XtGem Forum catalog
Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng

Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng

Tác giả: Sưu Tầm

Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng

Câu chuyện mà tôi sắp kể sau đây là theo như lời dẫn truyện của một bà cụ bán tạp hóa ở quê sau một lần tôi có dịp về thăm quê hương. Có lẽ đến hôm nay thì bà cụ cũng không còn sống nữa...


***


Vào mùa thu năm 1976, một nỗi bất hạnh xảy đến cho cuộc đời Lộc khi anh sắp sửa bước qua tuổi ba mươi tư. Trong lúc đội đá từ triền núi xuống xe công nông vì bất cẩn nên Lộc bị trượt chân té ngã làm gãy hai đốt sống lưng. Kể từ đó Lộc nằm liệt giường như một phế nhân. Dần dần Lộc mất luôn khả năng ngôn ngữ chẳng khác nào một đứa trẻ lên hai đang tập nói. Những lúc thay đổi thời tiết Lộc lên cơn đau vật vã như giằng co với sự sống. Tiếng rên rỉ, tiếng gào thét làm lòng người vợ càng thêm nhức nhối.


Buồn hơn khi mùa mưa bão về chẳng còn thấy Lộc ngồi chễm chệ trên nóc nhà lợp từng phiến lá cọ. Chiếc giường son ngày cưới của đôi vợ chồng nay cũng đã xẻ làm hai. Xoan đặt Lộc ở gần cửa ra vào cho tiện bề chăm sóc. Phía đối diện là giường của thị. Toàn bộ phí sinh hoạt chi tiêu cho hai người đều nhờ vào số tiền ít ỏi kiếm được từ công việc may vá thường ngày của Xoan.


Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng


Được một thời gian. Xoan bắt đầu cảm thấy chán nản mỗi khi ra vào chạm mặt chồng. Trái lại, việc làm ăn ở tiệm ngày một phát đạt khiến cho bao kẻ hám lợi háu sắc thường xuyên lui tới thăm thị. Có lẽ vì thế mà sự cô đơn trống vắng trong lòng thị bắt đầu xao động. Một nỗi khát khao được khỏa lấp cớ thể bằng da thịt đàn ông đang dần dần hồi sinh. Phải chăng vì vậy mà Xoan để ý Bắc – chàng thanh niên có nước da ngăm đen thường đến nhà thị sửa quần áo?


Nói là thế nhưng thực chất hai người đã có tình cảm với nhau từ hồi Lộc còn ở nhà. Nhân cơ hội này mà họ thường xuyên đi lại với nhau nhiều hơn. Thậm chí giữa ban ngày ban mặt phố xá đông người thế mà họ còn dửng dưng âu yếm nhau như chỗ vắng lặng.


Có nhiều đếm Bắc ngủ lại trong nhà Xoan đến gần sáng mới về và hôm qua cũng vậy. Lúc hắn bước chân xuống giường mặc cho xong bộ quần áo ngon nghẻ, Xoan khẽ nhích người ngồi tựa lưng vào thành giường, kéo tấm chăn lên đắp trước ngực, nói :


- Anh về đấy à? Sao không ở lại với em thêm chút nữa, trời chưa sáng mà.


Bất giác Bắc ngoái đầu ra sau và nhận thấy người tình của mình vừa thức dậy. Bắc tiếp lời :


- Ờ .. anh về .. mai anh lại sang. Thôi em cứ nằm nghĩ cho khỏe.


Dứt câu hắn trở lại giường tặng Xoan món khai vị là một nụ hôn không đường. Trong ánh sáng buổi bình minh Xoan thấy hắn lặn nhanh qua con đường chính diện. Tiếng gió gọi cửa kèn kẹt làm Xoan giật mình nhìn Lộc. Giọt nước mắt Xoan có rơi sau những lần tan cuộc mây mưa cũng không đau bằng trái tim người còn sống. Tại sao Xoan không được vui nhỉ? Tiếng gà gáy nhà ai mà nghe chua chát vậy? Xoan thấy trời mau sáng quá ví như đời mình đã già thêm một ngày tuổi. Nghe phong phanh ngoài cửa có tiếng gọi của khách qua đường xen lẫn tiếng cười ngặt nghẽo.


- Xoan ơi dậy thôi, mặt trời lên ba cây sào rồi.


