Old school Easter eggs.
Chạy đâu cho hết nắng

Chạy đâu cho hết nắng

Tác giả: Sưu Tầm

Chạy đâu cho hết nắng

Vắt lên vai quá nhiều mối tình, chẳng phải anh là người lăng nhăng hay đào hoa, mà là một kẻ bất hạnh. Có ai không muốn yêu là cưới chứ. Nhưng cuộc đời nhiều khi như muốn trêu ngươi, thử thách con người ta, hạnh phúc có khi nằm trong tầm tay rồi, phút cuối cùng lại để vuột mất. Rồi một ngày anh gặp được người có khả năng hồi sinh mãnh liệt trái tim đang từng ngày trai sạn, rệu rã kia, anh thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất. Gỉả sử như định mệnh sắp đặp cho họ đến cùng một lúc, anh có chắc được mình sẽ chọn ai? Có biết được anh yêu ai nhiều nhất? Ai sẽ là người anh muốn và sẽ nắm tay đi hết cuộc đời? Lẽ thường thì đó không phải là một...


***


Chạy đâu cho hết nắng


Hai mươi tuổi, hắn vắt lên vai mối tình đầu. Lạ lắm, nàng là bạn thân của người yêu thằng bạn thân chung phòng. Cứ cuối tuần, thằng bạn thân lại bắt xe gần trăm cây số từ Hà Nội lên Thái Nguyên thăm "gấu". Nhà hắn nghèo, đời sinh viên cũng nghèo như cái gia cảnh nhà hắn nên một tháng hắn lên được với người yêu một lần cũng là...ơn giời, chàng đây rồi. Người yêu của hắn có một đôi mắt buồn sâu thẳm, dáng người nhỏ nhắn, và tính cách có một chút gì đó...lạ lắm.


- Sao cậu lại lên giờ này, tớ phải đi học đây, kệ cậu.


- Hôm nay là chủ nhật mà.


- Nhưng hôm nay tớ có tiết ngoại khóa, tớ không nghỉ đâu.


- Để tớ đưa cậu đến trường.


- Thôi, cậu ở nhà đi, tớ tự đi được.


Nói rồi nàng leo lên xe, vội vã đạp từng vòng xe như để trả cho mấy phút nói chuyện với người yêu, sợ rằng sẽ muộn học mất.


Hắn định quay đi thì gặp Lan – cô bạn chung phòng với nàng đang mang mâm bát vừa mới rửa xong từ sân giếng bước vào.


- Ơ kìa Phong, Vân đâu?


Hắn cười hiền:


- Vân đi học rồi bạn.


- Uả, mới đây mà. Thôi vào phòng tớ chơi, đứng đây làm gì.


- À phải rồi, Hoàng nhà cậu đang bận mua hồng xiêm cho cậu ở đầu ngõ, thấy nó chọn lâu quá nên tớ vào trước. Hi – Hắn gãi đầu.


Lan cười híp mí:


- Vân cũng thích ăn hồng xiêm lắm đó. Đợi lát Vân về thì tụi mình cùng ăn nha.


Cũng...quen rồi nên hắn cứ thản nhiên vờ như mình không để ý. Hắn biết Lan nói vô tư thôi nhưng đúng là lần nào lên thăm Vân, hắn cũng không thể để ra thêm được đồng nào để tìm hiểu và mua những gì Vân thích. Hôm nay lớp Lan được nghỉ nên cô nàng lục trong ba lô ít đỗ xanh nhà trồng được mang ra nấu chè đãi khách. Thưởng thức những ly chè mát lạnh trong tiết trời oi ả, hai gã cứ tấm tắc khen ngon. No nê, cả ba cùng ngồi trò chuyện rôm rả. Mãi đến bốn giờ chiều, hắn mới không làm...kì đà cản mũi cho hai người bạn có không gian riêng, khi họ cùng dắt nhau đi chợ. Họ vừa đi khỏi thì Vân về. Gương mặt nàng rạng rỡ:


- Cậu chờ tớ có lâu không?


- Cũng... không lâu lắm.


- Hì hì...


Vân là một cô gái ham học và có tư tưởng thiên về nét cổ điển phương Đông. Cũng khá nhiều lần đi dạo cùng nhau dù là nơi có những đôi tình nhân nắm tay tung tăng trên những con đường thoảng hương hoa sữa... thì dù rất muốn cũng chưa một lần Phong cảm nhận được hơi ấm bàn tay người yêu. Có lần, đôi ta thong dong bước chân đến Đài Tượng Niệm Thái Nguyên, phong cảnh nơi đây sơn thủy hữu tình, là điểm dừng chân lý tưởng của khá nhiều đôi bạn trẻ, sinh viên của các trường Đại học quanh đây. Đi bên Vân, Phong quyết định lấy hết can đảm đưa bàn tay nắm lấy bàn tay Vân. Trong giây phút hồi hộp, Phong nghe tim mình loạn nhịp, hai bàn tay sắp tìm được nhau thì bất chợt Vân lên tiếng:


- Tài thật, giữa chốn linh thiêng thế này mà sao người ta vẫn có thể nắm tay nhau tình tứ thế kia nhỉ.


