Polaroid
Chiếc bình của vua Solomon

Chiếc bình của vua Solomon

Tác giả: Sưu Tầm

Chiếc bình của vua Solomon

(Admin - "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")


Vũ khí mạnh nhất của phụ nữ khiến bất kể người đàn ông nào cũng phải đầu hàng, không phải là những lời trách móc, cũng không phải là những giọt nước mắt. Mà đó chính là sự im lặng!


Im lặng để chấm dứt mọi chuyện.


Im lặng để coi nhau như người dưng.


***


Tôi gặp lại Miên trong một bữa tiệc Buffet chiêu đãi khách hàng của công ty, em mặc bộ đầm đỏ mận, để lộ tấm lưng trần trắng nõn, mềm mại. Khuôn mặt thanh tú được trang điểm rất cẩn thận, cơ hồ cả người em toát lên sự đằm thắm của người đàn bà từng trải, khác hẳn với sự ngây ngô của cô sinh viên ngày nào. Nhìn thấy tôi, Miên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn trở lại, em mỉm cười xã giao với đám đàn ông bu như ruồi nhặng xung quanh, rồi chủ động bước về phía tôi.


"Lâu quá rồi không gặp "


Miên giơ ly Hennessy chủ động chạm nhẹ vào ly rượu trên tay tôi, mỉm cười đầy mê hoặc "Vì lần gặp lại này, chúng ta cụng ly chứ?"


Chiếc bình của vua Solomon


Đáp lại sự nhiệt tình của em, tôi cũng lịch thiệp nhấp một ngụm, thứ chất lỏng sậm màu này không phải là lần đầu tiên tôi uống, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy đắng chát lạ thường, dòng dung dịch đắng ngắt ấy tắc nghẹn lại nơi yết hầu, hơi men chếnh choáng vấn vít tận trong tim.


"Không ngờ tửu lượng em lại khá đến thế ", nếu như tôi nhớ không nhầm, Miên là một cô gái vô cùng thuần khiết, trước kia em chẳng bao giờ động tới một giọt nước ngọt có gas, huống hồ là mấy thứ bia rượu này.


"Thế sự luân hồi, dòng đời lưu chuyển, bảy năm rồi, đâu thể như xưa."


Tôi cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt, ngón tay bất giác co lại. Phải. Đã bảy năm rồi. Bảy năm trời không gặp, cả một cuộc điện thoại trong khoảng thời gian ấy cũng không có. Có những con người, một thời từng gắn bó với ta như máu thịt, vậy mà cũng có lúc ta phải cập nhật thông tin về người ấy qua cái gọi là "người ta nói"...


Người ta nói rằng, em đã bỏ xứ ra nước ngoài.


Người ta nói rằng, em giờ đây đã trở thành giám đốc chi nhánh của một công ty đa quốc gia.


Người ta nói rằng, em đã trở về, từ nơi em rũ bỏ tất cả cất bước ra đi.


Tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng em sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của mình. Những tháng ngày quá khứ như những hàng chữ viết bằng sương mù lên ô cửa kính. Mờ dần, mờ dần. Và, cuối cùng không còn lại một chút dấu vết.


******


"Anh Tú, anh đi tới đâu rồi?", giọng em dịu dàng trong điện thoại, nhưng không đủ sức kéo tôi ra khỏi trò game online.


Tôi giật mình thảng thốt, hôm qua tôi đã hứa rằng hôm nay sẽ đưa em đi chơi, nhưng rồi lại quên béng mất, và kết quả là giờ này đang ngồi cày game cùng đám đồng đảng cốt cáng.


Do nói chuyện với em nên thao tác của tôi có chậm lại, nhân vật trong game bị một đòn chí mạng của đối thủ, ngã lăn ra trên màn hình. Tôi chửi thề vài câu rồi vứt ngay điện thoại xuống, cắm đầu cắm cổ vào phục thù.


Tôi không hề nhớ rằng mình đang nói chuyện với em, càng không hề biết bao lâu sau em mới tắt máy.


Một lúc sau, điện thoại lại réo ầm ĩ, vẫn là em gọi!


