Sớm mùa hè tươi đẹp
Sớm mùa hè tươi đẹp
Và một cách lẩn thẩn, tôi, lần đầu tiên, cảm thấy không hoàn toàn hạnh phúc với tuổi trẻ mình đang có.
***
Một buổi sáng nọ ngồi cà phê cóc gần công ty, tôi thấy có hai ông cháu nọ ngồi nói chuyện với nhau.
Người ông chừng khoảng bảy mươi tuổi, trong khi đứa cháu gái chừng 5, 6 tuổi. Người ông đang ngồi ăn bánh cuốn, còn cô bé thì đang uống sữa.
- Ông nội ơi, ông nội ăn cái gì vậy?
- Bánh cuốn đó con.
- Cái này thì ăn làm sao?
- Thì cầm đũa, gắp lên, chấm nước mắm, rồi bỏ vô miệng. Con ăn không?
Cô bé lắc đầu quầy quậy. Một lát nữa, lại tiếp:
- Quả banh để làm gì vậy ông nội?
- Để đá đó con.
- Đá làm sao hả ông?
- Thì ... đá là đá chứ làm sao. – Người ông bắt đầu ấp úng.
Cô bé gật đầu, thôi không "truy cứu" nữa, ngồi nghiêm trang uống hết sữa trong bình.
Một lát sau, lại nữa:
- Ông nội, mùa hè rồi, con được nghỉ, không phải đi học, sướng quá.
- Không có đâu. Buổi sáng con phải tập viết, còn buổi chiều thì làm toán. Nếu sáng mà ham chơi, thì chiều con phải ngồi học cả toán và tập viết.
- Con ngồi vào học một chút, xong con sẽ ngủ gục đó. – Cô bé nheo mắt láu lỉnh đáp.
- Như vậy là không ngoan đâu nha. – Người ông hơi nhíu mày.
- Nhưng là con ngủ giả bộ thôi – con bé mau mắn đáp – rồi thì con sẽ ngồi thẳng dậy tập viết tiếp, nha ông nội? Vậy mới ngoan phải không ông nội?
........
Có lẽ câu chuyện sẽ còn dài, nhưng đến đó tôi phải đứng dậy đi làm. Ly cà phê của tôi đã cạn đến đáy. Tôi đã nghe được câu chuyện về quả banh, cách ăn bánh cuốn và tập viết mùa hè. Ly cà phê của ông già vẫn còn đầy. Trên bàn là một hộp bánh cuốn đã ăn hết, được gói ghém lại gọn gàng, và một hộp sữa rỗng của cô bé con. Câu chuyện mà tôi nghe lỏm dừng lại ở đó, nhưng câu chuyện của hai ông cháu họ sẽ vẫn còn tiếp diễn.
Có 2 điều tôi nghĩ mãi mà không thể giải thích được. Là mỗi ngày, tôi lên mạng đọc hàng trăm cái tin về người mẫu bán dâm, ca sĩ bê bối chuyện tiền bạc, dự án bị cắt viện trợ... Toàn những chuyện nực cười, sự kiện đầy những chi tiết động trời, nhưng rốt cuộc thì chúng không thể nào đủ sức ám ảnh bằng câu chuyện vô thưởng vô phạt của hai ông cháu mà tôi nghe lỏm được ở quán cà phê cóc. Ngay bây giờ, khi ngồi kể ra đây, tôi vẫn nhớ khuôn mặt háo hức của đứa cháu, và vẻ qua quýt của người ông khi trả lời những câu hỏi mà thật ra đứa cháu chẳng cần nghe trả lời. Đó là một sớm mùa hè tươi đẹp.
Và một cách lẩn thẩn, tôi, lần đầu tiên, cảm thấy không hoàn toàn hạnh phúc với tuổi trẻ mình đang có. Trong một khoảnh khắc tôi thầm nghĩ, giá bây giờ mà già bằng người ông, hay nhỏ như đứa cháu, thì sớm mùa hè này của tôi cũng sẽ tươi đẹp biết chừng nào, khi không phải đứng dậy bước vào văn phòng, bỏ lại sau lưng một quán cà phê cóc trên con đường vắng vẻ xinh xắn và những câu chuyện hàn huyên cứ mãi nối dài.
NGUYỄN THIÊN NGÂN