Như một gáo nước lạnh dội vào người làm Phong thức tỉnh, hắn vội vàng rụt tay lại giấu nhẹm phía sau lưng. Từ đó...chừa, không dám nắm tay (!).


Thời gian cứ thế trôi đi, như con thiêu thân Vân lao vào việc học. Rồi tất bật cùng các kì thi, không biết từ lúc nào mà chẳng còn cả những buổi cuối tuần dạo trên những con đường quen cùng Phong. "Đợi tớ nhé!", "Hay là hôm khác cậu lên đi, hôm nay tớ nhiều bài vở quá", "Cậu sắp về chưa để tớ còn học..."... Và đã không ít lần Phong lên với Vân chỉ để chứng kiến cảnh Vân quay cuồng, tất bật cùng đống sách vở chất ngất, ngổn ngang...


Đến một ngày...


Gió thổi mây bay, sao không mãi quấn quýt bên nhau cùng đắp xây những tháng ngày hạnh phúc. Phải chăng mây còn quá nhiều đam mê, cứ mải miết chinh phục những chân trời (kiến thức) mới mà đâu hay trong phút giây lại để tuột mất hạnh phúc của mình.


Bầu trời lặng gió, chợt nhận ra mây cũng chẳng buồn trôi, muốn dừng bước phưu du, quay lại thì đã lạc mất nhau rồi.


Mây buồn, mây khóc. Từng giọt nước mắt lã chã tan chảy khắp nhân gian. Trời nổi gió, không còn cảm giác êm đềm hiu hiu thổi nhẹ hay chan hòa ấm áp. Gió mang hơi lạnh giá buốt, mây rùng mình gục ngã tan thành mưa...


Chạy đâu cho hết nắng


***


Hai mươi hai tuổi hắn vắt lên vai mối tình thứ hai. Nàng là sinh viên năm nhất sau hắn hai khóa. Là hoa khôi của xóm trọ. Khuôn mặt nàng đẹp như vầng trăng đêm rằm. Không những vậy, chiếc răng khểnh duyên dáng của Nguyệt không biết đã quật ngã biết bao vì tinh tú vây quanh. Vậy mà cuối cùng Nguyệt lại chọn hắn, người con trai hiền lành chất phác, có làn da ngăm ngăm đen, đã từng đi qua một chuyện tình buồn và...nghèo xơ xác.


Nguyệt đẹp lắm, một vẻ đẹp thánh thiện, đẹp nhất trong những người con gái hắn đã từng gặp. Không những vậy nàng còn nấu ăn rất ngon. Hai đứa thường cùng nhau đi chợ sau những buổi tan trường. Rồi cùng nhau nấu những bữa cơm sinh viên đạm bạc mà ấm cúng vô cùng.


Hắn rất thích những buổi sáng được nghe tiếng gõ cửa quen thuộc của Nguyệt gọi dạy chạy bộ. Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm vương trên trán mà nụ cười hai đứa rạng rỡ, thấy thêm yêu cuộc sống giản dị và đầy ý nghĩa này. Cũng trong khoảnh khắc dưới ánh hừng đông của buổi bình mình trên Hồ Tây, lần đầu tiên hắn biết và cảm nhận thế nào là vị ngọt nụ của hôn đầu đời. Nụ cười Nguyệt e ấp, hắn khẽ khàng ôm trọn nàng trong vòng tay, tự hứa với lòng sẽ là người chở che cho em đến hết cuộc đời. ..


Xóm trọ ngày cuối tuần về quê hết, chỉ còn em và hắn ở lại. Hắn lại lấy xe đạp lòng vòng trở em dạo chơi khắp phố phường Hà Nội. Và lần nào cũng vậy, khi hai đứa ngang qua đường Thanh Niên, hắn cũng dừng lại, táp vào ghế đá bên Hồ tình tự và... ngắm người ta đạp vịt...cũng vui. Tuy không có điều kiện để thưởng ngoạn những thú vui cần đến kinh tế nhưng mối tình nghèo của hắn và nàng ngày càng khăng khít hơn. Nàng không bao giờ đòi hỏi và luôn vui vẻ, bằng lòng với những gì mình đang có. Chính vì vậy hắn càng yêu và trân trọng nàng hơn.


***


- Anh Phong à, có một người bạn tặng em một món quà, anh cho em nhận nhé!.


- Món quà gì vậy? Mà ai tặng em?