"Anh đang chơi game, em gọi gì mà lắm thế, hôm nay anh bận rồi, không đi chơi được. Em rủ bạn đi đi."


Tôi gắt gỏng trong điện thoại, chưa để cho em nói lời nào đã vội vàng tắt máy.


Hôm đó, đội của tôi thắng giòn rã, săn Boss thu được một đống đồ có giá trị, lúc quyết đấu lever cũng tăng lên mấy bậc.


Bước ra khỏi quán game, trời đã mưa từ lúc nào. Những giọt mưa lí tí phủ đầy trên nền đất. Mưa bụi lặng lẽ dày đặc thấm đẫm hàng cây ven đường.


*****


Suốt buổi tối hôm ấy tôi không hề động đũa, và cả em cũng vậy. Chúng tôi tới góc ban công, chọn cho mình một bàn nhỏ có tầm nhìn rộng, gọi phục vụ hai ly cà phê.


Trong sảnh, tiệc Buffet vẫn đang náo nhiệt, đối lập với không gian yên tĩnh nơi này.


Đôi mắt Miên vẫn dõi theo không khí náo nhiệt trong sảnh, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười. Nhìn em có vẻ rất thoải mái, trái lại, tôi lại có phần mất tự nhiên.


Phục vụ mang hai ly cà phê đặt xuống bàn, tôi đón lấy đẩy về phía Miên, em mỉm cười cảm ơn một tiếng đơn điệu.


Mùi cà phê thơm ngào ngạt, trên vách ngăn bằng kính rộng lớn, khung cảnh phía dưới hiện ra rõ ràng. Đây là khu vực sang trọng nhất, những ánh đèn sáng hội tụ lại thành dòng sông di chuyển êm ả trong đêm khuya.


Tôi thấy tay em ôm chặt chiếc cốc sứ, ngắm nhìn thứ chất lỏng màu nâu ấy. Từ lúc gặp lại em tới giờ, tôi vẫn chưa chủ động nói câu nào, tính tôi không phải trầm lắng, kiệm lời như thế này, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao, khi đối diện với em, tôi lại trở nên nhút nhát tới vậy.


Miên ngẩng đầu, ánh đèn không phải quá u ám, mà là người đàn ông ngồi đối diện khiến cô cảm thấy hơi xa lạ. Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước.


"Mấy năm nay anh sống thế nào? "


Khúc dạo đầu khuôn sáo, đơn điệu và nhàm chán. Tôi đánh giá trong lòng, không khỏi cười thầm. Chẳng lẽ câu đầu tiên con người ta gặp lại sau quãng thời gian dài đều là câu nói này hay sao?


"Rất tốt", tôi cũng có qua có lại, "Còn em?"


"Nhìn anh thế này em cũng biết anh sống rất tốt, anh vẫn đẹp trai và phong độ như xưa."


"Em quá lời rồi, thời kì phong độ đã qua từ lâu, anh thấy mình bây giờ già đi nhiểu", tôi nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp, "Thực ra anh thấy em thay đổi rất nhiều."


"Theo chiều hướng tốt hay xấu?"


"Tốt. Em bây giờ xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn, và quyền lực hơn nữa. Hội tụ đầy đủ yếu tố của người phụ nữ thành đạt."


Em bật cười sảng khoái, "Nghe anh nói em cũng giật mình, thật sự là vậy sao?"


Không khí ngượng ngập khi trước vì nụ cười sảng khoái của em mà dịu đi mấy phần, tôi cũng cười, gật đầu phụ họa.


Ngồi nói chuyện cùng em một lúc, đa phần thời gian đó chúng tôi nói về công việc hiện tại của nhau, thì một tiếng nói vọng tới.


"Hóa ra hai người trốn ở đây, mọi người định đi tăng hai, hai người đi chung cho vui nhé."


*****


Trong khi đám chiến hữu đội mưa về nhà thì tôi lại quyết định đứng chờ mưa tạnh. Những hạt mưa li ti vấn vít trên mái hiên, bay bay theo chiều gió làm ướt khuôn mặt tôi.


Tôi đưa tay ra vuốt mặt, nhắm mắt mở mắt vài cái, chợt thấy bóng dáng quen thuộc đang tiến về phía mình. Em lẳng lặng đưa ô về phía tôi, mỉm cười.


