XtGem Forum catalog
Truyện Ngắn -Tao Thích Có Tờ Rym

Truyện Ngắn -Tao Thích Có Tờ Rym

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện Ngắn -Tao Thích Có Tờ Rym

“Sao mày đứng tè thế? ” Con bé tròn xoe mắt lên hỏi.

“Tao có tờ rym thì tao phải đứng tè chứ ”

“Sao tao không có?”

“Mày là con gái ” – Thằng bé xách quần, nhìn con bé với ánh mắt tự hào vì nó có cái con bé không có.

“Thế sao con gái không có tờ rym?”

“Tờ rym không thích con gái nên không mọc. Mẹ tao bảo thế. Mày hỏi gì mà lắm thế >” ”

“Nhưng mà tao thích có tờ rym để thi tè với mày”

“Quên đi” rồi thằng bé lè lưỡi rồi chạy biến vào nhà, để lại con bé vẫn đang cay cú vì không được thi tè.

Con bé đó là hàng xóm của thằng bé.

Thằng bé sẽ chẳng bao giờ biết con bé là con gái nếu như nó không bị bố đánh đòn vì tội “đánh con gái nhà người ta”. Tại con bé gây gổ trước đấy chứ, thằng bé chỉ sút bóng vào mặt con bé thôi mà con bé cứ nổi xung lên, xông vào đấm thằng bé một quả đau điếng. Nó được bố mẹ cho đi học võ cơ mà, làm sao lại để bị đánh như thế được. Hăng máu, nó cũng xông vào đấm đá lại con bé mấy cái. Con bé thâm tím mất mấy chỗ, bị mẹ lôi về mà còn lườm lườm thằng bé và không quên quẳng cho thằng bé cái hẹn “mày cứ chờ đấy”.



Rồi thì thằng bé chờ thật, chờ những buổi chiều đầy nắng gọi con bé đi đá bóng ở đầu ngõ. Chẳng đứa nào làm thủ môn tài như con bé cả, có trận nó cản phá được hết cả mấy cú sút của thằng Mít và Tít. Hai thằng cáu lắm mà không làm gì được.

Kể từ khi đấy thằng bé và con bé thành một đội bóng hoàn hảo. Rồi thì thằng bé còn chờ con bé mỗi lần thắng trận trở về sẽ cho thằng bé một sập ảnh nữa. Cái ngày đó thịnh hành đống ảnh bìa in hình bao công, songoku, rồi hầm bà lằng một đống nhân vật gì nữa mà thằng bé không hề biết. Thằng bé rất thích mấy cái hình đẹp đẽ đấy nhưng mà nó không xin tiền bố mẹ để mua nhiều được, chỉ có con bé thỉnh thoảng lại lâm trận ném dép, ném lon với mấy đứa ngõ bên, mỗi lần thắng lại có đến vài chục cái ảnh.

Vì mục tiêu lấy ảnh, thằng bé với con bé ngày ngày dấm dúi đi luyện ném lon. Thằng bé thấy con bé tài ghê, chơi cái gì cũng được, bắn bi, đá bóng, ném lon, cả trèo cây nữa, nó chẳng hề gì cả. Hai đứa thỉnh thoảng lại đổi cho nhau những viên bi tròn xoe đủ màu sắc, gia tài của thằng bé là những viên bi mới cóng, gia tài của con bé là những viên bi đã nhiều sứt sẹo.

“Mày thấy viên bi vàng này đẹp không?”

“Đẹp, giống màu đĩa xôi ở nhà tao. Tao lấy viên này, mày lấy viên cái của tao nhé!”

“Ờ. Bao giờ tao có viên màu vàng tao lại cho mày”

“Có viên màu xanh mày cho tao nữa nhé, màu xanh giống quả ổi ở nhà mày ý”

“Chim nhỏ, tối rồi đi về ăn cơm nhanh” – tiếng mẹ con bé vang lên làm gián đoạn cuộc trao đổi bi ve của hai đứa. Con bé nhanh chóng biến thẳng về nhà. Thằng bé cũng phải về thôi. Vừa đi nó vừa gật gù,”hoá ra con bé tên là chim nhỏ. Hay thật.”

Đi học lớp một, thằng bé với con bé học chung một lớp. Thằng bé vui sướng lắm, vì nó chả phải đi học một mình, mẹ con bé sẽ đưa nó đi cùng chim nhỏ luôn.

Ngày đầu tiên đi học.

