Pair of Vintage Old School Fru
Thời gian sẽ qua

Thời gian sẽ qua

Tác giả: Sưu Tầm

Thời gian sẽ qua

(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")


Thời gian sẽ trôi qua, hãy để thời gian xóa sạch những muộn phiền của tôi đi...


***


Đó là đoạn đường đông xe cộ chạy qua. Vì lẽ đó, người ta luôn cảnh giác khi đi trên đoạn đường này, bởi chỉ cần một sơ xuất nhỏ, ai cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên tôi không quan tâm đến điều đó. Tại sao ư? Tại tôi đang muốn thúc cuộc sống của mình bằng một cái...chết. Và đoạn đường này sẽ giúp tôi làm điều đó, một cách nhanh chóng, không tốn kém thời gian. Dù rằng sẽ đau đớn về mặt thể xác, nhưng chẳng thể bằng những "cú sốc" tinh thần tôi đang trải qua. Tôi sẽ ra đi, khi chẳng còn ai cần tôi nữa!


Thời gian sẽ qua


Vì từng đi qua đoạn đường này, nên tôi biết rõ có một khoảng đất trống rộng cạnh đó. Tôi đã đến từ một tiếng trước, ngồi dưới tán cây và làm nốt những việc mình cần làm. Tôi mở ba lô, lấy cuốn truyện mua đầu tuần trước ra ngắm nghía. Tôi mới đọc được một nửa và vì những chuyện kia (những chuyện đã khiến tôi tim đến cái chết) đã khiến tôi không thể tiếp tục đọc cuốn sách. Bởi thế, tôi muốn đọc nốt, nhất là khi thời gian không còn nhiều, và tôi thì chẳng muốn bỏ dở. Nước mắt tôi ứa ra. Hệt như thấy mình trong đó. Tiếp đó, tôi lấy giấy viết "điều trăn trối" lên đó, vì lúc này cạnh tôi không có ai, giả sử có ai đi nữa, họ cũng chẳng nghe những lời tôi nói đâu, giống những người yêu thương tôi vậy. Kín hai mặt giấy, tôi gấp lại rồi cho vào một cái bao nhỏ, và kẹp giữa quyển sách. Tôi tiếp tục lấy những thứ tôi yêu thích ra ngắm một lần nữa. Đây là cái vòng tay tôi thích, mua được khi đi hội chợ cùng đám bạn. Đây là cái đồng hồ bố tôi tặng cho sinh nhật 17 tuổi. Còn đây, cái móc chìa khóa tôi nhặt được, vì đẹp nên giữ lại. Còn nhiều thứ nhỏ nhắn, xinh xắn nữa. Mỗi thứ gắn với một kỉ niệm, mà kỉ niệm thì không tài nào bỏ đi được. Nước mắt tôi lại rời. Để tất cả vào chỗ cũ, tôi kéo khóa ba lô rồi đeo lên vai.


Tôi đứng dậy, thấy lòng chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Và ít phút nữa thôi, tôi sẽ đến một nơi khác, mà có lẽ sẽ không đau khổ và bình yên hơn nơi này nhiều. Tôi vẫn khóc, nhưng giờ đã khép chặt mi lại rồi. Tôi chạy, chạy rất nhanh.


Gốc cây vừa ngồi xa dần. Tiếng bước chân trên nền đất nghe rõ mồn một. Và giờ, tôi nghe rõ cả tiếng xe cộ nữa rồi. Rất gần. Rất ồn ã. Tôi sẽ băng qua đoạn đường này, không cần nhìn, sẽ rất nhanh và nhẹ nhàng thôi phải không?


Tôi vẫn chạy đều chân, và nghe thêm tiếng gió bên tai. Mà tôi cũng không rõ đó có phải là tiếng gió không nữa. Vì nghe như tiếng bước chân ai đó chạy đằng sau tôi. Không chắc chắn, nhưng tôi can đoan sẽ không ai can được tôi đâu, vì tôi đã quyết. Thế nhưng trong vòng năm giây, như có một luồng điện chạy qua hút tôi vào, làm tôi giật bắn người. Tôi mở chừng mắt, nghĩ "Mình đã chết, nhanh thế sao? Chết thật rồi sao?" Tuy nhiên, không phải vậy, vì có một cái ô tô phanh gấp trước mặt tôi. Còn tôi giật bắn người, bởi có một bàn tay khác đang nắm chặt và lôi lại.