"Mưa mau quá. Mình về thôi anh"


Tôi như người chết đuối vớ được cọc, vội vã chạy lại phía em, giành phần cầm ô, tay còn lại vòng qua vai em, áp sát em vào người mình.


Miên của tôi là vậy đấy, em đơn giản và thuần khiết. Mọi ước muốn của em đều vô cùng nhỏ nhoi và dễ thỏa mãn. Những lúc tôi cáu giận quát mắng vô cớ, em đều bặm môi không nói một lời nào. Những lúc tôi vô tình ham vui quên đi sự hiện diện của em, em đều nhẫn nại, chờ tôi quay trở về. Đã có những lúc tôi hỏi em sao lại ngốc như vậy, em chỉ cười, hôn nhẹ lên má tôi, "Em có thể chờ được. Chỉ cần anh quay đầu lại, nhất định sẽ thấy em ở phía sau."


Nhưng, thật khó để con người ta biết trân trọng những thứ trong tiềm thức luôn mặc định rằng nó sẽ là của mình, mãi mãi là của mình.


Có những điều quen thuộc như hơi thở, tới khi mất đi rồi mới thấy quý giá biết bao.


*****


Tăng hai chúng tôi tham dự là một trận hát hò tại quán Karaoke.


Quả nhiên có chút hơi men, mọi người bốc đồng hơn hẳn. Nhiều người còn nhân cơ hội này mời em lên song ca một bài hát tình ái nào đó.


Trong lòng tôi nhen lên một chút khó chịu, không biết bởi thái độ phản cảm của mấy gã trai kia hay là vì điều gì khác. Nhưng, tôi che giấu rất giỏi, làm ra vẻ không có chuyện gì, hớp một ngụm bia trên bàn.


Ánh mắt em bình tĩnh nhìn tôi, cơ hồ là thật lòng muốn hỏi ý kiến nhưng tôi đột ngột cảm thấy không thích, nếu muốn thì cứ lên đi, việc gì phải đánh mắt sang tôi làm gì.


Tôi vờ như không biết, cũng không nói gì, gương mặt chẳng thay đổi gì nhiều, đôi mắt dán lên màn hình ti vi.


Trên màn hình bắt đầu hiện lên lời hát.


"Em luôn rất cẩn thận, sợ rằng sẽ đánh thức tình yêu.


Vì thế nên em dần dần từ bỏ bản thân chỉ để xuôi theo anh.


Anh nên lựa chọn thế nào đây? Giấc mơ hay là hiện thực?


Yêu nhau luôn dễ dàng. Nắm giữ tình yêu đó lại cần một dũng khí lớn hơn.


Nhưng, em phải làm thế nào để cắt đứt nỗi nhớ nhung trong lòng?


Hãy tha thứ cho anh. Đã từ bỏ tất cả chỉ vì một ngày mai mà anh luôn theo đuổi.


Hát một bài hát. Kỉ niệm thời thanh xuân rồi cũng sẽ mất đi của em.


Yêu một người. Cứ ngây ngô ngỡ rằng sẽ là một đời.


Hát một bài hát. Tưởng nhớ về mối tình rồi sẽ mất đi của anh.


Rồi sẽ có một người, luôn luôn đi cạnh em, mãi mãi không xa rời."


Tiếng nhạc duy mĩ, thê lương bao trùm căn phòng, giọng nữ hát một câu, giọng nam hát một câu. Dường như hòa quyện nhau, cùng tạo nên sắc thái của bản nhạc. Hát đến đây, giọng em như nghẹn lại, âm sắc nhỏ dần, nhỏ dần. Cuối cùng chỉ còn tiếng nhạc vang lên, em đứng quay lưng về phía sau, bất động.


Mảnh kí ức vụn vỡ như những đoạn dây nối chằng chịt lại với nhau, thắt chặt trái tim khiến tôi ngộp thở. Tôi loạng choạng đứng dậy, lẳng lặng bỏ ra ngoài.


*****


Năm học thứ ba, chúng tôi quyết định dọn về sống cùng nhau.


