Em còn yêu anh
Em còn yêu anh
(Admin - "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")
"Nếu quá khứ của em gắn liền với tên một người mãi mãi không thay đổi. Chẳng sao cả. Anh có thể là Anthony, Benedict, Chris... chỉ cần em biết rằng từ giây phút này trở đi anh chính là tương lai của em."
***
Ánh bình minh của ngày mới rọi xuyên qua mái tóc lòa xòa rủ trên gương mặt người con trai đang nghiêng mình điệu nghệ như một vị công tước quý tộc thế kỷ XIX; đôi đồng tử sẫm màu chăm chú nhìn cô tưởng chừng trên thế giới này thời gian ngừng trôi, không gian cô đọng , chỉ còn lại mình cô và anh.
- Chào em, anh là Benedict. Anh có thể biết tên em được không?
- Em.. em .. là Emily.
Cô lúng búng vặn vẹo mấy đốt ngón tay như đứa trẻ lên bảng trả bài không thuộc, giương cặp mắt lo lắng nhìn anh.
- Cái tên đó... có phải... rất.. xấu không?
Anh nheo mắt mỉm cười, bằng một cử động nhanh như cắt khiến cô không kịp thở, anh nhấc bổng cô lên và xoay vòng trên không trung.
- Ôi, Emily, đó là một cái tên rất tuyệt vời!
Từ đài phun nước duyên dáng bung nở những đóa hoa; đâu đó vang vọng tiếng nhạc từ một nghệ sỹ đường phố không tên; những tia nắng bình minh càng thêm rực rỡ.
17:00 – Quảng trường St. Andrew Edinburgh
Chẳng mấy khi lạicó những vụ lộn xộn trên đường phố, nhất là tại quảng trường St. Andrew, không phải vì bọn trộm cắp kiêng nể gì cho cam mà đơn giản vì những hành động thường xuyên ấy diễn ra lén lút sau lưng những vị khách đáng kính và tội nghiệp của chúng ta đó thôi!
Nếu vậy thì có thể giả định rằng quý nhân vật xui xẻo này quả là một người đặc biệt, bằng một năng lực nào đó mà cô có thể giữ lại gần như nguyên vẹn số đồ đạc của mình trừ việc tất cả chúng đều có một cuộc viếng thăm không mấy thân thiện với nền đất; đó là chưa kể đến đôi chân cũng ghi nhận một vài vết xước khá nghiêm trọng.
Nhưng rất may, luôn có những quý ông vô cùng tao nhã và lịch thiệp đã không những giúp đỡ quý cô thu dọn đống hổ lốn mà còn với vô cùng nhiều ân cần giúp cô trở về nhà.
19:00 – Hell or Heaven Bar
Dường như vẫn còn là quá sớm để bắt đầu cuộc vui tại một trong những quán Bar khét tiếng nhấttrong thành phố này. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng với sức hút của một quý ngài điển trai thì việc giải trí thiếu điều độ này cũng khó có thể khiến bất kỳ một thân hình bốc lửa nào kém hài lòng. Dù sao thì, những quy luật được sinh ra, nực cười thay lại thường dành cho những kẻ có thể phá vỡ nó.
- Cút hết ra ngoài cho tôi!
Choang.
Kèm theo những âm thanh không mấy thuận tai đó là tiếng gót giày nện xuống sàn một cách vô cùng hậm hực và bực dọc của một mỹ nhân tai tiếng nào đó. Tìm một cái cớ để trút giận vào một tên oắt phục vụ xui xẻo nào đấy chắc cũng chẳng phải việc quá hy hữu của các cô nàng đỏng đảnh này.