Có lẽ người ta đã biết chuyện nhà mình chẳng? Nên Xoan ngậm miệng không đáp.


...


Tiếng xấu đồn xa. Chẳng mấy chốc mà khắp cái phố huyện này chuyện Xoan có bồ nhí đã xưa như trái đất. Trước mặt Xoan họ cứ giả vờ như chả biết gì. Ngày nọ có một ông khách từ xa về làng tìm gặp Xoan đặt may vài bộ quần áo. Thấy người nới khác đến mọi người xúm nhau lại hỏi :


- Tìm cô Xoan Mới hả bác? – Một chị trong đám thợ gặt cười nhạt nhẽo nói. Rồi lại quay sang chị em nói vọng lên :


- Đám chúng mày đâu? Cho tao hỏi đứa nào là Xoan Mới thì giơ tay.


Đồng thanh ba bốn chị giơ tay tự nhận mình là chủ nhân, song lại thấy buồn cười không nhịn nổi.


- Em .. em...em nữa.


- Thiếp là Xoan của chàng đây. Hí hí .. – Cô gái khoảng hăm sáu hăm bẩy nói cười ngặt nghẽo.


Nói xong, tốp này phá lên cười thành thử ông khách bối rối. Một bà trong đám khác tay đang phe phẩy cái nón lá cũng tham gia chuyện trò rôm rả.


- Có phải bác tìm cô Xoan ở tiệm may Vĩnh Lộc không?


Ngay khi chưa biết làm thế nào lại nghe có người hỏi vậy, ông khách hớn hở đáp :


- Vâng, đúng rồi ạ!


- Thế thì bác chứ đi hết con đường đất này .. tới ngã ba thì rẽ trái .. vài chục mét là đến.


Ông khách cảm ơn người chỉ đường rồi nhanh chân bước đi khi mọi người vừa tan cuộc giải lao. Về sau chẳng hay người khách lạ ấy có hỏi gì về Xoan không nhưng có lẽ hồi đó ông ta sẽ nghĩ đây là một cuộc vui của thiên hạ.


***


Gần cuối đông tiết trời bắt đầu xe lạnh. Mưa không ngừng rơi. Chính vì lẽ ấy nên Xoan ngại mở cửa hàng sớm. Người đến tiệm may bây giờ đã thưa thớt dần. Xoan bắt đầu có nhiều thì giờ để nhớ người yêu. Ai biết được lòng Xoan bồn chồn lo lắng. Ngắm mưa xong cũng chán. Chiều về cũng thấy nhanh hơn. Xoan lấy điện thoại gọi cho Bắc nhưng không thấy tín hiệu trả lời. Thế là giận cá chém thớt, bực mình Xoan mắng :


- Lại chết trôi chết nổi ở đâu rồi? Lúc không thì không đến khi người ta cần thì trốn biệt.


Chưa dứt câu thì Bắc mặc áo mưa bước vào quát :


- Đứa nào lại chọc giận em à?


Xoan thấy hắn thì mừng thầm những vẫn ra điều giận dỗi quay mặt đi.


- Chả ai hết .. tôi tưởng anh quên con này rồi chứ?


Biết Xoan còn giận nên hắn cởi bỏ áo mưa rồi nhẹ nhàng tiến lại áp sát ngực mình vào lưng người tình, cứ thế khẽ đưa tay ra ôm lấy bụng Xoan. Hắn cười rồi phân trần :


- Thôi mà em, đừng giận anh nữa có được không? Lúc nãy anh đến trễ là vì phải đi đường vòng nên mới để em đợi lâu.


Khi không còn giận Bắc nữa, Xoan xoay mình lại ngước mắt nhìn hắn. Nhưng máu đã trào về tim, Bắc cắn môi người yêu cho đến lúc trời mưa tầm tã thì hắn bế Xoan vào buồng đạp cửa lấy lệ. Nếu trên vách chỉ in hai chiếc bóng thì người thứ ba đang ngủ say. Còn ai khác ngoài Lộc nữa. Đêm nay bão tố giăng đầy thế cuộc như đã sắp đặt khiến cho ai cũng phải chướng tai gai mắt.


