Pair of Vintage Old School Fru
Truyện ngắn; Suỵt, Nha Đầu Ngốc Đừng Làm Loạn!

Truyện ngắn; Suỵt, Nha Đầu Ngốc Đừng Làm Loạn!

Tác giả: Sưu Tầm

Truyện ngắn; Suỵt, Nha Đầu Ngốc Đừng Làm Loạn!

Phần 1

Summary: “Chỉ cần em nói em thích tôi, tôi sẽ dừng lại đám cưới với người phụ nữ khác. Nhưng đáng tiếc rằng em lại lặng thinh nhìn tôi bước vào nhà thờ cùng cô gái mà tôi không yêu. Em còn nhẫn tâm chúc phúc cho tôi như vậy. Thật sự lúc đó, tôi rất hận em, rất muốn giết em, nhưng càng hận chính mình vì đã yêu em nhiều hơn thế…”


Em không phải là mẫu người mà tôi thích, cũng không phải hoàn hảo đến mức động lòng người. Tôi không biết chính mình bị em hấp dẫn từ lúc nào, nhưng mà, mỗi khi ở bên cạnh em tôi đều không kiềm chế được cảm xúc của bản thân.

Em sợ tôi.

Chắc chắn là vậy.

Tôi gây với em nhiều áp lực như thế, hẳn là em sẽ ghét tôi đến chừng nào? Em nhỏ hơn tôi chỉ 1 tuổi, nhưng lại thấp bé vô cùng. Người thì gầy tong teo, đứng còn chưa tới vai tôi. Vậy, tôi thích em vì cái gì? Không biết! Tôi thật sự không biết!

Tôi có rất nhiều tiền, bạn gái cũng không ít, nhưng chưa từng thật lòng với ai. Vì sao? Vì tôi chỉ chơi qua đường. Đúng! Bản chất tôi là thế đó! Phụ nữ đối với tôi chỉ để làm thú vui trong cuộc sống, giống như một chiếc áo vậy, rất cần thiết, nhưng một khi chán mặc nó thì có thể thay áo khác.

Nhưng mà, tôi không thể thay em bằng một cô gái nào đó được.

Năm em năm tuổi, tôi đã cố ý đẩy em té ngã đến chảy máu ở đầu gối. Năm em sáu tuổi, tôi xé nát bức tranh của em vẽ. Năm em mười tuổi, tôi bắt em ngày ngày phải cúi đầu cột dây giày cho tôi. Năm em mười bốn tuổi, tôi buộc em ngày ngày phải giặt quần lót của tôi. Năm em mười lăm tuổi, tôi cố ý đẩy em ngã xuống hồ nước. Năm em mười sáu tuổi, tôi dùng hai tay của mình vây em vào bức tường, sau đó cắn môi em đến chảy máu…

Dần dần, việc bắt nạt em hằng ngày là không thể thiếu trong cuộc đời tôi, có thể nói, tôi bắt nạt em đến nghiện.

Nhưng mà, em sợ tôi. Đối với em, tôi là ác ma. Ngày nào tôi còn xuất hiện trước mặt em, ngày đó em sẽ ăn ngủ không yên, nghĩ cách chạy trốn khỏi tôi. Nhưng em liệu có trốn khỏi lòng bàn tay của ác ma tôi được không? Trần Diệp!

Tôi quên nói em là con riêng của vợ ba tôi. Ông ấy tái hôn sau khi mẹ tôi mất, và một người đàn bà khác dẫn theo một đứa bé gầy ốm đến nhà tôi, đột nhiên nói tôi từ bây giờ có thêm một đứa em gái. Gì chứ? Không dính liếu gì đến máu mũ, tại sao tôi phải xem nó là em!

Năm nay tôi 18, em 17. Tôi học lớp 12, còn em dưới tôi một lớp. Mỗi lần ra chơi, em đều ở trong lớp trốn tôi, vì sợ khi bước ra khỏi lớp sẽ gặp tôi ở sân trường. Bởi thế nên tôi luôn kiếm cớ để vào lớp em bằng được. Từ việc quen bạn gái là bạn học của em, đến việc tôi bảo muốn em tư vấn cho tôi nên tặng bạn gái mình những gì.

Em đâu biết khi tôi bước vào lớp của em, ôm trong ngực là bạn gái của mình nhưng ánh mắt luôn liếc xem thái độ của em lúc bấy giờ là gì. Nhưng chết tiệt em không có một chút tức giận! Chết tiệt, em vẫn bình tĩnh như vậy, vui vẻ như vậy. Vì thế, tôi luôn nổi giận vô cớ với em, kiếm chuyện để bắt nạt em.