Quay lại với căn phòng hạng sang có kẻ vừa mới là nguồn cơn của sự vừa ý vô cùng không ý nhị trước đây chỉ vài phút đồng hồ. Mặc dù rất muốn tỏ ra bản thân là một người lịch sự thì cũng khó lòng có thể nghĩ ra một lời khen đích đáng cho khung cảnh hiện tại. Xộc thẳng vào khoang mũi, mùi rượu mạnh trộn lẫn cùng hương nước hoa nồng nặc của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để lại. Thêm vào đó là sự phối hợp đầy ngẫu hứng của nghệ thuật xếp đặt của ly bể, chai rỗng và một số thứ linh tinh khác trải dài từ bàn đến mặt đất. Còn nhân vật chính của chúng ta, vâng, đang vắt vẻo trên chiếc ghế bành với khuôn ngực trần phanh ra vô cùng cuốn hút và đôi mắt sẫm màu caramel tuyệt đẹp dường như đang mơ màng phiêu diêu ở một chốn xa xăm nào đó không rõ.
Dù sao đi chăng nữa ta cũng có thể kết luận lại một điều rằng với những thứ kết hợp lại đã khiến người ta không khó để đưa trí tưởng tượng đi xa hơn thì thái độ bất mãn của mỹ nhân kia cũng có thể được lý giải phần nào.
Anh buông một tiếng chửi thề hằn học và hiển nhiên là không thể nào bất lịch sự hơn nếu chiếu theo chuẩn mực của một quý ngài mà anh thường thể hiện.
Anh tức giận, hẳn nhiên anh đang tức giận. Giả sử rằng anh không tức giận thì có lẽ người ta sẽ phải khẩn cấp tống anh vào một trại tâm thần nào đó để giải thích hành vi bất thường của anh. Rõ ràng, anh cần tìm một nơi nào đó để phát tiết sự tức giận đang phá hủy anh từ bên trong này, tuy nhiên, đáng buồn thay hôm nay là một ngày ông trời muốn bỡn cợt anh.
Anh biết anh cần gì, đơn giản, bất cứ điều gì có thể làm phân tán sự tập trung của anh. Vậy mà khi người phụ nữ kia, bằng bộ dạng thuần thục không kiêng dè quấn lấy anh, anh lại cảm thấy thật kinh tởm. Vậy mà khi anh dốc ngược thứ chất lỏng song sánh màu hổ phách đó xuống yết hầu anh lại cảm thấy chúng như hàng nghìn hàng vạn mảnh thủy tinh cấp tập tuôn ra cứa nát nội tạng anh.
Anh mơ màng như đang nhìn vào những hoa văn trạm khắc tinh xảo trên trần nhà. Bất lực đè mạnh lên ngực trái, nơi có thứ gì đó chỉ chực nứt toác ra, hùng hồn tuyên cáo sự tồn tại đáng hận của nó, anh thất thần nhận ra: càng mơ màng anh càng thanh tỉnh, càng cố say tâm trí anh lại càng mường tượng ra rõ rệt từng đường nét trên gương mặt một người con gái đã chôn chặt trong quá khứ.
Quá khứ trôi lề mề và chậm chạp như một tên già thậm thọt lúc được lúc mất, lan man và lảm nhảm khiến anh phát cáu.
Được rồi, ngày đó hai người còn quá trẻ, những thứ như cao ngạo, hiếu thắng, bốc đồng đều dư thừa đến nỗi không thể dư thừa hơn được nữa. Nhường nhịn dường như là cụm từ mặc định cho sự thất bại thảm hại và nhục nhã. Chúng ta điên cuồng tìm cách đẩy nhau đến tận cùng sự chịu đựng, khoái trá chờ đợi người kia đầu hàng. Dường như trong thú vui điên cuồng, bệnh hoạn đó chẳng ai còn có thể kiểm soát được bản thân nữa; anh cũng chẳng phải thánh nhân, anh chỉ là một tên nhóc choai choai tập tành chơi đùa với lửa. Quá mệt mỏi thì chia tay.Anh chỉ không tin rằng người con gái vừa mới co ro nắm chặt vạt áo vest của anh và âm thầm rơi nước mắt đó và người con gái có thể thẳng thắn quay lưng lại với anh ngày nào là cùng một người. Nhưng rõ ràng với đôi mắt to tròn, đen trắng phân minh, cái dáng vẻ quen thuộc không nhầm lẫn thì anh thề rằng anh sẽ trực tiếp đâm mù mắt mình nếu cô gái vừa nãy và cô không phải cùng một người.