Ngày ngày ngoài giờ lên lớp chúng tôi lại tíu tít cùng nhau trong tổ ấm nhỏ. Em đi chợ nấu cơm, giặt giũ quần áo, đảm đang như một người vợ hiền. Còn tôi thì như một ông hoàng, được chăm lo từ chân tơ kẽ tóc. Dần đà, tôi coi như việc bản thân được chăm sóc đặc biệt là đặc quyền, còn việc em tất bật với cuộc sống mưu sinh là điều hiển nhiên.


Mọi chi tiêu đều một mình em vun vén, mỗi khi thiếu tiền sinh hoạt, em lại chạy đông chạy tây vay mượn mà tôi không hề hay biết.


Em vất vả vì tôi như thế, còn tôi? Tôi đã làm được cho em điều gì nhỉ?


Những lúc em nấu cơm, tôi chỉ biết ôm em từ phía sau, thơm chụt vào má em một cái rồi chạy biến, vùi đầu vào các thú vui của bản thân mà không hề động chân động tay giúp em nhặt rau hay rửa bát.


Tôi đã hủy hoại thiên chức thiêng liêng của em khi bắt em phá thai vô số lần, chỉ vì những phút ham muốn tầm thường của bản thân, và sự đớn hèn, ô hợp.


Nhớ lần đầu cùng em, em đã khóc lóc van xin tôi, mồ hôi rịn ướt đẫm tóc mai, còn tôi thì chẳng nghĩ được gì, để mặc cho cái phần thú trong con người trỗi dậy. Xong việc rồi, tôi chỉ hôn nhẹ lên môi em, ôm em vào lòng mình mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


Tôi vô tâm vô tính, không hề biết rằng những điều ấy đã làm tổn thương tới tâm hồn mong manh của em tới nhường nào.


Tôi đã giày xéo trái tim em, cắt lên đó vô vàn vết, sâu hoắm, có lẽ rằng, mãi mãi không thể xóa nhòa.


*****


Ra ngoài hành lang, tôi châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài.


Khói thuốc mờ ảo trôi qua cuống họng, xộc thẳng vào khoang phổi gây nên cảm giác đê mê.


Tôi từ từ nhả làn khói mờ mịt, khẽ bật cười khi nghĩ rằng mình là một con rồng biết phun lửa. Đưa tay chộp lấy làn khói thuốc, đọng lại trong tay tôi chỉ là bầu không khí rỗng không.


Trên đời này, có những thứ cũng mơ hồ như làn khói. Ta chỉ có thể đưa mắt ngắm nhìn nó hình thành, rồi nhìn nó tan biến mà không thể đưa tay ra với lấy. Càng không thể nắm giữ.


Eo tôi bị một lực siết chặt, hai bàn tay trắng ngần, thon dài đan xen trước bụng. Tôi giật mình quay người lại, vô cùng hốt hoảng khi thấy gương mặt em giàn dụa nước mắt. Em nói, em nhớ tôi!


Mỗi nhớ đè nén bảy năm trời bùng nổ. Tôi và em quấn lấy nhau trong khách sạn. Cơ thể nõn nà của em quằn quại dưới bàn tay tôi. Khoảnh khắc đi vào cơ thể em, tôi thấy em quặn thắt người, hốt hoảng.


"Anh làm em đau à? "


Em lắc đầu. Tôi biết rằng em nói dối. Nhưng tận sâu trong đáy mắt em là một nỗi niềm khó tả, hạnh phúc có, đau đớn có. Đó chính là lần đầu tiên tôi để tâm tới cảm xúc của em.


Sáng sớm hôm sau, tôi mắt nhắm mắt mở, đưa tay ra ôm người bên cạnh. Nhưng bàn tay tôi lại đập mạnh xuống ga giường. Tôi bừng tỉnh, nhìn khắp căn phòng chẳng thấy bóng dáng em đâu.


Tôi hốt hoảng gọi điện thoại cho em, đáp lại chỉ là những tiếng thuê bao từ tổng đài. Tôi mặc quần áo, chạy xuống quầy lễ tân hỏi, nhưng họ chỉ lắc đầu.