Một hôm, vào giờ tan trường, có một thằng con trai đến tỏ tình với em. Mẹ nó, em có điểm gì tốt chứ? Vậy mà vẫn có người thích em sao? Mẹ kiếp! Làm sao có thể như vậy được!
Tôi tức tối chạy đến đẩy em ra xa cái tên con trai ốm nhách nhưng cao lêu nghêu kia. Hắn nóng giận quát:

“Cậu là ai thế? Sao lại chen vào chuyện của tôi?”

Là bạn trai sao? Không phải!

“Anh trai”

“Vậy sao? Anh trai cũng không có quyền xen vào việc tình cảm của em gái mình.” - Hắn không chịu thua.

“Ngày mai cậu chuẩn bị chuyển trường nhé!” – Vậy là tôi dùng quyền lực của gia đình mình để đe dọa. Mà cũng không hẳn là dọa, chính xác là hôm sau tên này bị đá ra khỏi trường.

Nhưng hắn lì lọm không bỏ cuộc, tiếp tục gửi thư tỏ tình với Trần Diệp.

Thấy em đọc một cách say sưa như vậy, tôi liền bước đến cầm mấy tờ giấy đó xé nát. Em mếu máo nhìn tôi, rất uất ức, nhưng cũng không dám nói gì, đơn giản, em sợ tôi. Tôi mắng:

“Còn nhỏ thế đã yêu đương rồi à? Có biết như thế là hư hỏng không? Thành tích học tập đã kém rồi còn không lo tập trung…………………………………. ~~ lượt bỏ 1000 từ ……………………………”

Em cúi đầu, rụt rè không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng lí nhí đáp lại:

“Nhưng anh vẫn thường cặp kè với nhiều cô đấy thôi…trong khi anh chỉ hơn em một tuổi…”

Tôi: “…”

Vậy thì tôi cứ tư cách gì để lên lớp mắng miếc em đây? Mà lúc đó tôi vẫn cãi lại, mặc dù thấy đó là cãi cùn, nhưng vẫn cãi.

“Tôi khác, em khác! Sao lại dám trả treo hả? Còn dám nói một câu nào nữa tôi sẽ cắn môi em đến chảy máu!”

Em chỉ còn cách im lặng, nhìn tôi bằng đôi mắt ngập nước đầy sợ hãi. Không hiểu sao… cảm giác lúc đó của tôi được gọi là đau lòng.

Tôi biết rằng, em rất ghét tôi, rất muốn tôi tránh xa em. Tôi biết rằng sự hiện diện của tôi làm em không có được nụ cười trong cuộc sống. Nhưng tôi không thể nào rời xa được vóc dáng nhỏ bé của em, không thể nào rời xa được đôi mắt luôn nhìn tôi bằng sự sợ sệt đó, không thể nào rời xa được bờ môi mà tôi từng hay trút giận bằng cách cắn đến bật máu…

Nhưng lúc đó, tôi không nhận ra được mình thích em. Chỉ biết lấy việc mình thích hành hạ em ra làm cái cớ để tiếp cận em.

Vào một hôm, em được chọn làm đại diện cho lớp để thi văn nghệ. Em sợ bề ngoài thấp bé của mình để người ta chê cười, vì khi ấy sẽ đứng trước biết bao nhiêu ánh mắt dò xét từ giọng hát đến ngoại hình. Em đã lựa rất kĩ bộ trang phục nào hợp với mình, có cảm giác làm mình cao lớn hơn một chút, nhưng vẫn không đủ tự tin để đứng trên sân khấu. Trước lúc đi thi, em lấy hết mọi dũng cảm để đứng trước mặt tôi, hỏi:

“Anh trai…em mặc bộ váy này…trông thế nào…?”

Tôi trả lời:

“ Đối với đàn ông, phụ nữ không mặc gì là đẹp nhất.” Không phải sao? Tôi trả lời rất thực tế mà! Rất thành thật với bản thân mà ~

Em: “…”

Ánh mắt của tôi lại vô duyên nhìn đăm đăm vào ngực em. Em phát hiện ra, đưa tay che lại.

“Gì thế?” – Em hoảng hốt, nhìn tôi cảnh giác.

“Cô xài hàng giả à? Hờ... không cần phải khoa trương vậy chứ?”