Anh lảo đảo bước ra ngoài, lầm bầm nguyền rủa chất lượng sa sút tồi tệ ở quán Bar và sau đó gần như đâm sầm vào trong chiếc Audi R8 của mình.
22:00 – trước cửa Hell or Heaven Bar
Độ hot của một Bar thường được đánh giá dựa vào những nhân vật đình đám sau tay lái của những chiếc xe hạng sang đắt đỏ. Chính vì vậy việc một chiếc Audi R8 phiên bản giới hạn ngang nhiên chiếm lĩnh mặt tiền một Bar nào đấy quả là một cú đánh bóng thương hiệu chẳng thể nào tốt hơn. Nhưng cũng phải nhắc nhở rằng thứ gì quá lố cũng trở nên khá là khôi hài và thú vị; nếu chúng ta không muốn kỳ kèo mặc cả rằng chiếc xe này đã đậu ở đó lâu một cách bất thường mà không được chuyển đến bất kỳ garage nào.Việc vung tiền thuê một (vài) nhân vật tai tiếng để câu view cũng chẳng phải nhân tố mới mẻ gì lắm. Đáng tội nghiệp cho quý chủ quán của chúng ta, dường như hôm nay hầu bao của ông không có hứng thú với nhã ý cao quý ấy thì phải.
Anh lao vào trong xe với vận tốc của một viên đạn và đổ nhào xuống vô lăng như một chiếc máy ủi cũ mèm.
Chợt, một vật gì đó thu hút ánh mắt anh.
Ánh vàng, trong bóng tối hắt lên một thứ ánh sáng tinh xảo.
Không khó để túm được thứ gì đó nằm im lìm trong góc. Một cuốn sổ, thanh lịch, tinh tế, à chắc chắn là không phải của anh. Anh đã nói là anh không thích người khác xâm phạm lãnh địa của anh chưa nhỉ? Anh cau mày, không hẳn là bực mình, chỉ là hơi khó chịu. Một sự sơ sẩy với đồ đạc không thể chấp nhận được.
Dù vậy, từ sự tọc mạch chẳng biết mọc ra từ tế bào thần kinh nào chỉ huy đôi bàn tay anh mở nó ra. Trong giây phút đó anh thề rằng anh đang nín thở dẫu anh không biết bản thân đang chờ đợi điều gì. Và khi những dòng chữ đầu tiên, quen thuộc, mềm mại và trau chuốt hiện ra trước mắt anh, anh biết rằng bản thân đã bị đánh gục.
Ngày... tháng... năm
Thiện.Anh đã đi mất, tan biến tựa như không khí, cảm thận được nhưng lại không nắm bắt được. Anh đã ra đi từ lâu mà sao chỉ còn lại một mình em ngu ngơ ngóng đợi trong vô vọng.Rốt cuộc, đến cuối cùng...Thực sự là chúng ta đã chia tay sao?Anh đã từng nói chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi cơ mà. Khái niệm mãi mãi của con người có chăng cũng đi kèm với sự co dãn sao? Hay là do trái tim ta chẳng bao giờ có khái niệm mãi mãi?
Ngày... tháng... nămThiện.Em luôn làm mọi thứ một mình, cố gắng tự hoàn thành mọi thứ. Đó nào phải vì em muốn chứng tỏ; em cũng là một cô gái, cũng mong manh yếu mềm, cũng biết rung động tổn thương, cũng mong lắm có thể yên ả tựa đầu vào vai anh như những cô gái trong các bộ phim truyền hình Hàn Quốc.Nhưng em lại không làm thế, em không muốn anh phải quá lo lắng cho em, em không muốn anh thấy em quá yếu đuối mà cảm thấy em phiền phức, em không muốn làm gánh nặng của anh. Em sợ một ngày anh sẽ chán ghét sự quấy rầy của em, chán ghét việc em quá dựa dẫm anh. Đôi khi việc là cả thế giới của ai đó nghe tuyệt thật đấy nhưng gánh vác cả một thế giới trên vai suốt đời có còn là niềm vui hay chỉ còn lại sự nặng nề khó chịu. Em sợ anh sẽ ghét bỏ em quá phiền phức, sợ anh sẽ tìm một cô gái mạnh mẽ có thể sánh vai bước cùng anh, sợ chúng ta sẽ chẳng thể cùng nhau nắm tay đi hết cuộc đời.Nực cười quá phải không?Chẳng phải chúng ta cũng đã chia tay nhau rồi đó sao?Em cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao em cứ phải gồng mình lên mạnh mẽ như vậy trong khi em rất muốn ôm anh và khóc lên thật to để anh biết rằng em cần lắm có anh bên cạnh.