- Một người bạn cùng quê anh à. Anh ấy muốn tặng em một chiếc điện thoại. – Nàng ngập ngừng.


- Anh đã gặp bạn em bao giờ chưa?


- Anh sắp gặp rồi, chiều nay anh ấy sẽ đến xóm trọ mình chơi.


- Sao tự nhiên lại tặng em điện thoại?


- Anh ấy là hàng xóm cạnh nhà em, anh ấy đi nước ngoài năm năm rồi mới về. Ngày anh còn ở Việt Nam hai anh em chơi với nhau rất thân. Nên lần này về anh ấy có mua quà cho em.


- Không được đâu – Hắn dứt khoát.


- Sao vậy, anh cho em nhận đi.


- Anh không muốn.


- Nhưng em thích mà...


Hắn không nói gì thêm. Giữa hai người bỗng nhiên có một khoảng lặng. Chiều hôm đó người bạn của Nguyệt qua chơi. Họ mang theo món quà như đã hứa với Nguyệt nhưng mà nàng không nhận. Tuy rằng không nhận nhưng hắn vẫn nhìn rõ vẻ luyến tiếc trên gương mặt người yêu.


Hắn xin đi làm thêm. Chạy bàn ở một quán ăn. Đêm muộn mới về. Điện phòng nàng vẫn sáng. Cô bạn chung phòng đã đi ngủ từ bao giờ. Nàng vẫn đợi. Dù liên tục hắn dặn nàng phải đi ngủ sớm, nhưng cũng chỉ khi nào gặp được hắn nàng mới yên tâm chốt cửa phòng vào ngủ.


Một buổi muộn đi làm về. Nàng ra đón. Bất chợt thấy trên tay nàng cầm chiếc điện thoại mới tinh. Hắn giật bắn người đưa tay ra chộp lấy:


- Ở đâu ra vậy?


Nàng cúi đầu thỏ thẻ:


- Em đã từ chối không nhận rồi, nhưng anh ấy... - Hắn cắt lời nàng:


- Em biết là anh vẫn đang đi làm thêm để góp tiền mua điện thoại cho em mà. Em không đợi được sao?


- Nhưng... - Nàng ngập ngừng. Hắn giơ tay đấm vào tường, cảm thấy mình bất lực. Nàng hoảng hốt:


- Đừng như vậy mà anh. Có gì ngày mai em sẽ trả lại anh ấy.


Tim hắn đau. Hình như có giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Mấy hôm nữa là đến ngày hắn được lĩnh lương rồi. Cơ mà nhìn chiếc điện thoại trong tay nàng hắn biết, có khi phải làm thêm cả năm hắn mới đủ tiền mua cho nàng một chiếc điện thoại đẹp và xịn như thế. Bỗng nhiên, hắn thấy mình vô dụng và tổn thương ghê gớm... Bất giác, hắn ngước lên nhìn trời. Trăng đẹp nhưng ở xa quá. Mà xa như vậy thì chỉ có thể ngắm được thôi. ...


Hắn ra trường trở về quê nhà, chưa lấy được bằng nên xin đi làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà. Cũng vẫn là tranh thủ những ngày cuối tuần, hắn lái chiếc xe Dream chở bao niềm vui và ước mơ ra thăm người yêu. Vẫn xóm trọ xưa, vẫn người cũ nhưng dường như có một cái gì đó lạ lắm kể từ ngày Nguyệt nhận chiếc điện thoại từ trai lạ. Cách nói chuyện gượng gạo, gương mặt không mấy được vui khiến hắn cảm nhận được có điều gì đó bất ổn. Và một lần lên thăm không báo trước, Phong đã chứng kiến cảnh không bao giờ muốn thấy... Cuộc tình thứ hai tan tác như những xác pháo sau ngày vui ngắn ngủi, để lại nỗi đau dài....


***


Hai mươi lăm tuổi, cuộc tình thứ ba vắt ngang qua đời hắn. Giờ thì hắn làm trưởng ca sản xuất một doanh nghiệp nước ngoài. Nàng là công nhân của hắn, dáng người cao, nước da trắng hồng, gương mặt thanh tú. Để miêu tả về nàng hắn đã từng nhắn tin khoe với người bạn thân sau một thời gian hắn tạm ở ẩn, trách xa trốn tình trường đầy...hiểm nguy và cám dỗ là "Giờ tớ có người yêu rồi nhé. Người yêu của tớ dáng đẹp như người mẫu."


Hắn yêu nàng bởi nàng là một cô gái thông minh, nhanh nhẹn và đặc biệt là rất biết nghe lời. Khi hắn nói thì nàng biết lắng nghe, khi hắn buồn thì nàng luôn ở bên động viên, chia sẻ...Và điểm mà hắn thích nhất ở nàng là khi hắn nổi nóng thì nàng biết...im lặng.