Em chợt lấy tay tôi đưa lên ngực mình, nói:

“Không phải, không phải, là thật đấy, không tin anh trai sờ thử đi…” – Vẻ mặt em ngây thơ cãilại.

“…”
Phụt, máu mũi tôi phun trào…

Một buổi tối nọ, tôi đánh thức em, bắt buộc em phải qua phòng ngủ cùng tôi. Chỉ là ngủ thôi nhé! Chỉ là ngủ thôi! Rất trong sáng ~. Thế là em cũng nghe lời tôi, mặc dù có phản bác một chút ít:

“Chúng ta là anh em mà? Sao lại ngủ chung?”

“Nhiều chuyện! Chỉ là ngủ cùng nhau thôi, sao cô đen tối thế Trần Diệp?”

Em im bặt.

Tôi cũng không nói gì nữa.

Chúng tôi đắp cùng một chiếc chăn, cùng xoay lưng về phía nhau, nhưng nằm cách nhau một khoảng rất xa. Em không dám trở mình hay xoay người, chỉ nằm im. Tôi biết là em không có ngủ! Tôi biết là em đang cảnh giác tôi!

Tôi bỗng nhiên quay người lại, với tay kéo em vào lòng ôm thật chặt, thật tự nhiên, giống như đây chính là việc mà tôi thường làm không cần cân nhắc vậy.

“Ớ?” – Em giật mình, xoay mặt đối diện với tôi.
Phần 2

“Cái gì? Tôi lạnh, ôm cô cho bớt lạnh, không được sao? Em gái?”

“Nhưng nhà có bật điều hòa, với lại chăn cũng rất dày…” – Em tội nghiệp nhìn tôi, nhưng không dám phản kháng.

“Im! Nói nhiều nữa tôi sẽ cắn cổ cô đấy!”

Tôi vừa nói vừa đưa môi mình đến gần cổ của em. Em giật

mình thốt lên:

“Trần Dã Anh, anh là chó sao?” – Em bỗng phát hiện ra lời nói của mình đi quá giới hạn nên đưa tay bịt miệng mình lại. Dù là màn đêm tối đen đi chăng nữa, tôi vẫn nhìn thấy được ánh mắt của em sáng lên một tia sợ sệt như chờ đựng tôi trừng phạt.

Nhưng tôi không có làm gì em. Ngoại trừ nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Em thấy tôi ngủ trước rồi mới an tâm đi vào giấc mộng của riêng mình. Quả thật, đêm đó, tôi không tài nào ngủ được. Có lẽ, là do chiếc giường của mình nay lại có sự hiện của một người, mà đó lại là em.

Tôi nhớ có một lần, do em nhận lời đi hẹn hò với một thằng con trai trong trường, nên tôi đã điên tiếc như thế nào. Lần đó tôi nổi giận đùng đùng, quát mắng em thật lớn tiếng, mà thật trong tâm cũng không hiểu mình biểu hiện thái độ đó là gì.

Phụ nữ tôi có rất nhiều, vì sao tôi cứ phải quấn lấy em? Tôi đã thử đi tìm một cô nhóc khác cũng bản tính ngốc, hậu đậu, vụng về, nhưng lại thấy vô cùng phiền phức vì đó không phải em. Tôi đã thử đi tìm một cô nhóc khác cũng bản tính hiền lành, nhát gan, luôn nhìn tôi bằng đôi mắt sợ hãi, nhưng lại thấy quá nhàm chán, giả tạo vì đó không phải là em.

Em có thích tôi không? Tôi không biết. Chỉ biết rằng mỗi lần mình ôm chặt em, em đều bày ra bộ mặt đầy khó chịu. Chỉ biết rằng mỗi lần tôi hôn em, em đều cam chịu một cách khổ sở.

Tôi và em đều tốt nghiệp đại học. Khi đó, em có rất nhiều người theo đuổi, nhưng em vẫn luôn kiếm cách từ chối. Và tôi vẫn vậy, trăng hoa với khá nhiều phụ nữ.

Em không ghen sao? Tôi tự hỏi. Một chút cũng không có? Chết tiệt, thấy tôi hôn đứa con gái khác, sắc mặt em không biểu cảm gì cả! Tức giận, hờn dỗi… Tôi đợi chờ, đều không có, không có.