Thiện.Thiện.Thiện.
Gấp cuốn nhật ký lại, cảm giác như vừa có người thụi vào bụng anh một cú đau điếng, mắt anh như mờ hẳn đi, những dây thần kinh căng tức một cách nhức nhối và khó chịu. Đã bao năm trôi qua, vậy mà anh vẫn không ngờ rằng những thứ anh tưởng chừng đã nguội lạnh từ lâu bây giờ lại bắt đầu nhen lên bùng cháy dữ dội.
Bằng một cú đánh tay lái điêu luyện, chiếc xe lao ngược về phía cũ vẫn thấp thoáng ánh sáng đèn.
Anh muốn gặp cô.Ngay.Ngay lập tức.
Mặc dù trí óc anh luôn nhắc nhở anh không còn yêu cô nhưng anh biết đó chỉ là trò lừa phỉnh trái tim luôn luôn kháo khát được nhìn thấy hình bóng cô. Anh đã cố tỏ ra thờ ơ nhưng khi nhìn thấy cô bị tổn thương lòng anh như thắt lại, anh không thể khống chế được hành vi của mình, việc duy nhất anh biết được rằng anh phải bảo vệ cô. Anh đã muốn quay lưng đi như một quý ông lịch thiệp không mảy may bận tâm về một chút giúp đỡ nho nhỏ nhưng anh biết anh đã sớm đầu hàng.
Anh lo sợ, vâng, một người đàn ông như anh cũng biết lo sợ, mới nực cười làm sao. Anh tỏ ra lạnh lùng với cô, giả vờ như không quen biết cô vì anh sợ cô nhận ra dáng vẻ cuống cuồng của anh khi thấy cô bị thương, anh sợ cô nghe thấy nhịp thở đang bất ổn của anh, anh sợ cô sẽ cười nhạo một người như anh, trên hết thảy, anh biết, anh sợ chỉ còn mình anh yêu cô quá nhiều.
Anh biết, anh vẫn còn quá sĩ diện, nhưng anh nào có thời gian nghĩ nhiều đến thế, anh biết cô vẫn còn yêu anh, còn yêu anh rất nhiều. Chỉ cần điều đó thôi, chỉ cần một chút thôi cũng đủ cứu rỗi linh hồn đang lay lắt, dật dờ của anh.
Cô lê từng bước khó nhọc về căn phòng của mình. Cô bắt đầu nghi ngờ kẻ nằng nặc đòi thuê căn phòng đó liệu có phải là cô không vì nó đang làm cô mệt chết ngất. Nhưng đương nhiên, vài bậc cầu thang không thể làm cô chết ngất, nó chỉ làm kiệt quệ thêm đôi chân tứa máu và tinh thần đang sa sút nghiêm trọng của cô mà thôi. Cô đói, cô lạnh, cô bị thương nhưng cô biết, điều cô cần nhất bây giờ là một liều thuốc an thần đủ mạnh để có thể giúp cô chìm vào giấc ngủ để thôi không tái hiện lại đường nét trên gương mặt của anh, thôi không nhớ về đôi mắt sâu lắng của anh, thôi không nhớ về hơi ấm của bàn tay anh phả trên vai cô.
