Lạc lối - Phần 2

Lạc lối - Phần 2

Tác giả: Sưu Tầm

Lạc lối - Phần 2

hỏi ông về lý do không lập gia đình. Mike khuất mặt sau tờ báo an ninh và đáp vu vơ: "Khi còn trẻ, người ta luôn thích tự do, không ràng buộc với bất cứ một ai. Ai cũng cho như vậy là tốt nhất, ta cũng thế. Nhưng, khi các nếp nhăn dần khắc trên da thịt ta, ta nhận ra trong tương lai, ta sẽ già nua chống gậy nhích từng bước trên phố để tự mua cho mình ổ bánh mì, tự kéo lấy tấm chăn khi đêm về, tự đóng cửa sổ để ngăn lũ gió đáng ghét, và tự đứng lên khi vấp ngã. Ta yêu sự tự do, nhưng khi nhìn ta lại quanh ta, chỉ còn ta với chiếc bóng của riêng mình."


- Mike này, ở tuổi ông, vẫn có thể cưới vợ mà?


Ông ngước nhìn tôi, ánh mắt sầu đến tột cùng, khiến tôi cảm tưởng như mình vừa nói điều gì đó rất kinh khủng. Mike cụp mắt xuống, im lặng một hồi và cất lời:


- Cậu đi lên gác mái lấy một thứ hộ ta nhé? Góc bên phải có chiếc tủ màu be, chìa khóa ta để dưới gầm tủ ấy. Ở sâu góc trái trong chiếc tủ, cậu sẽ thấy một hộp các-tông. Lấy thứ trong đó xuống cho ta.


- Nghe như kho báu ấy nhỉ? – tôi nói giọng khôi hài.


Khi trèo lên gác mái, tôi phải cẩn thận hết sức vì âm thanh kẽo kẹt đầy cảnh báo vang lên từ mấy tấm ván gỗ. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, ba con gián túa ra từ các thùng sơn còn vương màu trắng trên mép. Tôi ghét tầng gác mái! Khổ sở lết đến gần chiếc tủ màu be, tôi làm theo lời Mike và lấy ra được chiếc hộp các-tông. Mở nắp hộp, tôi thấy một khung ảnh viền trắng chứa hình chụp một gia đình ba người. Người chồng có gương mặt sáng sủa tạo cảm giác tin tưởng, bên cạnh là người phụ nữ; chắc là vợ anh ta, đang bồng đứa bé chỉ chừng một tháng tuổi trong vòng tay. Thứ hạnh phúc phản quang màu hồng phấn kia khiến tôi tò mò. Những người này là ai? Sao Mike lại giữ ảnh họ? Lật ra phía sau khung ảnh, tôi thấy dòng chữ màu tím:


Tớ rất hạnh phúc, cám ơn cậu vì đã là bạn tớ.Bạn thân nhất của cậu.David.


Đảo mắt suy nghĩ, tôi tiếp tục tìm kiếm những thứ bên trong. Rất nhiều bức ảnh của Mike và ông David chụp chung với nhau cho thấy họ đã là bạn từ thuở ấu thơ. Tôi thích nhất tấm ảnh hai người khoảng thiếu niên, họ bá vai nhau, cười hết cỡ với bộ mặt lấm lem bùn đất. Kế đó, vẫn là cái bá cổ kề vai rất thân thiết trong bộ quân phục nhập ngũ, nhưng nụ cười của Mike nhạt nhòa hơn. Và ở tấm tiếp theo, họ chỉ đứng cạnh nhau, nhưng trang phục đã khác nhau: Mike trắng tinh trong bộ y tá và David bị quấn lấy bởi bộ vét đen lịch lãm. Khung cảnh dường như ở ga xe lửa, khá giống một cuộc chia ly. Có một điều gì đó vơi dần theo các bức ảnh trước mắt tôi, ai đã đánh cắp tình bạn của họ vậy? Dưới đáy hộp là vô vàng những bức thư in hằn dòng chữ thời trai trẻ của Mike, nét chữ nghiêng lúc đậm lúc nhạt, có chỗ nhòa đi, giấy khô cứng lại khiến tôi không còn đọc được gì nữa. Trong tâm trí tôi bắt đầu cô đặc lại hình ảnh một khung cửa sổ mà qua đó, nước mắt của một thanh niên còn lấp lánh hơn gương mặt thiên thần của cậu. Nơi ấy tồn tại những lá thư không bến đỗ, và là nơi những ánh chiều tà yếu ớt soi rọi lên một tâm hồn không tồn đọng với thể xác. Tình cảm ướp lên biết bao nét chữ của Mike vừa trong sáng lại vừa tuyệt vọng; phản chiếu bóng hình một tuổi thơ phải âm thầm khóc sau chiếc mặt nạ hề, và câm lặng chờ đợi màn đêm đến mang thứ tình yêu bị cấm đoán ấy đi mất. Nhưng, đêm tàn rồi ngày mới cũng sang, tất cả chẳng thể nào thay đổi.


