Polly po-cket
Truyện ngắn: Tháng 7 Cô Hôn Em Yêu Anh

Truyện ngắn: Tháng 7 Cô Hôn Em Yêu Anh

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn: Tháng 7 Cô Hôn Em Yêu Anh

"Oimeoi!!

-"sao mẹ nỡ lòng nào bắt con gái cành đào lá liễu đi thiêu vàng mã hả mẹ ơi" !!!!!!!!!!

-"Con không đi đâu, có đi thì mẹ phải đi theo với con cơ!!!

chứ sao mẹ nỡ để con bơ vơ thế này!!!!

Nó vừa đi,vừa ôm 1 mớ nào là tiền,quần áo,vàng mã mà hét vọng vào nhà..

-"Ôi thôi,mẹ xin mày..mày đừng có tru tréo,mè nheo thế chứ..mẹ vẫn đang dõi theo mày đây này.........đấy,thấy chưa=))

Mẹ nó đừng trong nhà gọi với ra,tạo lòng tin cậy cho nó

-Hix!!!ở ngoài này rõ là sợ đâu ý..thế mà mẹ bảo con ra đốt vàng mã cho mấy cô hồn chứ..sao mẹ không làm đi,còn anh nữa,cứ chết dí trong nhà..mà bắt con ra là sao,con mà có thế nào thì mẹ hối hận chẳng kịp nhá!!

Nó vừa đốt vừa hậm hực,bực tức mà ức chế thay cho chính mình..

Vù.......v.........ù!!!!!!!

Một cơn gió ập đến làm nó lạnh cả xương sống...Nó vội chớp mắt để tránh bụi,vừa mở mắt ra thì đã thấy cái bóng lù lù đứng gần ngay chỗ nó ....
-Này!!!Này

-"Cô gọi tôi hả"?

-Tôi chả gọi anh thì gọi ai,rõ là tiếc,đẹp trai mà bị điếc....haiiizzzzzzza???

Nó thở dài ngao ngán.

-Cô nhìn thấy tôi à????

-Ơ hay cái anh này,tôi có bị mù đâu mà không thấy,anh bựa chấy nó vừa vừa thôi!!!

-Ơ..Ơ...??anh đơ mặt

-Ơ quả mơ có hột,còn lơ ngơ ở đó làm gì...nhặt hộ tôi mấy tờ tiền bay ở ngoài kia cái,hic..tự nhiên gió đâu mà to thế không biết....Nó làu bàu,mặt nhăn nhó,tay cố vơ lấy những tờ tiền với mấy bộ quần áo đang đốt dở..

-ỪM!!!được rồi

Anh chạy tới chạy lui..cố nhặt cho bằng hết những tờ tiền vàng mã kia mà ko ngừng thắc mắc..

-Đây,của cô...đây ạ..

-ừm..cảm ơn anh nhá,người đâu mà tốt thế không biết..nó quay ngoắt 180 độ mà nở nụ cười thân thiện với anh...

-Gớm,sao vừa nãy không hiền lành,thánh thiện thế đi...giờ lại làm bộ,làm tịch...nghe sởn cả da gà...

Anh bĩu môi,ánh mắt đầy thách thức ....

-"Anh...anh.."

Nó tức đỏ mặt không biết nói câu gì hơn..căn bản mà nói thì vừa nãy ở tầm nhìn xa vài km nó không nhìn rõ cái bản mặt đẹp troai của anh,nhưng khi anh đến gần thì vẻ đẹp của anh đã làm nó bần thần người ra...

-"Anh cái quả chanh",vừa nãy còn hét tôi như con ghẻ,thế mà sao bây giờ nhẹ nhàng thế..sao ko quát nữa đi..

-Anh tiến đến gần chỗ nó,anh đi 1 bước,nó lùi 1 bước

"Này....này,anh làm cái gì đấy,định ám sát tôi à,nhà tôi ở ngay đây..tôi mà la lên..là anh chết không toàn thây đâu,tôi thề đấy!!