Khi tôi 26 tuổi, thì em 25. Chờ một câu nói: “em thích anh” từ em mà mỏi mòn. Cuối cùng, tôi nghe lời của ba chọn một cô gái nào đó là thiên kim tiểu thư để cưới. Cô ta tên là Emily, đến từ Hoa Kỳ. Dáng người không được gọi là thanh mảnh, nhưng đầy đặn và quyến rũ. Khuôn mặt không được gọi là mỹ nữ, nhưng trắng trẻo và dễ nhìn. Đặc biệt, cô ta giàu. Nhưng tôi không vì những đồng tiền đó mà cưới cô, chỉ là hai bên gia đình có kinh tế khá ngang nhau nên không bên nào khi dễ bên nào.

Trước lễ thành hôn một ngày, tôi buộc Trần Diệp phải đi chọn nhẫn cùng chúng tôi. Gương mặt em càng lúc càng tái nhợt, hiện lên một chút đau khổ. Tôi biết chứ! Tôi nhìn ra chứ! Nhưng tôi vẫn muốn em ghen tức, vậy mà, em lại còn chúc phúc cho chúng tôi…

Nụ cười em nhạt nhẽo làm sao, còn khó coi hơn cả khi khóc. Tôi ghét em, ghét sự giả tạo đó, ghét phát điên lên được! Vì sao em không ngăn cản tôi cưới người phụ nữ khác làm vợ? Vì sao? Vì em luôn coi tôi chỉ là anh trai, hay là một lí do khác nữa!

Đêm đó, tôi không cùng vợ mình trang bị những thứ cần thiết cho lễ cưới, mà vùi đầu vào rượu.

Bên những ánh đèn lập lòe, bên những cô gái đang nhảy điệu thoát y, bên những tiếng nhạc chói tai đó, tôi lại thấy mờ đi, nhưng hình ảnh của em hiện ra lại càng thêm rõ rệt. Mẹ kiếp! Mẹ kiếp thật!

Tôi không về khu chung cư của tôi mua cho vợ sắp cưới của mình.

Mà từ lúc nào không biết, lại đến nhà chính – nơi em sống cùng ba và dì.

Khi đó, hai người bọn họ đều đã ngủ, chỉ riêng phòng của em là vẫn còn sáng. Tôi mở cửa. Em khóc. Tôi thấy em khóc, nhưng lại không khóc thành tiếng. Một mảng chăn gối bị ướt đẫm, thấm nước, quần áo xộc xệch khó coi, mái tóc dài xõa ngang vai rối bời, đôi mắt thâm quầng như đã mấy đêm không ngủ.

Tôi bước đến gần, em càng tránh xa hơn. Tôi và em như bị ngăn cản bởi một ranh giới vậy. Vâng, tôi là người sắp có vợ, làm sao có thể có ý với em? Tôi thừa nhận, tôi không phải là một thằng đàn ông tốt, biết bao lần làm em rơi nước mắt. Nhưng tôi yêu em, yêu đến nỗi nếu em bảo tôi chết đi, tôi cũng sẽ chết.

Tôi muốn ôm em, thay vì phải ôm một cô gái xa lạ vào lễ đường. Tôi muốn cưới em, thay vì phải cưới một người mà mình không hề yêu. Biết rằng, một khi tôi trao nhẫn cưới cho Emily, tôi sẽ không còn cơ hội nào để bắt nạt em nữa, vì tôi sẽ qua Mỹ, có thể không bao giờ trở về.

Em co rút người, đầu dựa vào tường như trốn tránh tôi. Tôi đi tới, đưa tay kéo em vào lồng ngực mình. Em không phản kháng, cũng không làm hành động gì. Tôi nghe người trong ngực mình run lên từng đợt rồi im ắng. Cứ nghĩ, em đã ngủ, nhưng một hồi mới cảm nhận được áo mình ướt đẫm…

Hôm sau.

Chuyện cứ giống hệt như trời định, tôi dắt tay cô dâu người Âu Mỹ từng bước từng bước vào nhà thờ. Mọi người nói tôi hạnh phúc vì lấy được một cô vợ đẹp lại giàu có, tôi lại không thấy thế, mà là áp lực. Áp lực khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của một người con gái khác đang đứng trong đám đông đó.

Chỉ cần em nói em thích tôi, tôi sẽ lập tức dừng lại đám cưới với người phụ nữ khác. Nhưng đáng tiếc rằng em lại lặng thinh nhìn tôi bước vào nhà thờ cùng cô gái mà tôi không yêu. Em còn nhẫn tâm chúc phúc cho tôi như vậy. Thật sự lúc đó, tôi rất hận em, rất muốn giết em, nhưng càng hận chính mình vì đã yêu em nhiều hơn thế…

Em là phụ dâuđẹp nhất trong mắt tôi, nhưng cũng là phụ dâu với dáng vẻ mệt mỏi và tiều tụy nhất.