Những bức thư bí mật muộn màng, từng bức ảnh níu giữ kỷ niệm đồng loạt rơi xuống đôi tay đã lạnh ngắt của tôi. Hơn một giờ trôi qua, tôi cứ ngồi thẫn thờ bên cạnh hộp các-tông mà thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. thay cho ông.


Hai giờ sáng, tôi rời khỏi giường sau khi bất lực với việc ngủ say. Tôi lấy một hộp bánh bích quy còn chừng vài cái; cố ăn hết rồi rửa thật sạch hộp. Xong, tôi đặt vào đó bài thơ của Blue, chiếc đồng hồ mất kim của Thomas, đoạn văn sai chính tả của Noah, chiếc nhẫn cưới của Jolie và tấm ảnh thời niên thiếu đáng quý của Mike và ông David xa lạ mà tôi đã âm thầm trộm lấy. Nếu ký ức có rời bỏ tôi lần nữa, thì đây là những thứ mà tôi không bao giờ muốn quên.


***


Lúc khởi hành ở sân ga, Mike và Blue đều đến tiễn tôi. Tôi hiểu cho Thomas, nhưng thằng bé Noah thật sự khiến tôi hụt hẫng. Nó đã không đến.


Blue và tôi đánh tay với nhau, rồi gã ôm chầm tôi, thậm chí còn đe dọa rằng gã sẽ tìm giết tôi nếu không quay về. Sau đó, tôi quay sang ôm chặt lấy Mike, tâm trạng không khác gì một đứa con trai phải tạm biệt cha để lên đường nhập ngũ. Tôi tự trách mình, thà là tôi âm thầm bỏ đi còn hơn. Hốc mắt Mike đỏ hoe, ông chỉ chúc tôi may mắn mà không đề cập gì đến việc quay trở về hiệu sách. Có lẽ, ông sợ lời nói đó sẽ ràng buộc cuộc sống sắp tới của tôi. Người đàn ông này, tôi ước chi ông bớt nhân hậu đi một chút.


Yên vị trên ghế cùng chiếc balo, tôi nghẹn ngào nhìn họ lần cuối qua lớp kính dày. Dáng người khắc khổ của Mike bên cạnh Blue đang vẫy tay chào tôi dần xa, xa mãi cho đến khi họ nhỏ như hạt bụi. Sự trống rỗng nuốt chửng lấy tôi, lý thuyết về sự chia ly sẽ chẳng là gì cho đến khi bạn trải nghiệm nó. Đột nhiên, xen lẫn giữa vài người trên sân ga, tôi thoáng thấy bóng dáng một cậu bé vác theo chiếc đàn guitar. Tôi mỉm cười, lòng chợt thanh thản khôn xiết.


Trước mắt tôi lúc bấy giờ là hai cha con trông rất bình dân. Đứa bé gái với mái tóc nâu xoăn nhẹ đang gối đầu lên đùi bố và ngủ ngon lành. Người cha đội mũ ốc tiêu, âu yếm xoa đầu con gái. Ánh mắt ông ta tràn ngập tình thương, ấm áp đến mức tôi cũng được hưởng lây. Khung cảnh đó hao hao với cảm giác bạn đứng trước biển khơi vậy, yên bình và thanh tịnh vô cùng. Nếu thứ hạnh phúc tỏa ra từ hai cha con họ biến thành vật chất, tôi sẽ bất chấp trộm lấy một ít để gửi quà Giáng Sinh về cho Noah.