Nỗi đau của người đàn ông trong đêm kinh hoàng


Nằm bất động trên giường Lộc lại trở mình. Mỗi lần trở mình là một lần đau. Nước mắt Lộc cứ theo lối mòn tự chảy xuống đôi gò má hóp thấm dần vào chiếc gối. Hai bàn tay Lộc nắm lại cào cấu xuống chiếu nghe xoàn xoạt chen lẫn tiếng nghiến răng ken két, rồi im lặng chỉ thấy máu tanh trào ra từ mép rỏ xuống cằm. Đôi mắt Lộc trợn trừng trừng toan để lộ lòng trắng. Kết liễu đời mình như vậy phải chăng vì không thể nhẫn nhục thêm nữa.


Lúc này ngoài trời mưa vẫn rơi thảm não. Bỗng đâu có con quạ trời bay ngang qua kêu lên vài tiếng trước hông nhà Xoan làm không khí thêm nghẹt thở. Mười giờ tối đường quê vắng hoe và cũng chẳng còn ai đến nhờ Xoan may âu phục nữa. Gió rít mạnh từng hồi phá tung cửa sổ làm đập vào vách tường xi măng phối cùng ánh chớp lập lòe. Bấy giờ mới nhận thấy con cú mèo đậu trên xà nhà đang lừ mắt nhìn xuống.


Mưa đã tạt vào chiếc giường mà đêm nay Xoan cùng với Bắc ân ái mặn nồng. Thị bắt đầu cảm thấy lạnh khi đưa tay bấu víu thân thể Bắc, nhẹ nhàng vuốt tóc người tình rồi bỗng nhiên hét lên và đẩy mạnh gã ngã xuống giường. Quá bất ngờ nên hắn bị một cú ngã rất đau. Thực ra trong tình huống ấy Xoan đã thấy khuôn mặt Lộc hiện ra trắng bệch đang quắc mắt nhìn mình. Vì khiếp sợ nên thị đã xô đẩy Bắc khiến gã té bật ngửa ra sau. Khi hắn lồm cồm bò dậy thì Xoan lén đưa mắt nhìn gã. Chưa hoàn hồn thì Bắc tiến lại gần chỗ Xoan đang nằm. Nhưng Xoan giơ tay xua xua ngăn lại:


- Ơ ớ .. ớ..không


Bắc không dám bước tiếp, lấy làm ngạc nhiên hắn hỏi :


- Có chuyện gì thế em? Bình thường có bao giờ em thấy anh mà hoảng sợ đến thế?


Trong ngọn đèn dầu leo lét Xoan quay sang nhìn chồng mình rồi mới kịp lấy lại bình tĩnh. Xoan thu mình ở một góc giường nét mặt đăm chiêu. Thấy tình hình lắng dịu hơn Bắc bèn từ từ lại gần ngồi bên cạnh Xoan, đặt bàn tay lên vai an ủi người yêu. Thị giật thót tim quay sang nhìn gã rồi lại bó gối gục cằm run rẩy như người chịu rét. Bắc khẽ đưa bàn tay trái xoay mặt thị về phía mình. Hết hồn thị kêu lên rồi ngất xỉu. Hắn phân ưu chẳng hiểu vì sao đêm nay người yêu mình lại có hành động quái lạ đến thế. Có lẽ khi nãy Xoan đã nhìn thấy Lộc đang cười với thị chứ không phải Bắc. Vội vàng hắn bắt đầu cảm thấy sợ sợ vì chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây. Hắn nhẹ nhàng đặt Xoan xuống giường nằm nghỉ. Còn gã thì cầm lấy bộ quần áo vắt tạm đầu giường mặc vào người.


Chợt hắn có cảm giác như ai đó đang để ý mình từ nãy đến giờ. Mặc kệ, hắn xem như không để cố gài xong mấy cái cúc áo. Lúc gài đến cái cúc thứ ba thì bất giác hắn nhìn thấy trên vách có cái bóng đen đang lù lù ở phía sau hắn. Hốt hoảng hắn xoay mặt lại thì chẳng thấy cái bóng đâu nữa. Hắn toát hết mồ hôi, tập trung toàn bộ giác quan để ý xung quanh ngôi nhà xem có dấu hiệu gì đáng khả nghi không. Bấy giờ gã mới thực sự yên tâm gài cho xong cái cúc áo cuối cùng và thổi tắt ngọn đèn dầu dang cháy dở dang trên bàn. Hắn mở cửa để về nhà nhưng cánh cửa lúc này như bị kẹt khiến hắn phải chùn chân đứng lại. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm cánh tay hắn mềm nhũn ra. Hắn càng dùng sức thì cánh cửa càng khóa cặt hơn. Hoảng sợ hắn vộ buông tay thì một giọng nói thầm bên tai hắn :


- Trả vợ cho ta! Trả vợ cho ta..