Yêu nhau một thời gian, hắn động viên và đầu tư cho nàng theo học một khóa Cao đẳng. Nhà hai đứa đều nghèo nhưng hắn may mắn hơn là được gia đình cho ăn học và có bằng cấp. Giờ thu nhập cũng dần ổn định, cũng đã đến lúc hắn mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...


Dựa vào tiếng nói trong công ty, kèm cặp nàng một khóa đào tạo vi tính cấp tốc, cộng với ngoại hình xinh xắn của người mình yêu hắn dễ dàng nhấc được nàng lên văn phòng, làm giờ hành chính. Hắn tính cả rồi, sau này mà lấy nhau, phụ nữ còn bận con cái nên không thể để nàng làm công nhân, chia ca kíp sẽ rất vất vả và không có thời gian cho gia đình. Cha mẹ hai bên cũng rất ưng hai đứa. Mẹ nàng thì cứ thấy mặt là giục hắn mang trầu cau sang bà gả con gái cho...


Một buổi trưa chủ nhật, khi nàng đang ngồi ăn cơm cùng cả gia đình hắn thì người nhà nàng sang gọi nàng về có việc gấp. Hắn ngỏ ý đưa nàng về nhưng chú ruột nàng ra hiệu không cần và liên tục hối cháu gái về... Hắn gọi điện không thấy nàng bắt máy. Hắn vội vàng chạy xe đến thẳng nhà nàng thì những gì nhìn thấy khiến hắn không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra... Nhà nàng dựng rạp, họ hàng đến rất đông... Hắn đang định dựng xe bước vào thì có một đám thanh niên liền xông ra chặn lại. Chưa ai kịp nói gì thì Kim Anh, cô bạn thân của nàng lôi hắn ra một chỗ nói chuyện:


- Anh đừng vào. Hôm nay là đám hỏi của Thư. Nó cũng đau lòng lắm, nhưng không thể làm trái ý mẹ.


Tai anh như ù đi, những câu chữ anh vừa nghe cứ lõng bõng bên tai. Kim Anh tiếp:


- Chú rể chẳng ai xa lạ chính là sếp của cô ấy.


- Sao? Là Thằng Minh trưởng phòng Marketing ?– Môi anh run bần bật.


- Vâng, anh ấy thích Thư, cũng đã đến nhà Thư chơi. Sau lần gặp và được anh ấy mời đến nhà chơi, thấy căn biệt thự nhà anh ấy quá đẹp và sang trọng, mẹ Thư đã đồng ý nhận anh ấy làm con rể và lên toàn bộ kế hoạch cho đám cưới này.


- Nhưng quyền quyết định vẫn là ở Thư mà.


Kim Anh chép miệng:


- Anh biết đấy, từ trước đến nay, việc trong nhà mẹ Thư đã quyết thì không ai dám trái lời. Hơn nữa anh Minh lại rất biết lấy lòng và được lòng gia đình Thư.


- Vậy sao Thư không nói với anh?


- Vì nó không biết mở lời với anh thế nào. Và dù cho anh có biết cũng không thể thay đổi được gì.


- Anh muốn gặp Thư – Hắn định quay đầu bước đi nhưng Kim Anh vội nắm lấy tay hắn ngăn cản.


- Em nghĩ anh không nên gặp Thư, ít nhất là trong lúc này. Bố mẹ Thư đã thuê người ngăn cản không cho anh vào như khi nãy anh thấy đó.


Hắn gầm lên:


- Vậy Còn Thư? Bây giờ là thế kỷ bao nhiêu rồi mà vẫn còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy?


- Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà anh. Trước măt mẹ, Thư vẫn phải tỏ ra tươi cười, nhưng sau thì nó gục đầu vào em mà khóc nức nở như điên dại.


Hắn lắc đầu:


- Cô ấy đã không dám đấu tranh để có được hạnh phúc của mình. Có thực sự là cô ấy yêu anh không? Không, cô ấy không xứng đáng với tình yêu của anh. Chẳng tội gì anh phải buồn về một người như thế...


Đêm đến, một mình ngồi trên gác thượng, lòng hắn đau như xé nát tâm can. Trong đầu hắn hỗn độn quá nhiều suy nghĩ... Có nhiều câu hỏi hắn đặt ra nhưng không có được câu trả lời thích đáng. Làm sao có được câu trả lời làm ấm lòng kẻ bị phụ bạc để biện hộ cho người đổi thay. Bất giác, hắn đưa tay lục chiếc điện thoại trong túi quần: "Cậu ngủ chưa? Nói chuyện một lúc được không?". Có tiếng tin nhắn trả lời "Sao thế, mời cưới hả". Hắn cười chua chát, đưa tay gõ bàn phím :"Đâu có, tớ lại bị đá rồi...". Đêm ấy, hắn trải lòng với người bạn thân cho tới sáng. Trước khi đi làm hắn cũng kịp đọc nốt tin nhắn kết thúc cuộc trò chuyện "Ai bảo cậu cứ tiếc buồng cau làm chi..."


