truyện ngắn Tớ cần cậu bên cạnh
Tác giả: Sưu Tầm
truyện ngắn Tớ cần cậu bên cạnh
Như một thói quen, mỗi sáng thức giấc tớ vội vớ lấy cái điện thoại nơi đầu giường nhắn tin gọi cậu dậy đi học và chúc cậu một ngày tốt lành. Thói quen đó đã ăn vào nếp sống của tớ từ lúc nào không hay, ít ra thì cũng sáu tháng rồi kể từ khi tớ và cậu yêu nhau đến giờ. Nhưng sao sáng nay tớ hấp tấp cầm điện thoại với đôi bàn tay run run, ngón tay cái chạm nhẹ vào nút send mà sao lại lại khó đến vậy. Nghiến chặt răng tớ buông điện thoại rồi trùm chăn, cố nhắm mắt.
Ánh sáng chói lòa đôi mắt, tỉnh giấc thì cũng đã 9h như những ngày nghỉ cuối tuần tớ cho phép mình ngủ nướng thêm chút ít. Lại tính vớ lấy cái điện thoại.. .. nhưng tớ chợt nhận ra rằng cậu đang giận tớ. Thôi bỏ đi. Tớ sẽ không làm vậy. Ăn sáng rồi lướt qua facebook xem có gì mới, tớ cũng không quên lướt qua trang của cậu xem có gì hay không. Bất chợt tiếng mấy đứa trẻ con nô đùa hò hét làm tớ nhớ tới cậu. Cậu cũng trẻ con như vậy cậu cũng vô tư cười đùa như tụi nó. Những lúc như vậy tớ mới thậy cậu đáng iu làm sao.
Lơ đãng nghĩ về những kỉ niệm trong sáu tháng qua... cái ngày tớ bắt đầu ''cưa'' cậu chỉ bằng một trò chơi xú xì. vậy mà hay.. ''ai thua thì làm người yêu của người kia'' tớ và cậu chính thức có mối quan hệ cặp kè từ đây. Hoài niệm lại ùa về tớ nhớ cậu. Nhớ đôi mắt một mí đáng yêu bên trong chứa đựng những nỗi buồn đôi lúc tớ lại thấy chất chứa những tươi sáng lạ thường. Tớ nhớ dáng người mảnh khảnh nhỏ xinh mà tớ thường gọi là ''mắm iu''. Tớ nhớ những tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu. tớ nhớ những câu trách yêu mà cậu thường hay nói ''trời gió lắm đấy lo mặc cho ấm nha người'' rồi những câu nói vk-ck sao thân thương đáng yêu đến thế. Rồi những lúc tâm sự cùng nhau tớ và cậu khoác vai nhau đi ngêu ngao như những trẻ con vậy.
Tớ nhớ lắm nhớ cậu như cá nhớ nước, như lá nhớ cành như tớ nhớ rằng mình phải thở mỗi ngày. Nỗi nhớ thường trực.. mặc dù tớ biết cậu vẫn đang ở đây và tớ có thể nhìn thấy sự hiện diện của cậu. Tớ nhớ cái ôm ấm áp những ngày gió lạnh những cử chỉ thân thương. Nhớ những khi cậu quan tâm lo lắng cho tớ. Tớ nhớ những lúc cậu luôn theo sát tớ mỗi khi tớ nhậu nhẹt ''uống ít thôi không là tôi wanh chết'' ''hút thuốc ít thôi''. Cậu không cấm cản tớ điều gì vì cậu biết tớ vốn là đứa con trai hư không chịu nghe lời. ''mày mà hư là tao hư với mày'' là trai hư nhưng tớ sẽ không để người tớ yêu thương phải hư cùng, cậu biết điều đó. Cậu chỉ can ngăn trách móc tớ nhẹ nhàng nhưng bản chất tớ là vậy không thay đổi gì cả. Nhiều lúc tớ vô tâm hờ hững trước những sự quan tâm của cậu mà tớ không hề hay biết rằng cậu lo lắng cho tớ biết chừng nào. Cái tôi của một thằng con trai quá lớn nên lúc nào tớ cũng để cậu phải chạy theo tớ. Về cơ bản những thứ mình đang có thì không biết trân trọng đến khi mất đi rồi thì lại tiếc nuối, tớ đã như vậy. Đã từng không trân trọng và đã từng tiếc nuối. Cảm giác tội lỗi đó cứ bủa vây tâm hồn.