Theo tiếng vỗ tay cùng những lời chúc mừng của mọi người, tôi cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo. Không khí hiện tại đối với tôi không phải là náo nhiệt, mà là ngột ngạt. Cũng không hiểu, ngột ngạt lòng tôi, hay là ngột ngạt bởi khung cảnh của nhà thờ.

Lúc tôi chuẩn bị đeo nhẫn cho Emily, thì…

Một thân thể ngã xuống.

Trước mắt mọi người.

Trước mắt tôi.

Trên sàn trải thảm đỏ, nhưng không lấp đi được sự lạnh lẽo nền gạch. Thân ảnh ai đó mảnh khảnh ngất xỉu, trên gương mặt chỉ còn lại sự nhợt nhạt đầy mệt mỏi.

Tôi đau cắt.

Tim như thắt lại.

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, là tiếng của kim loại rơi xuống đất – nhẫn. Tôi vứt nhẫn, vứt bỏ cô dâu của mình, vứt bỏ những người ở xung quanh, vứt bỏ thể diện, vứt bỏ thế giới…

Chỉ biết rằng, giây phút này không thể nào làm khác được ngoài chạy đến bên em, bế lên và đi. Nhẹ hẫng, nhẹ hơn tôi tưởng. Đôi mắt em nhắm nghiền, nhưng không che giấu được giọt nước mắt đang rơi xuống…

Bệnh viện.

Em tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau. Đủ thời gian để tôi hủy bỏ đám cưới, ba và dì tạ lỗi khách khứa cùng gia đình bên thông gia, à không, gia đình của Emily. Ba biết tôi chọn em, nhưng ông không phản đối, cũng không đồng ý gì mấy, dì cũng vậy. Dù sao thì tôi và em cũng không có máu mũ gì với nhau, chỉ là sợ người bên ngoài dị nghị rằng anh trai lấy em gái.

Bác sĩ bảo em bị suy nhược cơ thể nên ngất đi, cũng không có vấn đề gì nguy hiểm.

Tôi ngồi cạnh giường, nhìn em. Em cũng nhìn tôi, đôi mắt đầy ngạc nhiên.

“Sao? Sao anh trai lại ở đây? Chị dâu sẽ giận…”

Tôi ngắt lời em bằng một cái ôm thật chặt, chặt đến nỗi em suýt ngạt thở. Cảm xúc của tôi hiện tại là không nói nên lời, cũng không thể tả bằng lời văn được.

Em giãy dụa trong ngực tôi, ngẩng đầu, ngước lên, tròn mắt nhìn tôi khó hiểu.

“Suỵt, nha đầu ngốc đừng làm loạn!”

Em nằm im, mặc cho tôi ôm vào lòng. Hơi thở như sợi tơ mảnh của em thật đều, thật nhẹ, đi vào tim tôi từ lúc nào…

_^_^_^_^_^_^_^_
CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC CỦA ĐÔI VỢ CHỒNG HỌ TRẦN
1.Đêm tân hôn:
Bạn Dã Anh nào đó nổi máu cầm thú làm cho bạn

Diệp cả đêm không ngủ. Bạn Diệp ủy khuất cầu xin:

“Em…đói..đói quá… hiện tại mệt…mệt lắm, chúng ta nghỉ đi!”

Người nào đó ngồi dậy mặc quần áo, nửa đêm xuống bếp nấu mì cho vợ yêu. Bạn Diệp cảm động lệ rơi đầy mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống ‘xử’ sạch tô mì. Sau đó định chui vào chăn ngủ thì bạn Dã Anh đạp chăn xuống đất, tự cởi quần áo của mình.

“Gì thế?” – Trần Diệp hoảng hốt.

“Ăn no rồi thì phục vụ đại gia tiếp đi!” – Người nào đó lập tức trở thành cầm thú, đè bạn Diệp xuống giường…
…………………….. ~ chỗ này lượt bỏ 1000 từ ~~
……………..~ lại lượt bỏ 1000 từ ~ ……………
Phần 3

2. Cưới được mấy tuần:

Bạn Trần Diệp nửa đêm rồi vẫn ngồi ôm máy tính chơi game, hại bạn Anh không có ‘gối ôm’ nên ngủ không ngon. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng hét của ai đó:

“Chết!!! Thua nữa rồi!!! Sắp chết rồi!!!”

“Lại thua nữa!!!”

