ác mộng thôi, tôi mong mình mau chóng tỉnh lại, mau chóng thoát khỏi nỗi đau kinh hoàng này. Chỉ là giấc mơ thôi, phải không? My! Mày phải thức dậy đi, thoát khỏi cơn ác mộng này đi. Tỉnh mộng đi! Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến mất, tôi rơi vào sự cùng cực của u mê ...


***


Trước mắt tôi là một mảng màu đen u tối. Tối quá tôi không sao nhìn thấy một chút ánh sáng nào, không sao bước ra được. Tôi mò mẫm, dò dẫm, tôi quờ quạng tìm kiếm nhưng hoàn toàn bất lực. Nơi đây quá lạ lẫm với tôi. Tôi tưởng như mình đang rơi vào một khoảng lặng lạc lõng. Hẫng là cảm giác mà tôi không sao che lấp được. Tôi thấy mình yếu đuối, tôi thấy mình chới với, không sao tìm thấy lối ra. Tôi chới với trong nỗi đau tuyệt vọng. Bỗng ... phụt ... tôi bước hụt ... Tôi đang rơi trong một hố sâu không lối thoát. Tôi sợ hãi, tôi hoang mang, tôi hoảng loạn. Cơn ác mộng này vẫn chưa thể chấm dứt được sao?


Thế rồi đôi chân tôi cũng chạm đất, rất nhẹ nhàng, không đau đớn như tôi tưởng tượng. Tôi choàng mở mắt, thứ ánh sáng chói lòa làm tôi cay mắt, thứ ánh sáng xuyên thấu làm rạn vỡ trái tim. Trước mắt tôi là một chiếc ô tô đang lao với vận tốc nhanh chóng mặt. Không được! Nó sắp đâm vào tôi. Không được! Tôi phải chạy, phải rời khỏi đường đi của nó.


Bỗng tôi quay nhìn lại. Là anh. Anh đang đuổi theo tôi. Rất gần. Ngay phía sau tôi. Trong khoảnh khắc ấy đôi chân tôi dường như chết lặng, không thể dịch chuyển, chẳng thể nhấc bước đi. Không được! Nếu tôi bước thêm một bước, anh chạy thêm một bước thì người đứng trước mũi xe sẽ là anh. Tôi chỉ có một sự lựa chọn. Sự lựa chọn duy nhất, sự lựa chọn tốt nhất cho anh và không làm tôi hối hận. Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi chỉ còn biết đứng im, để yên cho chiếc xe lao thẳng vào mình.


Tôi ngã xuống, nằm im, bất động.


Người ấy yêu anh nhiều không anh?


Anh chạy đến, nắm lấy tay tôi, lay tôi dậy. Anh gào thét tên tôi. Anh ôm tôi vào lòng, tôi cảm nhận được giọt nước mắt anh đang rơi trên mắt mình. Tôi rất muốn mở to đôi mắt, rất muốn cười với anh. Tôi muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng ngay lúc này tôi chỉ muốn hỏi anh, một câu hỏi duy nhất cứ quay vòng vòng trong đầu tôi: "Người ấy yêu anh nhiều không anh?". Tôi cố gắng, cố gắng nhưng tôi không thể, đôi mắt tôi cứ khép dần khép dần ... phía xa xa tôi thấy bóng dáng cô gái ấy, người con gái đi cùng anh trong quán cafe nọ. Phải chăng số phận đã được sắp đặt sẵn, phải chăng định mệnh là như thế, tôi phải đi, cô ấy sẽ đến. Và anh thuộc về người con gái kia?


Quá khứ. Hiện tại. Và tương lai. Mọi thứ giờ đây như được trộn đều lại trong một cái máy xay và chính tay tôi đang cố nghiền nát chúng. Chúng quá lộn xộn làm tôi rối bời, mọi thứ như một cuốn phim chiếu chậm tua đi tua lại, ám ảnh làm tan nát trái tim tôi. Chắp vá từng chuỗi hình ảnh trong đầu, tôi mới vỡ lẽ. Vạn sự tùy duyên. Thì ra định mệnh đã an bài!


Tôi từ từ nhắm mắt, từ từ nhắm mắt, từ từ cảm thấy những hơi thở yếu ớt của mình dường như tắt lịm, dường như tan biến. Tôi đang dần tan biến, dần tan biến giữa những hạt mưa ...


***


Nhung nhớ vỡ tan, tàn phai theo năm tháng. Đã có lúc em thực sự muốn quên anh, muốn coi anh như người xa lạ nhưng khó quá anh ơi. Em hiểu hơn ai hết, càng vấn vương thì em càng tổn thương, nhưng em vẫn ước yêu trọn vẹn một lần để chẳng thêm một lần hối tiếc. Có lẽ em đã sai, vì trong khoảnh khắc trái tim em rung động, em đã không nhận ra anh chẳng thuộc về mình.