Tớ lại nhớ những ngày trăng sau những buổi tớ và cậu tập nhảy cùng ngước mặt lên bầu trời xanh hun hút, ngắm những vì sao. Đôi chân cậu duỗi thẳng, hai đôi giày nằm cạnh nhau chiếc to chiếc nhỏ. Chỉ im lặng thôi tớ cảm thấy tim cậu đập nhanh và tim mình cũng rộn ràng khi tớ đặt lên môi cậu nụ hôn đầu đời. Đôi mắt tròn xoe cậu nhìn tớ rồi nhắm nghiền mắt lại cái nét đáng yêu của con gái sao làm người ta nhanh xiêu lòng đến thế. Tớ nhớ... nhớ lắm, nhớ những lần tớ chở cậu đi vòng quanh cái thị trấn nhỏ bé này cười đùa khiến ai cũng phải ngước nhìn. Tớ nhớ cái vuốt cằm cậu hay nựng tớ như một chú mèo ''mèo ngoan.. xương xương'' khiến tớ không thể kìm lòng. Rồi những lần cậu thúc tớ học bài chăm chỉ vì năm nay đã cuối cấp rồi. Tớ trách cậu sao cậu không chăm chỉ đi, cậu quả quyết rằng cậu làm được, chỉ là cậu lo cho tớ mải chơi quên đi nhiệm vụ của mình phải làm gì.
Nghĩ một cách thực tế tớ chưa làm được gì cho cậu cả, toàn khiến cậu phải buồn lòng lo lắng. Tớ không thể tự tin rằng tớ sẽ mang lại niềm vui cho cậu được. nhưng bù lại tớ yêu cậu rất nhiều.
Tớ thấy trong ánh mắt cậu ngày hôm đó là một sự lo lắng xen lẫn một nỗi sợ. Tớ xin lỗi. Tớ muốn được xin lỗi, tớ không mong cậu phải tha thứ cho tớ. Tớ không biết mình nên sao. Những khoảng cách giữa các ngón tay tớ luôn chờ sự lấp đầy từ cậu. I'M SORRY
Ánh sáng chói lòa đôi mắt, tỉnh giấc thì cũng đã 9h như những ngày nghỉ cuối tuần tớ cho phép mình ngủ nướng thêm chút ít. Lại tính vớ lấy cái điện thoại.. .. nhưng tớ chợt nhận ra rằng cậu đang giận tớ. Thôi bỏ đi. Tớ sẽ không làm vậy. Ăn sáng rồi lướt qua facebook xem có gì mới, tớ cũng không quên lướt qua trang của cậu xem có gì hay không. Bất chợt tiếng mấy đứa trẻ con nô đùa hò hét làm tớ nhớ tới cậu. Cậu cũng trẻ con như vậy cậu cũng vô tư cười đùa như tụi nó. Những lúc như vậy tớ mới thậy cậu đáng iu làm sao.
Lơ đãng nghĩ về những kỉ niệm trong sáu tháng qua... cái ngày tớ bắt đầu ''cưa'' cậu chỉ bằng một trò chơi xú xì. vậy mà hay.. ''ai thua thì làm người yêu của người kia'' tớ và cậu chính thức có mối quan hệ cặp kè từ đây. Hoài niệm lại ùa về tớ nhớ cậu. Nhớ đôi mắt một mí đáng yêu bên trong chứa đựng những nỗi buồn đôi lúc tớ lại thấy chất chứa những tươi sáng lạ thường. Tớ nhớ dáng người mảnh khảnh nhỏ xinh mà tớ thường gọi là ''mắm iu''. Tớ nhớ những tin nhắn chúc ngủ ngon của cậu. tớ nhớ những câu trách yêu mà cậu thường hay nói ''trời gió lắm đấy lo mặc cho ấm nha người'' rồi những câu nói vk-ck sao thân thương đáng yêu đến thế. Rồi những lúc tâm sự cùng nhau tớ và cậu khoác vai nhau đi ngêu ngao như những trẻ con vậy.