“Tôi chết mất thôi T__T”

Bạn Anh lăn lộn trên giường một hồi, không chịu nổi nữa liền ngồi dậy quát:

“Mẹ nó! Em đi chết đi! Không cho người khác ngủ hả?”

Trần Diệp liền quay qua, làm mặt hối lỗi, ngoan ngoãn ‘bơi’ lên giường nằm ngủ.

3.Sau khi cưới nhau được một năm:

Bạn Diệp cười hì hì bước đến gần chồng yêu, lay lay người nào đó, nũng nịu nói:

“Anh à ~~~~~~ Ở nhà một năm nay chán quá. Anh cho em ra ngoài xin việc làm đi nha ~~”

“Chồng em làm không đủ để nuôi em à ? Ở nhà chơi với cún con đi.” – Bạn Dã Anh làm mặt lạnh.

“Không phải thế. Ở nhà rất chán. Anh đi làm còn em suốt ngày nhìn chó, chó nhìn em, rất chán T___T ” – Bạn Diệp khóc kể.

“Thôi được, lấy thân thể ra trao đổi đi!”

“Em không đòi đi làm nữa! Không đòi đi nữa!” – Trần Diệp vắt cẳng chạy trốn.

4.Mang thai:

Nửa đêm.

“Chồng ơi ~~ em đói ~~ con cũng đói ~~ em muốn ăn bánh bao ~~”
Vì là thời kỳ mang thai nên gan bạn Diệp cũng to lên, thường xuyên làm nũng, sai bảo chồng mình.
Trần Dã Anh lập tức giống hệt người máy ô sin phóng như bay xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, lái xe chạy đi mua hai cái bánh bao.

Bạn Diệp vui vẻ gặm bánh bao, ăn xong, lại đòi hỏi:

“Em muốn ăn ô mai!”

Bạn Anh ráng lết thân xác mệt mỏi của mình, leo xuống lầu, vào bếp lấy ô mai lên cho vợ yêu. Nhưng chưa được 5 phút sau, người nào đó lại đòi hỏi:

“Anh ơi ~ con khát nước ~ muốn uống nước ép nho”

Bạn Anh ngậm đắng nuốt cay đành chiều vợ, xuống bếp lấy nước ép nho. Thế mà bạn Diệp không biết cảm động, nói:

“Em đổi ý rồi! Em muốn uống nước cam! Anh ép cam cho em uống đi ~~ Nha nha ~~”

“Mẹ nó! Em giết anh luôn đi!” – Ai đó hờn dỗi quát lớn tiếng, nhưng vẫn cố bước xuống lầu làm nước ép cam.

5.Những ngày tháng có thêm một cục nợ.

Sau khi sinh con, vợ yêu của bạn Anh tối ngày chỉ lo chăm cục nợ không để ý đến chồng mình. Khiến người nào đó rất ức chế, rất buồn bực. Chỉ vì cái thằng nhóc này mà mình không được gần gũi abcxyz vợ yêu.

Thằng con đáng ghét này canh rất đúng lúc, bạn Anh vừa mới biến thành cầm thú chưa được bao lâu thì nó lại khóc toáng lên, làm cho bạn Diệp hoảng hốt ngồi dậy mặc quần áo dỗ dành con trai yêu. Để mặc người nào đó phải vào phòng tắm dội nước lạnh. Trời vào đông rất lạnh, vậy mà còn phải chịu cảnh như vậy T_T . Thế là sáng hôm sau Trần Dã Anh bị cảm. Khẽ đưa tay bụm miệng hắt hơi vài cái, bạn Anh nói với vợ:

“Anh rất hối hận! Hắt xì…”

“Sao ạ?” – Bạn Diệp tròn mắt.

“Hối hận vì đã cho ‘cục nợ’ ra đời hơi sớm. Hắt xì…hắt..xì…”

Bạn Diệp: “…”

-Hết –
Phần 3

2. Cưới được mấy tuần:

Bạn Trần Diệp nửa đêm rồi vẫn ngồi ôm máy tính chơi game, hại bạn Anh không có ‘gối ôm’ nên ngủ không ngon. Vậy mà thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng hét của ai đó:

“Chết!!! Thua nữa rồi!!! Sắp chết rồi!!!”

“Lại thua nữa!!!”

“Tôi chết mất thôi T__T”

Bạn Anh lăn lộn trên giường một hồi, không chịu nổi nữa liền ngồi dậy quát:

“Mẹ nó! Em đi chết đi! Không cho người khác ngủ
2hi.us