Pair of Vintage Old School Fru
Bánh ngọt và trà xanh

Bánh ngọt và trà xanh

Tác giả: Sưu Tầm

Bánh ngọt và trà xanh

Một chiều mưa, tôi kéo sụp mũ len và leo miệt mài trên con dốc nhỏ. Khóc không thành tiếng. Nước mắt tựa hồ như sắp đông đá.


***


 


Khốn nạn thay khi tôi lại lên miền cao nguyên này vào mùa đông. Đôi chân và hai bàn tay bây giờ cứ run rẩy và dính chặt vào nhau, không thể tiếp tục bước. Thỉnh thoảng tôi lại phải dừng lại, nhảy loi nhoi như con ngựa để làm nóng người. Nhưng hơn ai hết, tôi hiểu rõ sự lạnh giá đang bao phủ tôi ngay lúc này không đơn thuần là do thời tiết. Chuyến du lịch tưởng chừng sẽ ấm cúng, nào ngờ có một kết thúc hụt hẫng và lạnh băng. Sáng nay ngủ dậy, chỉ độc một mảnh giấy nhỏ trong căn phòng trống trơn. Huy đã về lại Sài Gòn, một cách đột ngột. Bạn gái cũ, người mà anh cho là anh yêu nhiều hơn so với cô gái bé nhỏ anh ủ ấm trong tay 2 ngày lạnh giá vừa qua, đã quay về sau 3 năm du học. Chẳng sao cả. Tôi chẳng thấy đau đớn, chỉ có cảm giác máu trong người tôi như đang đông lại, đông luôn cả nỗi đau tưởng chừng có thể khiến cho một cô gái mạnh mẽ trở nên hoàn toàn yếu đuối, một cách không ngờ mà thôi.


Bánh ngọt và trà xanh


Tôi chăm chăm bước về phía trước, mặt kệ con đường này sẽ dẫn về đâu. Chiếc điện thoại trong túi cứ như rung lên. Nhưng đó chỉ là cảm giác . Khi người ta cô độc, người ta hay có cảm giác này. Ước muốn được kết nối với ai đó. Ước muốn sẽ nhận được tin nhắn nào đó, đại để nói về sự hối hận và nuối tiếc, mong sự quay về. Tôi cười khẩy. "Huy à, giờ nếu anh có quay lại với em, em sẽ không tiếc gì mà bắt anh quỳ xuống xin lỗi em giữa con đường vắng. Rồi hai đầu gối anh sẽ tê cứng. Em sẽ đứng đó nhìn, cười và quay lưng đi. Để mặc anh lại với sự hối hận dày vò"..Suy nghĩ ấy bỗng chốc làm ấm áp nguyên một khoảng không gian xung quanh. Nhưng rất nhanh chóng, thực tế vẫn là thực tế . Tôi lẩm bẩm "Điều ấy sẽ rất viển vông Hân à".


Cuối con đường dốc, bỗng rực lên nguyên một vùng vàng sắc. Những tưởng mặt trời rơi cuối đường, tôi nheo mắt nhìn, thì ra là một bụi dã quỳ khổng lồ. Bỗng nhiên tôi cười lớn một cách khoái trá. Huy từng quyết tâm chuyến đi này nhất quyết sẽ phải một lần chiêm ngưỡng bằng được loài hoa nổi tiếng rực rỡ này. Giờ thì Huy đã bỏ quên nó và trở về bên một loài hoa khác rồi. Quấn chặt khăn choàng, tôi bước nhanh về phía trước và bỗng thấy có bóng người. Một cô gái. Lẫn trong sắc vàng của bụi dã quỳ, màu áo xanh rêu của cô ấy chìm lỉm hẳn. Tuy nhiên, phần nổi trội nhất là khuôn mặt thì lại sáng bừng. Cô ấy đứng dựa vào bức tường gạch ẩn sau bụi hoa. Chẳng hiểu sao, tôi nghĩ mình cần đứng lại nghỉ mệt. Dù gì tôi cũng đã đi một quãng đường hơi xa và dốc rồi. Tôi đến bên cạnh cô ấy và vờ như hỏi đường:


- Cho tôi hỏi đi thẳng con dốc này là tới đâu vậy?


- Một bản nhỏ. Ở đây đã cách xa trung tâm thành phố rồi đấy. Nếu cô muốn quay về thì hãy về bây giờ. Sẽ còn kịp – Giọng nói trầm khàn. Đôi mi dày như phủ rèm.