“Mình tên là Thiên Điểu”

“Mày tên là chim nhỏ cơ mà” – thằng bé bất bình nói.

Tiếng nói của thằng bé đã khiến cho mấy đứa con gái cười nghiêng ngả. Chim nhỏ nhìn nó bảo:

“Tao tên là Thiên Điểu, còn chim nhỏ là mẹ tao gọi thế, cũng như bố mày gọi mày là Cún ý”.

Nó gật gật, gật luôn cả chuyện chim nhỏ nhờ nó giữ kín chuyện chim nhỏ là con gái. Chim nhỏ bảo nó chả thích chơi với bọn con gái, vừa điệu đà vừa hay khóc nên nó thích làm con trai, chơi với con trai thôi. Nó cũng thấy ý kiến đấy hay lằm, nó với chim nhỏ là một cặp đôi ăn ý trong tất cả các trò chơi và nó tự hào về điều đó, nếu như mấy đứa trong lớp biết chim nhỏ là con gái, chúng nó sẽ không cho chim nhỏ chơi nữa.

Có chim nhỏ ở bên cạnh, tài sản của thằng bé sẽ tăng lên đáng kể. Túi bi đã có mấy trăm viên rồi, túi ảnh cũng gần gần đấy. Thằng bé chỉ ghét con bé mỗi cái tội con bé chăm học quá. Hôm đấy thằng bé rủ con bé đi đá bóng mà nó cứ ở nhà, kêu là mẹ bắt luyện chữ. “Đồ con gái nhát gan, trốn mẹ đi chơi cũng không dám” thằng bé hậm hực vì
con bé không đi với nó.

“Hà Thiên Long, vở luyện chữ của em đâu?”

Mặt thằng bé tái mét, hôm qua nó đi đá bóng nên có thèm viết đâu, nó ấp úng trả lời cô giáo…

“Hôm qua em bị ốm ạ”

“Mày nói dối, hôm qua mày còn rủ tao đi đá bóng cơ mà”

“Long, Thiên Điểu nói đúng không?” cô giáo nghiêm giọng nói.

Thằng bé không nói được điều gi và ngậm ngùi nhận điểm 0 to tướng. Nó tức chim nhỏ lắm, đồ mách lẻo, nó không thèm đi về cùng chim nhỏ nữa, nó không thèm lấy ảnh của chim nhỏ nữa, không thèm cả giữ bí mật luôn. Thằng bé lầm lũi đi về nhà, ăn mấy con lươn đau điếng sưng tấy cả mông.

Mấy ngày trời không thấy thằng bé ra ngoài chơi, chim nhỏ cũng thấy nhớ nhớ. Chim nhỏ chạy sang nhà thằng bé thì mới biết là nó bị bố mẹ nhốt ở nhà, con bé thương thằng bé lắm nên thỉnh thoảng lại chạy sang chơi ảnh với thằng bé.

Mới đầu thằng bé vẫn tức con bé lắm, miệng vẫn kêu: “mày là đồ mách lẻo”, chỉ đến khi con bé nịnh nọt, hứa cho thằng bé 30 viên bi và 50 cái ảnh thì thằng bé mới chịu hết tức. Một đứa trong cửa, một đứa ngoài, hai đứa chí choé xem điểm đứa nào cao hơn. Ngày qua ngày, hai đứa gắn bó với nhau, như hai thằng bạn thân.

***

Lớp 3.

“Thiên Điểu, cậu là con trai hay con gái?” Một cô bé trong lớp hỏi chim nhỏ.

“Con trai”

“Sao cô giáo cứ bảo cậu là con gái?”

“Cô chả biết gì cả”

Lũ con gái trong lớp nhìn Thiên Điểu như một điều bí ẩn, gái hay trai cần phải được làm sáng tỏ. Nếu như Thiên Điểu là con gái thì Thiên Điểu với Thiên Long yêu nhau vì cứ đi với nhau (ấy là chúng nó xem phim thì thấy thế). Còn nếu không phải thì thôi.

Cô bé lúc nãy không chịu thua, liền rủ một hội theo dõi xem Thiên Điểu đi vệ sinh bên nào. Thiên Điểu cũng biết mình đang bị rình, nên chỉ cần có mặt mấy cô bé đó, nó sẽ đi vào bên con trai. Lũ con gái kia xấu hổ chả dám nhìn đâu, khi chúng nó đi khỏi thì Thiên Điểu lại chạy sang bên con gái. Bí mật của Thiên Điểu được bảo toàn cho đến hết cấp 1.