Giấc ngủ chập chờn chỉ như một màn sương nhảy nhót trên những tế bào thần kinh của cô, càng mơ màng cô càng cảm thấy lạnh lẽo, càng rúc sâu vào chăn cô lại càng cảm thấy trống trải. Cô cười chua chát, rõ ràng ấm áp đó từ lâu không còn là của cô nữa mà sao cô cứ hoài vọng tưởng, ân cần chỉ thoảng như những hạt cát mong manh từ từ trôi tuột khỏi lòng bàn tay, một chút lòng thương hại của anh mà khiến cô xao xuyến khôn nguôi. Cô tự nhắc mình những thứ ấy bây giờ nào phải của cô như trước đây nữa rồi chợt nhận ra nhớ mong cũng chưa bao giờ khắc khoải như vậy. Anh ưu tú như thế, giỏi giang như thế còn cô thì thật là sa sút và thảm hại, cô luôn muốn sánh bước bên cạnh anh thật tự tin nhưng càng cố gắng cô càng cảm thấy kiệt sức, một vai diễn mà diễn viên không còn đủ năng lực diễn tiếp nữa thì phải làm sao đây?
Cô âm thầm cuộn tròn lại như tư thế của đứa trẻ sơ sinh lo sợ bị thương tổn, những vết thương trong lòng tưởng chừng như đã đóng vẩy giờ lại nứt toác ra.
Cô không khóc nức nở, cũng không gào thét, không sụt sùi, cô âm thầm nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn ra mãi không cách nào ngừng lại được.
Cô tập tễnh bước xuống giường, cô biết cô cần phải viết ra những xúc cảm đang trào dâng như thác lũ trong lòng. Từ khi nào cô đã quen với việc dùng ngôn từ để diễn tả cảm xúc của mình, cô đã từng yêu nhưng cô chẳng mấy khi diễn đạt nó bằng lời. Không phải cô yêu anh nhiều đến mức ngôn từ cũng không đủ để diễn đạt mà cô không mong tình cảm chỉ là lời nói hời hợt đầu môi, cô mong mỏi thứ gì đó bền vững; như vậy có lẽ nào là sai? Cô cố gắng mạnh mẽ để chứng tỏ cho anh thấy anh không cần phải xem cô là gánh nặng cũng như thế nào lại là một sự xúc phạm đầy sỉ nhục đây?
Cô lục tìm trong túi, chắc chắn là nó phải ở đó!
Nhưng! Không thấy?
Cô gần như muốn phát điên lên, nhật ký của cô! Cô lục tung túi xách.
Không thấy.
Cô vội vã tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong nhà mặc dù cô tin rằng cô chưa từng rời cuốn nhật ký của mình quá một giây. Cô chỉ tìm kiếm một hy vọng nhỏ nhoi rằng cô đã lầm.
Nhưng.
Không.
Cô ngồi bệt xuống sàn, tuyệt vọng.
Chẳng biết cô đã nghĩ ra điều gì, chẳng kịp khoác thêm áo, cô lao ngay ra khỏi nhà rơi thẳng vào màn đêm đen thẫm.
23:00 – Quảng trường St. Andrew Edinburgh
À, quảng trường St. Andrew, phải đồng ý rằng đấy là một nơi rất đắt khách du lịch đấy! Sẽ chẳng ai lấy làm ngạc nhiên khi đọc những dòng này nếu quý vị nào nói rằng nó nghẹt cứng vào những sớm bình minh hay những chiều rủ bóng; nhưng đó sẽ là một điều bất ngờ ngọt ngào và ly kỳ khi nó thậm chí càng hấp dẫn hơn với một vài người lúc nửa đêm về sáng. Chúng ta có phải đã vô tình đề cập đến việc những người yêu nhau thường không có ý niệm thông thường về thời gian chưa nhỉ?