- Ừm. Cảm ơn. Nhưng có lẽ tôi nên nghỉ mệt một chút.


Tôi nói đứt quãng. Nói rồi tôi cũng đứng dựa vào tường, gần sát bên những cánh hoa vàng rực, chợt thấy buồn vô hạn.. Tôi rất ghét những gì thuộc về màu vàng , hoa hồng, tình yêu và vĩnh cửu. Thế mà tôi vẫn cứ cười suốt khi nghe những câu đại loại như Anh sẽ yêu em mãi mãi từ Huy. Thế đấy, chúng ta sẽ không bao giờ biết được chúng ta đã thua cuộc như thế nào đâu. Nhưng một khi đã biết rồi, thì nó đắng lắm.


- Không phải người ở đây đúng không?


- Ừm. Tôi lên đây du lịch.


- Mà chắc em nhỏ tuổi hơn chị. Chị là Vy, 23 tuổi. Còn em?


- Em tên Hân. 19 tuổi. Chị là người ở đây à?


- Có thể cho là vậy – chị ấy gật gật đầu – chị sống ở đây cũng lâu rồi. Đủ để chỉ đường cho em mà không sợ bị lạc.


- Cảm ơn chị – Tôi cười, nụ cười xã giao nhất có thể, vì thật sự bây giờ tôi chẳng thể tự kiếm cho mình một niềm vui nhỏ nhoi để khiến bản thân cười được.


Chúng tôi cứ đứng đó rất lâu. Sự im lặng kỳ lạ, nhưng tôi lại không có cảm giác cách xa. Tôi hít mạnh mùi khói thuốc ở đâu đó đang bay lởn vởn trước mặt. Cay xè mắt. Tự nhiên cảm thấy việc khóc trước mặt người lạ thì không có gì là xấu hổ cả, tôi cứ thế để mặc nước mắt rơi. Huy làm tôi đau quá. Tôi có cảm tưởng mọi thứ đã trôi quá xa, nhìn xuống thì chỉ còn thấy hai bàn tay trắng. Tình yêu tuổi trẻ của tôi, to lớn là bao, thiết tha là bao, trong phút chốc bị lãng quên một cách không ngờ. "Trái tim anh có bao nhiêu ngăn, Huy? Trong suốt thời gian qua, có phải anh chỉ yêu em với một nửa trái tim? " Tôi tự hỏi chính mình những câu hỏi lặp đi lặp lại như vậy rất lâu, lâu đến mức nước mắt đã khô tự lúc nào.


Người lạ vẫn đứng đó bình thản.


- Nhà chị gần đây. Có vườn, có sân và có sẵn trà nóng để tiếp em nguyên ngày. Nếu em thích.


Bất giác tôi theo chân chị về, không chút phản đối, dù là yếu ớt nhất . Chẳng mấy chốc mà tới nơi. Như bao căn nhà ở đây, nó chênh vênh và cô độc. Tôi thích cây xích đu bằng gỗ trước nhà. Chỗ ngồi bằng lớp gỗ dày, vân lượn cực đẹp, được buộc bằng hai sợi dây thừng chắc chắn. Có vẻ nó có ở đây lâu rồi. Bằng chứng là mọi thứ dường như đã bị bào mòn ít nhiều theo thời gian. Tôi ngồi đó, lẩn thẩn nhìn xuống triền đồi. Đã gần trưa, mặt trời mùa đông đang lững thững lên cao nhưng đã mất đi vẻ rực rỡ vốn có. Tôi lại như sắp khóc đến nơi. Nếu cứ phải một mình ở một nơi bạt ngàn như thế này, có lẽ nước mắt của tôi đủ để tưới cho tất cả các mẫu ruộng hoa ở đây. Rồi chúng sẽ nở ra những bông hoa tươi sắc. Lúc ấy có lẽ nó sẽ được đặt theo tên tôi chăng? Hay là "Hân hận Huy". Có lẽ hay hơn đấy. Tôi bật cười, lấy tay xoa xoa hốc mắt. Rát buốt.


- Bánh nhé?


Chị bưng khay bánh cùng trà nóng ra để trên cái bàn gỗ trước xích đu. Chúng tôi cứ ngồi đó nói vài chuyện không đầu không cuối. Bánh quy chị tự làm, ngon tuyệt. Trà được nấu trực tiếp từ lá trà ở đây, thơm và đắng đót. Nhưng khi dùng chung với bánh quy, nó trở nên ngọt lịm.