-Haha...cô tưởng bở quá nhỉ...kiểu này chắc ăn dưa bở nhiều lắm đây..tôi mà thèm làm gì cô à..tránh ra cho tôi đi hộ cái,tự nhiên đứng chặn đường tôi là sao...

-"Anh...anh.."

Nó chỉ lắp bắp được mấy câu thì 1 cơn gió lạ lại thổi qua,làm mái tóc dài của nó rối bù lên che lấy mắt..nó lấy tay che mặt và vuốt tóc lại thì thấy anh đã biến mất...

-Này,anh đâu rồi...này,này....nó cố đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy anh đâu cả,nên đành lủi thủi đi về...

-"Ôi con yêu của mẹ đốt xong rồi à,hì..thôi vào nhà rửa chân tay rồi đi ngủ nào"..

-"Con biết rồi"!!

-"Mà hôm sau mẹ bảo anh đi mà đốt,con không đi nữa đâu,tháng cô hồn mà sao mẹ cứ bắt con ra đường buổi tối thế nhở,có ngày con bị ma bắt đi thì sao,mẹ này!! Nó vừa nói vừa đi thẳng vào trong phòng...

Mẹ nó cũng chào thua luôn,vì đơn giản là mẹ nó bị bệnh tim yếu,nếu mà gặp ma thì e sẽ có chuyện,nên mọi quyền hạn và trọng trách đốt vàng mã cho các cô hồn được siêu thoát đều 1 tay nó đảm nhiệm.

Vào phòng,nó nằm bẹp xuống giường,ủm chăn kín đầu để ngủ,nhưng chẳng hiểu sao mà mãi chẳng ngủ được..Hình ảnh anh cứ quanh quẩn trong đầu của nó.....Dáng cao ráo lịch lãm,khuôn mặt baby và 1 xì tai ăn mặc không thể nào hơn của anh làm nó trằn trọc mãi không ngủ được...Nhưng cứ nghĩ đến thái độ chảnh chó vừa nãy của anh lại khiến nó điên hết cả tiết mà lộn hết cả ruột ...

Sáng sớm,những tia nắng hắt qua song cửa sổ rọi thẳng vào mắt nó...Nó uể oải,hất chăn ra mà vươn vai ngáp dài...

"Lại sáng rồi,mà sao vẫn buồn ngủ thế này nhở".

Nó toan ngủ tiếp,nhưng bỗng nhớ đến chuyện hôm qua,nhớ đến anh,người mà nó đã gặp ở ngoài đường trước mặt nhà nó,mà không sao ngủ tiếp được..

-"Vân đâu,xuống ăn sáng nào..nhanh lên con êi" !!!!!

Mẹ nó gọi vọng lên trên gác phòng nó

"Vâng,con biết rồi,mẹ đừng có hối,con xuống ngay đây"

Nó chạy vầm vập xuống nhà

-"Mẹ này"!!

-"Mẹ đây"

-Hôm qua mẹ có thấy cái anh thanh niên nhặt đỡ con mấy tờ tiền âm phủ bị bay đấy không,lúc về mẹ có thấy anh ý đi đường nào không??

-Ờ..Mẹ thấy..nhưng mẹ rất tiếc là không biết nó đi đường nào vì mẹ không để ý nữa...

Mẹ nó ậm ự trả lời vì bởi lẽ lúc nó đi ra đến đường thì mẹ nó đã chạy tọt vào trong nhà rồi thì thấy anh thanh niên bằng niềm tin và nỗi nhớ à..Nhưng mẹ nó cứ ừ đại cho có lệ,không nó lại bảo mẹ troll nó...

-"Vâng,thế thôi" nó xụ mặt xuống,tay dằm dằm miếng thịt trong dĩa..

Tối đến,nhà mất điện,nóng quá không chịu được nhiệt,nó lại lao ra sân trước nhà ngồi trên chiếc võng đu bằng sắt để hóng mát,vừa đu nó vừa nghe bản nhạc du dương của nhạc sĩ bét tô ven....Bỗng con cún con trên người nó lao xuống miệng thì trú tréo sủa không ngừng,mặc cho nó quát thế nào nó cũng không nghe...

