Rồi mây sẽ bay qua
Rồi mây sẽ bay qua
(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Mây bay qua và nắng vàng tràn ngập ...
***
An không thể tưởng tượng được một ngày như hôm nay! Đầu tiên là việc An dậy muộn đến hai mươi phút, tiếp theo là chiếc xe máy trở chứng trên đường đi làm, đến văn phòng mới nhớ ra đã để quên những thứ quan trọng ở nhà. Vậy mới cú chứ! Nhìn tờ lịch, An phát hiện ra hôm nay là thứ sáu ngày mười ba – không lẽ xui thật – chậc chậc, mình lại nhiễm máu dị đoan của nhỏ Lan rồi.
Sếp phàn nàn về bài viết của An, không có gì gọi là mới mẻ, đột phá cả. Quả thật An cũng chẳng hài lòng với bài viết của mình, làm quấy quá cho xong, như một nhiệm vụ vậy thôi. Nghĩ lại thấy xấu hổ với bản thân quá. Bài học cơ bản về đạo đức của người làm báo mà mình lại quên mất (hay cố tình quên không biết nữa ). Bài viết hỏng, "không thể chấp nhận một mớ chữ vô ý nghĩa như vậy!" Câu nói của sếp như luồng điện chạy qua đầu An, tê buốt đến khó chịu.
Một ngày uể oải và không có chút sinh lực nào. An mất hứng thú với cả hoạt động văn hóa – nghệ thuật, mảng đề tài sở trường của mình. Suốt buổi xem kịch mà đầu óc An trống rỗng. Những lời thoại đắc, những tình huống cao trào không gây cho An xúc cảm gì dù cả nhà hát vang lên những tràng vỗ tay.
***
"Chúng ta xem nhau như bạn thôi, được không?"
Chiếc muỗng trong tay An rơi chạm đáy cốc, vang lên một thứ âm thanh sắc lạnh. Quân lặp lại câu nói. Vậy là An không nghe nhầm. Dù quán đổi sang thứ nhạc dance rộn rã, An vẫn nghe rõ từng lời Quân nói. "Vì sao?" An hỏi như một cái máy. "Chúng ta không hợp nhau. Anh cần một người quan tâm đến anh nhiều hơn những bài báo, những chuyến đi... mà điều đó với em... là không thể, đúng không?" An lặng im, nghe như có cái gì đó vỡ vụn. "Anh không buộc em phải lựa chọn. Anh cũng không muốn mình ảnh hưởng đến niềm đam mê của em. Anh ... cần một chốn bình yên." An ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Quân, nói ra những lời mà An tưởng không phải là của mình: "Chúng ta sẽ là bạn như cách đây ba năm... nếu anh muốn!" "An à, anh..." "Em không sao."An ngắt lời Quân, sợ anh nói ra hai tiếng xin lỗi như những gì thường nghe trong mấy bộ phim tình cảm. "Em hiểu mà. Thôi, em về đây, em còn mấy bài viết dở dang ở nhà." An đứng lên dứt khoát. "Anh đưa em về." Ánh mắt Quân như muốn chuộc lỗi. "Em về một mình được mà." An ra khỏi quán, tim đau nhói như có ai đó siết mạnh.
Căn phòng trọ tối om, ngột ngạt. An nằm dài trên giường, không buồn bật đèn. Cảm giác mệt mỏi và trống trải. Chuông điện thoại réo từng hồi bên tai. Giọng bé Ty hốt hoảng: "Mẹ ốm nặng chị hai ơi!" An muốn khuỵu hẳn.
