Snack's 1967
Hoa của gió

Hoa của gió

Tác giả: Sưu Tầm

Hoa của gió

lẽ em không thể phản kháng dù chỉ là một cái tát tai sao?... Anh nghĩ em là thiên thần hay sao mà chịu đựng được... Phải rồi!... em làm sao sánh được với người yêu mới của anh...


Vinh bối rối không biết phải xử lý thế nào:


- Anh... anh không có ý đó. Thôi đừng khóc. Hai người đừng như vậy nữa. Tôi khổ quá...


Vinh nhìn Vân và nói:


- Em ở đó chờ anh.


Nói xong Vinh đưa Nha đến phòng y tế, đám đông giải tán còn Vân thì vẫn đứng đó, sững sờ nhìn Vinh dẫn cô bạn gái gian dối đi trước mặt cô. Nha đã nói dối với Vinh rằng Vân dùng dao lam làm cô bị thương và còn đe dọa nếu còn đến gần Vinh thì Vân sẽ không tha cho. Lần này là ở tay nhưng lần sau thì sẽ là một nơi khác. Vinh rất giận Vân. Anh đưa Nha về nhà rồi đến trường tìm Vân nhưng cô không còn đứng đó nữa. Vinh lâm vào tình cảnh khó xử, anh thương cả hai. Vì Nha chưa từng gian dối Vinh nên những lời Nha nói càng khiến Vinh tin tưởng. Vinh đoán không sai, Vân đang ở cầu Hoa Sứ. Vân đứng lặng thinh, cô chẳng nói gì dù biết Vinh đã đến. Vinh nói:


- Vân à! Anh yêu em, anh đã yêu em nhiều đến thế này mà em còn chưa thỏa mãn sao Vân? Yêu nhau là phải tin tưởng nhau chứ. Sao em lại làm vậy với chị ấy? Anh và Nha chẳng còn gì cả. Tại sao em lại hành động côn đồ thiếu suy nghĩ như vậy...


Vân quay nhìn Vinh với ánh mắt uất hận:


- Thế nào là hành động côn đồ? Em đã làm gì chị ta?


Vinh cười đằng mũi:


- Em lại còn chối sao. Chẳng phải vết thương rành rành trên tay Nha đó sao. Sao em lại làm mà không dám nhận?


Vân cười mà nước mắt tuôn rơi:


- Em làm chị ấy bị thương ư?...


- Chẳng lẽ cô ấy lại tự mình làm mình đau? Nha đâu có điên.


Vân khóc:


- Anh nói... yêu nhau là phải tin tưởng nhau... vậy mà anh có tin em đâu. Bây giờ em có nói gì thì cũng chỉ là dối trá... Anh tin lời chị ta... Chẳng phải anh vẫn còn yêu chị ta sao...


Vinh bối rối:


- Không phải... anh.... Vì anh biết Nha không phải là người như vậy...


Vân nói:


- Thế ra... em là con người xấu xa như anh nghĩ. Em là người ác độc và tàn nhẫn trong mắt anh sao?...


Vinh nắm chặt tay Vân nhưng cô vung tay ra:


- Đừng chạm vào con người xấu xa như em. Chia tay đi! Em không còn yêu anh nữa.


Vinh ngỡ ngàng:


- Vân! Thôi nào. Em đang nói gì vậy?


- Anh nghe rồi đấy. Tôi không còn yêu anh nữa. Hãy mau biến đi! Nếu không tôi sẽ còn hành hạ cô gái kia cho đến khi anh chịu xa tôi...


Vinh tức giận:


- Em quá lắm rồi đấy. Được thôi! Anh sẽ đi như em muốn.


Vinh một mạch bỏ đi, Vân ngã quỵ bên cầu. Ánh nắng cuối ngày hắt hiu chiếu lên gò má long lanh nước mắt. Bên cầu, gió thổi mạnh từng cơn rét buốt. Hoa sứ đã tàn hết rồi...