- Ngon quá. Chị có thể dư sức mở một tiệm bánh.


- Chẳng có ma nào ăn ở đây đâu em. – chị cười , và nháy mắt– Vốn dĩ bánh chị làm không phải ai ăn cũng được


- Chị sống một mình?


- Ừ!


- Bằng cách nào? Nếu không làm bánh?


- Chị trồng khoai tây – nói đoạn chị hất mặt về phía khoảng đất rộng bên hông – đừng coi thường nhé. Mỗi đợt tới mùa, nơi đây là nơi mọi người kéo tới ùn ùn để chụp hình đó. Còn ăn khách hơn cả những vườn dâu.


- Tiếc quá, em không ăn được khoai và những thứ bùi bùi tương tự. – Tôi chán nản.


- Chẳng sao. Em có thể ăn bánh.


Chúng tôi cùng bật cười. Tôi nhìn kỹ chị hơn. Chị đẹp, vẻ đẹp ngang tàng. Dạng người có thể bỏ tất để làm điều mình muốn, bất kể điều gì. Điều này góp phần tạo nên vẻ đẹp khó có thể bắt chước. Tôi tin vào nhận định của mình, càng tin hơn sau cuộc trò chuyện dài, tôi nhận ra chúng tôi giống nhau. Và hợp nhau nữa.


Tôi kể cho chị nghe chuyện xảy ra sáng nay.


- Vậy à? – chị ừ hử – Rồi khi nào em về lại thành phố?


- Em chưa biết. Chẳng muốn về.


- Vậy thì về trả phòng khách sạn đi, rồi qua nhà chị ở. Ở đến khi nào chán thì về.


Tôi trố cả mắt. Một tình huống bất ngờ. Nhưng không hiểu sao tôi thấy vui. Ngay từ đầu khi nhìn thấy ngôi nhà này, và cả chị nữa, tôi đã ước muốn được ở đây, vứt lại đằng sau thứ tình yêu bạc bẽo và khốn nạn đó. Giờ thì, còn điều gì có thể khiến tôi lưỡng lự?


Tôi sống với chị, một cách yên bình. Chị dậy cực sớm. Thường thì trước khi tôi bước xuống giường, tôi sẽ phải "Ứ ứ ứ" một vài cái rồi mới chịu dậy. Chính vì vậy, sau đó mỗi lần chị kêu:" Ứ ứ dậy đi nào!" là tôi mắc cười chịu không nổi và chẳng ngủ tiếp được nữa. Ở với chị, chẳng tốn tiền ăn sáng bao giờ, vì còn gì tuyệt hơn một mẻ bánh ngon lành do chị nấu cùng thứ nước trà đắng đót mà thơm phức của cao nguyên? Một vài buổi trưa mẹ gọi tới, hỏi Đang làm gì thế con gái? Tôi đáp nhẹ nhàng: Con chuẩn bị ra vườn hái khoai tây. Tự sửng sốt với chính câu trả lời của mình.


Hàng vạn lần trong giấc mơ sâu thẳm nơi cao nguyên, tôi thấy Huy cùng khoảng thời gian yên bình, vui vẻ. Mỗi lần như vậy, gối lại ướt. Cảm giác bị bỏ rơi không dễ chịu gì. Nhưng cái cảm giác cách xa người ta yêu thương mấy trăm cây số lại khiến ngày trôi qua như hàng thế kỷ. Nhiều lúc tôi muốn nói với chị, thôi chắc em về lại Sài Gòn tìm Huy. Nhớ quá chịu không nổi. Không biết Huy có hạnh phúc không chị? Chắc là có, vì nếu không thì Huy đã lên đây tìm em rồi. Chị lắc đầu, bảo đừng vì đàn ông mà bi lụy quá. Hãy cứ sống như một ngọn gió, mọi sự ràng buộc nào trên đời cũng mang đến nhiều xót xa. Tôi nhìn chị, tự hỏi, phải chăng chị cũng đã một lần xót xa như em? Chị chỉ khẽ lắc đầu. Thôi chị đi nấu cơm. Trưa rồi...