*


Hai mươi tám tuổi hắn lao vào cuộc tình thứ tư với một người con gái quen qua mạng. Nàng là một người con gái cá tính. Phong cách ăn mặc trẻ trung khác hẳn với những mối tình trước. Ngày hẹn nhau, hắn phóng xe lên thị trấn, rút điện thoại ra hẹn nàng đi uống nước. Nàng từ chối, nói rằng nếu muốn gặp thì đến tiệm hoa của nàng và gặp nhau ở đó. Hắn dường như bất ngờ với câu trả lời ấy, nhưng vẫn lần theo địa chỉ. Đến nơi, sau màn chào hỏi hắn được mời vào uống nước. Nàng kinh doanh hoa tươi nghệ thuật. Nhìn những tờ giấy màu, những dải duy băng, những bông hoa rực rỡ được biến hóa thoăn thoắt trên đôi tay khéo léo của nàng, bất chợt hắn nhận thấy mình cũng yêu và biết thưởng thức cái đẹp.


- Một bó hoa như vậy có giá bao nhiêu hả em? – Bất giác hắn hỏi.


- Cũng tùy theo khách đặt anh ạ.


- Vậy anh muốn đặt bó hoa có một bông hoa hồng thì có giá bao nhiêu?


- Một trăm anh nhé!


- Ok, vậy bó cho anh một bó.


- Vâng, anh đợi em một chút.


Bó xong đóa hoa ly cho khách, nàng quay sang hỏi hắn:


- Bạn gái anh thích màu gì? Mà thôi em cứ bó màu tím thủy chung nhé!


- Ok, tùy em.


Nàng đứng dạy chọn một bông hoa hồng Đà Lạt đỏ thắm. Bông hoa chúm chím đang độ con gái e ấp lấp ló phía sau những tán lá xanh tươi đang cố gắng vươn lên để bảo vệ và chinh phục nàng công chúa hoa hồng. Chỉ với những tờ giấy màu vuông vắn mà qua bàn tay kì diệu của nàng phút chốc đã cho ra đời kết quả của một sự sáng tạo nghệ thuật đẹp đến mê hồn. Bông hoa là điểm nhấn tuyệt vời được vây quanh bởi những nàng baby trắng muốt tinh khiết, càng tạo nên vẻ thanh tao, diễm lệ...


Có lẽ, hắn đã yêu và cảm mến nàng – người con gái đại diện cho kết tinh của cái đẹp từ chính giây phút ấy.


Cửa hàng mỗi lúc một đông. Hắn hỏi nàng có cần hắn phụ giúp gì không. Lúc đầu nàng còn e ngại, hắn còn bỡ ngỡ nhưng sau đó thì hắn cũng nhanh chóng thích nghi với công việc mới nhờ sự chỉ dẫn của nàng. Trời bắt đầu có những hạt mưa, hắn phụ nàng dọn hoa vào bên trong. Những giọt nước long lanh vương trên tóc, trên áo, hắn chợt thấy nàng cũng đẹp lạ như những đóa hoa của nàng...


Trời tối, hắn đứng dạy rút ví ra trả tiền rồi vít ga lao thẳng. Bóng hắn vừa khuất, điện thoại nàng rung lên báo hiệu có tin nhắn "Bó hoa rất đẹp, anh tặng em...". Lúc này nàng mới ngó quanh, đúng là hắn "bỏ quên" bó hoa thật, cầm bó hoa trên tay, hắn đã khiến nàng cảm thấy bối rối...


***


- Alô! Cậu đang làm gì đấy? – Trong lúc rỗi rãi hắn rút điện thoại tán gẫu với bạn thân.


- Tớ vừa kết thúc một ca dạy, bây giờ đang ở quán cơm. Cậu đã cơm nước gì chưa?


- Tớ cũng chuẩn bị được ăn đây.


- Cơm hàng hay cơm mẹ nấu thế?


- Cơm...vợ nấu.


- Á...à... Cậu có thích ăn tham, có cỗ không mời không?


- Đương nhiên là phải mời chứ, nhưng cỗ thì phải đợi tháng sau cơ.


- Vậy mà làm tớ cứ tưởng... Cậu đang ở đâu thế?


- Tớ đang ở nhà...vợ tớ - Hắn hí hửng khoe.


- Ghê không? Lần này tính bỏ công ty về làm ông chủ tiệm hoa chứ?


Hắn cười thích thú:


- Mỗi vợ chồng một việc, khi nào rảnh thì tớ qua phụ thôi.


- Chúc mừng cậu nhé. Lần này thì đừng tiếc buồng cau nữa nha – Cô bạn lém lỉnh.