Thất vọng. Chán nản. Có những thứ ngỡ rằng đã nắm bắt được, hóa ra cũng tựa như làn khói.


Tôi trở về phòng, điên cuồng hất tung đống chăn đệm, gọi hỏi tung tích của em từ những người bạn. Nhưng tất cả đều cùng một câu trả lời.


Ngồi thụp xuống sàn, ôm đầu. Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy một cuốn truyện được đặt ngay ngắn trên bàn.


Cuốn sách có tên: Nghìn lẻ một đêm.


*****


Trang đầu cuốn sách là hàng chữ nắn nót, "Tình yêu của em cũng giống như cảnh sắc anh từng bước qua. Nhưng, những bước chân của anh chưa bao giờ vì em mà dừng lại."


Tôi lật giở tới trang sách được gấp lại, có phần nhàu nhĩ, cho thấy nó đã được lật mở nhiều lần.


Câu chuyện nói về hung thần bị giam giữ trong chiếc bình của vua Solomon.


Chuyện kể rằng có một ông lão làm nghề chài lưới, trong một ngày ông chỉ thả lưới đúng bốn lần, không hơn không kém.


Hôm đó, sau ba lần thả lưới, ông chỉ kéo lên được toàn bùn đất và sỏi đá. Lần thứ tư quăng lưới, thứ ông kéo lên là một chiếc bình rất nặng được niêm phong bằng dấu ấn. Ông vô cùng vui sướng, cứ ngỡ rằng chiếc bình nặng như vậy bên trong sẽ chứa rất nhiều thứ quý báu nên mở ra.


Điều ông không ngờ được rằng, mình vừa giải thoát cho một hung thần.


Ngay sau khi được giải thoát, hung thần đã đòi giết ông, hắn nói:


"Suốt trong thế kỷ đầu trong chiếc bình tù ngục, ta đã nguyền nếu có ai đó giải thoát được ta, ta sẽ làm cho kẻ đó giàu có suốt đời, giàu có cả đến sau khi chết. Nhưng thế kỷ đầu trôi qua, chẳng có ai giúp ta cả. Sang thế kỷ thứ hai, ta thề là sẽ mở tất cả các kho của cải trên trái đất tặng cho người nào đem tự do đến cho ta, nhưng chẳng có may mắn gì hơn thế kỷ trước. Sang đến thế kỷ thứ ba, ta hứa là sẽ làm cho người nào giải thoát ta trở thành một đế vương hùng mạnh và luôn luôn ở bên cạnh, ta ban cho người đó mỗi ngày ba điều ước để có bất cứ cái gì. Nhưng thế kỷ này lại trôi qua như hai thế kỷ trước và ta thì vẫn cứ nguyên như thế. Cuối cùng ta hết sức hoang mang thất vọng hay đúng ra là phát điên lên vì bị tù hãm quá lâu, ta thề là sau này có kẻ nào giải thoát ta thì ta sẽ giết không thương tiếc và chẳng ban cho một ân huệ nào "


Người con gái, cũng giống như một chiếc bình pha lê đẹp đẽ, nếu ta biết trân trọng và giữ gìn, nó sẽ mãi mãi là một chiếc bình lung linh. Nhưng khi ta bất cẩn đánh vỡ nó. Nó sẽ làm ta bị tổn thương - bằng chính những mảnh vỡ mà ta đã gây ra.


Vũ khí mạnh nhất của phụ nữ khiến bất kể người đàn ông nào cũng phải đầu hàng, không phải là những lời trách móc, cũng không phải là những giọt nước mắt. Mà đó chính là sự im lặng!


Im lặng để chấm dứt mọi chuyện.


Im lặng để coi nhau như người dưng.


Cuối cùng tôi đã hiểu, mọi hy vọng của em đã tiêu tan trong sự mong chờ.


Trước khi gấp cuốn sách lại, tôi có đọc được dòng chữ nhỏ được ghi bên góc trang giấy.


"Anh Tú, chúng ta đánh cược đi, em cược rằng, anh không được hạnh phúc! "


Gấp cuốn sách lại, một giọt nước mắt hối tiếc bất giác rơi xuống mu bàn tay.


Lệ Hằng



 

2hi.us