Không quá vất vả để bắt được một chiếc taxi đến quảng trường vào lúc nửa đêm; tuy nhiên với bộ dạng lếch thếch của cô cũng khó có thể không thu hút vài ánh nhìn kém thiện cảm. Nhưng cô nào có thời gian để tâm đến mái tóc rối bù hay đôi mắt thâm quầng của mình, mọi sự tập trung của cô đổ dồn xuống nền đất và bất cứ ngóc ngách nào hiện ra trong tầm mắt.Bằng một sự cố chấp và kiên trì đáng ngưỡng mộ, cô vẫn cúi rạp trên nền đất khi gió lạnh bắt đầu rít lên từng hồi. Cô thở dốc, dựa vào đài phun nước gần đó, tay ôm ngực và đôi mắt dường như tối sầm lại trước khi cô kịp ý thức được việc gì sắp xảy ra.
Cánh tay cô bị túm lấy bởi một lực không thể nói là nhẹ nhàng nếu không muốn nói là thô bạo. Cô bắt đầu hồ nghi rằng ông thỏ Berries nhà cô có phải cũng khó chịu như thế mỗi khi bị tóm tai và nhấc bổng lên.
- Em đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?
Anh đang rất nỗ lực để không tức giận mà chỉ trích cô. Từ lúc anh nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của cô đang lao ra đường anh đã thấy máu nóng dồn ứ lại trên đại não, làm sao cô có thể chạy ra đường với bộ dạng như vậy, cô có biết ban đêm trời rất lạnh, thậm chí còn có sương hay không? Nếu bị bệnh thì phải làm sao? Ai sẽ chăm sóc cho cô? Chân của cô thậm chí vẫn còn chưa được băng bó lại cẩn thận. Cô có biết ban đêm ra đường rất nguy hiểm không? Chết tiệt, sao cô có thể bất cẩn như thế?
Chất giọng đặc trưng kèm mùi rượu mạnh dội thẳng vào mặt cô khiến cô quẳng ngay ý định về ông thỏ Berries của mình ra sau đầu. Một thoáng kinh hách chẳng mấy vừa lòng hiện trên gương mặt cô.Tuyệt thật, cô đang mơ à? Hay là người đàn ông này lúc nào cũng có ý thức muốn nạt nộ cô dù là trước đây hay bây giờ.
Bằng một cái vung tay thật mạnh, cô cũng có thể thoát khỏi gọng kìm của anh, đôi mắt cô mờ đi còn đầu óc trở nên hỗn loạn nhưng cô cố gắng để không ngã nhào xuống. Đôi mắt cô chẳng kiêng dè gì, nhìn anh phẫn nộ.
- Tôi cũng muốn hỏi anh, anh túm lấy tôi làm cái quái gì hả?
Môi anh mím lại thành một đường kẻ mỏng, đôi mắt vằn lên những tia máu hằn học, anh gằn mạnh từng chữ:
- Em còn yêu anh.
Rõ ràng là bốn chữ này chẳng hề có một chút xíu nào liên quan đến đoạn hội thoại gay cấn ở trên, nhưng, đương nhiên, có trời mới biết cô đang cảm thấy mặt đất bắt đầu rung chuyển dưới chân mình.
Cô chấn động, từng lời anh nói ra như trực tiếp xuyên thẳng thấu vào tim. Cô thật tự muốn tát mình một cái thật mạnh, ngu ngốc mà. Cô thật ngu ngốc khi quay lại đây để tìm một cuốn nhật ký nhảm nhí. Cô thật ngu ngốc khi đã không từ chối người đàn ông này đưa mình về nhà ngay từ đầu. Hay cô thật ngu ngốc khi yêu một kẻ thông minh nhưng tàn nhẫn đến đáng hận như anh. Cô có thể yêu anh, nhưng cô không thể hạ mình, cô không muốn anh biết cô yếu đuối. Dù sao thì cô cũng đoán được anh đã đọc được gì trong cuốn nhật ký, tốt thôi, chẳng còn gì phải giấu giếm cả.
- Hình như tôi chưa từng nói tôi không yêu anh. Thế thì đã sao?