Vinh đạp xe như bay trên đường phố vắng. Một cơn mưa vội vã xối xuống anh che đi những giọt nước mắt đàn ông đầy cay đắng. Anh không biết mình đang làm gì... cũng không biết trong tim anh yêu thương ai nhiều hơn. Anh dừng lại bên hồ, ngồi ở ghế đá trong cơn mưa bụi lạnh lẽo của buổi xế chiều. Vinh nghĩ về Nha và Vân. Anh cần phải biết mình cần ai để có thể dứt khoát hơn trong chuyện tình cảm. Một chiếc ô che lên đầu Vinh làm anh phải ngước nhìn. Đó là Nha, cô cũng ướt đẫm mưa và đôi mắt cũng đỏ hoe vì nước mắt. Vinh ngỡ ngàng đến nỗi không biết phải nói gì... anh đứng lên nhìn Nha rất lâu rồi hỏi:


- Sao em lại ở đây? Em ướt hết rồi...


- Em đã đi theo anh... em luôn ở phía sau anh... chưa bao giờ em xa anh cả...


- Tại sao... sao em lại ngốc thế...


- Vì em yêu anh... Đó có thể gọi là lý do không? Dù anh phản bội em, dù anh không còn yêu em như ngày xưa nhưng tình cảm mà em dành cho anh thì vẫn vậy. Em đã cố đi thật xa anh... nhưng em không thể... anh Vinh... em phải làm sao đây... khi em còn yêu anh nhiều quá... em...


Nha không kịp nói thêm lời nào nữa vì Vinh đã ôm chặt lấy cô. Trái tim anh quặn đau:


- Anh xin lỗi... anh đã làm em khổ...


Họ ôm chặt lấy nhau trong mưa, hơi ấm từ cơ thể họ sưởi ấm lấy nhau. Đằng xa, một bóng người khác... nhìn họ... mỉm cười... và bước đi...


Vân quay về với những tháng ngày cô đơn. Cô lại sống với hai con người khác nhau: khi một mình và khi gặp mọi người. Vân vẫn còn yêu Vinh da diết nhưng cô nhận ra tình cảm của anh dành cho cô chỉ là chút thoáng qua giống như hương hoa sứ thoảng đưa trong gió mà thôi. Vân cắt đứt mọi liên lạc, cô đổi tên facebook, chuyển nhà trọ và thay cả số điện thoại. Tất cả chỉ là để Vinh quên cô và không tìm cô nữa.


Vài tháng trôi qua, khi một mùa hoa khác lại nở. Khi tình yêu trong trái tim vân đã chịu nằm yên thì cô đã học được cách sống với nụ cười thật hơn. Một ngày nọ vô tình Vân thấy Vinh và cô bạn gái đi từ xa với hướng ngược lại. Vân vội vàng khoác lấy tay một chàng trai đang đi cùng hướng:


- Anh à! Hôm nay mình sẽ đi ăn bánh xèo nhé. Em thèm quá!


Anh chàng bị bắt cóc bất ngờ nhìn Vân với ánh mắt ngỡ ngàng. Vân thì vẫn cứ thao thao một mình, tay cô cứ nắm chặt lấy tay áo anh chàng ấy không rời, mặt anh chàng vẫn rất hoảng. Cô cười và nói:


- Anh không thích bánh xèo à? Hay đổi đi, mình đi ăn nem nướng nha anh?


Vinh và Nha nhìn thấy Vân. Ánh mắt Vinh thoáng chút buồn khi nhìn thấy Vân. Họ lướt qua nhau như không hề quen biết. Đợi bóng Vinh và Nha đã khuất xa Vân mới thở phào buông tay áo chàng trai lạ. Cô cúi đầu xin lỗi rối rít:


- Xin lỗi anh! Xin lỗi anh rất nhiều... đã làm phiền anh quá... em nhận nhầm người thôi...


Anh chàng ngơ ngác, chỉnh lại đôi kính cận và ấp úng nói:


- Không sao đâu... không phiền...


Vân chào anh rồi vội vã bỏ đi. Vân không còn khóc mà chỉ cười một nụ cười buồn tái tê. Người con trai lạ còn chưa hết bàng hoàng. Mồ hôi anh còn lấm tấm trên vầng trán. Anh nhìn theo bóng Vân lướt nhanh trên phố mà tim vẫn còn đập mạnh, anh thì thầm:


- Chẳng phải cô bạn ở nhà trọ đối diện đó sao...


Nắng chiều giòn tan tưới vàng lên khắp con phố. Những chiếc lá xanh rì rào cùng gió hòa quyện với hương tình yêu ngọt ngào đâu đó thoảng bay trong gió...


Hiển Ái


 

2hi.us