Lên cấp hai, nó vẫn thích trèo cây, vẫn thích đá bóng nhưng lũ con trai trong lớp không cho nó chơi cùng. Thiên Long xin cho nó chơi thì chúng nó kêu là không thèm chơi với con gái, chỉ đến khichứng kiến những cú bắt dính từ tay Thiên Điểu thì chúng nó mới cho Thiên Điểu chơi cùng.

Bố mẹ nó bây giờ cũng không để nó thoải mái như trước nữa, bắt nó để tóc dài và… mặc váy. Nó ghét cay ghét đắng điều đấy, nó mặc váy thì không thể trèo cây được, hơn nữa nó thấy mát không cần thiết. Lén lén lúc bố mẹ không để ý thì nó lại cầm kéo cắt nghéo mái tóc cho thật ngắn, mỗi lần như thế nó lại bị đánh đòn, nhưng nó vẫn không sợ. Bố mẹ nó hết cách đành để nó tóc ngắn, còn váy vẫn phải mặc vì đó là đồng phục trường.

Hằng ngày nó với thằng bé vẫn đi học với nhau. Thằng bé cũng không còn gọi nó là chim nhỏ trước mặt mọi người nữa, cái tên đó không bị chôn vùi, mà để gọi riêng khi nào có hai đứa mà thôi. Thằng bé cảm thấy chơi với con bé rất tốt, vì con bé không hay khóc, cái gì cũng chơi được, học hành cũng thuộc loại giỏi nên nhỡ may hôm nào không làm được bài thì thằng bé có thể chạy sang nhà nó để chép bài.

Hai đứa vẫn vô tư như ngày nào, mà tình bạn thì sao phải phân biệt gái trai?

Thời gian cứ trôi dần đi mà chẳng đợi chờ ai, thằng

bé sẽ không thật sự coi con bé là con gái nếu như không nhìn thấy con bé trong tà áo dài thướt tha.

Thằng bé bỗng nhiên đơ mất vài giây, người trước mặt nó chẳng phải là con bé chim nhỏ ngày nào. Chim nhỏ không có dáng vẻ nhẹ nhàng thanh thoát như thế, cũng không nụ cười hiền dịu như thế, lại càng không thể đi một đôi giầy cao gót. Nếu như trong nhà thằng bé còn ba túi bi to uỳnh của ngày trước, thằng bé sẽ cầm lên để đập vào đầu mình, xem là tỉnh hay là mơ.

Thằng bé nheo mắt, điều gì làm chim nhỏ như lột xác thế này?

Thoát khỏi tầm mắt của mẹ, nụ cười trên môi con bé tắt ngấm. Nó hậm hực:

“Tao ghét phải như thế này, đôi giày làm tao đau chân, tao ghét bị bó buộc, tao ghét…”

“Tao thấy thế này thì mày xinh đó chứ” – thằng bé cười ha hả.

Con bé được khen lại càng tức mình liền đấm thùm thụp vào lưng thằng bé mấy cái. Rồi đột nhiên con bé trở nên nghiêm túc, thảng hoặc đang nghĩ gì thật lớn lắm.

“Tao vẫn thích có tờ rym như mày, Thiên Long ạ”

“Mày hâm không chim nhỏ, mày là con gái mà, sao lại cứ thích làm con trai như tao?”

“Tao thích được tự do như mày. Tao thích được mặc quần đùi áo may ô như ngày trước. Tao thích được trèo lên cây ổi nhà mày hái quả. Tao thích được đi đá bóng. Nhưng tất cả những điều đó bây giờ tao không được phép, cả nhà tao đều nói là con gái không được như thế, tao không muốn mẹ tao buồn vì tao không nghe lời, nhưng tao cũng cảm thấy không thoải mái.”

“Là con gái mày được làm nhiều thứ khác mà, mày có thấy lũ con gái ở lớp suốt ngày buôn dưa lê bán dưa chuột không? Bọn tao mà như thế lại bị gọi là đồ đàn bà. Thế có khổ con trai tao không?”

“Tao không cần. Từ trước đến giờ tao có mày làm bạn, tao cũng chỉ cần thế thôi, tao chẳng tin tưởng đứa con gái nào hết. Bí mật của tao chúng nó có thể nói ra bất kì lúc nào, chỉ cần chúng nó muốn có chuyện để nói”

“Mày đừng nghĩ như thế, chuyện giữ được bí mật hay không còn do tính cách mỗi người mà”

Con bé ưu tư rồi lại hỏi:

“Mày có biết vì sao tao tên là Thiên Điểu không?”