Về sau này, tôi cảm thấy khoảng thời gian ở với chị quý giá biết bao.Thường là vậy, khi chúng ta đã đi qua một quãng đời và nhìn lại, mới biết được giá trị của nó. Tôi học làm bánh, bánh ngọt, bánh từ khoai tây, cách chiên khoai tây vừa giòn vừa không ngậy, cách pha trà chuẩn xác...Tôi luôn ngạc nhiên hỏi chị :" Những điều này chị học ở đâu?"..Chị im lặng. Rồi khẽ khàng:" Có một người thích ăn bánh ngọt, thích uống trà đắng đót, những đêm lạnh thích ăn khoai tây chiên. Chị đã học cách làm những thứ kể trên một cách tốt nhất. Cho người ta".


"Người ta nào hả chị?"


" Người dưng. Không hơn. Không còn ở đây nữa"


" Người chị yêu phải không?"


Đáp lại chỉ có tiếng nước sôi òng ọc trong bình. Bên bếp lò, lửa soi sáng gương mặt chị. Đuôi mắt mệt mỏi và mặn mòi. Chợt thấy lòng buồn không tả.


Từ dạo ấy, tôi hay lén quan sát chị. Rồi còn tìm kiếm quanh quẩn trong nhà xem có dấu vết của một người đàn ông nào không. Tuyệt nhiên không. Một tấm hình cũng không có. Chỉ thấy chị hay lén chùi mắt khi đứng nấu trà. Một ngày chị đốt không biết bao nhiêu điếu thuốc." Thuốc làm ấm người dễ dàng". Chị nói vậy. Tôi không phản đối. Và cuối cùng kết luận: Chị độc thân. Bởi chẳng có người đàn ông nào cho phép cô gái của họ hút thuốc nhiều đến như thế cả.


Một ngày âm u, Huy xuất hiện, như cơn giông không báo trước. Anh nói ngắn gọn về những thứ dễ hiểu. Sự ân hận, nuối tiếc, cảm giác nhớ mong, sự yêu thương, quay về...Đơn giản thôi. Tôi nhìn sâu trong mắt Huy, nhớ lại đôi mắt chân chim của chị:" Đừng vì đàn ông mà bi lụy quá. Hãy cứ sống như một ngọn gió, mọi sự ràng buộc nào trên đời cũng mang đến nhiều xót xa" . Nhưng chị ơi, khoảng thời gian yêu thương có khi ngắn ngủi thật, nhưng em không thể sống mà không yêu ai. Chưa kể em đã từng yêu người đứng trước mặt em đây rất nhiều. Huy nói em muốn ở lại đây chơi vài ngày rồi về, hay là về bây giờ luôn. Tùy em lựa chọn.


Như cái cách anh đã lựa chọn cô ấy, không phải em, đúng không Huy?


Tôi để Huy ở một mình trong khách sạn cũ, về nhà chị và nói ngắn gọn:"Có lẽ đã đến lúc em phải về thành phố". Chị chỉ mỉm cười, không nói gì. Đêm xuống, chị dắt tôi lên một bản nhỏ. Ở đó có rải rác một vài ngôi nhà, sống đơn sơ, giản dị. Mùi rượu xông vào mũi nồng nặc, chếch choáng và đắm say. Một đốm lửa được đốt trước sân nhà. Chị ghé vào mua một bình rượu. Rượu gì đấy chẳng biết tên." Một ngụm nhỏ thôi, nhé. Không say đâu". Rượu nào mà rượu chẳng say. Tôi vẫn cứng đầu uống cùng chị. Rượu nồng nặc, xông lên mũi nóng buốt. Dần dà, tôi biết cách uống hơn và không để nó xộc thẳng vào mũi nữa. Bỗng nhiên, tôi không cảm thấy mình đang hạnh phúc như mình tưởng. Huy vẫn ở đây, như chưa từng rời xa. Tôi vẫn yêu Huy, như chưa bao giờ có khoảng lặng. Thế mà tất cả dường như vô nghĩa và trống rỗng. Rồi câu chuyện được thốt ra trong màn sương đêm. Chuyện về một người đàn ông đã từng yêu chị. Hạnh phúc, êm đềm, năm tháng, nụ cười, tất cả ngỡ vô biên. Rồi một ai đó cũng bỏ ra đi, để lại mùi trà đắng đót, những mẻ bánh đượm mùi khét trong góc bếp, và cả vườn khoai tây héo hắt đến đáng thương." Không bao giờ có một lý do cụ thể cho bất kỳ sự ra đi nào cả. Người thứ ba càng không. Quan trọng là con tim họ không còn muốn dành cho mình nữa. Sự có mặt của mình trở thành thói quen, và thói quen, giết chết sự lãng mạn nơi người đàn ông, Ngày anh ấy đi, chị không khóc. Cô đơn đến mấy cũng không khóc. Chỉ là hàng đêm chị cứ nằm và nghĩ tới sáng mai, tự hỏi chị sẽ nướng bánh cho ai ăn nữa đây mà thôi. ". Tôi nhìn chị, không biết nói gì. Nếu việc nướng bánh vào buổi sáng cho người đàn ông mình yêu dần trở thành thói quen khó bỏ, thì tôi tự hỏi, những mẻ bánh mà tôi đã ăn trong những ngày qua, có phải là ngon nhất?