Anh tức tối, lòng tự tôn của anh như bị tát một cú thật mạnh, ngày hôm nay anh không thể tin được tinh thần anh lại phải chịu nhiều đả kích đến như thế, anh đã tìm thấy tận cùng hạnh phúc khi thấy cô gọi tên anh nghẹn ngào trong nhật ký để rồi cô ở đây, bằng xương bằng thịt nói ra những lời rạch nát trái tim anh. Thái độ lẩn tránh và dửng dưng của cô khiến anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Khi cuộc chiến đấu của hai cái đầu lạnh và trí thông minh ngôn ngữ gần như hoàn thiện khả năng giết chết con người ta bằng lời nói thì dường như đối thoại trở nên vô cùng thừa thãi.Anh túm lấy cô, ôm chặt lấy cô, hôn cô thật mạnh.
Biện pháp mạnh có vẻ thích hợp hơn nhiều.
Anh biết cô cũng giống như anh, vẫn còn yêu nhau rất nhiều nhưng lý trí luôn vận động ngược pha so với tình cảm. Anh không muốn tiếp tục đối thoại với đám lý trí về những vấn đề nhảm nhí nào đó như lòng tự tôn, kiêu ngạo,... và vô số những lý thuyết chẳng giúp anh một tí thực tế nàonữa.
Trong khoảnh khắc anh mong cô có thể cảm nhận thấy nhịp tim mãnh liệt của anh, cảm nhận được tình cảm trong lòng anh chưa một giây một phút nào thay đổi. Anh nhỏ nhẹ, thì thầm vào tai cô:
- Chúng ta có thể quay lại như trước đây.
Cô buông thõng tay, không chấp nhận cũng không phản đối. Cô cắn chặt môi, nào phải cô chưa từng mong hai người quay lại với nhau, cô đã mơ thấy điều đó hàng nghìn lần trong những giấc mơ của cô. Nhưng cô chưa bao giờ đủ can đảm để tin nó là hiện thực, cô thở dài bất lực.
- Chúng ta sẽ lại chia tay nhau thôi.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, an ủi cô, anh không biết có thể làm gì khác để khiến cô tin tưởng; ngay từ lúc anh đưa ra quyết định này anh cũng không biết được tương lai họ sẽ như thế nào, anh biết hai người đều rất cứng đầu, ương ngạnh nhưng anh tin anh đã học được cách nhường nhịn cô, yêu thương cô mà bỏ qua mọi thứ. Anh đã từng gặp nhiều cô gái, nhưng không ai cho anh có cảm giác như ở cạnh cô, cô như một liều thuốc độc khiến anh bải hoải nhưng anh như một con cá sa vào lưới của cô và tình nguyện uống nó mỗi ngày.
- Em có thể giữ lại quá khứ, nếu không hãy xem như đây là lần đầu tiên anh gặp em và anh đã yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Chúng ta có thể quen nhau lại từ đầu, có được không?
Cô lặng yên, không phải cô không cảm nhận được giọng nói đứt quãng trong yết hầu của anh, không phải cô không cảm nhận được nhịp đập trái tim anh, cô biết cô vẫn yêu anh và anh cũng vậy. Cô chỉ không biết làm cách nào có thể thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, cô cảm giác mỗi bước chân bước ra khỏi quá khứ là một bước trên những mũi gai, cô rụt rè lo sợ. Cô đã qua cái thời tuổi trẻ nồng nhiệt, trái tim của cô đã rệu rã lắm rồi, chỉ cần thêm một lần tan vỡ nữa cô sẽ không chịu nổi, nhất là người đó lại là anh.
- Em có biết không, anh cũng rất lo sợ. Anh sợ anh sẽ lại nóng giận, em cũng nóng giận, rồi cãi nhau, chia tay. Anh đã rất muốn quên em đi, anh muốn vứt lại tất cả, nhưng anh không làm được. Khi nhìn thấy em anh đã không làm chủ được bản thân mình nữa rồi, nhìn thấy em bị thương anh thực sự cảm thấy rất khó chịu. Anh chỉ biết được anh sẽ bất chấp mọi thứ để có thể giữ em ở lại. Em, ở đây – anh đặt tay cô lên trái tim mình - có hiểu những gì anh nói không?
Thanh Quân Phượng Linh