Qúa bực mình nó hét cún đi,và chạy ra ngoài đường,hướng về phía cún vừa cắn..Vừa ra đến nơi thì nó lại thấy anh xuất hiện...

-Này!!!!!!!

-Gì!!!

-Anh làm quái gì ở đây thế,làm cún của tôi sủa rát họng rồi,nó mà bị viêm họng là anh không xong với tôi đâu???

-"Ơ,cô có bị hâm hay ấm đầu không đấy"?

-"Chó nhà cô nó thế nào thì ảnh hưởng đến tôi hay hòa bình thế giới à"? Mà cô la,cô hét lên thế??

-"Anh....anh..." cô ậm ự...

-"Anh cái gì mà anh"

-"Này",anh troll tôi à!!

-Tự nhiên đêm hôm ra đứng trước công nhà tôi làm giề,làm chó nhà tôi nó sủa ầm nhà lên kìa..!!

-" Ơ ..cô này hay,chẳng lẽ có ai đánh thuế đường này à??? Mà sao tôi lại không được đứng..

-"Nhưng...nhưng",cô cứng họng không biết nói sao...

-"Mà sao giờ này anh lại ở đây,anh không về nhà đi,mà lại lang thang ngoài đường thế này hả??

-"à,mà sao anh mặc mãi 1 bộ đồ thế nhở,nhìn xì tai thật,nhưng không đến nỗi bị cuồng nó mà mặc suốt thế chứ"...

Nó vừa nói vừa nghếch mặt nhìn anh...

Ôi,sao lại thế nhở...sao cứ mỗi lần nhìn vào mắt anh là tim nó như bị lệch cmn 1 nhịpnhở...sao thế này,Nó bối rối,chân tay bấn loạn cả lên.

Anh cũng thế,chẳng hiểu anh nhìn nó chăm chú như thế,đôi mắt biết nói có chút hồi hộp.Bốn mắt nhìn nhau,không một ngôn từ bởi lẽ ánh mắt đã nói lên tất cả phải chăng là tiếng sét ái tình!!!
-"Ờ,...ờ..ngoài này lạnh quá,tôi vào đây,anh về đi..không kẻo cảm lạnh bây giờ....với lại tháng này là tháng 7 âm,tháng cô hồn..nên anh đi về cẩn thận đấy,không ma bắt,lại khổ bố mẹ..Tôi vào đây"...

Nó toan chạy vào thì bàn tay anh đã vội nắm lấy tay nó.

-"Khoan đã"

-"Sao thế",anh có gì muốn nói à???mà sao lại cầm tay tôi thế...Nó nói lí nhí..

-"à,không có gì",nhưng ngày mai tôi có thể gặp cô ở đây,vào giờ này không????

-"Ukm,nếu có thể tôi sẽ nhât định sẽ ra đây"

Nó nói ngại ngùng....rồi chạy mất vào nhà trong sự hạnh phúc đến tột cùng.

Lại một đêm trôi qua không ngủ được,nó thao thức nghĩ về anh,nghĩ về người con trai nó mới quen,nhưng không hiểu sao nó yêu anh nhanh đến thế,phải chăng là tiếng sét ái tình,cứ thế nó lại trằn trọc đến sáng mới

ngủ được....

Một ngày đối với nó mới dài lê thê,lết thêt làm sao,nó mong mãi đến tối để được gặp anh...và rồi ngày nào cũng thế..cứ đến tối đêm là nó với anh lại gặp và trò chuyện chém gió..đến 1,2 giờ sáng mới thôi..

-"Này"?

-''Em đưa anh gì đấy"?

-"Thì áo em tặng anh chứ giề"!!Nó đưa cho anh mà mặt hớn hở như hoa nở.

-"Anh không cần,em cất đi",anh nói nhưng có pha chút giận dỗi

-"Anh sao thế,anh không thích à,sao lại nói thế,anh có biết là em chọn mãi mới được cái áo hợp với xì tai của anh không"??? Nó nói trong giận hờn,mắt nó dần ướt đi...

Biết nó giận anh,anh đành phải hạ giọng,nhẹ nhàng xin lỗi nó.