“Vì ngày trước bố mẹ tao đã hi vọng tao là con trai, nên chưa cần cái mặt tao thò ra thì tao đã có cái tên đó rồi. Cái tên đó nghĩa là chim trời đấy mày ạ. Là con chim tự do bay lượn trên bầu trời, thoả sức vẫy vùng, thoả sức thả mình đi khắp nơi, theo mày, như thế có sướng không?”

“Tên tao cũng có bầu trời này. Tên mày hay và ý nghĩa còn gì, điều quan trọng là mày sống thế nào, còn cái tên không nói lên tất cả”.

“Đã có lúc tao muốn mình hoá thành chim thật mày ạ, để thoát khỏi những cái định kiến về giới tính, thoát khỏi những thứ tao không thoải mái”.

“Nghĩ ít thôi, có gì cứ nói ra với tao, giữ lâu trong người bụng lại tức anh ách, xong rồi sinh bệnh trầm cảm, chả còn ai đi chơi với tao nữa thì chết”.

Con bé ngước mắt lên nhìn bầu trời, những lời thằng bé vừa nói hình như đã vào tai này và trôi ra ở tai kia. Nó đã từng mơ về một thế giới khác, một thế giới nó được là mình – đúng nghĩa.

Con bé và thằng bé tiếp tục xoay theo vòng quay của cuộc sống, hai đứa vẫn học cùng trường như những năm trước.

Nói như các cụ, thì thằng bé và con bé sẽ là đôi bạn thanh mai trúc mã. Thằng bé chả cần biết thanh mai với trúc mã là gì cả, nó chỉ biết nó coi con bé là bạn thân, mà bạn thân thì chơi thoải mái, cái gì kể cũng được. Thế thôi.

“Tao có bạn gái rồi đấy, xinh lắm” – thằng bé hào hứng

“Xong mày có chạy theo con bé đấy rồi không đi với tao nữa không?”

“Không, sao thế được”.

“Tao chả tin, con gái là chúa hay ghen. Rồi mày xem”.

Và rồi thằng bé quả thật phải hứng chịu những cơn ghen từ nhỏ tới lớn của cô bạn gái, có những lúc thằng bé phát cuồng lên còn con bé lại chỉ cười khẩy rồi lặng lẽ trở về nhà trên con đường quen thuộc. Trong tình yêu của mình, những lúc thằng bé thấy ngọt ngào nhưng cũng có lúc thấy tức tối.

“Tao chia tay rồi”.

” Nhanh thế”.

“Tao ghét bị kiểm soát, ghét những nghi ngờ, ghét cả chuyện người khác nói về mày không đúng sự thật. Cô ấy đòi tao chọn giữa cô ấy và mày. Tao nói thẳng luôn: Người yêu bỏ thì được, bạn thì không. Thế là cô ấy nói chia tay với tao.”

Con bé lại cười, nhưng không phải cười khẩy như mọi lần, có vẻ như con bé thoả mãn với câu nói của thằng bạn: Người yêu bỏ thì được, bạn thì không.

Năm này qua năm khác, con bé với thằng bé không còn ở bên nhau nhiều như trước nữa vì những bộn bề công việc, những toan tính trong cuộc sống.

“Sao mày chưa có người yêu đi?”

“Tao vẫn chưa thấy ai hợp với tao như mày”. Nói rồi thằng bé cười lớn. Con bé cũng cười theo:

“Nếu vậy tao cho mày đặt hợp đồng tình yêu với tao, tránh trường hợp mày bị coi là trai ế. Thoả thuận thế nào tao sẽ làm cho rõ ràng.”

“Đồng ý đồng ý, mà rút cục mày ế khác gì tao đâu hả chim nhỏ?”

Hai đứa bật cười, khanh khách như trẻ nhỏ.

Có bạn thật là vui!

“Mày đi uống rượu với tao”

“Tao phải đi liên hoan với công ty tối nay rồi, mày đang ở đâu thế? Uống iếc gì, say ra đấy không có tao thì mày về kiểu gì?”

Cúp máy…

Từng giọt rượu ngấm dần vào trong dạ dày. Bụng đau thắt, timđau thắt, nỗi đau chỉ mình cô gái đang uống rượu biết mà thôi.