- Cậu này điên à? – Giọng nói như mệt – Làm thế cậu sẽ chết đấy!


- Mặc xác tôi. – tôi ngoảnh mặt lại và thét vào mặt cậu ta – Tôi đang muốn chết, muốn chết đây!


- Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – cậu ta lảng sang một vấn đề khác, tôi nghĩ thế.


- Có gì liên quan ở đây sao? – tôi hỏi, nhưng vẫn đáp lại cậu ta - Mười tám tuổi.


- Mới có mười tám thôi sao? – Cậu ta ngạc nhiên – Chưa chết được.Theo tôi.


Vừa nói cậu ta vừa kéo tôi theo, mặc cho tôi có đồng ý hay không. Rõ ràng, tôi cả cậu ta không quen biết, tại sao cậu ta lại xía vào chuyện của tôi, không cho tôi chết. Nhưng việc khó hiểu hơn là lúc này tôi lại bằng lòng đi theo cậu ta? Để cậu ta nắm tay? Hay vừa rồi, vì tôi mà cậu ta bị người lái ô tô mắng tới tấp, nên tôi muốn trả ơn.


Tôi không biết nữa. Nhưng tôi rõ, mình chưa chết.


***


Kéo tôi vào cái gốc cây ban nãy, cậu ta mới chịu buông tay tôi, tồi bảo tôi ngồi xuống đó đi. Tôi gật đầu, và hai chúng tôi ngồi cạnh nhau. Tôi im lặng, vẫn bực tức trong lòng vì cậu ta đã can tôi. Còn cậu ta, như ban nãy, vẫn nói với tôi bằng giọng nỏ nhẹ trầm ấm.


- Tại sao cậu muốn chết?


- Tôi đã nói rồi, mặc xác tôi. Đấy không phải việc của cậu! – Tôi gắt lạnh lùng.


- Đúng, đấy không phải việc của tôi. Nhưng cậu có biết, có nhiều người cần cậu lắm không?


- Chẳng ai cần tôi nữa! – tôi nói nhỏ nhẹ hơn ban nãy – đó là sự thật!


- Tại sao không ai cần cậuu nữa? – cậu ta quay ra nhìn tôi đề nghị - cậu kể tôi nghe được chứ?


Cậu ta dứt lời, tôi nhìn lưỡng lự. Tại sao tôi lại phải kể chuyện của mình cho cậu ta nghe cơ chứ? Cậu ta là ai, tôi còn chẳng biết nữa. Thế nhưng, khi nhìn vào mắt cậu ta, tôi biết cậu ta đang chờ đợi và thực sự muốn nghe chuyện của tôi. Còn tôi, băn khoăn vậy mà lại bắt đầu kể. Bởi nghĩ rằng, những chuyện đau buồn,cứ giữ mãi trong lòng cũng chẳng ích gì.


***


Hơn hai tuần trước, giữa tôi và Qúy- cậu bạn gà bông đã xảy ra một vài xích mích. Tưởng như bao lần, sau vài ba ngày chúng tôi lại đâu vào đó. Nhưng lần này thì khác, mọi chuyện có vẻ như đã đi ngoài giới hạn của nó. Tôi im lặng như chờ đợi một điều gì đó từ Quý. Tuy nhiên đáp trả tôi, cậu ấy cũng im lặng. Thậm chí, còn gay gắt hơn cả im lặng.


Việc đầu tiên là chúng tôi không còn đi chung xe nữa.Sau đó, đến lớp, chúng tôi cũng chẳng nói gì với nhau. Rồi cậu né tránh tôi. Né tránh cái nhìn của tôi. Tôi thắc mắc, và không hiểu tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh đến vậy. Bản thân tôi cũng không rõ, trong những xích mích kia ai là người đúng, ai là người sai. Chỉ biết hơn một lần, tôi đã muốn chủ động là người chủ động xin lỗi trước


Đó là một buổi chiều, sau giờ học tôi nán lại và đợi Qúy ở ngoài hành lang lớp. Rõ ràng cậu biết tôi đợi cậu, nhưng lại định vụt qua nêu như tôi không gọi cậu lại. Vậy mà khi đứng lại, cậu chỉ toàn nói những lời làm trái tim tôi thắt lại. Tôi biết Quý không phải người nhỏ nhen, thế nhưng trái tim cậu cũng chẳng đủ bao dung để bỏ qua những chuyện mà lẽ ra nó không xảy đến như vậy. Chúng tôi chia tay. Tôi đau và tuyệt vọng. Vì cậu là người tôi hết lòng yêu thương? Vì tôi chẳng nghĩ rằng, hai chúng tôi từng là bạn thân.