-"À không,không phải là anh không thích,mà vì anh quen em lúc anh mặc bộ đồ này,mà em cũng thích anh mặc bộ này mà,nên anh sẽ nguyện ở bẩn để được đẹp trong mắt em mà...Nên e đừng giận nhá".

Anh khẽ kéo nó lại gần mà hôn lên má nó.Nụ hôn của anh như xóa tan nỗi giận hờn vu vơ của nó....

-"Anh này"!!,hôn thì phải xin phép chứ..ai lại thừa nước đục thả câu thế nhở"...

-"Anh có biết làm như thế là đi ngược lại với đường lối của đảng và tư tưởng Hồ Chí Minh không hả"?

Nghe nó nói thế mặt anh nghệt như đít bơm,không hiểu gì hết..

-"What?em nói cái giề đấy"?

-Ơ,Thế anh ko biết là năm nay là năm "Thanh niên nghiêm túc 2013 à"?

-Mà anh có chơi face không đã?

-"Uk,anh có",anh còn là ad của hội Trai xinh gái đẹp tỉnh abc nữa kìa!! Anh nghếch mặt,tỏ vẻ đắc chí ra oai...

Nghe anh nói vậy mà nó cười như phá mả.

-HA...HA......anh lại chém gió...Anh chơi face mà không biết cụm từ "Thanh niên nghiêm túc thì khó tin quá".

Nghe nó nói thế anh giận tím mặt,không biết nói sao nữa.

-"Ừ,em không tin thì tùy"...

-"Nhưng mà anh....anh....đã là ...là"

Là gì anh,nó ngước nhìn anh ánh mắt đầy tinh nghịch..

-"Mà thôi,cũng muộn rồi,em về đi kẻo lạnh".

Biết anh có vẻ hơi giận nên nó đành nghe lời quay vào trong nhà...chưa kịp bước vào thì nó vội quay lại chào anh thì anh đã đi mất.Nó cũng thắc mắc không biết tại sao anh lại đi nhanh như thế!!!

-"Vân,Nam...hai đứa xuống ăn cơm nhanh lên",giọng mẹ nó gọi vọng lên...

-"Vâng con xuống luôn và ngay đây ạ",giọng nó mới thánh thót làm sao.

-"Ơ,Thằng Nam đâu mà sao vẫn chưa xuống thế con iêu"???

-"Ui giời,anh còn mải facebook mẹ ạ!!!

Nó vừa nói,vừa đưa miếng thịt vào mồm nhai ngồm ngoàm,trông mới ngon làm sao.

-"ƯK,thế con iêu lên gọi anh xuống hộ mẹ cái nha" ...

-"Nhưng con đang ăn mà,trời đánh tránh bữa ăn mà mẹ iêu",nó trả treo không kém...

-"Này,thế có muốn ăn hay là nhịn..lên gọi anh xuống mau!!!!!!!!!!..

Mẹ nó quát lên với tần suất max,nó nghe mà tưởng như thủng màng nhĩ.Thế là đành hậm hực lên gọi ông anh quý tử của nó...

-"Annnnnnhh........Nammmm"!!!

-"Gì mà thét lên thế con hâm này"?

-"Xuống ăn cơm,nhanh không chết"?

-"UK,tao biết rồi,tí tao xuống"!

-"Không,luôn và ngay hay là thích ăn gạch của mẹ"??

-"Uk,thế thôi tao xuống"

Nghe nó dọa thế,anh nó dù có no đến bộ thực thì cũng phải song phi xuống nhà luôn và ngay rồi.Thấy máy Nam còn mở chưa kịp tắt,nó vội tò mò nhìn vào màn hình xem có gì hót không mà sao lại thấy anh dán mắt vào mãi thế.