***


Đến nơi, tôi tiến về những bậc thang dẫn lên thành phố - nơi có lẽ đã chôn giấu tuổi thơ của tôi lẫn người con gái hư vô trong những mảng ký ức chập chờn. Thành phố Sky hiện ra trước mắt tôi, xinh đẹp và lộng lẫy với những kiến trúc đồ sộ: vài khách sạn cao tầng, những shop thời trang, nhà hàng sang trọng với biển hiệu chữ nổi thời thượng. Bầu trời vẫn giống thành phố nhỏ bé tôi vừa rời khỏi, nhưng có điều gì rất khác. Tôi thấy vừa tiếc nuối, vừa buồn miên man. Khung cảnh xa lạ mà cũng thoáng chút thân quen này khiến tôi choáng chợp, tôi thấy mình sao nhỏ bé quá, sao lạc lõng quá giữa dòng người trôi bất tận trên từng con phố. Tôi phải đi hướng nào, và nên bắt đầu tìm kiếm từ nơi đâu? Đang vật lộn với sự hoang mang, thì một khách bộ hành va phải tôi. Hắn giựt tai phone ra và chửi tục, tôi chẳng nói gì, chỉ tặng hắn ngón tay giữa rồi rẻ hướng ngược với hắn.


Sau khi chân đã mỏi nhừ, tôi chán nản ngồi xổm xuống cạnh ống nước cứu hoả đỏ chói, rồi đốt điếu thuốc. Tôi chẳng nhớ được gì cả. Chắc tôi sẽ trở về hiệu sách sớm hơn dự kiến. Ngay sau khi tôi hình thành ý nghĩ ấy, hình bóng em chợt thấp thoáng sau làn khói thuốc mỏng tang, cướp lấy hoàn toàn sự chú ý của tôi. Em có mái tóc dài ánh chút đỏ, dáng người thấp bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác dài đến gần đầu gối, đôi chân xỏ bốt nâu lê từng bước vô định trên đường. Mọi người xung quanh dường như vô hình với em, đẩy em lạc vào thế giới của chính mình. Tôi cảm giác em đang chơi vơi, mất điểm tựa ở lòng thành phố này; giống như tôi vậy. Điếu thuốc trên môi tôi rơi xuống nền đất lúc nào không hay, tôi hoàn toàn đã bị em thôi miên rồi. Vô vàng cảm xúc không tên ồ ạt ùa đến khiến tôi choáng ngợp. Cảm xúc đó như thể bạn đang tuột dần xuống vực thẳm mà có người kéo bạn lên vậy, chẳng khác nào được thiên thần hộ mệnh cứu rỗi. Tôi lặng lẽ đi theo em tựa như giữa chúng tôi chỉ tồn tại chung một chiếc bóng. Ở em gợi cho tôi điều gì đó rất quen. Em là ai? Là người quan trọng tôi đang tìm kiếm hay chỉ là một bóng hồng vô tình đốn ngã trái tim tôi trên con phố dài?


Em chợt khựng lại trước một cửa hàng thời trang, và đứng trầm ngâm khá lâu. Ánh mắt em mơ màng hơn, buồn bã hơn, và tôi cảm nhận trong đó có cả sự tiếc nuối nữa. Tôi nghĩ em muốn mua một món hàng nào trong ấy, nhưng khi liếc về phía cửa hiệu, tim tôi bỗng nhói lên. Tại sao góc nhìn này lại quen như vậy? Tôi đặt tay lên trán, cố giữ cho mình bình tĩnh...


Lạc lối - Phần 2


Tôi thấy cửa hàng thời trang không còn nữa, mà thay vào đó là một quán cafe với vẻ ngoài rất hoài cổ. "Something Missing...", tôi lẩm bẩm và bần thần nhớ ra nơi đây đã từng tồn tại quán cafe đó. Hình ảnh sống động trước mắt tôi phai dần, cho đến khi tất cả chỉ đồng nhất một màu cỏ úa. Trên vỉa hè rơi đầy lá vàng mùa thu, một đôi trai gái - là tôi và em - đang tay trong tay cùng bước vào quán café. Tôi không nghĩ mình trông sẽ yên bình như vậy bên cạnh bất cứ cô nàng nào. Qua tấm kính mờ, là một quý ông nhỏ thó với hai ly cafe, và khuất sau làn khói thuốc mong manh kia, thấp thoáng gương mặt của một gã sầu đời. Tôi bắt đầu chóng mặt khi cố nhớ tên họ, nhưng bù lại, trực giác đã không đánh lừa tôi. Ít nhất tôi đã từng sống ở thành phố này, từng quen biết vài người nơi đây, và ít nhất từng hạnh phúc bên cạnh một người con gái. Nhưng, như vậy liệu đã đủ chưa?