Hắn chun mũi:


- Úi giời, lo gì...Lần này hoa và lễ ăn hỏi thì cây nhà lá vườn, vợ tớ làm thì khỏi phải chê rồi.


- Hihi. Cũng tiện ghê ta...


- Chuyện...


*


Một buổi sáng mùa hè dạo bước trên bãi cát Hải Hòa, cầm chiếc điện thoại trên tay, hắn kích vào mục cuộc gọi gần đây và nhấn vào một cái tên quen thuộc.


- Alô! Cậu chuẩn bị đi dạy chưa?


- Tớ còn mười lăm phút nữa.


- Mát quá...


- Cậu đang ở đâu vậy?


Giọng hắn hớn hở:


- Tớ đang ở biển. Cậu có nghe thấy tiếng sóng và gió không?


- Ờ có, ghê không đôi ta rủ nhau đi trăng mật sớm cơ đấy.


- À không, tớ đi cùng với công ty mà.


- Với công ty thì vẫn có thể cho "vợ" đi cùng chứ sao.


- Nhưng công ty của thằng em rể.


- Cũng không khác nhau mấy.


- Ừ...


Buổi tối.


- Alô! Cậu đi dạy về chưa? Hôm nay học sinh có ngoan không?


- Tớ mới vừa về đến nhà.


- Cậu đã ăn uống gì chưa?


- Tớ ăn rồi.


- Có nấu cơm không đấy, hay lại ăn linh tinh cái gì rồi?


- À không, hôm nay tớ ăn bún bò Huế. Hi.


- Cậu lười. Cứ ăn nhanh như vậy suốt không tốt cho sức khỏe đâu.


- Ngon mà.


- Không chịu nấu ăn, sau lấy chồng thì làm thế nào?


- Lo gì, vợ không nấu được thì chồng nấu chứ sao?


- Cậu cứ suy nghĩ như thế thì không thể tiến bộ được. Thảo nào giờ vẫn...ế?


- Ai bảo bố mẹ sinh ra tớ đẹp quá làm chi, nên ai cũng tưởng có người yêu rùi và không dám tán. He he.


- Ọe....Chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi sao cậu?


- Thấy ghê. Mà cậu đang làm gì vậy?


- Tớ đang cùng mọi người tham gia đốt lửa trại, vừa rồi vợ chồng em rể vừa tham gia trò chơi và được giải nhất đấy.


- Cậu có tham gia không?


- Tớ không. Chỉ đứng ngoài cổ vũ thôi. Hi.


...


***


- Alô, cậu đang làm gì đấy? – Một đêm mưa hắn nhấc điện thoại lên gọi cho cô bạn thân.


- Này, bao giờ cậu mới cho mọi người ăn cỗ đấy, mài mòn răng rồi mà chưa thấy mời gì hết.


- Tạch rồi cậu ơi. Người ta vừa nói chia tay tớ.


- Sao vậy?


- Em nói mình vô tâm, không để ý đến em.


- Vậy thì cậu phải sửa đi. Có thể em nói với cậu như vậy là mong muốn được cậu quan tâm hơn.


- Nhưng mình lại chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy nhẹ nhàng hơn sau câu nói ấy, hình như lần này mình không yêu em nhiều như mình nghĩ.


- Bó tay với cậu luôn đấy. Khi không biết nắm giữ hạnh phúc của mình, suốt đời một cõi đi về đừng đổ là do tại số nha.


Hắn chuyển chủ đề:


- Chủ nhật này cậu có rảnh không?


- Có chuyện gì vậy câu?


- Mình gặp nhau đi...


***


Nơi hắn và cô bạn thân ở cách nhau chưa đầy 50 km. Nhưng mỗi người đều có công việc và cuộc sống riêng của mình nên cũng khá lâu rồi hai người chưa gặp lại. Cách đây tám năm, nhóm bốn người đã cùng nhau chứng kiến biết bao niềm vui cũng như thăng trầm của những cuộc tình đầu. Hắn còn nhớ đã có lúc Lan giận không thèm nói chuyện với hắn vì cho rằng sự xuất hiện của Nguyệt đã làm cho hắn có mới nới cũ mà lãng quên Vân...


Sinh ra tại Bắc Giang, học xong khóa sư phạm trên Thái Nguyên nhưng Lan lại đầu quân lập nghiệp ngoài Hà Nội. Lần nào về quê Lan cũng đi ngang qua Bắc Ninh - quê hắn nhưng cũng chưa có thời gian để ngồi lại cùng Phong ôn lại chuyện cũ. Cũng đã tám năm rồi kể từ ngày lần đầu tiên Phong đưa Vân về ra mắt, kéo theo cả Hoàng và Lan bám đuôi theo sau (!).Buổi tối còn ở lại rủ nhau ra triền đê hóng mát. Sáng sớm đứa quang gánh, đứa liềm hái rộn ràng dắt nhau ra đồng cắt lúa như ai. Trưa về ngồi xem mẹ Phong gói bánh khoai, bánh rợm vừa khéo vừa ngon, cũng ngồi học cách chọn lá, lựa nhân mà sao khi gói vẫn méo mó không được cân như bác. Vẫn nhớ nụ cười bác gái rất hiền, không những hai đứa không bị chê mà còn được động viên lần đầu gói như thế là đẹp lắm rồi...