Thật không tin vào mắt mình,ở trước màn hình lap của anh nó là 1 trang page hôi trai xinh gái đẹp của tỉnh xyz thật,nó click vào xem trang cá nhân của admin thì quả thật đó chính là anh.Vẫn là anh,người có khuôn mặt cực kì baby,với phong cách ăn mặc cực kì xì tai.Nó thầm nghĩ,chắc là hôm trước anh giả nai với mình đây...Admin thế này mà không biết "Thanh niên nghiêm túc".Nó bật cười.Nụ cười chưa kịp nở rộ thì đã vội tắt,kéo xuống dòng thời gian của anh,nó thấy vô số những tin nhắn với những nội dung đại khái như..."Anh ra đi bình thản nhé,em sẽ

mãi không quên người anh này","Mày bỏ tao đi thế hả thằng kia","Chúc anh lên thiên đường,vui vẻ..cầu cho linh hồn anh siêu thoát"...

-"Cái quái gì thế này" Nó nói mà nước mắt nhòe đi trên những bàn phím,không tin vào mắt mình nó chạy vụt đi trong vô thức...

-"Vân!!!!!,chạy đi đâu thế con"

Chạy một hồi thì nó bỗng dùng lại con đường,trước cửa nhà nó 20m,không hiểu sao nó lại dừng lại...Nó khóc trong tuyệt vọng,bỗng 1 con gió ập đến làm tóc nó rối tung,nước mắt nó nhòe đi và khô trong chớp mắt,trước mặt nó là 1 chiếc ô tô đang lao tới!!

-Xoẹt!!!!!!!!!!!

-"Con hâm kia,chán sống à"tiếng ông lái xe vọng lại.

Không hiểu sao nó lại có thể thoát chết được như thế,nó có cảm giác như có 1 ai đó đã ôm lấy nó và kéo nó đi,chưa vội suy nghĩ,nó thấy chân mình hơi đau đau...cúi xuống nhìn thì nó mới biết chân mình bị xầy một chút...Nó vội xuýt xoa thì nhìn xuống mặt đường,nó thấy có những đường kẻ vạch trắng mờ mờ ở đường,nó thấy rất lạ,nhưng nó dần hiểu ra.

-"Này mẹ"!!

-"Gì thế con iêu"!!!

-"Tại sao ở ngoài đường trước cửa nhà mình lại có đường kẻ vạch trắng thế mẹ"?

Mẹ nó nghe nó hỏi thế liền thở dài ngao ngán??

-"Thì đấy,càng nghĩ lại càng thấy thương...Thằng con ông hiệu trưởng trường mẹ dạy đấy,cái thằng mà ngày xưa bố nó cứ bảo sau này là thông gia với nhà mình đấy.Hôm ấy,Thầy hiệu trưởng mới đi du lịch về,mua được chai rượu ngoại mới bảo nó cầm sang biếu nhà mình.Gọi là quà thôi,nhưng mà nó cứ bảo là quà để cưới mày...mẹ nó nói đến đây mà nươc mắt lã chã rơi,giọngmẹ nó như nghẹn ứ lại....Rõ khổ thằng bé,lúc nó về,vừa rẽ ra khổi cổng thì bị xe tải tông vào...Nó ngã,đập người xuống đường rồi bất tỉnh...và mất ngay sau đó....Mẹ nó nói đến đấy mà gần như khóc nấc ra.Chưa bao giờ nó thấy mẹ như thế,kể cả có lúc chiến tranh với bố gay go tới mức nào thì mẹ cũng không đến nỗi như vây...

Câu nói của mẹ như sét đánh ngang tai nó,nó cố gắng bình tĩnh sâu chuỗi lại tất cả những sự kiện từ trước đến giờ thì nó đã hiểu,và biết quá rõ,người mẹ nó nói là ai,không ai khác chính là anh,người mà đã được hứa hẹn từ nhỏ,và cũng chính là người nó yêu nhất,tưởng chừng nó sẽ ngất lịm đi sau khi hiểu ra mọi chuyện...Nhưng không,nó tỉnh táo đến lạ kì.

Màn đêm buông xuống,nó cố lục tung tủ quần áo và chọn 1 bộ đồ đẹp nhất để mặc.Nó đến chỗ nơi anh và nó hay gặp.Thấy anh từ xa,nó đã vội chạy đến,cầm lấy tay anh,1 cái lạnh thấu xương mà lâu nay nó vẫn cảm nhận được khi cầm tay anh.Nhưng nó vẫn cầm và cầm rất chặt.