Tôi ngắm nhìn khuôn mặt anh. Đôi môi ấy quá đỗi ngọt ngào. Tôi muốn chạm vào đó, muốn đặt lên môi anh một nụ hôn thật dài. Nhưng tôi không thể, mãi mãi tôi chẳng còn có thể. Tôi chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn anh, say đắm nhưng bất lực.


Đôi mày anh chau lại, có lẽ anh đang chìm trong cơn ác mộng. Mộng mị nào đang ám ảnh người tôi yêu? Tôi nhìn anh thật lâu, ngắm anh thật kĩ, bao lâu rồi tôi mới lại được thấy anh? Bao lâu rồi mới được gần anh như thế này? Có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa, cách xa tựa hồ như trải dài hàng thế kỷ. Thời gian sao tàn nhẫn quá, nỡ đem yêu thương chôn vùi trong lớp bụi phai nhòa nước mắt, làm hoen ướt cả một mảng màu hồng trong ký ức. Phôi pha. Mọi thứ rồi cũng sẽ phai phôi. Tôi thở dài. Người tôi yêu - Anh gầy quá, hốc hác xanh xao ... có lẽ anh đã phải gánh chịu nỗi đau quá lớn, quá nặng nề trong suốt thời gian qua. Nỗi đau quá lâu và quá sâu!


Tôi gắng dùng chút sức lực yếu đuối tạo ra một cơn gió, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ sức thổi bay bức ảnh trên ngực áo anh - người con gái trong bức ảnh ấy đang cười, nụ cười long lanh hạnh phúc, nụ cười của những ngày xưa cũ, hiền hòa và không chút tang thương. Người con gái ấy chính là tôi.


Những điều đã thuộc về quá khứ thì không nên cố chấp níu giữ, đã đến lúc chúng tôi phải học cách buông. Cả tôi và anh cần phải từ bỏ những nỗi đau ám ảnh đến đáng sợ này. Mặt anh dần giãn ra, nụ cười he hé trên gương mặt. Có phải em là gánh nặng đối với anh? Vậy thì em sẽ ra đi, sẽ vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn rời khỏi anh, cho anh đôi cánh tự do để anh bay đến bất cứ nơi nào anh muốn đến.


Sao cứ phải ôm mãi một niềm đau?


Đã qua rồi những niềm đau quá cũCất trong lòng nhưng sẽ phải tìm quên.


Buông đi thôi!


Ngủ ngon nhé người em yêu! Dù em biết anh sẽ chẳng bao giờ biết được những suy nghĩ trong em. Em không bi lụy, em không mị tình, chỉ là em quá ngốc thôi anh. Tôi nhìn anh thật lâu, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh, lần cuối cùng được gần anh như thế.


Sau hôm nay tôi sẽ luyến tiếc thật nhiều ...


Người ấy yêu anh nhiều không anh?Có nhiều như em vẫn - đã - từngCó ngập ngừng những bình yên khe khẽCó dịu nhẹ như cơn gió ngày mưa?Em vẫn là cô gái của ngày xưaVẫn yêu anh tưởng chừng chưa xa cáchYêu anh bằng trọn vẹn trái tim em!


...


Hạnh phúc nhé người em yêu!


Tôi lặng lẽ quay đi, đã đến lúc tôi phải đến nơi tôi cần phải đến. Tôi thấy mình đang dần nhỏ lại, mỗi bước xa anh khiến tôi càng thêm nhỏ. Cuối cùng chỉ còn lại là một vệt sáng bé nhỏ trên bầu trời. Người ta gọi vệt sáng ấy là ngôi sao. Tôi là một ngôi sao lẻ loi, lấp lánh mỉm cười khi anh hạnh phúc. Ngôi sao ấy vẫn dõi nhìn về anh ... xa xôi cách trở, vẫn mãi tìm về anh!


Người ấy yêu anh nhiều không anh?


Thất tịch. Cả ngày trời không có lấy một giọt mưa, chỉ đến khi đêm xuống có một vì sao khẽ lóe sáng rồi vội vụt tan, mưa mới nhẹ nhàng trút xuống. Nhưng rồi cũng rất nhanh, cơn mưa mau tạnh, như nước mắt của một vì sao đang tan dần vào quên lãng để mọi thứ chỉ còn là một thoáng hư vô!


Hà Nội, 13 tháng 8 năm 2013


Cho ngày thất tịch không mưa


Hà Thy Linh

2hi.us