Vậy mà cũng đã tám năm...


Gặp lại nhau trong một sớm đầu đông. Trước mặt Lan là một chàng trai cao ráo với mái tóc ngắn vuốt rối. Nhìn hắn chững chạc, vạm vỡ hơn trước rất nhiều nhưng lại có phần trẻ hơn so với tuổi. Lan vẫn thế, vẫn gương mặt hiền lành chất phác, sự nhiệt tình và nhiệt huyết trong cuộc sống không có gì thay đổi. Điều này hắn đã nhận thấy không chỉ lục ra từ những tháng ngày ký ức hay Lan của ngày hôm nay gặp lại. Mà thời gian qua, khi trong số bốn đứa, chẳng có ai còn đủ...bản lĩnh và lòng vị tha để liên lạc với người cũ, thì như một cái duyên giữa hắn và Lan. Họ vẫn giữ liên lạc. Cũng chỉ là những câu chuyện thường nhật mỗi khi có thời gian online vào chat yahoo. Rùi có số điện thoại và cho nhau. Những buồn vui, thành công, thất bại, những mối tình, giận hờn, chia tay ...cũng đều sẻ chia, tâm sự...Giữa họ đã hình thành một tình bạn tâm giao, tri kỷ lúc nào không hay...


Kết thúc một ngày đưa người bạn của mình đi thăm quan thành phố Bắc Ninh, hắn dẫn Lan đến quán trà sữa bên bờ hồ Lý Thái Tổ.


Gọi cho Lan một cốc trà vị dâu và cho mình một ly cà phê đen, hắn quay ra hỏi:


- Hôm nay đi chơi với tớ cậu thấy thế nào?


- Vui lắm! – Lan cười thân thiện.


Rồi hắn giới thiệu:


- Lát uống trà sữa của quán này xong cậu cho biết ý kiến nhé. Đảm bảo cậu sẽ thấy mê liền và không tìm được ở đâu quán nào có vị đặc biệt và ngon như ở quán này.


- Cậu chắc không?


- Chắc chắn. Đây là món khoái khẩu của em Thư mà. – Rồi hắn chỉ ra hồ - Còn đây là Hồ Đôi, hay còn gọi là hồ Tình Yêu, chiều nào hết giờ làm tớ cũng đưa em ra đây.


- Lãng mạn ghê. Em Thủy cũng vậy chứ? – Lan cười tươi rói.


- Không, em Thủy còn bận bán hàng, nhất là buổi tối và ngày cuối tuần thì tiệm hoa của em ý đông khách lắm. Nên có gì thì tớ hay gọi người ta mang đến tận nơi.


Lan gật gù:


- Có lẽ đến thời em Thủy thì Tình Yêu nhuốm màu thực tế hơn rồi.


- Lan này.


- Ừ, cậu nói đi.


Nhấp ly cà phê vừa được bồi bàn mang ra, hắn chép miệng:


- Hay là cậu hỏi tớ đi.


- Gì cơ? – Lan nhíu mày, phần vì ngạc nhiên, phần vì chưa hiểu lắm trước yêu cầu của hắn. Cứ tưởng hắn thăm dò vị trà sữa, thì Lan đã có sẵn câu trả lời mà Lan nghĩ sẽ khiến cho hắn hài lòng. Sau sự thay đổi chủ đề chóng vách của mình, hắn chiêm nghiệm:


- Giờ tớ không muốn yêu nữa, cứ ai hỏi là cưới thôi.


Hiểu ý bạn, Lan vỗ vai hắn cười lớn:


- Cậu đùa à, cậu là đàn ông đấy, ai lại chờ có người đến hỏi thì lấy. Với lại, với tớ hôn nhân phải dựa trên cơ sở tình yêu và sự tôn trọng lẫn nhau. Không chơi trò may rủi thế này đâu.


Hắn làm mặt nghiêm túc:


-Tớ nói thật đấy.


Hất nhẹ mái tóc ra đằng sau, Lan phì cười:


- Đùa thế đủ rồi. Tớ với cậu á? Không được đâu.


- Sao lại không được? Tớ trai chưa vợ, cậu gái chưa chồng, được quá đi chứ còn gì.


- Nhưng cậu là người yêu cũ của bạn thân tớ, tớ lại là người yêu cũ của bạn thân cậu. Cậu quên rồi sao?