- Cậu ta có xứng đáng để cậu phải làm thế này? – Người ngồi cạnh đột nhiên hỏi. – tôi thật chẳng hiểu cậu đang nghĩ gì nữa!


- Cậu làm sao mà hiểu được? – tôi thở dài – Còn nhiều chuyện nữa đã xảy ra.


- Tôi vẫn lắng nghe cậu- cậu bạn nói – Nếu như cậu muốn kể tiếp.


Hai ngày sau khi chia tay, tôi biết Qúy có bạn gái mới. Tôi ngộ ra, cậu chia tay tôi không phải vì những xích mích kia, mà vì cậu không còn yêu tôi nữa. Tôi đau đớn và thấy mình khờ khạo. Tại sao tôi lại yêu cậu hết lòng? Tại sao cậu lại đối xử với tôi như thế. Rồi tôi nhủ lòng, tôi cũng phải tìm một người khác thay thế cậu. Thế nhưng tôi đã không làm được. Vì tôi luôn nghĩ về cậu, và khóc vì cậu! Tôi cũng hiểu rằng, chẳng ai cớ thể thay thế cậu trong tôi. Mọi thứ liên quan đến cậu đã quá sâu đậm, nên vô tình để lại một khoảng trống không gì lấp lại được.


- Thì ra sau đó như thế, nên cậu tìm ra đây? – cậu bạn ngồi cạnh nhắc lại,rồi cười khẩy – Cậu nghĩ mình sẽ có một cái chết đẹp vì tình yêu? Thật mù quáng!


- Cậu có thể không vội vàng như thế được không? – tôi chau mày.


- Do cậu làm tôi nghĩ như thế mà?


- Tôi lại nghĩ cậu đang cầm đèn chay trước ô tô thì đúng hơn!


Cậu bạn im lặng không nói gì nữa. Tôi lại tiếp tục câu chuyện của mình.


Giữa tôi và Quý không còn gì, ngay cả tình bạn từng vun đắp cũng không. Mới nghĩ vậy, tôi lại ứa nước mắt. Và không biết làm thế nào để thoát ra khỏi những nỗi buồn ấy. Nó quá khó. Lại càng khó hơn, nếu như không có ai giúp tôi.


Rồi tôi chợt nhớ đến gia đình của mình. Nơi tôi có những người yêu thương ở bên. Chưa kể, bố mẹ tôi còn là những người rất tâm lí, và hẳn họ sẽ giúp tôi vượt qua nỗi buồn chông chênh này. Chỉ nghĩ vậy thôi, tôi đã muốn chạy đến gục vào người bố mẹ, khóc như một đứa con nít, kể hết những gì tôi đang trải qua.


Nhưng tôi chưa kịp nói chuyện của mình cho bố mẹ, thì tôi lại phải chứng kiến thêm những chuyện giữa bố và mẹ. Không khó để nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc bấy giờ. Bố cố tình đi làm về muộn. Có hôm, ông mới bước tới cửa, tôi đã ngửi thấy mùi bia rượu nồng nặc. Mẹ tôi không nói gì, chỉ quay đi thở dài. Ông vào phòng, mẹ tôi không vào ngay, nhưng lúc sau tôi thấy hai người to tiếng.


Rồi có bữa, mặc dù đã cố tình về muộn, nhưng bố tôi vẫn đụng phải bữa cơm. Có ngồi vào, nhưng ông lại tỏ ra không thoải mái. Cả bữa ăn chìm đắm trong im lặng. Còn tôi, dù muốn kể chuyện của mình ra, thì cũng chẳng biết phải kể như nào, trong hoàn cảnh như thế. Tôi lại nhốt mình vào phòng, tự làm đau mình bằng những giọt nước mắt và những suy nghĩ về Quý.