Em khẽ thở dài, rồi tiếp tục bước đi. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, em chạy nhanh đến trạm xe bus, vẫy tay gọi một chiếc xe. Tôi kéo mũ trùm lên đầu, hơi cúi mặt xuống. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là còn quá sớm để chúng tôi giáp mặt nhau.


Tài xế mở cả hai cửa, em lên cửa trước, mọi người xung quanh vẫn vô hình trong mắt em. Tôi phóng lên cửa sau, rồi chui tọt xuống tận hàng ghế chót. Dù vậy, tôi vẫn không rời mắt khỏi cô nàng tóc đỏ cách đó năm hàng ghế, đơn độc chìm vào thế giới của riêng mình. Ô cửa kính cướp hết mọi ánh nhìn của em, tôi không nghĩ em chỉ đơn giản quan sát cảnh vật trôi bên ngoài như một dòng sông đầy màu sắc. Bất chợt, em nhỏm dậy và mặt dí sát ô kính; có vẻ đang rất ngạc nhiên. Rồi em đứng lên, loạng choạng chạy về phía cửa xuống. Tôi giật mình khi nghe tiếng em nói gần như thét:


- Dừng xe! Làm ơn cho tôi xuống xe...!!!


Tim tôi thắt lại


"Dừng ngay những lời nói dối của anh đi, em không muốn nghe nữa, không muốn nghe thêm lời nào nữa...!"


Cố gằng một tiếng kêu đau đớn, tôi gục đầu vào thành ghế trước. Cơn đau nhức thấu xương bóp nghẹt lấy đầu tôi, bên trong vẫn vang vọng tiếng thét đó, phẫn uất và cay đắng. Tôi thấy em và tôi đối diện nhau, và với nụ cười như chế nhạo cả thế gian, tôi nói rằng mọi thứ giữa chúng tôi giờ là vô nghĩa. Tận sâu trong đôi mắt em bắt đầu chấn động, dù em đang cố đứng vững trước tôi, dù em vẫn cố tin tưởng vào tôi. Tôi không hiểu, tại sao tôi lại buông ra lời lẽ cay nghiệt như vậy? Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ.


Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra em đã quay về hàng ghế duy nhất trống trải. Bất động. Ký ức vừa rồi khiến tôi càng chùn bước trong việc bắt chuyện với cô nàng tóc đỏ.


Sau khi rời xe ở trạm kế, trời vẫn mưa lâm râm, nên em ghé vào quán café gần đó mang biển hiệu IN MY HEART. Cẩn trọng cư xử như một vị khách bình thường, tôi rẽ hướng khác em rồi bắn về chiếc bàn tận trong góc. Tuy vậy, tôi vẫn quan sát em khá rõ ở phía bên kia, sát dãy kính có dán những sticker hoạt hình. Dù không ngắm được gương mặt đượm buồn kia, nhưng tôi cảm nhận em trầm ngâm hơn, và toát lên chút thanh thản khó mà lý giải. Ngày xưa, em thích ngồi ở vị trí đó và xoay lưng về phía cửa ra vào như vậy ư? Tôi nhắm mắt lại, rồi hình ảnh một tấm lưng nhỏ bé hiện về, mái tóc ngắn hơn nhưng vẫn ướp sắc đỏ kiêu sa, tôi nghe tiếng bước chân hòa quyện với nhịp đập con tim mình, chúng đều hối hả đi về phía em.


Mở choàng mắt, tôi khẽ giật mình khi thấy cô nhân viên ân cần hỏi tôi về thực đơn.


- Một café đen...không đường.


Cô dịu dàng gật đầu rồi đi về phía quầy. Lại liếc mắt về phía dãy kính có dán những sticker, tôi ngạc nhiên khi thấy em gọi hai ly café. Phải chăng em đang chờ đợi ai? Phải chăng chiếc ghế trống kia đã có chủ nhân mới rồi? Có ai đó hẳn vừa bất cẩn làm vỡ một chiếc ly thủy tinh, tôi thoáng nghe được thứ âm thanh ấy, dẫu quán café vẫn im lặng như tờ. Đoạn, em nhấp ngụm café, rồi tiếp tục thẩn thờ. Gã đó vì sao vẫn để em chờ đợi? Gã có buông những lời vô tình với em như tôi đã từng không? Việc tôi đang làm có còn ý nghĩa hay không? Trong lúc tôi cũng chìm vào thế giới của riêng mình, tôi bỗng nhận ra đôi vai em đang run rẩy, xúc động dữ dội. Rồi em gập người lại, hai tay dường như ấn chặt lấy miệng để cố ngăn những tiếng nấc. Em đang khóc.