Nhìn mẹ xanh xao, thiêm thiếp trên giường bệnh, An muốn rơi nước mắt. Những tháng ngày bươn chải nuôi lớn hai đứa con mà không có sự chia sẻ của bố đã làm cạn kiệt sức khỏe của mẹ. Nhỏ Lan đến với lỉnh kỉnh trái cây, sữa. "Dì sao rồi mày?" "Vẫn phải truyền nước và còn theo dõi." "Mày chưa ăn gì phải không? Tao đem cơm đến nè, có cá cơm mày thích nữa." "Thôi, tao không muốn ăn." Nhỏ Lan nạt: "Không ăn sức đâu lo cho mẹ. Ăn một chút cũng được, rồi tắm rửa, nghỉ ngơi. Tao trông dì cho." Nhỏ Lan này, lúc nào cũng thương An như ruột thịt. Cả người An rã rời, hai đêm thức trắng mà, nhưng An không tài nào chợp mắt được. Đầu óc quay cuồng với đủ mọi chuyện: mẹ, công việc và cả... Quân!
***
"Mẹ đỡ chưa chị hai? Khi nào mẹ về?" Bé Ty thỏ thẻ trong điện thoại. "Đỡ rồi, em đừng lo." "Cho em lên đó với mẹ được không?" "Em ở nhà đi học và chăm sóc ngoại đi nghen. Khi nào mẹ khỏe, chị đưa mẹ về liền mà." "Nói chuyện với em gái à?" An gật đầu trả lời Bảo, bác sĩ điều trị của mẹ. Trông Bảo còn trẻ lắm, đôi lúc An nghĩ Bảo còn ít tuổi hơn cả mình. Bảo là một bác sĩ trẻ tận tụy, nhất là với người già. Bác sĩ tiêm thuốc xong, ít phút sau, mẹ lại chìm vào giấc ngủ. "Ra ngoài một chút cho thoáng." Bảo đề nghị. "Bác sĩ không phải làm việc sao?" "Tôi được giải lao mười phút mà." An ngồi xuống ghế đá, ngạc nhiên khi thấy Bảo cũng ngồi cùng. "Không phiền nếu tôi ngồi đây chứ?" "Bác sĩ cứ tự nhiên." "Đừng gọi tôi là bác sĩ, nghe khách sáo quá. Gọi tôi là Bảo được không?" An phì cười, bác sĩ có vẻ trẻ con quá! "Cám ơn Bảo đã chăm sóc mẹ tôi." "Trách nhiệm của một bác sĩ mà. An mới là người vất vả."
Chiều nay Quân lại đến thăm mẹ. Mẹ mỉm cười khi thấy anh. Mẹ vẫn chưa biết chuyện gì mà. An cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đối diện với Quân, có lẽ do thời gian. "Em gầy đi nhiều đấy. Phải biết lo cho mình chứ!" An cười buồn: "Em ổn mà." Quân nắm lấy cổ tay An, lắc lắc: "Thế này mà ổn à? Khi nào em mới thôi như vậy?" Đến lúc này An mới nhận ra chiếc đồng hồ trở nên quá rộng so với cổ tay sau gần hai tuần qua. Chiếc đồng hồ anh tặng! "Khi khác anh lại đến. Bao giờ mẹ xuất viện hãy gọi cho anh, anh sẽ giúp em đưa mẹ về nhà." Quân vẫn vậy, chưa bỏ được thói quen gọi mẹ của An là mẹ, Quân vẫn quan tâm đến mẹ và An. Cô cần anh biết bao, chỉ muốn được tựa vào vai anh lúc này, dù chỉ trong chốc lát thôi!
Trở lại phòng bệnh, thấy một túi sữa Yomost trên bàn, An tự nhiên mỉm cười. Quân vẫn chưa quên An thích gì!
***
An thích chiếc ghế đá này, dưới một tán cây và gần một hồ nước nhiều cá chép. "Chào An." "Chào bác sĩ." "Lại gọi tôi là bác sĩ nữa rồi." Bảo nheo mắt. "À, Bảo... tôi quên mất." "Ngày mai bác được xuất viện rồi. An đưa bác về quê luôn à?" "Vâng, không khí dưới quê có lẽ tốt hơn cho mẹ tôi dưỡng bệnh." "An này..." Bảo ngập ngừng, có vẻ bối rối. "Mai tôi được nghỉ." "Chúc Bảo có một ngày giải lao thú vị nha." "Không, ý tôi là... tôi có thể..." Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời Bảo. "Xin lỗi Bảo..." Giọng Quân vang lên quen thuộc. "Em ăn gì chưa?" "Chưa, em đang..." "Anh đã nói em phải tự lo cho mình mà." "Thì em đang uống sữa đây." Giọng Quân dịu xuống. "Ừ, xong việc anh đến."