Các chàng trai thấy lạ khi cô ngồi uống rượu một mình, lạ, nhưng không ai dám trêu ghẹo cô vì ánh mắt sắc lạnh từ cô có thể làm đứt mạch máu của bất kì chàng trai nào muốn đùa bỡn.

Cô cứ thế uống, tưởng chừng như không biết say, cô không cảm thấy gì cả, nỗi đau trong lòng đã lấn át hết cả những vị còn lại. Sao rượu nhạt thế… Nhạt thếch, thỉnh thoảng mới có chút gì đó sực lên, nồng ấm, nồng ấm như cậu bạn của cô.

Một chai, hai chai, rồi ba chai, điện thoại cô đã tắt máy lâu rồi, chẳng ai có thể làm phiền tới cuộc rượu của cô cả. Cuộc rượu của mình cô với những điều còn chưa thực hiện, với những mong mỏi được đi khắp nơi du lịch, được cười sảng khoái… cô nâng ly, chúc cho những ý định của mình sẽ được thực hiện, chúc cho những cơn đau sẽ bớt đi.. chúc cho.. cô có thể về nhà an toàn.

Hơi rượu phả đầy gương mặt, cô không còn tỉnh táo, cô không còn mình mẫn nữa. Cô đang ở bầu trời trong đêm, cô sẽ tung cánh, đi tìm bầu trời của riêng mình, cô tung cánh…giữa những chiếc xe đang lao đi vun vút.



“Thiên Điểu mất rồi cháu ạ”

Thằng bé bàng hoàng, dòng lệ đang chực trào trên đôi mắt, là lỗi của thằng bé, là lỗi của thằng bé khi tối qua không đi cùng con bé, là lỗi của thằng bé không đi khắp nơi tìm bạn khi điện thoại không thể liên lạc được. Câm lặng, một nỗi đau quá lớn đang đè nặng tâm can.

“Thiên Điểu có gửi cháu bức thư, bác thấy trên bàn nó, có lẽ nó đang viết dở”


“Ngày hôm qua tao mơ thấy tao với mày đi du lịch khắp thế giới, rồi tao với mày sẽ so sánh nắng ở Châu Âu có khác gì nắng ở nhà mình không, tao với mày cũng sẽ xem tuyết thật sự đẹp đến đâu nữa.

Tao có rất nhiều dự định muốn thực hiện với mày, mà mãi chẳng làm được. Nói thật là tao cũng sợ mày đi lấy vợ mất, lấy vợ như đeo gông vào cổ đấy, nên từ hôm nay tao sẽ lên kế hoạch để hoàn thành dự định của tao với mày. Dù sao tao cũng không còn sống được bao lâu nữa, có một chuyện tao chưa bao giờ mói với mày.

Tao bị ung thư cổ tử cung từ đại học năm nhất, tao chẳng hề hay biết, cho đến bây giờ, khi những cơn đau ập đến không

tài nào chống đỡ được. Tao ghét làm con gái, giờ thì tao bị cái bệnh này đây. Có thể làm con gái sẽ có nhiều điều sướng lắm (như mày nói) nhưng tao thấy phận gái mà như tao thì khổ quá mày ạ.

Tao di chúc cho mày nhé: tao vẫn giữ đống bi mày cho tao từ ngày trước ở dưới gầm giường, mày mang về rồi mai sau dạy con mày bắn bi nhé. Tao cũng còn giữ một tập ảnh, toàn Triển Chiêu thôi. Về sau mày cũng cho con mày đi học võ để được như Triển hộ vệ ý. Tao cũng để lại cho mày toàn bộ mọi thứ trong phòng tao, là những thứ mày tặng.

Lúc tao vui nhất vì làm con gái, có lẽ là lúc nhận quà của mày. À, nếu sau này mày có con gái, hãy cho nó làm những thứ nó thích nhé, nhưng nó vẫn phải nên người. Có thế thôi. Tao sẽ đi tới một thế giới mới, nếu ai ở đó hỏi tao ở thế giới cũ tao có những ai quan trọng, tao sẽ nói là tao có những người thân trong gia đình, và một người bạn, để chơi, để thích, để nhớ và để thương yêu.

Lúc nào mày nhận được bức thư này chắc là lúc tao đã…”

Nước mắt lã chã rơi.

“Nếu chúng mình đến một thế giới mới, tao là con chim, mày là con rồng, trên bầu trời trong xanh hơn cả bây giờ, thì con rồng để con chim đậu trên lưng nhé, bay mãi cũng mỏi cánh…”

Lời con bé vẫn văng vẳng bên tai…
2hi.us