Trên xe về lại thành phố, Huy ngồi bên cạnh tôi và im lặng. Bàn tay Huy nắm chặt tay tôi. Tôi nhớ về hơn một tháng trước đây, khi tôi cũng ngồi ở đây, háo hức với chuyến du lịch cao nguyên cùng người tôi yêu. Tôi đã cười nói vui vẻ thế nào, luyên thuyên ra sao. Giờ đây, cũng trên chuyến xe này, cũng với người tôi yêu, mà sao chẳng thấy vui. Khi xe đi qua đồi núi ngút ngàn, tiếng gió đập vào khung cửa sổ rát buốt, tôi nhìn sâu vào mắt Huy:" Nói đi Huy. Nói rằng anh chưa bao giờ thấy vui như những ngày vừa qua, khi anh được gặp lại người yêu cũ bé nhỏ. Nói đi, và em sẽ tha thứ hết cho anh." Huy im lặng, mím chặt môi nhìn tôi. Cái nắm tay không còn ấm áp như ngày nào nữa. Buồn rầu và tội nghiệp biết bao khi nhận ra giữa hai người từng là thân quen, bỗng xuất hiện một khoảng cách không thể nào lấp đầy, cũng chẳng có ai muốn tìm cách xóa bỏ. Chúng tôi đã có một khoảng cách. Và khoảng cách, dù là về mặt địa lý hoặc tâm hồn, cũng có thể giết chết tình yêu.


Mùa mưa qua nhanh, như cái tình yêu còn sót lại. Hết mùa mưa, tôi tìm về lại thành phố cao nguyên và đứng lặng trước ngôi nhà xưa trống trải. Tôi nghe được nhiều điều, rằng chị đã bỏ đi. Đi đâu không rõ. Hoặc cũng có thể chị tìm về với gia đình. Nhiều người ác ý còn bảo chị đã tự tử...Tôi lững thững đi ra vườn khoai tây. Khung cảnh tiêu điều buồn bã. Thật sự thì, tình yêu có thể khiến con người ta cô độc đến mức ấy ư? Đến mức cứ mãi sống trong một không gian kỷ niệm, ngày ngày lặp đi lặp lại những công việc thường ngày, chỉ để mong chờ bước chân ai đó trở về? Nhưng tôi tin rằng sau tất cả mọi chuyện, một điều gì đó đẹp đẽ đọng lại.Sự can đảm. Can đảm yêu, can đảm chờ đợi và can đảm rời xa. Tôi tự hỏi với chính mình, có phải chị đã trở thành gió rồi không? Không còn bị ràng buộc bởi trà xanh và bánh ngọt nữa? Vườn khoai tây rộng ngút ngàn, lan tới từng ngọn đồi và như kéo dài đến cả đường chân trời. Đứng mãi, nước mắt tôi khô tự bao giờ. Tôi viết vội vài chữ vào một tờ giấy và nhét vào khe thư trước cổng nhà. Tự nhủ với lòng, và cả với chị nữa, khi về lại thành phố, tôi có thể sẽ thử mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Tận hưởng sự ngọt ngào của cuộc đời tuổi 20. Cả việc dang tay đón nhận một ai đó, một niềm thiết tha nào đó nữa...Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều đúng không, nếu ta mở rộng trái tim mình và đón gió. Sau này, nếu tôi còn gặp lại chị, tôi sẽ mỉm cười và nói rằng: "Em không thể là gió, nhưng trái tim em tự do."


TB.

2hi.us