Và một bàn tay ma cứ ghì chặt tay Bắc vào chốt cửa. Vặn hết sức lực cũng như dùng chân phải đẩy mạnh cho nên cánh cửa mới chịu bung, tựa hồ như gió thổi nhẹ làm rung rinh cánh hoa. Bị trượt chân nên hắn ngã bổ nhào xuống nền nhà. Kinh hoàng hơn khi chính mắt hắn trông thấy Lộc đứng ngay bên ngoài cửa người ướt sũng nước mưa từ đầu tới gót chân. Bắc hoảng hồn cố đạp chân trườn người lui về sau tay phải xua tay liên lục còn miệng thì cứ lắp bắp không ngớt :


- Xin hãy tha cho tôi .. Làm ơn .. hãy tha cho tôi.. là cô ấy dụ dỗ tôi trước.


- Trả mạng cho ta.. Trả mạng cho ta.. – âm thanh vang lên trong không gian tịch tiêu.


Cái bóng ấy cứ nhìn Bắc chăm chăm định cơ hội sẽ vồ lấy hắn. Trong không gian tứ bề lặng lẽ gió nhẹ đìu hiu lùa qua song cửa làm hắn lạnh buốt sờn cả gai óc. Rồi khi Lộc chậm rãi tiến gần về phía Bắc. Bắc cố gắng lùi lại thật nhanh cho đến khi vai chạm vào một chân bàn. Miếng hắn ú ớ kêu không ra tiếng. Trong khi tay còn lại hắn mò mẫm vớ lấy cái đèn dầu ném mạnh về phía Lộc. Nhưng cái đèn đã nhằm hướng bức tường mà lao vào, chỉ nghe thấy tiếng lanh canh của mãnh vỡ thủy tinh vừa rơi xuống nền nhà. Hình ảnh Lộc mỗi lúc một rõ ràng hơn khi Bắc luống cuống bò dậy đi men theo cạnh bàn rồi dừng lại lúc biết mình đã dày lên lưng con mèo Hoa đang nằm quẹo đầu trên đất. Con mèo lật mình bấu móng vuốt vào chân Bắc kêu tru tréo vài tiếng rồi lẩn khuất trong đêm tối. Loạng choạng hắn té bổ nhào xuống cái xác chết đã lạnh hơi thở của Lộc từ chập tối. Cái xác mềm nhũn nằm bất động trên giường mà hắn ngửi thấy toàn mùi da với thịt ướt sũng nước mưa giống như cọng bún. Một cánh tay xương xẩu của Lộc bật lên ôm lưng của hắn. Thản nhiên hắn cảm thấy miệng lờ lợ mà không biết rằng đã hôn phải bộ râu nhộm nhoạm của Lộc từ hồi nào. Ngẩng mặt lên, hắn mới thực sự kinh sợ khi thấy đôi mắt Lộc trợn ngược nhìn gã. Gã gào lên và đẩy cái xác ẩm ướt ấy ra khỏi cơ thể, chao đảo mắt nhằm hướng cửa chính mà bỏ chạy, nhưng cũng đã biêu đầu vì đập đầu vào tường.


Được một chập thì từ xa đã vọng về nghe rõ tiếng chó hú thê lương cùng tiếng nổ lớn như sấm. Sau cùng không gian cũng trở về vẻ tĩnh lặng với thường nhật của nó, gió bắt đầu tìm hướng mà thổi làm đung đưa tận ngọn tre. Đêm nay sẽ là một đêm ngọt ngào với Xoan nếu như trong nhà không xảy ra biến cố như vậy. Còn riêng về phần Bắc thì có lẽ hắn đã mang theo xuống mồ tình yêu với nỗi kinh hoàng khi ngâm mình trong giếng nước lạnh bỏ hoang sau vườn.


Mã Trọng

2hi.us