-"Em hôm nay sao thế,cứ làm như cả thế kỉ không được gặp anh ý"?

Nó vội ôm lấy anh,và khẽ thủ thỉ:

-"Mình lấy nhau anh nhé,như bố mẹ mình đã hứa hẹn ý"??

Anh nghe nó nói vậy hốt hoảng liền đẩy nó ra.

-"Em làm sao thế,sao em lại biết...sao ...sao..em..em"?

Nó khẽ cười và lại ôm lấy anh

-"Em dù ngốc nhưng không ngốc đến nỗi không biết anh là ma

Dù rất sợ ma,nhưng F.A mới là điều em sợ nhất"..

Nghe nó nói vậy,nước mắt anh lã chã rơi,nhưng anh vẫn cương quyết cự tuyệt nó.

"Anh biết em rất tốt,nhưng anh rất tiếc,em là người,anh là ma,hai ta không thể hòa hợp,em hiểu không,như vậy sẽ trái với tự nhiên,đạo lý".

Dù anh có tỏ thái độ thế nào đi nữa,nhưng nó vẫn nhất quyết theo anh bởi lẽ nó hiểu anh sinh ra là để cho nó,chỉ có anh mới làm tim nó rung động,mới khiến nó biết được buồn,vui,hay những đắng cay của cuôc đời này.Chính vì thế dù biết theo anh là điều rất khó khăn nhưng bên anh nó sẽ được hạnh phúc...

-"Này,em làm gì thế...bỏ dao

xuống,Nghe anh nói không"?

-"Anh nói trong vô vọng khi những dòng máu của nó đã hòa quyện xuống lòng đường nơi anh đã ngã xuống" thì cũng là lúc nó chính thức nó được gặp anh ở cùng 1 thế giới không chỉ buổi tối mà mãi mãi về sau....

Sáng hôm sau,mẹ nó ra mở cổng nhận báo thì thấy trước cổng nhà nó có rất đông người,mẹ nó chạy ra thì thấy nó nằm đó,với bộ quần áo mà nó thích nhất,trên môi nó vẫn nở nụ cười.Mẹ nó thấy vậy,rất hốt hoảng...chưa kịp ôm nó lần cuối đã ngất lịm đi....Trong mơ bà thấy nó và anh,2 người đang cười rất tươi vẫy chào bà.bà cố đến gần thì họ càng cách xa,bà kêu trong tột cùng và vô vọng:

-"Vân con ơi,Minh ơi"?đợi mẹ với!!!

-Anh,mẹ gọi mình kìa,ừ thì gọi mình đấy,giờ tính sao đây???

-Troll mẹ đi em!!!!!!!

-"Nó và anh cười hí hửng,thôi,mẹ em tim yếu lắm...đừng troll mẹ,mẹ sợ lại theo mình thì chết anh ạ"....

Nó và anh đến chỗ mẹ ôm mẹ thắm thiết.

-"Mẹ yên tâm nhé,con ở đây có Minh rồi,nên mẹ đừng buồn vì con nữa nhé!!mẹ hãy cố ăn uống khỏe mạnh và sống tốt ở thế giới bên kia đi,chứ mẹ theo con thế này bố buồn lắm đấy.."

Vừa nói hết câu thì Nó và anh biến mất.Mẹ nó tỉnh dây,trước mặt mẹ nó là bố nó,anh nó,bác sĩ và vô vàn người thân khác...ai cũng bất ngờ khi mẹ nó tỉnh dậy,bởi lẽ tim mẹ nó đã ngừng đâp được 1 lúc ,nhưng không hiểu sao lại có 1 sự phi thường đến vậy,mẹ nó đã tỉnh dậy khi đứng trước ranh giới của 2 thế giới âm dương.Đây được coi như một sự kiện hi hữu...mà có lẽ khoa học cũng không thể chứng minh được,chỉ có 1 người hiểu,không ai khác đó chính là mẹ nó.

HẾT.
2hi.us