Bên ngoài mưa đã thôi rơi, và nước mắt em chắc cũng thế. Em rời khỏi quán café, rồi phóng lên một chiếc taxi. Tôi vội vã ngoắc một chiếc khác kiên trì bám theo. Dù biết em đã có bến đỗ mới, tôi vẫn không thể ngăn mình bị cuốn theo hình bóng em.


Trường trung học Pigeon lướt qua ô cửa kính taxi, tôi thấy em xuống xe nên vội bảo bác tài xế tấp vào lề sao cho thật khéo léo. Bằng cử chỉ rất chậm rãi, em bước vào bãi đất hoang như thể đang tự đếm bước chân mình. Nấp sau bức tường nghệch ngoạc đầy chữ Grafiti, lòng tôi chẳng khác nào chứa hàng trăm con kiến đang bò lúc nhúc. Tôi không thể đoán được ý định tiếp theo của cô nàng nữa. Đoạn, em ngồi xụp xuống, khiến tôi phải nhón chân lên để quan sát cho rõ. Sau đó, em lôi lên một chiếc hộp nhỏ có vẻ ngoài khá giống chiếc rương kho báu. Tôi không hiểu vì sao bầu không khí quanh em, lẫn quanh tôi bỗng trùng xuống. Chiếc hộp đó chứa điều gì vậy?


Một cơn gió nghịch ngợm bất ngờ tạt ngang, xáo trộn những thứ trong chiếc hộp kia. Những bức ảnh khiêu vũ trong không trung, và thật kỳ lạ, lão thần thời gian dường như đã ngủ quên, khiến chúng chuyển động rất chậm, chậm đến mức tôi có thể nhìn thấy gương mặt xưa kia của chính mình. Thấp thoáng trong các bức ảnh đó, là một phần của Lucas – của một người đã từng là tôi. Tôi hơi lả người đi, tựa hẳn vào thành tường, cảm giác choáng váng bắt đầu xâm chiếm lấy tôi. Lẽ nào tôi chính là "gã đàn ông" mà em chờ đợi?


Mọi chuyện không ngừng lại ở đấy, tim tôi đập dữ dội khi từ chiếc hộp kia bùng lên một ngọn lửa. Nó thiêu rụi quá khứ của tôi, không, chính nó đang thiêu đốt thân xác tôi. Sao lại đau đớn như vậy? Sao có thể tàn nhẫn như vậy? Xin em đừng xóa hết mọi dấu tích về tôi. Tôi không muốn bị lãng quên, và chẳng bao giờ muốn điều đã ám ảnh tôi suốt 7 năm trời. Khụy gối xuống vì bị kích động, đầu tôi đau đến mức tôi phải tự đánh vào nó, cảm giác buồn nôn bắt đầu hành hạ tôi, và xen lẫn là muôn vàng mảnh ký ức vỡ vụn đồng loạt ùa về, ùa về...


Tôi và em, cùng bước trên vỉa hè ngập ánh nắng ban mai


Tôi và em, cùng trú mưa dưới mái hiên café


Tôi và em, cùng nằm dài trên đỉnh đồi trải đầy hoa dại


Tôi và em, cùng khóc trong tang lễ của cha mẹ tôi


Tôi và em, cùng bật cười vì một đoạn văn hài hước


Tôi và em, đối mặt nhau dưới ánh đèn đường


Tôi và em, và tấm thiệp cưới


Tôi và em, mỗi người mỗi ngã


Tôi và em, cùng xuất hiện trong một lễ cưới xa hoa


Nhưng...


Tôi mang mặt nạ chú rể, và em mang mặt nạ của một vị khách u sầu.


Gần như hoảng loạn, hốc mắt tôi nóng hổi, và tôi phải cố bám bức tường để bước đi trong run rẩy. Ẩn sau một gốc cây đại thụ, tôi thở gấp sau khi tự đánh vào đầu và ngực mình. "Anh xin lỗi...!", tôi bật khóc, và ngất.