- Thế thì làm sao? – Hắn ra vẻ ngạc nhiên - Bây giờ hai người kia họ cũng đã lập gia đình rồi. Hay là mình bất chấp để yêu nhau đi.


- Cậu đang tán tớ đấy à? – Lan cười lớn.


- Bỗng hắn lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay Lan:


- Thực sự thì tớ đã có tình cảm với cậu từ lâu lắm rồi. Nếu không muốn nói là ngày cậu và Hoàng còn yêu nhau, tớ đã rất ngưỡng mộ hắn có được một người yêu lý tưởng như cậu. Nhưng cuộc đời vốn vẫn thế, có duyên mà không có nợ thì cuối cũng vẫn sẽ chẳng đến được với nhau, bởi đâu còn có nợ để trả. Suốt tám năm qua không gặp nhưng mình vẫn duy trì liên lạc với nhau qua điện thoại. Đã có lúc mình nghĩ chúng ta là những người bạn thân thực sự. Chúng ta đã gián tiếp chứng kiến những thay đổi trong cuộc đời cũng như những mối tình đã ngang qua đời nhau. Lúc vui cũng như lúc buồn, mình đều nhớ đến và kể cho cậu như một thói quen. Chẳng biết từ lúc nào, mình đã dành tình cảm đặc biệt cho cậu.


Im lặng.


- Lan à, nếu cậu cũng có tình cảm với mình thì mình... cưới nhau nhé!


- Cậu đang cầu hôn mình đó sao? – Lan mở to đôi mắt nhìn hắn. Hắn gật đầu cái rụp.


- Mình cần thời gian để suy nghĩ.


- Mất khoảng bao lâu?


Lan nhanh nhảu:


- Hai năm nhé!


- Không được đâu, hai tháng thì tớ chờ được chứ hai năm thì không.


- Cậu định chống ế à, sao lại phải yêu cưới gấp như vậy?


- Vì tớ không muốn mất cậu. Được chưa?


Nghe câu trả lời không giống ai của hắn, Lan đưa ánh nhìn về phía xa xăm. Có lẽ để giấu đi những cảm xúc đang ẩn chứa nơi sâu thẳm trái tim. Ranh giới giữa tình yêu và tình bạn thật mong manh. Chỉ cần...sơ xuất một chút là đã chạm tới ngưỡng cửa bên kia. Và tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận thấy...


Hắn đưa Lan về ra mắt gia đình. Ngày quan trọng này vốn dĩ đã rất hồi hộp. Gặp lại những người quen cũ trong gia đình Phong nhưng lại với một cương vị khác như thế này thì còn là một thử thách lớn hơn cả. Tám năm quen nhau, biết hết về nhau nhưng chưa từng là của nhau. Bố mẹ hai bên cũng đã ghi dấu ấn trong tiềm thức như một sự an bài khi nhắc đến Phong là phải gắn liền với tên Vân, cũng như nhắc đến tên Lan là phải có Hoàng. Vậy mà giờ đây hai đứa nói yêu và tính đến chuyện kết hôn, liệu đây có phải là một quyết định táo bạo và vội vàng?


Trên con đường đất đỏ ngày xưa giờ đã được trải nhựa phẳng lì, lối về bến đò Cung Kiệm năm nao thấp thoáng những nét thân quen của ngôi làng dãi dầu mưa nắng, phủ trên mình chiếc áo đượm màu thời gian. Hai bên đường hàng phi lao rộn ràng, lao xao những tiếng reo vui trong gió. Cánh đồng quê thẳng cánh cò bay đang mùa gặt hái, người dân ý ới gọi nhau, lòng Lan cũng xôn xao đến lạ... Khẽ nắm lấy bàn tay Lan xiết chặt như để tiếp thêm động lực cho người yêu, Phong cho xe đi chậm lại trước lối rẽ vào làng...


***


Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm và không dành cho những người thiếu bản lĩnh, vì khi nó đến lại mang trong mình niềm vui cho rất nhiều người thì nó được chào đón hơn là sự lạnh nhạt, thờ ơ. Dù đôi khi người mình chọn để kết hôn không phải là người mình yêu thương nhất, cũng không phải là người yêu thương mình nhất, có chăng đó là người mà mình gặp trong hoàn cảnh thích hợp nhất. Định mệnh đã sắp đặt, nếu là của nhau thì dù cho có chạy đi đâu, nhọc nhằn với gió mưa bên đời thì cuối cùng cũng gặp nhau phía cuối con đường, nơi có nắng và hoa đang vẫy gọi. Đã là duyên, là nợ thì phải gắn lấy đời nhau mà trả cho xong, chứ chạy đâu cho hết nắng bây giờ...


Hoàng Ngọc Yến


 

2hi.us