Truyện ngắn: Vì em đã không thể cùng anh

Truyện ngắn: Vì em đã không thể cùng anh

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn: Vì em đã không thể cùng anh

18 độ, em chỉ thấy lạnh thôi, không vui, cũng không buồn, em đang ở một nơi rất xa xôi, không có bồ công anh nhỏ bé nữa, em muốn nhìn thấy nó quá, làm sao bây giờ, mắt em đang nhòe dần, nhòe dần trong giấc mơ, em thấy gió thổi bay mất những cánh hoa đi, em sợ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được nữa.” . “Em làm sao vậy Na? Nếu em thích, anh sẽ dành tặng em cả một rừng hoa bồ công anh ấy chứ, hãy về đây bên anh, anh sẽ dìu em đi, sẽ hái chúng về cho em thỏa thuê ngắm nhìn, chẳng có gì khó đâu em. Dòng mail được gửi đi, nhưng sao đã tuần nay rồi vẫn không thấy hồi âm, “thư không hồi âm cũng như những yêu thương người dành cho anh hết rồi.”.
Một tuần, rồi hai tuần, Lâm cảm thấy một cái gì đó không bình yên đang bao trùm lấy anh. Na đã bước đi, lặnglẽ và âm thầm như tình cảm của nó dành cho Lâm. Anh làm sao biết đượctình cảm của nó dành cho anh thế nào. Vậy là Lâm đã mất Na thật sao, Na cố tình không mail lại cho anh nữa. Na ơi, anh yêu em quá, yêu hơn bất cứ điều gì!
Nhìn vào màn hình, có một thư mới, Lâm vội click chuột. Không phải của Na, một địa chỉ lạ. “Anh có phải là Lâm bạn của Na không, em thấy địa chỉ mail của anh trong cuốn nhật kí của nó, và trong hòm mail của nó cũng rất nhiều, nếu đúng anh mail lạingay cho em nhé!” . “Đúng rồi em, em có biết Na đang ở đâu không, nói cho anh biết đi, sao em có địa chỉ mail của anh?”. “Em xin lỗi khi bây giờ mớinói với anh, vì bây giờ em mới được cầm trên tay cuốn nhật kí của Na, Anhơi Na đã ra đi vĩnh viễn rồi, nó mắc một căn bệnh hiểm nghèo, nó đã âm thầm chịu đựng đến giây phút cuối cùng mà không chịu nói với ai.” . Cái gì? Sự thật gì đây? Lâm sững sờ? Anh như một gã điên, gạt phăng đi những thứ

có trên bàn. “Na! Na!” – Lâm gọi tên Na trong tuyệt vọng, hét lên trong tiếng đớn đau quằn quại. “Sao em lạichịu đựng, sao em không nói với anh,anh còn không thể thấy em lần cuối”.Lâm phóng như bay đến nơi mà Na đã yên nghỉ. Nấm mộ của Na thật bé nhỏ, nằm lặng lẽ, cô đơn giữa một cánh đồng đầy nắng và gió, Lâm khẽ đặt lên tấm bia một bó hoa bồ công anh nhỏ xíu. Nước mắt anh lại rơi, ướt đẫm từng trang nhật kí mà Na viết từ khi quen anh. Cho đến hôm nay Lâm mới hiểu Na đã yêu anh từ lúc nào, và tự trách mình biết mấy, tại sao anh không nhận ra, anh yêu Na mà lại vô tình không hiểu. Những dòng chữ nhòe nhoẹt.
“Em vui quá, vì có anh, kẻ lừa đảo đáng yêu ạ, không ngờ anh lại biết em thích bồ công anh, em thích lắm ý,nhưng em không nói cho anh biết, em cứ giả bộ hờ hững với anh, ai bảo anh là kẻ lừa đảo làm gì…”
Trời ơi, em làm sao thế này, sao mắt em cứ mờ dần, mờ dần, em không nhìn rõ được anh nữa, nhưng không sao, lúc nào anh cũng luôn bên cạnh em, che gió cho em, tặng em những bông hoa tuyệt đẹp, em hạnh phúc quá!
Em đau lắm! Nhưng sao em không thể mở máy lên để nhắn tin cho anh được, em không còn nhìn thấy rõ những chữ cái trên bàn phím nữa. Buồn quá. Em không giận anh đâu, đừng buồn vì em không thể nói yêu anh, anh rất muốn nghe phải không, nhưng em không thể, rồi một ngày em sẽ rời xa anh mãi mãi, nên hãy cứ để tình cảm của em theo em nhé, em cũng sẽ mang theo cả tình cảm của anh đi.
Vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em, về em. Tiếc quá, đau quá, bởi vì không thể cùng anh đi tiếp, không thể lắng nghe anh, không còn được nhận những lời yêu thương và những bông hoa tuyệt đẹp, vậy là em đã không thể cùng anh… không thể cùng anh…
Đừng yêu em nữa, vì em biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về em.
Đừng yêu em nữa, vì em đã mang tình yêu của anh đi mất rồi.
Đừng yêu em nữa, vì em đã không thể cùng anh.
Không thể cùng anh.
Lâm ôm nấm mộ bé nhỏ của Na, anh quỳ xuống, vuốt ve tấm hình bé bỏng, em vẫn đang mỉm cười với anh phải không? Anh biết em vẫn còn ở đây, mãi mãi ở bên anh, hãy trở về trong mỗi giấc mơ của anh, đừng quên anh, đừng rời xa anh thêm lần nữa.
Cơn mưa mùa đông bất chợt ùa về, nước mắt Lâm hòa quyện với những giọt mưa lạnh buốt, mặn chát và cay đắng. Lâm khẽcởi áo khoác lên tấm bia mộ, giống như cách anh đã làm quen Na ở bến đợi xe bus. Vì Na ghét mưa, ghét những giọt nước mắt. Có lẽđâu đây, trên cánh đồng này, Na vẫn đang dõi theo anh, vẫn luôn yêu anh bằng một tình yêu thầm lặng nhưng cháy bỏng. Mưa vẫn rơi, Lâm vẫn ngồiđấy, những giọt mưa rơi đầy trên khóe mắt..
2hi.us