Dù vậy, tôi vẫn chờ đợi, một lúc nào đó để kể cho bố mẹ nghe. Có điều, nó chẳng xảy đến được nữa. Sau những ngày chiến tranh lạnh, bố mẹ tôi lại bắt đầu lớn tiếng cãi vã, ngay cả khi biết tôi ở nhà. Thiết nghĩ, tôi không can thiệp vì nghĩ rằng những bức bối của bố và mẹ cần được giải tỏa. Nhưng có vẻ, những trận cãi nhau chưa bao giờ có dấu hiệu hạ nhiệt, hay kết thúc. Tôi đau đớn, khi chứng kiến gia đình mình đang có những rạn nứt.


Một hôm, cả bố và mẹ tôi đều về sớm. Vì phòng ăn và phòng khách không cách nhau xa lắm, nên tôi thấy hết những gì đang diễn ra giữa bố và mẹ. Tôi mừng lắm vì bố mẹ đã bình tĩnh để có thể ngồi nói chuyện với nhau. Bởi thế, tôi tin gia đình mình sắp trở lại những ngày yên bình. Thế nhưng, mọi thứ lại vượt ra khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi sốc, vì biết bố mẹ tôi sẽ li hôn.


Và lúc bố đưa tờ li hôn cho mẹ, tôi đã không kìm được mà chạy vào, cầm lấy nó. Nước mắt tôi rơi. Bố mẹ nhìn, nhưng không ai nói gì.


- Tại sao lại thế này? Tại sao ạ? – Tôi nấc – bố mẹ có thể cho con biết chuyện gì đã xảy ra không ạ?


- Bố xin lỗi – Ông nói rồi quay đi né tránh cái nhìn của tôi.


- Mẹ cũng xin lỗi con! – Mẹ tôi lên tiếng.


Nước mắt tôi vẫn rơi vô thức. Tôi khẽ gục mặt, với hi vọng chúng sẽ giúp tôi thay đổi những gì đang diễn ra. Cũng như hi vọng, bố mẹ biết tôi sẽ đau đớn nhường nào nếu hai người li hôn. Nhưng vẫn không ai nói gì cả. Tờ li hôn đặt trên bàn cùng một cây bút. Quả thực, tôi đã muốn lao đến, cầm lấy nó và xe thành trăm mảnh. Tuy nhên, tôi không thể làm vậy. Vì tôi muốn mọi chuyện được giải quyết bằng tình cảm của một... người con.


Một tay tôi nắm lấy tay bố, một tay tôi nắm lấy tay mẹ. Tôi nói.


- Bố mẹ có thể vì con được không?


Bố mẹ tôi im lặng. Nhưng qua ánh mắt của họ, tôi biết câu trả lời, và biết tôi chẳng thể thay đổi quyết định của bố mẹ được. Nỗi đau hiện nên rõ nét trong tôi, mà không có gì có thể diễn tả được. Tôi lại nghĩ, tại sao những người tôi yêu thương, chẳng ai muốn ở cạnh tôi vậy?


- Đó là tất cả lí do? – Cậu bạn ngồi cạnh hỏi lại nhắc lại, rồi nói thêm – Với hi vọng, khi cậu chết đi, cậu bạn gà bông sẽ nhận ra cậu yêu cậu ta nhiều như thế nào? Và bố mẹ cậu sẽ quay trở bề với nhau?


- Tôi đã nghĩ thế sao? – Tôi hỏi – Mà đúng như thế thì có gì là không tốt. Ít ra, cái chết của tôi cũng có ích.


- Cậu thật ngốc, khi không rằng, người ta có thể chói buộc với nhau nhiêu thứ, nhưng yêu thương thì không? – cậu bạn nhún vai nói tiếp – Và nếu cậu chết, thì khoảng cách giữa bố và mẹ cậu có thể bị đẩy ra xa hơn đấy! Bởi lúc đó, họ chẳng còn gì rang buộc nữa rồi!


- Nhưng tôi đã rất đau đớn, cậu biết không? – Tôi ngửa mặt lên, nén cho những giọt nước mắt không rơi ra.


- Thế cậu có tự hỏi mình, những đau đớn ấy sẽ giúp cậu trưởng thành hơn?


