Pair of Vintage Old School Fru
Những ngày tháng bảy...

Những ngày tháng bảy...

Tác giả: Sưu Tầm

Những ngày tháng bảy...

"Cô đơn là gì, mà sao yêu em hơn cả anh yêu em thế?"


***


Những ngày tháng bảy thành phố âm u, với tay qua cửa sổ là chạm vào cả một mảng trời mọng nước, tưởng như ấn nhẹ một cái là ào ạt tuôn.


Những ngày tháng bảy, mùa mưa đổ về, bất chợt, vội vã. Sáng tỉnh dậy thấy ướt ướt đường, mới biết trời đã mưa. Tối đang lòng vòng phố cổ, ào một cái, à hóa ra trời đã mưa.


Những ngày tháng bảy, tự nhiên thèm hoa Bằng lăng. Thèm ngồi xe bus, sát cửa kính, rồi đi qua những con đường bằng lăng nở tím thẫm, tràn trề, ào ạt quét vào thành xe. Thèm ngồi trên xe khi ngoài kia mưa giăng giăng lối, nguệch ngoạc vẽ những chữ chẳng hình thù lên ô kính, nghe một vài bản nhạc yiruma, rồi mặc cho đời cuốn mình trôi đến những vùng đất xa lạ, gặp những con người xa lạ...


Những ngày tháng bảy, người ta thèm đi xa.


Những ngày tháng bảy...


Em đi qua những tháng năm nhuộm vàng nỗi nhớ và khắc khoải nỗi cô đơn. Đưa một cánh tay ra, thấy chênh chao vì chẳng có ai giữ lấy, Buông một câu thơ xuống, thấy hững hờ chẳng người đón đọc. Nhắn một dòng tin, hỏi "Cô đơn là gì, mà sao yêu em hơn cả anh yêu em thế?" rồi ấn nút gửi, gửi cả đi một vùng nỗi nhớ hanh hao...


Những ngày tháng bảy, thay vì nỗi buồn, em làm bạn với cô đơn. Thay vì nhớ mong tha thiết một ai, em quẩn quanh với hư vô. Em nhớ anh? Hay không nhớ? Đi qua một con đường quen, chợt giật mình vì nhớ ra mùa này anh đã về. Anh ở đây, gần lắm, gần lắm...


Mỗi năm 4 mùa, mỗi mùa 3 tháng, mỗi tháng 30 ngày, mỗi ngày em đều đi qua con phố có nhà anh ở đó. Còn anh thì xa, xa lắc xa lơ. Mỗi năm 2 lần, anh gần em hơn một chút, nhưng những ngày đó e mặc nhiên rẽ vào một con đường khác để về nhà. Để rồi đợi tới khi anh đi rồi, em lại đi qua đó, chất vất vẩn vơ với những câu hỏi, liệu bây giờ gặp, anh có nhận ra em?


Hà Nội nhỏ thế, mà mải miết 4 năm rồi, sao em vẫn chưa thể một lần, tình cờ...nhìn thấy anh?


Anh ơi Hà Nội ồn ào thế, mà sao thế giới của em, bây giờ vắng lặng và chơ vơ...Những người nói sẽ bên em, tại sao chẳng ở lại? Những người làm tổn thương em, sao còn chưa mau chóng rời đi? Chẳng phải anh đã nói em là một cô gái tốt, chẳng phải anh đã từng bảo "người đó không yêu em...", chẳng phải chỉ cần chờ đợi, sẽ có người...đến...và ở lại, mãi mãi, sao anh?


Khi nào anh mới tới, và yêu em nhiều hơn cô đơn yêu em?


Pi

2hi.us