Tớ nhớ lắm nhớ cậu như cá nhớ nước, như lá nhớ cành như tớ nhớ rằng mình phải thở mỗi ngày. Nỗi nhớ thường trực.. mặc dù tớ biết cậu vẫn đang ở đây và tớ có thể nhìn thấy sự hiện diện của cậu. Tớ nhớ cái ôm ấm áp những ngày gió lạnh những cử chỉ thân thương. Nhớ những khi cậu quan tâm lo lắng cho tớ. Tớ nhớ những lúc cậu luôn theo sát tớ mỗi khi tớ nhậu nhẹt ''uống ít thôi không là tôi wanh chết'' ''hút thuốc ít thôi''. Cậu không cấm cản tớ điều gì vì cậu biết tớ vốn là đứa con trai hư không chịu nghe lời. ''mày mà hư là tao hư với mày'' là trai hư nhưng tớ sẽ không để người tớ yêu thương phải hư cùng, cậu biết điều đó. Cậu chỉ can ngăn trách móc tớ nhẹ nhàng nhưng bản chất tớ là vậy không thay đổi gì cả. Nhiều lúc tớ vô tâm hờ hững trước những sự quan tâm của cậu mà tớ không hề hay biết rằng cậu lo lắng cho tớ biết chừng nào. Cái tôi của một thằng con trai quá lớn nên lúc nào tớ cũng để cậu phải chạy theo tớ. Về cơ bản những thứ mình đang có thì không biết trân trọng đến khi mất đi rồi thì lại tiếc nuối, tớ đã như vậy. Đã từng không trân trọng và đã từng tiếc nuối. Cảm giác tội lỗi đó cứ bủa vây tâm hồn.
Tớ lại nhớ những ngày trăng sau những buổi tớ và cậu tập nhảy cùng ngước mặt lên bầu trời xanh hun hút, ngắm những vì sao. Đôi chân cậu duỗi thẳng, hai đôi giày nằm cạnh nhau chiếc to chiếc nhỏ. Chỉ im lặng thôi tớ cảm thấy tim cậu đập nhanh và tim mình cũng rộn ràng khi tớ đặt lên môi cậu nụ hôn đầu đời. Đôi mắt tròn xoe cậu nhìn tớ rồi nhắm nghiền mắt lại cái nét đáng yêu của con gái sao làm người ta nhanh xiêu lòng đến thế. Tớ nhớ... nhớ lắm, nhớ những lần tớ chở cậu đi vòng quanh cái thị trấn nhỏ bé này cười đùa khiến ai cũng phải ngước nhìn. Tớ nhớ cái vuốt cằm cậu hay nựng tớ như một chú mèo ''mèo ngoan.. xương xương'' khiến tớ không thể kìm lòng. Rồi những lần cậu thúc tớ học bài chăm chỉ vì năm nay đã cuối cấp rồi. Tớ trách cậu sao cậu không chăm chỉ đi, cậu quả quyết rằng cậu làm được, chỉ là cậu lo cho tớ mải chơi quên đi nhiệm vụ của mình phải làm gì.
Nghĩ một cách thực tế tớ chưa làm được gì cho cậu cả, toàn khiến cậu phải buồn lòng lo lắng. Tớ không thể tự tin rằng tớ sẽ mang lại niềm vui cho cậu được. nhưng bù lại tớ yêu cậu rất nhiều.
Tớ thấy trong ánh mắt cậu ngày hôm đó là một sự lo lắng xen lẫn một nỗi sợ. Tớ xin lỗi. Tớ muốn được xin lỗi, tớ không mong cậu phải tha thứ cho tớ. Tớ không biết mình nên sao. Những khoảng cách giữa các ngón tay tớ luôn chờ sự lấp đầy từ cậu. I'M SORRY