***


Khi tỉnh lại, tôi nhận ra em biến mất cùng chiếc hộp – chiếc quan tài của ký ức tôi. Phẫn nộ, tôi đấm mạnh vào tường. Tôi biết mình không thể để lạc mất em thêm một lần nào nữa. Phải, người con gái đó đã từng là thứ ánh sáng khiến tôi vừa say mê, vừa hoảng sợ. Tôi, là hư vô, là một gã u ám lúc nào cũng ẩn mình trong bóng đêm. Vì thế, tôi sợ em sẽ kéo tôi ra khỏi vũng lầy của chính mình, sợ bản thể đen tối này bị thanh tẩy, và càng hoảng loạn hơn cái cảm giác gục ngã trước một ai đó. Nhưng giờ đây, nỗi sợ ấy không còn nữa. Tôi khao khát bước ra khỏi màn đêm. Tôi muốn có được thứ ánh sáng của riêng mình.


Chiếc hộp tuy đã biến mất, nhưng vài mảnh tro tàn vẫn còn vương trên thảm cỏ, lẫn lất phất dọc con đường phía trước mặt tôi như một sự chỉ dẫn.


- Manh mối duy nhất.!


Tôi quyết đoán tự nói với chính mình rồi lao theo những tàn tích kỷ niệm. Rẽ ra con đường lớn, tôi chẳng thèm leo lên vỉa hè vì quá đông khách bộ hành mà chạy luôn dưới lòng đường. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chửi bới, tiếng trách móc cứ choảng nhau xung quanh tôi. Tôi không hiểu vì sao mình chẳng còn cần bất cứ điều gì ngoài việc đuổi theo cô nàng tóc đỏ ấy. Tôi tránh gấp một chiếc ô tô; ngã xuống rồi lại nhanh chóng bật dậy tiếp tục con đường của mình, tàn tro vẫn chỉ lối. Hai bên vỉa hè bỗng nhạt màu như một bức tranh được tắm trong làn nước biển, chỉ còn con đường phía trước là rõ ràng trong mắt tôi. Những kiến trúc cũ xưa, vài hiệu sách cũ, những quán ăn bình dân cùng những con người thuộc về hồi ức trôi đều hai bên vỉa hè. Sống động như thật vậy. Tôi đã nhớ, nơi đây chính là quê hương của tôi.


Đến ngã tư, tôi leo lên vỉa hè, thở lấy thở để cố lao theo một mảnh tro vừa cưỡi gió sang bên phải. Và kia! Đối diện bên kia đường, xen kẽ giữa dòng người trôi là em – cô gái tóc đỏ - đang ôm chiếc hộp đậy hờ lất phất tro tàn. Nụ cười mừng rỡ của tôi chợt tắt khi thấy một chiếc taxi tấp về phía em. Không được! Cơ hội sẽ càng xa vời nếu em leo lên chiếc taxi đó. Tôi phải gọi em, cướp lấy sự chú ý của em, tôi phải làm cho em biết rằng tôi vẫn còn tồn tại. Nhưng...


Tôi không thể nhớ tên em...


Phía bên kia, em nghiêng đầu nói gì với bác tài xế. Đèn xanh vẫn ngự trị trên cột đèn giao thông, xe ở đại lộ này chạy quá điên loạn, tôi không thể làm liều. Tôi phải làm sao đây?!


"Hãy nắm lấy tay tôi, chúng ta sẽ cùng nhau chạy trốn khỏi thực tại."


Tôi đưa tay vuốt trán, mắt mở to và miệng thì lắp bắp:


- K..., Ka...


Em đã mở cửa sau của chiếc taxi


- KARI!!!!!!!


Tôi gào lên, vỡ òa.


Phía bên kia đường, em sững người và tê dại. Một chú nhóc trượt patin va phải em khiến chiếc hộp rớt xuống đất. Bị tác động mạnh, nó bật tung nắp, và vô vàn tàn tro tung bay khắp không trung. Qua những tàn tích kỷ niệm đó, ánh mắt tôi và em giao nhau. Đôi mắt em long lanh, sửng sốt, và chan chứa cả biển trời yêu thương mà tôi cảm giác vẫn nguyên vẹn như ngày nào.


Giây phút ấy, tôi biết em không phải là hư vô


Và tôi cũng không còn là hư vô.

2hi.us