- Lúc đó, tôi chả nghĩ được nhiều như thế!


- Tôi biết. Cũng may tôi đã kịp ngăn cậu lại.


Giờ tôi đã bình tĩnh hơn nhiều. Dẫu thế, tôi vẫn muốn chết. Tuy nhiên, tôi không thể làm chuyện ấy lúc này, vì tôi biết cậu bạn kia sẽ lại cản tôi thôi. Và tôi sẽ nhất định đợi đến khi cậu ta về.


Chúng tôi im lặng. Tôi không rõ cậu ta nghĩ gì. Nhưng tôi sao thoát ra khỏi ý nghĩ "muốn chết". Tôi muốn đuổi cậu bạn kia về càng sớm càng tốt. tôi không muốn kéo dài mọi chuyện.


Vì rất có thể tôi sẽ từ bỏ ý định của mình, và sống đau khổ. Trong lúc thần người ra nghĩ, thì đột nhiên cậu ta lên tiếng. Như thể đoán được suy nghĩ của tôi vậy.


- Cậu vẫn còn ý định muốn chết sao?


- Đương nhiên! – tôi thành thật – Tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định đấy cả!


- Cậu đúng là hết thuốc chữa! nhưng tôi vẫn phải nói với cậu một cậu một điều nữa.


- Là gì? Cậu nói đi! – tôi thúc giục, và cũng không hiểu sao tôi lại muốn nghe cậu ta nói đến thế.


- Trong cuộc sống, có nhiều người vì lí do này, hay lí do khác mà họphair đấu tranh để được sống. và luôn khát khao được sống. Vậy tại sao, vì những chuyện cậu có thể vượt qua được, mà cậu lại từ bỏ nó dễ dàng thế? Nhất là khi cậu còn trẻ.


Tôi giật mình rồi quay ra nhìn cậu. Bỗng dưng, nước mắt tôi rơi, không phải vì những chuyện vừa trải qua, mà vì điều ngốc nghếch tôi định làm. May sao, cậu đã kéo tay tôi lại. Nếu không giờ này, tôi đã ở một thế giới khác, và ngồi ân hận.


Tôi đã thức tỉnh sau câu nói vừa rồi của cậu bạn. Tôi muốn chạy ngay về nhà, đối diện với những chuyện đang xảy ra. Và tôi, cũng không muốn từ bỏ cuộc sống này nữa. bởi tôi nhận ra, khi tôi chết, tôi có thể giải thoát ra khỏi đay đớn, nhưng nhiều người khác sẽ lại đau đớn vì tôi. Như thế thật tàn nhẫn.


- Cám ơn cậu! – Tôi quay ra mỉm cười với cậu bạn ngồi cạnh.


- Tôi thấy vui, vì cậu đã kịp hiểu ra những gì tôi nói! – cậu bạn nháy mắt – Giờ thì đứng dậy ra về đi!


- Còn cậu thì sao?


- Tôi sẽ ở lại đây, tiếp tục giúp đỡ những người có ý định tử tự như cậu!


Cậu bạn dứt lời rồi cười lớn. Tôi nghĩ cậu nói đùa, nên vẫy tay chạy về trước. Cho đến mãi sau này, tôi mới biết những gì cậu nói là thật.Cậu đã ở đây, giúp đỡ những kẻ muốn chết như tôi. Bởi lẽ, cậu không muốn có thêm những người giốnh mình, vì những chuyện lẽ ra sẽ vượt qua được mà lao mình vào dòng xe bỏ mạng. tôi cũng hỏi thêm những người quanh đây, người ta nói, năm cậu mất, cậu mới có mười bảy tuổi, và năm đó cũng là năm mà bố mẹ cậu li hôn.


Tôi sẽ không quên cậu, quên cái nắm tay thật chặt, nhưng cũng nhẹ bẫng đã kéo tôi lại.


Tôi cũng sẽ không quên những gì cậu từng nói với tôi: Đừng từ bỏ cuộc sống một cách dễ dàng. Vì thế, tôi sẽ học cách chấp nhận mọi chuyện và luôn nghĩ rằng thời gian sẽ trôi qua, hãy để thời gian xóa sạch những muộn phiền của tôi đi...


WIN


 

2hi.us