An trở lại với công việc, những chuyến đi, những cuộc phỏng vấn gần như kín hết tờ lịch bàn. Quá bận đủ để không có thì giờ nghĩ về những chuyện khác. Sáng chủ nhật, "một ngày nghỉ ngơi cho mình". Mọi công việc đã xong vào tối hôm trước, An cho phép mình được nằm trên giường lâu hơn một chút. Thấy nhớ cái cảm giác tất bật mỗi ngày. Phải làm gì đó thôi, An không chịu được sự nhàn nhã như thế này. Mở cửa sổ cho gió mát ùa vào phòng. Mấy tia nắng sớm nhảy nhót trên bậu cửa. An thấy dễ chịu quá. Dọn dẹp thôi, phải chăm chút cho chỗ ở chứ! Mọi thứ đã đâu vào đấy. Căn phòng gọn gàng khiến An muốn viết một cái gì đó. Còn cái hẹn với nhỏ Lan nữa, lâu rồi hai đứa không có nhiều thời gian để gặp nhau. Gặp nhau theo đúng nghĩa là cà phê, nhà sách, trò chuyện huyên thuyên và kết thúc bằng một vở kịch thú vị nào đấy.
"Mày thấy Bảo thế nào?" "Một bác sĩ tốt." "Vậy thôi?" "Ừ, vậy thôi." Nhỏ Lan nháy mắt tinh vi: "Tao dám chắc là anh ta thích mày." Lan nói như đinh đóng cột. "Thích sao được mà thích, có tiếp xúc được bao nhiêu đâu. Mà thôi, tao không muốn nói đến chuyện này nữa." "Còn nhớ đến Quân phải không?" An lặng im, chiếc muỗng trong tay khuấy liên tục. "Tao hiểu mà. Ba năm là một thời gian dài, có thể đó chỉ là quyết định nhất thời thôi, mày đừng buồn... Ý tao là, đừng quá buồn." "Tao ổn mà, đúng là buồn thật...nhưng sẽ qua thôi, phải không!" "Mày thì lúc nào mà chẳng ổn. Tối nay tụi mình đến sân khấu 5B nghen."
Sân khấu mờ mờ ảo ảo, một cảm giác quen thuộc dễ chịu. An trông đợi những tiếng cười ý nghĩa sẽ xuất hiện sau vài phút nữa. Một đôi nào đấy vừa ngồi xuống ở hàng ghế trước. An thấy tim mình ngừng đập trong một giây. Quân và một cô gái! Một giây nhói buốt rồi... bình yên. Tấm màn đỏ được kéo lên và trên kia là... không rõ là gì nữa.
***
Chuyến đi xuống mũi đất tận cùng cho An nhiều kinh nghiệm sống. Không chỉ viết mà còn sống, thực sự, với những đứa trẻ vùng ngập mặn. Sếp hài lòng với những thu hoạch của An, đã thôi cau có và quát mắng.
Cuối tuần, An và nhỏ Lan đến chùa, giúp các ni cô nấu ăn cho bọn trẻ. Tiếng chuông chùa, những bài giảng và không gian thanh tĩnh làm An thư thái. Thêm một ngày nghỉ. Buổi sáng mở cửa, An ngạc nhiên trước hai chai sữa tươi ai đó đem đến. Một tấm thiếp. "Chào buổi sáng, chúc An một ngày vui. Bảo". An mỉm cười. Mây bay qua và nắng vàng tràn ngập ...
An Minh